Bạn đang đọc Địch Tướng Vi Nô – Chương 15: Đáng Đánh
Triển Thiên Bạch nhanh tay lẹ mắt tránh sang một bên, Chu Phượng mất trọng tâm, cả người nghiêng về phía trước, lao thẳng đến hồ nước lóng lánh phía trước.
Lúc này, Triển Thiên Bạch lại làm bộ vô tình nhấc chân khiến Chu Phượng vấp phải, sau đó xoay người một cái, không biết cố ý hay vô tình dùng khuỷu tay đánh vào eo Chu Phượng.
“Trời ơi!”
Chỉ nghe bùm một tiếng, cả người Chu Phượng đã ngã xuống hồ.
“Cứu— Cứu mạng—”
Ọc ọc…!
“Ta, ta không biết bơi! Cứu mạng!”
Ọc ọc…!
Tiếng cầu cứu đứt quãng của Chu Phượng truyền đến từ phía sau, Triển Thiên Bạch thanh lãnh lương bạc, khóe môi mỏng khẽ cong lên.
Hắn hiện tại không có nội lực cũng không thể sử dụng võ công, nhưng không có nghĩa hắn sẽ sợ một hài tử mười lăm, mười sáu tuổi.
Quay đầu liếc mắt nhìn Chu Phượng liều mạng giãy giụa trong hồ, hắn nhẹ giọng nói:
“Ngươi cuối cùng cũng ý thức được bản thân mình quá vô sỉ, không còn mặt mũi nào để sống cho nên nhảy xuống hồ tự sát sao?”
“Ngươi…!” Chu Phượng mới vừa nói ra một chữ, cả người liền bị sặc nước nghiêm trọng.
Huyền Ca trên bờ gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, Lam Tẩm lại trước sau như một, vẫn là vẻ mặt vô cảm.
Triển Thiên Bạch lẳng lặng nhìn mặt hồ, cảm thấy nước trong hồ này hẳn là lạnh đến thấu xương.
“Ngươi đang làm gì đấy?!”
Đột nhiên, một giọng nam trầm thấp mạnh mẽ va vào màng nhĩ, Triển Thiên Bạch cả người căng cứng.
Đoan Mộc Ly sải bước đi tới, phía sau là hai hàng thị vệ đang trong đội hình ngay ngắn chờ lệnh.
“Vương gia!” Huyền Ca lập tức nhào qua ôm lấy đùi Đoan Mộc Ly, “Vương gia, cầu xin vương gia cứu Chu Phượng đi! Hắn rơi xuống hồ rồi!”
Theo hướng ngón tay Huyền Ca chỉ, Đoan Mộc Ly nhìn thấy Chu Phượng đang giãy giụa trong hồ.
Chu Phượng thoạt nhìn tựa như một con vịt lên cạn, chật vật bất kham.
Đoan Mộc Ly nhíu mày, “Hồ này càng đi vào trung tâm càng sâu, nhưng nước gần bờ rất nông.”
“Nhưng Chu Phượng hắn không biết bơi…”
Nghe Huyền Ca nói như vậy, Đoan Mộc Ly quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho thị vệ, thị vệ lập tức nhảy xuống nước cứu Chu Phượng lên.
Chu Phượng sắc mặt tái nhợt, hai cánh môi run rẩy tái xanh.
Kỳ thật, hồ nước không đủ sâu để nhấn chìm Chu Phượng, nhưng lại có thể hù hắn sợ khiếp vía.
Triển Thiên Bạch đứng một bên nhìn Đoan Mộc Ly đem áo choàng nhung dày bao lấy Chu Phượng, trong lòng không khỏi nhếch miệng cười.
Nếu trong phủ có một tiểu nam sủng đáng yêu như vậy, cần gì phải đi tìm hắn?
Trong đầu phút chốc hiện lên hình ảnh mình cùng Đoan Mộc Ly ở bên nhau ân ái, Triển Thiên Bạch nghiến răng nghiến lợi.
“Vương, vương gia…” Chu Phượng khóc đến nước mũi nước mắt tùm lum, vẻ mặt vô cùng ủy khuất, “Vương gia…!Là Triển Thiên Bạch…!là Triển Thiên Bạch hắn đẩy ta xuống nước!”
Thân thể cứng ngắc chậm lại một chút, Chu Phượng giận dữ dùng ánh mắt chỉ vào Triển Thiên Bạch.
Ánh mắt Đoan Mộc Ly cũng rơi xuống trên người Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch thoạt nhìn rất bình tĩnh, đôi đồng tử đen láy kích động và phẫn uất ở Di Hương viện trước đây giờ giống như mặt hồ phẳng lặng trong đêm đông.
Trong nháy mắt, Đoan Mộc Ly nhận ra mình không thể nhìn thấu Triển Thiên Bạch.
Đứng dậy, hắn cùng Triển Thiên Bạch mặt đối mặt.
Từ đôi mắt ẩn dật của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch chỉ nhìn thấy sự lạnh lùng và tàn nhẫn của hắn đối với mình.
“Ngươi không có gì muốn giải thích sao?”
Đoan Mộc Ly hỏi hắn.
Triển Thiên Bạch liếc nhìn Chu Phượng run rẩy phía sau Đoan Mộc Ly đang dùng ánh mắt giết người nhìn hắn, nhàn nhạt nói ra hai chữ: “Không có.”
Bang!
Bị tát một cái, Triển Thiên Bạch chỉ cảm thấy bên tai ù đi, nửa bên mặt bị đánh sưng tấy.
Bên cạnh, không ít thị vệ nhìn Triển Thiên Bạch bị đánh đều nhịn không được phát ra tiếng cười khẩy.
Bọn họ đều nhận ra Triển Thiên Bạch – người đã từng Dao Quốc “Xích Diễm đại tướng quân”, hiện tại là nô bộc của Nam Sở Ly Vương gia.
Nhìn chằm chằm Triển Thiên Bạch nghiêng mặt sang một bên, Đoan Mộc Ly chắc chắn rằng Triển Thiên Bạch nhất định sẽ tức giận với hắn.
Hắn muốn chọc giận Triển Thiên Bạch.
Hắn muốn nhìn thấy đôi đồng tử đen xinh đẹp được nhuộm thành sắc đỏ mê người ấy một lần nữa.
Nhưng khóe miệng rướm máu của Triển Thiên Bạch lại đột nhiên nở nụ cười, “Vương gia cứ việc đánh, Thiên Bạch đáng đánh.”.