Đích Phi Sách

Chương 130: Trở Thành Phu Thê Xem Ai Cười Đến Cuối Cùng 2


Bạn đang đọc Đích Phi Sách – Chương 130: Trở Thành Phu Thê Xem Ai Cười Đến Cuối Cùng 2


Mà bên cạnh nàng ấy…!An Cửu nhìn người nọ, ả ta mặc bộ xiêm y màu tím, trang điểm phụ nhân lộ rõ nét đẹp đẽ quý giá, từ thần sắc hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ dịu dàng như nước trước kia, ả hiện giờ như cây kim sắc nhọn khiến người nhìn phải run rẩy.
Bắc Nhu? Nếu không biết rõ người này, có lẽ An Cửu cũng sẽ không tin phụ nhân trước mắt từng là nữ tử hay cười ngày xưa.
“Đại tẩu, thật trùng hợp!”
An Cửu còn đang suy tư, Bắc Nhu đã lên tiếng chào hỏi trước, ả chắn trước mặt nàng, nở nụ cười như hàn băng dưới chân.
An Cửu cũng cười: “Đúng vậy, thật trùng hợp, ta và Nhu Nhi muội muội quả thật rất có duyên, bằng không đã không như thế!”
“Đúng vậy, quả thật có duyên, đại tẩu giúp Nhu Nhi trưởng thành hơn nhiều, cũng cho Nhu Nhi thụ giáo nhiều kiến thức.

Khi nãy đại tẩu kính trà ở đại sảnh, một thê tử bị bỏ rơi về nhà như muội không tiện tới, đỡ lây đen đủi.

Đây là đường đại tẩu nhất định phải đi qua khi về Huy Âm Điện, cho nên Nhu Nhi nghĩ ở đây chờ liệu có được gặp An Cửu tỷ tỷ không, nghĩ tới nghĩ lui, Nhu Nhi vẫn tới, không ngờ gặp được thật.” Bắc Nhu tiến lên một bước, vươn tay kéo cổ tay An Cử, “Đại tẩu, có một số việc, muội phải cẩm tạ đại tẩu.”
“Vậy sao?” An Cửu cười lạnh, “Nhu Nhi muội muội trước giờ thông tuệ, chuyện muội muốn cảm tạ ta khiến An Cửu ta thật sự hổ thẹn, dù sao có rất nhiều chuyện đều dựa vào năng lực của chính muội mới có kết quả hiện giờ, không phải ư?”
Ý của Bắc Nhu nàng làm sao không hiểu?
Ả ta đang tuyên chiến với nàng, nói với nàng những khổ đau ả phải chịu ả sẽ trả lại toàn bộ cho nàng!
An cửu không khỏi cảm thấy buồn cười, cuối cùng nàng thế mà thành kẻ đầu sỏ gây tội.

Nàng vẫn còn nhớ con đường này rõ ràng do tự Bắc Nhu chọn, cho đến giờ nàng chưa từng cản đường ả, nhưng còn ả, ba lần bốn lượt dồn nàng vào nguy hiểm, nàng chẳng qua chỉ đánh trả lại thôi!

Ánh mắt Bắc Nhu lập lòe, nhưng chớp mắt đã kiên định trở lại: “Thế à? Sao muội không cảm thấy thế nhỉ? Nghe nói đại tẩu có thù tất báo, vừa lúc Bắc Nhu muội cũng vậy, bằng không sao lại nói chúng ta có chuyên chứ?”
Có thú tất báo?
Bắc Nhu muốn tìm nàng báo thù?
An Cửu khẽ cười: “Đúng vậy, bằng không sao lại nói có duyên? Nếu chúng ta đều là người có thù tất báo, thế muội nói xem ai sẽ cười đến cuối cùng?”
Bắc Nhu nhíu mày: “Đại tẩu, tẩu rất yêu đại ca đúng không?”
An Cửu nhếch mép cười: “Ta yêu hay không liên quan gì tới muội? Đại ca muội không phải người muội có thể tính kế!”
Bắc Nhu bật cười: “Đúng vậy, đại ca thông minh như thế sợ rằng dù Hoàng Thượng muốn tính kế cũng không nắm chắc phần thắng.

Đại tẩu, Nhu Nhi chỉ muốn nhắc nhở tẩu tẩu yêu đại ca, hiện giờ tẩu đã có người vướng bận, không lâu nữa có lẽ trong bụng tẩu còn có hài tử của tẩu và đại ca, mà muội chỉ là thê tử bị trượng phu vứt bỏ, thanh danh thối nát, tẩu cảm thấy hai người chúng ta ai ít vướng bận hơn?”
Ý của Bắc Nhu là muốn dùng cái mạng của ả quyết tới cùng với nàng sao?
An Cửu cười châm chọc: “Muội nói đúng, muội côi cút một mình cả đời, mà ta…!Lại là hai người, thậm chí là ba người.

Muội nói xem phần thắng của ai lớn hơn?”
Sắc mặt Bắc Nhu trầm xuống.

Hôm nay ả tới chính là để chọc giận An Cửu, Bắc Nhu ả bị hưu, cuộc sống tồi tệ, ả cũng sẽ không để An Cửu sống những ngày tháng yên lành.

Nhưng ả không ngờ An Cửu này lại nhanh mồm dẻo miệng, tâm lại cứng như tường đồng vách sắt, hoàn toàn không bị lời ả nói công kích.
Hít sâu một hơi, Bắc Nhu nở nụ cười rạng rỡ, còn chưa kịp nói tiếp, giọng của An Cửu lại lần nữa vang lên.
“Hay là chúng ta đánh cược đi.” An Cửu nhướng mày, cười như không cười.

Bắc Nhu này chẳng qua chỉ là một thủ hạ bại tướng mà thôi, nhưng ả còn muốn chạy tới trước họng súng, ả thật sự cho rằng An Cửu nàng kiêng kị thân phận đại tiểu thư Bắc Vương phủ của ả sao?
Nếu ả muốn chiến, vậy An Cửu nàng sẽ chiến tới cùng!
Bắc Nhu rùng mình, hừ lạnh một tiếng: “Cược? Cược cái gì?”
“Thì cược ta và muội ai sẽ cười đến cuối cùng!” Ý cười trong mắt An Cửu càng đậm, “Nếu muội thua, ta không chỉ muốn cái mạng này của muội, ta còn muốn…!Khiến muội sống không bằng chết!”
“Sống không bằng chết?” Bắc Nhu cười khẽ, “Ta hiện giờ còn gì phải sợ? Tra tấn à? A, nếu ta thua, đến lúc đó ngươi cứ việc dùng hết bản lĩnh của mình, nếu Bắc Nhu ta sợ, ta đây sẽ móc tim ta ra tặng ngươi, nhưng đó là khi ta thua.

Lúc này ai thắng ai thua còn chưa biết không phải sao?”
An Cửu nhướng mày: “Đúng vậy, ai thắng ai thua còn chưa biết, có điều nếu muội thua, tim của muội ta không cần, ta nghe nói có một hình phạt tên người lợn, có nghĩa là chặt đứt tay chân, móc mắt ra, rót đồng vào tai khiến ả điếc, ngay cả nghe cũng không nghe được, sau đó cắt lưỡi cắt mũi, ném vào nhà xí…”
Nghe An Cửu nói, không chỉ sắc mặt Bắc Nhu thay đổi, ngay cả Ngọc Uyển bên cạnh cũng lộ vẻ sợ hãi.

An Cửu quan sát hai người, cười càng xán lạn, tiếp tục: “Thủ đoạn này ta chỉ nghe nói mà thôi, chưa từng thật sự chứng kiến, nếu thật sự có ngày đó, hi vọng Nhu Nhi muội muội có thể cho người làm đại tẩu như ta mở mang tầm mắt.”

Dứt lời, sắc mặt Bắc Nhu trắng bệch như tờ, cơ thể vốn có thương tích thoáng lảo đảo.
Nhìn phản ứng của ả, An Cửu khẽ cười, với chút thủ đoạn này mà muốn tuyên chiến với nàng sao? Được, vậy dọa ả trước cũng tốt, đồ không biết tự lượng sức mình!
An Cửu vòng qua hai người còn đứng ngây ngốc giữa nên tuyết, tiếp tục đi về phía trước, mãi đến khi đi xa, giọng nói trong trẻo ấy lần nữa truyền tới: “Nhu Nhi muội muội, muội phải bảo trọng, nhớ cười đến cuối cùng đấy!”
Cười đến cuối cùng à?
Nàng sẽ khiến Bắc Nhu muốn cười cũng không cười được!
Đúng thế, vừa nghe An Cửu miêu tả hình phạt người lợn, Bắc Nhu sợ hãi rùng mình, sao còn cười được?
“Tiểu thư…” Lục Nhiêu ở phía sau nơm nớp lo sợ gọi, đặc biệt là câu cuối của An Cửu càng khiến người ta cảm thấy rét lạnh.
Bắc Nhu hoàn hồn liếc nhìn Lục Nhiêu, lạnh lùng nói: “Thái độ của ngươi là gì thế hả? Sợ cái gì mà sợ? An Cửu kia chẳng qua chỉ hư trương thanh thế dọa người thôi, ai nói ta sẽ thua?”
Lục Nhiêu theo bản năng lùi một bước, không dám nhiều lời.
Bắc Nhu nhìn Ngọc Uyển bên cạnh, híp mắt: “Nhị tẩu, tẩu nói xem ta nên đối phó An Cửu thế nào?”
Hôm nay nàng tới Ngọc Phù Uyển trước, cố ý gọi Ngọc Uyển ra, nghe nói Ngọc Uyển là người thông minh, đã từng là quân sư cho Ngọc Vô Song, chẳng qua thân phận quá thấp nhưng bản lĩnh thì vẫn có.
Ánh mắt Ngọc Uyển lập lòe, suy đoán trong lòng chẳng lẽ ứng nghiệm sao?
Đại tiểu thư Bắc Vương phủ này sao lại đột nhiên tới Ngọc Phù Uyển tìm nàng, mãi đến khi gặp An Cửu ở đây, nàng mới hiểu Bắc Nhu đang muốn lợi dụng mình! Lợi dụng nàng đối phó An Cửu.
Nhưng An Cửu xảo quyệt, thời điểm nàng còn đi theo Ngọc Vô Song, Ngọc Vô Song cũng bị nàng ấy trấn áp, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng quyết không đối địch với nàng ấy!
Nhưng Bắc Nhu…
“Đại tiểu thư, ta…!Ta cũng không biết.”
“Ngươi không biết?” Bắc Nhu cao giọng, ánh mắt trở nên sắc bén, “Ngươi dám nói ngươi không biết? Trước đây ngươi giúp Ngọc Vô Song bao việc, sao hả? Bây giờ tới trước mặt ta, ngươi lại không biết à?”
Ngọc Uyển giật mình, vội quỳ xuống: “Đại tiểu thư bớt giận, Ngọc Uyển…!An Cửu quá xảo trá, Ngọc Uyển…!Ngọc Uyển cũng bất lực.”
“Bất lực? Hừ, vậy được, ta đây đi nói với nhị ca xem huynh ấy có thể giúp ngươi ngộ ra chút đạo lý, hoạt động đầu óc nhiều hơn không!” Bắc Nhu quát.

Ngọc Uyển sợ hãi: “Đại tiểu thư, ta…”
“Câm miệng!” Bắc Nhu ngắt lời, giọng đột nhiên trở nên nhu hòa, “Ngọc Uyển, nghe mẫu phi nói ngươi có thai?”
Đầu Ngọc Uyển trống rỗng, được ả đỡ dậy, không khỏi hoảng loạn.

Bắc Nhu ả…!Có ý gì?
“Ngọc Uyển, ngươi biết không? Ta cũng từng có một hài tử, nhưng hài tử ấy ở trong bụng ta chỉ có một tháng đã bị Thái Tử ban cho một chén thuốc.

Ha ha, Ngọc Uyển, ngươi có biết khi cảm nhận hài tử hình như muốn giãy giụa để được sống, lòng ta có cả nhận gì không?” Ánh mắt Bắc Nhu đột nhiên trở nên điên cuồng kích động.
Ngọc Uyển theo bản năng lùi một bước.

Bắc Nhu này là muốn…!Suy đoán ấy khiến nàng bất an, hoàn toàn chìm vào sợ hãi.
Ngọc Uyển muốn lui nhưng cổ tay lại bị Bắc Nhu nắm chặt, nàng muốn tránh cũng tránh không được.
Bắc Nhu nhìn Ngọc Uyển, tay còn lại chạm bụng nàng, tiếp tục nói: “Lòng đau như dao cắt.

À, quên kể với ngươi, sau này ta mới biết thời điểm bảo thái y cứu mạng ta, Thái Tử đã hạ lệnh khiến ta cả đời này không còn cơ hội làm mẫu thân! Ha ha ha…”
“Đại tiểu thư, ta…”
“Sao hả? Ngươi muốn nói với ta ngươi nghĩ ra rồi? Nghĩ ra cách giúp ta đối phó An Cửu đúng không? Ta nói ngươi biết, tư vị mất đi hài tử ngươi chắc chắn không muốn nếm thử, chỉ cần ngươi giúp ta, ta sẽ không để hài tử trong bụng ngươi gặp sơ xuất gì, nó sẽ bình an chào đời, trở thành hài tử của nhị ca ta, trở thành cháu của Bắc Nhu ta, ta cũng sẽ thương nó, nhưng nếu…!Ngươi không định nói như vậy, thế thì…!Ta chỉ có thể xin lỗi nó mà thôi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.