Đọc truyện Đích Nữ Thiên Kim Mạnh Mẽ Xoay Người – Chương 7
“Đại ca, Mặc ca ca” Triệu Tuệ Lam hướng về phía ba người vừa đến hành lễ, mặc dù lòng đang dậy sóng nhưng nàng vẫn cố duy trì bề ngoài nhu thuận, Mặc Quân Hàn người đàn ông nàng yêu hơn tính mạng, kiếp trước thủy chung đợi chờ vẫn không đổi được hắn một cái ngoảnh đầu. Kiếp này tuy lòng luôn nói bản thân phải buông xuống nhưng tình cảm đâu phải nói bỏ là bỏ, lúc trước chưa gặp mặt thì nàng còn trấn định nhưng giờ……Triệu Tuệ Lam móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay lây đau đớn để duy trì bộ dáng bình tĩnh của nàng, sai lầm của kiếp trước nàng quyết không để lập lại.
“Ân…Lam nhi vừa đến à, huynh cùng Quân Hàn định ăn sáng xong mới đi học đường” Triệu Văn Khanh nhìn muội muội sau khi chào hỏi xong vẫn không mở miệng nói chuyện thì đành lên tiếng hóa giải bầu không khí có chút cường ngạnh này.
“À…còn đây là Liễu tiểu thư, ca ca của nàng ấy là bạn học cùng trường với huynh, khi nãy vừa vô tình gặp được nên cùng đồng hành” Triệu Văn Khanh hơi khó xử giới thiệu, hắn sợ muội muội lại đột nhiên phát tính tình, ặmc dù hôm qua đã nói rõ ràng nhưng chung quy việc tình cảm khó nói, hắn cũng chưa thật sự tin muội muội đã muốn phai nhạt cảm tình với Mặc Quân Hàn.
đã nói muốn làm lại từ đầu thì không thể trốn tránh nếu ngay cả mặt cũng không dám đối diện thì làm sao thật sự vứt bỏ hết thảy, nghĩ thế, Triệu Tuệ Lam âm thầm hít sâu một cái, bình tĩnh ngẩng đầu, trên mặt bày ra biểu tình vui vẻ như thường.
“A, muội muội cũng đến lâu rồi, hôm nay tính ghé đây nêm thử điểm tâm nổi tiếng nơi này rồi đi dạo phố, Hỉ nhi nhận điểm tâm đi” nói rồi quay sang chào với thiếu nữ bên cạnh Mặc Quân Hàn: “Liễu tiểu thư, hữu lễ”
Từ lúc nhìn thấy Mặc công tử cùng thiếu gia đến còn có vị gọi Liễu tiểu thư kia thì nàng điều nơm nớp lo sợ tiểu thư đại phát tính tình, bình thường vào trường hợp này tiểu thư nhất định sẽ hậm hực châm chọc vị tiểu thư kia vài câu sau đó cường ngạnh chen vào giữa hai người khiến cho bầu không khí trở nên xấu hổ vô cùng, dù sao cho dù vị Liễu tiểu thư kia không có ý với Mặc công tử nhưng đối với tiểu thư nhà nàng thì bất kì vị nữ tính nào đi gần Mặc công tử điều là kẻ địch nhưng giờ Hỉ Thước giật mình nghe tiểu thư không những ôn hòa chào hỏi thiểu gia cùng Mặc công tử còn chào luôn cả vị Liễu tiểu thư kia thì Hỉ Thước quả thật há to miệng cũng quên luôn mệnh lệnh của tiểu thư nhà nàng.
“Hỉ Thước….” Triệu Tuệ Lam lại gọi thêm lần nữa, nha đầu này lại phát ngốc gì thế không biết, Hỉ Thước nghe giọng tiểu thư hơi có ý trách móc lập tức hoảng hồn tỉnh lại, vội nhận lấy bao điểm tâm mà tiểu nhị đưa tới.
Triệu Văn Khanh nhìn muội muội không có ý gì là níu kéo Mặc Quân Hàn thì cũng hơi bất ngờ, hắn thật không tin được muội muội là thật bỏ xuống Quân Hàn, nhưng thái độ của muội ấy quả thật là nói lạnh nhạt.
Mặc Quân Hàn hơi nhíu mày, bất quá hắn cũng không để tâm, hắn nghĩ thái độ của hắn cũng đã đủ chứng tỏ bản thân không hứng thú với vị Triệu đại tiểu thư này thì nàng ấy nãn lòng cùng không có gì lạ, hôm nay lạnh nhạt như thế với hắn có thể là thật sự nghĩ thông suốt.
“Vậy muội đi dạo phố đi, tuần này huynh sẽ ở thư quán đọc sách đến tuần sau mới về, sau đó huynh về sẽ dẫn muội đi hội đèn, năm nay nghe nói sẽ có thi tài giữa các tửu lâu với nhau, chắc sẽ vô cùng náo nhiệt” Triệu Văn Khanh sau khi xác định muội muội không có gì bất thường bèn vui mừng nói, nếu muội muội đã bỏ qua đoạn tình cảm này làm ca ca tất nhiên sẽ vui mừng, chung quy làm người theo đuổi cũng sẽ rất mệt.
“Hảo, ca ca muội đi trước” Triệu Tuệ Lam cũng không nói gì nhiều, thi lễ với ba người xong lại ung dung bước đi, từ lúc gặp đến giờ nàng chỉ lướt nhìn qua Mặc Quân Hàn, đi đến cửa lớn Triệu Tuệ Lam hơi dừng lại một chút là do trong lòng quấy phá muốn liếc nhìn hắn thêm một cái, bất qua Triệu Tuệ Lam rất nhanh cưỡng chế lòng mình vẫn thong thả bước về phía trước.
Mặc Quân Hàn bi kịch của cuộc đời ta là yêu ngươi cùng sự cố chấp của ta dành cho ngươi, nay ta buông tay, giải thoát cho ngươi cũng là giải thoát cho ta, từ nay hy vọng đời đời kiếp kiếp mãi không chung đường.
— —— —— —— ———-0.0—- —— —— —— —— —— —
“Tiểu thư, người xem bộ váy này có đẹp không” Hỉ Thước háo hức bới tung đám quấn áo lôi ra một bộ váy màu hồng nhạt thiêu hoa tường vi màu đỏ nổi bật giữa ngực áo.
Hôm nay đại công tử về phủ rồi sẽ cùng tiểu thư đi dự hội đèn, đây là hội đèn đầu tiên mà tiểu thư tham dự, nàng phải giúp tiểu thư ăn mặc thật xinh đẹp.
“Uh, không tồi”, Triệu Tuệ Lam nhìn thoáng qua gật đầu, lúc này nàng toàn thân trần trụi ghé người vào trên tháp để Hình ma ma xoa bóp bằng tinh dầu hương đặc chế, theo lời Hình ma ma nói thì đây có thế làm cơ thể thư giản, giúp làn da thêm mềm mại hơn nữa khi sử dụng thường xuyên cơ thể cũng sẽ tự lưu mùi hương.
“A~~~~~~~” một tiếng rên khẽ yêu kiều vang lên làm Hỉ Thước giật mình đánh rơi cả trâm cài tóc đang cầm trên tay, mặt mày đỏ bừng lấp bấp nói: “Tiểu…tiểu thư, người, người không sao chứ”, nãy giờ tiểu thư kiêu như vậy mấy lần rồi, không hiểu sao càng nghe càng cảm thấy kì kì, cả người nàng cũng lâm vào ngượng ngùng, không phải nói giọng tiểu thư khó nghe mà trái lại rất dễ nghe nhưng chính là nàng cứ cảm thấy lúng túng.
Triệu Tuệ Lam cũng không lên tiếng chỉ khoát khoát tay ý bảo không có việc, chỉ là thân thể được xoa bóp hết sức thoải mái nên mới không kiềm được thôi. Hỉ Thước lén lén nhìn thân thể bóng loáng trên tháp thì mặt mày càng đỏ hơn, tiểu thư tuy còn nhỏ nhưng phát triển quả thật hơn xa nhưng vị cùng tuổi khác, lúc này người nằm sấp xuống tháp, khuôn ngực bị đè ép cùng cái mông trắng muốt, vòng eo thon nhỏ quả thật làm Hỉ Thước đỏ hết cả người.
Hai vị ma ma cả tuần nay liên tục dùng tinh đầu đặc chế cho tiểu thư, nàng cũng nhận ra điểm lợi hại trong đó, da dẻ của tiểu thư càng ngày càng láng mịn , trắng nõn hơn nữa khi đứng gần người của tiểu thư thì nàng luôn cảm thấy có một mùi lan hương như có như không chui vào mũi của nàng.
Sau gần hai tiếng xoa bóp, Hỉ ma ma đỡ Triệu Tuệ Lam đứng dậy bước vào bình phong để thay đổi xiêm y, Hỉ Thước búi một kiểu tóc Hoa Đường nhu nhã, lại thắt thêm một sợi dây lụa phía sau đầu, trang sức cũng dựa theo Triệu Tuệ Lam mà lấy đơn giản làm chủ đạo.
“Tiểu thư..người thật đẹp” Hỉ Thước không ích lần cảm thán, tiểu thư nhà nàng càng lớn càng dễ nhìn, mất đi phong thái kiêu ngạo bốc đồng ngày trước, nhìn tiểu thư bây giờ quả thật khiến người lóa mắt.
Triệu Tuệ Lam hưng phấn đứng trước tấm gương đồng lớn xoay quanh một hồi, lại bảo Hỉ Thước treo một chuỗi ngọc quanh thắt lưng mới hài lòng mà đi đến điểm hẹn với đại ca.
“Lam nhi hôm nay chắc không phải muốn dự thi hoa khôi chứ” Triệu Văn Khanh mở miệng trêu đùa lại rước lấy một trận lườm nguýt của muội muội.
“Hừ, muội đây có bao nhiêu xinh đẹp thì tự muội biết, không cần người khác bình phẩm”, nói rồi kéo tay Triệu Văn Khanh đi ra cửa lớn, miệng luôn hô hào “nhanh lên, nhanh lên”.
Hội đèn của Đại Chu triệu mỗi năm tổ chức một lần để kỉ niệm ngày tân hoàng đăng cơ, vào thời điểm này nam thanh nữ tủ trong Kinh Thành điều sẽ ăn mặc thật lộng lẫy để ra ngoài, những vị tiểu thư mong đợi tìm được ý lang quân như ý cũng như các thiếu gia thì mong mỏi tìm được thê tử hợp ý.
“Đại ca, bên này…bên này” Triệu Tuệ Lam như con sóc nhỏ nhảy loạn khắp nơi, bên này nhìn một chút bên kia một lát, trên mặt luôn nở nụ cười tươi rói khiên rất nhiều vị công tử, thiếu gia điều ghé mắt nhìn.
“Lam nhi, cẩn thận, không được chạy loạn phải theo sát đại ca” Triệu Văn Khanh nhíu mày cố gắng theo sát muội muội, lại trừng mắt nhìn những ánh mắt thỉnh thoảng đưa tới bên người muội muội.
Triệu Tuệ Lam tay cầm hoa đăng hình thỏ, Hỉ Thước chạy theo phía sau thì ôm rất nhiều đồ ăn vặt, lâu lâu lại đưa cho Triệu Tuệ Lam kẹo hoặc bánh, trong lòng thì khổ sở vô cùng, tiểu thư cứ mua hết cái này đến cái nọ mà đa số toàn là đồ ăn, cứ thế này nàng thật sự sợ tiểu thư sẽ béo ú lên mất.
Triệu Tuệ Lam đang đứng ngắm gian hàng nặn tượng đất thì có tiếng gọi khẽ vang lên phía sau.
“Đại muội” Triệu Hồng Nhã một thân bạch y trắng như tuyết cùng thân mình đơn bạc càng lộ ra một cỗ nhu nhược khiến người yêu thương, bên cạnhnàng ta là Mặc Quân Hàn mặc một thân xiêm y đen thuần, cổ tay thiêu chỉ bạc ẩn nhìn qua đơn giản nhưng không làm giảm đi phong thái của hắn, ngược lại nhờ màu đen phụ trọ càng tăng thêm mấy phần khi chất nam tính. Mặc Quân Hàn tuy là người đọc sách nhưng lại không thuộc dạng gầy gò thư sinh như đại ca nàng, nàng biết ẩn dưới bộ y phục kia là đường con cơ bắp hữu lực, cơ thể săn chắc không khác người tập võ là bao.
“Nhị tỷ, Mặc đại ca” Triệu Tuệ Lam chỉ lướt nhìn hai người trong chốc lát rồi mở miệng gọi xem như chào hỏi.
Triệu Hồng Nhã hơi kinh ngạc, trong lòng khó hiểu vô cùng, nàng cũng nghe phong phanh việc Triệu Tuệ Lam thích Mặc Quân Hàn cũng đã chuẩn bị sẵn hứng một trận cay nghiệt từ Triệu Tuệ Lam nhưng hiện tại, Triệu Tuệ Lam chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nàng chứ không có hành động gì khác, điều này khác so với dự tính của nàng.
“Quân Hàn, thật trùng hợp vốn dĩ ta định đến Mặc phủ gọi ngươi cùng đi nhưng đến nơi thì nhận được tin ngươi ra ngoài chưa về” Triệu Văn Khanh vội vã lên tiếng để tránh đi không khi xấu hổ lúc này, hắn sợ muội muội sẽ vì việc này mà buồn bực, khóe mắt vẫn luôn chú ý đến thái độ của muội muội thấy muội muội vẫn bình thường thì lúc này mới tin là muội muội thật sự đã bỏ qua đoạn tình cảm này.
“Vốn dĩ muốn đi Mặc Thư Trai mua ích đồ Mặc Quân Hàn thản nhiên nói, hắn không thích nào nhiệt nên nguyên bản dự định đến Mặc Thư Trai mua một ích thư về đọc, không ngờ nữa đường lại đụng phải Triệu nhị tiểu thư cũng đến nơi này mua thư nên trò chuyện trong chốc lát thấy trời đã tối ngoài đường lại bắt đầu náo nhiệt, dù sao cũng là muội muội của bằng hữu nên hắn tiện đường đưa nàng ta về thật không ngờ lại đụng túng bạn tốt đi hội đèn.
Mặc Quân Hàn liếc nhìn về phía Triệu Tuệ Lam một cái rồi lại chuyên tâm nói chuyện cùng bằng hữu, Triệu Văn Khanh nói vài ba câu thấy muội muội tự nhiên như thế mới thả lòng mời bạn tốt cùng dạo hội đèn: “Quân Hàn, hay là cùng đi chung đi, vừa nãy ta xem có mấy câu đố đèn rất hay”.
Mặc Quân Hàn dơi do dự một chút lại gật đầu đáp ứng, hai người dẫn đầu đi phía trước, Triệu Tuệ Lam cân nhắc một chút cũng cất bước theo phía sau đại ca, Triệu Hồng Nhã thấy đại ca căn bản không đặt nàng vào mắt thì khẽ cắn môi, nuốt uất giận vào lòng rồi bước chậm theo đoàn người, khó khắn lắm mới vô tình đụng đến Mặc Quân Hàn, nàng không cam lòng bỏ qua như thế.
“Làm một bài thơ chủ đề Xuân sớm” Triệu Văn Khanh nhìn chủ để của ngọn đèn lồng hắn bắt được, trầm ngâm một chút bắt đầu ngâm:
“Xuân miên bất giác hiểu
Xứ xứ văn đề điểu
Dạ lai phong vũ thanh,
Hoa lạc tri đa thiểu”
Những vị công tử bên cạnh nghe xong thì liên tục gật gù tán tụng “hảo thơ”, “thơ hay”, Triệu Văn Khanh mĩm cười nhận lấy đèn hoa giấy từ tay chủ đèn, Hội đèn của Đại Chu triều không chỉ là nơi để nam thanh nữ tú ngầm đưa tin trao hẹn mà còn là thời điểm để các tài tử giai nhân trổ tài thi họa nhằm được nổi tiếng, các chủ đèn giấy bày sạp phần lớn là nho sĩ trong kinh thành, họ bày sạp đèn giấy chủ yếu để các nhân sĩ có tài nơi đây được giao lưu học hỏi, mỗi một đề tài, mỗi một câu đối điều được chọn lựa tỉ mỉ, đối đáp được họ sẽ đưa người thắng một đèn hoa giấy đến cuối hội đèn mọi người sẽ dùng nó để thả trên sông cầu phúc.
Triệu Tuệ Lam cũng hăm hở mở một đèn hoa giấy, nhìn thấy đề tài làm một bài thơ theo lối Cổ Phong, hừm, Triệu Tuệ Lam suy nghĩ một chút đang muốn đọc ra thì có người đã lên tiếng trước.
“Tịch du hề, hề lãng tứ tứ
Du lang hề, hình văn chi dã tịnh”
Triệu Hồng Nhã sau khi ngâm xong bèn nở nụ cười nhẹ với Triệu Tuệ Lam: “Đại muội, cái đèn này tỷ tặng muội nhe, thơ Cổ Phong rất khó làm, muội thích cái đèn này như vậy tỷ giúp muội lấy”, các vị thiếu gia xung quanh điều mở miệng khen thơ hay, một vị công tử trong đó đi đến trước mặt Triệu Hồng Nhã chấp tay lại hỏi: “Không biết tôn tính của tiểu thư, hai câu thơ vừa rồi ý vị không cần nói hơn nữa còn nắm bắt được cái hồn của thơ Cổ Phong, tại hạ thật sự vô cùng ngưỡng mộ”. Triệu Hồng Nhã nghe nói thế tựa hồ vô cùng thẹn thùng: “Công tử đã quá khen Hồng Nhã có lễ”, phong phạm tiểu thư mười phần nháy mắt được lòng của đa số công tử xung quanh, Triệu Hồng Nhã e lệ hơi liếc nhìn sang Mặc Quân Hàn, thấy trên mặt hắn điều là bình tĩnh không có tán thưởng cùng khen ngợi thì nhất thời thất vọng, hơi cúi người chào vị công tử kia mới đưa tay cầm lấy đen hoa giấy đưa cho Triệu Tuệ Lam.
“Đại muội cầm đi”
Triệu Tuệ Lam híp mắt nhìn nụ cười tươi tắn kia, cũng mĩm cười cầm lấy cái đèn hoa giấy từ tay Triệu Hồng Nhã, nâng lên xem xét một chút, rồi mở miệng ngâm
“Nhật chiếu hương lô sinh tử yên,
Dao khán bộc bố quải tiền xuyên.
Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên
“Hay cho câu Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên” lão nho sĩ bán đèn kích động hô to, sau đó lấy ra một cái đèn hoa giấy vô cùng tinh xảo đưa cho Triệu Tuệ Lam, cười hiền hòa nói: “Vị tiểu thư này, bài thơ vừa rồi có ý có cảnh, quả thật khiến lão phu yêu thích vô cùng, không biết có thể chép bài thơ này vào quyển sách thơ của lão phu hay không”, lão giả thận trọng hỏi.
Triệu Tuệ Lam nhận lấy chiếc đèn hoa giấy kia cũng mĩm cười nhẹ với vị nho sĩ già rồi mở miệng: “Tiên sinh nếu ưa thích thì cũng là thơ ngẫu hứng làm ra, nếu tiên sinh thưởng thức như thế Tuệ Lam cũng không thể nói tiếng không”, lão giả nghe thế vô cùng hào hứng bảo Triệu Tuệ Lam đọc lại một lần rồi lấy giấy bút ra chép lại.
Triệu Hồng Nhã nhìn thái độ của lão già kia rồi lại nhìn mọi người xung quanh nhất là mấy vị công tử vừa rồi còn khen nàng không dứt miệng thế mà giờ lại chuyển tầm mắt nóng rực đó lên người Triệu Tuệ Lam, Triệu Hồng Nhã thấy hái má bỏng rát tựa bị thiêu cháy, lúc đầu nàng chỉ nghĩ Triệu Tuệ Lam vốn chỉ lo ăn chơi, nghịch ngợm chưa từng nghe nói nàng ta có ham thích đọc văn làm thơ chắc chắn đối với mấy câu đối thơ cùng ra đề của hội đèn làm cho lúng túng, nhìn thấy nàng ta bắt trúng đề Cổ Phong thì nàng vui mừng vô cùng, ai chẳng biết thơ văn Cổ Phong chủ yếu lấy cảnh bày ý, vô cùng khó để trong mấy khắc thời gian để làm hoàn chỉnh một bài thơ mà vẫn diễn tả hết ý cô đọng lại trong đó, chính nàng cũng không thể nhưng may mắn hôm qua nàng vừa xem xong một tập thơ có mấy câu Cổ Phong nên hiện giờ vẫn còn nhớ, khi nhìn thấy đề tài này thì nàng vội lấy ra sữa lại đôi chút thành bài của mình, muốn dựa vào đó để thu hút sự chú ý của mấy vị công tử thế gia đặc biệt là người đó, nhưng tất cả bị Triệu Tuệ Lam dập nát, tuy nàng còn chưa hiểu sâu về bài thơ nàng ta vừa đọc nhưng nhìn vẻ mặt hưng phấn của mọi người xung quanh thì cũng đủ hiểu nó hay hơn bài thơ của nàng gấp mấy lần, như thế việc nàng lấy hai câu thơ để đổi lấy chiếc đèn cho Triệu Tuệ Lam bỗng chốc hóa thàn màn chê cười.
Triệu Hồng Nhã chật vật không dám nhìn biểu tình của mấy người xung quanh, nàng như thấy sự chê cười cùng ánh mắt dè bĩu của bọ đang chăm chăm nhìn vào nàng, không biết hắn________đúng rồi Quân Hàn, Triệu Hồng Nhã như giật mình nhanh chóng liếc về Mặc Quân Hàn, chỉ như thế cũng khiến nàng tâm can đau đớn, tán thưởng, hắn nhìn về phía Triệu Tuệ Lam có ý tán thưởng, Triệu Hồng Nhã chỉ cảm thấy da đầu cứng ngắt, trong lòng uất hận không cách nào che lấp.