Đích Nữ Vô Song

Chương 31: Châm ngòi ly gián, Bùi Nguyên Dung gieo gió gặt bão


Đọc truyện Đích Nữ Vô Song – Chương 31: Châm ngòi ly gián, Bùi Nguyên Dung gieo gió gặt bão

Đúng lúc này, có một vị phu nhân trung niên mặc áo lụa đỏ thêu hoa văn nối tiếp nhau với váy bát phúc tương màu xanh (tra gg chỉ biết đây là tên gọi một loại váy thôi t.t) mở miệng nói: “Tứ tiểu thư thiết đãi các vị tiểu thư đến dự tiệc là điều hiển nhiên, việc này cần gì phải nói ra chứ? Chương di nương không dám sai bảo tiểu thư con chính thất, có lòng tốt bao che giúp người ta, ngược lại còn bị mang danh thất lễ. Đúng là làm người tốt thật khó!” Ngụ ý của bà ta chính là Bùi Nguyên Ca phải chủ động tiếp đãi chư vị tiểu thư ngay từ đầu, nàng không làm tức là không hiểu quy củ. Chương di nương không dám sai bảo Bùi Nguyên Ca nên mới lui để cầu, để cho Bùi Nguyên Dung đãi khách, kết quả ngược lại bị thất lễ.

Chương di nương thấy thế thừa dịp nói: “Sao lại nói vậy? Vốn là ta không đúng, ta bồi tội với tứ tiểu thư là được!” Nói xong liền phúc thân hành lễ.

Bồi tội lúc này cũng chính là chĩa mũi nhọn vào Bùi Nguyên Ca lấy oán trả ơn.

Có người bên cạnh cười nhạo: “Các vị phu nhân ở đây đều là trưởng bối, các tiểu thư còn chưa hành lễ vấn an mà tam tiểu thư đã muốn mang người ra ngoài? Thọ Xương Bá phu nhân thật biết quy củ nha! Nhưng mà cũng khó trách, Thọ Xương Bá phu nhân và Chương di nương vốn là đồng căn (họ hàng), quy củ khác nhau, cho nên quy củ của hai vị thì chỉ có hai vị biết, những người khác đều không biết! Chắc một ngày nào đó, ta phải để cho Vương di nương nhà ta tới lãnh giáo hai vị mới được!” Bà ta lấy khăn tay che miệng, cười run cả người, những người bên cạnh cũng cười khẽ.

Từ thiếp thất phù chính (từ thiếp lên làm vợ) vốn là tâm bệnh của Thọ Xương Bá phu nhân, giờ lại bị người ta vạch trần nhân trước mặt mọi người nên bà ta tức giận đến mức run người.


Thọ Xương Bá phu nhân? Nghĩ đến quan hệ của Thọ Xương Bá phủ và Bùi Chư Thành, Bùi Nguyên Ca không muốn Thọ Xương Bá phu nhân bị khó xử nên nàng bưng ly trà lên, đưa cho vị phu nhân bên cạnh và cười nói: “Lý phu nhân, người nói nhiều như vậy chắc hẳn rất mệt phải không? Mau uống chung trà cho thấm giọng rồi kể cho ta vài chuyện lí thủ ở biên cương đi? Nghe phụ thân nói, một bên là ánh chiều dương rộng lớn, chân núi là cát vàng, tuyết trắng phủ đầy đỉnh núi, là thật sao. Hay phụ thân chỉ nói như vậy để gạt ta?” Nói xong, nàng nháy mắt ra hiệu với Bùi Nguyên Xảo.

Bùi Nguyên Xảo ngẩn ra rồi lập tức hiểu ra. Nàng tiến lên ngăn giữa Thọ Xương Bá phu nhân và Lý phu nhân rồi cười hỏi: “Bá phu nhân, hà bao của người thêu rất tinh xảo, thêu như thế nào vậy, có thể chỉ ta được không?”

Hai tỷ muội tách ở hai bên tách hai người đó ra rồi mỗi người lại dẫn sang chuyện mới để hai vị phu nhân phân tâm, mục đích để quên đi chuyện vừa rồi.

Thật ra Bùi Nguyên Ca có lòng tốt nhưng đáng tiếc Thọ Xương Bá phu nhân không hề cảm kích. Thọ Xương Bá là lão thuộc hạ của Bùi Chư Thành, tính cách hai người đều hào sảng (ngay thẳng phóng khoáng) giống nhau, ông nghe lời Bùi Chư Thành cố ý hứa gả Bùi Nguyên Ca cho Phó Quân Thịnh, không từ chối mà trở về nói với Thọ Xương Bá phu nhân. Thọ Xương Bá phu nhân từ thiếp thất phù chính nên lúc nào cũng cảm thấy thấp hơn người khác một bậc. Nghe nói đối phương là đích nữ của Bùi Chư Thành lại cực kỳ được yêu thương nên trong lòng có chút không vui, bà sợ con dâu sau khi vào cửa sẽ đè đầu cưỡi cổ bà. Bởi vậy hôm nay hai người gặp mặt, bà ôm tâm tư soi mói mà đến, đúng lúc gặp Bùi Nguyên Ca ra oai phủ đầu với Chương Vân rồi lại đi lấy lòng Lý phu nhân người vừa châm chọc bà ta nên càng cảm thấy con dâu này không được.

Nhưng Bùi Nguyên Xảo mở miệng nịnh hót đúng vào sở trường thêu thùa của bà ta, nhu thuận mềm mại, lại là thứ nữ… Thọ Xương Bá phu nhân càng nhìn càng thích, trong lòng đã có tâm tư khác.


Một lúc lâu sau, ước chừng tất cả mọi người đều quên đi những lời vừa rồi, Bùi Nguyên Ca mới dẫn Bùi Nguyên Xảo xin cáo lui với các vị phu nhân rồi đưa các tiểu thư ra hậu hoa viên du ngoạn. Đa số các tiểu thư ở đây đều là con chính thất, vốn khinh thường thứ nữ như Bùi Nguyên Dung, chẳng qua mặt ngoài qua loa cho có lệ mà thôi. Bây giờ được gặp Bùi Nguyên Ca không mấy khi xuất viện lại xuất chúng như thế nên vô cùng tò mò, đứng xung quanh nàng hỏi ríu rít không ngừng. Trong chốc lát, Bùi Nguyên Ca trở thành trung tâm cho mọi người vây quanh.

Thấy thế, Bùi Nguyên Dung vừa hận vừa đố kỵ, vị trí tâm điểm để mọi người vây quanh như vậy vốn là của nàng, nay lại để cho Bùi Nguyên Ca đoạt mất!

Nàng đang nghĩ cách khiến Bùi Nguyên Ca mất mặt nhưng nhớ mình mới vì chuyện của Bùi Nguyên Ca mà bị phụ thân trách phạt, lại thêm Chương Vân dặn dò rằng không cần tự mình động thủ… Đang cân nhắc, bỗng nhiên thấy bên ngoài đám người có một thiếu nữ mặc xiêm y xanh biếc, nhìn Bùi Nguyên Ca không được tự nhiên. Một ý nghĩ nảy lên trong đầu, nàng bỗng nhiên chen vào, cao giọng nói: “Tứ muội của ta tất nhiên là giỏi, nếu không sao có thể thắng đấu kỳ ở Giám Hiên hắc bạch kỳ được chứ?” Đột nhiên giống như nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu nhìn lục y thiếu nữ kia, cất giọng nói, “Dương tiểu thư, ta nhớ rõ không phải ngươi nói có thể thắng đấu kỳ ở Giám Hiên kỳ, lấy được Lưu ly thất thải châu sao? Thế nào? Không ngờ lại thua dưới tay tứ muội ta?”.

Thiếu nữ kia đúng là Dương Tú Huyền, nghe thấy ba chữ “Giám Hiên kỳ” lập tức đen nửa mặt.


Dương Ninh bá phủ chỉ có một đích nữ này, Dương Tú Huyền vô cùng kiêu căng, tính khí lại xấu. Tệ nhất đó là nàng đi theo Dương Ninh bá học võ nghệ, ra tay lại không có chừng mực, một khi để bụng chuyện gì thì không quản đối phương là ai, trước tiên phải giáo huấn một trận rồi mới tính. Ngày thường nàng luôn tự phụ kỳ tài cao siêu chưa thua ai, giờ lại bị Bùi Nguyên Ca đè bẹp nên khẳng định trong lòng không phục, chỉ cần châm ngòi đôi câu, để nàng ta trở mặt với Bùi Nguyên Ca, dựa vào thân thể yếu đuối của Bùi Nguyên Ca thì không có nửa điểm là đối thủ của Dương Tú Huyền. Chờ đến khi bị đánh mặt mũi bầm dập, để xem nàng ta còn tốt được nữa không?

Không cần tự mình động thủ vẫn có thể làm khó Bùi Nguyên Ca, Bùi Nguyên Dung càng nghĩ càng cảm thấy mình thông minh nên càng cố ý kích thích Dương Tú Huyền: “Dương tiểu thư, ta thấy không bằng ngươi bái tứ muội của ta làm sư phó, để nàng chỉ bảo ngươi, nhất định có thể tiến bộ đấy.” Dương Tú Huyền cá tính kiêu ngạo, sao có thể chịu được vũ nhục này, nhất định sẽ trở mặt mà động thủ.

Quả nhiên, Dương Tú Huyền nghe vậy, vén tay áo định tiến lên thì bị nha hoàn Thu Cúc đứng phía sau giữ chặt. Nàng ta lắc đầu, ý bảo Dương Tú Huyền không nên xúc động.

Từ lúc nghe Bùi Nguyên Dung khen ngợi nàng, Bùi Nguyên Ca đã biết nàng ta có ý đồ khác, giờ thấy tình hình này còn không hiểu sao được? Nàng mỉm cười, đứng dậy giữ chặt tay Dương Tú Huyền, ôn nhu nói: “Nghe danh Dương tỷ tỷ kỳ tài cao siêu, trong lòng tiểu muội ngưỡng mộ đã lâu. Ngày ấy ở Giám hiên kỳ, may mà Dương tỷ tỷ chậm một bước, nếu không trận đấu kỳ đó còn chưa biết ai thắng ai thua!”

Dương Tú Huyền ngẩn ra. Ngày ấy ở Giám hiên kỳ, rõ ràng nàng đến trước, Bùi Nguyên Ca đến sau, sao Bùi Nguyên Ca lại nói vậy? Rất nhanh, nàng hiểu được, đây là Bùi Nguyên Ca muốn giữ mặt mũi cho nàng. Nàng từng khoe khoang phóng đại nói nhất định phải thắng đấu kỳ, sau lại bị Bùi Nguyên Ca thắng được. Bởi vì chuyện này nên mấy ngày qua, nàng đến đâu cũng bị người ta cười nhạo châm chọc. Nay được Bùi Nguyên Ca che giấu giúp nên cảm kích trong lòng, lập tức thay đổi nét mặt, cười nói: “Nguyên Ca muội muội nói gì vậy? Kỳ nghệ của ngươi cao siêu, ngay cả Hiên chủ Giám hiên kỳ cũng khen ngợi, ta nào có thể so sánh được?”

Hai người lôi kéo tay nhau, ngươi khen ta, ta khen ta, nhanh chóng trở nên thân thiết. Mọi người trố mặt nhìn nhau.


Ai cũng biết Dương Tú Huyền tính khí nóng nảy, ứng đối khó nhất, nhưng không ngờ cũng sùng bái quý mến Bùi Nguyên Ca như vậy? Nhất thời mọi người đều đánh giá cao Bùi Nguyên Ca .

Đảo mắt nhìn Bùi Nguyên Dung, lúc này Dương Tú Huyền tâm bình khí hòa [1], lập tức nghe được ý châm ngòi ly gián trong lời của nàng ta. Muốn coi nàng là thương khí để lợi dụng sao? Được, vậy để cho nàng ta nếm thử sự lợi hại của Dương Tú Huyền nàng! Nhưng mà lần này nàng đến Bùi phủ, phụ thân đã dặn dò nhiều lần rằng không được trêu chọc Bùi Chư Thành. Nàng suy nghĩ một chút rồi giả vờ tới gần Bùi Nguyên Dung. Bỗng nhiên “Ôi” một tiếng, nàng làm bộ trật chân, nghiêng người ngã lên người Bùi Nguyên Dung, còn âm thầm cho nàng ta một quyền thật mạnh, đẩy Bùi Nguyên Dung lăn sang một bên.

“Tam tỷ cẩn thận ——” Bùi Nguyên Ca kinh hô, vội vàng tiến lên đỡ nhưng thực chất lại lén đẩy khiến Bùi Nguyên Dung ngã ra khỏi đình.

Chỉ nghe “Bùm” một tiếng, cùng với tiếng kêu thê lương sợ hãi, Bùi Nguyên Dung ngã vào trong hồ…

[1] tâm bình khí hòa: tâm lý bình tĩnh, tính khí hòa nhã


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.