Đích Nữ Trọng Sinh Ký

Chương 4: Khỏi Bệnh


Bạn đang đọc Đích Nữ Trọng Sinh Ký – Chương 4: Khỏi Bệnh


Editor: Thái HyNgủ cả một ngày, buổi tối Ngọc Hi không ngủ được nữa.

Xuyên qua cửa sổ, Ngọc Hi nhìn thấy ngoài cửa vài cành trúc xanh, trúc kia xanh biếc, sức sống dạt dào.Quốc công gia đời thứ ba của Quốc công phủ yêu trúc thành si, cho nên hao tài tốn của trồng ra một mảnh rừng trúc, lại ở bên trong rừng trúc dựng một sân viện nhỏ, chính là thanh trúc tiểu viện này.

Chỉ là vị trí rừng trúc hẻo lánh, hơn nữa người nào ở đây đều không thể thọ tới già, lâu ngày, viện này bị coi là điềm xấu, nên mới bị bỏ hoang.Thanh trúc tiểu viện vị trí hẻo lánh, buổi tối đặc biệt im ắng.

Thu thị một hàng hơn chục người lại đây, tiếng bước chân rất rõ ràng.Phương ma ma nghe được tiếng bước chân lập tức đi ra ngoài.Thu thị cũng không có tiến vào sân trong, chỉ ở sân ngoài cùng Phương ma ma nói nói mấy câu.

Nghe được Ngọc Hi đã tỉnh còn có thể ăn được một chút, rất cao hứng.

Hết sốt, còn có thể ăn, chứng tỏ đã thoát được một lộ: “Phương ma ma yên tâm, ngày mai ta nhất định sẽ mời thầy thuốc đến.”Biết Ngọc Hi không có việc gì, Thu thị cũng yên tâm, dặn dò Phương ma ma chiếu cố Ngọc Hi cho tốt, sau đó mang người trở về.Phương ma ma vào phòng, nói với Ngọc Hi: “Tiểu tư, vừa rồi đại phu nhân qua đây, biết tiểu thư tỉnh lại đại phu nhân rất cao hứng.”Ngọc Hi gật đầu một cái.

Tuy rằng nói đại bá mẫu đối xử tốt với nàng chỉ vì báo ân, nhưng có thể làm đến thế này, cũng làm cho nàng vạn phần cảm kích.Ngày hôm sau Thu thị liền điều tra ra chủ mưu phía sau chuyện này là Dung di nương.

Thu thị trong mắt thoáng hiện ra phẫn hận: “Tiện nhân.” Nếu hỏi người mà Thu thị ghét nhất là ai, thì chính là Dung di nương.Dung di nương ban đầu là người hầu của phủ Quốc công, sáu tuổi đã hầu hạ thế tử lúc ấy là Hàn Cảnh Đống, rất được Hàn Cảnh Đống yêu thích.

Năm đó Thu thị mới vừa gả vào đây không lâu, Dung di nương được chuẩn đoán là có thai.


Nếu không phải lão phu nhân nói rõ không thể để thiếp thất sinh ra trưởng tử, ép Dung di nương uống thuốc sẩy thai, bằng không trưởng tử đã được thiếp thất sinh ra.

Nếu không phải vậy, chỉ sợ hiện tại Dung di nương còn có thể bay lên tận trời! (ám chỉ Dung di nương sẽ không coi ai ra gì)Uông ma ma nghĩ không ra: “Dung di nương vì sao lại muốn xuống tay với Tứ tiểu thư?” Nếu Tứ tiểu thư chết, đối với phu nhân nhà nàng hoàn toàn bất lợi.Liễu Ngân thực vì chỉ số thông minh của Uông ma ma mà sốt ruột.

Dung di nương xuống tay với Tứ tiểu thư, không cần nghĩ cũng biết là muốn hại phu nhân nhà nàng.Thu thị sinh ra từ võ tướng gia, trong nhà gia cảnh đơn giản, không trải qua chuyện lục đục đấu đá với nhau.

Sau khi gả đến phủ quốc công đối mặt với thủ đoạn đùa giỡn của Dung di nương, đã bị nếm không biết bao nhiêu là trái đắng: “Việc này hãng tạm gác lại.

Liễu Ngân, ngày mai đến khố phòng lấy hai hộp tổ yến đưa đến tiểu viện chúc mừng Tứ tiểu thư.” Uông ma ma tuy rằng không thông minh, nhưng lời của nàng lại rất đúng.

Lão phu nhân vô cùng lo lắng cho bệnh của Tam thiếu gia, tại thời điểm mấu chốt này không thích hợp làm to chuyện, chọc giận lão phu nhân ai cũng đều không có chỗ tốt.Sáng sớm ngày hôm sau ma ma tâm phúc của lão phu nhân cũng biết Ngọc Hi tỉnh lại.

Vừa nghe được tin tức nàng lập tức đem chuyện này nói cho Hàn lão phu nhân: “Sáng sớm hôm qua tứ tiểu thư đã tỉnh lại, nghe nói sau khi tỉnh còn ăn được hai bát cháo trắng.” La ma ma trong lòng thầm nghĩ mạng của tứ tiểu thư thật sự lớn, không cần thầy thuốc mà có thể tỉnh lại, trong khi tam thiếu gia bên này đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.Lão phu nhân nghe được tin tức này, trong tay cầm chuỗi phật châu nửa ngày chưa nói: “Bên kia Trương thái y cùng Bạch đại phu nói như thế nào?”La ma ma chần chờ một chút rồi nói: “Trương thái y cùng Bạch đại phu nói, nếu tam thiếu gia hôm nay còn chưa tỉnh lại, liền.

.

.


.

.

.” Liền chuẩn bị lo hậu sự những lời này nàng không dám nói.Lão phu nhân xoay phật châu trong tay, một lúc lâu sau, nhẹ giọng nói: “Việc này không được nói cho Ngọc Thần.” Tam tiểu thư Ngọc Thần cùng tam thiếu gia Kiến Huy là song bào thai.

Mấy ngày trước Ngọc thần biết ca ca bị bệnh đậu mùa, lo âu quá độ mà ngã bệnh.Hàn lão phu nhân sinh được hai người con, một người là Quốc công gia Hàn Cảnh Đống, một người là tam lão gia Hàn Cảnh Ngạn.

Hàn Cảnh Ngạn trước sau cưới ba thê tử, thê tử đầu tiên là tiểu thư của phu nhân Bình Thanh hầu phủ Tương thị, cũng chính là mẫu thân của huynh muội Ngọc Thần, thê tử thứ hai chính là Ninh thị mẹ đẻ của Ngọc Hi, hai nữ nhân này đều vì khó sinh mà đã qua đời.

Thê tử thứ ba là Võ thị cũng là người đang giữ chức chính thê của Hàn Cảnh Ngạn, chưa từng tới kinh thành, người của phủ Quốc công đến nay cũng chỉ biết tên mà vẫn chưa được gặp mặt.Dung di nương biết Ngọc Hi không chết, rất tức giận: “Tứ nha đầu này mệnh thật cứng.” Bị nhiễm đậu mùa như vậy còn chưa chết, không phải mệnh cứng thì là cái gì.Nha hoàn A Quyên hạ giọng nói: “Di nương, nương tử của A Trung bị đưa đi rồi.

Di nương, sợ chuyện đó phu nhân đã biết.”Dung di nương khẽ cười nói: “Cho dù nàng biết thì như thế nào?” Nàng căn bản là không sợ Thu thị.

Nếu không phải còn lão phu nhân, mười Thu thị cũng không phải là đối thủ của nàng.Phương ma ma nhìn thấy Ngọc Hi ăn hết một chén cháo táo đỏ, cao hứng nói: “Tiểu thư nếu cứ như thế này, không đến hai ngày thân thể sẽ tốt lên.”Ngọc Hi còn chưa kịp mở miệng nói chuyện chợt nghe thấy bên ngoài nghe thấy tiếng hót thanh thúy của chim chóc, tâm tình có chút khoáng đạt đứng lên: “Ma ma, hôm nay thời tiết tốt, ngươi đem cửa sổ cùng cửa lớn mở hết ra.” Bên ngoài tràn ngập ánh nắng, mở cửa sổ cùng cửa lớn ra cũng cho nàng được hít thở một chút không khí.Phương ma ma làm sao đồng ý: “Bên ngoài gió lớn, tiểu thư một chút thì được, vạn nhất mở hết cửa sổ trúng gió bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?” Ngọc Hi không biết tối hôm qua lúc nàng ngủ Phương ma ma đã vào nhìn nàng vài lần, mỗi lần đều sờ cái trán của nàng xem nàng còn sốt hay không.


Mãi cho đến rạng sáng, Phương ma ma lại đến phòng bếp nấu cháo cho Ngọc Hi.Lúc này Ngọc Hi kiên quyết không chịu: “Ma ma, trong phòng mùi quá nặng, ta khó chịu.” Mấy ngày nay không có mở cửa, trong phòng đều tràn ngập một mùi thuốc đông y, ngửi vào là khó chịu.Phương ma ma không lay chuyển được Ngọc Hi, đành phải chiều theo ý nàng.Thời điểm Lữ đại phu mới được mời tới, thấy cửa sở trong phòng Ngọc Hi đều mở.

Lữ đại phu cũng không nói gì, chỉ chẩn mạch cho Ngọc Hi rồi nói: “Đã không có gì đáng ngại, uống mấy thang thuốc nữa là có thể khỏi hẳn.” Đứa nhỏ này nhìn thấy thân thể cũng không được tốt, thật không nghĩ tới thế nhưng có thể sống qua kiếp nạn này.Ngọc Hi thì tốt, nhưng tam thiếu gia bên kia không được tốt cho lắm.Trương thái y chẩn xong mạch cho tam thiếu gia, sau khi rời khỏi nói với lão phu nhân: “Lão phu nhân, lão hủ bất lực !” Lời này ý tứ chính là bảo người ta chuẩn bị lo hậu sự .Bạch đại phu cũng tỏ vẻ chính mình đã cố gắng hết sức .Lão phu nhân gắt gao nắm chuỗi phật châu trong tay, lại hơn nửa ngày, gian nan mở miệng hỏi: “Thật sự không còn biện pháp nào khác?” Kỳ thật lão phu nhân trong lòng cũng đã chuẩn bị, chính là tới đến thời điểm này vẫn có chút không chịu nổi.Hai đại phu đều tỏ vẻ dù là hoa đà trên đời cũng khó cứu.

Kỳ thật người mắc bệnh đậu mùa, một dựa là vào thầy thuốc, hai phải dựa vào vận số, có đủ cả hai mới có thể sống.Ngọc Thần biết ca ca không còn, lập tức liền ngất đi.

Chính phòng một phen gà bay chó chạy, nháo đến nửa đêm mới an tĩnh lại.Thu thị một mình vội vàng đến tối, tam thiếu gia chết yểu không thể làm tang sự ở trong phủ, nhưng nhất định phải thỉnh hòa thượng đến niệm kinh.

Kinh thành đã chết người nhiều như vậy, hòa thượng cũng không phải dễ dàng mời về được.

Việc này thiên đầu vạn mối, khiến người ta thật mệt mỏi.

Được lúc nhàn rỗi một chút, Thu thị hỏi Uông ma ma: “Ngọc Hi thế nào?”(*chết yểu: là chết trẻ.)(*thiên đầu vạn mối: ý chỉ sự việc rất bối rối, ngổn ngang.)Uông ma ma nói: “Đại phu nói tứ tiểu thư đã không có việc gì , chỉ cần uống mấy thang thuốc nữa là có thể khỏi hẳn.” Tam thiếu gia quý giá lại không sống sót, tứ tiểu thư ngay cả đại phu cũng không có vậy mà sống, đây chính là số mệnh.Thu thị tuy rằng đối Uông ma ma có nhiều chỗ không hài lòng, nhưng lòng trung thành của Uông ma ma thì không phải nghi ngờ: “Mọi chuyện trong phủ đều phải nhìn chằm chằm cho ta, không thể lại để cho người khác tận dụng sơ hở.” Chuyện lần trước chính là một bài học.Uông ma ma vội đáp lời.

Mấy ngày nay nàng chính là người trông coi phòng bếp mang đồ đưa đến thanh trúc tiểu viện bên kia, chỉ sợ lại có sơ xuất.Ngọc Hi nghe được tin tức tam thiếu gia không qua khỏi, không có một chút gì ngoài ý muốn, bởi vì nàng đã sớm biết kết quả này.

Ngọc Hi nhìn cái áo ngủ gấm màu đỏ thẫm của mình, nói: “Ma ma, đem đổi cái áo ngủ bằng gấm này đi, đổi thành màu trắng.” Tuy rằng đời trước cũng không có chuyện vì cái áo ngủ bằng gấm này mà rước lấy tai họa, nhưng có một số việc cẩn thận vẫn tốt hơn.Vị trí của thanh trúc tiểu viện hẻo lánh, bây giờ mới thấy được mặt lợi.

Bởi vì phủ Quốc công có chuyện cũng sẽ không quấy rầy đến nàng, cho nên nàng có thể an tâm dưỡng bệnh.Ở trên giường nằm ba ngày, nằm đến xương cốt rã rời.


Ngọc Hi thừa dịp Phương ma ma ở phòng bếp không để ý đến nàng, tự mình mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

Vừa đến trong viện, đã ngửi thấy một mùi: “Phương ma ma, ngươi đang làm món gì ngon vậy? !”Phương ma ma tỏ ý không bằng lòng: “Tiểu tổ tông của ta, người sao lại đi ra bên ngoài thế này? Bên ngoài này gió lớn, bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?”Ngọc Hi cười nói: “Phương ma ma, hôm nay không có gió, sẽ không có việc gì.

Phương ma ma, ta sẽ không lấy thân thể của mình ra để đùa giỡn.”Phương ma ma cảm thấy tiểu thư bị bệnh trận này, lại trở nên nhu thuận như hồi nhỏ, cũng không nỡ bắt bẻ Ngọc Hi: “Thôi được, bất quá nếu lát nữa có gió thì phải vào nhà.”Ngọc Hi gật đầu nói: “Được.

Ma ma, đang hầm cái gì trong phòng bếp? Thơm như vậy?”Phương ma ma cười nói: “ Hôm nay phòng bếp đưa tới một con gà mái để tiểu thư bồi bổ cơ thể, nô tì giết thịt rồi đem ninh! Rất nhanh là có thể ăn.”Ngọc Hi ngửi thấy mùi này, bụng đã kêu ầm ĩ.

Nghĩ đến nửa tháng chạy nạn kia Ngọc Hi cảm thấy ngày tháng hiện tại phảng phất như ở thiên đường.

Bất quá đến thời điểm uống canh gà, Ngọc Hi vẻ mặt cổ quái: “Ma ma, sao lại không bỏ muối vào?”Phương ma ma cười nói: “Tiểu thư không biết, canh gà với vịt hầm không cho muối vào ăn mới là bổ nhất.”Ngọc Hi thấy lạ: “Còn có cách thức này? Này là ai nói vậy?”Phương ma ma cười nói: “Là người đời trước nói, lão nhân mà nói chắc chắn không sai.Tiểu thư, canh này nô tì đã múc hết dầu mỡ, không ngấy, người ăn nhiều một chút.”(*lão nhân: ông bà cha mẹ đời trước)Nhìn thấy Ngọc Hi đem một chén thịt gà canh gà ăn sạch, Phương ma ma cười đến vui vẻ khỏi phải nói: “Tiểu thư, nô tì xoa bụng cho người.”Ngọc Hi cũng không phải là hài tử bốn tuổi thật, làm sao lại để Phương ma ma xoa bụng giúp nàng: “Không cần, ta đi lại một chút là tốt rồi.”Tâm tình thoải mái, cũng không kén ăn, mấy ngày nay, người cũng cao thêm một ít, không hề gầy như cọng rơm giống ngày xưa, biến hóa của Ngọc Hi làm cho phương ma ma rất vui mừng, thẳng nhắc tới phu nhân ở trên trời phù hộ.Khác với Ngọc Hi tâm khoan thể béo, Quốc công phu nhân Thu thị mệt mỏi gầy mất một vòng lớn.

Mấy ngày nay, Thu thị ngoài việc phải xử lý chuyện trong phủ, còn phải chăm bệnh.Trương thái y thấy nàng lo âu không thôi bèn an ủi: “Phu nhân yên tâm, lão phu nhân đã không có gì đáng ngại.

Bất quá lão phu nhân tuổi đã cao, không thể lao tâm khổ tứ, cũng không thể đại bi mừng rỡ.” Kỳ thật những người tuổi cao, đại bi mừng rỡ đối cơ thể không tốt.(*lao tâm khổ tứ: ý nói lo lắng nhiều chuyện)(*đại bi mừng rỡ: ý nói quá đau buồn hay quá vui mừng)Nghe được đại phu nói lão phu nhân không có việc gì, Thu thị thở một hơi dài nhẹ nhõm, lại hỏi lại: “Tam tiểu thư thế nào ?”Trương thái y do dự một chút, nói: “Tam tiểu thư đây là tâm bệnh.

Mở được lòng, bệnh tự nhiên sẽ tốt.” Tâm bệnh không phải dùng thuốc là có thể chữa trị.Thu thị nghe xong lời này có chút bất đắc dĩ, nàng đã khuyên rất nhiều lần đều vô ích.

Nàng hiện tại còn hy vọng lão phu nhân có thể tháo gỡ được cho tam tiểu thư..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.