Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 90: Âm thầm tương trợ


Đọc truyện Đích Nữ Nhị Tiểu Thư – Chương 90: Âm thầm tương trợ

Editor: Gà

Vân Lãnh Ca giơ tay lên vén sợi tóc có chút không an phận ra sau tai, ngẫm nghĩ: Bán Hạ chính là thuốc độc ở cổ đại, nhọt ở gáy, cổ họng, kích thích dịch tiêu hóa mãnh liệt; dùng số ít có thể làm cho miệng lưỡi chết lặng, lượng nhiều sẽ bị sưng thũng gây đau đớn, không thể lên tiếng, chảy dãi, nôn mửa, toàn thân tê tái, hô hấp chậm chạp, co rút, khó thở, cuối cùng tê dại mà chết, ở gia đình giàu có thường dùng biện pháp này để ém miệng, dù sao gia đình giàu nhiều bí ẩn, ai cũng không muốn di nương nô tỳ nhà mình nói hết ra những lời không nên nói, bị người khác cười nhạo, lão phu nhân muốn một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, tránh cho Lý Ngọc Nhi đi thôn trang nhưng vẫn không an phận, muốn hạ độc khiến nàng ta bị câm, để nàng ta không thể nghĩ được mưu kế gì, chỉ có thể cả đời đợi ở thôn trang cô đơn tới già, trừng phạt này thật là? Hình như có phần hơi quá rồi… Xem ra lão phu nhân muốn giết gà dọa khỉ, dùng chiêu này cảnh cáo người không biết nông sâu trong phủ, nếu có người tiếp tục nhảy lên nhảy xuống, kết cục như Tam di nương chính là tấm gương của các nàng, liên tiếp xảy ra sự cố, khiến lão phu nhân vô cùng không kiên nhẫn rồi.

“Mẫu thân, hình như phạt quá nặng rồi, trực tiếp đưa đến thôn trang không được sao?” Vân Bá Nghị nhìn đáy mắt Lý Ngọc Nhi đầy tuyệt vọng và chết lặng, ngây ngốc xụi lơ trên mặt đất, không khỏi nhớ tới cuộc sống trước kia của bọn họ cầm sắt hòa minh, đặc biệt ân ái, trong lòng rốt cuộc cũng không đành lòng, khổ sở nói.

“Hài tử của con còn chưa kịp gọi một tiếng phụ thân liền bị nàng ta hại chết, chẳng lẽ con không hận chút nào sao?” Lão phu nhân đã nổi lên nghi kỵ và chán ghét đối với Lý Ngọc Nhi, đối với mấy di nương thích khích bác ly gián, lòng dạ rắn rết này lại càng hận thấu xương, giữ mạng cho nàng ta, ở thôn trang dưỡng già, đã khoan dung lắm rồi.

“Chuyện này…” Vân Bá Nghị nhìn sang lão phu nhân, lại nhìn vào phòng, bên trong từng chậu máu không ngừng được bưng ra, đôi môi hơi giật, nhắm mắt lại thở dài, không nói thêm gì nữa.

“Mang nha đầu Lục Ý này xuống đánh chết.” Lão phu nhân thấy Vân Bá Nghị chấp nhận quyết định của bà, ánh sáng hài lòng trong mắt lóe lên, liếc mắt nhìn thấy Lục Ý đang quỳ dưới đất, lạnh giọng nói.

Nghe vậy, đầu Lục Ý rủ xuống thật lâu lại ngẩng lên, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Nhị tiểu thư, đáy mắt bình tĩnh, tro tàn, còn có một tia thoải mái.

Vân Lãnh Ca ngầm thở dài, khi Lục Ý giả vờ đầu quân cho nàng để truyền tin tức giả thì cũng biết nàng ta bị người khác ép buộc, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của con người, rất nhiều điều có thể thấy được từ trong ánh mắt, hôm đó trong đôi mắt Lục Ý tràn đầy sự không còn hy vọng cùng vẻ ảm đạm, rõ ràng đã tính toán được ăn cả ngã về không, không thành công thì thành nhân.

Nhưng Lục Ý là người của Nhị di nương, sao lại bị Lý Ngọc Nhi uy hiếp để giúp nàng ta đối phó với mình? Trong đó hẳn có nguyên nhân sâu xa, nhưng nếu đã làm, thì nên làm đến cùng, nhưng nguyên do rối rắm trong đó, Vân Lãnh Ca không muốn nghĩ nhiều, cũng không muốn tìm hiểu thêm, tất cả chuyện này đều kết thúc thôi, suy nghĩ nhiều vô ích.

“Tướng gia, tỳ thiếp cũng là vì ngài mà, ngài quên trước kia từng nói những gì với Ngọc Nhi rồi sao? Ngài đã nói nữ nhân ngài yêu mến nhất là ta, cả đời sẽ thương yêu, sủng ái ta…” Lý Ngọc Nhi bị vài ma ma thô thiển kéo ra ngoài, không ngừng giãy giụa, ai oán nói những chuyện ngày xưa, muốn Vân Bá Nghị nhớ lại tình cảm đối với nàng ta.

“Phụ thân, đừng mà, nữ nhi không thể không có nương…” Vân Thu Ca đứng dậy chạy vài bước, ôm lấy thân thể Lý Ngọc Nhi, khóc đến đáng thương, mắt tràn đầy sương mù không tiếng động cầu khẩn.

Lão phu nhân không chút cử động, nét mặt không có biểu tình gì, lạnh lùng nói: “Còn không mau đem Tứ tiểu thư lôi ra, một đám các ngươi chết hết rồi hả?”

Nha hoàn đứng ở cách đó không xa đồng loạt xông lên, nhiều người sức mạnh lớn, rất nhanh, lập tức kéo Vân Thu Ca dường như đang gắt gao dính chặt vào người Lý Ngọc Nhi ra lần nữa: “Tứ tiểu thư, đừng kích động…”


“Đám tiện nô tài các ngươi, mau buông ta ra, nếu không ta bán toàn bộ các ngươi.” Đôi mắt Vân Thu Ca đỏ lên, giống như dã thú bị vây trong lồng sắt, liều mạng giãy giụa, bọn nha hoàn nhiều người, nàng tránh không được, lớn tiếng uy hiếp.

“Đưa Tứ tiểu thư trở về viện, không có lệnh của ta, không cho nó ra ngoài.” Lão phu nhân tức giận cắn răng nghiến lợi, ở trước mặt bà dám uy hiếp bọn nha hoàn như vậy, xem bà như chết rồi phải không, đều do Tam di nương dạy ra nữ nhi tốt, vô pháp vô thiên, mắt không có tôn trưởng, là cá mè một lứa vớiTam di nương, đều là một loại âm hiểm xảo trá, lòng dạ độc ác.

Nhưng Vân Thu Ca rốt cuộc vẫn là huyết mạch của Tướng phủ, tiểu thư hẳn hoi, con cháu của Bá Nghị vốn mỏng manh, không thể dễ dàng xử lý được.

Vân Bá Nghị đau xót xoay mặt đi, nhịn xuống ý nghĩ thương xót ở đáy lòng, mặc cho ma ma lôi Lý Ngọc Nhi đi, nói cho cùng: nàng ta đều vì vị trí nữ chủ nhân Tướng phủ, muốn diệt trừ kẻ địch cản trở nàng ta là Vân Lãnh Ca, còn bóp chết hài nhi trong bụng Nhị di nương tương lai có thể sẽ uy hiếp địa vị của nàng ta từ trong tã lót.

“Bá Nghị, Lãnh Ca, viện này huyết khí quá nặng, các con trở về nghỉ ngơi, nơi này do ta làm chủ.” Lão phu nhân thấy trong chốc lát phòng ngoài cũng chỉ còn lại thưa thớt có vài người, thở dài, nói: “Tứ di nương, ngươi ở lại đi.”

Lãnh Ca vẫn chưa xuất giá, Bá Nghị lại là nam tử, ở lại không chỉ không giúp được gì, ngộ nhỡ có chuyện gì đụng chạm, liền hối hận không kịp.

“Vâng, tổ mẫu.” Vân Lãnh Ca đối với quyết định này của lão phu nhân rất vui vẻ nói gì nghe nấy, nói tạ ơn, hành lễ mang theo Ngâm Thư sau lưng rời khỏi Tích Ngô Uyển.

“Tiểu thư, lạnh không?” Ngâm Thư nhìn tiểu thư chỉ mặc la quần đơn bạc, quan tâm hỏi, sương sớm mùa xuân rất lạnh, dễ nhiễm phong hàn lắm.

“Cũng may, gần đây chăm chỉ luyện võ, thân thể tốt lên rất nhiều rồi.” Vân Lãnh Ca nhìn sang đường mòn bên cạnh đặt đèn lồng chiếu sáng, không chút để ý trả lời.

“Tiểu thư, ngươi nói xem tại sao lão phu nhân giữ lại một mình Tứ di nương?” Ngâm Thư suy nghĩ một chút, hỏi.

“Còn có thể là gì, Vạn thị, Lý thị đều không được rồi, gia đình của kẻ có tiền trong phủ chính là như vậy, vĩnh viễn không thiếu nữ nhân, nhất là tâm hướng phú quý, nữ nhân dựa dẫm vào người có quyền thế, Vạn thị ngã xuống, Nha Nha đứng lên, hiện tại Lý thị ngừng chiến, Tứ di nương liền thuận theo tự nhiên thay vị trí của nàng ta.” Vân Lãnh Ca bước đi vô cùng chậm, nhàn nhã tản bộ, chậm rãi giải thích: “Giống như quan chức trên triều đình vậy, Thượng Thư bị cách chức, Thị Lang lập tức được thăng một cấp, bọn họ cũng không sai biệt lắm, giống vậy thôi.”

“Vận khí Tứ di nương thật tốt, không tốn tí công nào, không dùng một thủ đoạn nào, dựa vào tiểu thư bò lên trên, tiểu thư, ngài cần gì giúp nàng đến như vậy.” Dù Ngâm Thư tính tình bình tĩnh, nhưng nghĩ tới mọi chuyện đều do tiểu thư xông lên phía trước chắn hết nguy hiểm, che gió che mưa giúp Trần Tố Lan, nàng cảm thấy tiểu thư làm vậy không đáng giá.

“Giúp nàng ta cũng là giúp bản thân ta, có gì khác đâu, mối thù của ta và Nhị di nương đều là chuyện cũ năm xưa rồi, cơ hội tính toán nửa phần cũng không có, chỉ có phân rõ sống chết, phân ra thắng bại mới có thể bỏ qua, Tam di nương…” Vân Lãnh Ca dừng một chút, thở dài thương hại: “Nàng ta có thói quen sợ hãi rụt rè, cho rằng ta giúp nàng ta nhất thời, sẽ giúp nàng ta một đời, kỳ thật ta tận lực giúp nàng ta cũng không sao, nhưng nàng ta lại quá lệ thuộc vào ta, rồi lại khắp nơi tính kế ta … ta cũng không phải là Bồ Tát được người cung phụng trong Phật đường, thương xót chúng sinh, thích lấy đức báo oán.”


“Tiểu thư, do ngài quá tốt thôi.” Ngâm Thư tỉ mỉ nghiền ngẫm nhìn Vân Lãnh Ca một phen, cuối cùng cho ra kết luận như vậy.

“Thật sao? Ngươi là người đầu tiên nghĩ ta như vậy đấy.” Vân Lãnh Ca không nhịn được bật cười, nụ cười nhạt nhẽo, nhẹ giọng nói: “Người nhường ta một thước, ta kính người một trượng, mọi việc suy bụng ta ra bụng người, dĩ nhãn hoàn nhãn (lấy mắt trả mắt, ý nói người ta đối xử với mình như thế nào mình sẽ đối xử với họ như vậy), đây chính là thái độ làm người của ta.”

“Vâng.” Ngâm Thư khẽ lên tiếng, vô cùng tán thành.

Vân Lãnh Ca trở lại Liên Lãnh Uyển, không ngại phiền toái đáp trả vấn đề của Lâm ma ma.

“Tiểu thư, quả nhiên ngài đoán không sai, Lý thị đúng là bạch nhãn lang.” Sau khi Lâm ma ma biết được đầu đuôi mọi chuyện, cau mày, tức giận nói.

“Lòng người khó dò nước biển khó đo, ma ma cần gì phải để tâm.” Vân Lãnh Ca ngồi trên ghế mĩ nhân, khẽ nhấp một ngụm trà, an ủi.

“Tiểu thư, ngài làm sao biết Lục Ý là người của Tam di nương?” Ngâm Cầm hiếu kỳ hỏi, mặc dù lúc ấy nàng cũng cảm thấy nha đầu kia có chỗ không thích hợp, nhưng không thích hợp ở đâu, vắt hết óc cũng không nhớ ra nổi.

“Lời nói có rất nhiều sơ hở, thứ nhất, Nhị di nương và Tam di nương kết thù nhiều năm như vậy, mặc dù giữa các nàng có chung kẻ địch là ta, nhưng sẽ không đánh vỡ khoảng cách, hợp tác đối phó ta, thứ hai, hiện tại hài tử trong bụng Nhị di nương là hi vọng lớn nhất của nàng ta, nàng ta không ngu xuẩn như vậy, chuyện vu cổ thuật mới vừa bình ổn, nên thong thả dưỡng thai, nhưng lại hành sự lỗ mãng hạ độc thủ, điều này không giống với thủ đoạn của nàng ta, thứ ba, cũng là điểm mấu chốt nhất, Thủy Lục do ma ma tiến cử, ta tin tưởng ma ma, đương nhiên cũng tin tưởng Thủy Lục.” Vân Lãnh Ca chậm rãi nói ra điểm đáng ngờ, giọng nói không nhanh không chậm, giống như nước chảy nhỏ giọt vào dòng suối, thấm vào ruột gan.

Thủy Lục đứng trong phòng xa mọi người nhất nghe vậy mặt tràn đầy vẻ xúc động ngẩng đầu nhìn về Vân Lãnh Ca, kể từ khi hầu hạ ở Tướng phủ, bên cạnh Nhị tiểu thư có Ngâm Cầm, Ngâm Thư, còn có Vận Nhi bên cạnh hầu hạ nhiều năm, đều là tâm phúc của tiểu thư nhất, nàng cho rằng tiểu thư không quá coi trọng của mình…

“Tiểu thư, cảm tạ ngài.” Lâm ma ma giơ tay dùng khăn lụa lau khóe mắt, lau nước mắt sắp tràn ra, lẩm bẩm nói.

“Các ngươi đều là người thân của ta, giữa người thân với nhau không cần nói lời cảm tạ.” Vân Lãnh Ca lạnh mặt, không thể chịu được mọi người trong phòng ai cũng lệ nóng quanh tròng nhìn mình, trong lúc nhất thời đầu có chút ong ong, vội thay đổi đề tài hỏi, “Ngâm Cầm, ngươi có dùng tảng đá đập vào cửa sổ phòng của Nhị di nương hay không?”

“Không có, tiểu thư, nô tỳ vẫn nghe lời của ngài đợi trong sân mà.” Ngâm Cầm ngạc nhiên hồi lâu, nói.


“Vậy thật kỳ quái, rõ ràng ta nghe được có người đánh vào cửa sổ, dùng hòn đá … Vật nặng đập vào mới có thể phát ra tiếng vang.” Vân Lãnh Ca suy tư hồi lâu, cũng không nghĩ nổi rốt cuộc do người nào gây nên, chỉ nghĩ là chuyện nhỏ, liền để qua một bên, nhưng nàng vẫn cảm thấy nghi hoặc: “Cây trâm kia của Tam di nương do ngươi động tay chân phải không?”

“Hả?” Ngâm Cầm nghe vậy càng thêm kinh ngạc, đối với vấn đề này của tiểu thư càng nói càng không hiểu, chỉ đành khó hiểu lặp lại lời vừa nói một lần nữa: “Nô tỳ chưa từng ra khỏi viện mà.”

“Chẳng lẽ không phải tiểu thư làm?” Ngâm Thư ngớ ra, vội vàng hỏi, khi phủ y nói mùi thuốc tản ra từ cây trâm của Lý Ngọc Nhi thì nàng còn tưởng do tiểu thư làm.

Vân Lãnh Ca nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng đầy băn khoăn, xuống tay từ trang sức cận thân của Lý Ngọc Nhi, đúng là có thể giải quyết mọi chuyện triệt để, tính toán không chê vào đâu được, nhưng ở Tê Hà Uyển đều là nha đầu tâm phúc của nàng ta, muốn thực hiện thì nói dễ hơn làm, cho nên hôm nay nếu không có chứng cớ phạm tội rõ ràng, nàng sẽ xuống tay từ Lục Ý, dù sao chạy được hòa thượng nhưng không chạy được miếu, tìm hiểu nguồn gốc từ Lục Ý, nắm lửa này đương nhiên sẽ đốt tới người Lý Ngọc Nhi, nhưng mà, có chút tốn công.

Rốt cuộc là ai giúp nàng đây? Xem ra người đó đã hiểu thấu được kế sách của nàng, người đến là địch hay là bạn?

“Chẳng lẽ có người âm thầm trợ giúp tiểu thư? Có phải người của Tướng gia hay không?” Tướng gia trong lời Ngâm Cầm là Lâm Hải Bác, theo ý nàng, có thể suy nghĩ cho tiểu thư, trừ Tướng gia, không còn ai khác.

Ám vệ của Liên Lãnh Uyển chỉ là thị vệ bình thường của phủ Tả Tướng, biết giám thị, thành thạo quan sát, nhưng muốn bọn họ trong đám người dày đặc như vậy xuống tay bôi thuốc vào trang sức của Tam di nương, là tuyệt đối không thể, cho nên Ngâm Cầm loại bỏ ám vệ.

“Ừ, có thể.” Vân Lãnh Ca gật đầu, ở Đông Dương trừ ông ngoại nàng ra thật đúng là không có ai sẽ hảo tâm tương trợ nàng.

“Ngâm Thư, hôm nay nếu ngươi ra tay, hài tử trong bụng Nhị di nương có bao nhiêu phần chắc chắn có thể còn sống.” Đáy mắt trong trẻo của Vân Lãnh Ca lóe lên tia sáng, khóe miệng cười nhẹ, đột nhiên ý tứ không rõ hỏi.

Sắc mặt Ngâm Thư có chút do dự, suy nghĩ một chút, đáp: “Năm phần.”

“Ta thờ ơ lạnh nhạt nhìn hài tử của Nhị di nương hóa thành một vũng máu, có phải vô cùng ích kỷ tàn nhẫn hay không.” Vân Lãnh Ca rũ mắt xuống, giọng nói hơi nặng nề, hôm nay nếu hài tử của Nhị di nương bình yên vô sự, Lý Ngọc Nhi quá lắm chỉ là mưu hại không thành, phụ thân tuyệt đối sẽ thương hương tiếc ngọc, dàn xếp ổn thỏa, nhưng ở trong mắt lão phu nhân, an nguy của bản thân cao hơn tất cả, bất luận hy sinh bao nhiêu người, nhất định bà đều sẽ lo lắng cho bản thân trước tiên, nàng khoanh tay đứng nhìn Vạn Phượng ngô đẻ non, chính là muốn mượn tay lão phu nhân trừ bỏ Lý Ngọc Nhi, mà hài tử khó giữ được, càng khiến Vân Bá Nghị cắt đứt tình cảm trong lòng, thúc đẩy ông nhẫn tâm với Lý Ngọc Nhi.

“Tiểu thư, Nhị di nương nhằm vào ngài không phải chuyện ngày một ngày hai, nàng ta quanh năm suốt tháng hại ngài còn chưa đủ nhiều sao? Nàng ta không từ thủ đoạn nào âm mưu tỉ mỉ nhiều không đếm hết, ngài không cần phải áy náy với nàng ta đâu.” Sắc mặt Lâm ma ma trong nháy mắt trầm xuống, giọng nói lại cực kỳ dịu dàng an ủi.

“Đúng vậy, tiểu thư, nếu Nhị di nương không có lòng tiểu nhân hãm hại ngài, tính kế ngài, thì sẽ rơi vào kết cục hôm nay ư.” Vận Nhi không muốn nhìn thấy tiểu thư đau lòng khổ sở, vội vàng an ủi theo Lâm ma ma.

“Nếu như ngài không đoán trước được âm mưu của Tam di nương, mà để cho quỷ kế của nàng ta được như ý, không biết giờ này tiểu thư đang ở đâu nữa? Còn nữa, từ đầu đến cuối, đều một tay Tam di nương bày ra, không hề có quan hệ tới ngài.” Ngâm Thư không giỏi nói chuyện, không biết nên an ủi như thế nào, chỉ đành nói ra sự lợi hại trong đó, phân tích cho tiểu thư.

Nghe giọng điệu bọn họ ồn ào quan tâm, Vân Lãnh Ca không nói gì, có thể được người hiểu, trong lòng vui vẻ rất nhiều.


“Khuya lắm rồi, các người đi nghỉ ngơi đi.” Khoát tay áo, sắc mặt Vân Lãnh Ca có chút mệt mỏi nói.

Đám người Lâm ma ma lo lắng liếc mắt nhìn tiểu thư, thấy ánh mắt nàng yên tĩnh, nhưng dưới mí mắt có một quầng thâm nhạt, khẳng định tiểu thư cực kì mệt mỏi, lập tức cung kính lui xuống giúp nàng đóng cửa.

Vân Lãnh Ca thở dài, phủ đệ nhà cao cửa rộng, khắp nơi sài lang hổ báo, vì quyền lợi và địa vị, ai ai cũng lòng dạ độc ác, dường như muốn đạp thi thể của người khác để bò lên trên, nếu muốn sinh tồn được nơi nhà cao cửa rộng, ngoại trừ phải thật cẩn thận, đồng thời, còn phải ác hơn, độc hơn người khác, chỉ cần có một chút nhân từ nương tay, người chết không có chỗ chôn chắc chắn là bản thân.

“Người tốt sống không lâu, tai họa do trời, mèo con, đạo lý này cần bản Thế tử dạy nàng sao?” Đột nhiên, cửa sổ khẽ động, đã bị mở ra, một bóng người quen thuộc, giọng điệu lười biếng nhảy vào.

“Thế tử, có gì cần làm sao.” Mí mắt Vân Lãnh Ca đều lười nâng, âm thanh nhẹ như sương khói, lập tức biến mất.

“Một ngày không gặp như cách ba thu, chúng ta có bao nhiêu thu không gặp rồi?” Trong nháy mắt Mộ Dung Diệp phủi sương nhiễm trên áo, liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Vân Lãnh Ca, ánh mắt lóe lên, lười biếng nói.

Vân Lãnh Ca ngẩng đầu nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mộ Dung Diệp, chốc lát, lại cúi đầu.

“Có thể đánh đàn không? Đàn một khúc ta nghe xem.” Mộ Dung Diệp nhìn Vân Lãnh Ca thờ ơ, chân mày không tự chủ hơi nhíu, muốn tìm chút chuyện cho nàng làm để nàng bớt u sầu.

“Bây giờ sao? Không có hứng.” Vân Lãnh Ca nhẹ nâng mí mắt, từ trong ánh mắt của Mộ Dung Diệp dường như thấy được sự quan tâm, mi tâm hơi giật, nhẹ giọng nói: “Hơn nửa đêm đánh đàn, cũng chỉ có Thế tử mới nghĩ ra biện pháp độc đáo như vậy.” Vừa nói xong, ảo não cắn cánh môi, sao bản thân cũng học người khác giận chó đánh mèo rồi.

Mộ Dung Diệp đối với lời nói châm biếm của Vân Lãnh Ca giận quá hóa cười, ngồi xuống bên cạnh nàng, rất tự nhiên bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm.

“Đây là chén trà…” Vân Lãnh Ca không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn hắn uống chén trà của mình, gắng nuốt hai chữ ‘của ta’ vào trong bụng.

“Vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy! Đạo lý người tốt sống không lâu cần ta phải dạy nàng sao?” Khuỷu tay Mộ Dung Diệp tựa vào bàn, lấy tay nâng má, trong ánh mắt có ngọn lửa nhỏ, chói lọi sáng rực.

“Tiểu nữ hiểu, nhưng trẻ con vô tội, âu sầu trong lòng thôi.” Vân Lãnh Ca liếc hắn một cái, tự mình lấy một chén trà khác rót đầy nước trà.

“Vân Lãnh Ca, nàng hơi ngốc có phải không hả?” Mộ Dung Diệp hừ một tiếng, bờ môi kiên nghị nâng lên tạo thành đường cong đẹp mắt, môi mỏng màu hồng nhạt chậm rãi mở ra: “Cá lớn nuốt cá bé, thích giả sinh tồn (kẻ muốn sống tồn phải trải qua sự chiến thắng kẻ thù địch), nếu như nàng mềm lòng, hôm nay người bị đưa đến thôn trang chắc chắn sẽ là nàng.”

“Ai da, Thế tử ngài đêm hôm khuya khoắc không mời mà tới là để giáo huấn tiểu nữ sao?” Tâm tình Vân Lãnh Ca buồn bực, nghe được giọng điệu trưởng bối dạy vãn bối của Mộ Dung Diệp, nhất thời sinh khí, giọng nói càng kẹp thương đeo gậy: “Tổ mẫu, phụ thân của tiểu nữ đều còn sống, cũng không tới phiên Thế tử ân cần dạy bảo.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.