Đọc truyện Đích Nữ Nhị Tiểu Thư – Chương 7: Nhị Di nương bị phạt cấm túc
Liên Lãnh uyển.
Vân Lãnh Ca hài lòng buông cây bút trên tay xuống, đem bản vẻ ghi nhớ ở trong đầu, sau đó cần tờ giấy trên bàn lên đi thiêu hủy, quay đầu về phía cửa sổ gọi Vận nhi, Vận nhị nghe tiếng liền tiến vào.
“Tiểu thư, tìm nô tỳ có chuyện gì” Vận nhi cung kính hỏi.
“Giúp ta trang điểm, đi thỉnh an lão phu nhân” Vân Lãnh Ca vẫn bộ dạng thản nhiên như cũ phân phó, nhưng Vận nhi lại có thể thấy được tiểu thư đối với nàng rất khác, chỉ có khi tiểu thư nhìn nàng, khóe miệng mới thoáng cong lên một chút, trong lòng Vận nhi ấm áo, tuy nhiên sau khi Vân Lãnh Ca tỉnh lại liền trở nên lạnh nhạt, lại đối với nàng rất khác.
Phát hiện này khiến cho Vận nhi cảm thấy vô cùng vui vẻ, nàng như giành được thắng lợi trong cuộc sống, cầm lấy lược trên bàn trang điểm, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, hôm nay muốn búi táo gì.”
“Ngươi xem rồi làm gì, không cần phức tạp quá.” Mình chỉ biết búi tóc đơn giản, hôm nay không thể ăn mặc quá đơn giản, lão phu nhân đã lớn tuổi, tất nhiên là sẽ không thích cách trang điểm trong trắng thuần khiết quá.
Vận nhi nghe lời, đôi tay linh hoạt nhanh chóng búi kiểu tóc mùa thu cưỡi ngựa, tốc độ nhanh làm cho người ta cảm thán không thôi. Vân Lãnh Ca nhìn khuôn mặt của mình trong gương đồng, hiển nhiên là hình tượng của một mỹ nhân cổ đại, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, đẹp thì đẹp thật, nhưng có quá rườm rà, nếu là mình, còn không mệt đến thổ huyết.Quỳnh – DDLQD
Vận nhi cầm lên trâm cài Phú Quý chuẩn bị cài lên tóc Vân Lãnh Ca, nhìn cái trâm cài vàng óng kia, Vân Lãnh Ca cảm thấy hai mắt của mình sắp bị mù rồi, nàng lắc lắc đầu, tự mình nhặt một chiếc trâm cài bươm bướm màu xanh trong hộp trang sức, sau đó Vận nhi dùng hoa cài xinh xắn cố định tóc. Tiếp theo Vân Lãnh Ca đeo vào một đôi vòng tai màu xanh.
“Tiểu thư, người như vậy là đơn điệu quá rồi.” Thấy khuôn mặt mộc mạc của tiểu thư nhà mình, l;ại không có quá nhiều trang sức, Vận nhi nhắc nhở.
Vân Lãnh Ca cực kỳ hài lòng với trang phục như vậy, nhưng quả thật cũng có chút đơn điệu quá, cầm lấy một cây bút vẽ, vẽ lên trên trán một đó hoa Ngọc Lan nho nhỏ, gương mặt vốn đã thoát tục tươi đẹp nay lại càng thêm xinh đẹp.
Vận nhị nhìn Vân Lãnh Ca đến thất thần, tiểu thư thật là đẹp, nếu tiểu thư cười nhiều một chút, còn đẹp hơn nữa, ánh mắt của nàng bị hấp dẫn không dời đi được.
Thấy nha hoàn của mình nhìn mình chằm chằm, Vân Lãnh Ca buồn cười, liền khẽ nhéo nhéo mặt Vận nhi: “Nhìn cái gì vậy, lại nhìn đến ngây người, còn không đi, phân phó Ngâm Cầm cùng đi.” Giọng nói chưa bao giờ dịu dàng.
“Dạ, tiểu thư.” Vận nhi đỏ mặt, đây là lần đầu tiên tiểu thư thân thiết với nàng như vậy, nàng đỡ Vân Lãnh Ca ra cửa, gọi Ngâm Cầm, cùng nhau rời khỏi viện.
Phúc Thọ đường.
Lão thái thái hỏi Vân ma ma bên cạnh: “Mấy ngày nay Nhị tiểu thư kia có an phận không?” Không trách nàng hỏi cái này, trước kia Vân Lãnh Ca không có một chút tự giác của tiểu thư khuê các, hành vi cử chỉ giống như đàn bà chanh chua.
“Có, lão phu nhân, hai ngày nay Nhị tiểu thư đều ở trong viện của mình chưa từng ra ngoài, cũng không nghe thấy âm thanh ồn ào.” Vân ma ma cúi đầu nhỏ giọng nói.
Lão thái thái hài lòng gậy đầu một cái, nhớ tới lời Vân Bá Nghị nói với mình tối hôm qua, cân nhắc một chút, đang định nói chuyện, đột nhiên đại nha hoàn Mai Hương tiến vào thông báo: “Lão phu nhân, Nhị Di nương, Tam tiểu thư đến thỉnh an.”
“Cho các nàng vào đi.” Lão thái thái thản nhiên nói.Quỳnh – DDLQD
Hai người vào phòng thỉnh an xong, liền ngồi xuống, Vân Hạ Ca gấp gáp hỏi: “Tổ mẫu, khi nào thì trách phạt Nhị tỷ tỷ, phụ thân quyết định chưa?”
Lão thái thái nhíu lông mi, gấp gáp muốn trừng phạt tỷ tỷ mình như vậy, quả nhiên là không có quy củ, sắc mặt Nhị Di nương trắng bệch, đang định mở miệng: “Phụ thân các ngươi sẽ giải quyết, các ngươi không cần phải xen vào.” Lão thái thái nhàn nhạt mở miệng, nhưng trong lời nói lại bộ ra vẻ không vui.
“Ta…” Vân Hạ Ca vội vàng chuẩn bị nói tiếp.
Mai Hương lại đi vào thông báo: “Nhị tiểu thư tới thỉnh an lão phu nhân.”
“A? Vậy thì để nàng vào đi.” Lão thái thái có chút sửng sốt, mở miệng nói.
Mai Hương đi ra ngoài, đứng trước mặt Vân Lãnh ca nói: “Nhị tiểu thư, lão thái thái mời người đi vào.” “Vậy đa tạ Mai Hương tỷ tỷ rồi.” Vân Lãnh Ca ôn nhu nói, mỉm cười dịu dàng.
Mai Hương có chút kỳ quái, từ khi nào Vân Lãnh Ca lại tuân thủ lễ nghi như vậy, nhưng vẫn nói: “Nhị tiểu thư không cần khách khí, mời đi vào cùng nô tỳ.” Sau đó mang theo Vân Lãnh Ca đi vào.
“Bái kiến tổ mẫu, thỉnh an tổ mẫu.” Vân Lãnh Ca hành đại lễ, hành động cung kính làm cho khuôn mặt của lão thái thái dịu đi một chút.
“Sao ngươi lại tới đây, thân thể của ngươi không khỏe, không phải đã nói ngươi không cần đến sao?” Lão thái thái hỏi. “Cháu gái chỉ muốn tới thỉnh an tổ mẫu, xong sẽ trở về, không có chuyện khác, nếu đã thỉnh an xong, vậy cháu gái liền cáo lui.” Vân Lãnh Ca khẽ cắn môi dưới, cúi đầu trả lời có chút thương tâm.
Thấy Vân Lãnh Ca bệnh nặng còn chưa lành vẫn tôn kính mình như vậy,lqd lão thái thái cảm thấy cũng nể mặt: ‘Hiếm khi ngươi có tâm như vậy, ngồi xuống đi. Thâm thể không khỏe còn hành đại lễ với Lão thái thái ta, thật là hiếu thuận.” Bộ dạng lão phu thân xúc động.
Sắc mặt Nhị Di nương thay đổi, ý tứ vừa rồi của lão phu nhân không phải là nói nàng và Hạ Ca tiến vào không có hành đại lễ sao.
Vận nhi đỡ Vân Lãnh Ca ngồi xuống, Vân Lãnh Ca cười dịu dàng với lão phu nhân, “Chái gái đa tạ tổ mẫu.”, ánh mắt lão phu nhân nhìn Vân Lãnh Ca cười có chút mê hoặc, đôi mắt lóe lên, ánh mắt thông minh lanh lợi nhìn về phái nàng, không rõ ý tứ mở miệng: “Lãnh Ca càng ngày càng đẹp.”
Vân Lãnh Ca đỏ mặt, cúi đầu khó xử, nắm chặt khăn trong tay không nói lời nào, bộ dạng thẹn thùng khiến cho nụ cười của lão phu nhân càng sâu hơn.
Vận Hạ Ca nhìn cảnh tượng vui vẻ hòa thuận của Vân Lãnh Ca và lão phu nhân, đôi mắt đẹp dường như muốn phun ra lửa, lời nói mang theo một tia châm chọc: “Chẳng lẽ tổ mẫu thích Nhị tỷ tỷ như vậy, Nhị tỷ tỷ phạm lỗi lớn như vậy, tôt mẫu không trừng phạt Nhị tỷ tỷ, lại vẫn yêu thương Nhị tỷ tỷ, chẳng lẽ chuyện đúng sai như vậy cũng không phân biệt được sao.” Khi nói chuyện, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Vân Lãnh Ca, giống như muốn ăn thịt nàng.
Sắc mặt Vân Lãnh Ca trắng bệch, lqd khuôn mặt tái nhợt giống như không còn một chút máu, cúi đầu ấp úng không nói ra lời, che đậy hàn quang nơi khóe mắt, “Dù sao cũng có lão phu nhân ra tay, cần gì phải dựa vào thân mình, bây giờ ta còn có giá trị với lão phu nhân, người làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ ta, tình nghĩa bà cháu cái gì, Vân Hạ Ca thật đúng là khờ dại, có giá trị lợi dụng liền đại biểu ngươi còn có chỗ dùng, đợi đến khi ngươi không có giá trị lợi dụng nữa, ngươi cũng cách cái chết không xa, mà còn không biết là ai lợi dụng ai đâu.” Oán thầm trong lòng, sắc mặt vẫn mang theo sợ hãi và bất an như cũ.
Quả nhiên lão phu nhân biến sắc, tay dùng lực nắm lấy cạnh bàn, lớn tiếng quát: “Ngươi được đấy Vân Hạ Ca, ngươi nói chuyện với tổ mẫu như vậy? Lãnh Ca là cháu gái của ta, cũng là tỷ tỷ ruột của ngươi, ta yêu thương nàng thế sao? Chuyện của nàng, đã có phụ thân ngươi quan tâm, ngươi lại có thể thản nhiên nói ra những lời kia, trong lòng ngươi không có chút tôn kính nàng thì thôi đi, chẳng lễ còn bất hiếu với cả tổ mẫu ta sao?” Giọng nói nghiêm khắc, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Vân Hạ Ca.
Nhị Di nương biến sắc, “Lão phu nhân, Hạ Ca không có ý không tôn kính với người, nàng chỉ hâm mộ Nhị tiểu thư có thể thân thiết với lão thái thái như vậy, nhất thời xúc động thôi.” Nhị Di nương cuống quít quỳ xuống đất, run run giải thích.
Vân Hạ Ca thấy thế cũng bị dọa sợ, vội vàng quỳ xuống bên cạnh Nhị Di nương, không dám mở miệng, Vân Hạ Ca có lá gan gây họa, nhưng lại không có can đảm gánh chịu.
Lão thái thái nghe những lời này của Nhị Di nương, bớt giận đi rất nhiều, thấy Nhị Di nương và Vân Hạ Ca quỳ trên mặt đấy, cũng có chút không đành lòng, liền chuẩn bị mở miệng kêu bọn họ đứng lên.
“Nhị Di nương, vì sao ngươi lại kêu Tam muội muội là Hạ Ca, ngươi nên gọi nàng là Tam tiểu thư mới đúng, à, ngươi là mẫu thân ruột của Tam muội muội, xưng hô như vậy ta có thể hiểu được, nhưng mà về sau nếu có người khác khi đó Nhị Di nương ngươi nhất định phải chú ý, không thì người khác lại nói Vân phủ ta không có quy củ,” Vân Lãnh Ca ngồi ở một bên lúc này liền mở miệng nói, ánh mắt lo lắng, giọng nói thành khẩn.
Vốn là Nhị Di nương đã thở phào nhẹ nhõm, lúc này gương mặt lại đại biến, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lãnh Ca, Vân Lãnh Ca thật là đáng ghét, tự nhiên lại bắt được lỗi ở câu nói mà nàng phạm phải trong lúc nóng vội.
Sắc mặt của lão thái thái vốn đã hòa hoãn chút ít giờ lại càng thêm biến sắc, nếu bị người khác biết Vân phủ không có quy củ như vậy, vậy thanh danh của Vân phủ sẽ bị phá hủy sao.
“Giam Nhị Di nương và Tam tiểu thư mười ngày, tự kiểm điểm cho tốt, mười ngày này ta sẽ giúp ngươi quản lý chuyện trong phủ, đợi lát nữa ta sẽ kêu Vân ma ma đi lấy chìa khóa cùng sổ sách.” Lão thái thái lạnh lùng mở miệng nói.
Sắc mặt Nhị Di nương trắng bệch, Vân Hạ Ca cũng kinh sợ, giống như không thể tin, hai mắt Vân Lãnh Ca hiện lên ý cười lạnh, thế này mà đã không chịu nổi rồi sao? Về sau trăm ngàn lần đừng có trêu chọc ta, không thì kết quả sẽ không thoải mái như vậy đâu.
“Được rồi, các ngươi trở về đi, ta mệt mỏi.” Sắc mặt lão thái thái mệt mỏi khoát khoát tay. “Nếu như còn ai đến thỉnh an, để cho các nàng trở về đi, nói ta nghỉ ngơi rồi.” Tiếp tục dặn dò Vân ma ma. Liễu ma ma và nha hoàn của Vân Hạ Ca lập tức tiến lên nâng Nhị Di nương cùng Vân Hạ Ca dậy.
Vân Lãnh Ca và nhóm người Nhị Di nương theo thứ tự đi ra ngoài, Vân Hạ Ca đột nhiên phục hồi lại tinh thần, hung hăng trừng mắt hỏi Vân Lãnh Ca: “Vân Lãnh Ca, ngươi cố ý nói như vậy phải không?”
“Tam muội nói cái gì vậy, ta chỉ lo lắng cho Nhị Di nương mà thôi.” Nhìn khuôn mặt hung dữ xấu xí của Vân Hạ Ca, mà nàng càng không hiểu, ánh mắt Vân Lãnh Ca chân thành, nét mặt hàm chứa lo lắng, nhất thời Vân Hạ Ca không dám xác định, nhưng vẫn nghĩ cái đầu heo Vân Lãnh Ca kia quả thật là không có năng lực này, liền bình thường trở lại, nhưng Vân Lãnh Ca một ngày còn che ở phía trước nàng, nàng một ngày cũng nàng (Vân Lãnh Ca) chèn ép, cũng không thành dòng chính nữ, dòng chính nữ, nàng nhất định phải trở thành dòng chính nữ, mới có thể sống nở mày nở mặt, Vân Hạ Ca tràn đầy sát ý điên cuồng nhìn về phía Vân Lãnh Ca. Quỳnh – DDLQD
Nhìn đã hiểu ánh mắt Vân Hạ Ca, Vân Lãnh Ca không thèm để ý cười, không để ý tới Nhị phu nhân đang yên lặng đứng ở cửa đánh giá mình, cùng Vận nhi tiếp tục đi về phía Liên Lãnh uyển. Vân Hạ Ca lạnh lùng nhìn bóng lưng yển chuyển của Vân Lãnh Ca, quay đầu hung hăng nói với Nhị Di nương: “Nương, ta nhất định phải hủy đi Vân Lãnh Ca.” Nhị Di nương đang suy tính chợt cảm thấy sửng sốt, liếc mắt nhìn nha hoàn đang làm việc chung quanh một cái.
“Tai vách mạch rừng, trở về rồi hãy nói.” Nhị Di nương nhẹ nhàng nói một câu, vội vàng lôi kéo Vân Hạ Ca rời khỏi Phúc Thọ đường.