Đọc truyện Đích Nữ Nhị Tiểu Thư – Chương 108: Cảnh xuân ôn tuyền
Editor: Gà
“Ở Kinh thành dưới chân Thiên tử, hắn cũng dám làm như vậy, quá không để Đông Dương vào mắt rồi.” Vân Lãnh Ca cảm thấy không khoa học, mặc dù ngọn núi kia ở ngoài thành, nhưng nó lại cách Kinh thành quá gần, một nhóm lớn hắc y nhân không rõ thân phận như vậy xuất hiện, chẳng lẽ thủ vệ thành không phát hiện ra?
“Cho nên nói vị Hoàng đế cữu cữu kia của ta đã tính toán rất cẩn thận rồi, mượn tay địch quốc diệt trừ ta, cái họa lớn trong lòng ông ta, ngồi thu ngư ông đắc lợi, vài năm này thuật Đế Vương được dùng càng ngày càng nhuần nhuyễn rồi.” Khóe miệng Mộ Dung Diệp khẽ nhếch, nở nụ cười châm chọc, khí lạnh nơi đáy mắt ngưng kết thành băng.
“Hoàng thượng không sợ Bắc Nguyệt phát động chiến tranh à? Đến lúc đó không ai ngăn cản? Hiện tại võ tướng xuất sắc của Đông Dương không nhiều.” Vân Lãnh Ca khẽ nhíu mày, hỏi.
“Không phải còn phụ vương ta sao? Ta hành quân đánh giặc đều do phụ vương tự mình chỉ điểm, phụ vương cầm binh xuất sắc, hơn nữa ông sinh sống trong quân mấy chục năm, phương diện bài binh bố trận so với ta chỉ hơn chứ không kém.” Khi Mộ Dung Diệp nhắc đến Mộ Dung Vương gia, khóe mắt có một nụ cười, hai tay ôm chặt eo Vân Lãnh Ca, vây nàng vào ngực mình: “Chờ sứ giả Bắc Nguyệt đến, Hoàng thượng nhất định sẽ lệnh cho ta tiếp đãi, đến lúc đó ngày thanh tĩnh của chúng ta không còn nhiều nữa, cho nên thừa dịp tuần trăng mật, chúng ta lên núi ngâm ôn tuyền, chờ đến ngày nàng lại mặt thì rời đi.”
Đầu Vân Lãnh Ca khẽ tựa vào lồng ngực Mộ Dung Diệp, gật đầu một cái: “Được.”
Để lại Ngâm Thư và vài người quen thuộc công việc trong vương phủ, Mộ Dung Diệp dẫn Vân Lãnh Ca ra khỏi tân phòng, vừa đi vừa giới thiệu đơn giản vài nơi cho Vân Lãnh Ca.
Đây là lần đầu tiên Vân Lãnh Ca đến Mộ Dung Vương phủ, tất nhiên trong lòng vô cùng tò mò cảnh trí bên trong, đôi mắt trong suốt quan sát hoàn cảnh hậu viện, chỉ thấy trong hậu viện ngoài một vài cây nhỏ không biết tên xanh um tươi tốt nhưng không nở hoa ra, còn lại thì một đóa hoa cũng không có.
Ra khỏi viện, Vân Lãnh Ca khẽ dậm chân, tầm mắt rơi vào tấm biển làm bằng gỗ tử đàn ngay phía trên cổng vòm, chỉ thấy phía trên dùng mực nước màu xanh lá viết ‘Di Tình [1] tiểu trúc’, bút pháp cứng cáp có lực, nét móc hàm chứa nhu tình, khiến Vân Lãnh Ca không khỏi cười một tiếng, chế nhạo hỏi: “Tại sao không gọi ái tình tiểu trúc?”
[1] Di tình: tình cảm vui vẻ
Mộ Dung Diệp nghe vậy ho khan hai tiếng, ánh mắt không được tự nhiên hơi lóe: “Nếu không ta đổi tên lần nữa vậy? Ta cảm thấy Ái tình tiểu trúc rất tốt, chỉ sợ Ca nhi xấu hổ.” Nói xong, lập tức nhìn thấy Vân Lãnh Ca trừng mắt, khóe miệng chứa nụ cười hài hước.
Vân Lãnh Ca tức giận cắn răng, nàng đã quên da mặt Mộ Dung Diệp dày nhất, thảo luận với hắn những việc này, không phải đang đào hầm cho mình nhảy sao?
Đi đến cửa sau của vương phủ, xe ngựa Mộ Dung Diệp đã sớm chuẩn bị tốt, vài ngày trước đây hắn ra lệnh cho ám vệ kiểm tra kỹ lưỡng thôn trang trên núi, lục soát trong ngoài một lần, sau khi xác nhận an toàn mới yên tâm dẫn Vân Lãnh Ca lên núi, hơn nữa ở đường nhỏ duy nhất thông lên đỉnh núi này, bố trí người tra xét địa hình, để tránh có người biết được hành tung của hắn đục nước béo cò đi lên núi quấy rầy thời gian nhàn hạ của bản thân và Ca nhi.
Đến núi, vào thôn trang, quả nhiên Vân Lãnh Ca phát hiện không có hạ nhân, điểm tâm là một bát cháo, vẫn phải mỗi người một nửa ăn cùng Mộ Dung Diệp, lúc này khó tránh bụng đói, ngẩng đầu thấy mặt Mộ Dung Diệp tràn đầy khát vọng nhìn mình chằm chằm, mắt phượng bắn ra ánh sáng kỳ vọng nồng đậm, Vân Lãnh Ca chỉ đành tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nhấc chân đi đến phòng bếp nhỏ ở sơn trang, nghĩ thầm, dù muốn nàng xuống bếp, cũng nên phân phó vài nha đầu đến giúp nàng chứ, nếu không thái rau rửa rau đều tự mình động thủ, chắc chắn tốc độ rất chậm.
Mộ Dung Diệp đứng dậy sải bước đuổi theo Vân Lãnh Ca, kéo tay Vân Lãnh Ca, hình như đoán được suy nghĩ của Vân Lãnh Ca, nhỏ giọng nói: “Ta giúp Ca nhi một tay.”
“Chàng nha, đừng làm ta thêm phiền là tốt rồi.” Vân Lãnh Ca không hề tin tưởng Mộ Dung Diệp chút nào, một đấng mày râu như hắn có thể chơi đao chơi kiếm, còn cầm dao thái rau ư? Không dám nghĩ nữa, Vân Lãnh Ca thật sự không tin nổi.
Hai người mười ngón tay giao nhau đi đến phòng bếp nhỏ, Vân Lãnh Ca ngẩng đầu quan sát bên phòng bếp một vòng, phát hiện phòng bếp này đã được quét dọn sạch sẽ, các loại dụng cụ làm bếp không dính một hạt bụi, càng khiến người ta kinh ngạc hơn là nguyên liệu chế biến thức ăn, các loại thịt, rau dưa, đã được cắt gọn đặt trên bàn, các loại gia vị được bày thành một hàng, ngay cả lửa trên bếp cũng đã cháy, tất cả công tác chuẩn bị đều đã làm xong, Vân Lãnh Ca chỉ cần động thủ lật xào rồi mang thức ăn ra là được!
“Trong trang không có ai, nhưng Xích Ngôn Xích Ngữ đi theo chúng ta đến đây có thể giúp một tay.” Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca nhìn hắn nghi hoặc, tốt bụng giải thích.
“Hai người bọn họ là ám vệ cận thân bảo vệ bên cạnh chàng, vậy mà chàng có thể ngoan độc xuống tay để bọn họ làm chuyện mà phụ nhân mới có thể làm.” Vân Lãnh Ca đồng tình thay Xích Ngôn Xích Ngữ, rõ ràng là ám vệ võ công cao cường, máu lạnh vô tình, lại bị Mộ Dung Diệp bắt đến thái rau nổi lửa, suy nghĩ một chút lại cảm thấy buồn cười.
“Về sau bọn họ phải lấy vợ sinh con, bây giờ bắt đầu tính trước, học tập làm một vị hôn phu tốt như thế nào, bọn họ sẽ cảm tạ ta đấy.” Mộ Dung Diệp cười khẽ, thấy Vân Lãnh Ca không đồng ý nhìn hắn, đột nhiên đề cao âm thanh: “Hai người các ngươi cảm thấy bản Thế tử nói đúng không?”
“Thế tử nói rất đúng.” Bên ngoài truyền đến hai giọng nói chua xót.
Vân Lãnh Ca đã nhìn quen thủ pháp lấy thế đè người của hắn lắm rồi, không để ý hắn đang cười lấy lòng, đi lên phía trước chuẩn bị xào rau, không quay đầu lại nói một câu: “Thất thần gì nữa, còn không mau giúp thiếp nổi lửa, nếu không sẽ không cho chàng ăn.”
Mộ Dung Diệp sửng sốt hồi lâu, sau đó bước lên trước, đứng trước bếp lò giúp Vân Lãnh Ca thổi lửa, bên ngoài phòng bếp Xích Ngôn Xích Ngữ luôn chú ý động tĩnh bên trong, thấy Thế tử phi nói một câu đơn giản, lập tức Thế tử vô cùng nghe theo, trong lòng không khỏi cực kỳ bội phục Vân Lãnh Ca, rốt cuộc Xích Ngôn đã nhìn thấy được chủ tử cũng có ngày bị quản chế, nhất thời đắc ý, không nhịn được nói: “Thế tử phi uy vũ, ty chức khâm phục.”
“Ngươi đổi công việc với Ám Nhất, thay thế hắn tuần sơn.” Mộ Dung Diệp tuân theo chỉ thị của Vân Lãnh Ca, chuyên chú giữ lửa, lạnh lùng nói.
Nhất thời khuôn mặt tươi cười của Xích Ngôn xụ xuống, trong khoảnh khắc gương mặt biến thành đau khổ, cầu xin tha thứ: “Thế tử, ty chức hữu khẩu vô tâm [2], xin Thế tử tha thứ.” Nói xong, đợi một lúc, không nghe Mộ Dung Diệp khoan thứ, ngược lại thấy Xích Ngữ bên cạnh vẫn cười hả hê, ánh mắt xoay động, lên tiếng cầu khẩn nói: “Thế tử phi, ty chức đêm ngày bảo vệ ngài, van cầu Thế tử phi xem ty chức lao tâm lao lực, giúp ty chức van nài.”
[2] hữu khẩu vô tâm: chỉ ác miệng chứ lòng dạ đôn hậu
Bây giờ Xích Ngôn đã hiểu, trước mặt Thế tử phi, Thế tử chính là con cọp không có răng, không có bề ngoài hung mãnh, cũng không có lực uy hiếp, cho nên, cầu xin Thế tử không bằng lấy lòng Thế tử phi, chỉ cần Thế tử phi nói một câu, Thế tử vẫn không tuân lệnh sao?
“A Diệp, Xích Ngôn vừa thái rau, vừa nổi lửa, đã rất mệt nhọc, chàng đừng tức giận nữa.” Nửa năm này Xích Ngôn bảo vệ Vân Lãnh Ca có thể nói như hình với bóng, lo lắng hết lòng, chỉ sợ mình có phần sơ xuất, làm việc tận tâm tận lực.
“Thế tử, ty chức vì hoàn thành nhiệm vụ ngài giao thật tốt, ngày ngày đi theo phía sau đầu bếp của vương phủ học thái rau, nhiều lần bị mắng chân tay vụng về, ngài tạm tha cho ty chức lần này đi.” Xích Ngôn thấy Thế tử phi lên tiếng giúp một tay, vội vàng tiếp tục cố gắng không ngừng tranh thủ đồng tình, hi vọng sẽ khiến Thế tử thương hại.
Đáy lòng Vân Lãnh Ca chợt hiểu, những rau dưa kia cắt vô cùng gọn gàng, kích thước hình dạng không sai biệt lắm, vốn còn chút không tin tưởng do Xích Ngôn động thủ, nghe hắn nói nguyên nhân ra, thì ra là thế, ghé mắt nhìn lướt qua Mộ Dung Diệp đang không nói mà chỉ vội vàng giữ lửa, khẽ híp mắt: “A Diệp….” Giọng nói ôn nhu nhưng rõ ràng hàm chứa ý lạnh và uy hiếp.
“Lần sau không thể viện cớ này nữa!” Mộ Dung Diệp ngẩng đầu thấy ánh mắt Vân Lãnh Ca mang theo cảnh cáo nhìn mình chằm chằm, hình như nếu hắn không đồng ý thì sẽ có khuynh hướng nổi giận, thầm thở dài, bất đắc dĩ nói.
“Ty chức đa tạ Thế tử, đa tạ Thế tử phi.” Xích Ngôn vui mừng quá đỗi, luôn miệng nói tạ, nghiêng đầu khiêu khích liếc mắt nhìn Xích Ngữ đang nghẹn họng nhìn trân trối, tay vắt chéo sau lưng, nghênh ngang đi chuẩn bị bàn và bát đũa.
Xích Ngữ như có điều suy nghĩ sờ cằm nhìn bóng lưng Xích Ngôn rời đi, Thế tử nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, lời đã nói ra sẽ không vì bất kỳ ai mà sửa đổi, ngay cả Vương gia tự mình can thiệp cũng không thể đoán được tâm tư Thế tử, nhưng bây giờ vì Thế tử phi thuận miệng nói một câu đã dễ dàng đổi lời, không thể không nói, Thế tử phi đã hoàn toàn ăn Thế tử sạch sành sanh.
Về sau, y cũng nên học Xích Ngôn nhiều hơn mới được, phải lấy lòng Thế tử phi? Ngộ nhỡ ngày nào đó xảy ra chuyện đắc tội chủ tử, có Thế tử phi bảo giá, chẳng những mạng nhỏ an giấc không lo, khẳng định mỗi ngày càng thêm tiêu sái.
Trong một canh giờ, Vân Lãnh Ca làm xong sáu món ăn một món canh, vì trước đó công tác chuẩn bị đã được làm rất thoả đáng, cho nên tốc độ nấu thức ăn cũng tăng nhanh hơn rất nhiều, phân phó Xích Ngôn và Xích Ngữ bưng món ăn vào phòng, còn bản thân móc ra một chiếc khăn màu trắng, chuẩn bị giúp Mộ Dung Diệp rửa mặt, đi lên trước dùng khăn lau tro dính trên mặt hắn, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Dùng cơm xong chúng ta cùng đi tắm ôn tuyền.” Nói xong, cắn môi một cái, không muốn để hắn nhìn thấy mặt mình ửng hồng, tựa như chạy trốn rời khỏi phòng bếp.
Ánh mắt Mộ Dung Diệp thoáng chốc sáng lên, ánh sáng lóng lánh khiến người ta không thể nhìn thẳng, khóe môi nâng lên một đường cong hoàn mỹ, có thâm ý khác cười khẽ một tiếng.
Vân Lãnh Ca nhìn một bàn lớn bày các món ăn trước mặt, vừa rồi trong phòng bếp nàng vội vàng lật xào nên không chú ý trong đó có khá nhiều việc nhỏ không đáng kể, cho đến bây giờ mới phát hiện các món ăn đều là những món nàng thích ăn nhất, trong lòng kinh ngạc, ánh mắt Vân Lãnh Ca nghi ngờ nhìn thẳng vào mắt phượng dịu dàng của Mộ Dung Diệp.
“Ca nhi, mau ăn đi, để lạnh sẽ không ngon nữa đâu.” Mộ Dung Diệp không có ý định sẽ giải thích cho nàng, tỉ mỉ gắp thịt cá non mịn bỏ vào chén Vân Lãnh Ca, thúc giục.
“Thế tử phi, ngài còn không biết, Thế tử đã cố gắng tìm hiểu ngài thích gì, ngài thích kiểu dáng y phục nào, thích món ăn gì, Thế tử đều có thể thuộc như lòng bàn tay đấy.” Xích Ngữ bưng một tô canh lên, cười nói.
Nghe vậy, gương mặt xinh đẹp của Vân Lãnh Ca nhiễm một chút hạnh sắc, ánh mắt hàm chứa oán trách nhìn gương mặt không đổi sắc của Mộ Dung Diệp, cúi đầu ăn món ăn hắn gắp cho nàng.
“Xích Ngôn, hai người các ngươi ăn đi, nhiều như vậy ta và A Diệp cũng ăn không hết, các ngươi bưng xuống khoảng hai món cho mọi người ăn nữa.” Vân Lãnh Ca nghĩ đến từng nhóm ám vệ tuần tra dưới chân núi có thể thay ca dùng bữa, trên đỉnh núi cũng chỉ có bốn người bọn họ, vào lúc này Xích Ngôn Xích Ngữ chắc hẳn đã đói bụng.
“Đa tạ Thế tử phi, Thế tử phi có tấm lòng Bồ tát.” Xích Ngôn sớm đã bị mùi thơm nứt mũi của món ngon khiến con sâu tham ăn trong bụng kêu rối rít, nghe lời nói khéo hiểu lòng người của Thế tử phi, cảm động đến rơi nước mắt, trong lòng cảm khái, quả nhiên ánh mắt chủ tử thật tuyệt hảo, chẳng những Thế tử phi hòa khí dịu ngoan, hơn nữa còn săn sóc những thuộc hạ như bọn họ, thật là chủ mẫu tốt nhất trên đời này!
Vân Lãnh Ca khẽ cười, vẻ mặt có chút xấu hổ, không nhìn Mộ Dung Diệp đối diện đã có khuynh hướng nổi giận, cầm hai món ăn chưa động đũa, chuyển đến cho Xích Ngôn, lập tức nghe giọng Mộ Dung Diệp buồn buồn: “Ca nhi, ta thích ăn ớt xanh rang xào thịt nhất.”
“Không đúng, khẩu vị của chàng khá thanh đạm, không thích món cay mặn, thiếp không nhớ sai đâu.” Vân Lãnh Ca không để ý đến lòng dạ hẹp hòi của hắn, trực tiếp đưa cho Xích Ngôn đang tỏa sáng hai mắt, khẽ cười nói: “Các ngươi không chê ta tay nghề không tốt là được.”
“Tài nấu nướng của Thế tử phi còn cao hơn so với đầu bếp Xuân Thượng Lâu, ty chức vừa nghe đã cảm thấy mùi thơm tứ phía, khẳng định rất ngon.” Xích Ngữ thấy bản lãnh nịnh nọt của Xích Ngôn trong nháy mắt đã được Thế tử phi thưởng thức, không cam lòng thua kém nên vội vàng khen ngợi.
“Được ăn đồ của bản Thế tử nên các ngươi rất đắc ý phải không? Còn không mau biến đi, vào ám phòng đi đừng ra ngoài nữa.” Ánh mắt Mộ Dung Diệp run lên, lạnh lùng nhìn lướt qua hai người Xích Ngôn đang cúi đầu khom lưng không khác gì chó săn cả, giọng nói băng hàn khiến lòng người run sợ.
Thấy Mộ Dung Diệp thật sự nổi giận, hai người vội vàng hành lễ với Vân Lãnh Ca, lòng bàn chân như bôi dầu, bỏ chạy như một làn khói không còn bóng dáng.
“Chàng lại đang ăn dấm chua à?” Vân Lãnh Ca im lặng nhìn ánh mắt uất ức của Mộ Dung Diệp, nhức đầu để đũa xuống dỗ dành hắn, ách, trước kia sao nàng không phát hiện A Diệp này luôn thích ăn dấm như vậy chứ?
“Ca nhi, bây giờ nàng đối xử với bọn họ còn tốt hơn cả ta.” Đôi mắt sóng gợn lăn tăn của Mộ Dung Diệp khẽ trợn to, đáy mắt phát ra ánh sáng thuần khiết vô tội, như một nai con bị thương làm người thương tiếc, khiến Vân Lãnh Ca cảm giác mình thật giống như phạm vào mười tội lớn nhất!
“Nói bậy gì vậy, chàng là phu quân của thiếp, đương nhiên thiếp đối với chàng tốt nhất.” Vân Lãnh Ca cười trấn an hắn, tận lực sử dụng công phụ dụ dỗ hài tử của kiếp trước, muốn đánh bại tòa pháo đài kiên cố Mộ Dung Diệp, nói một đống lời buồn nôn, thấy vẻ mặt hắn vẫn chưa thay đổi, Vân Lãnh Ca nhục chí, bất cứ giá nào nói: “Chàng muốn như thế nào thiếp đều đáp ứng được chưa?”
“Đây chính là Ca nhi nói, không được đổi ý.” Mộ Dung Diệp nghe vậy cong môi cười một tiếng, dung nhan tuấn mỹ như gió xuân, rạng rỡ phát sáng, rốt cuộc đạt được mục đích cũng không uổng hắn giả bộ nãy giờ.
Vân Lãnh Ca chỉ cảm thấy tốc độ đổi mặt của hắn quá nhanh, hơn nữa nàng có một loại cảm giác đã bị lừa.
Sau khi ăn xong, Mộ Dung Diệp đưa Vân Lãnh Ca đến ôn tuyền, nhanh chóng cởi cẩm bào ra, Mộ Dung Diệp bước vào trong, nhìn thấy Vân Lãnh Ca vẫn đang che mắt nhíu mày nói: “Ca nhi, sao chưa xuống?”
Vân Lãnh Ca khẽ dời ngón tay, mở ra một khe hở len lén quan sát, thấy Mộ Dung Diệp đã xuống nước, nước nóng bốc sương mù dày đặc, tình cảnh xung quanh như ẩn như hiện, nhìn không rõ ràng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thu tay lại lắc mình núp phía sau núi giả cạnh ôn tuyền, âm thanh cởi y phục vang lên xột xoạt, toàn thân Vân Lãnh Ca chỉ còn dư lại một cái áo trong đơn bạc bước xuống nước.
“Ca nhi, ta không mang theo xiêm áo để thay, tốt nhất nàng nên suy tính một chút, nếu sau đó mặc áo trong ướt đẫm trở về phòng sẽ bị cảm mạo đó.” Mộ Dung Diệp cách hơi nước mờ mịt nhìn sắc mặt Vân Lãnh Ca ửng hồng, dáng vẻ nhăn nhó, nén cười tránh để nàng thẹn quá hóa giận, hợp tình hợp lý nói.
Vân Lãnh Ca nắm chặt quả đấm, trong lòng khẩn trương, rất muốn bảo Mộ Dung Diệp xoay người sang chỗ khác, nhưng sợ hắn cười, do dự nhìn dung nhan có vẻ mơ hồ của Mộ Dung Diệp do tràn ngập hơi nước, thầm nghĩ, hắn sẽ không nhìn rõ đâu, nghĩ thế, cộng thêm trong lòng tự nhủ, lấy hết dũng khí cởi áo trong ra, chậm rãi xuống nước.
Hai mắt Mộ Dung Diệp trợn to, mắt không chớp nhìn chằm chằm động tác của Vân Lãnh Ca, nội lực hắn thâm hậu, đêm khuya có thể thấy rõ mọi thứ, càng không nói đến dụ hoặc này? Ngưng mắt nhìn Ca nhi tháo dây lưng, Mộ Dung Diệp không buông tha bất kỳ phúc lợi nào thuộc về hắn, cho đến khi cảm giác trong mũi như có một cái gì ấm nóng muốn xông ra, mới khắc chế bản thân miễn cưỡng dời tầm mắt, đợi cánh mũi khôi phục bình thường, ánh mắt không dằn nổi nhìn vào bờ thì phát hiện Vân Lãnh Ca đã xuống nước, đang thoải mái vui vẻ đập bọt nước.
Quả nhiên thoải mái, Vân Lãnh Ca vừa lòng thở ra một hơi, cảm nhận được nhiệt độ vừa phải mà ôn tuyền phủ lên làn da của mình, nhất thời cả người ấm áp, khó chịu và mệt mỏi tối hôm qua đã tan đi rất nhiều.
Trong mắt Mộ Dung Diệp toát ra lửa dục, tà mị cười một tiếng, đột nhiên lặn xuông đáy ao, nhanh chóng bơi đến dưới chân của Vân Lãnh Ca, lúc nàng bất ngờ không kịp đề phòng, bắt được mắt cá chân bóng loáng của nàng, sau khi nghe nàng hét lên kinh hãi, Mộ Dung Diệp ôm eo nhỏ của nàng, nổi lên mặt nước, cười câu hồn đoạt phách.
Vân Lãnh Ca có chút chưa tỉnh hồn vỗ ngực, đang chuẩn bị chỉ trích Mộ Dung Diệp, ngẩng đầu thấy hắn nhìn chằm chằm vào tay trái, theo ánh mắt hắn cúi đầu nhìn theo, thoáng chốc kinh hãi, thân thể vội vàng trầm xuống, che cảnh xuân lộ ra ngoài, cả giận nói: “Mộ Dung Diệp, không được giở trò lưu manh.”
Mộ Dung Diệp cong khóe môi, nụ cười hàm chứa yêu mị cám dỗ, một vài sợi tóc đen mềm như nước rơi xuống xương quai xanh tinh xảo của hắn, cả hình ảnh tựa như một bức họa thiên thành, khiến thị giác Vân Lãnh Ca bị kích thích, như si như say nhìn gương mặt như thi như họa của Mộ Dung Diệp, bàn tay đặt trên eo nàng từ từ dời lên, mang theo tê dại như điện giật.
Vân Lãnh Ca còn chưa đến kịp hồi hồn trách cứ, đã bị Mộ Dung Diệp bịt miệng, ngăn chặn lời nàng muốn nói, Mộ Dung Diệp hôn chậm rãi sâu sắc, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trơn mềm của Vân Lãnh Ca, kéo thân thể mềm mại của nàng vào ngực, hai người da thịt kề nhau, đồng thời thân thể run rẩy mấy cái.