Đọc truyện Đích Nữ Tàn Phi – Chương 226: Lưu Hân Tức Giận (2)
“Nàng đến tìm ngươi?” Dạo gần đây hai người các nàng không có qua lại với Lưu Hân, không phải là các nàng không muốn qua lại với nàng ta mà là do nàng ta không muốn nhìn mặt các nàng, nơi nào có các nàng thì nàng ta liền không xuất hiện, ở bên ngoài gặp nhau thì xem như không thấy chứ đừng nói là chào hỏi. Phong Hoa lúc đầu còn buồn bực, về sau liền trực tiếp làm lơ đối phương, mà nàng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, rõ ràng ba người các nàng là tỷ muội từ nhỏ đến lớn, trước giờ vẫn luôn rất thân thiết, rốt cuộc là từ khi nào mà mọi chuyện lại trở thành như vậy?!
Vì một người nam nhân, Lưu Hân đối với lời khuyên của tỷ muội các nàng không những làm như không nghe thấy, ngược lại còn vì điều này mà trở mặt, thật sự đáng giá sao?
Nếu xét về nhiều góc độ khác nhau Phong Lãng thật sự không thích hợp với Lưu Hân, Phong Lãng người này giống như tên của hắn, phóng khoáng như gió, lãng tử không hồi đầu, đối với nữ nhân cũng chỉ là chơi đùa cho vui mà thôi. Lưu Hân thân là tiểu thư khuê các, bởi vì được nuông chiều từ bé nên mới trở nên kiêu căng ngang ngược như vậy, bất quá đáy lòng vẫn là một mảnh thiện lương, chính là tính tình nàng lại quá cố chấp, một mực hướng về Phong Lãng, Phong Lãng chỉ xem như không thấy.
Một nữ nhân có thể vì một người nam nhân mà làm đến mức nào chứ?
Bản thân Hứa Tư Khả không biết, dù sao nàng cũng chưa từng động tâm với một ai, cho nên đối với thái độ ôm chặt không bỏ của Lưu Hân đối với Phong Lãng nàng cũng không có bận tâm quá nhiều, bởi vì nàng cảm thấy Lưu Hân đối với Phong Lãng chưa chắc đã là yêu, mà chỉ là sự dựa dẫm từ bé đến lớn, rất nhanh một ngày nào đó Lưu Hân nhận ra điều này sẽ buông tay, thế nhưng Hứa Tư Khả đã sai rồi.
Lưu Hân vậy mà vì một nam nhân như Phong Lãng, không những làm tổn thương chính mình mà còn làm tổn thương người khác, hơn nữa không chỉ là một lần!
Nàng vậy mà lại vì Phong Lãng, đem tỷ muội của mình thành kẻ thù, đem lời khuyên của tỷ muội mình trở thành lời nói chói tai, lại không ngừng làm hại người vô tội như Quách Yến Giai, Lưu Hân thay đổi nhiều đến mức Hứa Tư Khả không còn nhận ra nàng nữa. Bất quá dù nói thế nào thì Lưu Hân cũng là bằng hữu lớn lên từ nhỏ với nàng cùng Phong Hoa, cho dù đối phương có thay đổi thành cái dạng gì tình nghĩa mười mấy năm của các nàng cũng không thể là giả được!
Chính là gần một tháng nay không liên lạc với nhau, hiện tại đột nhiên Lưu Hân lại đến tìm Phong Hoa, Hứa Tư Khả nghĩ thế nào cũng không cảm thấy đây là chuyện tốt được.
“Ân…” Phong Hoa ngập ngừng: “Nếu như vậy thì kỳ lạ quá, lúc nãy nàng nổi giận đùng đùng đến tìm ta, chất vấn ta chuyện này…” Nhớ đến chuyện vừa nãy, trái tim Phong Hoa vẫn còn đang đập thình thịch, đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lưu Hân tức giận như vậy, vẻ mặt kia giống như bị cả thế giới quay lưng vậy!
“Sao nàng lại biết được?” Hứa Tư Khả khó hiểu, chuyện nàng cùng Phong Hoa hẹn Quách Yến Giai đi cưỡi ngựa ngoại trừ những người có mặt ngày hôm đó thì không ai biết được, Lưu Hân làm sao lại biết?
Phong Hoa lắc đầu: “Ta cũng không biết, cũng không biết nàng nghe được chuyện này từ ai, trông có vẻ rất tức giận, không hề muốn nghe ta giải thích…” Nói đến đây gương mặt nàng lộ vẻ bất lực.
Lúc nãy Lưu Hân hùng hổ chạy đến đây, Phong Hoa còn tưởng rằng đối phương đã suy nghĩ thông suốt, dù sao kể từ chuyện lần trước ở Liên gia, nàng cũng không có cùng Lưu Hân liên hệ nữa, không phải là nàng không muốn mà là do đối phương không muốn. Nửa tháng trước Lưu Hân đến Phong gia tìm Phong Lãng nhưng Phong Lãng có khi nào mà chịu yên trong nhà? Nếu không phải ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì chính là nghĩ cách chinh phục Quách Yến Giai, nào có thời gian mà ở nhà hiếu thảo với phụ mẫu, quan tâm muội muội? Cho nên khi Lưu Hân đến tìm tự nhiên là không tìm thấy nhưng bởi vì dạo này hành tung của Phong Lãng vô cùng thần bí nên Lưu Hân chẳng biết đi đâu mà tìm hắn, chỉ còn cách trực tiếp đến Phong gia, dù sao Phong gia cũng là nhà của hắn, cho dù Phong Lãng đi sớm về muộn cũng không thể không về Phong gia được.
Ngày đó trùng hợp Phong Hoa cùng Hứa Tư Khả đi dạo phố trở về, Phong phu nhân thấy ba người các nàng dạo này không có qua lại vơia nhau, nghĩ rằng các nàng đang cãi nhau, mà xác thực cũng là như vậy nên đã để cho Phong Hoa tiếp Lưu Hân, tạo cơ hội cho các nàng làm hòa, bản thân thì rời đi trước. Trước mặt Phong phu nhân, Lưu Hân ngoan ngoãn hiền lành, cho dù Phong Hoa và Hứa Tư Khả có xuất hiện nàng cũng cười nói như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vậy mà sau khi Phong phu nhân rời đi, Lưu Hân ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho Phong Hoa, khiến Phong Hoa tức giận một trận, cũng không nhìn Lưu Hân nà trực tiếp về phòng nghỉ ngơi.
Sau chuyện đó, Phong Hoa mới cảm thấy hành động của nàng khi đó thật trẻ con, Lưu Hân không hiểu chuyện như vậy, nàng chẳng lẽ lại không hiểu chuyện đến mức cùng đối phương giận dỗi sao? Cho nên khi Lưu Hân hùng hổ xông đến, Phong Hoa cũng muốn mượn cơ hội này giữ đối phương lại cùng đối phương làm hòa, dù sao tỷ muội mười mấy năm, đây thể nói cắt đứt là cắt đứt được?
“Phong Hoa!” Lưu Hân vén màn che đi vào, nhìn thấy Phong Hoa đang ngồi bên bàn, bộ dạng nhàn nhã uống trà thì ngọn lửa dưới đáy lòng lại bùng lên dữ dội.
“Lưu Hân…” Thấy Lưu Hân, Phong Hoa không khỏi sửng sốt, không nghĩ đến đối phương lại đến đây tìm nàng, tâm tình có chút phức tạp nhưng nghĩ đến đối phương cùng nàng cùng một chỗ lớn lên, ngày thường cũng hay giận dỗi nhau nên không có đem chuyện lần trước đặt trong lòng.
“Ngươi đến đúng lúc lắm, ta đã cho người đi lấy bữa trưa, hay là ngươi ở lại dùng bữa cùng ta đi, Tư Khả cũng đến, lâu rồi ba người chúng ta không có dùng bữa cùng nhau.”
“Dùng bữa? Hiện tại ngươi còn nghĩ đến chuyện dùng bữa sao?”
Phong Hoa không hiểu: “Đến giờ dùng bữa trưa, không nghĩ đến chuyện dùng bữa thì còn có thể nghĩ đến chuyện gì?”
“Phong Hoa! Ngươi làm như vậy ngươi cảm thấy xứng đáng với ta sao?!” Nhìn thái độ của Phong Hoa giống như không có chuyện gì xảy ra, hai mắt Lưu Hân tràn đầy lửa giận, đồng thời đáy lòng cũng nhịn không được mà cảm thấy khó chịu.
Bằng hữu của nàng, tỷ muội thân thiết của nàng, cùng kẻ thù của nàng ở sau lưng vui vẻ vui vẻ, Lưu Hân có thể không tức giận, không đau lòng sao?
Hơn nữa… không chỉ là một người!
Phong Hoa ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, bất quá nhìn dáng vẻ tức giận của Lưu Hân, chuyện xảy ra hình như không phải là chuyện nhỏ.
“Lưu Hân, có chuyện gì vậy? Ta đã làm…” Phong Hoa vốn muốn đưa tay nắm lấy tay áo của Lưu Hân nhưng lại bị đối phương gạt ra.
“Ngươi cùng Quách Yến Giai hẹn nhau cưỡi, còn có Hứa Tư Khả nữa, có đúng vậy không?!”
Thì ra là vì chuyện này…
Phong Hoa thở ra một hơi, nàng còn nghĩ là chuyện gì to tát lắm, hóa ra chỉ có chuyện này.
“Đúng vậy, ngày đó ta với mẫu thân đi chùa cầu phúc tình cờ người của Quách gia, cho nên…” Trong lòng Phong Hoa cảm thấy, chuyện nàng cùng Hứa Tư Khả hẹn Quách Yến Giai đi cưỡi ngựa cũng không phải chuyện gì to tát lắm, dù sao tiểu thư khuê các bọn họ cũng thường xuyên tụ hội với nhau, thưởng hoa ngắm cảnh cũng là chuyện rất đỗi bình thường, cưỡi ngựa cũng vậy mà thôi.
“Cho nên ngươi bèn hẹn nàng cưỡi ngựa?” Quan hệ giữa Phong Hoa cùng Quách Yến Giai khi nào thì tốt như vậy, sao nàng lại không biết?
“Tình cờ gặp nhau cũng có thể hẹn đi cưỡi ngựa?!”
“Cũng không phải, chỉ là khi đó Tư Khả đột nhiên nói đến trường săn, Quách phu nhân tựa hồ xem trọng Tư Khả, còn nói nhi tử của nàng thích cưỡi ngựa bắn tên, muốn tạo cơ hội cho Tư Khả cùng Quách Yến, Tư Khả hết cách mới phải mời Quách Yến Giai…” Nàng cùng Quách Yến Giai chỉ là bình thủy tương phùng, cũng không thân thiết đến mức vừa gặp đã hẹn nhau đi cưỡi ngựa, chỉ là khi đó ở trước mặt trưởng bối, bọn họ nói gì cũng khách sáo với nhau. Hứa Tư Khả chỉ là vô tình nói nàng muốn cưỡi ngựa ở trường săn một lần, Quách phu nhân thấy vậy bèn dẫn đường chỉ lối, cố ý nhắc đến Quách Thiếu Thừa nhi tử của nàng rất giỏi cưỡi ngựa, có thể mang Hứa Tư Khả cùng nhau cưỡi ngựa, ở đây mọi người đều là người thông minh, tự nhiên nhìn ra ý tưởng trong lòng của Quách phu nhân, sau đó mới có chuyện Hứa Tư Khả mời Quách Yến Giai đi cưỡi ngựa thay vì Quách Thiếu Thừa.
“Đủ rồi! Ngươi đừng giải thích nữa!” Phong Hoa không nói rõ ràng thì thôi, càng nói rõ ràng Lưu Hân càng thêm tức giận: “Ngươi là muốn nói cho ta biết, Quách phu nhân coi trọng Hứa Tư Khả, muốn nàng ta làm con dâu của mình, Hứa Tư Khả cùng Quách Yến Giai sắp trở thành người một nhà rồi có đúng không?!”
Phong Hoa trừng mắt: “???” Nàng đã nói như vậy khi nào?
Quách phu nhân coi trọng Hứa Tư Khả là sự thật, bất quá… lời nào của nàng cho thấy Hứa Tư Khả cùng Quách Yến Giai sắp trở thành người một nhà?
“Cái… cái gì mà người một nhà? Lưu Hân, ngươi suy nghĩ đi đâu vậy hả?!” Đối với suy nghĩ của Lưu Hân, Phong Hoa không tài nào hiểu được, rốt cuộc là dựa vào đâu cho thấy Hứa Tư Khả cùng Quách Yến Giai sẽ trở thành người một nhà?!
“Tư Khả cùng Quách Yến Giai làm sao có thể trở thành người một nhà được chứ?!” Việc Quách phu nhân coi trọng Hứa Tư Khả, muốn Hứa Tư Khả trở thành con dâu của nàng ta thì đó chỉ là suy nghĩ một phía của nàng ta mà thôi. Chưa nói đến chuyện Hứa Tư Khả có tình cảm với Quách Thiếu Thừa hay không, chỉ nói đến mối quan hệ giữa nàng và Lưu Hân, mà Lưu Hân cùng Quách Yến Giai lại không hợp nhau, nếu Hứa Tư Khả gả vào Quách gia, trở thành tẩu tử của Quách Yến Giai, trên cương vị là hảo bằng hữu của Lưu Hân, Hứa Tư Khả tránh không khỏi có chút khó xử. Huống hồ hôn sự của hai người nếu không được thiết lập dựa trên tình cảm thật sự thì sẽ không thể duy trì lâu được, Hứa Tư Khả là nữ nhi duy nhất của Hứa gia, Hứa lão gia cùng Hứa phu nhân yêu thương nàng như vậy, nếu Hứa Tư Khả không muốn bọn họ cũng sẽ không ép buộc nàng gả cho Quách Thiếu Thừa, cho nên ý nghĩ này của Lưu Hân vốn dĩ là phi thực tế!
“Sao lại không thể? Rõ ràng lúc nãy ngươi còn nói Quách phu nhân coi trọng nàng, hôm nay nàng còn cùng Quách Yến Giai cưỡi ngựa cơ mà!” Lưu Hân mím môi, đôi mắt đỏ hoe, cũng không biết là vì tức giận vẫn là vì nguyên nhân khác.
“Chúng ta hẹn Quách Yến Giai đi cưỡi ngựa thì nói lên điều gì chứ? Đều là tiểu thư trong kinh thành, cũng xem như là bằng hữu với nhau, ngày thường gặp mặt…” Còn chưa đợi Phong Hoa nói xong, Lưu Hân đã lên tiếng cắt lời, hơn nữa trong giọng nói còn tràn ngập ủy khuất: “Đấy! Ngươi thừa nhận nàng là bằng hữu của ngươi, việc Hứa Tư Khả cùng nàng về một nhà cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi!” Nàng vốn dĩ còn nghĩ ba người các nàng là hảo bằng hữu thì cho dù có chuyện gì Phong Hoa cùng Hứa Tư Khả sẽ luôn ủng hộ nàng nhưng không ngờ… bởi vì chuyện lần trước nàng đẩy Quách Yến Giai, Phong Hoa và Hứa Tư Khả lại không chút khách khí vạch trần mọi chuyện, còn mắng nàng một đốn. Cũng bởi vì chuyện này mà Lưu Hân đã rất tức giận, quyết định không nói chuyện với hai người Phong Hoa và Hứa Tư Khả một đoạn thời gian, nàng không phải không muốn cùng đối phương cắt đứt quan hệ, chỉ muốn đối phương nhận ra sai lầm rồi đến xin lỗi nàng, bởi vì Lưu Hân cảm thấy bản thân nàng không sai, thích một người, loại bỏ tình địch, cố gắng tranh thủ vì bản thân thì có gì là sai chứ?! Chính là chờ rồi lại chờ, Phong Hoa cùng Hứa Tư Khả đều không thấy xuất hiện khiến lần sau gặp lại khiến Lưu Hân nảy sinh hiểu lầm, nghĩ rằng hai người các nàng không muốn tiếp tục cùng nàng làm bằng hữu cho nên mới giận dỗi ra về, ai ngờ vì sự kiêu ngạo đó của nàng mà khiến cho khoảng cách giữa ba người càng thêm xa.
Lần này tham gia săn thú, Thất Thải nói với nàng nên mượn chuyện này để làm hòa với đối phương, mặc dù Lưu Hân không mấy tình nguyện nhưng sau khi suy đi nghĩ lại thì cảm thấy trong chuyện này tất cả mọi lỗi lầm không chỉ do hai người Phong Hoa và Hứa Tư Khả, mà bản thân của nàng cũng có lỗi. Phong Hoa cùng Hứa Tư Khả nói không sai, cho dù nàng ghét Quách Yến Giai thế nào đi chăng nữa cũng không nên ở trước mọi người đẩy ngã nàng ta, may mắn là khi đó ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Thái tử, không ai thấy hành động của nàng, bằng không nếu để Quách Yến Giai nắm được nhược điểm thì nàng ta nhất định sẽ truy cứu tới cùng, để Phong Lãng biết được sẽ không tha thứ cho nàng!
Chủ động cùng người khác bắt chuyện không phải là điểm mạnh của Lưu Hân, nàng chỉ biết cùng người khác giận dỗi, không biết cùng người khác xin lỗi, chính là nàng không muốn quan hệ giữa ba người các nàng tiếp tục như vậy, ngoại trừ đi tìm đối phương để hòa giải thì không còn cách nào. Đang lúc nàng muốn đi tìm Phong Hoa cùng Hứa Tư Khả thì đột nhiên lại nghe thấy một tin động trời, Phong Hoa cùng Hứa Tư Khả vậy mà lại hẹn Quách Yến Giai cùng nhau cưỡi ngựa, hơn nữa còn đem chuyện này giấu nàng!
“Phong Hoa, Hứa Tư Khả! Hai người các ngươi được lắm, uổng công ta xem các ngươi là bằng hữu, các ngươi lại cấu kết với Quách Yến Giai để phản bội ta, ta đúng là nhìn lầm các ngươi mà!” Lưu Hân rất tức giận, không phải là tức giận bình thường chỉ nổi nóng một chút là xong, nàng tức giận, tức giận đến mức đáy lòng khó chịu, nước mắt vỡ òa, chỉ là nàng cố gắng kìm nén mới không để nước mắt chảy xuống, bị phản bội bởi hai người mà nàng tin tưởng nhất, Lưu Hân làm sao có thể vui vẻ được?!
“Lưu Hân, ngươi bình tĩnh một chút, ta với Tư Khả không có cấu kết với Quách Yến Giai, càng không có chuyện phản bội ngươi!” Đối với việc Lưu Hân vô duyên vô cớ gắn cho nàng mác danh “phản bội” Phong Hoa cũng rất tức giận, chính là bởi vì tức giận nên nàng phải càng bình tĩnh, đối mặt với Hứa Tư Khả, nàng có thể nổi nóng nhưng với Lưu Hân thì không thể được.
Lưu Hân làm người nóng nảy, một khi hiểu lầm mà không ai chịu giải thích với nàng thì sẽ hiểu lầm đến cùng, cũng bởi vì tính tình đó của nàng cho nên Phong Hoa mặc dù không phải một người hay bình tĩnh thì khi cùng nàng cãi nhau vẫn phải cố gắng đè nén lửa giận trong lòng. Bởi vì nàng biết rõ, nếu cả hai cùng mất bình tĩnh thì sẽ nói những lời rất khó nghe, thậm chí vô tình làm tổn thương đối phương lúc nào không hay, mà lời đã nói ra thì như bát nước hắt đi, không thể nào cứu vãn, đợi sau khi bình tĩnh lại sợ là muốn hối hận cũng đã muộn.
Lời xin lỗi, nếu chỉ là vấn đề bình thường thì rất dễ nói ra, nhưng nếu chạm đến vết thương trong lòng thì có bao nhiêu lời xin lỗi cũng vô ích.
“Lưu Hân, chúng ta làm bằng hữu nhiều năm như vậy, ngươi thật sự nghĩ ta và Tư Khả là người như vậy sao? Biết rõ ngươi cùng Quách Yến Giai không hợp còn kết giao với nàng chọc ngươi tức giận?” Phong Hoa, Lưu Hân, Hứa Tư Khả, ba người các nàng nhận thức từ khi còn rất nhỏ, cùng nhau vui đùa, cùng nhau trưởng thành, ba người lúc nào cũng ở bên cạnh nhau, tình cảm so với những người khác tự nhiên là sâu sắc hơn nhiều. Phong Hoa vẫn luôn nghĩ rằng sau này dù có lớn lên đi thành thiếu nữ hay gả cho người khác thì quan hệ giữa ba người các nàng cũng sẽ không thay đổi, dù sao tình cảm mười mấy năm không phải nói bỏ là bỏ, nói quên là quên. Chính là trong lúc vô tình, tình cảm của các nàng đã không còn như trước, không biết từ khi nào Lưu Hân đã bắt đầu thay đổi, mà nàng cùng Hứa Tư Khả cũng không còn như trước, hóa ra từ đầu chí cuối tất cả chỉ là sự ngộ nhận của nàng, tất cả bọn họ… từng người từng người đều thay đổi.
Mười năm thời gian, cảnh vật còn thay đổi, huống hồ là con người?
Con người mới là sinh vật dễ dàng thay đổi nhất, không phải thời gian khắc lên năm tháng trên người nàng mà là thời gian mài mòn đã đi tình cảm sâu đậm giữa ba người các nàng.
Là nàng quá ngây thơ mới ôm hi vọng rằng bọn họ vĩnh viễn là bằng hữu, là hảo tỷ muội, sẽ luôn tin tưởng và ở cạnh nhau.
Từ đầu chí cuối, tất cả đều là do nàng tự suy nghĩ như thế mà thôi, mà sự thật thì tất nhiên sẽ khác hẳn với những gì mà nàng nghĩ.