Đọc truyện Đích Nữ Nhị Tiểu Thư – Chương 25: Lão phu nhân giữa mê mộng thảo
Edit: La Na
Thấy lão phu nhân hoài nghi Phủ đại phu, Nhị Di Nương và Vân Xuân Ca hơi nhẹ nhàng thở ra, vốn quả thật các nàng cũng định mua chuộc ông ta, đáng tiếc ông ta đã trung thành với lão phu nhân nhiều năm, các nàng cũng không dám vội vàng mở miệng, ngộ nhỡ trộm gà không được còn mất nắm gạo, bị ông ta bẩm báo lại với lão phu nhân vậy thì không ổn rồi.
Thu tất cả sắc mặt của mọi người vào mắt, Vân Lãnh Ca nhướng một bên lông mày lên, nhàn nhạt mở miệng nói, “Phủ đại phu, ông không cần căng thẳng, ta không hề nghi ngờ ông, đương nhiên cũng chưa từng nói y thuật của ông không tinh tường, có điều thế giới bao la, thảo dược vô số, có lẽ ông không thể nào biết hết được.” Vân Lãnh Ca cúi xuống, nhìn chung quanh một chút, “Để Ngâm Thư bắt mạch cho tổ mẫu một chút đi.”
Ngâm Thư lập tức đi đến trước mặt lão phu nhân, cúi đầu cung kính nói, “Lão phu nhân mời người ngồi, để nô tì thay người bắt mạch.”
Lão phu nhân theo lời ngồi xuống, Ngâm Thư quỳ xuống vươn tay ra bắt mạch, khoảng nửa nén hương, Ngâm Thư thu tay lại, xoay người nói với lão phu nhân, “Hồi lão phu nhân, trong thân thể của người có thành phần của mê mộng thảo, phân lượng rất nặng, hẳn là cách đây không lâu lão phu nhân vừa uống canh có chứa mê mộng thảo xong.” Nói xong thả tay cung kính lui trở lại phía sau Vân Lãnh Ca.
Gương mặt đang cúi đầu của Nhị Di Nương nhất thời biến đổi, làm sao nàng ta có thể biết mê mộng thảo được, không phải người kia nói loại này rất ít gặp à? Vì sao bây giờ ngay cả một tiểu nha hoàn bên người Vân Lãnh Ca cũng hiểu biết như thế, đáng chết, đúng là hại chết ta, hít sâu một hơi, Nhị Di Nương cố gắng giữ bình tĩnh, âm thầm an ủi bản thân, dù cho bọn họ có năng lực như thế nào, ta đã làm rất tốt không hề có sơ hở, không ai có thể biết là người cho mê mộng thảo vào là ta, không có chứng cớ thì dù có năng lực cũng có thể làm gì bà.
Đồng tử Lão phu nhân co rụt lại, lời nói mang theo tức giận hỏi, “Mê mộng thảo là cái gì vậy?”
“Ngâm Thư, em nói đi, nói mạch lạc một chút.” Vân Lãnh Ca thản nhiên nói.
“Hồi lão phu nhân, mê mộng thảo, ý nghĩa như tên, có thể làm cho người ta mơ thấy ác mộng, hơn nữa là nỗi sợ cất giấu trong lòng.” Ngâm Thư bình tĩnh nói, Vân Lãnh Ca có chút bất đắc dĩ, nha đầu này nói quá ít, mình đã nói nàng nói rõ ra một chút, nàng vẫn biểu đạt ngắn gọn như cũ.
Lão phu nhân hỏi tiếp, “Vậy tại sao Phủ đại phu lại không chẩn ra?” Lão phu nhân rất tức giận, rốt cuộc là ai dám hại mình, chẳng lẽ là Nhị Di Nương? Nàng muốn hãm hại Vân Lãnh Ca, cảm thấy bản thân không đủ lực, chính nàng cũng bị mộng yểm, như vậy mình sẽ không hoài nghi nàng nữa, mà sẽ trực tiếp trừng phạt Vân Lãnh Ca, nghĩ đến những chuyện xảy ra liên tiếp cả đêm hôm nay, tâm tư lão phu nhân chuyển cực nhanh, càng hoài nghi là Nhị Di Nương giở trò quỷ.
Trong giọng nói của Ngâm Thư vẫn không mang theo một tia độ ấm như cũ, cung kính có thừa, ôn hòa không đủ, “Hồi lời lão phu nhân, loại mê mộng thảo này chỉ duy trì mấy canh giờ mà thôi, trên cơ bản vừa ngủ dậy sẽ mất hiệu lực, phải dùng lại thì mộng yểm mới có hiệu quả, cho nên lúc Phủ đại phu chẩn đoán cho người là lúc người đã ngủ dậy, đương nhiên là chẩn đoán không ra, mà nô tì có thể chẩn đoán ra là vì lão phu nhân vừa mới dùng lại mê mộng thảo, vả lại phân lượng rất nặng, cho nên nô tì mới dễ dàng chẩn ra, nếu lão phu nhân không tin nô tì, có thể để Phủ đại phu chẩn đoán lại một nữa lần.” Ngâm Thư cúi đầu suy nghĩ, vẫn là nên nói hết, miễn cho bản thân lại phải đáp nữa, đối với loại tiểu nhân giả dối này, thật sự nàng không muốn ứng phó, nói xong liền lui về phía sau Vân Lãnh Ca.
Trên mặt Lão phu nhân kinh nghi bất định, sắc mặt Vân Lãnh Ca ngưng trọng nói, “Tổ mẫu, dựa theo cách nói của Ngâm Thư, trước khi người đến đây, có dùng qua bữa ăn khuya hoặc uống canh không? ” tuy rằng nàng hỏi lão phu nhân, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn, nàng tin ông ngoại đã phái Ngâm Thư hầu hạ bên người nàng, nhất định là nàng có thực tài.
“Phủ đại phu, lại đây bắt mạch cho ta.” mặt Lão phu nhân trầm như nước, muốn xác nhận lại lần nữa.
Phủ đại phu lập tức bò từ mặt đất lên, run rẩy đến quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, sau đó cẩn thận bắt mạch cho lão phu nhân, vì để chắc chắn, thời gian lần chẩn đoán này hơi dài một ít, Phủ đại phu thu tay của mình lại, ép sát tay áo vào mình, “Hồi lão phu nhân, quả thật mạch tượng rất lạ, tần suất đập gấp hai lần bình thường, thả nhịp không đều, hơi phù, loại mạch tượng này khiến giấc ngủ bất an, khiến ác mộng mạnh hơn, quả thật đúng là do dược vật nào đó gây ra, thật là một trời một vực với lần chẩn đoán trước.” vốn ông không tin một nha hoàn nho nhỏ thì có y thuật gì cao siêu, hiện bản thân tự chẩn mạch một phen, cũng chỉ có thể nói ra được là mạch tượng không ổn cùng chút hậu quả mà thôi, nhưng tiểu nha đầu kia lại có thể nói ra được thảo dược nào gây ra, như vậy đã rõ, xem ra bản thân là ếch ngồi đáy giếng, thật không ngờ một tiểu nha hoàn mà thôi, vậy mà lại có y thuật như thế, trong lúc nhất thời nét mặt già nua ửng đỏ, trong lòng có chút xấu hổ.
Lão phu nhân bảo Phủ đại phu đứng dậy, nếp nhăn nơi khóe mắt nheo lại nguy hiểm, xem ra đúng là bà bị người ta ngầm thả thảo dược vào, mà lúc trước, vì bà muốn an thần, quả thật có bảo một nha hoàn nấu một chén canh an thần, chén thuốc này ngày thường bà cũng hay dùng, bình thường rất tốt, hẳn không phải là do chén thuốc có vấn đề, vậy hẳn là có người động tay động chân vào chén thuốc, người có thể nấu canh cho bà chỉ có đại nha hoàn bên cạnh bà Mai Hương, vì không muốn ở cùng với nữ đầu bếp đến sắc thuốc, cho nên chuyện xấu này lập tức rơi vào người Mai Hương.
“Đi gọi Mai Hương đến đây.” Lão phu nhân nói với Vân ma ma, bởi vì lúc trước đến sân Nhị Di Nương, bà để Mai Hương lại trông giữ Phúc Thọ đường.
Vân ma ma lên tiếng, hiển nhiên cũng hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vã lui xuống đi tìm Mai Hương.
“Mẫu thân, Mai Hương này không phải là đại nha hoàn bên cạnh người hay sao sao?” Vân Bá Nghị nhíu nhíu mi, mở miệng hỏi.
Kỳ thực không chỉ riêng Vân Bá Nghị nghĩ tới, người trong phòng cũng đều nghĩ tới, lão phu nhân đã nghi ngờ Mai Hương rồi.
“Ừ” lão phu phụ chỉ cúi đầu đáp một tiếng, tất nhiên chẳng có tí hào hứng nào.
Người trong phòng nín thở chờ đợi, Nhị Di Nương và Vân Xuân Ca thấy mục tiêu hoài nghi lại chuyển đến Mai Hương, đều nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cũng có chút lo lắng, Mai Hương không hề có quan hệ gì với Phủ đại phu, dù sao bình thường Phủ đại phu cũng rất ít khi tiếp xúc với lão phu nhân, muốn gian cũng chỉ có thể gian ở phần kê đơn, nhưng làm như vậy rất dễ bại lộ, mà Mai Hương lại là người hàng năm đều hầu hạ bên cạnh lão phu nhân, vốn là bị hiềm nghi lớn nhất, vả lại bát thuốc này do chính tay nàng nấu rồi chính tay nàng bưng qua, dù không phải nàng thì cũng khó nói nên lời.
Hai người trầm tĩnh lại, mới phát giác quỳ trên mặt đất khiến đầu gối bị đau, mấy năm nay Nhị Di Nương và Vân Xuân Ca được cưng chìu, một chút khổ cũng chưa nhận, bất ngờ bị quỳ lâu như vậy, phỏng chừng đầu gối đã bị bầm tím cả rồi.
Hai người giữ vững tinh thần, chỉ cần chờ Mai Hương tới định tội, các nàng sẽ không có việc gì, tuy rằng hôm nay không chỉnh được Vân Lãnh Ca, nhưng còn nhiều thời gian, về sau phải khiến nàng ta đẹp mặt.
Thời gian một ly trà qua đi, Vân ma ma dẫn theo Mai Hương vội vã đi tới, hai người tiến vào hành lễ trước, Vân ma ma lui trở lại phía sau lão phu nhân