Đọc truyện Đích Nữ Nhị Tiểu Thư – Chương 123: Một đường đuổi giết
Editor: Gà
Xe ngựa âm thầm trong bóng đêm, từ từ đi đến, Vân Lãnh Ca nghe tiếng nói Ám Nhất: “Thế tử phi, toàn bộ kẻ địch đều đã bị diệt, ám vệ ba người bị thương nhẹ, không có người chết.”
Vân Lãnh Ca thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt căng thẳng dần dần hòa hoãn, nhỏ giọng nói: “Cực khổ rồi.”
Giải quyết đám tặc nhân kia xong, vì để tránh đụng phải người của Thái tử và Nam Tinh, Vân Lãnh Ca đều lựa chọn đường nhỏ trong núi, vừa có thể đi tắt, cũng có thể né tránh một ít phiền toái không cần thiết.
Chạy được vài ngày đường, vì bận tâm tình trạng cơ thể Vân Lãnh Ca, rốt cuộc đoàn người từ từ đến gần khu vực biên cương, nhưng càng đi về phía trước, thì nhiệt độ càng thấp, trong gió sương xuất hiện một cơn mưa đá tạt vào mặt mọi người, khiến người ta rất đau đớn, phóng mắt nhìn, khắp nơi bao phủ trong làn áo bạc, mang theo một sự lạnh lẽo tận tâm can.
Vân Lãnh Ca nắm thật chặt khăn quàng cổ lông hồ ly trên người, xưa nay thời tiết biên cương luôn lạnh khủng khiếp, huống chi lúc đầu xuân, càng lạnh ác liệt.
“Thế tử phi, hôm nay sắp tối rồi, chúng ta có thể đến trấn An Bình, đi vào trấn An Bình, xem như chúng ta đã tiến vào giới tuyến biên cương rồi.” Đám người Xích Ngôn đi theo Mộ Dung Diệp đã nhiều năm trải qua rất nhiều hoàn cảnh tối tăm, hiện tại chẳng những không cảm thấy đau thấu xương, ngược lại cảm giác vô cùng thân thiết thoải mái, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm con đường phía trước.
Vân Lãnh Ca có chút mệt mỏi dựa vào bên trong xe, nghe Xích Ngôn nói xong thì thản nhiên đáp một tiếng, cũng không mở mắt ra.
Ngâm Cầm và Ngâm Thư thấy sắc mặt Vân Lãnh Ca hơi trắng bệch, chân mày hiện rõ vẻ mỏi mệt, đau lòng không thôi. Tiểu thư vốn nên sống trong vương phủ điều dưỡng thân thể thật tốt, nào ngờ Thái tử binh biến, Kinh thành vô cùng không an toàn, tiểu thư không thể không rời khỏi vương phủ chạy đến biên cương.
Nhưng mà, còn chưa đến trấn An Bình, phía sau lại mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa, trong nháy mắt Vân Lãnh Ca giương mắt, mỏi mệt biến mất, nơi đáy mắt lóe ra cơ trí tỉnh táo, trên mặt càng thêm cảnh giác, sắc mặt hơi trầm xuống, nói: “Xích Ngôn phái người đi tìm hiểu một chút, cẩn thận làm việc, không được để bị thương.”
Ngâm Cầm và Ngâm Thư lập tức ngồi hai bên Vân Lãnh Ca, hai người cẩn thận che chở Vân Lãnh Ca, không để nàng bị tổn thương.
“Bẩm thế tử phi, Ám Nhất đã đi trước rồi.” Xích Ngữ trả lời.
Không đến thời gian nửa chén trà thì nghe được giọng Xích Ngữ, trong lời nói mơ hồ ẩn chứa sát khí, giọng nói nhẹ nhàng nhắc nhở Vân Lãnh Ca: “Thế tử phi, chỉ sợ hành tung của chúng ta đã bại lộ, lúc này có một nhóm người đuổi theo từ phía sau. Xin Thế tử phi ngồi vững, ty chức đã lệnh cho thị vệ phía ngoài tăng tốc.” sutucuoigaDie nd da nl e q uu ydo n
Nghe vậy, thần sắc Vân Lãnh Ca chợt trầm xuống, nhưng không hốt hoảng, trong đầu nhớ đến bản đồ Đông Dương mình đã từng xem qua, nhanh chóng đưa ra quyết định lệnh cho Xích Ngữ: “Đổi sang đường nhỏ, ám vệ đánh chặn đường, không dừng ở trấn An Bình nữa, trực tiếp chạy đến Lăng thành.”
“Thế tử phi sợ rằng thân thể ngài không chịu nổi, Lăng thành cách nơi này ít nhất một ngày một đêm đi đường.” Xích Ngữ thấy Vân Lãnh Ca đưa ra ý kiến không để ý đến an nguy của nàng, trên mặt thoáng qua kinh ngạc, tuy biết Thế tử phi túc trí đa mưu vả lại rất quen thuộc địa hình Đông Dương, nhưng hôm nay tình huống đặc biệt e là bọn họ không thể chạy thâu đêm.
Thế tử phi đã bôn ba một ngày, nếu tiếp tục bôn ba thêm một ngày một đêm không nghỉ nữa, sợ thân thể mang thai sẽ không chịu nổi.
“Tiểu thư, vài ngày nay ngài nôn nghén rất nghiêm trọng, nếu không nghỉ ngơi, chỉ sợ đứa bé trong bụng sẽ nguy hiểm.” Gần đây Ngâm Thư vẫn tận dụng dược liệu trong tay giúp Vân Lãnh Ca điều dưỡng thân thể, cho nên nàng ấy hiểu rõ tình trạng Vân Lãnh Ca nhất.
Lần đầu tiểu thư mang thai, cộng thêm vất vả liên tiếp mấy ngày, không được ngủ ngon, cả người đã sớm thấm mệt, hình như thai cũng có chút không ổn, nếu cứ thế mãi, sợ rằng thai nhi sẽ khó bảo toàn.
Tuy Vân Lãnh Ca biết Xích Ngữ suy nghĩ cho cơ thể của nàng, nhưng vẫn kiên trì giữ ý kiến, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Nghe lời bản phi, trực tiếp chạy đến Lăng thành, trấn An Bình chỉ là một trấn nhỏ gần biên giới, hoàn toàn không thể chống lại Nam Tinh và Thái tử, chúng ta đi chuyến này, chỉ sợ sẽ mang đến nguy hiểm cho dân chúng trong trấn, nhưng Lăng thành không giống thế, Thành chủ là Kiều Thuận từng dưới trướng A Diệp, có y phòng bị, muốn chống lại một quân đội nhỏ vẫn thừa sức, hơn nữa Lăng thành lại gần trấn An Bình, nếu là người của A Diệp, tất nhiên chúng ta sẽ an toàn.” Phân tích xong, Vân Lãnh Ca nhìn vẻ mặt Ngâm Cầm lo lắng, bổ sung: “Đứa bé vẫn ổn, ta có thể cảm thấy, tiếp tục chống đỡ thêm một ngày một đêm nữa sẽ không sao.” Nhưng mà, tuy nói thế, nhưng Vân Lãnh Ca vừa dứt lời, dạ dày co rút, cho dù nàng cố gắng áp chế, nhưng vẫn không nhịn được nôn khan.
Xích Ngữ nghe động tĩnh bên trong, lông mày cương nghị nhíu thật chặt, mặc dù trong lòng tán thành cách nhìn của Thế tử phi, nhưng tình huống nàng như vậy, thật khiến người lo lắng không thôi.
“Nhanh lên một chút, thời gian càng lâu, càng bất lợi với chúng ta.” Vân Lãnh Ca mệt mỏi dừng nôn, nhận lấy khăn lụa Ngâm Thư đưa đến, lau khóe môi, giọng nói không còn hơi sức nhưng mang theo kiên định, phân phó Xích Ngữ.
Xích Ngữ không thể làm gì, nghe tiếng địch, chỉ thấy ám vệ vốn núp ở bốn phía bảo vệ xe ngựa lần lượt xuất hiện, tạm thời chặn truy binh phía sau lại, giúp đám người Vân Lãnh Ca tranh thủ thời gian chạy thoát.
Xích Ngôn cắn răng nắm chặt dây cương, liều mạng giục ngựa chạy nhanh về phía trước, vài ngày trước Thế tử đã truyền thư đến nói hắn đã đánh bại đại quân Nam Tinh, hiện tại Nam Tinh chỉ có thể bó tay thôi, nhưng cùng lúc đó, Nam Tinh cũng vụng trộm phái không ít người truy đuổi Thế tử phi, nếu Thế tử phi rơi vào trong tay Nam Tinh, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, dựa vào mức độ Thế tử yêu Thế tử phi, sợ rằng sẽ không chút do dự đình chỉ tấn công mà nghĩ cách cứu Thế tử phi.
Như Vân Lãnh Ca đã phân tích, quả nhiên dọc theo con đường này truy binh càng ngày càng nhiều, ám vệ ngăn trở một nhóm, không ngờ lại có nhóm khác đuổi theo. Hơn nữa vùng này có rất nhiều ngã nhỏ, truy binh không ngừng lao về phía xe ngựa, khiến Xích Ngữ nhất thời cảm thấy vô cùng áp lực.
Bốn phía đều là âm thanh đao kiếm chạm nhau, mùi máu tươi tràn vào không khí truyền đến mũi Vân Lãnh Ca, khiến nàng càng khó chịu, tay nắm chặt thành quyền cố gắng khắc chế cảm giác muốn nôn nghén, khuôn mặt trắng bệch, không còn huyết sắc.
“Thế tử phi, vài ngày trước đây ty chức đã phát tín hiệu cầu cứu cho Thế tử, tin tưởng viện binh sắp đến chỗ chúng ta, rất nhanh sẽ đến.” Truy binh dần đuổi kịp xe ngựa, bên ngoài đánh nhau kịch liệt, Xích Ngữ vừa đánh ngựa vừa lớn tiếng bẩm báo.
Nghe vậy, Vân Lãnh Ca bình tĩnh lại, trong lòng càng hiểu rõ truy binh phía sau, nàng thanh tỉnh nói: “A Diệp rời khỏi Kinh thành, Kinh thành có Thái tử và Tam hoàng tử làm loạn, mặc dù bọn họ đều bị giam, nhưng dư đảng vẫn còn, Kinh thành muốn khôi phục hòa bình như xưa, sợ rằng không dễ, nhưng thủ đoạn Ngũ Hoàng tử không tầm thường, tin tưởng vài ngày nay đã đủ để y xử lý sự hỗn loạn ở kinh thành, cũng có thể ra tay rồi, A Diệp tác chiến ở Bắc Nguyệt, hẳn đã nghĩ phái người chạy đến sợ rằng nước xa không cứu được lửa gần, bây giờ viện binh cách chúng ta gần nhất chính là Kinh thành, A Diệp hẳn đã nhờ Ngũ Hoàng tử giúp một tay.”
“Đúng vậy, biên cương ở Đông Dương gần phía tây nhất, mà Nam Tinh cũng ở cực nam, đâu chỉ chênh lệch vạn dặm?” Xích Ngữ nói.
“Có mấy nhóm đuổi giết chúng ta?” Vân Lãnh Ca hỏi. A Diệp truyền thư có đề cập đến, Bắc Nguyệt dưới sự thôi thúc thuyết phục của Vũ Văn Trạch, đã không tham dự cuộc chiến tranh này, mà chắc hẳn Vũ Văn Minh thẹn quá hóa giận, hận không thể giết Mộ Dung Diệp cho sảng khoái, nhưng bây giờ đối phương chỉ vì để dừng xe ngựa lại, tạm thời sẽ không có hành động tổn hại các nàng, xem ra đối phương muốn bắt sống, cho nên đoán rằng không có người Bắc Nguyệt.
“Lần này người đuổi đến ăn mặc đều không giống nhau, tổng cộng có hai nhóm.” Xích Ngôn nói ra phát hiện của mình.
“Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, e rằng dưới sự đả kích của Vũ Văn Trạch, nhất định Thái tử và người Nam Tinh, Vũ Văn Minh sẽ ngừng công kích, không thể gây sóng gió.” Vân Lãnh Ca cảm thấy may mắn, nếu ba phe đồng thời vây công họ, vậy thì thật sự hoạ vô đơn chí, muốn chạy trốn sẽ cực kỳ bất lợi.
“Thế tử đã nói, Bắc Nguyệt Đại hoàng tử am hiểu diễn trò, mặt ngoài vô hại, nhưng bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân [1], thật ra là một người có dũng có mưu.” Xích Ngữ chuyên chú đánh ngựa, ánh mắt chú ý bốn phía đang đánh nhau.
[1] bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân: Không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng liền khiến mọi người kinh ngạc
Nghe tiếng chém giết phía ngoài dần tăng thêm, suy nghĩ Vân Lãnh Ca càng rõ ràng.
Vân Lãnh Ca đột nhiên nhắm mắt, nhớ lại bản đồ Đông Dương mình đã nghiên cứu mấy ngày vừa qua, cố gắng tìm ra điểm đột phá. Đây do trước khi Vân Lãnh Ca rời khỏi vương phủ Mộ Dung Diệp đã giao bản đồ cho Xích Ngữ, phía trên chẳng những có phân giới sơn hà Đông Dương, còn có nơi Mộ Dung Diệp hành quân qua nhiều năm, trên bản đồ ghi chú tất cả thành trì mà các tướng lĩnh coi giữ, đặc biệt là vùng biên cương, đồ hình càng thêm tỉ mỉ, mỗi thôn trang mỗi con sông, cả đường nhỏ không ai đi qua cũng được miêu tả toàn bộ trên địa đồ, để nếu nàng gặp phải nguy hiểm có thể trợ giúp cho nàng.
Trong đầu đột nhiên hiện ra một đường nhỏ cực kỳ mịt mờ trên bản đồ, thần sắc Vân Lãnh Ca bỗng nhiên rung lên, chợt mở mắt ra, lập tức vén rèm xe lên nói với Xích Ngữ: “Đi về hướng đông nam, nơi đó có một đường nhỏ không người qua lại, chẳng những có thể tiết kiệm một hai canh giờ, hơn nữa cực kỳ vắng vẻ, gia tăng tốc độ, cắt đuôi truy binh.”
“Vâng, Thế tử phi.” Nghe Vân Lãnh Ca nói, Xích Ngữ cũng nghĩ đến đường nhỏ kia, nhanh chóng quyết định chuyển đổi phương hướng.
Sau khi Vân Lãnh Ca để màn che xuống, Vân Lãnh Ca chỉ cảm thấy xe ngựa chạy nhanh như bay, mà ngoài xe tiếng đánh nhau dần giảm bớt, sườn xe dần lắc lư, xem ra bản thân vừa chỉ ra con đường này là chính xác, đây là một đường nhỏ chưa được khai phá, chỉ sợ Nam Tinh không hiểu rõ Đông Dương sẽ chưa thể phát hiện đi đến Lăng thành lại còn có một đường như vậy.
“Thế tử phi, chúng ta đã cắt đuôi truy binh bỏ một khoảng khá xa.” Qua thời gian nửa nén hương, Xích Ngữ đầy mồ hôi khẽ thả chậm tốc độ xe, tránh cho Vân Lãnh Ca không chịu nổi.
Vân Lãnh Ca thản nhiên gật đầu, trong đôi mắt trầm tĩnh vẫn hiện rõ cẩn thận, hỏi: “Xích Ngữ, ngươi biết Kiều thành chủ của Lăng thành không?”
“Đã từng quen biết, hai bên xem như quen thuộc.” Xích Ngữ nói.
“Ngươi cưỡi ngựa chạy đến Lăng thành trước, lập tức báo việc này cho Kiều Thuận trông giữ Lăng thành, hiện tại chúng ta và kẻ địch tranh đoạt từng khắc từng giây, tuyệt đối không thể để bị bắt ở cửa Lăng thành, mặc dù chúng ta đã bỏ rơi truy binh, nhưng địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, tình hình của chúng ta vô cùng không lạc quan, khẳng định sẽ còn nhiều truy binh ngăn ở các đầu đường chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới, chỉ cần vào Lăng thành, chúng ta sẽ có thể an ngủ không lo rồi.” Vân Lãnh Ca nhanh chóng nói ra hoàn cảnh cấp bách trước mắt.
“Vâng.” Xích Ngữ đáp lời, sau đó kêu Ám Nhất ở trong tối đến lái xe, còn y cưỡi một con khoái mã dẫn đầu cấp tốc chạy băng băng, đi đến Lăng thành.
“Tiểu thư, ăn chút gì không?” Xe ngựa chạy băng băng trong gió rét, đường này có nhiều hố đá vụn, khiến người ngồi trong xe ngựa lắc lư, Ngâm Cầm nhìn khuôn mặt trắng bệch của Vân Lãnh Ca, thì càng lo lắng.
“Ta ăn không nổi.” Vân Lãnh Ca lắc đầu, vẻn vẹn một đêm, mặc dù nàng mệt mỏi nửa ngủ nửa không nhưng vẫn duy trì cảnh giác cực cao, trong đầu không ngừng suy nghĩ, cả người tựa như dây cung bị kéo căng, tinh thần sắp hỏng mất.
“Nhưng ngài đã một ngày một đêm chưa ăn uống gì rồi? Đứa bé trong bụng ngài sẽ không chịu nổi.” Ngâm Thư giúp Vân Lãnh Ca bắt mạch, nhất thời sắc mặt khẽ biến.
Vân Lãnh Ca đương nhiên nhận thấy khuôn mặt Ngâm Thư biến hóa, bỗng nhiên đưa tay, vội vàng cầm lên một khối bánh ngọt, chịu đựng nôn mửa, bỏ vào miệng, chậm rãi nuốt xuống.
“Còn mấy canh giờ nữa mới đến Lăng thành?” Vân Lãnh Ca ăn hết đĩa bánh ngọt, mới dừng lại hỏi.
Nhìn tiểu thư như thế, Ngâm Cầm và Ngâm Thư chua xót, bây giờ dáng vẻ tiểu thư tựa như có thể bị một trận gió thổi bay mất, rõ ràng yếu ớt như vậy, nhưng luôn kiên cường khiến lòng người đau xót.
“Bẩm thế tử phi, bốn canh giờ nữa.” Ám Nhất đánh ngựa trả lời.
“Gia tăng tốc độ, không cần để ý đến ta.” Một đêm này, truy binh nhiều lần xâm nhập không ngừng nghỉ, hoàn toàn không muốn dừng tay, ám vệ vương phủ cũng bắt đầu có thương vong, phơi thây hoang dã, so với bọn họ, khó chịu của bản thân chẳng là gì cả.
Sau nửa đêm Vân Lãnh Ca rõ ràng cảm thấy Ám Nhất giảm tốc độ đi nhiều, rung lắc giảm đi thấy rõ, nhưng truy binh phía sau đã tăng lên hơn vạn rồi, dù thị vệ vương phủ có tinh anh đi nữa, cũng không thể lấy một địch một trăm.
Dù Ám Nhất cứng rắn lạnh lùng nhưng trong lòng vẫn dâng lên đau xót, yên lặng thúc giục con ngựa mệt mỏi nhanh chóng phi nhanh.
Vì chạy như điên, nên truy binh theo sát phía sau không tiếp tục xuất hiện thêm nữa.
Giờ ngọ, xe ngựa đã đến cửa Lăng thành.
Trên cổng thành cao vút, sinh ra cảm giác nghiêm trang, Vân Lãnh Ca vén rèm xe lên nhìn cửa thành đóng chặt, đáy mắt thoáng qua tán thưởng.
Ám Nhất nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, cầm yêu bài Mộ Dung vương phủ trong tay giao cho thị vệ thủ thành.
Không bao lâu, đã thấy Kiều Thuận trông giữ Lăng thành dẫn theo quan viên sau lưng vội vàng chạy đến từ một cửa nhỏ khác, đứng ngoài xe ngựa cung kính hành lễ nói: “Thành chủ Lăng thành Kiều Thuận tham kiến Mộ Dung Thế tử phi.”
“Kiều thành chủ không cần đa lễ, chúng ta vào thành trước, phía sau có truy binh.” Nghe được tiếng Kiều Thuận, gương mặt tái nhợt của Vân Lãnh Ca nở nụ cười yếu ớt, thả lỏng đôi chút.
“Mở cửa thành!” Cửa thành dần mở ra, cách đó không xa lại truyền đến tiếng vó ngựa.
Truy binh phía sau hung hãn tiến đến, mọi người nhanh chóng vào Cẩm Thành, cửa thành chỉ mở phân nửa, mọi người vào thành thì lập tức đóng ngay, ngăn cản truy binh xông vào.
Kiều Thuận lệnh cho tướng sĩ bày trận địa sẵn sàng đón địch, vô số mũi tên gác trên tường thành nhắm ngay quân địch, nhận thấy nhóm người thứ nhất không nhiều, thì hạ lệnh bắn chết.
Trong lúc nhất thời, bụi đất tung bay, mũi tên như mưa, binh mã ngã xuống, âm thanh mũi tên xuyên thấu qua da thịt thân thể, tiếng hét to khổ sở liên tiếp vang lên……
Kẻ địch may mắn sống sót thì hoảng hốt chạy trốn, lưu lại một mảng máu rất lớn.
Xích Ngữ đã sớm an bài chỗ ở cho Vân Lãnh Ca, thấy nàng an toàn vào thành, mới thả lỏng sự ngột ngạt trong lòng.
Nhưng mà, Vân Lãnh Ca mới vừa vào phòng khách điếm, thì cảm giác trời đất quay cuồng, không còn chống đỡ được nữa, hôn mê bất tỉnh.
“Tiểu thư.” Hai người Ngâm Cầm nhỏ giọng kêu.
Ngâm Thư đặt ngón tay trên mạch Vân Lãnh Ca, mày nhíu chặt: “Ta lập tức viết phương thuốc, ngươi nhanh đi nấu thuốc cho tiểu thư.”
“Tiểu thư không sao chứ?” Ngâm Cầm lo lắng.
“Vấn đề rất lớn, điều dưỡng xong sẽ không sao, nếu tiếp tục lao tâm lao lực, thai nhi khó thể giữ được.” Thấy Vân Lãnh Ca ngủ mê man, Ngâm Thư không cố kỵ gì nói băn khoăn trong lòng ra.
“Cũng may, bây giờ chúng ta đã đến Lăng thành, tiểu thư có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.” Nghe vậy, sắc mặt Ngâm Cầm hơi hòa hoãn, lấy khăn tay ra giúp Vân Lãnh Ca lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói.
Ngâm Thư ra ngoài, nhìn thấy Xích Ngữ đang lo lắng, thấy nàng ra ngoài, luôn miệng hỏi: “Thế tử phi sao rồi?”
“Tạm thời không sao.” Ngâm Thư lời ít ý nhiều nói, từ trước đến giờ nàng rất ít nói, vì vậy chỉ nói ra điểm mấu chốt.
“Ta đã ra lệnh ám vệ bảo vệ khách điếm này, ở đây chỉ có một mình Thế tử phi ở, có thể bảo đảm an toàn!” Xích Ngữ nghiêm nghị nói.
Ngâm Thư gật đầu, lên tiếng hỏi vị trí phòng bếp rồi đi sắc thuốc cho Vân Lãnh Ca.
“Ngâm Cầm, ta sao rồi?” Vân Lãnh Ca từ từ tỉnh lại, nhìn quanh một vòng, khi thấy Ngâm Cầm đang ngồi trên ghế tròn, tay chống đầu mắt lim dim thì mới yên tâm hỏi. editedbysutucuoiga [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
“Tiểu thư, ngài ngất xỉu, hù chết nô tỳ rồi.” Ngâm Cầm vội vàng chạy đến, khàn giọng nói.
Đúng lúc Ngâm Thư đẩy cửa vào, trong tay bưng một chén thuốc đen như mực, thấy Vân Lãnh Ca đã tỉnh, thì tiến lên: “Tiểu thư, uống thuốc đi, đây là thuốc dưỡng thai.”
Vân Lãnh Ca gật đầu, nhận lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch.