Đọc truyện Đích Nữ Tàn Phi – Chương 190: Ân Nhân Cứu Mạng (2)
Tiết Phong Lan nhắm mắt, tựa đầu vào xe ngựa, nhìn nàng giống như đang ngủ nhưng trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác, trên đời này chỉ có chuyện của Tiết Phong Lan mới có thể khiến nàng nhập tâm suy nghĩ như vậy, chuyện ngày hôm nay đã khiến nàng cùng Tiết Phong Linh xé rách mặt nạ với nhau, sau này cũng không thể tiếp tục giả vờ làm tỷ muội tốt của nhau nữa, như vậy vừa hợp ý nàng, đối với một kẻ đã nhẫn tâm nàng ra tay sát hại thân muội là Tiết Phong Linh thì Tiết Phong Lan vô cùng ghê tởm, hận thù chất cao như núi, làm sao có thể cùng đối phương ngày ngày xưng tỷ gọi muội, cho dù là giả vờ cũng không được!
Tuy nói có thể giải thoát khỏi sự rằng buộc của sợi dây mang tên tình thân này, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc nàng sắp nghênh đón sự trả thù của Tiết Phong Linh từ phía chính diện, trước kia Tiết Phong Linh giả nhân giả nghĩa, ngoài mặt thì làm tỷ tỷ tốt nhưng sau lưng lại hãm hại nàng, còn bây giờ nàng sắp phải đối mặt với minh tranh ám đấu, như vậy càng khó khăn hơn trước kia, dù sao trước kia ở trước mặt nhiều người Tiết Phong Linh sẽ không dám làm gì, còn bây giờ nàng ta không còn kiêng kỵ gì nữa, nàng làm như vậy, mặc dù có hại với Tiết Phong Linh nhưng đồng thời cũng đang tạo cơ hội cho nàng, cơ hội để nàng ta có thể diệt trừ nàng sớm hơn, chỉ là biết được những chuyện đã xảy ra tâm tình Tiết Phong Lan bình ổn hơn một chút, dù sao sớm muộn cũng phải đối mặt, muộn thì không bằng sớm hơn một chút.
Điều khiến nàng bận tâm nhất chính là Thượng thư phu nhân.
Không phải Thượng thư đại nhân hay Tiết lão thái thái mà là Thượng thư phu nhân!
Thượng thư đại nhân thì không có gì đáng lo cả, tuy nói hắn yêu thương sủng ái Tiết Phong Linh nhưng thân là nam nhân, đứng trước quyền lợi và địa vị, nữ nhi như Tiết Phong Linh chẳng đáng là gì, còn về Tiết lão thái thái, nàng ta đúng là rất trông chờ vào Tiết Phong Linh, bất quá cũng chưa chắc đã có thể vì đối phương mà vứt bỏ danh dự của Tiết gia, sở dĩ nàng ta sủng ái Tiết Phong Linh như vậy đều là vì lợi đích của bản thân, Tiết phủ cũng không phải chỉ có một mình Tiết Phong Linh là tiểu thư, Tiết lão thái thái cũng không phải chỉ có một mình Tiết Phong Linh là cháu gái, mất đi một người thì còn có một người khác, hiện tại cả nàng và Tiết Phong Linh đều có giá trị lợi dụng với Tiết lão thái thái, nàng ta tất nhiên sẽ không vì Tiết Phong Linh mà đi tìm nàng lí luận, mà Thượng thư phu nhân thì không giống vậy.
Thượng thư phu nhân chỉ có hai nữ nhi, một là Tiết Phong Linh, một là nàng, so với nàng nghịch ngợm thì một nữ nhi vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện như Tiết Phong Linh mới càng hợp ý Thượng thư phu nhân hơn, dù sao trong lòng nàng ta Tiết Phong Linh chính là bảo bối tâm can, nàng khiến Tiết Phong Linh mất mặt trước mặt nhiều người như vậy Thượng thư phu nhân khẳng định là rất tức giận, lại có Tiết Phong Linh ở bên lời ra tiếng vào, sợ là một lát nữa sẽ đến tìm nàng nháo.
Tiết Phong Lan một bên suy nghĩ cách đối phó Thượng thư phu nhân nên không có bận tâm đến ánh mắt kì lạ của Tiết Lan Hương cùng Tiết Liên Kiều.
Tiết Lan Hương trước giờ ít nói, nhưng lại là người giỏi đoán tâm trạng của người khác, nhìn thần sắc của Tiết Phong Lan liền biết Tiết Phong Linh nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không cũng không cần phải đi về chứ, bất quá Tiết Phong Lan không muốn nói, nàng cũng không tiện ép hỏi, chỉ có thể ngồi đợi về để hỏi Tiết Phong Linh.
Tiết Liên Kiều trước giờ luôn không bận tâm chuyện người khác, nói dễ nghe là sống ẩn, khó nghe chính là ngại phiền phức, nàng không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng ngày hôm nay nàng đi cùng với ba người bọn họ, nàng ôm tâm tình thấp thỏm trở về.
Về đến Tiết phủ mọi người ai về viện nấy, Như Sương đưa Tiết Phong Lan về phòng, Xuân Cầm và Như Ngọc nhận được tin tức liền đi đến phòng nàng, giờ này không có trễ, mọi người trong phủ còn không có đi ngủ, huống hồ thân là nha hoàn chủ tử còn chưa trở về thì làm sao các nàng dám yên tâm đi ngủ?
“Tiểu thư, nô tì đi chuẩn bị nước cho người súc miệng rồi đi ngủ.” Xuân Cầm dẫn đầu lên tiếng, ở nơi này thân phận của nàng, Như Sương và Như Ngọc ngang nhau, nhưng bởi vì nàng sống ở Tiết phủ nhiều năm, lại là đại nha hoàn có kinh nghiệm bên người Thượng thư phu nhân cho nên Như Sương và Như Ngọc ngày thường đều nể mặt nàng, để nàng lãnh đạo đám nha hoàn trong viện, còn công việc của hai nàng ấy, ngoại trừ chăm sóc cho Tiết Phong Lan chính là bảo vệ khố phòng của Hàn Mai Các.
“Ân, làm phiền ngươi rồi.” Thấy Tiết Phong Lan thần sắc lạnh nhạt, Xuân Cầm liền nhận lệnh ra ngoài.
Lúc nãy bên ngoài Hàn Mai Các ồn ào, nàng còn nghĩ rằng là Tiết Phong Lan trở về nên cùng Như Ngọc chuẩn bị ra tiếp đón, xe ngựa đúng là của Tiết phủ, bất quá chỉ có một chiếc, Xuân Cầm cũng không có suy nghĩ nhiều, thầm nghĩ có lẽ chiếc xe ngựa còn lại hẳn là đang đuổi theo phía sau, nào ngờ người bước xuống xe lại là Thượng thư phu nhân cùng Tiết Phong Linh.
Thượng thư phu nhân sắc mặt âm trầm, hai hàng lông mày đã dính chặt vào nhau, còn Tiết Phong Linh bên cạnh, thần sắc nhu nhược, gương mặt tái nhợt, đôi mắt phiếm hồng, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Một đường trở về Mẫu Đơn Các, Thượng thư phu nhân luôn dùng giọng điệu mềm mại an ủi Tiết Phong Linh, nhưng nàng vẫn khóc nức nở, tựa hồ như đang bị ủy khuất đến nơi, chuyện này không lớn nhưng nha hoàn lời ra tiếng vào, rất nhanh Tiết lão thái thái liền nhận được tin tức mà chạy đến, sau đó ba nữ nhân ở Mẫu Đơn Các không biết đã nói gì nhưng đến giờ vẫn chưa có đi ra.
Dựa theo kinh nghiệm dày dặn của nàng, Xuân Cầm liền biết bữa tiệc sinh thần hôm nay diễn ra không quá an ổn, nếu không Tiết Phong Linh cũng không có ủy khuất trở về như vậy.
“Tiểu thư, nô tì giúp người thay y phục.”
“Không cần đâu, ta đang đợi một người.”
Như Ngọc không hiểu nhưng Như Sương hiểu, Tiết Phong Lan sợ là đang đề cập đến Thượng thư phu nhân, cho nên nàng hiểu ý không có đi lấy y phục mà bế Tiết Phong Lan đến bên bàn trang điểm, thay nàng gỡ đi trang sức trên người xuống.
“Tiểu thư, lúc nãy Tam tiểu thư trở về bộ dạng đáng thương khiến không ít người kinh hoảng, lão phu nhân nhận được tin liền đi đến Mẫu Đơn Các thăm Tam tiểu thư, đến giờ vẫn chưa ra.” Mặc dù không rõ Tiết Phong Lan đang đợi ai nhưng Như Ngọc cũng không có hỏi đến mà chuyển sang chuyện khác.
Tiết Phong Linh là tiểu thư được sủng ái nhất Tiết phủ, trong phủ bất kể là người trên hay kẻ dưới đều đặc biệt quan tâm vị tiểu thư này, ngày thường Tiết Phong Linh nhíu mày một cái liền khiến người khác cảm thấy lo lắng, không biết là có điều gì làm nàng phiền não, hôm nay nàng mặt đầy nước mắt trở về, mọi người tất nhiên là bị làm kinh động, Tiết lão thái thái bên kia cũng nhận được tin mà chạy đến, ngay cả Phương Lam không vừa mắt nàng cũng tìm lý do đến thăm hỏi, mà Vũ di nương bên kia đã bị phạt cùng với Tiết Yên Hoa, nếu không nhất định cũng sẽ đi đến góp vui.
“Phải không?” Chuyện này cũng là bình thường, Tiết Phong Linh ở Liên gia xấu mặt như vậy, tất nhiên sau khi trở về sẽ tìm người tố khổ để nàng có thể tranh thủ sự đồng tình, trong phủ này người có thể cho nàng ta chỗ dựa ngoại trừ Thượng thư phu nhân thì chỉ có Tiết lão thái thái.
“Mọi người trong phủ đang bàn tán không biết Tam tiểu thư đã gặp chuyện gì?”
“Như Ngọc, ta phát hiện ngươi càng lúc càng bát quái.”
“Bát quái là bản tính của nữ nhân, tiểu thư người không cần trách nô tì.”
“Tiểu thư, chuyện hôm nay…” Như Sương định nói gì đó nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì bên ngoài đã truyền đến một giọng nói, thanh âm Như Sương liền im bật.
“Phu nhân…”
“Ta nghe nói Tứ tiểu thư đã trở về?”
“Đúng vậy, tiểu thư đang… phu nhân!” Lời còn chưa hết thì cửa phòng đã bị đẩy ra, Thượng thư phu nhân gương mặt xanh mét đi vào, theo sau là Xuân Cầm đang cầm một thau nước, gương mặt lộ vẻ khó hiểu.
“Mẫu thân…” Tiết Phong Lan vốn đang đối diện với gương, nhìn thấy bóng người ở phía sau đang đi đến không khỏi quay người, kêu một tiếng, còn chưa đợi nàng nói thêm cái gì thì Thượng thư phu nhân đã bước đến, một cái tát vang dội xuống gương mặt nàng.
“Chát.”
Một bên má của Tiết Phong Lan hiện lên năm dấu tay, da của Tiết Phong Lan vốn mềm mại, chỉ cần đụng nhẹ cũng để lại dấu hằn, huống hồ là cái tát mạnh như vậy, không gian lâm vào tĩnh mịch.
“Mẫu thân?” Tiết Phong Lan ôm má không thể tin được nhìn nữ nhân trước mắt, nàng biết rõ mục đích của Thượng thư phu nhân đến đây cho nên sớm đã chuẩn bị tâm lí nhưng không ngờ vừa bước vào Thượng thư phu nhân còn chưa hỏi rõ mọi chuyện đã ra tay đánh nàng.
Tiết Phong Lan biết Thượng thư phu nhân yêu thương Tiết Phong Linh, sủng ái Tiết Phong Linh nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày Thượng thư phu nhân lại vì Tiết Phong Linh mà đánh nàng một bàn tay!
Từ khi trùng sinh Tiết Phong Lan đối với thân tình đã không còn mong chờ điều gì, thế nhưng dù nói thế nào nàng vẫn là nữ nhân, nữ nhân dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có khoảng khắc yếu đuối, cho nên dù đã tự nhủ với bản thân kiếp này chỉ sống vì bản thân nhưng nhìn đến Thượng thư phu nhân, nàng lại không thể nào xuống tay được, đó là mẫu thân của nàng a!
Trong Tiết phủ này người nàng luyến tiếc phải ra tay nhất chính là Thượng thư phu nhân, mẫu thân sinh ra nàng, dưỡng dục nàng, mẫu thân tựa hồ như chưa từng làm chuyện có lỗi với nàng, thứ mà mẫu thân bất công với nàng nhất chính là vì Tiết Phong Linh.
Một lần, hai lần, Tiết Phong Lan nhìn hai người bọn họ đứng bên cạnh nhau, nàng cảm thấy bản thân mới là người dư thừa, cho nên quyết tâm muốn phá hủy đi hình ảnh tốt đẹp đó, bất quá trong lòng nàng, mẫu thân cũng có địa vị vô cùng quan trọng, không phải nói xuống tay là có thể xuống tay được.
Tâm của nàng mềm hơn miệng của nàng rất nhiều.
Thế nhưng bởi vì nàng có một phần yếu đuối như vậy cho nên nàng mới thua trong tay Tiết Phong Linh, chẳng lẽ kiếp này nàng lại muốn thua trong tay Tiết Phong Linh nữa sao? Như vậy thì Thiên gia cho nàng sống có ích gì?!
Tiết Phong Lan cố nén nước mắt, nếu mẫu thân đã vì Tiết Phong Linh mà đánh nàng, không xem nàng là nữ nhi thì nàng cũng không cần xem đối phương là mẫu thân nữa.
Hận thù ăn mòn lí trí, giờ phút này Tiết Phong Lan nàng sẽ buông bỏ tình thân, sẽ không để bất kì thứ tình cảm dư thừa nào cản trở đại nghiệp trả thù của nàng.
Thượng thư phu nhân… mẫu thân… thân tình… tất cả nên biến mất hết mới tốt!
Thượng thư phu cũng không ngờ bản thân lại ra tay đánh tiểu nữ nhi của mình, sau khi nghe những lời đại nữ nhi nói nàng đã rất tức giận, vừa nghe thấy xe ngựa của người Tiết gia trở về liền ngay lập tức đến Hàn Mai Các tìm tiểu nữ nhi lí luận một phen, nhưng khi nhìn đến gương mặt đó nàng lại nghĩ đến đại nữ nhi.
Tiết Phong Lan xinh đẹp như hoa, thần sắc lạnh nhạt ngồi trước gương đồng, phía sau có người hầu hạ chải tóc, bộ dạng cao quý như công chúa, trong khi Tiết Phong Linh từ trên đường về đã ôm nàng khóc nức nở, dỗ thế nào cũng không chịu nín, nàng phải khuyên ngăn dữ lắm nữ nhi mới chịu nói ra sự thật. Tiết Phong Linh nói nàng không có làm gì cả, là Lục La vu oan cho nàng, nàng đúng là phát hiện Lục La cùng Vương Kim qua lại nên đã cảnh cáo Lục La đừng có mà âm mưu tính kế nàng, ai ngờ Lục La tham lam, không để nàng vào mắt, đã nhận tiền của Vương Kim nên muốn đưa nàng đi gặp hắn, nàng may mắn chạy thoát cho nên Lục La đã tìm Diệp Linh Vi thay thế, vì muốn trả đũa nang Lục La đã lừa gạt Tiết Phong Lan đến hoa viên gặp Đới Tứ thiếu, ý đồ muốn hủy hoại thanh danh của Tiết Phong Lan nhưng không thành. Sau khi bị truy cứu Lục La đã đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Tiết Phong Lan, thế nhưng lúc Trường Bình Hầu phu nhân muốn dùng hình thì nàng ta lại khai là nàng, ý đồ muốn phá hoại tình tỷ muội của hai người các nàng, vậy mà Tiết Phong Lan lại không tin tưởng nàng, còn nói những lời khiến nàmg đau lòng.
Tiết Phong Linh vừa nói vừa khóc, bộ dạng vô cùng đáng thương, thấy nữ nhi như vậy Thượng thư phu nhân cũng chẳng đi xác định thật giả trong lời nói của nữ nhi mà hoàn toàn tin vào nó, lúc này Tiết lão thái thái cũng có mặt, bất quá so với Thượng thư phu nhân mất bình tĩnh thì nàng lại trấn định hơn rất nhiều. Tiết lão thái thái là người từng trải, cũng là người hiểu rõ tính tình Tiết Phong Linh, cho nên đối với lời nói của Tiết Phong Linh nàng không có hoàn toàn tin tưởng, Tiết Phong Linh mặc dù đem mọi chuyện kể lại nhưng từ đầu chí cuối đều chỉ nhắc đi nhắc lại hai người, một là Lục La muốn hãm hại nàng, hai chính là Tiết Phong Lan không tin tưởng nàng, còn cùng mọi người kết tội nàng. Liên phủ nhiều người như vậy, không có lí nào xảy ra chuyện lớn thế này mà mọi người lại không có điều tra rõ mà đã kết tội Tiết Phong Linh, Trường Bình Hầu phu nhân cũng không phải là loại người có thể bao che nha hoàn trong phủ mà vu oan giá họa cho Tiết Phong Linh, dù sao thân hận tiểu thư Thượng thư phu nhân so ra vẫn là cao quý hơn đám nô bộc đó, trong chuyện này vẫn còn nhiều điểm đáng nghi, Tiết lão thái thái không chắc chắn là Tiết Phong Linh có nói dối hay không nên đã trở về từ từ phân tích lại vấn đề, bất quá Thượng thư phu nhân lại không hề bình tĩnh mà suy nghĩ cẩn thận như vậy, vừa nghe Tiết Phong Linh nói xong ngay lập tức liền chạy đến Hàn Mai Các để khởi binh vấn tội, không ngờ nhìn thấy bộ dạng an an ổn ổn của Tiết Phong Lan liền nhịn không được mà đi lên tát nàng.
Vì sao tỷ tỷ thì khóc đến mức nghẹt thở trong khi muội muội lại không có chuyện gì?
Bất quá sau khi ra tay xong thì Thượng thư phu nhân lại thấy hối hận, nàng đúng là rất tức giận nhưng dù sao đối phương cũng là nữ nhi của nàng, thấy nữ duy ôm má bộ dạng như sắp khóc đến nơi Thượng thư phu nhân cũng đau lòng không thôi.
“Ta…” Thượng thư phu nhân nhìn vào đôi mắt đó, nhất thời có chút không nói nên lời.
Nàng có thể nói gì bây giờ?
Chẳng lẽ lại nói vì sao Linh Nhi khóc đến đáng thương như vậy mà con lại không có việc gì?
Lời nói này bất công thế nào chính bản thân nàng cũng hiểu rõ, tự nàng còn cảm thấy xấu hổ khi vì đại nữ nhi mà ra tay đánh tiểu nữ nhi, nếu nàng nói ra những lời này Lan Nhi sẽ nghĩ nàng thế nào?
“Tiểu thư không sao chứ?” Như Sương lúc này mới hoàn hồn, nhìn lại dấu bàn tay trên mặt Tiết Phong Lan, đôi mắt thoáng hiện lên tia lửa giận, nếu không phải Thượng thư phu nhân là mẫu thân của Tiết Phong Lan thì nàng sớm đã ra tay dạy dỗ đối phương, dù sao hiện tại nàng mang danh là nha hoàn của Tiết Phong Lan, bảo vệ Tiết Phong Lan là trách nhiệm của nàng, bất quá nếu ra tay với mẫu thân nàng ta lời ra tiếng vào đối với Tiết Phong Lan cũng không tốt.
“Phu nhân sao người lại đánh tiểu thư?” Xuân Cầm nghe thấy tiếng động cũng đi vào, nhìn thấy Thượng thư phu nhân ra tay đánh Tiết Phong Lan nhịn không được mà mở miệng.
Phu nhân ngày thường là một người ôn nhu hiểu lí lẽ, mặc dù đôi lúc nàng ta thiên vị Tiết Phong Linh nhưng cũng chưa bao giờ đối xử tệ bạc với Tiết Phong Lan, bởi vì đối với phu nhân, mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, nàng cũng không nỡ tổn thương một trong hai người, không ngờ hôm nay Thượng thư phu nhân vậy mà lại đánh Tiết Phong Lan.
Thượng thư phu nhân cũng cảm thấy có lỗi nhưng sau khi nghe những lời chất vấn từ nhân Xuân Cầm nàng lại tức giận: “Ta làm mẫu thân của nàng, ta đánh nàng một cái thì đã sao?!”
Nàng sớm đã nghe Tiết Phong Linh nói về Xuân Cầm, lúc đầu nàng để cho Xuân Cầm chăm sóc Tiết Phong Lan là bởi vì khi đó bên cạnh nàng ta không có người chăm sóc, mà Xuân Cầm là người của nàng nên nàng cũng yên tâm, chỉ là càng về sau bên cạnh Tiết Phong Lan càng thêm nhiều người, mà Xuân Cầm lại chưa có quay về. Thượng thư phu nhân dù buồn bực nhưng cũng chẳng thể mở miệng đòi người, dù sao cũng là do nàng đích thân nói ra, bên cạnh nàng tuy có người hầu hạ nhưng lại không tốt bằng Xuân Cầm người đã hầu hạ mà mấy năm gần đây, sao chuyện ở Thái tử phủ ngày đó đó Tiết Phong Linh luôn nói bên tai nàng về Xuân Cầm đã từ bỏ chủ tử là nàng mà quy phục Tiết Phong Lan, lúc đầu nàng còn không tin, Xuân Cầm dù sao cũng ở bên cạnh nàng một thời gian dài, nàng hiểu rõ Xuân Cầm nhất nhưng hiện tại thấy Xuân Cầm bênh vực Tiết Phong Lan như thế nàng không thể không tin.
Lúc này bị Xuân Cầm chất vấn Thượng thư phu nhân càng cảm thấy khó chịu, Xuân Cầm vốn là nàng để bên cạnh Tiết Phong Lan để chăm sóc đối phương, không ngờ Xuân Cầm lại vì đối phương mà chất vấn nàng, cảm giác như món đồ của mình lại bị người khác cướp mất, khiến nàng buồn bực không thôi, nhìn đến dung mạo của Tiết Phong Lan lại cảm thấy phiền muộn.
Tỷ tỷ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, quan tâm đến mẫu thân là nàng, vậy mà muội muội lại khiến người mẫu thân như nàng luôn cảm thấy phiền lòng.
Xuân Cầm không thể tin được mà trừng mắt nhìn Thượng thư phu nhân, nàng đi theo Thượng thư phu nhân nhiều năm, đối với tính tình của đối phương cũng xem như hiểu rõ nhưng giờ phút này nàng cảm thấy bản thân vẫn là chưa hiểu rõ con người Thượng thư phu nhân.
Ta làm mẫu thân của nàng, đánh nàng một cái thì đã sao?
Đây là lời của một mẫu thân nên nói sao?
Lúc tỷ muội Tiết Phong Lan còn nhỏ, Thượng thư phu nhân đối với hai người đều yêu thương hết mực, chỉ là càng lớn tỷ tỷ càng hiểu chuyện, mà muội muội vẫn luôn nghịch ngợm như vậy, cho nên Thượng thư phu nhân ngày càng yêu thích tỷ tỷ mà bỏ qua muội muội, dù vậy khi Tiết Phong Lan té hồ Thượng thư phu nhân cũng quan tâm chăm sóc, vì sao lúc này lại nói đánh là đánh?
“Mẫu thân, Lan Nhi không biết bản thân đã làm gì sai?” Tiết Phong Lan cắn môi, thần sắc điềm đạm yếu đuối, nghe những lời nói của Thượng thư phu nhân, lòng nàng càng lúc càng lạnh.
“Còn không sai? Sao con có thể ở trước mặt mọi người mà chỉ trích tỷ tỷ của mình như vậy?” Thượng thư phu nhân buồn bực cho nên giọng nói cũng thập phần khó chịu.
“Lan Nhi chỉ nói sự thật, không hề có ý chỉ trích tỷ tỷ.” Tiết Phong Lan cúi thấp đầu, Thượng thư phu nhân không thấy được gương mặt nàng nhưng giọng nói nàng nghẹn ngào, tựa hồ như bị ủy khuất đến nơi, khiến người nghe có chút mềm lòng không nỡ trách cứ.
“Cái gì mà sự thật? Con thân là muội muội, không những không tin tưởng tỷ tỷ của mình mà lại cùng người khác buộc tội tỷ tỷ, đây là điều mà muội muội nên làm sao?”
“Nói như vậy, tỷ tỷ sai người hãm hại con thì đó là điều mà một người tỷ tỷ nên làm sao?” Lúc này Tiết Phong Lan chỉ muốn cười lạnh, thế nhưng vì không muốn xé rách mặt nạ với Thượng thư phu nhân nàng không thể làm gì hơn là trang đáng thương.
“Tỷ tỷ con làm sao có thể hãm hại con chứ…” Như nghĩ đến gì đó Thượng thư phu nhân hơi mím môi, mở miệng: “Cho dù sự thật là thế nào thì con thân là muội muội, làm sao có thể cùng người khác thông đồng mà buộc tội tỷ tỷ con được?”
“Lan Nhi không có.”
“Còn nói không có? Linh Nhi nàng…” Thượng thư phu nhân còn chưa nói xong thì Tiết Phong Lan đã lên tiếng cướp lời: “Lúc đó nhiều người như vậy đều thấy được, nhân chứng vật chứng đều chứng minh tỷ tỷ có tội, mẫu thân bảo con phải làm sao?”
Mặc dù hành động chen vào miệng trưởng bối như vậy là không lễ phép, bất quá giờ phút này Thượng thư phu nhân không có để ý đến cách nàng cư xử mà chỉ chú ý đến nội dung của cuộc đối thoại.
“Mẫu thân tưởng con không muốn đứng ra bênh vực tỷ tỷ sao? Những chứng cứ đó lại chỉ tội tỷ tỷ, Lan Nhi có thể làm gì? Huống hồ con cũng không thể tin được tỷ tỷ lại làm ra chuyện này với con, trong lúc nhất thời con rất giận tỷ ấy, cho nên… cho nên…” Nói đến đây hốc mắt nàng ửng đỏ, sắc mặt tái nhợt, hạt lệ châu nơi khóe mắt tựa hồ như tùy thời đều có thể rơi xuống.
“Cho dù là như vậy nhưng sao con có thể nói ra những lời làm Tiết gia mất mặt như vậy?” Thượng thư phu nhân thấy vậy giọng nói không khỏi mềm đi vài phần, bất quá cơn tức trong lòng vẫn còn chưa tiêu tan hoàn toàn.
“Từ nhỏ đến lớn mẫu thân dạy dỗ Lan Nhi phải làm người thành thật, hiện tại mẫu thân sao lại nói như vậy?” Tiết Phong Lan sau khi đã chuẩn bị tâm lí kĩ càng thì lúc này mới ngẩng đầu nhìn Thượng thư phu nhân, đôi mắt nàng phiếm hồng, bộ dạng tựa hồ như sắp khóc đến nơi, gương mặt cũng lộ vẻ ủy khuất, môi hồng mím lại, vô cùng đáng thương, giờ phút này Thượng thư phu nhân nhìn thấy Tiết Phong Lan không khỏi nghĩ đến Tiết Phong Linh.
Nàng từng trách cứ vì sao tỷ tỷ khóc đến đáng thương trong khi muội muội lại không có việc gì, hiện tại muội muội bị nàng mắng đến sắp khóc nàng lại không hề cảm thấy vui vẻ, mà ngược lại còn thêm đau lòng?
Đại nữ nhi, tiểu nữ nhi, cả hai đều là nữ nhi của nàng, đều nằm trong bụng nàng hơn chín tháng, người nào khóc nàng đều cảm thấy đau lòng, giờ phút này lí trí của Thượng thư phu nhân mới quay trở lại, không khỏi đi đến bên cạnh an ủi nữ nhi.
“Lan Nhi, là mẫu thân sai lầm, mẫu thân không nên đánh con…” Nàng đưa tay chạm nhẹ vào má nữ nhi, không dám dùng quá nhiều lực đạo vì sợ làm đau đối phương, cũng không biết bản thân đã bị ma quỷ gì nhập, nữ nhi đáng yêu như thế, cho dù có lỗi cũng có thể trách mắng mà không cần ra tay đánh, vậy mà… lưu lại trên da thịt nữ nhi một dấu tay đỏ chót như vậy, mặc dù rất nhanh liền tan biến nhưng nàng vẫn tránh không khỏi đau lòng.
Thượng thư phu nhân không biết là, dấu tay của nàng không chỉ lưu lại trên da thịt Tiết Phong Lan mà còn lưu lại trên trái tim Tiết Phong Lan nữa, dấu tay trên da thịt có thể biến mất nhưng dấu tay khắc trên tim thì không thể nào biến mất được, Thượng thư phu nhân không hề biết rằng, bản thân nàng ta đã đẩy nữ nhi mình vào con đường mất đi tình thân, trở thành một người vô tâm trước mọi chuyện.
“Lan Nhi con có đau không?”
Tiết Phong Lan lắc đầu, mặc dù không có tránh đi bàn tay của Thượng thư phu nhân nhưng một tay đang nắm chặt lấy mép váy đã bán đứng tâm tình của nàng, trong đầu nàng không ngừng gào thét muốn Thượng thư phu nhân không cần chạm vào nàng, nàng không còn là tiểu hài tử, đánh một cái tát lại cho một viên đường, biện pháp nàng sẽ không hiểu quả với nàng, bất quá hiện tại vẫn chưa phải lúc trở mặt cùng Thượng thư phu nhân. Nàng vừa mới trở mặt với Tiết Phong Linh, hiện tại cũng phải cần tìm chỗ dựa cho bản thân, nếu cũng trở mặt với Thượng thư phu nhân thì từ nay về sau ở trong Tiết phủ nàng sẽ không còn địa vị nữa, mặc dù không cần Thượng thư phu nhân nàng vẫn có cách đứng vững bước chân tại Tiết phủ, chỉ là lúc này Thượng thư phu nhân là người thân thiết với Tiết Phong Linh nhất, nếu có thể lợi dụng nàng ta để đối phó với Tiết Phong Linh thì bớt đi một phiền phức, cho nên nàng chỉ có thể kìm nén cảm xúc của bản thân.
Thấy nữ nhi không trả lời Thượng thư phu nhân nghĩ rằng nữ nhi chắc là đang giận nàng, không khỏi thở dài một hơi: “Có phải Lan Nhi đang giận mẫu thân không?” Đổi lại là nàng có lẽ nàng cũng sẽ tức giận, bất quá chuyện này cũng không thể trách nàng, nàng cũng chỉ là quá tức giận, muốn thay Linh Nhi chủ trì công đạo nên mới đánh Lan Nhi, nàng cũng là… bất đắc dĩ a…
“Lan Nhi không đau, Lan Nhi không trách mẫu thân…” So với kiếp trước ở trong lãnh cung chịu tra tấn, vết thương này có đáng là gì? Nàng không đau là sự thật, đó là bởi vì nàng đã không còn cảm giác đau nữa rồi.
“Mẫu thân không phải thật sự muốn trách Lan Nhi, là bởi vì tỷ tỷ con…” Nói đến đây sắc mặt Thượng thư phu nhân hơi nghiêm trọng: “Tỷ tỷ con là bị oan, nàng không có hãm hại Diệp tiểu thư, cũng không có hãm hại con, tỷ tỷ con là bị Lục La mưu tính…”
Tiết Phong Linh bị Lục La mưu tính?
Lời này mà Thượng thư phu nhân cũng tin?!
Đáy lòng Tiết Phong Lan không khỏi cười lạnh, nàng biết Thượng thư phu nhân yêu thương Tiết Phong Linh nhưng mà yêu thương đến mức hồ đồ như vậy quả thật là lần đầu tiên nàng được chứng kiến, không… không đúng, không phải lần đầu tiên. Khi nàng vừa mới bị Lam Thành Vũ đày vào lãnh cung, người nhà Tiết gia nhanh chóng nhận được tin tức, bởi vì là một phế hậu cho nên không cho ai được phép vào thăm, thế nhưng Thượng thư phu nhân lại gửi thư cho nàng, khi đó nàng còn nghĩ rằng mẫu thân gửi thư an ủi nàng, sẽ đòi lại công đạo cho nàng nhưng không, dòng đầu tiên của bức thư lại khiến tâm tình nàng chìm vào đáy cốc.
“Lan Nhi, hãy hiểu cho tỷ tỷ của con.”
Hiểu cho? Hiểu cho cái gì? Nàng ta cướp đi nam nhân của nàng, đoạt đi vị trí Hoàng hậu của nàng, còn muốn nàng hiểu cho nàng ta cái gì?
Nàng ta làm vậy chẳng lẽ còn nỗi khổ nào sao?!
“Tỷ tỷ con cùng bệ hạ là lưỡng tình tương duyệt, ngày đó đại hôn của con, nàng mặc dù gả cho người nhưng vẫn đau lòng không thôi, nàng rõ ràng là yêu bệ hạ nhưng vì con nàng phải gả cho Uy Vũ Tướng quân.”
Lưỡng tình tương duyệt?
Lam Thành Vũ và Tiết Phong Linh?
Nếu hai người bọn họ là lưỡng tình tương duyệt thì bản thân nàng là gì đây?
Nếu Tiết Phong Linh đã yêu Lam Thành Vũ như thế vì sao lại không nói ra? Còn vì nàng mà hi sinh tình yêu cao thượng của mình? Nếu nàng ta đã gả cho người khác vì sao cứ nhớ mãi không thương nam nhân của nàng?
Tiết Phong Linh làm ra những chuyện như vậy là đúng sao? Vì sao ai cũng đứng về phía nàng ta?
“Thật sự?” Ánh mắt Tiết Phong Lan nhìn chăm chú vào Thượng thư phu nhân, tựa hồ như đang xác định lời nàng nói có phải thật hay không.
“Tỷ tỷ không phải muốn hại Lan Nhi, cũng không phải muốn hại Diệp tiểu thư sao?”
“Tất… tất nhiên là thật rồi.” Thượng thư phu nhân bị nàng nhìn đến mất tự nhiên, không khỏi dời mắt sang chỗ khác, cho nên đã bỏ qua tia hàn quang trong đôi mắt Tiết Phong Lan.
“Vậy vì sao Lục La lại nói là tỷ tỷ là chủ mưu, còn nữa nếu tỷ tỷ vô tội vì sao mọi người lại nhận định là tỷ tỷ làm? Hơn nữa Trường Bình Hầu phu nhân tựa hồ còn rất tức giận, Vương gia bên kia cũng…”
Đối với mồ loạt vấn đề của Tiết Phong Lan, Thượng thư phu nhân không khỏi cắt lời: “Lan Nhi, con nghe mẫu thân nói, tỷ tỷ con không có sai, là mọi người hiểu lầm tỷ tỷ con, cho nên người không tin tỷ tỷ con cũng được ngưng con thân là muội muội tuyệt đối phải tin tưởng tỷ tỷ, tỷ tỷ yêu thương con nhất có biết không?” Thượng thư phu nhân trước giờ đối với Tiết Phong Linh nói gì tin nấy, hơn nữa nàng lại không có mặt ở hiện trường để chứng kiến mọi chuyện cho nên nàng cũng không biết lời của Tiết Phong Linh có phải thật hay không, chỉ là lúc này nghe Tiết Phong Lan nói vậy đáy lòng cũng hiện lên tia nghi vấn, bất quá nàng vẫn lựa chọn tin tưởng nữ nhi, dù sao đó cũng là nữ nhi thân sinh của nàng, sẽ không có chuyện đối phường lừa nàng.
Trường Bình Hầu phu nhân là người không dễ qua mặt, nếu Tiết Phong Linh vô tội nàng ta sẽ không nói với nàng những lời đó, còn Vương phu nhân khi đó bộ dạng cũng rất tức giận, còn nhận định là Tiết Phong Linh quyến rũ nhi tử nàng ta trước, nếu Tiết Phong Linh bị oan thì phận làm nha hoàn như Lục La không thể nào đối đầu lại nàng, cho nên nếu Tiết Phong Linh thật sự bị oan thì sẽ không có chuyện đám người Trường Bình Hầu phu nhân sẽ để nàng bị oan ức mà không lấy lại công bằng cho nàng, cho nên lời nói của Tiết Phong Linh vạn phần thiếu sót, chỉ là muốn qua mặt Thượng thư phu nhân mà thôi.
Vậy mà, Thượng thư phu nhân lại nguyện ý tin tưởng.
“Lan Nhi tất nhiên tin tưởng tỷ tỷ nhưng mà…” Nếu chuyện xảy ra ở Trường Bình Hầu phủ không thể thay đổi hình tượng nữ nhi tốt đẹp của Tiết Phong Linh trong lòng Thượng thư phu nhân vậy thì…
“Nhưng mà cái gì?”
“Tỷ tỷ… tỷ ấy sai người làm bẩn váy của con, đây là điều khiến con không cách nào tin tưởng tỷ ấy.”
“Con nói cái gì?” Thượng thư phu nhân hơi kinh ngạc.
“Chẳng lẽ mẫu thân không biết chiếc váy của con hôm nay đi dự sinh thần của Như Nguyệt là do tỷ tỷ sai người làm bẩn nó sao?!” Dứt lời gương mặt nàng thoáng lộ vẻ ủy khuất.
“Con nói là tỷ tỷ con sai người làm?” Thượng thư phu nhân tất nhiên là không tin, Tiết Phong Linh ngoan ngoãn hiểu chuyện thế nào nàng là người hiểu rõ nhất, cho nên sẽ không có chuyện nữ nhi sai người làm bẩn váy của muội muội, hơn nữa người đó lại còn là thân muội của bản thân.
“Như Sương nhìn thấy được Vân Yên và Hồng Hương gặp mặt, sau đó đi điều tra mới biết được là do Vân Yên sai Hồng Hương hắt mực vào váy của con, ý đồ muốn con không đi dự tiệc được, mà Vân Yên chính là nha hoàn của tỷ tỷ!”
“Làm sao có thể như vậy được?!” Sắc mặt Thượng thư phu nhân hơi nghiêm trọng, nếu đổi là lời nói của nha hoàn khác nàng hiển nhiên là không tin, nhưng đối phương lại là người của Thái hậu, Thái hậu cũng không có khả năng xen vào chuyện tranh đấu hậu viện này của Tiết gia, cho nên… lời tiểu nữ nhi nói là sự thật sao?
“Vân Yên là người của tỷ tỷ, Vân Yên làm sai chẳng lẽ tỷ tỷ không có một phần trách nhiệm hay sao?”
“Trong phủ mọi người đều biết làn da của con rất nhạy cảm, mặc vào y phục dính một chút bụi sẽ nổi mẫn cả người, con chuẩn bị đi dự tiệc chỉ có một bộ y phục, mẫu thân nói đi tỷ tỷ làm như vậy chẳng phải là muốn con không đi dự tiệc sao?”
“Mặc dù con không biết chuyện xảy ra ở Liên phủ tỷ tỷ có tham dự hay không nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy là tỷ tỷ làm, mẫu thân nói xem con phải làm sao?”
“Lan Nhi…” Thấy nàng bức xúc như vậy Thượng thư phu nhân muốn mở miệng nói giúp Tiết Phong Linh cũng khó mà mở lời.
“Có phải mẫu thân cũng giống như những người khác, nghĩ rằng con tàn phế là vô dụng nên cũng muốn bỏ mặc con, không muốn đòi lại công đạo cho con?”
“Sao con lại nói vậy? Con là tiểu nữ nhi của ta, sao ta lại nhẫn tâm bỏ mặc con được?”
“Thật sao?”
“Tất nhiên là thật, nếu thật sự là con chịu oan ức, mẫu thân tự nhiên sẽ đòi lại công bằng cho con…”