Đọc truyện Đích Nữ Nhà Nghèo – Chương 2: Mất đi 2
Nàng đã biết mình là người giữa đất vàng, làm sao nguyện ý để kẻ dơ bẩn này chạm vào bản thân, lại “Xí” một tiếng, giọng nói thô ráp khàn khàn giống như ác ma đến từ vực sâu: “Lý Mộc, ngươi ở đây phá vườn trông coi ta năm năm, ngày hôm nay ta xin khuyên ngươi một câu, đừng mù quáng phí thời gian với ta, vẫn là nên sớm mời chủ tử của ngươi tới đây đi.”
Nghĩ đến thời gian năm năm, Lý Mộc cực hận Giang Cảnh Nghiên, nếu không phải nàng, sao mình lại bị Vương Gia phái đi ban sai đến nơi này chứ. Nghiêng mắt nhìn người nọ, nâng một chân lên, giày vải màu đen đè xuống bàn tay Giang Cảnh Nghiên, nghe được tiếng giòn của xương cốt, trong lòng hắn thầm sảng khoái, khẽ cười nói: “Giang trắc phi đừng quá kiêu ngạo, hiện giờ ngươi đã làm mất lòng chủ tử, lại không thức thời như vậy, ngươi chỉ có thể nếm mùi đau khổ.”
Trong nháy mắt nỗi đau thịt xương chia lìa sâu sắc đánh tới, nước mưa rửa sạch mảng máu chấm đất, liên tục chảy xuống bật thềm.
Giang Cảnh Nghiên lạnh lùng cười, khi nói chuyện, rõ ràng có thể thấy được yết hầu: “Lý Mộc, nếu hôm nay ta có chút may mắn xuống được hoàng tuyền, chắc chắn tại Vong Xuyên Hà, dưới điện Diêm La, sẽ nguyền rủa ngươi, để ngươi ngày ngày đêm đêm… Khụ khụ, không được an bình!”
Một ngụm máu sẫm, thấm vào trong mưa.
Tiếng mắng u ám truyền vào trong tai Lý Mộc, nhìn lại dáng vẻ Giang Cảnh Nghiên, khuôn mặt dữ tợn cực kỳ giống như ma quỷ sẽ ăn thịt người, nơi nào còn là đệ nhất mỹ nhân tao nhã ngày xưa ở kinh đô. Vừa đánh giá như vậy, hắn sợ tới mức co cẳng chạy, Vương Gia và nương nương đều dặn dò qua, Giang Cảnh Nghiên này không được chết.
Tiếng mưa rơi tí tách, rơi ở bên tai, thoáng như đầu xuân năm ấy, cũng là một ngày mưa như vậy, nàng mặc thêm giá y (áo cưới), bị đưa vào to Phủ Mộc Vương.
Năm ấy, nàng mới mười sáu. Tuy rằng phụ thân chính là Huyện lệnh Thất Phẩm, làm người nhân hậu lại thành thật, càng ngày càng yêu thương ba tỷ đệ nàng. Ai mà ngờ, phụ thân thanh liêm nửa đời lại bị chụp lên đầu tội danh tham ô mục nát. Cũng đúng lúc này, Lý Ung xuất hiện trong sinh mệnh của nàng.
Nam nhân này hứa hẹn với mình, chỉ cần bằng lòng đi theo hắn, nhất định sẽ bảo vệ cả nhà nàng không lo lắng.
Sau này, nàng tiến vào Phủ Mộc Vương, trở thành một trong rất nhiều phi tần của Mộc Vương, nhưng cũng là người được sủng ái nhất. Nhất thời nở mày nở mặt, phụ thân và tỷ đệ của nàng cũng được hưởng hào quang.
Nhưng cây to đón gió, chẳng biết lúc nào, kinh đô bắt đầu lưu truyền Giang trắc phi trong phủ Mộc Vương là mỹ nhân hiếm có, da trắng không tì vết như ngọc.
Lúc đầu mọi người chỉ nói cho vui, không có bằng chứng.
Thẳng đến đại thọ 50 của thánh thượng, Mộc Vương và chúng nữ quyến vào cung mừng thọ, mọi người mới có thể giúp đỡ mỗi ngày.
Mà nàng, quả nhiên không có khiến mọi người thất vọng.
Cũng vì phần mĩ mạo này, lúc đó mới khiến thái tử điện hạ không gần nữ sắc ngu ngốc chê cười một câu, hắn nói mặt mày Giang trắc phi dịu dàng hiếm thấy.
Ban đêm, nàng lập tức bị đưa vào Đông cung.
Vì thế, Giang Cảnh Nghiên một câu phản kháng cũng không nói qua. Nàng biết, từ khi vào phủ Mộc Vương, nàng đã không còn thuộc về chính mình, nàng là quân cờ của Mộc Vương, là vật hi sinh trong vòng quyền lực.
Giang Cảnh Nghiên cũng từng là thiếu nữ hoài xuân, nhưng đây đều là chuyện rất lâu rồi.
Ngày ở Đông cung, nàng bình thản ngoài dự kiến. Thân thể thái tử yếu, chưa từng triệu hạnh nàng, ngẫu nhiên còn vẽ tranh cho nàng.
Xem tranh của người nọ, cực kỳ chân thật, bút lơ lững như sông, ba phần là một họa sĩ tận tâm.
Suy nghĩ đến tận đây, Giang Cảnh Nghiên vốn tưởng rằng bản thân cứ bình tĩnh đi như vậy, khi nghe được tiếng bước chân hai người, còn có một khắc hoảng hốt là ở trong mộng.
“Giang trắc phi thực không biết tự yêu quý tự mình, Điện hạ cho ngươi nghĩ lại ở đây, ngươi lại giày xéo dưới mưa không đứng lên. Chậc chậc, dáng vẻ này của ngươi là muốn cho ai xem?” Sóng âm truyền tới từ đằng xa mù mịt, cùng với tiếng cười dịu dàng, cặp chân ngọc kia bước qua cánh cửa hoang viên, chân thành tới, làn váy màu vàng sáng lung lay sinh động.
Giang Cảnh Nghiên nỗ lực mở mắt ra, một đôi người ngọc này đã đứng ở trước mắt nàng, quần áo bách điểu triều phượng rêu rao thân phận thái tử phi của ả ta, xứng với tám móng thuồng luồng của ngượi nọ, rất có dáng vẻ của cẩu nam nữ.
Lý Mộc dè dặt cẩn trọng đi sau lưng Hướng Uyển, hoàn toàn không có kiêu ngạo như mới vừa rồi đối với Giang Cảnh Nghiên, cúi đầu kính cẩn nghe theo nói: “Điện hạ, nương nương các ngươi xem, người này, hơn phân nửa là không xong rồi.”
Hướng Uyển bắt đầu phủi khăn, cúi đầu cười yếu ớt, đi tới bên người Giang Cảnh Nghiên, nhìn thấy gương mặt xương khô này, cảm thấy sảng khoái vô cùng. Lúc trước ả ta và Giang Cảnh Nghiên cùng nhau tiến vào vương phủ, thế nhưng đối xử như trời và đất, sủng ái Vương Gia cho ả ta không bằng một phần vạn đối với Giang Cảnh Nghiên. Lại thấy người có tội kia vô lực trên đất, Hướng Uyển càng đắc ý, nhưng trên mặt không dám biểu hiện ra ngoài, nói với Giang Cảnh Nghiên: “Muội muội làm gì bướng bỉnh như thế, thái tử trước kia đã bệnh chết, Điện hạ chúng ta cũng thương muội muội mới đón ngươi trở về giảm bớt nổi khổ chôn cùng. Ngươi thì tốt rồi, bày đặt không cần vinh hoa phú quý trước mắt, cố tình cất giấu ngọc tỷ kia, chẳng phải là lấy oán trả ơn đối với Điện hạ sao?”
“A phi.” Giang Cảnh Nghiên ngẩng khuôn mặt tôi luyện lên, cười ha hả, quay đầu lạnh lùng chất vất Lý Ung: “Tri ân đồ báo? Xin hỏi Điện hạ, phụ thân ta, đệ đệ và muội muội là chết dưới tay ai?”
Nghe vậy, trên mặt Hướng Uyển nhút nhát, liếc mắt vụng trộm đánh giá Lý Ung.
“Dưới tay Cô.”Đôi mắt Lý Ung lạnh lùng yên tĩnh như vực sâu, không hề gợn sóng, thật tự nhiên nói ra những lời này.
Giang Cảnh Nghiên từng cho rằng mình nhìn thấy tình yêu trong đôi mắt kia, sau này phát hiện trừ bỏ quyền lợi giang sơn, ai ở trong mắt hắn đều phải cân nhắc đến giá trị sử dụng.
Người này, hoàn toàn không có trái tim.
“Tốt lắm.”Rốt cuộc nghi vấn bấy lâu trong lòng cũng có đáp án, Giang Cảnh Nghiên đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, dùng hết toàn lực nhặt chán vỡ trên đất lên, mặt cắt bén nhọn khảm thật sâu vào lòng bàn tay, trong phút chốc, vung về phía Lý Ung…
“Bốp “
Cùng với tiếng thét chói tay của Lý Uyển, là tiếng vỡ vụn chén vỡ. Giang Cảnh Nghiên cúi đầu nhìn cái dao ở giữa ngực, nháy mắt, máu tươi phun trào ra.
Năm năm qua, biết bao nhiêu ngày đêm, ta đều nghĩ đến ngày mình rời đi.
Những năm gần đây, nàng tinh tế hiểu ra trong cuộc đời của mình, từng có một vầng sáng, nhưng nó đã bị tiêu diệt vào năm năm trước rồi.
Nếu có chút kiếp sau, nàng nguyện làm một người bình thường thấp hèn, sẽ không… bước vào nhà cao cửa rộng tường đỏ này nữa.
Một hơi giãy dụa cuối cùng, nàng nhìn phía Lý Ung, máu nơi khóe miệng không dừng được, như chút đắc ý sau khi trả thù được: “Lý Ung, đời này ngươi đừng nghĩ đếnchuyện có được ngọc tỷ, vị trí Đế Vương đối với ngươi mà nói, vĩnh viễn danh không chánh, ngôn… Không thuận.”
Nước ngọc ào ào rơi xuống lây dính máu tươi trên bàn đá, phân không rõ là nước mưa, hay là nước mắt.
Lý Ung ngồi xổm xuống, nhìn đến người nọ chết không nhắm mắt, lạnh lùng lại xa cách: “Ván cờ của cô, chưa bao giờ thua qua.” Dứt lời, đứng dậy dặn dò Lý Mộc: “Dẫn người đến chỗ hoang tàn của thái tử, còn có Giang gia, đào sâu ba thước!”
~ Hết chương 1~