Đọc truyện Đích Nữ Vô Song – Chương 12: Tứ tiểu thư phong nhã tài hoa (thượng)
Đi vào thư phòng, hóa ra Bùi Chư Thành thấy trời quang nắng đẹp, hắn lại rảnh rỗi, nên muốn dẫn Nguyên Ca đi ra ngoài một chút.
Ngồi thoải mái trong xe ngựa, Bùi Nguyên Ca vụng trộm nhấc rèm cửa lên, che mặt bằng một tấm lụa mỏng, đánh giá bên ngoài ầm ĩ náo nhiệt. Trên đường đi, hai bên lầu cao nguy nga, cửa tiệm san sát, đủ loại kiểu dáng hàng hóa rực rỡ muôn màu, người đi đường mặc y phục đủ màu sắc đi lại tấp nập như dệt cửi. Khung cảnh sầm uất, khoáng đạt tráng lệ.
“Tướng quân!” Ngoài cửa xe bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Thạch Nghiễn: “Phía trước Giám Hiên Hắc bạch kỳ lại đang đấu cờ, nghe nói phần thưởng lần này là Thất thải lưu ly châu [1] thu hút rất nhiều người, nên đường đã bị chặn. Vậy thỉnh tướng quân chỉ thị, là tạm dừng chờ một lát hay vòng qua đường khác?”
[1] Thất thải lưu ly châu: nghĩa thường sẽ là ngọc (trai) lưu ly bảy màu… Thời hiện đại của mình nó chính là “hạt thủy tinh bảy màu”.
Đấu cờ có thể nói là kinh thành nhất cảnh, thanh danh truyền xa, đặc biệt là Giám Hiên kỳ.
Giám Hiên hắc bạch kỳ phân trước sau thành hai viện, tiền viện lấy thiên can địa chi làm nội dung chính, bố trí sáu mươi gian đấu cờ, mỗi gian có một kỳ tài cao thủ đánh cờ tọa trấn, nếu có thể thắng ba người liên tiếp, mới có tư cách vào hậu viện cùng Hiên chủ đánh cờ, nếu có thể thắng Hiên chủ, sẽ có khả năng thắng được phần thưởng đấu cờ. Mà mỗi lần Giám Hiên kỳ đưa ra phần thưởng, đều là kỳ trân hiếm thế, đáng tiếc, đấu cờ ba năm, chưa có ai có thể thắng được phần thường trong tay vị Hiên chủ này.
“Thất thải lưu ly châu…” Nghe được phần thưởng lần này, vẻ mặt Bùi Chư Thành khẽ biến, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên cầm tay Bùi Nguyên Ca, xúc động cười nói: “Đi nào Ca nhi, giúp phụ thân đấu cờ đi! Ta đột nhiên muốn biết vị Hiên chủ thần bí khó lường này.
Dưới ánh mắt thán phục của mọi người, Bùi Chư Thành thằng liền ba trận, được dẫn tới hậu viện.
Nơi này so với tiền viện vắng vẻ sơ đạm hoàn toàn bất đồng, hậu viện của Giám Hiên kỳ tú lệ uyển chuyển, tươi mát tao nhã, trong viện nhiều loại hoa nở rộ, bảy màu rực rỡ, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi. Hai người đến lầu hai, chỉ thấy một tấm bình phong đặt ở giữa, đem nhã thất ngăn cách thành 2 bên, rèm rủ xuống, ngăn cách trong ngoài tầm mắt, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy sau bình phong có người.
Phía trước bức rèm che có một nữ tử mặc hoàng y, dung mạo minh diễm, khó nén khí chất kiêu căng, mặt đầy khó chịu trừng mắt nhìn ván cờ trước mắt.
“Cô nương thua!” Mặt sau bình phong truyền đến thanh âm trong trẻo lạnh lùng như ngọc, ôn hòa bình thản, nhưng mang theo một cỗ lạnh lẽo nhàn nhạt, tựa như băng tuyết cùng nước giao hòa.
“Lần này không tính, lần nữa, đến khi ta thắng mới thôi!” Hoàng y nữ tử không phục nói.
Nàng là đích nữ duy nhất của Dương Ninh phủ Dương Tú Huyền, xưa nay kiêu căng, luôn luôn tự phụ kỳ tài cao siêu, vừa vặn vượt qua đấu kỳ lần này, khoe khoang khoác lác, nói nhất định sẽ lấy được Thất thải lưu ly châu. Không nghĩ tới mới hai ba nước đã bị Hiên chủ đánh bại. Nếu như bị đám thiên kim tiểu tư kia biết, nhất định cười chết nàng? Nàng làm sao còn có mặt mũi trước mặt bọn họ đề kỳ (đưa ra thế cờ, bàn luận đánh cờ…. tất cả về cờ)? Bất luận thế nào, nàng nhất định phải lấy được Thất thải lưu ly châu!
“Một ván định thắng thua, đây là quy củ hậu viện! Đã có tân kỳ giả (người đấu cờ mới) xuất hiện, thỉnh cô nương rời chỗ ngồi”.
“Cô nương ta là đích nữ Dương Ninh phủ, ta nói lần nữa là lần nữa, ít nói nhảm đi! Chọc bản cô nương tức giận, ngươi tin ta đập Giám Hiên kỳ của ngươi hay không?”. Dương Tú Huyền cáu kỉnh, quay đầu tức giận trừng mắt với Bùi Chư Thành, khinh thường nói: “Các ngươi cũng đã nghe thân phận của ta, thức thời thì rời đi, đừng quấy nhiễu bà cô nãi nãi ta chơi cờ, bằng không ta cho các ngươi sống nổi đâu!”
Bùi Chư Thành sao có thể sợ nàng uy hiếp, lạnh nhạt ngồi xuống, hướng mặt sau bình phong, nói: “Bùi Chư Thành hướng các hạ thỉnh giáo kỳ nghệ!”
Không thèm quan tâm đến Dương Tú Huyền, nhất thời khiến nàng tức giận sôi người.
Bùi Chư Thành? Dương Tú Huyền giật mình, lập tức cười lạnh nói: “Ta còn tưởng là ai? Nguyên lai là Bùi phủ bị Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn? Chẳng lẽ nữ nhân phía sau ngươi chính là người bị từ hôn, Bùi Nguyên Ca? Bị lui hôn còn dám nghênh ngang ra ngoài, thật không biết xấu hổi! Nếu đổi lại là ta, đã sớm trốn đi, không dám gặp người khác! Nghe nói ngươi không có nhan sắc, không tài không đức, khó trách bị từ hôn, cũng khó trách phải đeo duy mạo ra ngoài (khăn mỏng che mặt), chỉ sợ bộ dạng căn bản không thể gặp người!”
“Tiểu nữ bồ liễu chi tư (dung mạo tầm thường), ra ngoài phải lấy duy mạo che dung nhan, tránh bị ngoại nhân nhìn thấy. Đương nhiên không thể cùng Dương tiểu thư so sánh, mắt thấy là thực, khó trách kinh thành đều đồn Dương tiểu thư xinh đẹp như hoa!” Bùi Nguyên Ca mỉm cười nói, thanh âm thanh nhuận như ngọc, nhu hòa êm tai, làm người ta vui vẻ thoải mái.
“Đó là đương nhiên, ngươi làm sao có thể so sánh với ta?” Dương Tú Huyền kiêu căng nói.
Bùi Chư Thành và nha hoàn trong phòng không khỏi bật cười, ngay cả phía sau bình phong cũng truyền đến một tiếng cười khẽ. Nữ tử tự phụ, dung mạo há có thể dễ dàng để ngoại nhân nhìn thấy, Bùi Nguyên Ca đội duy mạo ra ngoài mới là chính xác.
Nàng nói “mắt thấy là thật” còn nói “khó trách kinh thành truyền tụng Dương tiểu thư xinh đẹp như hoa”, là ám chỉ Dương Tú Huyền tùy ý để ngoại nhân dòm ngó dung mạo, có thất phụ đức, nàng ngược lại còn tưởng người ta đang tán dương mình. Thế gian sao có thể có người ngu dốt đến như vậy?
Thấy mọi người cười rộ, Dương Tú Huyền cũng nhận thấy được bất thường, hồi lâu mới phản ứng lại, cả giận nói: “Ngươi dám mắng ta?” Nói xong còn muốn dơ tay cho Bùi Nguyên Ca một bạt tai.
Bùi Chư Thành sao có thể cho phép Bùi Nguyên Ca bị đánh, chỉ là hắn không muốn cùng nữ tử chưa hôn như Dương Tú Huyền so đo mà thôi, nên chỉ đem Bùi Nguyên Ca kéo qua, che ở sau người.
“Nơi này là Giám hiên hắc bạch kỳ, không phải Dương Ninh phủ, Dương cô nương muốn đánh người, thỉnh đi tìm chỗ khác!” Sau bình phong, thanh âm Hiên chủ dần lạnh lẽo, tuy rằng bình thản, nhưng lại có uy nghiêm khắc cốt, chỉ một câu nói, liền không hề để ý tới nàng, cùng Bùi Chư Thành bắt đầu đánh cờ, có nha hoàn ở giữa lui tới, người trước sau rèm che truyền tới nước cờ.
Dương Tú Huyền vốn định phá hư, nhưng nghĩ đến chính mình còn không chưa lấy được thất thải lưu ly châu, vạn nhất gây ảnh hưởng tới Hiên chủ, nàng lại thân cô thế cô, bị đuổi ra ngoài sẽ rất khó coi! Bất đắc dĩ khép miệng lại, hung hăng trừng mắt với Bùi Nguyên Ca, nhưng cũng không muốn đi, mà đứng ngay bên cạnh. Hừ, nàng muốn xem xem, Bùi Chư Thành này có bản lãnh gì? Nếu bị thua, xem nàng cười nhạo hắn thế nào!
Lúc mới bắt đầu, hai bên đều đánh rất nhanh. Dần dần, mỗi bước đi, Bùi Chư Thành ngẫm nghĩ càng lâu, trán cũng chảy ra tầng tầng mồ hô. Bùi Nguyên Ca lấy khăn tay trong tay áo ra, nhẹ nhàng lau cho hắn. Bùi Chư Thành tuy có chút giật mình, nhưng vẫn như trước chuyên tâm đánh cờ, trong lòng cảm thấy ngày càng khó khăn.
Quả nhiên, kết thúc một ván, Bùi Chư Thành thua.
“Hừ, ta nghe nói Bùi tướng quân tự phụ kỳ tài cao siêu, có dũng khí vào tới ván này. Hiện tại xem ra, cũng chỉ thường thôi, sau này bớt ra oai cũng tốt!” Thấy Bùi Chư Thành bại cục, Dương Tú Huyền chế giễu, mỗi lời nói đều là ác ý.
“Cũng không sao? Mới thua bảy nước, không tới mức không còn mảnh giáp, đúng là chỉ thường thôi!” Bùi Nguyên Ca trả lời lại một cách mỉa mai, thanh âm thong dong. Dương Tú Huyền cứng lưỡi, nhưng đều là sự thật nên cũng không cách nào cãi lại, trong lúc mất bình tĩnh nói: “Bùi Nguyên Ca ngươi có bản lãnh thì tới đánh đi! Hừ, dù gì ngươi cũng là đích nữ tướng quân phủ nhưng cầm kỳ thi họa mọi thứ không thông, có tư cách gì mà cười nhạo ta? Nếu ngươi có thể thắng lấy được thất thải lưu ly châu, ta đem đầu ta cho ngươi!”
Vị Bùi tướng quân này đương nhiên có trí tuệ, đáng tiếc cá tính ngay thẳng hào sảng, không khỏi có chút lưa thưa tục tằng, nhưng hào sảng trọng tình, nếu có ân huệ, tất sẽ hết mình tương báo. Không biết vị Bùi tứ tiểu thư này thế nào? Hiên chủ ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Nếu Bùi tứ tiểu thư không ngại, không bằng thử một lần?”
Đối với chơi cờ, Bùi Nguyên Ca cùng lắm chỉ biết quy tắc, ngay cả biết chơi sơ sơ cũng không tính. Nếu không có Dương Tú Huyền ở đây, nàng cũng sẽ thản nhiên thừa nhận, nhưng hiện tại bị Dương Tú Huyền khiêu khích, bất luận thế nào cũng không nguyện ý yếu thế, dù sao Dương Tú Huyền thua thảm vô cùng, muốn thua thảm hại hơn nàng ta chỉ sợ cũng rất khó. Vì thế ngồi xuống, nói: “Đánh thì đánh, thua không còn manh giáp, cũng không biết là ai?”
Những lời này lại khiến Dương Tú Huyền tức giận đến sắc mặt trắng bệch, dậm chân, vò nát khăn thêu cầm trong tay.
Nhưng mà, nhìn Bùi Nguyên Ca đi bước đầu tiên, Dương Tú Huyền nhất thời vui mừng quá đỗi, đắc ý cười to: “Ta sớm nói ngươi không biết chơi cờ, quả nhiên đúng vậy, nào có người bước đầu tiên đi thế này? Phá hỏng ván cờ! Còn không mau nhận thua sớm, tránh cho mất mặt khó coi, đến lúc đó không có cách nào khống chế!” Bùi Chư Thành trong lòng thầm than, kỳ nghệ của Ca nhi quả nhiên tầm thường, bước đi này xác thực không thế gọi là cao minh!
Nhưng mà, hiên chủ sau bình phong, nhìn nha hoàn truyền đến nước cờ đầu tiên, thần sắc khẽ biến, theo Bùi Nguyên Ca đánh từng bước, thần sắc càng phát ra ngưng trọng, nhịn không được thất thanh nói: “A” thanh âm tựa hồ có chút kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn, còn có chút nghi hoặc. Có phần chăm chú hơn lúc trước, khác hoàn toàn với lúc đánh cờ nhạt nhẽo với Bùi Chư Thành.
Nghe thanh âm thán phục của hiên chủ, tựa hồ như lâm đại địch, tất cả mọi người cảm giác kỳ quái vô cùng.