Bạn đang đọc Địch Tướng Vi Nô – Chương 4: Ta Chọn Bọn Họ
Ầm!
Ghế dựa phát ra tiếng động lớn, Đoan Mộc Ly đột nhiên đứng lên.
Đôi mắt Đoan Mộc Ly mở to, khuôn mặt của hắn đầy hoài nghi.
Nhưng Triển Thiên Bạch trước mặt hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn dữ tợn mà cười lớn.
“Hahaha, hahahahaha…!Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch ta bất luận như thế nào cũng tuyệt đối sẽ không cầu xin ngươi! Ngươi tốt nhất chết tâm đi!”
“Triển Thiên Bạch!” Đoan Mộc Ly gầm lên giận dữ, thật sự tức giận.
Hắn bất luận như thế nào cũng không thể ngờ tới, Triển Thiên Bạch thế nhưng lại cố chấp tới mức này.
“Ngươi đang nói giỡn với bổn vương sao?” Đoan Mộc Ly đột nhiên duỗi tay ra, hung hăng bóp lấy cổ Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch thở không ra hơi vì thiếu khí, hai má đỏ bừng.
Tiếng trầm thấp và ảm đạm kèm theo lời đe dọa nặng nề, Đoan Mộc Ly tới gần Triển Thiên Bạch, từ trong người lấy ra thứ vũ khí giống đoản đao cắt lên da thịt Triển Thiên Bạch.
Nhưng Triển Thiên Bạch ngược lại càng cười tươi hơn.
“Vậy…!ta đây cầu còn không được.”
“Ngươi!”
Đoan Mộc Ly bị Triển Thiên Bạch làm cho nộ khí xung thiên, tức giận không hề nhẹ.
Nhưng cặp mắt nhiễm huyết hồng đỏ rực của Triển Thiên Bạch không giống như là đang thử hắn, Triển Thiên Bạch là nghiêm túc.
Để đối nghịch với hắn, thậm chí đã chuẩn bị tốt để bị nhiều kẻ quyền quý ở Nam Sở khi dễ như vậy.
Trong phút xuất thần, Đoan Mộc Ly như thấp tHoàng nhìn thấy hình ảnh Triển Thiên Bạch ở trên chiến trường, thân khoác chiến giáp đỏ chói loá mắt, đứng giữa thiên quân vạn mã lấy một địch trăm, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Không sai, Triển Thiên Bạch có lý do để hận hắn.
Bởi vì Triển Thiên Bạch bại trận trên chiến trường không phải vì bị hắn đánh bại.
Hắn là bị tiểu nhân buông lời gièm pha hãm hại.
Lúc trước, tình hình chiến tranh căng thẳng, nội bộ Dao Quốc kỳ thật đã sớm hỗn loạn mục nát từ lâu.
Hoàng đế thanh liêm, dân chúng không nề hàn cực khổ hết lòng giúp đỡ, nhưng vì chưa ở Nam Sở lâu nên hắn không thể tấn công Dao Quốc.
Vì thế hắn đã phái người mua chuộc tên hoạn quan được sủng ái nhất bên cạnh Hoàng đế Dao Quốc, khiến tên thái giám kia ở bên tai Hoàng đế nói bóng nói gió, ám chỉ Triển Thiên Bạch cùng với Triển gia đang âm mưu phản nghịch.
Triển Thiên Bạch vốn là người dị tộc, tuy rằng sinh ra và lớn lên ở Dao Quốc nhưng trước sau vẫn bị người Dao Quốc đề phòng.
Vì thế Hoàng đế Dao Quốc đã ban thánh chỉ, bắt trói Triển Thiên Bạch ở trên chiến trường, ban rượu độc.
Đoan Mộc Ly vốn cho rằng Triển Thiên Bạch đã chết liền chuẩn bị rượu cho hắn, nhưng trăm triệu lần cũng không thể ngờ tới, Triển Thiên Bạch thế mà còn sống, ngoan cường mà sống, chẳng qua võ công mất hết, nội lực không còn, đến một thanh kiếm nặng hơn cũng nhấc không nổi.
Triển Thiên Bạch cứ như vậy trở thành một phế nhân, ở thời điểm đại quân Nam Sở toàn thắng thì bị bán vào kỹ viện ở hoa phố.
Con ngươi đen nhìn chằm chằm vào Triển Thiên Bạch từng li từng tí trở nên lạnh lẽo, Đoan Mộc Ly cảm thấy trong lồng ngực như có kim châm ngứa ran.
“Đây là ngươi tự lựa chọn…” Từ kẽ răng truyền tới tiếng nói, từng chữ đều lạnh như băng, Đoan Mộc Ly không dời tầm mắt khỏi Triển Thiên Bạch, “Bổn vương hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi chọn bổn vương…!hay vẫn chọn bọn họ?”
Lần này, Đoan Mộc Ly không dùng “cầu” tự.
Nhưng giờ này khắc này Triển Thiên Bạch không có thời gian để chú ý điểm biến hóa rất nhỏ này.
Hắn chỉ biết, hắn cho dù có chết cũng tuyệt không ở trước mặt nam nhân này tỏ ra yếu thế!
“Ly Vương gia, ngươi chính là đại tướng quân phò trợ Nam Sở…!Sao tuổi còn trẻ mà đã nghễnh ngãng như vậy? Hay là nói mắc bệnh lú lẫn hay quên?” Triển Thiên Bạch một bên nói, một bên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đoan Mộc Ly bị che phủ bởi những tầng sương mù, trong lòng không cần nói cũng biết thống khoái vô cùng.
Hắn tuyệt đối không để cho người này đạt được mục đích như ý nguyện!
“Ta chọn bọn họ…!Đoan Mộc Ly, ta nói rõ lại cho ngươi nghe một lần nữa, ta chọn bọn họ, có chết ta cũng sẽ không chọn ngươi!!”
Tiếng Triển Thiên Bạch vang khắp toàn bộ Di Hương viện, tất cả mọi người ở đây đều chết lặng, ngây ra như phỗng.
“Được!”
Đáp lại Triển Thiên Bạch là tiếng gầm chói tai của Đoan Mộc Ly, “Bổn vương đã cho ngươi lựa chọn, chính ngươi lại không biết điều, đã vậy đừng trách bổn vương!”
Đoan Mộc Ly giận dữ xoay người, vẻ mặt bình tĩnh ra hiệu về phía những quý tộc Nam Sở đang háo hức xung quanh..