Bạn đang đọc Đích Phi Sách – Chương 181: Nơi Táng Thân Đánh Chết Bà Ta 2
Trong Thừa Huy Điện, tiếng kêu gào của Thục phi đi xa, Tĩnh Phong Đế ngưng trọng ngồi trên giường.
“Hoàng Thượng, Thục phi nương nương…” Tần công công đứng cạnh dò hỏi.
Từ lúc bị đưa về Thừa Huy Điện, Hoàng Thượng cứ trầm mặc, không nói chữ nào, nhìn vào thật sự khiến người ta phải lo lắng.
Mà khi nãy ở bên ngoài…!Sắc mặt của Hoàng Thượng càng khó coi hơn nhiều!
“Đừng nhắc tới Thục phi nữa, đã bị đưa đi thì cứ để mặc cho đưa đi, trẫm bây giờ còn có thể làm gì?” Tĩnh Phong Đế trầm giọng, trong ngữ điệu lộ rõ sự tức giận.
Nghĩ tới chuyện mới xảy ra ở Cẩm Hoa Điện, ông ta lại không cam lòng.
Bản thân thế mà rơi vào tay Bắc Sách!
Thoáng nhìn thị vệ vây quanh đại điện, Tĩnh Phong Đế càng phẫn nộ, không ngờ mấy năm nay chính mình lại huấn luyện ra một đám tinh nhuệ cho Bắc Sách.
“Nô tài lắm miệng, nô tài lắm miệng.” Tần công công sợ hãi vả miệng.
“Được rồi, bây giờ chỉ còn ngươi ở bên cạnh trẫm, trẫm sẽ không trách tội ngươi lỡ lời.” Tĩnh Phong Đế liếc nhìn gã, ánh mắt chua xót.
Đường đường là hoàng đế một nước, sao ông ta lại rơi vào kết cục này?
“Mấy năm nay trẫm kiêng kị Bắc vương phủ, luôn muốn Bắt vương phủ biến mất khỏi Đông Sở Quốc, tính kế lâu như vậy, không ngờ…!A…” Tĩnh Phong Đế thở dài, lại cười ha ha, “Năm đó trẫm có thể bình định Tề Vương mưu loạn, kế thừa đế vị, hôm nay chỉ có một Bắc Sách cũng không đối phó được!”
“Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng vẫn là Hoàng Thượng, trong thiên hạ Đông Sở Quốc này, huyết mạch Bách lý gia mới là chính thống, tuy thế lực của Bắc vương phủ lớn mạnh nhưng dù sao cũng chỉ là thần tử.” Tần công công trấn an.
Nhưng sắc mặt Tĩnh Phong Đế càng tệ đi: “Thần tử gì hả? Chỉ sợ Bắc vương phủ của y không cam tâm làm một thần tử, hiện giờ Nhàn phi có hoàng tử, hoàng tử của họ là chính thống, chỉ cần Bắc vương phủ ở sau thao túng tất cả, đợi đến thời điểm tiểu hoàng tử thành hoàng đế, Bắc vương phủ của y mơi chính là kẻ cầm quyền thật sự.”
“Hoàng Thượng, tiểu hoàng tử còn nhỏ, sợ là…”
“Không sai, cũng may tiểu hoàng tử còn nhỏ, có điều không còn bao nhiêu thời gian.
Không được, trẫm tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, hiện giờ trong số hoàng tử của trẫm chỉ có Bách Lý Ngạn…” Nói đến đây, ánh mắt Tĩnh Phong Đế trở nên sắc bén, “Đúng vậy, phải sớm lập ý chỉ sắc phong thái tử, trẫm lúc này cũng chỉ có thể trông cậy vào Ngạn Nhi.”
“Hoàng Thượng, ý ngài là…” Tần công công cả kinh.
“Lập Tuyên thân vương làm thái tử.” Tĩnh Phong Đế gằn từng chữ.
Cuộc giằng co với Bắc vương phủ, ông ta vẫn chưa thua!
Mà giờ phút này, Thục phi bị Tiêu Văn Tuệ đưa đi vẫn đang mắng Tiêu Văn Tuệ, càng mắng càng khốc liệt, ngay cả cung nhân ở bên cũng không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ ai nghe bà ta mắng cũng đều sẽ nổi giận.
Nhưng Tiêu Văn Tuệ đứng bên cạnh chỉ khẽ cười, giống như không nghe thấy.
“Phong cảnh nơi này đúng là không tệ.” Tiêu Văn Tuệ nhìn xung quanh một vòng, ý cười càng sâu.
Thục phi cũng kinh ngạc, Tiêu Văn Tuệ này thế mà nổi hứng ngắm cảnh?
Nhưng giây tiếp theo, Tiêu Văn Tuệ lần nữa cất tiếng khiến sắc mặt Thục phi càng khó coi.
“Thục phi, nể tình chúng ta từng là tỷ muội, bổn cung chọn nơi này để ngươi táng thân, cũng coi như không khiến ngươi thất vọng.” Tiêu Văn Tuệ lạnh lùng nhìn Thục phi.
Nơi táng thân?
Không lẽ Tiêu Văn Tuệ này thật sự muốn…
“Người đâu, đánh cho bổn cung, đánh thật mạnh cho bổn cung, đánh đến khi nào tắt thở thì thôi!” Tiêu Văn Tuệ cao giọng.
“Vâng.” Chúng cung nhân lĩnh mệnh, cầm bổng tiến lên.
Thục phi còn chưa hoàn hồn đã bị lực đạo cực lớn đánh vào người, đau đến mức kêu rên, ngã xuống đất.
“Tiện nhân Tiêu thị nhà ngươi, ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Thục phi kêu gào.
Mới bị đánh vài cái, sau lưng bà ta đã da tróc thịt bong, nhìn rất ghê người, theo từng cú đánh, Thục phi càng yếu đi, oán khi trong lòng cũng không ngừng tích lũy.
Nhưng Tiêu Văn Tuệ lại hoàn toàn không để vào mắt, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn một cái rồi xoay người bỏ đi, mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng kêu gào của Thục phi ở sau lưng nữa, Tiêu Văn Tuệ mới dừng bước, đắc ý cười.
“Ngồi ở vị trí hoàng hậu này đúng là thoải mái thật.” Tiêu Văn Tuệ thở dài cứ như hưởng thụ khoái cảm quyền sinh sát mang đến.
Ngày này dù muộn hai mươi ba năm nhưng cuối cùng vẫn tới, không phải sao?
Ông trời vẫn chiếu cố Tiêu Văn Tuệ này!
“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, cuối cùng cũng chờ được ngày này.” Văn cô cô nhẹ giọng.
“Đúng vậy, cuối cùng cũng chờ được ngày này, nhưng gia tộc Tiêu thị…!A, lại không chờ được, năm đó nếu không phải Tiêu lão gia trợ giúp Tề Vương mưu loạn chỉ để xem nữ nhi của mình làm hoàng hậu, gia tộc đã không diệt vong không phải sao? Bổn cung cũng là nữ nhi Tiêu gia, lên làm hoàng hậu cũng là vinh quang của gia tộc, nào để Tiêu gia chịu ủy khuất, nhưng cố tình…!Hừ!” Tiêu Văn Tuệ cười khinh.
“Nương nương, là bọn họ không có phúc khí hưởng.” Văn cô cô an ủi.
“Đúng vậy, là bọn họ không có phúc hưởng.
Đúng rồi, chất nữ kia của ta đâu?” Tiêu Văn Tuệ đột nhiên nghĩ đến một việc, tò mò hỏi.
Văn cô cô ngẩn ra, sau một giây liền hiểu người Tiêu Văn Tuệ ám chỉ, cười đáp: “Hồi nương nương, sau khi Khuynh Thành Lâu bị cháy, Phi Ngọc đã an bài ổn thỏa cho người kia, còn Thượng Quan Liên…”
“Thượng Quan Liên? Nếu nàng ta đã rơi vào tay con dâu của bổn cung thì cứ để nàng ta tiếp tục ở đó đi, dù sao cũng là người một nhà.” Tiêu Văn Tuệ nhếch mép cười, “Còn về đứa cháu kia của bổn cung, nó cũng là người có phúc, đưa nó tiến cung để bổn cung gặp một lần đi!”
“Vâng, nô tỳ đi an bài ngay.” Văn cô cô hành lễ.
Chủ tớ hai người tiếp tục đi về phía trước, Văn cô cô thầm nghĩ nương nương bảo nàng ấy tiến cung rốt cuộc để làm gì?
Văn cô cô cẩn thận suy nghĩ, lại đoán không ra.
…
Trường Nhạc Cung.
Từ Cẩm Hoa Điện trở về, Nhàn phi cứ bế tiểu hoàng tử trong tay, sắp xếp người an táng thi thể của Mộc Đào, ngồi im lặng trên giường.
Mãi đến khi có tiếng đập cửa, Nhàn phi giật mình, lên tiếng: “Vào đi.”
Một cung nữ đẩy cửa đi vào, quỳ gối trước mặt Nhàn phi: “Nương nương.”
“Nghe được gì rồi?”
“Hồi nương nương, Bắc vương gia và Bắc vương phi bình an vô sự, đã về Bắc vương phủ.” Cung nữ bẩm báo.
Nhàn phi thở phào: “Tốt, bọn chúng không sao thì tốt.”
Ánh mắt cung nữ lập lòe: “Bọn họ đúng là không sao, nhưng khi nãy ở Cẩm Hoa Điện đã xảy ra chuyện lớn.”
“Chuyện lớn gì?”
“Hoàng đế giữ vương gia vương phi và Tiêu hoàng hậu ở lại Cẩm Hoa Điện, cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, lúc đi ra Hoàng Thượng bị thị vệ vây quanh, nhìn không giống được bảo vệ mà như trông coi, sau đó có tin nói rằng Hoàng Thượng bị Bắc vương gia giam lỏng.” Cung nữ cẩn thận bẩm, lòng cũng thấy khó hiểu.
Hoàng Thượng là vua một nước, vương gia chẳng qua chỉ là thần tử mà thôi!
“Giam lỏng? Bị Bắc Sách giam lỏng?” Nhàn phi ngẩn ra, nhưng trầm ngâm một lát, có lẽ đã nghĩ ra được điều gì, khóe miệng bà dần cong lên,” Thì ra là vậy, khó trách Sách Nhi và A Cửu có thể bình yên vô sự về Bắc vương phủ.
Tốt, cũng tốt!”
Nhàn phi ôm tiểu hoàng tử trong lòng, dịu dàng nói: “Kỵ Nhi, phụ hoàng của con bị giam lỏng, mẫu tử chúng ta cũng an toàn rất nhiều, con nói xem có phải không?”
Tiểu hoàng tử kêu “ê a”.
Nhàn phi nghe lòng càng thoải mái, bà chợt nghĩ đến một việc, nhíu mày hỏi: “Vậy Thục phi đâu?”
“Thục phi…!Khi nãy lúc nô tỳ về thì nghe người ta nói Thục phi…!Thục phi bị hoàng hậu nương nương đánh chết ngay ở Ngự Hoa Viên.” Nghĩ đến những miêu tả đó, cung nữ rùng mình.
Đánh chết?
Nhàn phi giật mình, cười lớn: “Hay lắm, đánh hay lắm.
Thời điểm Thục phi kia hạ độc muốn hại hoàng nhi của ta chắc là không ngờ bản thân sẽ rơi vào kết cục này! Ta vốn tưởng để mặc ả trúng độc, tự sinh tự diệt ở Vĩnh An Cung, không ngờ Tiêu hoàng hậu cũng không chứa chấp ả ta!”
Nhàn phi bế tiểu hoàng tử đến bên cửa sổ nhìn bầu trời bên ngoài, lẩm bẩm: “Mộc Đào ơi Mộc Đào, thù của ngươi hôm nay coi như được báo rồi, ân tình ngươi dành cho Kỵ Nhi Bắc Tự Nhàn ta sẽ ghi nhớ, kiếp sau dù có làm trâu làm ngựa ta cũng sẽ báo đáp.”
Cung nữ phía sau nhẹ giọng trấn an: “Nương nương, Mộc Đào cô cô ở trên trời có linh thiêng cũng yên tâm khi thấy tiểu hoàng tử bình an vô sự.”
Nhàn phi khẽ cười.
Bình an vô sự sao?
Trong hoàng cung này, muốn bình an vô sự là chuyện cực kỳ khó, nhưng dù có khó đến đâu, bà cũng phải bảo vệ hoàng nhi của mình chu toàn.
…
Hoàng cung vẫn lặng yên gợn sóng, không có gì bất thường.
Ba ngày Tĩnh Phong Đế không thượng triều, chuyện lớn trên triều vẫn không phải một mình Tuyên thân vương độc tài mà do những triều thần thân cận với Bắc vương phủ khống chế, chuyện lớn mỗi ngày đều chuyển tới Bắc vương phủ, nghe ý kiến của Bắc vương gia.
Mọi người đều suy đoán, thiên hạ Đông Sở Quốc này e là sắp đổi chủ.
Trong Bắc vương phủ, Bắc Sách rất bận, An Cửu dưỡng thai ở Thừa Huy Điện, mọi thứ thoạt nhìn đều hết sức bình thường, trong hoàng cung cũng thế.
…
Ngày hôm nay ở Tê Phượng Cung có một vị khách tới, cỗ kiệu nâng vào Chu Tước Môn, đi thẳng về hướng Tê Phượng Cung.
“Người ngồi trên kiệu là ai? Dù là xe ngựa của Bắc vương phủ muốn vào Chu Tước Môn cũng phải dừng lại, cỗ kiệu này thì hay thật, thế mà được nâng thẳng tới Ngự Hoa Viên.”
Trong Ngự Hoa Viên, mấy phi tần đang ngồi với nhau, khoảng thời gian này trong cung trải qua quá nhiều chuyện, ai nấy đều cẩn thận, dường như chỉ cần có chút gió thổi có lay cũng khiến mọi người chú ý.
Nguyên phi nhìn cỗ kiệu kia: “Nhìn phương hướng là biết, hiện giờ trong cung ngoại trừ Trường Nhạc Cung và Tê Phượng Cung thì ai dám to gan như vậy? Tâm tư của Nhàn phi nương nương ở Trường Nhạc Cung ngày ngày đều dành cho tiểu hoàng tử, người ngồi trong kiệu sợ là quý nhân của Tê Phượng Cung.”
Hiện giờ cái người ở Tê Phượng Cung có thể nói là hô mưa gọi gió.
Thục phi vừa chết, bà ta liền nắm hết quyền trong hậu cung, hiện giờ danh chính ngôn thuận chưởng quản mọi việc lớn, trong hậu cung này ai nấy đều phải đang nhìn sắc mặt của bà ta mà làm việc.
Nguyên phi vừa dứt lời, những phi tần khác liền hiểu ý, sắc mặt thay đổi nhưng không dám nói gì.
“A, đến Tê Phượng Cung đương nhiên là quý nhân.” Có cung phi lập tức sửa lại thái độ, “Chỉ là không biết người ngồi trong kiệu là ai?”
“Ai biết được? Hy vọng không phải thêm một nữ nhân nữa!” Nguyên phi khẽ cười, ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ trong cung đã nhiều nữ nhân như vậy, thêm một kẻ nữa cũng không sao..