Đích Nữ Tàn Phi

Chương 165: Tiệc Sinh Thần Phong Ba (1)


Đọc truyện Đích Nữ Tàn Phi – Chương 165: Tiệc Sinh Thần Phong Ba (1)

Giờ Dậu là giờ mà người của Thượng thư phủ sẽ dùng bữa tối, khi dùng bữa tối mọi người sẽ tập trung tại đại sảnh, đại sảnh rộng lớn, dư sức chứa đựng tam phòng của Tiết phủ, bất quá giờ Dậu còn một canh giờ nữa mới đến mà tất cả mọi người đều đã tập trung đến đại sảnh, nếu là mọi ngày giờ này thì mọi người hẳn là còn đang ở trong phòng, ai làm việc nấy, không ai xen vào chuyện của ai, vậy mà hôm nay lại không giống vậy, tam phòng của Thượng thư phủ, ngoại trừ một nhà của Tam lão gia thì tất cả trưởng bối còn lại có mặt, ngay cả Thượng thư đại nhân ngày thường đi sớm về trễ cũng có mặt tại đây, ăn mặc cũng vô cùng trang trọng, rõ ràng là chuẩn bị đi dự tiệc.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, sao Lan Nhi vẫn chưa đến?” Thượng thư phu nhân có chút phiền muộn, nữ nhi lúc nào cũng đến trễ, bắt các bậc trưởng bối phải đợi là điều không hề lễ phép, cho dù đôi chân của nữ nhi đi đứng bất tiện đi chăng nữa thì cũng phải tranh thủ thời gian đến sớm một chút, lát nữa Tiết lão thái thái nổi giận lại lôi kéo nàng vào, đáy lòng của Thượng thư phu nhân có chút buồn bực.

“Mẫu thân đừng quá lo lắng, vẫn chưa đến giờ mà.” Thấy Thượng thương phu nhân đứng ngồi không yên, Tiết Phong Linh mở miệng an ủi: “Muội muội thường ngày không tham gia các bữa tiệc thế này, sửa soạn lâu một chút là điều không thể tránh khỏi.”

Những bữa tiệc thế này, từ nhỏ đến lớn đều là Tiết Phong Linh đại diện tiểu thư của Thượng thư phủ đến tham dự, đích nữ của Thượng thư phủ đúng là không chỉ có một mình Tiết Phong Linh thế nhưng người có tư cách đại diện tham dự ngoại trừ Tiết Phong Linh thì chỉ có Tiết Phong Lan, bất quá từ nhỏ Tiết Phong Lan đối với các yến tiệc thế này không có hứng thú, trong lòng của nàng cảm thấy so với việc ra ngoài kết giao với nhiều bạn mới thì không bằng ở nhà lén luyện tập cầm kỳ thi họa để nâng cao năng lực của bản thân, khiến Thượng thư phu nhân vui vẻ, thế nhưng suy nghĩ của nàng và những điều nàng làm lại không có ai biết đến, tất cả mọi người đều nghĩ rằng nàng tính tình nghịch ngợm, không nên đến các bữa tiệc thế này, mà nàng lại không muốn đi lại vừa đúng lúc hợp ý mọi người, cho nên từ nhỏ tất cả mọi hi vọng của Tiết phủ đều gửi gắm vào Tiết Phong Linh.

Nghe Tiết Phong Linh nói đến đây, Tiết lão thái thái tỏ vẻ không hài lòng: “Nàng cũng biết rõ sinh thần của tiểu thư Liên gia là một ngày quan trọng vậy mà nàng lại không chuẩn bị trước, hiện tại còn đang sửa soạn không phải là quá muộn hay sao?” Cho dù trước kia Tiết Phong Lan không có kinh nghiệm trong những chuyện thế này bất quá thân là tiểu thư Thượng thư phủ thì phải có phong phạm của tiểu thư Thượng thư phủ, đã là giờ nào rồi mà còn bắt mọi người phải đợi, còn ra thể thống gì nữa?!

“Tổ mẫu đừng trách Lan Nhi, Như Nguyệt với con là bạn tốt, đến trễ một chút cũng không sao.”

“Tam tiểu thư nói vậy là không đúng rồi, mặc dù Trường Bình Hầu phủ và Tiết gia có giao tình không nhỏ nhưng bắt người ta đợi như vậy thì không phải là đạo lí, huống hồ hôm nay còn là sinh thần của Như Nguyệt tiểu thư.” Phương Lam bên cạnh châm chọc, nhìn một nhà ba người Thượng thư đại nhân đứng cạnh nhau cảm thấy rất lóa mắt.

“Phương di nương của con nói đúng, hôm nay là Thọ tin của tiểu thư Liên gia, nào có đạo lí khách đến trễ khiến chủ phải đợi?” Điều mà Tiết lão thái thái lo lắng là hành động của Tiết Phong Lan vào mắt Trường Bình Hầu phủ khiến bọn họ nghĩ rằng người Tiết gia mắt cao hơn đầu, không để Trường Bình Hầu phủ vào mắt, dù sao thanh danh hiện tại của Tiết Phong Lan bên ngoài cũng không phải là tốt đẹp gì, nếu Trường Bình Hầu phủ thật sự tức giận, giận chó Tiết Phong Lan đánh mèo sang người Tiết gia thì quả thật là điều không tốt.

“Không bằng con cùng phụ mẫu cứ đi trước, khi nào Lan nha đầu chuẩn bị xong thì đến sau cũng không muộn.”

“Mẫu thân, nào có chuyện như vậy, muốn đi thì cùng đi.” Thượng thư đại nhân nhướng mày, có chút không đồng tình với ý kiến của Tiết lão thái thái, Tiết Phong Lan là nữ nhi của hắn, nữ nhân chuẩn bị lâu một chút là chuyện bình thường, đến trễ là đặc quyền của nữ nhân, chuyện này cũng không thể bắt bẻ, hắn cũng không có trách cứ nữ nhi, huống hồ vẫn còn chưa đến giờ, Tiết lão thái thái lại bảo hắn đi trước, bỏ nữ nhi ở lại, hắn thân là phụ thân sao lại vó thể làm ra chuyện này? Hơn nữa một nhà ba người bọn họ đến rồi, một lát sau tiểu nữ nhi mới đến, Trường Bình Hầu phủ sẽ nhìn họ thế nào? Mọi người sẽ nhìn họ thế nào?


Tiết lão thái thái im lặng, đối mặt với nhi tử này nàng luôn dùng thái độ bao dung, mặc dù thê tử và tiểu nữ nhi của hắn không được lòng nàng nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến tình mẫu tử giữa hai người bọn.

“Tổ mẫu, Lan Nhi cũng không có biết trước hôm nay là sinh thần của Như Nguyệt, chuẩn bị lâu một chút cũng không sao.” Nghe thấy Thượng thư đại nhân lên tiếng Tiết Phong Linh cũng nhanh chóng thu lại ý đồ khiến Tiết lão thái thái thêm bất mãn mà vội vàng nói đỡ cho Tiết Phong Lan.

“Trần ma ma mau đi gọi Lan Nhi đến đây.” Thượng thư phu nhân phân phó Trần ma ma bên cạnh, muốn nàng nhanh chóng đi gọi Tiết Phong Lan đến.

“Không cần.” Giọng nói mềm mại từ bên ngoài truyền đến, lúc này Như Sương đã đẩy xe lăn tiến vào.

“Mẫu thân, Lan Nhi đến rồi.” Ánh mắt nàng rơi vào người Tiết Phong Linh, kẻ mà nãy giờ vẫn đang giựt dây Tiết lão thái thái bất mãn với nàng, hôm nay Tiết Phong Linh mặc một bộ y phục màu hồng đào, màu sắc của chiếc váy làm nổi bật lên gương mặt xinh xắn hồng hào của đối phương, mái tóc được quấn nhẹ, cố định bởi một trâm ngọc, trên tóc còn trang trí thêm vài chiếc trâm cài bằng hoa nhỏ, bông tai bằng bạch ngọc, bạch ngọc phối với màu hồng đào khiến cả người nàng chìm đắm trong khi chất thanh xuân, thiếu nữ ôn nhuận như ngọc, mềm mại dịu dàng khiến lòng người ngất ngây.

“Lan Nhi, sao lại đến trễ như vậy?” Thấy nữ nhi đến Thượng thư phu nhân kéo tay nữ nhi hỏi han.

“Mẫu thân thật ra thì…” Còn chưa đợi Tiết Phong Lan kịp mở miệng, Tiết Phong Linh đã lên tiếng: “Lan Nhi đi đứng bất tiện, mẫu thân đừng trách muội muội.”

Mọi người đồng loạt nhíu mày, một lần hai lần, người khác có thể châm chước bỏ qua, dù sao đôi chân của nàng không đi được là sự thật, bất quá trong phủ không thiếu nha hoàn, nàng tùy tiện đều có thể gọi đến một nha hoàn thay nàng làm đôi chân, vậy mà hết lâng này đến lần khác nàng đi trễ đều dùng lý do này, mặc dù biết rõ nàng cũng khó xử nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy khó chịu, không phài cứ đi lại không tiện là có quyền đi trễ, trưởng bối đều đã có mặt mà nàng lại bắt mọi người đợi nàng, tôn ti trật ti, lễ giáo liêm sỉ có còn để vào mắt nữa không?!

Lời là do Tiết Phong Linh nói, mặc kệ có phải là vì lý do này hay không nhưng mọi người đối với Tiết Phong Lan vẫn có phần bất mãn, ngay cả Thượng thư đại nhân cũng cau mày tỏ thái độ không vui.

“Tỷ tỷ, Lan Nhi không có ý đó…” Tựa hồ như không phát giác ra không khí trầm lặng giữa mọi người, Tiết Phong Lan mím môi tỏ vẻ tức giận: “Nếu không phải có người làm bẩn y phục của Lan Nhi, Lan Nhi làm sao đến trễ?”


Lời vừa nói ra khiến mọi người kinh ngạc, lúc này mọi người mới nhìn lại y phục trên người Tiết Phong Lan, bộ y phục màu vàng tôn lên điểm sáng của làn da, cổ cao thanh lịch, vòng eo thanh mảnh được cố định bằng một sợi thắt lưng, chất liệu vải mềm mại kéo dài đến gót chân, rõ ràng là một bộ y phục xinh đẹp thế này nhưng ở cuối làn váy, trên nền vàng của vải là những đóa hoa mẫu đơn màu đen, đóa hoa màu đen không phải được thêu bằng chỉ mà là được vẽ bằng mực tàu, bởi vì là màu đen cho nên những đóa hoa đặc biệt trở nên nổi bật, màu đen vốn là màu không dễ phối màu, thế như lúc này đây đóa hoa mẫu đơn màu đen lại thập phần diễm lệ, tựa như có linh hồn, cho thấy họa kỹ của người này rõ ràng là không tệ.

“Đây… đây là làm sao vậy?” Tiết Phong Linh cả kinh, lời của nàng vừa hay kéo thần trí của mọi người về.

“Cũng không biết ai làm vẩy mực lên y phục của Lan Nhi, cho nên phải dùng mực vẽ hoa để nhằm che giấu đi những vết mực.” Tiết Phong Lan mím môi, gương mặt lộ vẻ ủy khuất, bất quá rất nhanh liền bị vẻ tức giận thay thế, hành động này của nàng không hề khiến người khác cảm thấy phản cảm, mà ngược lại rất đáng yêu, thiếu nữ mười hai, yêu ghét rõ ràng, thái độ như vậy quả thật là rất ngây thơ.

“Chuyện này là ai làm?!” Thượng thư phu nhân có chút tức giận, tất cả mọi người trong phủ đều biết hôm nay cả hai nữ nhi của nàng sẽ đi đến Trường Bình Hầu phủ dự tiệc sinh thần của Liên Như Nguyệt thế nhưng lại có người làm bẩn y phục của Tiết Phong Lan, khiến nàng chậm trễ, rõ ràng là cố ý không muốn Tiết Phong Lan đi dự tiệc!

“Lan Nhi không rõ, bất quá con đã để Xuân Cầm tỷ đi điều tra rồi.”

Thượng thư phu nhân gật đầu, Xuân Cầm… Xuân Cầm thì tốt, để cho Xuân Cầm làm nàng cũng cảm thấy yên tâm, dù sao đó cũng là người của nàng, mặc dù không biết ai là kẻ làm bẩn y phục của nữ nhi nhưng mục đích của người đó chắc chắn là không muốn nữ nhi đi dự tiệc, Liên gia là gia đình quyền quý, sinh thần của Liên Như Nguyệt mời đến không ít thiên kim tiểu thư cùng công tử thế gia, trong mắt tất cả mọi người đây là cơ hội tốt để tìm một nhà tốt để gả nữ nhi vào, Tiết phủ âm thịnh dương suy, tiểu thư cũng có đến sáu vị, hơn nữa còn có một vị biểu tiểu thư là Hạ Anh, ngoại trừ Tiết Thanh Liên đã được định hôn sự với Hạ Túc thì những người còn lại đều có thể làm ra chuyện này, ý đồ muốn thay thế Tiết Phong Lan đến đó, cũng giống như cung yến lần đó, tâm tư nữ nhân hết thảy đều đặt trên những thứ này.

Thượng thư phu nhân có thể nghĩ đến vấn đề này, mọi người tất nhiên cũng suy đoán được, Tiết lão thái thái cũng nhíu mày, thủ đoạn này nàng đã quá quen thuộc, sống trong trạch viện thì phải có tranh giành đấu đá, đặc biệt là Tiết gia nơi này lại nhiều nữ nhân như vậy, Trường Bình Hầu phủ có địa vị cao, hơn nữa lại có duy nhất một người thừa kế là Thế tử Liên Hạo Nguyên, nữ nhi Tiết gia bên này muốn hành động cũng là bình thường.

“Lan Nhi, những đóa hoa này… là muội vẽ sao?” Ánh mắt nàng từ đầu chí cuối vẫn dừng trên làn váy của Tiết Phong Lan, tựa như bị thứ gì đó thu hút.

Tất cả mọi người trong phủ đều biết Tứ tiểu thư ham chơi bỏ học, nghịch ngợm quậy phá, từ nhỏ Tiết Phong Lan đã linh động hoạt bát, đối với cầm kỳ thi họa đều không có hứng thú, cho nên lúc mọi người ở trong phòng học nữ công thì nàng lại chạy đi tranh chấp cùng Tiết Lan Hương, mặc dù như vậy nhưng thân là tiểu thư Thượng thư phủ, nàng vẫn được Thượng thư phu nhân đích thân dạy dỗ, cầm kỳ thi họa mặc dù không tinh thông nhưng so với nữ nhân bình thường vẫn là giỏi hơn một chút, chính là nàng không có thể hiện qua, cho nên mọi người đều nghĩ bản thân nàng cái gì cũng không biết.

Thượng thư phu nhân cũng nghi hoặc: “Lan Nhi, là con vẽ sao?” Nét mực thanh tú, tô điểm lên đóa hoa càng khiến cho đóa hoa trở nên xinh đẹp.


Tiết Phong Lan lắc đầu mỏm cười: “Không phải, là do Ngũ muội muội vẽ.”

“Ngũ muội muội? Muội nói là Liên Kiều sao?” Tiết Phong Linh nhướng mày, giữa hai chân mày lộ vẻ sự phiền muội sâu sắc, bất quá rất nhanh liền bị vẻ kinh ngạc thay thế. Họa kỹ của Tiết Liên Kiều là tốt nhất trong bốn người, so với các nàng ngày thường học cầm kỳ thi họa, Tiết Liên Kiều chỉ luyện duy nhất hai thứ chính là cầm và họa, nàng tập trung luyện hai môn này mà hai môn đều đạt đến đỉnh cao, tiếng đàn của Tiết Liên Kiều trong trẻo như suối, họa kỹ của Tiết Liên Kiều người thường tất nhiên là không thể so sánh, chỉ là không ngờ Tam phòng xưa nay vốn không xen vào chuyện hậu viện hôm nay Tiết Liên Kiều lại giúp đỡ Tiết Phong Lan.

Đúng vậy, y phục của Tiết Phong Lan là nàng sai Hồng Hương làm bẩn, ý đồ muốn Tiết Phong Lan chậm trễ xuất hiện trước mặt Liên Như Nguyệt, bất quá đó cũng không phải là kết quả tốt nhất nàng muốn, tốt hơn hết là nàng ta không thể đến dự bữa tiệc của Liên Như Nguyệt được, không cần tranh thủ sự đồng tình của Liên Như Nguyệt cùng Liên gia. Tính tình của Liên Như Nguyệt Tiết Phong Linh thân là khuê mật sao có thể không hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì? Trước kia ngay cả thiệp mời Liên Như Nguyệt cũng lời phát cho Tiết Phong Lan, bởi vì nàng đã gửi thiệp cho Tiết Phong Lan nhiều lần nhưng không có lần nào Tiết Phong Lan đáp ứng nàng, lòng tự trọng của thiếu nữ bị đả kích nhưng bởi vì thân phận của Tiết Phong Lan có quan hệ với Liên gia cho nên Liên Như Nguyệt mới không để trong lòng.

Hôm đại hôn của Thái tử, đó là lần hai người bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, chính là bởi vì thái độ của Tiết Phong Lan ngày đó đã khiến Liên Như Nguyệt thay đổi cách nhìn về Tiết Phong Lan, nàng ta chỉ cho rằng trước kia là Tiết Phong Lan không hiểu chuyện, bất quá sau khi mất đi đôi chân nàng cũng đã hiểu chuyện hơn, dù sao đối với một người đôi chân bị tàn phế là một đả kích không nhỏ, đối với một Tiết Phong Lan như vậy Liên Như Nguyệt không khỏi sinh ra vài phần thương xót, bởi vì sự thương xót này mà dẫn đến sự thay đổi trong mối quan hệ giữa nàng và Liên Như Nguyệt cho nên Tiết Phong Linh vô cùng không muốn Tiết Phong Lan xuất hiện trước mặt Liên Như Nguyệt. Liên Như Nguyệt là tiểu thư duy nhất của Liên gia, thứ mà Liên Như Nguyệt quan tâm người Liên gia cũng sẽ quan tâm đến, nàng không sợ Tiết Phong Lan cướp mất đi khuê mật của nàng, thứ nàng sợ là Tiết Phong Lan biết dùng đôi chân để tranh thủ sự đồng tình cùng Liên Như Nguyệt, đừng nhìn bề ngoài Liên Như Nguyệt kiêu ngạo, thực chất nàng ta rất mềm lòng, dễ dàng tha thứ cho một người, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài thôi.

“Đúng vậy a, mọi người cũng tam thúc là người yêu họa, Ngũ muội kế thừa sở trường của của tam thúc cho nên mới vẽ nên một bức tranh đẹp như vậy, mặc dù là màu đen nhưng thật ra cũng không tồi.”

Tài hoa của Tam lão gia quả thật không thể che giấu, bất quá hắn lại chỉ vẽ để thỏa mãn sự yêu thích của bản thân chứ không nếu hắn đem tranh của mình đi bán chắc chắn sẽ có rất nhiều người mua, giờ này hắn cũng không cần sống dựa dẫm vào Thượng thư phủ nữa.

Tiết Liên Kiều là nữ nhi duy nhất của Tam lão gia, từ nhỏ cũng đã yêu thích hội họa, nàng không chỉ giỏi về vẽ mà còn cầm kỹ cũng không kém, kiếp trước đến lễ thành nhân của Tiết Phong Linh, Thượng thư phủ gần như đập phá hoàn toàn do có quá nhiều công tử thế gia đến cầu thân, một phần là do dung mạo của nàng, phần còn lại là do tài hoa của nàng, một số công tử là người văn nhã đều hướng đến tiếng đàn như ảo như mộng của nàng, bất quá mọi người đều không biết Tiết Phong Linh mặc dù tài hoa hơn người nhưng lại không có cách nào đàn ra tiếng đàn như vậy, tiếng đàn đó là do Tiết Liên Kiều đàn, bất quá về sau là do nàng thay Tiết Liên Kiều đàn. Tiết Liên Kiều có ý với Liên Hạo Nguyên, vì vậy thường xuyên tìm cách trốn ra ngoài để gặp hắn, trong phủ này nàng giao thiệp không nhiều, cho nên không dám nhờ vả ai giúp đỡ, cho đến ngày đó bị Tiết Phong Lan bắt gặp, Tiết Phong Lan bởi vì muốn học đàn để lấy lòng Lam Thành Vũ, Tiết Liên Kiều cũng vì có mục đích của bản thân mà quyết định dạy Tiết Phong Lan đánh đàn, đợi đến khi Tiết Phong Lan có thể đánh ra tiếng đàn giống nàng nàng liền có thể nhờ Tiết Phong Lan giả làm nàng để qua mắt mọi người, cả người đều nghĩ kế hoạch của bản thân không có ai biết nhưng tai mắt của Tiết Phong Linh ở khắp nơi, chỉ một hành động nhỏ của bản thân cũng không âu khỏi mắt của đối phương.

Về sau cả hai người bọn họ đều được như ý, Tiết Phong Lan gả cho Lam Thành Vũ, Tiết Liên Kiều gả cho Liên Hạo Nguyên, bởi vì Liên gia chỉ có duy nhất một người thừa kế là Liên Hạo Nguyên cho nên Trường Bình Hầu gia và Trường Bình Hầu phu nhân đều đồng ý với quyết định của nhi tử, mặc dù gả cao nhưng Tiết Liên Kiều cũng không có chịu thiệt, đến giờ phút này Tiết Phong Lan vẫn chưa thể quên được hình ảnh Tiết Phong Linh ép nàng uống chung rượu độc đó, sở dĩ nàng ta hết lần này đến lần khác hãm hại nàng là bởi vì nàng biểu hiện xuất sắc hơn nàng ta, bởi vì nàng thường xuyên luyện cầm khiến mọi người suy nghĩ đó là do Tiết Phong Linh đàn, cho nên khi một số vị công tử yêu văn đều là vì hướng theo tiếng đàn mà đến, mặc dù Tiết Phong Linh hào phóng thừa nhận là bản thân đánh đàn nhưng bởi vì sự việc này đã khiến nàng ta rước không ít phiền phức vào người, nội tâm xấu hổ cùng không chịu thua kém khiến cảm xúc cùa nàng đối với Tiết Phong Lan càng thêm oán hận.

Thượng thư phu nhân gật đầu, thái độ rõ ràng là tán thành với lời nói của Tiết Phong Lan, tài hoa của Tam lão gia đúng là không tệ, di truyền sang cho nữ nhi cũng không phải là không thể, nàng cũng không giống như Tiết lão thái thái có thành khiến với một nhà Tam phòng mà ngược lại nàng cảm thấy một nhà Tam phòng đều rất an phận thủ thường, so với Phương Lam thường xuyên khiêu khích nàng thì Dung thị lại thuận mắt hơn nhiều.

Tiết lão thái thái nghe cuộc đối thoại giữa hai người mày cũng đã nhíu lại, trước giờ thái độ của nàng đối với một nhà Tam phòng luôn là không vừa mắt, dù sao Tam lão gia cũng không phải do nàng sinh, nữ nhân đối với nhi tử không do bản thân sinh ra luôn không phải rất tốt, huống hồ đó lại còn là nhi tử của chính thất cho nên trước giờ đối với Tam phòng nàng luôn khắc khe, cho dù Tiết Mộ đạt được thành tựu, Tiết Liên Kiều họa kỹ hơn người vẫn không thể thay đổi thành kiến trong lòng nàng.

“Được rồi được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mau đi thôi.” Thượng thư đại nhân từ đầu chí cuối đều im lặng lắng nghe, chuyện ở hậu viện nam nhân không tiện xen vào cho nên hắn chỉ có thể giao việc này cho Thượng thư phu nhân giải quyết, thấy sắc trời không còn sớm nữa bèn mở miệng.


“Nhị tỷ cũng đi cùng a?” Lúc này Tiết Phong Lan cũng nhìn thấy Tiết Lan Hương bên cạnh Tiết Phong Linh, nhìn y phục nàng ta mặc trên người liền hiểu ra là nàng ta muốn đi dự tiệc.

“Đúng vậy, Như Nguyệt cũng đâu có bảo là không được dẫn theo người? Nếu chỉ có hai tỷ muội chúng ta thì thật là nhàm chán, cho nên ta mới dẫn theo Nhị tỷ để làm bạn a.” Tiết Phong Linh thay Tiết Lan Hương trả lời, quan hệ giữa Tiết Phong Lan và Tiết Lan Hương nói tốt không tốt, nói xấu không xấu, chính là nếu Tiết Lan Hương đã đứng về phe nàng thì Tiết Phong Linh tự nhiên cũng không keo kịp mà ban cho Tiết Lan Hương một vài cơ hội để gả vào thế gia.

“Như vậy a?”

“Xe đã chuẩn bị, mau lên xe thôi.” Thượng thư phu nhân một bên thúc giục.

“Mẫu thân chờ chút, còn có một người chưa đến.”

Mọi người nghi hoặc nhìn về phía Tiết Phong Lan, không rõ nàng có ý gì, chính là Tiết Phong Linh nghe vậy thì đôi mắt không khỏi lóe sáng, không ai biết nàng ta đang suy nghĩ gì.

“Tứ tỷ…” Mọi người đồng loạt quay đầu, nhìn thấy bóng dáng yêu kiều đứng ở ngoài cửa không khỏi hiện lên tia kinh ngạc, nữ tử một thân tử y, làn váy phiêu bạc trong gió, tô điểm lên dáng người xinh đẹp động lòng người, người này không phải Tiết Liên Kiều thì là ai?

“Ngũ muội, muội đến rồi.” Tiết Phong Lan nhếch môi, nhìn về phía Thượng thư phu nhân giải thích: “Mẫu thân, là Ngũ muội giúp Lan Nhi sửa lại y phục nếu không Lan Nhi cũng không thể đi dự sinh thần của Như Nguyệt được cho nên Lan Nhi mới muốn báo đáp Ngũ muội, mẫu thân không trách Lan Nhi chứ?”

Thượng thư phu nhân nhìn Tiết Liên Kiều rồi lại nhìn Tiết Phong Lan, thầm nghĩ trên đời này chẳng có ai giúp đỡ người khác mà không cần báo đáp, đứa nhỏ Tam phòng này tính tình không tệ, nàng cũng không có bài xích, để đối phương đi theo bồi Lan Nhi hẳn là không thành vấn đề.

“Không có việc gì, Lan Nhi làm rất tốt, làm người phải ơn tất báo, không thể giống như bạch nhãn lang qua cầu rút ván được.” Thượng thư phu nhân còn chưa nói gì thì Thượng thư đại nhân đã lên tiếng, đối với việc làm của tiểu nữ nhi cảm thấy rất vừa lòng, nữ nhi của hắn nên là có bộ dạng như vậy, huống hồ Tiết Liên Kiều cũng là cháu gái của hắn, dẫn nàng ra ngoài tiếp xúc với nhiều người, biết được nhiều thứ cũng tốt.

“Đa tạ phụ thân khích lệ.”

Tiết Liên Kiều đây là muốn cùng Tiết Phong Lan kết minh? Tiết Phong Linh mặt lạnh nhìn một màn này, không có lên tiếng, nàng biết tài hoa của Tiết Liên Kiều so với nàng và Tiết Lan Hương đều không kém, nhưng vì thân phận của đối phương quá thấp cho nên từ trước đến giờ nàng cũng không có xem đối phương vào mắt, cho dù là chính nữ của Tam phòng thì Tam phòng cũng chỉ là một phòng thuộc Thượng thư phủ, Tam lão gia không công danh, không địa vị, cho dù Tiết Liên Kiều tài hoa hơn người, xinh đẹp như hoa thì cũng không phải là đối thủ của nàng, xã hội hiện tại quan trọng nhất chính là địa vị, không nghĩ đến hiện tại nàng ta lại muốn dựa vào Tiết Phong Lan để thay đổi số phận của bản thân. Một mình Tiết Liên Kiều đúng là không thể làm nên trò trống gì nhưng có Tiết Phong Lan thì lại khác, nhớ đến cung yến ngày đó, hình như ánh mắt Liên Hạo Nguyên nhìn Tiết Liên Kiều rất chăm chú.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.