Đọc truyện Đích Nữ Nhị Tiểu Thư – Chương 112: Thăm dò lẫn nhau
Editor: Gà
Giờ Dậu hai khắc, Vân Lãnh Ca thấy đã đến canh giờ vào cung dự tiệc, lập tức thay đổi triều phục Thế tử phi, suy nghĩ một chút, bảo Vận Nhi chải một búi tóc cầu kỳ, trên búi tóc cắm trâm phượng mà vào ngày cập kê Mộ Dung Diệp đã tặng cho nàng, cầm thiếp mời đã được đưa đến lúc chiều, lên xe ngựa, đi đến Hoàng cung.
“Tiểu thư, hôm nay vào cung nô tỳ không thể đi cùng ngài, ngài phải cẩn thận một chút.” Ngâm Cầm phải đứng ngoài cửa cung đợi Vân Lãnh Ca xuất cung.
“Không phải chỉ là một bữa tiệc thôi sao, nhân vật chính không phải là những nữ tử như chúng ta đâu, đừng lo.” Vân Lãnh Ca cười an ủi, Hoàng thượng đã nắm chắc mục đích bái phỏng của Bắc Nguyệt lần này, bữa tiệc này chỉ như đi lướt qua sân khấu thôi, không thể thiếu ngươi đến ta đi thăm dò thật giả, những thứ mệnh phụ và tiểu thư như họ, chỉ đóng vai trò bồi khách thôi.
“Tuy vậy, nhưng cô gia không ngồi cùng tiểu thư, nô tỳ cảm thấy không an lòng.” Khi có người ngoài Ngâm Cầm mới gọi Thế tử và Thế tử phi, bình thường vẫn ưa thích gọi Vân Lãnh Ca là tiểu thư.
“Chàng ngồi đối diện ta, giương mắt là nhìn thấy, ngươi nghĩ quá nhiều rồi chăng?” Vân Lãnh Ca bật cười, gần đây Ngâm Cầm càng lúc càng bận lòng rồi.
Xe ngựa đến cửa cung, Ngâm Cầm đỡ Vân Lãnh Ca xuống xe ngựa, lúc này sắc trời gần đen, tầm mắt có chút mờ, nhưng Vân Lãnh Ca xuất hiện, đã khiến các vị thiên kim tiểu thư kia phai mờ, nhất là trâm phượng trên búi tóc kia biểu hiện cho địa vị Thế tử phi ở Mộ Dung Vương phủ, khiến trong mắt các vị thiên kim không kiềm được ao ước!
Vân Lãnh Ca quét mắt nhìn xung quanh, thấy đã đỗ khá nhiều xe ngựa, các vị phu nhân tiểu thư đều ăn tân phục, đầu đầy châu ngọc tốp năm tốp ba tụ lại bàn luận xôn xao.
Vân Lãnh Ca vừa bước ra khỏi xe ngựa, một thái giám quản sự nội cung lập tức tiến đến, khuôn mặt tươi cười thỉnh an với Vân Lãnh Ca, sau đó ngon ngọt nói: “Thái hậu nương nương chờ Mộ Dung Thế tử phi đã lâu, đặc biệt ra lệnh cho nô tài cung kính tiếp đãi Thế tử phi.”
Lời vừa nói ra, quan gia tiểu thư phu nhân bên này lập tức bùng nổ, tuy nhiều người vì duy trì hình tượng của mình nên không dám lớn tiếng đàm luận, nhưng trong lòng mỗi người đã ngũ vị tạp trần, [email protected]ơqid]on Thái hậu là nữ nhân tôn quý nhất Đông Dương, nhưng bà tự mình phái người chờ Vân Lãnh Ca vào cung, có thể thấy thật lòng rất coi trọng nàng, vừa nghĩ như thế, nhất thời ánh mắt mọi người nhìn về phía Vân Lãnh Ca hơn vài phần ghen tỵ.
Trong đó rõ ràng nhất, chính là Vạn Minh Thanh và Lý Xảo Tuệ, sắc mặt hai người cực kỳ khó coi, trong lòng càng thêm hận vận khí của Vân Lãnh Ca thấu xương.
Thái giám này nói xong, lập tức đi đến bên phải Vân Lãnh Ca: “Nếu vậy, làm phiền công công dẫn đường.” Vân Lãnh Ca cười nhẹ, ôn hòa nói, ngồi vào trong nhuyễn kiệu, thái giám lập tức sai người nâng lên, đưa nàng đến tẩm cung của Thái hậu.
Mọi người thấy Vân Lãnh Ca rời đi, từng người đều chụm đầu nói ra cảm tưởng của bản thân, đang tán gẫu, thì cô cô tổng quản nội cung đi ra, thấy mọi người lập tức cất cao giọng nói: “Xin các vị phu nhân, tiểu thư xếp hàng theo vị phân cáo mệnh, nô tỳ sẽ đưa các vị vào cung!”
Trong lúc này, cửa cung truyền đến những âm thanh sột soạt và tiếng chỉnh y phục, thời gian khoảng nửa chén trà, các nữ quyến đã xếp hàng xong, quản sự cô cô kiểm lại nhân số, sau đó gật đầu với các tiểu cung nữ, các nàng rối rít đi lên trước, dẫn các vị nữ quyến vào hậu cung, chuẩn bị cho yến hội ở Ngự Hoa Viên.
Hiện tại Vân Lãnh Ca đã đến cung điện của Thái hậu, không giống với lần gặp mặt nửa năm trước, lần này địa điểm Thái hậu gặp Vân Lãnh Ca đổi thành nội điện, nghĩ đến đó là vì nàng đã gả cho Mộ Dung Diệp.
“Hài tử ngoan, đến đây ngồi đi.” Thái hậu mặc thường phục màu tím đậm, thấy Vân Lãnh Ca chân thành hành lễ, vội nói.
“Tạ Thái hậu.” Vân Lãnh Ca không vì Thái hậu khoan dung mà có nửa phần ỷ sủng sinh kiêu, nàng không nhanh không chậm hành lễ xong, mới đi lên trước.
“Ai gia có thể gọi con là Ca nhi không?” Ánh mắt Thái hậu nhìn Vân Lãnh Ca từ ái hơn nhiều, kéo nàng ngồi bên cạnh mình, cười hỏi.
“Đó là vinh hạnh của tiểu nữ.” Vân Lãnh Ca cười nhạt, nhỏ nhẹ nói.
“Chỉ khi có hai người chúng ta, Ca nhi cứ giống như Diệp nhi đi, kêu ai gia là ngoại tổ mẫu.” Thái hậu nhìn Vân Lãnh Ca biết vâng lời, dáng vẻ bình tĩnh ung dung, trong lòng càng thích, cảm thấy tính tình, cử chỉ của hài tử này đều vô cùng xứng đôi với Mộ Dung Diệp.
“Dạ, ngoại tổ mẫu.” Vân Lãnh Ca vẫn duy trì thái độ kính cẩn, mỗi lời nói cử động đều vừa đủ.
“Diệp nhi nói con không thích thức ăn trong cung yến, thừa dịp hiện tại con đang ở trong cung ai gia, thì dùng chút điểm tâm đi, hôm nay canh giờ đãi tiệc sẽ tương đối dài tránh cho đến lúc đó khó chịu.” Thái hậu khoát tay áo với ma ma phía sau lưng, ma ma phúc thân, lập tức cáo lui.
Vân Lãnh Ca ngẩng đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn Thái hậu, trong mắt thoáng qua cảm động: “Thịnh tình của ngoại tổ mẫu, tiểu nữ không dám nhận.”
“Hài tử ngốc, con gọi ta là ngoại tổ mẫu rồi, sao vẫn cứ khách khí như thế, ai gia nhìn thấy con và Diệp nhi ân ái, ai gia cũng rất vui mừng cho các con.” Nét mặt Thái hậu cảm khái, hai mươi mốt năm trước trong vương phủ Mộ Dung Diệp không có một cơ thiếp nào, bà còn cho rằng Diệp nhi là long dương chi hảo [1], sau đó Vân Lãnh Ca bị hắn kéo đến trước mặt Hoàng đế diễn một tuồng kịch, rốt cuộc bà đã nhận ra Mộ Dung Diệp bắt đầu sinh tình rồi, may mắn hắn không phụ kỳ vọng, không bao lâu, liền hỏa tốc cầu hôn Vân Lãnh Ca, xem như giải tỏa được một nỗi băn khoăn trong lòng bà.
[1] long dương chi hảo: đoạn tụ (theo như hiện đại là BL a) =]]
Nhưng mà, vì cưới một nữ tử, phải giao Hổ Phù chưởng quản đại quân biên cương ra, điều này làm Thái hậu có chút không vui, thầm hận Hoàng đế thừa cơ dùng công phu sư tử ngoạm, tuy nhiên, hiện tại thì tốt rồi, toàn bộ đều có thể vãn hồi, mặc dù bà sống trong nội cung, xung quanh có rất nhiều giám thị và tai mắt, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa bà không biết tình huống bên ngoài, lần này Bắc Nguyệt đến đây, tâm tư trong đó không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Lúc tân hôn tiểu nữ không kịp vào cung thỉnh an ngoại tổ mẫu, hiện tại ngược lại phiền toái ngoại tổ mẫu hao tâm chuẩn bị cho tiểu nữ” Vân Lãnh Ca có chút xấu hổ, trong mắt tràn ngập cảm kích, nhỏ giọng nói.
“Các con vừa tân hôn, ở cùng nhau để tăng tình cảm là điều quan trọng, còn nữa, ai gia đã nói Diệp nhi không cần vào cung thỉnh an sớm như vậy.” Thái hậu vỗ nhẹ tay Vân Lãnh Ca, thấy ma ma đã dẫn vài cung nữ tay nâng khay đi vào, thì cười ra lệnh cho họ đặt chúng trên bàn.
“Mau nhìn xem có hợp không khẩu vị không.” Thái hậu tự mình đưa đũa ngọc cho Vân Lãnh Ca, đặt vào tay nàng, cười hỏi.
“Đa tạ ngoại tổ mẫu.” Vân Lãnh Ca có chút thụ sủng nhược kinh nhận lấy đũa, nhìn ánh mắt mong đợi tha thiết kia, run rẩy gắp một khối hoa quế cao bỏ vào miệng, tan trong miệng, mùi hương quanh quẩn trền đầu lưỡi thật lâu không tiêu tán: “Thật là mỹ vị, cám ơn ngoại tổ mẫu.”
“Vậy thì ăn nhiều một chút.” Thái hậu cầm chiếc đũa lên, gắp một khối bánh ngọt bỏ vào đĩa ngọc trước mặt Vân Lãnh Ca, thúc giục.
Trong lòng Vân Lãnh Ca có chút sợ hãi thịnh tình không hiểu ra sao này, nhưng trên mặt vẫn hàm chứa ba phần nụ cười, vài phần ngượng ngùng yên lặng dùng hết điểm tâm Thái hậu gắp cho nàng.
Dùng xong điểm tâm, Thái hậu nói bà là một bà lão xương già lọm khọm nên không tiện tham gia yến tiệc, ra lệnh cho ma ma cận thân dẫn Vân Lãnh Ca đến Ngự Hoa Viên.
Trong Ngự Hoa Viên, từng chậu ngân than được đặt khắp nơi, hơn nữa Hoàng đế còn đặc biệt sai người có tay nghề ngày đêm không nghỉ kiến tạo nên những vách tường gỗ tránh gió, cho dù đã gần đến đầu xuân, lạnh vô cùng, nhưng bên trong vườn không hề quá mức lạnh lẽo.
Vân Lãnh Ca được ma ma dẫn đường, tìm được vị trí của bản thân, vừa ngồi xuống không lâu, thì thấy Hoàng đế dắt phi tần hậu cung chậm rãi đến, đại thần và nữ quyến đứng dậy hành lễ, đều được Hoàng đế mỉm cười ban ngồi!
Khi Mộ Dung Diệp nhìn thấy Vân Lãnh Ca tiến vào Ngự Hoa Viên thì tầm mắt nóng rực tập trung nhìn nàng, không để ý vẻ mặt khác nhau của mọi người, nở nụ cười nhẹ nhìn nhất cử nhất động của nàng.
“Bắc Nguyệt Đại Hoàng tử Vũ Văn Trạch, Tam Hoàng tử Vũ Văn Minh bái kiến Ngô Hoàng Đông Dương, Hoàng hậu, các vị nương nương.” Hai vị Hoàng tử Bắc Nguyệt ổn trọng bước vào, nhờ sự hướng dẫn của Uông công công bên cạnh Hoàng đế, dẫn đoàn Sứ giả của mình đi vào Ngự Hoa Viên.
Đôi mắt Vũ Văn Trạch hẹp dài ánh mắt như băng tuyết bén nhọn quét qua vài người, sau đó vừa nhìn về phía các đại thần Đông Dương, lập tức tìm được vị trí của Mộ Dung Diệp, nét cười lạnh càng sâu hơn, mơ hồ lộ ra một cỗ sát khí.
Vân Lãnh Ca tỉ mỉ quan sát Hoàng tử Công chúa Bắc Nguyệt, chỉ thấy mặt mũi Vũ Văn Trạch tuấn mỹ, nhưng ánh mắt kia quá mức âm trầm, bị hắn ta nhìn khiến người ta không rét mà run, còn dáng dấp Tam Hoàng tử Vũ Văn Minh cực kỳ nho nhã, có phong độ quân tử, gương mặt nhu hòa khiến người nhìn không thể rời mắt.
Diện mạo luôn để lại ấn tượng ban đầu cho người nhìn, thấy Vũ Văn Minh giơ tay nhấc chân đều ôn hòa hơn so với Vũ Văn Trạch thô bạo âm trầm, trong lòng so sánh, đánh giá cao thấp, cũng sinh ra một chút hảo cảm với Vũ Văn Minh.
Khóe mắt Vân Lãnh Ca thoáng nhìn qua Thái tử đang ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn thấy đáy mắt y xẹt qua một ánh sáng khác thường rồi biến mất, trong lòng khẽ động, lông mày nhíu chặt, chẳng lẽ Thái tử thật sự lén lút qua lại với Bắc Tề? Thật quá hồ đồ.
Thượng Quan Thành ngồi bên cạnh Thái tử nhếch miệng, nở nụ cười châm chọc, bưng ly rượu ngọc trước mặt lên, ngửa đầu uống hết, nét mặt Thượng Quan Vũ trước sau như một không hề thay đổi, ngồi như tượng gỗ, dường như mọi thứ xung quanh đều không liên quan gì đến y, rũ mắt xuống, tầm mắt rơi trên bàn rượu, trầm mặc không nói.
“Hai vị Hoàng tử cực khổ rồi, mời ngồi!” Vì hôm qua mọi người đã gặp mặt, vì vậy Hoàng đế không tiện nhiều lời, lệnh cho Uông công công dẫn các vị khách quý ngồi vào vị trí!
Đợi mọi người ngồi vào chỗ của mình, Hoàng đế giơ ly rượu lên, cười nói: “Đoàn sứ giả Bắc Nguyệt đường xa mà đến, trẫm kính Đại Hoàng tử, Tam Hoàng tử một chén.”
Âm lãnh trong mắt Vũ Văn Trạch dâng lên nhàn nhạt, nhưng không từ chối, cùng Tam Hoàng tử bên cạnh nâng chén với Hoàng đế, ba người cùng uống.
“Truyền ca múa.” Thấy mọi chuyện đã xong, Hoàng đế ra lệnh cho Tổng quản thái giám chuẩn bị tiết mục.
Thái giám lập tức ra hiệu cho tiểu thái giám đang ở bên ngoài Ngự Hoa Viên, sau đó nghe vang lên tiếng đàn sáo lượn lờ, vài vũ nữ nối đuôi nhau nhẹ nhàng bước vào từ cửa vòm, dáng vẻ xinh đẹp, dung mạo quyến rũ cười nhẹ nhàng, đừng nói là nam tử, cho dù là nữ tử cũng sẽ vô cùng đố kỵ!
Vân Lãnh Ca buồn chán cúi đầu nghĩ đến sự việc, nhưng lại cảm thấy ba ánh mắt nóng rực cứ nhìn nàng không dứt, đành phải ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua vòng eo của vũ cơ, rơi vào chỗ ngồi của nam tân đối diện, tìm người cứ nhìn mình chằm chằm không tha, nhưng khiến Vân Lãnh Ca kinh ngạc, trừ ánh mắt ẩn tình như nước của Mộ Dung Diệp ra, thì còn có cả ánh mắt phức tạp và chan chứa tình cảm của Âu Dương Phong đang si ngốc nhìn nàng.
Vân Lãnh Ca không vui quay mặt, cự tuyệt nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Phong, ngược lại thoáng nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiền ngẫm của Thượng Quan Thành, sau đó lập tức cúi đầu che tầm mắt, không để ý đến hai người râu ria đó nữa.
“Hoàng thượng, đây chính là mỹ nhân ở Đông Dương sao? Không chỉ vậy chứ? Chẳng lẽ Đông Dương xem thường Bắc Nguyệt chúng ta, nên mới tìm những vũ nữ thế này sao?” Đợi múa xong, Vũ Văn Trạch mở lời trước tiên, giọng điệu giễu cợt khiến vẻ tán thưởng trong mắt đại thần Đông Dương lập tức thay đổi, ánh mắt hàm chứa tức giận nhàn nhạt bắn về phía tên cuồng vọng Vũ Văn Trạch.
“Không biết Đại Hoàng tử có ý gì?” Nụ cười Hoàng đế không đổi, giọng nói nhu hòa, nhưng đáy mắt tràn ngập lãnh ý không dễ phát giác.
“Ở Bắc Nguyệt, bản Hoàng tử từng nghe nói tuyệt kỹ vẩy mực có thể nói xưa nay chưa từng có của Mộ Dung Thế tử phi, không bằng xin Mộ Dung Thế tử phi hiến nghệ một phen.” Đột nhiên ánh mắt hung ác của Vũ Văn Trạch thay đổi, bắn về phía Vân Lãnh Ca đối diện.
Nghe vậy, chân mày Vân Lãnh Ca khẽ nhăn, sau đó sắc mặt thản nhiên bình tĩnh nhìn Vũ Văn Trạch, nhưng trong lòng vô cùng hoài nghi, lúc ấy bản thân biểu diễn vẩy mực ở Hoàng cung, trong Hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt, ban đầu người được mời vào đều là con cái của đại thần, những người không có nhiệm vụ vạn lần không thể vào Hoàng cung Đông Dương.
Nhưng vị Bắc Nguyệt Đại Hoàng tử này lại biết nàng từng biểu diễn vẩy mực ở Hoàng cung, điều này khiến Vân Lãnh Ca bắt đầu hiếu kỳ, không biết hắn ta có được tin này từ đâu, là Hoàng tử Đông Dương liên thủ với hắn ta để lộ ra, nhằm vào bản thân nàng và Mộ Dung Diệp.
Lúc này ánh mắt Mộ Dung Diệp tràn đầy nguy hiểm nhìn Vũ Văn Trạch, khóe miệng cười nhẹ nhưng ẩn chứa lạnh lẽo, đáy mắt âm u dần ngưng kết thành băng, ở trên địa bàn của Mộ Dung Diệp hắn, một Hoàng tử nho nhỏ, cũng dám bảo Thế tử phi hắn biểu diễn, ăn gan hùm mật gấu rồi sao?
“Tại sao Đại Hoàng tử muốn Thế tử phi của bản Thế tử biểu diễn? Nếu ngươi cảm thấy không thú vị, có phải sẽ kêu bản Thế tử múa kiếm cho ngươi xem luôn không? Chỉ cần Đại Hoàng tử tự mình nói ra, bản Thế tử rất vui lòng bồi ngươi.” Mộ Dung Diệp chậm rãi nói, giọng nói vẫn không nhanh không chậm, âm thanh lười biếng hàm chứa lãnh ý.
“Tài nghệ của Mộ Dung Thế tử Thế tử phi song tuyệt, biểu diễn trước mặt mọi người một phen, không lẽ không được sao? Hay Mộ Dung Thế tử xem thường Bắc Nguyệt, cố ý che giấu?” Vũ Văn Trạch không bị dọa lui, ngược lại cười lạnh nghênh lưỡi dao tiếp đón.
“Bản Thế tử chỉ xem thường Đại Hoàng tử thôi, nếu Đại Hoàng tử ngại nhàm chán, bản Thế tử nguyện ý tận tình tiếp đãi Đại Hoàng tử trước mặt tân khách, tỏ rõ vị trí chủ nhà.” Mộ Dung Diệp cười lạnh, có can đảm trêu chọc người trong lòng hắn, sẽ phải có tâm lý chuẩn bị hứng chịu sự trả thù của hắn.
“Mộ Dung Diệp, ngươi….” Trước mặt người hai nước, Vũ Văn Trạch bị Mộ Dung Diệp nhẫn tâm chế nhạo và khi dễ, nhất thời nắm chặt quả đấm, đứng lên tức giận nói.
Trong Ngự Hoa Viên, mọi người đều ngừng thở, câm như hến, không dám nói tiếng nào, da đầu tê dại nhìn hai người giương cung bạt kiếm.
“Người đâu, lấy bội kiếm cho bản Thế tử, nếu Đại Hoàng tử thấy Đông Dương chiêu đãi không chu toàn, bản Thế tử sẽ tự mình múa kiếm góp vui cho Đại Hoàng tử.” Mộ Dung Diệp nở nụ cười tà mị, Xích Ngôn không biết xuất hiện từ đâu cung kính trình một thanh cổ kiếm lên.
Vũ Văn Trạch và Mộ Dung Diệp giao thủ không phải một hai lần, dĩ nhiên biết bản lĩnh của hắn, thấy hắn không chừa lối thoát cho người ta, vốn lửa giận đã kìm nén trong phút chốc xông ra, hắn ta cũng không tin những năm này hắn ta khổ luyện võ nghệ, editedbysutucuoigadfienddn lieqiudoon còn không đánh lại Mộ Dung Diệp, vừa nghĩ như thế, lòng tràn ngập tự tin, Vũ Văn Trạch quay đầu lại nhìn Hoàng đế nói: “Kính xin Hoàng thượng giúp bản Hoàng tử chuẩn bị một thanh nhuyễn kiếm.”
Sắc mặt Hoàng đế có chút khó xử, nhưng thấy gương mặt sát khí của Vũ Văn Trạch, vả lại Mộ Dung Diệp đã khẽ cười đi đến đất trống trong hoa viên, nên không thể làm khác hơn đành gật đầu, phân phó nội thị: “Lấy thanh nhuyễn kiếm trong thư phòng trẫm ra đây.”
Một tiểu thái giám vội vã rời đi chạy đến Ngự Thư Phòng.
“Hoàng huynh, huynh cần gì phải đánh nhau chứ, có lẽ Mộ Dung Thế tử chỉ đùa với huynh thôi.” Vũ Văn Minh vẫn ngồi ngay thẳng chỉ cười không nói đột nhiên mở lời, âm thanh cực kỳ dịu dàng.
“Tam Hoàng đệ không cần nhiều lời.” Vũ Văn Trạch thấy tỷ thí đã được định, Vũ Văn Minh mới lên tiếng giả vờ giả vịt, trong lòng cười lạnh, cứng nhắc nói.
Rất nhanh, tiểu thái giám kia đã trở về, nhìn ánh mắt Hoàng đế, cung kính trình kiếm cho Vũ Văn Trạch.
Mộ Dung Diệp ngọc thụ lâm phong đứng giữa sân, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào người hắn, áo bào màu tím như tỏa sáng, gương mặt như ngọc càng lộ vẻ trơn bóng, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhạt không đổi, dường như chuyện gì đến hắn đều có thể xử lý dễ dàng, so với những người ăn chơi trác táng chỉ biết dựa vào tổ tông ban cho, gia tộc che chở trong Kinh thành, Mộ Dung Diệp thực sự quá xuất sắc.