Đọc truyện Đích Nữ Nhất Đẳng – Chương 36: Nói cho hết lời
Edit: kaylee
Hạ Hà biết lần này là như thế nào cũng trốn không thoát, ả cắn răng, trong lòng chợt dâng lên tuyệt vọng, trầm mặc chốc lát, ả đột nhiên như là nổi điên vọt tới phía Dung Noãn Tâm……
Cũng không có ai ngờ tới Hạ Hà lại kích động như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, đằng trước ngay cả một người ngăn cản bảo vệ cũng không có.
Dung Noãn Tâm cũng kinh hãi, nàng né người sang một bên, nguy hiểm tránh thoát công kích giống như chó điên này của Hạ Hà, rồi sau đó nàng dứt khoát một tay níu lấy tóc phía sau đầu của Hạ Hà, hô với Lâm mụ, Trương mụ bị dọa sợ ngây người: “Giữ chặt nàng!”
Lâm mụ còn có chút do dự, nhưng Trương mụ đã phục hồi tinh thần lại, lanh lẹ bắt lấy hai tay của Hạ Hà.
Chỉ thấy Hạ Hà này vẫn liều mạng giãy giụa như cũ, dáng vẻ hung ác đáng sợ, giống như chó điên phát điên hô: “Dung Noãn Tâm, ta chính là muốn ngươi chết, ta muốn giết chết ngươi, báo thù thay nương ta……”
Lúc này, Lâm mụ cũng tới đây hỗ trợ, cục diện cuối cùng vẫn là không cách nào thay đổi, bà ta biết nếu bà ta không đi lên, chỉ sợ lão phu nhân sẽ nổi lên lòng nghi ngờ với bà ta, tuy nói có Đại phu nhân bảo vệ, nhưng dù sao lão phu nhân cũng là thân nương của Dung Hậu gia, so với chính thê Đại phu nhân kia mà nói, hình như vị trí của thân nương cao hơn một chút.
Trong lòng Dung Noãn Tâm buồn cười, cuối cùng nói ra mục đích của nàng, nàng cố tỏ vẻ nghi ngờ hỏi ngược lại: “Nương ngươi là ai? Ta lại có thù hận gì với ngươi?”
Phản ứng của nàng vô cùng nhanh chóng, nhanh chóng đến mức ngay cả Đại phu nhân cũng chưa phục hồi tinh thần lại, thân phận của Hạ Hà đã sắp công khai ra rồi.
Đại phu nhân giống như là bị cảnh tượng như mộng kia làm ngẩn ngơ, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cũng đã lọt vào cục diện bế tắc.
Ả nhảy lên tính phản xạ, thừa dịp lúc Hạ Hà còn không có nói ra chân tướng, tiến lên giơ tay mãnh liệt tát hai ba ở trên mặt Hạ Hà, quát to: “Nói xằng nói bậy, tiện chân không biết điều ngươi, còn không mau mau bồi tội với Noãn Tâm tiểu thư, nếu không ta nhất định làm cho ngươi sống không bằng chết!”
Hai bàn tay này của Đại phu nhân đánh vào trên mặt Hạ Hà, cặp mắt lại lo lắng nhíu lại, ý bảo ả không cần nói lung tung nữa.
Hai mắt lão phu nhân nhìn sang, cánh môi mím nhẹ, hình như có nhiều bất mãn đối với ngôn từ tục tĩu trong lời nói của ả.
Dung Noãn Tâm cũng không cam chịu yếu thế, tiến lên một bước, đứng đối nghịch với Đại phu nhân, hai mắt nàng như đuốc, bền bỉ như sắt, rồi lại lạnh lùng giống như băng, cặp mắt kia giống như một đôi vực sâu không đáy, đen nhánh không thấy được điểm cuối, hai người một trái một phải bao bọc vây quanh Hạ Hà, muốn dùng chiêu đối phó với Thúy nhi kia ép Hạ Hà dàn xếp ổn thỏa, nằm mơ……
Giương môi, nàng cười yếu ớt, trong tròng mắt cũng tràn đầy lạnh lẽo: “Cũng không phải là nói xằng nói bậy, từ trước đến giờ lão phu nhân luôn chú trọng công đạo, nếu Hạ Hà có oan khúc gì, hoặc là có hiểu lầm gì đối với ta, Noãn Tâm cũng không để ý giải thích cho tốt ở trước mặt mọi người!”
Sắc mặt Đại phu nhân trầm xuống, ả trợn mắt nhìn chằm chằm Dung Noãn Tâm, trong mắt đốt lên một ngọn lửa không tên, như muốn đốt người trước mắt thành một thi thể xương cốt không tồn.
“Để cho nàng nói rõ ràng đi!” Lão phu nhân cũng vô cùng tò mò, rốt cuộc Dung Noãn Tâm có thù hận gì với Hạ Hà này.
Đại phu nhân mà hít vào một hơi khí lạnh thật sâu, chỉ cảm thấy tim buồn bực cảm thấy đau, từ lúc ả tiến vào Dung phủ tới nay, chưa từng gặp phải người dám công khai đối đầu với ả, không chỉ có như thế, Dung Noãn Tâm còn luôn là bức ả đến tuyệt cảnh, nhiều lần, ả đều suýt nữa vào lọng.
Ả tức giận cắn răng nghiến lợi, hận không thể lập tức cắn xuống một miếng thịt từ trên khuôn mặt cười đến đến mức thiên chân vô tà kia của Dung Noãn Tâm.
Đại phu nhân càng tức giận, Dung Noãn Tâm càng cười đến càng thêm ngọt ngào.
Ngày hôm nay, Hạ Hà cũng coi là rơi vào hoàn cảnh không có đường lui, ả cũng bất cứ giá nào, ả mặc kệ Đại phu nhân gì đó, mặc kệ lão phu nhân gì đó, ngày hôm nay ả nhất định phải giết Dung Noãn Tâm báo thù cho mẫu thân.
Vì vậy, thừa dịp mọi người không chú ý, Hạ Hà điên khùng kêu một tiếng, tránh khỏi hai vị ma ma kiềm chế, hét lớn: “Dung Noãn Tâm, ta muốn giết chết ngươi, báo thù cho nương ta……”
Dứt lời, ả hung hăng vươn tay cố gắng đi bắt cổ của Dung Noãn Tâm.
Đáng tiếc, từng cử động của Hạ Hà đã sớm bị Dung Noãn Tâm nắm ở trong bàn tay, thân thể nàng nhẹ nhàng trốn một chút, không để lại dấu vết đưa chân ở dưới đôi chân bước loạn kia của Hạ Hà một cái.
‘Bùm……’ một tiếng, Hạ Hà té chỏng cả vó, một cái té này, cũng làm cho ả hoàn toàn yên tĩnh trở lại, bên ngoài xông vào một nhóm thị vệ hộ giá, đoàn đoàn vây quanh Hạ Hà, trói gô.
Ả tuyệt vọng kêu ré lên, cũng không giãy giụa nữa, bởi vì, ả đã rõ ràng ý thức được, mình không đường để chạy rồi.
Đại phu nhân thừa dịp loạn đang muốn áp Hạ Hà đi xuống, Dung Noãn Tâm lại vô cùng cường thế che ở trước đường đi của Lưu Phúc Toàn: “Đợi đã, Dung Noãn Tâm ta quang minh lỗi lạc, không chịu được nhất chính là bị người oan uổng, Hạ Hà là nha đầu trong sân ta, nếu nàng đúng là có hiểu lầm gì đó hoặc là bất mãn với ta, để cho nàng nói ra ở trước mặt mọi người, nếu thật là lỗi của ta, chuyện hôm nay dễ tính……”
Hạ Hà vừa nghe, Dung Noãn Tâm vậy mà lại cho ả cơ hội chuyển mình, ả kinh ngạc ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn Dung Noãn Tâm, cuối cùng nước mắt giống như nước lũ vỡ đê, chảy ra vô cùng mãnh liệt.
Lão phu nhân cũng vô cùng đồng ý: “Noãn Tâm nói không sai, từ trước đến giờ người của Dung gia chúng ta quang minh lỗi lạc, nếu như ngươi có oan khuất gì có thể nói ra!”
Hạ Hà trầm mặc nhắm mắt, lần nữa mở ra, đã khôi phục tỉnh táo.
Ở một đường sống chết này, Đại phu nhân không chỉ không có ra mặt nói qua một câu lời có ích cho ả, hơn nữa hận không được bỏ đá xuống giếng, cái này làm cho trong lòng Hạ Hà lạnh đến đáy.
Dù sao ả đã vô thân vô cố rồi, ra khỏi Dung gia, cũng chỉ còn dư lại nửa cái mạng, nghĩ tới đây, Hạ Hà bất cứ giá nào, ả bùm một tiếng quỳ xuống, ngẩng đầu lên, nén lệ châu nhìn lão phu nhân, kích động nói: “Lão phu nhân, mẫu thân Hạ Hà chết oan uổng, bà ở Dung phủ một đời, cuối cùng lại bị Dung gia vô tình hại chết……”
“Nói bậy, Dung gia luôn luôn đối đãi người khoan hậu, vì sao ngươi lại nói lời này? Nương ngươi là ai?” Không đợi Hạ Hà nói xong, lão phu nhân lập tức ‘vọt’ một tiếng đứng lên, hai mắt bà mang theo tức giận, tay xù xì vỗ xuống trên bàn gỗ lê bên cạnh, vô cùng vang dội.
Đại phu nhân thấy được thời cơ, vội vàng tiến lên quát lên: “Nói hưu nói vượn, chẳng lẽ nha đầu này điên rồi hay sao? Người tới, còn không bắt giữ người này, chớ ở chỗ này dơ bẩn danh dự của Dung gia ta!”
Thị vệ lại lần nữa áp Hạ Hà xuống, Dung Noãn Tâm cũng không nhanh không chậm nói: “Đợi đã, đợi nàng nói xong cũng không muộn!”