Đích Nữ Phải Ngoan Độc

Chương 35: Tiền mất tật mang


Đọc truyện Đích Nữ Phải Ngoan Độc – Chương 35: Tiền mất tật mang

Thân ma ma không hiểu sao lại bị tát cho một cái, lại còn là do một ma ma
chưa gặp bao giờ, bọn họ là người hầu trong sân viện của phu nhân, đều
tự cho rằng bản thân hơn người một bậc, nô tài trong phủ có ai mà không
nể mặt ba phần, hôm nay tự dưng vô duyên vô cớ bị đánh, sao có thể không giận, nghĩ xong đưa tay định đánh lại, lại bị Thụy ma ma nắm chặt cổ
tay, hất qua một bên.

Bà ta lảo đảo một cái, mãi mới đứng
vững, vừa kinh ngạc không ngờ lão ma ma thoạt nhìn béo lùn chắc nịch này lại có khí lực lớn như vậy, lại vừa thẹn quá hóa giận, mắng: “Bà già
gian xảo này, thật lớn mật, lại dám đánh ta, xem ta có xé rách miệng của ngươi ra hay không!”

Nói xong liền nhào lên, Uyên Ương và
Hỉ Thước sợ Bạch Mộc Cận bị thương tổn, nghiêng người che ở phía trước,
lại sợ Thụy ma ma chịu thiệt, đang định xông lên phía trước chuẩn bị đấu một trận với Thân ma ma.

Đáng tiếc, tất cả mọi người đều
đánh giá thấp năng lực của Thụy ma ma, mặc dù Thân ma ma cũng được coi
là người cao lớn, thô chắc khỏe mạnh, nhưng hoàn toàn không có sự linh
xảo giống như Thụy ma ma, tùy tiện xông tới, lại bị Thụy ma ma nhẹ nhàng né sang một bên, thế là ngã gục.

Bà ta gặm được một miếng
bùn trong miệng, tức giận suýt ngất, lại thêm xấu hổ, đánh mất lý trí,
bò lên hướng về phía mấy lão mụ tử đang làm việc trong sân hô to: “Các
lão tỷ tỷ, còn đứng ngẩn ra đó làm chi? Người ta cũng đã bắt nạt tới
cửa, sao có thể đứng trơ mắt nhìn một mình ta chịu nhục?”

Mấy lão mụ tử này thấy Thân ma ma bị thiệt thòi, hơn nữa lại được Lục thị
ngầm đồng ý, bỏ lại công việc đang làm, xắn tay áo lên, vọt ra, khí thế
hùng hổ, giống như thật sự muốn đánh một trận với mấy người Bạch Mộc Cận mang đến.

Uyên Ương, Hỉ Thước cũng không phải ngồi không,
thấy người ta chuẩn bị quần công, lập tức đứng bên cạnh Thụy ma ma, biểu thị quyết tâm bọn ta quyết không thối lui.

Thụy ma ma quay
lại liếc mắt nhìn Bạch Mộc Cận, thấy vẻ mặt nàng như thường, hoàn toàn
không có dáng vẻ chấn kinh, gật gật đầu, sau đó lại ghé vào tai Hỉ Thước và Uyên Ương lẩm bẩm một câu, hai nha đầu lập tức lộ ta ánh mắt sùng
bái với Thụy ma ma.

Ba người cùng nhau quay đầu, nhất trí
đối đầu với thế tới hung hăng của mấy lão mụ tử kia, bọn họ tiến lên một bước, các nàng liền thoáng lùi về sau một bước, Thân ma ma tức giận

nhất, không để ý cái khác, liên tiếp xông về phía trước, mục tiêu nhắm
thẳng vào Thụy ma ma.

Thụy ma ma âm thầm buồn cười, bà già
này thật sự không biết nhớ đời, bà ta đi tới, Thụy ma ma cố ý xê dịch
sang bên cạnh một chút, làm cho bà ta không bắt kịp, thân thể lại dần
dần lui về phía vách tường, cố ý làm bộ không còn đường lui, có chút
hoảng sợ nhìn Thân ma ma, giống như rất sợ bà ta xông tới đánh người
vậy.

Thân ma ma cũng cho rằng lúc này chính là thời cơ tốt
để giáo huấn Thụy ma ma, nổi giận gầm lên một tiếng, tích tụ sức lực
nhào về phía trước, ngay khi ngàn cân treo sợi tóc, Thụy ma ma thần kỳ
chuyển thân ra bên ngoài , mà Thân ma ma bị mất đà, đâm đầu vào tường,
lập tức phun máu mũi, đầu cũng bị vỡ, từ trên vách tường chóng mặt ngã
xuống.

Bà ta không thể tin tưởng liếc mắt Thụy ma ma ở bên
cạnh lông tóc không hao tổn, đột nhiên gào khóc lên, hô: “Các vị tỷ tỷ,
nhất định phải giúp ta báo thù a!”

Mấy lão mụ tử kia lúc đầu còn hơi nghi ngại, thấy đồng bạn của chính mình bị thương, cũng không
trấn định được nữa, thế nhưng mấy bà cũng thông minh, không dám đi đi
trêu chọc Thụy ma ma thoạt nhìn sâu không lường được, mà là chạy về phía Uyên Ương và Hỉ Thước -hai tiểu nha đầu nhìn có vẻ mảnh khảnh.

Hỉ Thước và Uyên Ương liếc mắt nhìn nhau, cố ý vừa đi vừa lùi, mấy lão mụ
tử kia lộ ra nụ cười dữ tợn, vươn móng vuốt về phía các nàng.

Uyên Ương Hỉ Thước vừa lui, đột nhiên giống như vấp phải thứ gì, ngã trên
mặt đất, mấy lão mụ tử thấy hai nha đầu này vụng về như vậy, càng cho
rằng các nàng dễ ức hiếp, nhào lên một mạch, chuẩn bị ra tay đánh người.

Hỉ Thước Uyên Ương nhân cơ hội này ngáng chân bọn họ, làm cho tất cả đều
ngã thành một đống, người đè lên người, chốc lát chưa thể đứng lên, hai
nha đầu nhân cơ hội này, quay lại vừa đánh vừa véo, hơn nữa toàn nhằm
vào những chỗ kín đáo trên người mấy bà già kia mà xuống tay.

Chỗ nào thịt mềm thì véo chỗ đó, chỗ nào thịt cứng thì đánh chỗ đó, mấy lão mụ tử vừa giãy dụa vừa dùng cả tay lẫn chân, hết đá lại đánh Uyên Ương
và Hỉ Thước, hai nha đầu cố ý để cho bọn họ đạp cho mấy cái, sau đó

nhanh chóng lăn lộn trên đất, quần áo tóc tai đều loạn cào cào.

Bạch Mộc Cận nhìn đường nhỏ phía xa một chút, đột nhiên xông lên phía trước, che ở trước mặt Uyên Ương và Hỉ Thước, mấy lão mụ tử kia cũng đã bò
lên, bởi vì bị tổn thất lớn, cho nên lúc này giận đỏ hai mắt, hận không
thể tiến lên xé xác Uyên Ương và Hỉ Thước.

Mà lúc này Bạch
Mộc Cận cản ở trước mặt mấy bà, không khác nào chọc gậy bánh xe, một
người trong đó mạnh mẽ nói: “Đại tiểu thư, ta khuyên ngài đừng nên cản
trở, hai xú nha đầu không hiểu quy củ này, nô tỳ muốn thay người dạy dỗ
một chút!”

Bạch Mộc Cận vô cùng hoang mang, bắt đầu gào
khóc, nói lớn: “Mẫu thân, người mau mau đi ra đi, cứu Cận Nhi với, mấy
lão nô này vừa đánh con rồi!”

Mấy lão mụ tử nghe thấy nàng
kêu loạn như thế, khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, ai cũng tức giận quát
lớn nói: “Ngươi kêu loạn cái gì, chúng ta nào có đánh ngươi, chúng ta là muốn thay Đại tiểu thư quản giáo nha đầu!”

Nói xong có
người xông lên muốn che miệng Bạch Mộc Cận, bị phu nhân nghe thấy thì
không sao, nếu như bị người ta nghe thấy đi nói cho lão phu nhân biết,
các bà làm sao có quả ngon để ăn.

Bạch Mộc Cận vừa rơi lệ,
vừa giãy dụa, Uyên Ương Hỉ Thước thấy tiểu thư nhà mình chịu nhục, tức
giận nhào tới, vừa liều mạng muốn kéo mấy lão bà tử đáng ghét kia ra,
vừa kêu gào ầm ĩ: “Không tốt, ác nô bắt nạt chủ rồi, các ngươi đây là
muốn giết Đại tiểu thư sao?”

Thụy ma ma ở một bên mừng thầm, thấy thời cơ gần đến, cũng mau mau nhào tới, ngăn mấy bà già kia lại,
đồng thời ở bên trong xô đẩy, khiến cho mấy người kia chịu không ít
thiệt thòi.

Bởi vì Thụy ma ma gia nhập, nhóm Bạch Mộc Cận
không còn thua thiệt nữa, trái lại nhân cơ hội này, lén lút xuống tay

trên người mấy bà già kia, mấy bà bị đau, càng thêm điên cuồng, quay
sang Uyên Ương Hỉ Thước hết đá lại đánh, Uyên Ương Hỉ Thước tuy rằng né
được nhiều lần, nhưng vẫn bị ăn đau khôgn ít, đau đến mức muốn khóc lên.

Miệng Bạch Mộc Cận được tự do, kêu la càng lớn tiếng hơn: “Hu hu. . . Mẫu
thân cứu con, Cận Nhi sắp bị đánh chết rồi! Mẫu thân. . . Cứu con!”

Lục thị ở bên trong nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hỏa khí nín nhịn trong
lòng bấy lâu, lập tức biến mất. Vô cùng hưởng thụ ăn hoa quả tươi nha
đầu đưa đến.

“Phu nhân, có nên đi ra ngoài không? Nếu như
kinh động đến lão phu nhân, chuyện này e rằng …?” Đại nha hoàn Oánh
Thu bên cạnh Lục thị hỏi dò.

Tuy rằng Lục thị còn muốn để
cho Bạch Mộc Cận nếm chút khổ sở, nhưng rốt cuộc vẫn còn kiêng kỵ Bạch
lão phu nhân, liền nói: “Hừ, bà lão kia luôn phá hư chuyện tốt của ta,
khắp nơi làm khó dễ ta, sớm muộn ta cũng cho bà ta biết lợi hại của ta
!”

Phía bên ngoài viện, Bạch Mộc Cận tiếp tục khóc gọi, làm
cho mấy lão bà tử bị mất tập trung, thanh âm thê thảm kia, giống như các bà thực sự xuống tay đánh nàng vô cùng ác độc vậy, kỳ thực các bà căn
bản không động tới nàng một phân, phu nhân đã căn dặn, không thể thật sự ra tay đối với Đại tiểu thư, bằng không sau này sẽ không có cách nào
thu thập.

“Đại tiểu thư, ngài cũng đừng kêu kêu, ngài tránh
ra đi thôi, bằng không, chẳng may thương tổn đến ngài, nô tỳ cũng mặc
kệ!”

“A. . . Cứu mạng a, phụ thân, mẫu thân, cứu cứu Cận Nhi. . .” Bạch Mộc Cận liều mạng khóc gọi rất lớn, cực kỳ thê thảm.

Chỉ nghe phía sau một tiếng quát mắng, mang theo mười phần tức giận: “Dừng tay, các ngươi đang làm cái gì?”

Mấy ão bà tử vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Bạch Thế Tổ lửa giận ngập trời
đứng đó, tức giận đến mức râu mép cũng rung lên, lập tức sợ vỡ mật, rầm
rầm quỳ một chỗ.

Bạch Mộc Cận vừa quay đầu lại, mắt rưng
rưng lệ nhìn Bạch Thế Tổ, sau đó lao về phía Bạch Thế Tổ giống như nhìn
thấy cọng rơm cứu, quỳ trên mặt đất ôm chân Bạch Thế Tổ khóc ròng nói:
“Phụ thân, ngài đã tới, chậm một chút nữa, Cận Nhi e rằng sẽ mất mạng,
hu hu. . .”

Bạch Thế Tổ thấy con gái lớn khóc nước mắt như

mưa, tóc tai y phục cũng có chút ngổn ngang, trên người giống như bị ai
giẫm lên vài cái, thoạt nhìn vừa chật vật lại điềm đạm đáng yêu, lại bất lực gào khóc ôm chân của hắn, trái tim hiền từ của người cha chưa bao
giờ có bỗng dưng bị khơi lên.

Hắn cuống quít ôm Bạch Mộc Cận lên, đau lòng nhìn nàng, hỏi: “Cận Nhi, con làm sao vậy? Rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì? Những lão bà kia sao lại dám đánh con?”

“Phụ thân. . .” Bạch Mộc Cận khóc lóc nằm ở trong lòng Bạch Thế Tổ, khóc
không thành tiếng, Bạch Thế Tổ vỗ vỗ lưng của nàng, không biết làm sao,
muốn an ủi lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể liên tiếp lặp lại:
“Cận Nhi ngoan, đừng khóc đừng khóc, cha ở đây. . .”

Bạch
Mộc Cận ngoài mặt khóc nức nở, nhưng trong lòng lại cười lạnh, nếu như
Bạch Thế Tổ có thể nhìn thấy dáng vẻ thật sự của nàng, nhất định sẽ cảm
thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân. Chỉ là hắn không nhìn thấy, trái lại vẫn
đang đau lòng dỗ dành nàng.

Được Thụy ma ma ra hiệu, Uyên
Ương Hỉ Thước cũng khóc lóc quỳ gối trước mặt Bạch Thế Tổ, Uyên Ương vừa rơi lệ, vừa đau lòng nói: “Công gia, ngài làm chủ cho tiểu thư với, mấy ác nô này lại ngang nhiên dám đánh Đại tiểu thư, nô tỳ thế đơn lực bạc, có lòng muốn che chở Đại tiểu thư, cũng không phải địch thủ, đều bị
đánh cho vết thương chằng chịt, vô lực hoàn thủ a!”

“Thật là to gan, Quốc công phủ ta sao có thể nuôi một đám điêu nô như vậy, ai
cho các ngươi lá gan này, cũng dám bắt nạt con gái của ta, các ngươi bắt nạt nàng không có mẫu thân sao, nhưng ta- người phụ thân này vẫn còn
sống sờ sờ ra đấy, được được được. . . Hôm nay ta nhất định phải đem
đánh chết bọn lòng lang dạ sói ngu xuẩn ác độc các ngươi!” Bạch Thế Tổ
tức giận run người.

Mấy lão mụ tử sợ đến mức mặt vàng như
đất, liên tiếp dập đầu, cuối cùng kêu loạn lên: “Nô tỳ không dám, nô tỳ
không dám, Công gia khai ân . . .”

“Hu hu. . . Phụ thân,
chắc hẳn những lão bà này khi dễ Cận Nhi không có chỗ dựa, ngang nhiên
đánh con ngay trước sân viện của mẫu thân, con kêu khóc thật lâu, cũng
không có ai ra cứu con, nếu không phải phụ thân đúng lúc chạy tới, hôm
nay Cận Nhi không biết làm sao mới tránh được kiếp nạn này !” Bạch Mộc
Cận nói, lại nằm ở trong lòng Bạch Thế Tổ mà gào khóc.

Bạch
Thế Tổ lúc này mới để ý tới, đây chính là Ngưng Hương Uyển, vừa nãy đang định tự mình đến thăm Lục thị, không ngờ lại gặp được tình cảnh này,
Lục thị rõ ràng ở trong phòng, vậy mà không để ý Cận Nhi kêu cứu, bỏ mặc nàng bị hạ nhân đánh đập.

Hắn giận dữ quát một tiếng, nói: “Lục Ngưng Hương, ngươi lăn ra đây cho ta, ngươi muốn hại chết con gái của ta sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.