Đích Phi Sách

Chương 151: Phát Hiện Bất Ngờ Của An Cửu Chạy Trời Không Khỏi Nắng


Bạn đang đọc Đích Phi Sách – Chương 151: Phát Hiện Bất Ngờ Của An Cửu Chạy Trời Không Khỏi Nắng


An Cửu bất ngờ trước phát hiện này.
Thục phi muốn đối phó Hạ Hầu Âm?
Đúng rồi, Hạ Hầu Âm hiện đang hoài long tự, được Tĩnh Phong Đế hết mực sủng ái, chỉ sợ một khi Hạ Hầu Âm sinh được hoàng tử, Tĩnh Phong Đế sẽ lập tức phong hậu, nhi tử của nàng ta thuận lý thành chương trở thành đích tử, là người được chọn cho vị trí trữ quân.

Thục phi khó khăn lắm mới thấy Ngọc hoàng hậu rớt đài, thái tử bị giết, nhi tử Bách Lý Ngạn của bà ta hiện giờ là người có khả năng trở thành thái tử nhất, bà ta sao có thể trơ mắt nhìn vị trí sắp vào tay lại bị mẫu tử Hạ Hầu Âm cướp mắt?
Nhưng Thục phi không chờ nổi sao?
Nghĩ tới Hạ Hầu Âm, ánh mắt An Cửu trở nên lạnh lẽo.

Theo thuyết, nếu nàng báo tin cho Hạ Hầu Âm, với sự khôn khéo của nàng ta, nàng ta nhất định có thể mượn cơ hội này diệt trừ Thục phi, hậu cung từ nay hoàn toàn là thiên hạ của nàng ta.

Nhưng nếu Hạ Hầu Âm thành công, đối với nàng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Đêm nay ra tay à?
An Cửu khẽ cười, nàng là người ngoài cuộc, hà tất phải xen vào tranh đấu hậu cung? Vui vẻ xem trò hay không phải là lựa chọn tốt nhất ư?
“Ngươi chắc không?”
An Cửu đang suy tư, thị nữ của Thục phi lại lên tiếng, từ giọng điệu nghe qua hết sức cẩn thận, có vẻ rất muốn một lần diệt trừ Hạ Hầu Âm, không thể thất bại.
“Cô cô cứ yên tâm, cổ trùng ở trong bụng Dung phi nương nương đã hai tháng, đủ rồi.”
An Cửu cau mày.

Cổ trùng?
Đó là bí thuật của Nam Cảnh, chỉ có số ít người Nam Cảnh biết thuận nuôi dưỡng và sử dụng cổ trùng.

Nữ tử kia là người Nam Cảnh sao?
Đông Sở hiếm khi cho phép người Nam Cảnh bước vào quốc thổ, mà người kia chẳng những vào Đông Sở, còn vào tới hoàng cung?
Thuật vu cổ trước giờ là cấm kỵ trong hoàng cung này!
Để đối phó Hạ Hầu Âm, Thục phi đúng là không tiếc mọi giá, bà ta dám mạo hiểm tìm một nữ tử Nam Cảnh để thực hiện thuật vu cổ trong cung sao?
Nếu bị phát hiện, đó là tội chém đầu, mà Thục phi…
A, càng nghe nàng càng cảm thấy hứng thú.

Hai nữ nhân Thục phi và Hạ Hầu Âm này, một người ở trong tối muốn dồn Hạ Hầu Âm vào chỗ chết, mà Hạ Hầu Âm kia, chỉ riêng tiếng đàn đã lộ sự yêu tà.
Thuật vu cổ…
Nàng phải xem hai cung phi tranh đấu, cuối cùng ai sẽ áp chế được ai!
“Được, mọi việc giao cho ngươi, sau khi thành công, nương nương chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi.” Thị nữ của của Thục phi dặn dò.
Nữ tử kia lại sợ sệt: “Nô tỳ không dám, nếu không nhờ cô cô cứu Linh Nhi, nương nương lại cho Linh Nhi một chỗ dung thân, chỉ sợ nô tỳ sớm đã chết ở đầu đường.”
Thị nữ chỉ “Ừ” một tiếng, sau đó xung quanh yên lặng.
Thấy vậy, An Cửu lặng lẽ rời đi, tiếp tục đi về hướng Lăng Tiêu cung.


Ở Lăng Tiêu cung, từ khi Tiêu thái tử phi phát hiện Nhàn phi giả điên ngụy trang mai thai, chỉ cần là người ngoài tới Lăng Tiêu cung, Tiêu thái tử phi đều dùng danh nghĩa của mình làm khó người tới, cứ nhiều lần như vậy, thậm chí ngay cả cung nhân đưa đồ ăn của Nội Vụ Phủ chỉ đặt đồ hàng tháng ngoài cửa, ngay cả cửa Lăng Tiêu cung cũng không dám bước vào.

Nhàn phi không cần giả ngây giả dại nữa, ngày ngày an tâm ở trong phòng dưỡng thai, Tiêu thái tử phi cũng thường xuyên tới chăm sóc.

Lần này An Cửu gặp Nhàn phi, sắc mặt Nhàn phi đã tốt hơn rất nhiều, bụng cũng đã lớn hơn.
Theo hài tử dần lớn lên, Nhàn phi cũng càng ngày càng hưng phấn, bà dùng xiêm y của mình làm nguyên liệu may y phục cho trẻ con.

Thai đã bảy tháng, không lâu nữa hài tử sẽ chào đời.
Nhưng gặp An Cửu, nghĩ tới việc muốn tiễn hài tử đi, Nhàn phi lại ưu sầu.
Lần này Nhàn phi kéo An Cửu ngồi hàn huyên tâm sự, tới giờ cơm chiều, Tiêu thái tử phi bảo lão cung nữ của mình đưa đồ ăn tới.

Mọi người trong Lăng Tiêu cung quây quần bên bên.

Tiêu thái tử phi hôm nay cũng rất thân thiện, hay kể chuyện về An Mạt quận chúa năm đó.

An Cửu nghe, lòng thoáng rung động.
Không biết từ khi nào nàng đã hoàn toàn thích ứng với cơ thể này, không chỉ thích ứng cơ thể, ngay cả linh hồn cũng hoàn toàn dung hợp.
Hiện tại, nghe người ta nhắc tới An Mạt quận chúa, trong đầu nàng theo bản năng coi bà là mẫu thân của mình chứ không phải mẫu thân của thân thể này.
Phát hiện mới khiến An Cửu kinh ngạc, nhưng cũng rất vui.

Tuy An Mạt quận chúa không còn nhưng máu mủ thâm tình ấy vẫn vô cùng ấm áp.
Màn đêm buông xuống, mọi người ở Lăng Tiêu cung đang trò chuyện vui vẻ, bên ngoài đột nhiên ồn ào.

Nhàn phi sửng sốt ôm bụng, cầu cứu An Cửu và Tiêu thái tử phi: “Làm sao đây?”
An Cửu và Tiêu thái tử phi nhìn nhau, An Cửu nắm tay trấn an Nhàn phi, Tiêu Văn Tuệ ra hiệu cho lão cung nữ hầu hạ bên cạnh, lão cung nữ lập tức lui xuống, không bao lâu đã quay lại.
“Hồi các vị chủ tử, là thị vệ đóng quân ở Lăng Tiêu cung vội chạy về phía Liễu Oanh điện, nghe nói là…!Hoàng Thượng bị thương.” Lão cung nữ hơi nheo mắt, dường như không có phản ứng quá lớn trước việc này.
Tĩnh Phong Đế bị thương?
An Cửu theo bản năng nhớ lại cuộc đối thoại giữa thị nữ của Thục phi và nữ tử xa lạ, nhíu mày.
Đêm nay phải hành động, mục đích của Thục phi không phải Hạ Hầu Âm sao? Sao lại là Tĩnh Phong Đế bị thương?
Huống hồ kế hoạch của Thục phi là bảo nữ tử kia dùng vu thuật, loại chuyện này sao có thể khiến Tĩnh Phong Đế bị thương?
Nghĩ tới đây, An Cửu càng thấy hứng thú, nàng vô tình nhìn thoáng qua Tiêu thái tử phi, thấy bà ta vẫn rất bình tĩnh.

Nghe nói Hoàng Thượng bị thương, một chút phản ứng bà ta cũng không có sao?
“Tiêu di nương không lo cho Hoàng Thượng à?” An Cửu thử hỏi.

Đối diện với ánh mắt của An Cửu, Tiêu Văn Tuệ vẫn bình tĩnh ôn hòa: “Hoàng Thượng là ngôi cửu ngũ, có tổ tiên Bách Lý gia phù hộ, một nữ nhân bị giam lỏng ở Lăng Tiêu cung như ta dù lo lắng cũng không làm được gì.”
Nhưng dù bình tĩnh, An Cửu vẫn cảm nhận được lời Tiêu Văn Tuệ nói vô cùng lạnh nhạt.
Cũng đúng, hai mươi hai năm trước Tề Vương mưu phản, tuy Tiêu thái tử phi cũng giận Tiêu gia hỗ trợ Tề Vương, nhưng bà thân là thái tử phi, dù một lòng một dạ với Tĩnh Phong Đế nhưng vẫn bị Tiêu gia liên lụy, Tĩnh Phong Đế đồng ý cho bà dọn vào Lăng Tiêu cung, trái tim nữ nhân này dành cho ông ta chắc cũng đã lạnh!
Hai mươi mấy năm chẳng quan tâm, hai người sớm đã như người xa lạ.
“Tiêu di nương nói đúng, Hoàng Thượng cát nhân thiên tướng, sẽ không sao.” An Cửu vỗ vỗ tay Nhàn phi, “Cô cô, Lăng Tiêu cung đã có Tiêu di nương chắc là an toàn, chờ đến khi…!Hài tử trong bụng người chào đời, người sẽ không cần phải lo lắng đề phòng thế này nữa.”
Nhàn phi hít sâu một hơi, đột nhiên nắm chặt tay An Cửu, khoảng thời gian này bà cảm thấy chỉ có An Cửu đáng tin.
“A Cửu, con của ta…!Sẽ không sao đúng không?”
“Sẽ không sao, hài tử trong bụng cô cô sẽ bình an chào đời, tương lai cô cô và hài tử trong bụng còn rất nhiều ngày tháng tốt đẹp.”
Nhàn phi vỗ về bụng, tâm tư bay đi đâu.
Tiêu Văn Tuệ ở bên đau thương nhìn bụng Nhàn phi, cũng khuyên: “An Cửu nói đúng, hoàng cung này tịch mịch bất lực, chờ hài tử chào đời, sau này dù ngày tháng có dài đằng đẵng thế nào ngươi cũng vẫn có hi vọng.”
Nghe lời này, An Cửu giật mình nhìn Tiêu thái tử phi, theo bản năng nghĩ tới Sùng Ninh công chúa? Hi vọng sao? Nhưng Tiêu thái tử phi luôn lạnh nhạt với Sùng Ninh công chúa, hoàn toàn không giống ký thác hi vọng lên người nàng ta không phải à?
Không biết tại sao, càng ngày nàng càng cảm thấy rất khó nhìn thấu Tiêu thái tử phi.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại có động tĩnh, mấy người trong phòng còn đang nghi hoặc người đến là ai thì nghe tiếng người nọ truyền đến: “Vương phi có ở Lăng Tiêu cung không?”
Là Xích Phong! Thị vệ của Bắc Sách!
Tiêu Văn Tuệ nở nụ cười: “Chắc là Bắc vương gia tới đón An Cửu! Vợ chồng son đúng là hạnh phúc, lão bà ta tử như ta nhìn cũng thấy hâm mộ!”
Trong lúc nói chuyện, bà ta đã đứng dậy.

Thấy thế, lão cung nữ đi mở cửa.

Nhưng thấy trong viện chỉ có một mình Xích Phong, Tiêu Văn Tuệ ngẩn ra, dường như không giống dự kiến của mình.
Nhìn phản ứng của Tiêu Văn Tuệ, An Cửu càng nghi hoặc, nhưng Tiêu Văn Tuệ chỉ kinh ngạc một lát liền xoay người nhìn nàng, cười nói: “An Cửu vương phi, xem ra là tới đón con.”
An Cửu hoàn hồn: “Làm phiền Tiêu di nương chăm sóc Nhàn phi cô cô, Bắc Sách chỉ có người cô cô này, nếu chàng biết chắc chắn cũng sẽ cảm kích ý tốt của người.”
Khi nãy nàng không nhìn lầm, Tiêu Văn Tuệ này thật sự quá kỳ lạ.

Nhớ lại lần đầu gặp bà ta, An Cửu càng nghi ngờ.
Lần đầu gặp Bắc Sách, bà ta đã có thể thông qua giọng nói biết đó là y, mà vừa rồi dáng vẻ cho rằng Bắc Sách tới và vẻ mất mát khi không nhìn thấy y…!Tiêu thái tử phi này hình như quá thân thiết với nàng và Bắc Sách.
Như cảm nhận sự hoài nghi của An Cửu, Tiêu Văn Tuệ nở nụ cười: “Việc này là đương nhiên, ta và mẫu thân con là cố nhân, hiện giờ con gả vào Bắc vương phủ, Bắc Sách là phu quân của con, con quan tâm Nhàn phi, ta cũng vì nể mặt mẫu thân con trên trời mà chăm sóc Nhàn phi nương nương, con cứ yên tâm.”
Ngụ ý là bà ta vì mối quan hệ này mới quan tâm người Bắc vương phủ nhiều hơn.
Nếu đặt ở người khác, An Cửu nhất định sẽ tin, nhưng nàng lại cảm thấy bà ta cố tình nói vậy để nàng không còn nghi ngờ, điều này khiến nàng càng hoài nghi.
An Cửu cười hành lễ: “Tiêu di nương, nếu mẫu thân trên trời có linh thiêng nhất định sẽ cảm kích người đã chiếu cố An Cửu!”
“Nói gì vậy, tuy con nhỏ hơn hài tử của ta vài tuổi nhưng đối với ta, con cũng như nữ nhi vậy.” Tiêu Văn Tuệ đi tới nắm tay An Cửu, từng câu từng chữ đều muốn biểu đạt lòng từ ái thuộc về mẫu thân.
Sùng Ninh công chúa sao?
Từ ái?
Đối diện với ánh mắt từ ái của Tiêu Văn Tuệ, An Cửu không khỏi hoảng hốt, nỗi lòng này không hề giống hư tình giả ý, cứ như thật sự coi nàng là hài tử của mình, nhưng tại sao khi nhắc tới Sùng Ninh công chúa bà ta không hề từ ái như vậy?

Rất nhiều chuyện về Tiêu thái tử phi khiến An Cửu không thể không nghi ngờ.
Trong lòng nghĩ thế, An Cửu không hề biểu lộ ra ngoài, ngược lại còn hưng phấn nói: “Như thế, An Cửu lại có thêm một mẫu thân, có thể có Tiêu di nương làm mẫu thân thật sự là phúc An Cửu tu mấy kiếp.”
Từ ái trong mắt Tiêu Văn Tuệ càng đậm, lại hàn huyên vài câu, An Cửu ra ngoài đi cùng Xích Phong.

An Cửu đi không bao lâu, Tiêu Văn Tuệ và cung nữ cũng rời đi, có điều bà ta không trực tiếp về phòng mà đứng trong đình viện nhìn cổng Lăng tiêu cung.
Lão cung nữ lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn chủ tử nhà mình.
Tiêu Văn Tuệ nhìn cánh cửa kia, nghĩ tới An Cửu, tâm trạng rất phức tạp.
An Cửu thông minh, là nữ tử bà vô cùng thích, nhưng lại quá khôn khéo, khi nãy lý do thoái thác của bà ta thật sự gạt được nàng sao?
Tiêu Văn Tuệ cẩn thận suy nghĩ, không khỏi thở dài, vừa rồi bà ta quá nóng vội, một lòng muốn An Cửu dẹp bỏ nghi ngờ, lại không nghĩ rằng sẽ giấu đầu lòi đuôi, e rằng càng khiến An Cửu hoài nghi.
“Ta vào Lăng Tiêu cung này bao lâu rồi?” Tiêu Văn Tuệ đột nhiên hỏi.
Cung nữ phía sau sửng sốt, hoàn hồn đáp: “Hồi chủ tử, thời điểm chủ tử vào Lăng Tiêu cung là ngày bảy tháng năm, chưa đến một tháng nữa sẽ tròn hai mươi ba năm.”
“Hai mươi ba năm?” Tiêu Văn Tuệ lẩm bẩm, “Nhanh như vậy sao? Hai mươi ba năm thế mà như chuyện trong chớp mắt.

Ngươi nói xem Hoàng Thượng còn nhớ ta không?”
“Nhớ, đương nhiên nhớ! Nương nương người vốn là thê tử nguyên phối của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đăng cơ, mẫu nghi thiên hạ vốn nên là người.” Lão cung nữ đáp, lại không hề tự tin.
Tiêu Văn Tuệ đương nhiên nghe ra, khẽ cười: “Đúng vậy, hai mươi ba năm ta bị nhốt ở đây không thấy ánh mặt trời, ngay cả tên của ta cũng là kiêng kị trong cung, không ai dám nhắc tới, cho dù Hoàng Thượng còn nhớ ta thì cũng chỉ nhớ ta là nữ nhi Tiêu gia, là tội thần thiếu chút điên đảo hoàng quyền của ông ta!”
“Chủ tử…” Nhìn tấm lưng kia, lão cung nữ tiến lên một bước, muốn an ủi lại không biết nói gì.
Những gì thái tử phi nói đề là sự thật.

Nghe nói từng có một vị cung nữ nhắc tới Tiêu thái tử phi liền bị hoàng đế tống cổ vào Thận Hình Tư, hoàng đế coi chủ tử là thù địch, thậm chí bà từng nghĩ nếu năm đó chủ tử không tự xin dọn vào Lăng Tiêu cung, chỉ e ngay cả cái mạng cũng không giữ nổi.
Tiêu Văn Tuệ cười chua xót: “Không sao, đã hơn hai mươi năm, ta cũng quen rồi, thời điểm tự xin dọn vào Lăng Tiêu cung ta đã biết ngày tháng sau này của mình là gì, nhưng khi thấy An Cửu…” Nói đến đây, ánh mắt bà trở nên từ ái, “Ta thật sự rất thích nha đầu đó, năm xưa ta cứ tưởng nàng ấy thật sự sẽ bỏ trốn theo người mình thích nhưng không ngờ cuối cùng nàng vẫn gả cho người khác, sinh An Cửu…!Xem ra cũng không có gì đáng tiếc.”
“Chủ tử thích An Cửu vương phi thì bảo nàng ấy thường xuyên tới đây là được.”
Tiêu thái tử phi giật mình, không nói nữa.

Qua hồi lâu, bà lại bắt đầu lẩm bẩm.
“Hoàng Thượng bị thương, hoàng cung đêm nay lại không thái bình, cũng may…! Tất cả đều cách xa Lăng Tiêu cung, rất xa…” Nói rồi, Tiêu Văn Tuệ xoay người về phòng, “Nhưng tất cả đều không bằng cái đêm của hai mươi ba năm trước…!Đêm đó dù thế nào ta cũng không quên được!”
Lăng Tiêu cung dần an tĩnh trở lại, mà Liễu Oanh điện cách Lăng Tiêu cung rất xa lại vô cùng náo nhiệt.
Khi nãy trong tiệc tối, Dung phi Hạ Hầu Âm thấy không khỏe, Tĩnh Phong Đế sủng ái Dung phi tới cực điểm tự mình đưa nàng ta về Liễu Oanh điện, không ai biết trong Liễu Oanh điện đã xảy ra chuyện gì, khi tin Tĩnh Phong Đế bị ám sát bị thương truyền tới, mọi người đều sửng sốt.
Thục phi đang chiêu đãi khách trong yến hội và các phi tần khác giật mình, mặc kệ mọi chuyện, lập tức chạy tới Liễu Oanh điện.
Tuy Liễu Oanh điện là tẩm điện của cung phi nhưng hoàng đế bị thương, sự việc nghiêm trọng, vì thế bỏ qua quy tắc, toàn bộ người liên can đều chờ bên ngoài.
Có lẽ là lo có thích khách, Bắc Sách mới bảo Xích Phong đi tìm An Cửu.

Thời điểm An Cửu tới Liễu Oanh điện, bầu không khí ở đây vô cùng quỷ dị, thấy Bắc Sách, nàng liền đến bên cạnh y.
Trông thấy An Cửu, Bắc Sách cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Phu thê hai người nắm tay nhau đứng đó, An Cửu chứng kiến tình hình, lòng không khỏi ngây ra.
Tĩnh Phong Đế ngồi trên giường, trên cánh tay có một vết thương dao lưỡi dao sắc bén gây ra.

Giữa đại điện, Hạ Hầu Nghi, Hạ Hầu Ngự Thiển và Hạ Hầu Âm, thậm chí là tất cả cung nữ thái giám của Liễu Oanh điện đều cùng quỳ.
Mà trước mặt Hạ Hầu Âm là một thanh chủy thủ dính máu rơi trên mặt đất, không cần nghĩ cũng biết đây là hung khí khiến Tĩnh Phong Đế bị thương.
An Cửu nhíu mày theo bản năng nhìn theo ánh mắt của Tĩnh Phong Đế hướng về phía Hạ Hầu Âm.


Là Hạ Hầu Âm sao? Hạ Hầu Âm ám sát Tĩnh Phong Đế? Nam nhân này cho nàng ta sủng ái vô tận, vô số vinh hoa, hiện tại nàng ta còn hoài cốt nhục của Tĩnh Phong Đế, thậm chí có cơ hội dựa vào hài tử này trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.

Bảo nàng ta ám sát Hoàng Thượng, sợ là không ai tin.
Nhưng nhìn sắc mặt Tĩnh Phong Đế, phẫn nộ xen lẫn khiếp sợ còn không phải vì nguyên nhân này ư?
Vì không lường được nữ tử mình sủng ái lại dùng dao đâm mình, thậm chí là muốn lấy mạng mình, ông ta sao có thể không khiếp sợ, sao có thể không phẫn nộ?
“Hoàng Thượng bớt giận, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, Âm Nhi…!Không, Dung phi nương nương tuyệt đối không thể có tâm tư đại nghịch bất đạo như vậy!” Hạ Hầu Nghi quỳ dưới đất cuống quýt biện hộ.

Dù thế nào ông ta cũng không ngờ Hạ Hầu Âm lại…
Năm đó Hạ Hầu Âm bị dụ gả cho Bắc vương gia, sau đó lại tiến cung, nhưng nàng ta cũng không thể làm người bên gối mình bị thương.

Nếu là trước kia, có lẽ ông ta còn tin, nhưng hiện giờ nàng ta đang hoài cốt nhục của hoàng đế, nàng ta thậm chí nói với ông ta hoàng đế đã có ý lập hậu, trong thời điểm này, nàng ta nên sinh ra một hoàng tử mới đúng, chứ không phải làm ra chuyện trước mắt này không phải sao?
Không chỉ Hạ Hầu Nghi nghĩ không ra, ngay cả Hạ Hầu Ngự Thiển cũng thế.
Hạ Hầu Ngự Thiển thoáng nhìn Hạ Hầu Âm, chỉ thấy sắc mặt nàng ta mê mang, vội nói: “Dung phi nương nương, người mau nói đi, mau giải thích với Hoàng Thượng đi…”
“Giải thích? Hạ Hầu công tử, ngươi đúng là buồn cười, Dung phi đâm Hoàng Thượng bị thương, hành động đại nghịch bất đạo như thế mọi người đều thấy, nàng ta còn gì giải thích hả? Chẳng lẽ nói nàng ta không cẩn thận làm Hoàng Thượng bị thương sao? A, thanh chủy thủ sắc bén thế này, nếu không phải Hoàng Thượng mạng lớn có ông trời phù hộ, chỉ sợ…” Thục phi hừ lạnh, “Hạ Hầu Âm, Hoàng Thượng đối xử với ngươi không tệ, trong hậu cung này Hoàng Thượng sủng ái ngươi nhất, không ngờ ngươi lại là kẻ vong ân bội nghĩa, là rắn độc mai phục bên cạnh Hoàng Thượng!”
Nguyên phi cũng bắt lấy cơ hội này: “Hoàng Thượng, thần thiếp thấy việc này thật kỳ lạ, một nữ tử như Dung phi nương nương ám sát Hoàng Thượng để làm gì?”
Nguyên phi dứt lời, rất nhiều người đều thay đổi sắc mặt.
Đúng vậy, một Dung phi ẩn núp cạnh Hoàng Thượng, hành thích Hoàng Thượng, sau lưng nàng ta chắc chắn phải có mục đích.
Mọi người đều không hẹn mà cùng nhớ lại lai lịch của vị Dung phi này.

Nàng từng là trắc phi của Bắc vương gia đời tước, tuy việc tiến cung là ý của Hoàng Thượng, nhưng nếu nữ nhân này không mê hoặc Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sao lại có hành động như thế? Bắc vương gia đời trước cực lực phản đối Hạ Hầu Âm tiến cung, nhưng hình như Hạ Hầu gia lại rất ủng hộ.
Từ khi nàng ta tiến cung, Hạ Hầu gia ngày càng thăng tiến.
Lần này Hạ Hầu Âm ám sát Hoàng Thượng có phải ý của Hạ Hầu gia hay không cũng rất khó nói không phải sao?
Tĩnh Phong Đế vốn đa nghi, nghĩ tới việc này, ông ta tức giận quát: “Hạ Hầu Nghi, mọi việc có phải do ngươi sai khiến không!”
Ông ta thật sự yêu thương Hạ Hầu Âm, nhưng chính vì yêu thương nên hiện tại mới tổn thương càng nhiều.
Hạ Hầu Nghi vội dập đầu: “Hoàng Thượng, vi thần không dám, vi thần bị oan, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm!”
“Vậy ngươi nói đi, rốt cuộc có hiểu lầm gì?” Tĩnh Phong Đế híp mắt.
Hạ Hầu Nghi ngây ra.

Hiểu lầm gì? Đầu óc nhất thời trống rỗng, vất vả lắm ông ta mới để Hạ Hầu Âm tiến cung, tất cả kế hoạch của họ đều đang đợi thời cơ, nhưng thời cơ còn chưa đến, tất cả đã sắp bị hủy hoại.
Ánh mắt Hạ Hầu Nghi lập lòe: “Việc này…!Việc này…”
Nhưng Hạ Hầu Nghi nỗ lực tìm kiếm lý do thoát tội trong mắt những người khác lại càng có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Thấy sắc mặt Tĩnh Phong Đế trầm xuống, Thục phi đắc ý nói: “Hạ Hầu Nghi, ngươi dung túng Dung phi hành thích Hoàng Thượng, còn định giảo biện, tội thêm một bậc!”
Hạ Hầu Âm và Hạ Hầu Nghi là người một nhà, nếu muốn diệt trừ Hạ Hầu Âm thì phải nhổ cỏ tận gốc cả Hạ Hầu Nghi, nếu không, để lại trên thế gian này, một ngày nào đó cũng sẽ trở thành hậu hoạn!
Chuyện Hoàng Thượng ghét nhất là ám sát, quan tâm nhất là mạng của mình, cho dù Hoàng Thượng sủng ái Hạ Hầu Âm thì sao?
Chỉ cần Hạ Hầu Âm làm hại đến tính mạng ông ta, khiến ông ta cảm thấy uy hiếp, Hoàng Thượng ngay cả nhi tử của mình cũng có thể giết không chút do dự, huống chi là một nữ nhân!
Ha ha, nghĩ tới kết quả, Thục phi càng kích động.
An Cửu lặng lẽ quan sát tất cả, Hạ Hầu Âm đờ đẫn, Hạ Hầu Nghi hoảng loạn, Tĩnh Phong Đế phẫn nộ, còn cả Thục phi hùng hổ dọa người.
Thuật vu cổ…!Thì ra kế hoạch của Thục phi là lợi dụng thuật vu cổ khống chế Hạ Hầu Âm, khiến nàng ta tự nhảy vào hố lửa sao?
A, Hạ Hầu Âm ơi Hạ Hầu Âm, e rằng lần này ngươi chạy trời không khỏi nắng rồi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.