Bạn đang đọc Địch Tướng Vi Nô – Chương 169: Ta Không Thể Tiếp Tục Làm Chậm Trễ Ngươi Nữa
Thẩm Ngọc Lam lấy hết khí lực toàn thân rống ra lời này, thở hồng hộc, hai tròng mắt trợn trừng.
Doãn Mạch đè trên người Thẩm Ngọc Lam cứng họng.
Trầm mặc tựa như có tảng đá đè trên đỉnh đầu của hai người.
Nước bọt trong cổ họng nuốt xuống đầy chua xót, Thẩm Ngọc Lam cố nén không để cho nước mắt trong suốt lóng lánh tràn mi rơi xuống.
“Đã biết rồi thì cút xuống cho ta!”
Thẩm Ngọc Lam dùng sức đẩy Doãn Mạch ra, xuống giường, dùng phương thức sửa sang lại vạt áo của mình che giấu nội tâm bối rối cùng thống khổ.
“Ngươi đi đi, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Thẩm Ngọc Lam đưa lưng về phía Doãn Mạch, đè thấp thanh âm, bảo trì vẻ bình tĩnh lạnh như băng.
Không biết biểu tình hiện tại của Doãn Mạch là cái dạng gì, là phẫn hận? Là kinh ngạc? Hay là thẹn quá hóa giận.
Thẩm Ngọc Lam không muốn biết.
Không dám biết.
Nghe được tiếng va chạm sột soạt, hắn biết Doãn Mạch xuống giường rồi.
Nội lực một khắc trước còn nóng bỏng cực độ lúc này tựa như bị đóng băng, không khí trong phòng lạnh đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Tiếng Doãn Mạch phá cửa sổ ra ngoài khiến toàn thân Thẩm Ngọc Lam bất giác run rẩy một chút.
Doãn Mạch đi rồi…
Đi rồi, cũng sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Lệ nóng nhẫn nhịn đến cực hạn rốt cuộc chảy xuống, Thẩm Ngọc Lam ngồi xổm người xuống, ôm đầu khóc rống.
“A…!Aaaa…!Aaaaaaaa—!”
Tiếng kêu rên của Thẩm Ngọc Lam tê tâm liệt phế, mãi đến khi giọng mình cũng kêu đến khàn rồi mới dừng lại.
Hắn quá đau khổ!
Quá đau khổ!
Vì sao lão thiên gia lại muốn đối xử với hắn như vậy?
Vì sao lão thiên gia muốn cho hắn gặp được Doãn Mạch, yêu Doãn Mạch, sau đó lại muốn chia rẽ bọn họ?!
“Doãn Mạch! Doãn Mạch Doãn Mạch Doãn Mạch!”
Thẩm Ngọc Lam lớn tiếng gọi tên Doãn Mạch, khóc đến hoa lê đái vũ.
Nhưng bất luận hắn gọi thế nào, trong lòng hắn cũng biết rõ, Doãn Mạch sẽ không trở về nữa.
Là hắn tự tay đẩy Doãn Mạch ra, là hắn tàn nhẫn tổn thương trái tim Doãn Mạch, bây giờ còn có mặt mũi gì gọi Doãn Mạch?
Tiếng khóc nức nở không ngừng vang lên, Thẩm Ngọc Lam khóc đến độ cả người đều suy kiệt.
Hắn rất muốn chết…
Nhưng lại sợ chết…
Nội tâm mâu thuẫn không thôi khiến hắn như chịu tra tấn.
Đúng lúc này, Thẩm Ngọc Lam nhận thấy được có người nào đó nhảy vào phòng hắn từ cửa sổ, là thân pháp hắn quen thuộc.
“Xem ra, ngươi cũng hoàn thành nhiệm vụ thủ lĩnh dặn dò rất tốt!”
Nghe thấy thanh âm hơi trào phúng của thủ hạ Dạ Tựu, Thẩm Ngọc Lam lập tức lau nước mắt nơi khóe mắt, ánh mắt từng chút từng chút lạnh đi.
“Thủ lĩnh nói, chiến sự của Nam Sở và Tháp Nhĩ lập tức sẽ khai hỏa, kêu ngươi mau chóng đối phó quan chỉ huy vận chuyển lương thảo, đến lúc đó khiến cho Nam Sở bọn họ cạn nước cạn lương thực, giết bọn hắn một phát không kịp trở tay!”
Truyền đạt lời này xong, hắc y nhân vụt một tiếng nhảy khỏi cửa sổ rời đi, Thẩm Ngọc Lam chậm rãi đứng lên, hai chân run rẩy.
Nhiệm vụ của hắn…!Vẫn chưa kết thúc…
Chỉ thị Dạ Tựu viết cho hắn không chỉ để hắn câu dẫn quan chỉ huy vận chuyển lương thảo của Nam Sở mà còn muốn yêu cầu hắn đoạn tuyệt quan hệ với Doãn Mạch.
Hắn chỉ biết, chuyện của hắn và Doãn Mạch không giấu được.
Dạ Tựu cho rằng, từ khi hắn có Doãn Mạch liền chậm trễ nhiệm vụ gián điệp, nếu hắn tiếp tục ở cùng với Doãn Mạch, Dạ Tựu sẽ không cho hắn giải dược nữa, ba tháng sau, toàn thân hắn sẽ thối rữa mà chết.
Thẩm Ngọc Lam không muốn chết.
Không muốn để cho Doãn Mạch nhìn thấy trạng thái chết thê thảm của hắn.
Cũng không muốn để Doãn Mạch bi thống cùng cực.
Hắn càng không thể nói cho Doãn Mạch chuyện xảy ra trên người hắn.
Quá khứ của hắn dơ bẩn như vậy, thấp hèn, mà hắn của hiện tại, trong người lại trúng độc không có thuốc giải, cho dù hắn có nói cho Doãn Mạch cũng là chuyện khiến Doãn Mạch phiền lòng, còn có thể làm cho Doãn Mạch rước họa vào thân.
Hắn….!Là một người không có tương lai.
“Báo ứng…”
Thẩm Ngọc Lam sụt sịt mũi, thoáng tỉnh táo lại, thì thào tự nói.
“Đây là báo ứng của lão thiên gia dành cho ta…”
Ngay từ đầu, hắn không nên gặp Doãn Mạch.
Không nên yêu Doãn Mạch, không nên lưỡng tình tương duyệt với Doãn Mạch.
Mới đầu, Thẩm Ngọc Lam chỉ là có chút hiếu kì với Doãn Mạch, hắn cảm thấy Doãn Mạch thú vị, đáng yêu, ôn nhu lại cường đại.
Hắn chưa bao giờ thực sự được người quan tâm, khát vọng có được tình yêu từ chỗ Doãn Mạch—
Tình yêu mà hắn tha thiết ước mơ.
Nhưng phần tình yêu này, hắn cũng không xứng có được.
Thẩm Ngọc Lam ra sức nắm lấy ngực trái, các đốt ngón tay căng cứng nổi lên từng đợt trắng xanh.
Nguyệt hắc phong cao.
Ma Thú Sơn Mạch tối nay nhất định sẽ gặp phải kiếp nạn lớn.
Bởi vì Doãn Mạch đến đây, hơn nữa tâm tình cực kì không tốt.
Chưa tới thời gian một nén nhang, ma thú hung mãnh như Ma Thú Sơn Mạch đã bị Doãn Mạch xuyên đốt rồi.
Nhưng lấy ma thú để hả giận vẫn chưa hết giận, Doãn Mạch lại điên cuồng luyện võ công, quyền đấm cước đá với đám hoa cỏ ăn thịt người, làm cho một đám hoa cỏ ăn thịt người sợ tới mức héo rũ, làm bộ như bản thân chính là một thực vật bình thường vô hại với cả người lẫn vật.
Thẩm Ngọc Lam nguyên một đêm không ngủ.
Đối với việc nói nhiều những lời tuyệt tình như vậy với Doãn Mạch, hắn không hi vọng Doãn Mạch còn có thể quay trở lại, vừa hi vọng lại vừa không hi vọng Doãn Mạch quay trở lại.
Thẩm Ngọc Lam trợn tròn mắt nghênh đón bình minh của một ngày mới, cũng không hiểu bản thân rốt cuộc muốn làm gì.
Có khi hắn rất muốn chết, nhưng lại không dám chết.
Hắn muốn ở cùng với Doãn Mạch, nhưng lại không thể ở chung.
Hắn không đủ dũng khí, nhỏ yếu, hèn mọn như vậy…
“Nếu như ta có thể cường đại giống Triển Thiên Bạch, giống Ly Vương gia thì tốt rồi.”
Thẩm Ngọc Lam ngồi gần cửa sổ, nhìn phía đông tảng sáng, những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu rọi cả đại lục.
Nhưng mỗi người đều có thiên mệnh, trong lòng Thẩm Ngọc Lam biết rõ, mạng của hắn đã được định sẵn từ trước rồi.
“Tốt nhất là như vậy…!Doãn Mạch, ta không thể tiếp tục làm chậm trễ ngươi nữa…!Ngươi có cuộc đời của ngươi, mà cuộc đời của ta…”
Đã sớm kết thúc rồi!
Từ khi hắn được Dạ Tựu mua về, ăn độc dược vào, huấn luyện thành gián điệp, hắn đã không thể có được cuộc sống của riêng mình nữa rồi.
Hắn chính là một món công cụ.
Bởi vì còn giá trị lợi dụng nên mới tồn tại trên thế giới này.
Một món công cụ tùy thời tùy chỗ đều có thể bị thay thế, bị vứt bỏ, bị phá hủy.
Nếu cũng không được tính là “một con người”, làm sao có thể nói đến hạnh phúc?
“Doãn Mạch…”
Một tay Thẩm Ngọc Lam chống má, hốc mắt lại ươn ướt, phiếm hồng, thanh âm run rẩy nói ra tâm ý chân thành.
“Ta yêu ngươi…”
Trời sáng rồi.
Hôm nay trời không đẹp lắm, trời cao sương mù, như thể tùy lúc đều có thể đổ mưa.
Vương phủ của Đoan Mộc Ly cũng nghênh đón một đạo sấm giữa trời quang.
“Cái gì?!”
“Đừng ồn đừng ồn.” Lam Tẩm lập tức che miệng Chu Phượng lại, hai mắt Chu Phượng trừng đến độ sắp rớt ra khỏi hốc mắt.
“Ai da, ngươi che miệng ta làm gì chứ!” Chu Phượng đẩy tay Lam Tẩm ra, vẻ mặt tức giận bất bình, “Cái gì chứ, tiểu Hoàng đế này là xảy ra chuyện gì vậy!”
Hai tay Chu Phượng chống nạnh, suýt chút nữa nói ra những lời đại nghịch bất đạo.
Sở dĩ Lam Tẩm che miệng Chu Phượng lại cũng là bởi vì Lam Tẩm cảm thấy Chu Phượng không biết quản miệng, sợ Chu Phượng phạm phải đại tội bất kính.
Vốn dĩ từ trên xuống dưới vương phủ đều đang chuẩn bị hôn sự của Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly, kết quả, đột nhiên Lý quản gia nhận được tin tức, nói là Tháp Nhĩ và Nam Sở phải khai chiến, Hoàng Thượng muốn phái Đoan Mộc Ly lên chiến trường, không cho phép Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly thành hôn ngay lúc mấu chốt.
“Quả thực tức chết ta! Mọi người đều nói, thà phá hủy mười tòa thành còn hơn hủy hoại hôn nhân một gia đình, Hoàng Thượng hắn quả thực là…”
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng.” Lam Tẩm che miệng Chu Phượng lại.
Góc chéo phía đối diện, sau hòn giả sơn, Huyền Ca rướn cổ nhìn về phía Chu Phượng và Lam Tẩm bên kia.
Chuyện Đoan Mộc Nam cự tuyệt tứ hôn hắn cũng có nghe qua, không nhịn được thở phào một hơi.
Mấy ngày gần đây, hắn vẫn luôn hốt hoảng vì Đoan Mộc Ly muốn lấy Triển Thiên Bạch làm phi.
Nếu như Triển Thiên Bạch thật sự trở thành vương phi của Đoan Mộc Ly, vậy hắn thân là nam sủng tất sẽ bị đuổi ra khỏi vương phủ, không có nơi sống yên ổn, hắn phải làm thế nào?
Huyền Ca không thừa nhận bản thân vô dụng với Phạm Ninh rồi còn có thể giữ lại người sống, bởi vậy bất luận thế nào hắn cũng phải nhanh chóng cướp Đoan Mộc Ly từ trong tay của Triển Thiên Bạch đi mới được.
Cho dù không cướp đi được cũng phải phá hôn sự của Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly.
Mấu chốt là ngay lúc này Tháp Nhĩ phát binh về phía Nam Sở, vừa vặn giải quyết vấn đề khẩn cấp của hắn.
Huyền Ca không nhịn được chắp hai tay thành chữ thập âm thầm cầu nguyện, cảm tạ Tháp Nhĩ và Đoan Mộc Nam anh minh.
Trong lòng, vẻ mặt Đoan Mộc Ly nghiêm túc nhìn Triển Thiên Bạch, thuật lại ý tứ của Đoan Mộc Nam.
“Hoàng Thượng nói với ta: “Đại chiến xảy đến, lúc này trẫm tứ hôn cho Ly Vương gia sẽ khiến dân chúng trong thiên hạ nghĩ trẫm thế nào? Chẳng lẽ đối với Ly Vương gia mà nói, hôn sự của bản thân còn quan trọng hơn an nguy của bá tánh trong thiên hạ?”.”
“Ừm…”
Triển Thiên Bạch sờ sờ cằm, có chút đăm chiêu.
Đoan Mộc Nam nói không phải không có lí, nhưng chung quy hắn vẫn cảm thấy Đoan Mộc Nam càng bài xích đối với chuyện tứ hôn này hơn, nguyên nhân không chỉ là chiến sự.
Đoan Mộc Ly cũng có cùng cảm nhận.
Kì thật, mãi đến tận bây giờ, Đoan Mộc Nam cũng chưa hoàn toàn buông tha cho Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly nhìn ra được.
Hơn nữa, Cao Nam Phong cùng với hai người Đoan Mộc Khảo, Đoan Mộc Hàm bị hắn phạt trượng ủy khuất ở đây nhất định đã thổi gió bên tai Đoan Mộc Nam.
Sự thật cũng đang giống như Đoan Mộc Ly sở liệu, Đoan Mộc Nam vốn thích Triển Thiên Bạch, chỉ cần Triển Thiên Bạch một ngày chưa gả cho Đoan Mộc Ly, hắn sẽ vẫn còn cơ hội.
Hơn nữa, dù sao Triển Thiên Bạch cũng từng là “Xích Diễm đại tướng quân” của Dao Quốc, có uy tín và năng lực nhất hô vạn ứng với tàn đảng của Dao Quốc, Cao Nam Phong cho rằng nếu như Triển Thiên Bạch gả cho Đoan Mộc Ly, như vậy thì tàn đảng của Dao Quốc cũng sẽ biến thành thế lực của Đoan Mộc Ly, đến lúc đó nếu Đoan Mộc Ly muốn tạo phản, Đoan Mộc Nam chỉ sợ khó lòng phòng bị—
Đương nhiên hết thảy những điều này chẳng qua là lấy cớ, Cao Nam Phong chính là không muốn để cho Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly sống dễ chịu!
Thân là vua một nước, Đoan Mộc Nam phải cân bằng quan hệ thiệt sơn giữa quần thần, bởi vậy hắn ban xuống một đạo thánh chỉ phái Đoan Mộc Ly lên chiến trường, đồng thời lại để cho Phạm Ninh đang nhàn rỗi ở nhà nguyên phục lại chức quan.
“Đoan Mộc Nam này…!Vẫn không tin ngươi được!” Triển Thiên Bạch đưa ra kết luận cuối cùng như vậy.
“Hắn tin ta hay không ta tuyệt đối không quan tâm, ta để ý chính là ngươi, Triển Thiên Bạch.” Đoan Mộc Ly đột nhiên cầm lấy tay Triển Thiên Bạch, lòng bàn tay nóng bỏng, năm ngón tay hơi dùng sức.
“Nếu như ta ra tiền tuyến đánh giặc, ngươi phải làm sao bây giờ?”
Thấy con ngươi thâm thúy chăm chú nhìn mình, trái tim Triển Thiên Bạch hơi xao động—
Bất đắc dĩ, loại tình cảm vốn thập phần xa lạ đối với hắn giờ đây lại tràn đầy trong lồng ngực.
Triển Thiên Bạch nắm lại tay Đoan Mộc Ly, nhếch nhếch môi, biểu tình lộ ra bớt đi vài phần bất đắc dĩ.
Chính là cái gọi là quân muốn thần chết thần không thể không chết, huống chi Đoan Mộc Nam cũng không kêu Đoan Mộc Ly đi tìm chết, chỉ là ra trận giết địch mà thôi.
Đây là chức trách và sứ mệnh của Đoan Mộc Ly thân là Phò Quốc đại tướng quân.
“Ta cũng từng là tướng quân, cũng từng có người nhà…” Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng nhắm mắt lại một chút, tình ý sâu xa mà mở miệng: “Ly, ta muốn giúp ngươi, không muốn để ngươi một mình đối mặt với thiên quân vạn mã của Tháp Nhĩ, nhưng ta biết rõ…!Ta của hiện tại không có tư cách theo ngươi lên chiến trường, không có năng lực yểm hộ sau lưng cho ngươi.
Cho nên ta sẽ chờ ngươi, ngay tại nơi này, chờ ngươi.”
Con ngươi đen láy chăm chú nhìn Đoan Mộc Ly dần dần nhuộm lên sắc ửng đỏ mê người, thanh âm của Triển Thiên Bạch bình tĩnh, ngữ khí lại lộ ra một cỗ quyết tuyệt trảm đinh tiệt thiết.
“Không!” Đột nhiên, Đoan Mộc Ly nắm lấy hai vai của Triển Thiên Bạch..