Đọc truyện Đích Trưởng Công Chúa – Chương 94: Tiến Triển
Trans+Beta: Đặc Lôi Tây
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói vậy, không khỏi nâng mắt nhìn hắn.
Bùi Văn Tuyên sở hữu một gương mặt tuấn tú, chính trực của những người đọc sách, nhưng lần nào đối diện với nàng, đôi mắt ấy như thể vốn đã mang theo ý cười.
Lý Dung nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, Bùi Văn Tuyên mỉm cười lui về sau, tiếp đến cùng nàng dùng bữa.
Buổi tối hôm đó cực kì náo nhiệt, Lý Dung từ trước đến nay chưa từng có trải nghiệm như vậy.
Cả bữa tiệc đón năm mới trôi qua trong sự ầm ĩ lại bình tĩnh, không một chút thấp thỏm lo lắng, cũng không cần lo lỡ miệng nói sai điều gì, như thể cách cung đình, triều đình cực kì xa xôi.
Bùi Văn Tuyên uống chút rượu, hiện tại hắn đang dưỡng dạ dày nên ngày thường có thể không uống liền không uống.
Nhưng ăn tết tâm tình ai nấy đều hào hứng, vui vẻ nên hắn cũng uống với họ mấy chén.
Sau khi uống xong, không biết là do người hay do rượu, cả người Bùi Văn Tuyên đều toát ra vẻ cực kì vui sướng.
Đợi đến lúc cùng Lý Dung về phòng, hắn đi phía trước, kéo theo Lý Dung đi phía sau, chẳng khác gì đứa trẻ bắt đầu ngâm nga ca hát khiến Lý Dung nhìn thấy cũng có chút buồn cười, “Chàng vì sao lại vui vẻ như vậy?”
“Có hai việc đáng vui vẻ”
Bùi Văn Tuyên kéo tay nàng, khi đi đến hành lang, Lý Dung hơi hất cằm nói, “Nói ta nghe thử xem?”
“Thứ nhất, Điện hạ hôm nay chủ động hôn ta”
“Chỉ bấy nhiêu thôi đã vui sướng đến vậy?”, Lý Dung nhướn mày, “Nếu thế, ta còn có thể chủ động ngủ chàng nha”
Bùi Văn Tuyên cười lắc đầu, “Chuyện thứ hai…”, Bùi Văn Tuyên dừng bước, hai tay hắn nắm chặt tay Lý Dung, đưa lên ngực mình, “Ta đã khiến Điện hạ, vui sướng”
“Bình thường chỉ cần chàng ít nói mấy lời đáng đánh kia, ta cũng sẽ rất vui”
Lý Dung bật cười đáp, Bùi Văn Tuyên tiếp tục lắc đầu, hắn suy nghĩ một chốc lại nâng tay lên, ôm lấy đầu Lý Dung, sau đó trán kề trán với nàng, “Dung Dung, nàng đã thoát khỏi hoàng cung rồi”
“Ta biết”
Lý Dung cực kì bình tĩnh đáp, “Từ ngày gả cho chàng, ta đã dọn ra phủ Công chúa”
“Sau này ta sẽ cho nàng một ngôi nhà, hoàn toàn khác với hoàng cung”
“Điện hạ…”, hắn vô cùng nghiêm túc nói, “Ta sẽ chữa khỏi hết thảy những vết thương trong trái tim Người, sau này, Điện hạ có Phò mã, Lý Dung cũng có Bùi Văn Tuyên”
Lý Dung rũ mắt không nói gì, phải rất lâu sau, nàng mới khàn giọng đáp, “Ta biết”
Sau này, Lý Dung có Bùi Văn Tuyên.
Bùi Văn Tuyên nghe được câu “Ta biết” kia lại mỉm cười.
Hắn xoay người đi, tiếp tục kéo Lý Dung về phòng.
Sau khi đã về phòng, hai người họ tự rửa mặt sau đó ngã xuống giường ngủ.
Có lẽ Bùi Văn Tuyên rất mệt nên vừa nằm xuống không lâu hắn đã chìm vào giấc ngủ.
Lý Dung nằm trong bóng đêm nhìn hắn, qua hồi lâu, nàng thật cẩn thận chạm vào hắn.
Đầu tiên nàng nâng tay đặt lên ngực hắn, thấy hắn vẫn không có phản ứng gì, không hiểu vì sao, nàng lại duỗi tay ra ôm lấy hắn, sau đó dựa sát vào người hắn.
Lắng nghe tiếng tim đập bên trong lồng ngực của hắn, cảm nhận từng hơi thở của hắn còn cả mùi hương hắn thường dùng quẩn quanh nơi chóp mũi, tất cả đều khiến nàng cảm thấy vô cùng bình yên.
Có một nháy mắt, nàng cảm thấy mình dường như không còn là mình nữa, nhưng…!lại không hề cảm thấy điều đó không tốt.
Hai người ngủ đến tận hừng đông, Bùi Văn Tuyên vì có thói quen phải lên triều nên dậy rất sớm.
Vào khoảnh khắc mở mắt, khi nhìn thấy Lý Dung đang nằm dựa vào lòng mình ngủ, hắn lập tức dừng lại hành động xuống giường.
Sau một lúc lâu, hắn khẽ cười, dứt khoát nâng một bàn tay gối sau đầu, lại dùng tay còn lại nhẹ nhàng vuốt tóc Lý Dung, từng chút từng chút một dùng ngón tay luồn qua tóc nàng.
Tóc Lý Dung rất mềm, mang theo mùi hương trên người nàng, túi thơm của nàng cũng do hắn tự tay điều chế, một hương vị duy nhất chỉ thuộc về hắn.
Bùi Văn Tuyên rũ mắt nhìn về phía Lý Dung đang dựa vào lòng mình, lại không kiềm được nhớ đến cảnh tối qua Lý Dung chủ động nhón chân hôn hắn.
Đêm qua khi hắn hôn nàng, nụ hôn ấy toàn tâm toàn ý tựa như đang trao lời đính ước.
Hiện tại sáng sớm vốn là thời điểm nhạy cảm, giai nhân lại đang nằm trong lòng, thân thể Bùi Văn Tuyên có đôi chút không được thoải mái.
Ánh mắt hắn không khỏi dán chặt vào Lý Dung, từ mái tóc đến hàng mi dày, chiếc mũi cao thẳng cùng đôi môi đầy đặn như nụ hoa.
Bùi Văn Tuyên lẳng lặng nhìn người trước mặt, ánh mắt không khỏi có chút sâu hơn.
Thời điểm Lý Dung tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, nàng mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng người.
Nàng nhập nhèm mở hai mắt liền thấy Bùi Văn Tuyên đang cúi đầu cười nhìn mình, âm thanh trong trẻo cất tiếng, “Điện hạ, chào buổi sáng”
Nụ cười kia cực kì ôn hòa nhưng ánh nhìn chằm chú vào nàng lại có chút kỳ quái.
Rõ ràng nhìn qua rất hiền lành, bình tĩnh và vô hại, song không biết vì sao nàng lại thấy nó bao hàm đôi chút xâm lược.
Lý Dung nhìn hắn, chống người ngồi dậy, lúc này mới phát hiện nửa người trên đều đã tê rần.
Bùi Văn Tuyên thấy nàng không thoải mái liền duỗi tay giúp nàng mát xa cánh tay.
Hắn tay sờ qua cánh tay của nàng, bàn tay to lớn, nóng bỏng đầy nam tính nắn bóp những cơ bắp tê mỏi, chẳng bao lâu sau, Lý Dung đã thấy khá hơn rất nhiều.
Nhưng rất nhanh nàng lại cảm nhận được, động tác mát xa như thể lưu loát dứt khoát kia, trong lúc vô tình lại toát ra vài phần như đang vuốt ve.
Lý Dung không khỏi có chút nghi hoặc nâng mắt nhìn hắn.
Bùi Văn Tuyên phát hiện ánh mắt của nàng, cũng mỉm cười ngẩng đầu nhìn lại, “Điện hạ đang nhìn gì vậy ạ?”
Ánh mắt Bùi Văn Tuyên không lẫn chút tạp chất, như thế càng khiến Lý Dung cảm thấy kỳ quái.
Bùi Văn Tuyên bản chất cũng không phải Liễu Hạ Huệ, hai người dựa sát vào nhau ngủ cả đêm như vậy, sáng sớm còn giúp nàng bóp vai, bóp tay, chẳng lẽ một chút phản ứng cũng không có sao?
Lý Dung một khi có nghi vấn liền phải tìm được đáp án.
Nàng nâng tay muốn xốc chăn lên, Bùi Văn Tuyên đã vội vàng đè chăn lại, có chút khẩn trương hỏi, “Điện hạ muốn làm gì?”
Lý Dung dời mắt nhìn xuống, như có ẩn ý nói, “Ta chỉ là có chút tò mò”
“Điện hạ tò mò điều gì?”
Bùi Văn Tuyên như thể càng thêm khẩn trương, vành tai đều đỏ cả lên.
Lý Dung thấy hắn như vậy, không khỏi có chút buồn cười, “Cũng chẳng phải lần đầu tiên thành hôn, chàng dè dặt như vậy làm gì chứ?”
Nói rồi, Lý Dung tiến đến gần, đè thấp giọng hỏi, “Chàng không có cảm giác với ta sao?”
“Điện hạ hà tất biết rõ còn cố hỏi chứ?”
Bùi Văn Tuyên cười khổ, “Đứng dậy đi, hôm nay còn có cung yến”
“Bùi Văn Tuyên”, Lý Dung nhướn mày, “Thật ra thì…”, Lý Dung vói tay vào bên trong cổ áo Bùi Văn Tuyên, như ám chỉ nói, “Ta cũng không để ý nhiều như vậy đâu”
“Cũng chính vì Điện hạ không thèm để ý…”, Bùi Văn Tuyên nắm lấy tay Lý Dung, thở dài nói, “Ta mới càng phải để ý”
“Kiếp trước khi Điện hạ cùng ta bắt đầu cũng không phải tình nguyện”, Bùi Văn Tuyên đè tay Lý Dung xuống giường, sau đó vươn tay lấy áo khoác đặt bên cạnh khoác lên người, bắt đầu gài cúc áo, “Hai người chúng ta bị ép thành hôn, Điện hạ cũng làm theo.
Hiện tại ta hy vọng, trong chuyện này, Điện hạ và ta đều nên trịnh trọng một chút, không thể vì từng trải qua nên liền có thể đẩy nhanh tiến độ”
“Nên đến bước nào liền đến bước đó”, Bùi Văn Tuyên xốc chăn, ngồi trên mép giường mang giày, “Đừng vội vã đốt cháy giai đoạn”
Lý Dung nghe hắn nghiêm túc nói ra những lời trên, không biết vì sao ngoài sự kiên định, trong lòng lại nảy sinh ý muốn chòng ghẹo hắn.
Nam nhân nếu chủ động muốn làm chuyện kia, Lý Dung sẽ cảm thấy có vài phần bất an.
Nhưng hiện tại Bùi Văn Tuyên lại nghiêm túc cự tuyệt nàng, điều đó khiến nàng cảm thấy thú vị.
Khi Bùi Văn Tuyên đang muốn đứng dậy, Lý Dung đột nhiên từ phía sau nhào lên lưng Bùi Văn Tuyên, nâng tay ôm lấy cổ hắn.
Cả người Bùi Văn Tuyên cứng đờ, lúc này lại nghe thấy Lý Dung làm nũng gọi, “Bùi ca ca…”
Lý Dung gọi hắn xong càng ép sát đến gần, đem tất cả trọng lượng đều đè lên người hắn, nàng cắn lỗ tai hắn nói, “Tốt thí dù chỉ tiến được một bước nhưng cũng phải luôn hướng về phía trước chứ*, Bùi ca ca cứ thế chịu đựng không khó chịu sao?”
(*Gốc, 日拱一卒, 不期而至, con tốt trong cờ tướng mỗi lần đều chỉ đi được một bước, nhưng chỉ cần đến được trận doanh của đối thủ đã rất lợi hại)
“Vậy ý của Điện hạ là?”, Bùi Văn Tuyên nhướn mày nghiêng đầu nhìn nàng, Lý Dung chớp chớp mắt, thân mình càng ép sát vào hắn hơn.
Nàng dựa vào đầu vai Bùi Văn Tuyên, tay bắt đầu có động tác.
Bùi Văn Tuyên hít ngược một hơi.
“Bùi đại nhân?”
Nhìn bộ dáng này của hắn, nàng dựa vào vai hắn cười khẽ, “Ngủ thêm chút nữa nha?”
Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn nhắm mắt lại, không kiềm được khẽ nhếch cằm, khàn giọng nói, “Điện hạ đã ra lệnh, vi thần không dám không tuân theo”
(Tây: vâng, anh nhà đã tự buông vũ khí đầu hàng ????)
Lý Dung bật cười thành tiếng, lăn vào phía trong giường, giơ tay gọi hắn, “Tiến vào đi”
Bùi Văn Tuyên tư thái ưu nhã chậm rãi buông màn, lần nữa trèo lên giường.
Dù đã là ban ngày, nhưng màn vừa buông xuống, cả không gian bên trong đều trở nên đen kịt.
Khi Bùi Văn Tuyên ôm đối phương vào lòng, cúi đầu nhìn thoáng qua đôi môi hơi mím đang cười có chút đắc ý của Lý Dung, hắn lập tức ấn đầu nàng sát vào ngực mình, để tránh việc nàng nhìn thấy ý cười không thể kiềm nén của hắn.
Hai người lăn lộn đến giữa trưa liền cùng đi dùng bữa.
Cơm nước xong, Lý Dung dựa theo quy định trong cung, mang Bùi Văn Tuyên đến bái kiến Thượng Quan Nguyệt.
Trong cung thông thường sẽ mở yến tiệc vào mùng một tháng Giêng để chiêu đãi Công chúa đã xuất giá và các thần tử quan trọng.
Đêm giao thừa, trong cung chỉ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mà bữa tiệc vào mùng một lại là bữa tiệc lớn tụ hội rất nhiều hoàng thân quý tộc.
Lý Dung đã lâu không vào cung thăm Thượng Quan Nguyệt nên nàng quyết định vào cung sớm hơn, tranh thủ chút thời gian trò chuyện với bà.
Khi họ đến cung Vị Ương đã nhìn thấy Lý Xuyên đang ngồi bên trong trò chuyện với Thượng Quan Nguyệt.
Lý Dung vừa bước vào, Lý Xuyên đã cực kì vui mừng đứng bật dậy, nhìn phía ngoài điện, kích động gọi, “A tỷ!”
“Đừng bày ra vẻ mặt nhớ nhung như thể lâu lắm không gặp như vậy chứ”, Lý Dung nâng tay đẩy Lý Xuyên ra, người đang dang rộng hai tay muốn ôm mình.
Nàng bước đến gần Thượng Quan Nguyệt, châm chọc Lý Xuyên nói, “Trên triều đệ ngày nào chẳng gặp ta.
Còn ta và mẫu hậu…”, Lý Dung quay sang nhìn Thượng Quan Nguyệt, “Thật sự đã lâu không được gặp nhau”
“Nương nương”, Bùi Văn Tuyên nâng tay lên, hướng về phía Thượng Quan Nguyệt cung kính hành lễ.
Thượng Quan Nguyệt khẽ gật đầu với Bùi Văn Tuyên, bảo hắn ngồi xuống xong lại nhìn Lý Dung nói, “Ta nghe nói dạo gần đây con rất bận nên cũng không muốn làm phiền.
Những chuyện về con, dù trong hậu cung ta cũng có thể nghe thấy, hết trò này lại đến trò kia, khiến người ta không khỏi run sợ.
Chẳng qua ta nghĩ con đã có tính toán hết rồi nên cũng không hỏi nhiều”
“Mẫu hậu gầy rồi”, Lý Dung đánh giá Thượng Quan Nguyệt một lát mới kéo tay Thượng Quan Nguyệt, có chút cảm khái nói, “Ngài tuổi đã lớn, chúng con cũng trưởng thành, ngài không cần vất vả như vậy đâu ạ.
Cứ chăm sóc bản thân cho tốt, sống lâu một chút mới là người chiến thắng cuối cùng”
“Hiện tại ta cũng không lo lắng điều gì”, Thượng Quan Nguyệt cười khổ, “Các con có suy nghĩ của mình, ta cũng không muốn có mâu thuẫn, lục đục với hai con.
Những chuyện trên triều, dù sao cũng phải có một bên nhượng bộ.
Hiện tại con muốn tiến về phía trước, ta đã già rồi, chỉ có thể lui về sau”
“Mẫu hậu đang oán trách con sao?”, Lý Dung nhướn mày, Thượng Quan Nguyệt vội vàng giải thích, “Con đừng nói oan cho ta, con là nữ nhi của ta, sao ta có thể có suy nghĩ kia với con chứ?”
“Con chỉ đang đùa với ngài thôi ạ”, Lý Dung kéo Thượng Quan Nguyệt sang, dựa đầu vào vai bà.
Thượng Quan Nguyệt cúi đầu nhìn nữ nhi dựa vào vai mình, trái tim không khỏi tan chảy, “Ta hiện tại chẳng quan tâm gì hết, chỉ có một chuyện duy nhất khiến ta lo lắng mãi không thôi.
Xuyên nhi…”, Thượng Quan Nguyệt quay đầu nhìn Lý Xuyên đang ngồi một bên, “Dù con không cưới Nhã Nhã tỷ, trong thiên hạ này cô nương nhiều như vậy, chắc chắn có thể tìm được một người làm Thái tử phi đúng không?”
Bùi Văn Tuyên và Lý Dung liếc nhìn nhau, Thượng Quan Nguyệt nhìn Lý Xuyên bên cạnh đang gượng cười chống chế, “Mẫu hậu, không phải con không muốn chỉ là khó tìm được người thích hợp…”
“Con không phải vì không chọn được người thích hợp, con chỉ là sợ thành hôn thôi”, Thượng Quan Nguyệt một câu ngắt lời cậu, sau đó bà bắt đầu càm ràm, “Thật ra trong chuyện hôn sự phải học được cách tạm chấp nhận, con nhìn tỷ tỷ mình và Phò mã xem, hai người họ cũng là được tứ hôn, hiện giờ gắn bó keo sơn, có gì không tốt chứ?”
Lý Dung nghe bà khen như vậy không khỏi xoay đầu đi, khẽ ho một tiếng.
Lý Xuyên có chút ủy khuất, thấp giọng nói, “Mẫu hậu, con còn nhỏ, chuyện này đợi sau này hãy bàn ạ”
“Đợi sau này hãy bàn? Con còn muốn đợi đến khi nào?”
“Mẫu hậu, con đã nghĩ kĩ rồi…”, Lý Xuyên nghiêm túc đáp, “Thiên hạ còn chưa thái bình, nào dám bàn đến chuyện hôn nhân? Thân là Thái Tử…”
“Con chỉ vì không muốn kết hôn mới viện cái cớ thiên hạ vớ vẩn này thôi!”
Thượng Quan Nguyệt trực tiếp ngắt lời cậu, “Hiện tại ta cũng đã chán ngán việc hối thúc con kết hôn rồi, nhưng một ngày con chưa thành hôn liền có cả tá người nhòm ngó.
Đứa cháu gái kia của Nhu phi hiện tại vẫn còn quanh quẩn trong cung, mỗi ngày đều đến trước cửa Đông Cung mà tình cờ gặp con, tâm tư kia ai nhìn chẳng biết? Nếu con có thể giải quyết ả ta, con muốn khi nào thành hôn cũng được hết!”
Thượng Quan Nguyệt ngồi xuống chỗ của mình, nhỏ giọng mắng, “Đã chẳng có bản lĩnh gì mà còn dám nhắc đến tình yêu, quả thật quá sức ích kỷ!”
Lý Xuyên bị mắng có chút khó chịu, cậu một mực cúi gằm mặt.
Bùi Văn Tuyên thấy không khí không ổn lắm liền khẽ ho một tiếng, hỏi Thượng Quan Nguyệt, “Nương nương, gần đây vi thần phát hiện, thời tiết vừa chuyển lạnh, xương đùi của Điện hạ liền dễ bị đau, nương nương có biết vì sao không ạ?”
Nghe thấy nữ nhi không khoẻ, sự chú ý của Thượng Quan Nguyệt lập tức bị dời đi.
Bà vừa nói chuyện với Bùi Văn Tuyên liền không thể ngừng, đề tài liên tục bị Bùi Văn Tuyên chủ động chuyển đổi, sau đó cuộc trò chuyện của họ cứ thế xoay xung quanh việc dưỡng sinh.
Nói chuyện được hồi lâu, Lý Dung mới cùng Bùi Văn Tuyên đứng dậy rời đi, chuẩn bị đến nơi tổ chức cung yến.
Hai người tạm biệt Hoàng Hậu, Lý Xuyên, đợi sau khi ra ngoài, thấy Lý Dung thở dài, Bùi Văn Tuyên nhìn qua hỏi, “Sao Điện hạ lại thở dài?”
“Về hôn sự của Xuyên nhi, mẫu hậu nói đúng, quả thật không thể cứ trì hoãn như vậy được”
Lý Dung có chút sầu lo, “Với tính tình của Xuyên nhi, ta đi khuyên bảo lại áp lực một chút, vị trí Thái tử phi muốn ai làm đều không thành vấn đề”
“Nhưng hiện tại Điện hạ sẽ không làm như vậy”, Bùi Văn Tuyên bình thản nói, nắm chặt lấy tay Lý Dung, “Điện hạ hy vọng Thái tử Điện hạ cũng có thể được sống hạnh phúc”
Lý Dung và Bùi Văn Tuyên tay cầm tay đi trên hành lang, khi nghe hắn nói vậy, nàng rất lâu sau vẫn chẳng lên tiếng.
Bùi Văn Tuyên thấy nàng lâm vào trầm tư, hắn nghĩ một chốc lại nói, “Thật ra ta có một biện pháp”
“Hửm?”
Lý Dung nâng mắt nhìn hắn, Bùi Văn Tuyên đang muốn trả lời lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng gọi mang theo nét cười, “Đây không phải là Bình Lạc tỷ tỷ sao, hôm nay tỷ vào cung?”
24/2/2022
????Tác giả có lời muốn nói????
Điện hạ ăn mềm không ăn cứng, nội tâm đang dần dần tan chảy…
【 Vở kịch nhỏ 】
Lý Xuyên, “Ăn tết là lúc thanh niên chưa kết hôn bị giục kết hôn, làm Thái Tử cũng không phải ngoại lệ.
Nhân đây ta sẽ dạy cho mọi người một cách đối mặt với những lúc như vậy.
Khi các ngươi bị cha mẹ ép cưới, các ngươi phải trả lời rằng, tổ quốc chưa bình yên, không dám nói đến kết hôn.
Cha mẹ ngươi chắc chắn sẽ cảm thấy, ngươi rất có tinh thần cầu tiến.
Cố lên, những thanh niên chưa kết hôn!”
Người đọc A, “Thái tử Điện hạ”
Lý Xuyên, “Sao mặt ngươi lại sưng như thế?”
Người đọc A, “Ngài chỉ ta nói thế nào ta liền nói với mẹ ta thế nấy”
Lý Xuyên, “Sau đó thế nào?”
Người đọc A, “Mặt ta sưng phù thế này này.
Mẹ ta nói, hằng ngày chỉ lo quan tâm mấy thứ vớ vẩn, chẳng trách còn ế nhăn răng.
Điện hạ, ta không muốn bị ép cưới đâu, huhuhu”
Lý Xuyên, “Vừa khéo, mẹ ta cũng vừa mắng ta.
Ta cũng không muốn bị ép cưới đâu, huhu”
????Góc tám nhảm????
Aiz, nói ra trong truyện ai cũng có một số phận bi đát, được trọng sinh sống lại một lần, không những giúp mình, còn thay đổi số phận của người khác, âu cũng là tạo phúc ????.