Đích Phi Sách

Chương 26: Đầu Sóng Ngọn Gió


Bạn đang đọc Đích Phi Sách – Chương 26: Đầu Sóng Ngọn Gió


Bách Lý Toàn nhận lấy viên đá, hai người nhìn nhau, An Cửu nhanh nhẹn rời đi.

Quả nhiên, An Cửu vừa đi một lát, đoàn người đã tìm tới nơi này, Nguyên Phi là người đầu tiên phát hiện Bách Lý Toàn, thấy thân thể nhỏ bé nằm dưới đất, bà vội nhào tới: “Toàn Nhi…!Toàn Nhi của ta, sao lại thành như vậy? Toàn Nhi, con tỉnh lại đi…”
Nghe tiếng khóc, mọi người đều vội vàng tới, thấy thân thể nhỏ được Nguyên Phi ôm vào lòng, trái tim đều thắt chặt.

Đám người Bách Lý Khiên, Bách Lý Vũ, Bắc Lăng, Hạ Hầu Ngự Thiển chứng kiến tất cả, sắc mặt cũng ngưng trọng, chỉ sợ Lục hoàng tử…!
“A…!Đúng là làm bậy mà! Lục hoàng tử nó…” Thục Phi cau mày, cầm khăn thêu che miệng, trên mặt khó nén hoảng sợ.

Tĩnh Phong Đế không nói một câu, nhưng trên trán mơ hồ đã nổi gân xanh tỏ rõ tâm tình của ông ấy, trong mấy hoàng tử, Lục hoàng tử nhỏ tuổi nhất, cũng được sủng ái nhất, nhìn Lục hoàng tử như thế, trong lòng hoàng đế sao có thể dễ chịu?
Ngọc Hoàng Hậu cao giọng phân phó: “Người đâu, đưa Lục hoàng tử về tẩm cung, lập tức truyền thái y tới Vị Ương Cung đợi lệnh.”
Mọi người lúc này mới hoàn hồn, Bắc Lăng không chút suy nghĩ chạy tới bế Lục hoàng tử, vội vàng chạy về hướng Vị Ương Cung.


Trong Vị Ương Cung, không khí ngưng trọng dị thường, Lục hoàng tử nằm trên giường, gương mặt tái nhợt.

Thái y vừa bắt mạch, sắc mặt lập tức thay đổi, lại cẩn thận xem xét, hoảng loạn quỳ xuống đất: “Hoàng Thượng, Lục hoàng tử…!Đã không còn mạch đập.”
Không còn mạch đập?
Đây có ý gì? Đương nhiên là tuyên cáo Lục hoàng tử đã chết!
Trong tẩm điện lập tức an tĩnh đến đáng sợ.

“Không còn mạch đập…” Nguyên Phi lẩm bẩm, bỗng dưng hét lên, “Ngươi đừng nói bậy, cái gì là không còn mạch đập? Lục hoàng tử rất khỏe mạnh, ban ngày nó con khỏe mạnh, sao có thể không còn mạch đập? Thái y, ngươi mau nói với mọi người, Lục hoàng tử không sao, ngươi mau nói đi!”
“Nguyên Phi muội muội, Lục hoàng tử rơi xuống nước…” Thục Phi đi tới đỡ Nguyên Phi, dịu dàng trấn an, “Muội nén bi thương, thuận theo tự nhiên.”
“Nén bi thương thuận theo tự nhiên cái gì? Lục hoàng tử vẫn đang khỏe mạnh, bổn cung nén bi thương ai?” Nguyên Phi gạt tay Thục Phi ra, trừng mắt, lạnh lùng nói, “Ngươi trù nhi tử của ta, ngươi ước gì nhi tử của ta chết đi, nhi tử của ta chết rồi, nhi tử của ngươi vẫn còn sống…”
“Nguyên Phi muội muội, muội…!Không biết tốt xấu!” Thục Phi nổi giận, “Nhi tử của ta còn sống, nhưng ta không hề muốn nhi tử của muội chết!”
Nguyên Phi hoàn toàn không để ý tới Thục Phi, nhìn thoáng qua Bách Lý Toàn nằm yên trên giường, như nghĩ tới gì đó, cả kinh: “Đúng vậy, nhi tử của ta chết rồi, nhi tử của các ngươi đều còn sống…!Toàn Nhi mới mười tuổi, không biết bơi, thường ngày ta đều không cho nó tới nơi nguy hiểm, nó trước giờ rất nghe lời, cho dù ở bên cạnh hồ cũng không đến mức trượt chân rơi xuống, nhất định có kẻ…!Đúng, nhất định có kẻ hại nó, nhất định có kẻ không muốn nó sống nữa.

Là các ngươi, nhất định là các ngươi, Hoàng Thượng, ngài phải làm chủ cho Toàn Nhi, nó mới mười tuổi, ngoan ngoãn như vậy, nó sao có thể vô ý rơi xuống nước?”
Nhất thời, sắc mặt tất cả phi tần ở đây đều thay đổi.

“Muội muội!” Ngọc Hoàng Hậu trầm giọng, “Nếu không phải ngoài ý muốn, Hoàng Thượng đương nhiên sẽ truy cứu, nhưng muội luôn miệng nói Lục hoàng tử bị kẻ xấu hãm hại, không bằng không chứng, không phải khiến Hoàng Thượng khó xử sao?”
“Đúng vậy, Nguyên Phi tỷ tỷ, Lục hoàng như thế, chúng ta cũng thương tâm…” Tĩnh Phi đỡ lưng, ôn nhu khuyên.

Lời này còn chưa nói xong, ngoài cửa truyền đến động tĩnh, mọi người đồng loạt nhìn qua, thân mình Bách Lý Khiên nhoáng một cái, nháy mắt tiếp theo kéo một cung nữ vào, vứt mạnh xuống đất: “Ngươi ở bên ngoài lén lút làm gì?”
Cung nữ kia hoảng sợ, không ngừng dập đầu: “Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ…!Nô tỳ không phải cố ý, nô tỳ lo cho Lục hoàng tử, cho nên…!Cho nên định trộm đến xem…”
“Ngươi lo cho Lục hoàng tử?” Tĩnh Phi nhíu mày, “Bổn cung nhìn cách ăn mặc của ngươi không giống cung nữ của Vị Ương Cung.”

“Nô tỳ là cung nữ của Hoán Y Cục, vừa rồi đi ngang hồ Thánh Tâm…!Thấy Lục hoàng tử rơi xuống nước…!Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không biết bơi, nô tỳ cuống quít quá không biết làm thế nào…”
“Ngươi nói…” Nguyên Phi ngẩn ra, như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội xông tới kéo cánh ty của cung nữ kia, “Ngươi nói…!Ngươi thấy Lục hoàng tử rơi xuống nước?”
“Nô tỳ thấy, nhưng nô tỳ không phải cố ý không cứu, cầu xin Hoàng Thượng nương nương tha mạng.” Cung nữ luống cuống, Nguyên Phi đột nhiên dùng sức nắm lấy tay nàng khiến nàng không nhịn được mà nhíu mày.

“Vậy ngươi thấy Lục hoàng tử rơi xuống nước thế nào?”
Không chỉ Nguyên Phi, mọi người đều ngừng thở nhìn cung nữ kia, cung nữ kia kinh sợ: “Nô tỳ không dám nói…!Nô tỳ…”
Không dám nói?
Việc Lục hoàng tử rơi xuống nước có chỗ đáng nghi?
“Có gì không dám nói? Hoàng Thượng ở đây, chẳng lẽ ngươi muốn lừa gạt Hoàng Thượng?” Tĩnh Phi lạnh giọng quát, “Người nằm trên giường là hoàng tử, vừa rồi ngươi thấy Lục hoàng tử rơi xuống nước nhưng lại không cứu đã là tội lớn, hiện tại ngươi còn muốn gánh thêm tội biết mà không báo sao?”
“Không, nô tỳ không dám, nô tỳ nói, nô tỳ hồ Thánh Tâm trông thấy Nhàn Phi nương nương!” Cung nữ sợ hãi cắn môi, không dám lớn tiếng, nhưng nhiêu đó cũng đủ để mọi người ở đây nghe thấy rõ ràng.

Nhàn phi nương nương?
Tất cả đều cả kinh, điều đó chẳng phải có nghĩa…!
“Hay lắm, lại là ả, Nhàn Phi…” Nguyên Phi nghiến răng nghiến lợi, quỳ mạnh xuống đất, “Hoàng Thượng, ngài phải làm chủ cho Toàn Nhi, Nhàn Phi không sinh được hài tử liền mưu hại nhi tử của thần thiếp.”
“Nguyên Phi tỷ tỷ, nếu thật sự là Nhàn Phi, vậy Hoàng Thượng đương nhiên sẽ chủ trì công đạo, có điều…” Tĩnh Phi lên tiếng, “Nhàn Phi tỷ tỷ xưa nay hiền lương thục đức, rộng lượng khéo léo, không phải người tàn nhẫn độc ác như vậy, có phải có hiểu lầm gì không?”

“Hiểu lầm? Có người tận mắt nhìn thấy, có thể có hiểu lầm gì?” Nguyên Phi phẫn nộ, bắt lấy vạt áo của Tĩnh Phong Đế, ánh mắt kiên định, “Hoàng Thượng, nếu ngài không làm chủ cho thần thiếp và Toàn Nhi, thần thiếp…!Thần thiếp sẽ chết ngay tại chỗ!”
“Nguyên Phi muội muội…”
“Đủ rồi!” Tĩnh Phong Đế quát, “Người đâu, đi mời Nhàn Phi tới Vị Ương Cung.”
OoOoO
Trường Nhạc Cung, Nhàn Phi dựa vào đầu giường, trên gương mặt dịu dàng khó nén lo lắng: “An Cửu quận chúa, Lục hoàng tử…”
“Nương nương, người đừng lo cho Lục hoàng tử, ngài ấy đương nhiên không sao, hiện tại bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió là người.” An Cửu nhẹ giọng, vừa rồi rời khỏi hồ Thánh Tâm nàng liền tới Trường Nhạc Cung, giờ phút này đã thay xiêm y sạch, không khác cung nữ của Trường Nhạc Cung.

Bắc Tự Nhàn nhíu mày, hiểu ý An Cửu.

Đúng lúc này, Mộc Đào vội vàng chạy vào, nhìn Bắc Tự Nhàn và An Cửu, vội nói: “Nương nương, An Cửu quận chúa, nô tỳ đã cho người tìm kiếm vẫn không tìm ra cung nữ hôm nay va chạm nương nương, ả ta như biến mất vậy, thật kỳ lạ, có điều, nô tỳ đã tìm được người truyền lời kia, nô tỳ đã cho người dùng tư hình mới cạy được miệng.”
“Vậy sao? Người đó nói gì?” An Cửu nhàn nhạt hỏi, ánh mắt khôn khéo hết sức bình tĩnh, nhưng nàng biết, bão táp đang chuẩn bị đánh úp các nàng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.