Đọc truyện Đích Nữ Mưu Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên – Chương 92: Ngươi Thích Hắn – Lời Tiên Đoán
Vân Yên đang muốn nói gì, trước mắt bỗng tối sầm, thân thể mềm nhũn ngã vào trong ngực hắn…!
Nhìn người trong ngực, Dạ Mị khẽ thở dài một hơi, hắn nâng tay lên muốn chạm vào mặt nàng, rồi lại không dám, do dự một lúc lâu, tay hắn chạm vào mặt nàng, hắn chợt giật mình.
Sao lại lạnh lẽo như vậy?! Hắn kinh ngạc nhìn nàng, chẳng lẽ nàng nhiễm phong hàn? Nghĩ vậy, hắn ôm nàng bay lên không trung, biến mất không còn tăm hơi.
Tướng phủ, Biện Hiên Các.
Trong phòng, Vân Yên tái nhợt nằm trên giường, thỉnh thoảng cử động thân thể, trong miệng nỉ non gì đó: “Mộ Cảnh Nam, Mộ Cảnh Nam, tránh ra, đừng đụng vào ta…” nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Bóng đen bên cạnh nghe thanh âm của nàng, vô thức nhíu mày, nhìn trên mặt nàng đổ đầy mồ hôi, hắn nhịn không được lau mồ hôi thay nàng.
Người trên giường khẽ nhúc nhích, trong mơ hồ tựa như có người nói chuyện với nàng nhưng nàng vẫn không có cách nào mở mắt ra được.
“Yên, trong mắt ngươi ta tồi tệ như vậy sao?” Một bóng người nhìn nàng, vẻ mặt tràn đầy thương tâm.
Không biết vì sao nhìn hắn như vậy, nhớ tới bọn họ đồng bệnh tương liên, lòng nàng bỗng nhiên mềm nhũn, nhưng nàng đối với hắn chẳng qua chỉ là khách qua đường mà thôi.
“Ngươi thật lòng thích Mộ Thanh Viễn sao? Vậy còn ta, ngươi đối với ta thì sao?” Hắn nhìn nàng, khuôn mặt tuấn dật lạnh lùng.
Nàng lắc đầu lui về phía sau, tình cảnh này quá quen thuộc, nếu là khi đó cùng lắm nàng chỉ kinh ngạc thôi, nhưng bây giờ, không biết vì sao nàng lại có chút sợ hãi không dám đối mặt.
“Yên Nhi thật sự tuyệt tình như thế?” ánh mắt hắn lẫm liệt nhìn nàng.
Nàng khẽ vuốt ngực, chỉ cảm thấy trái tim như bị đâm một đao.
Tuyệt tình sao? Nàng gắt gao ôm đầu, nàng tuyệt tình sao? Đúng vậy a, cho tới bây giờ nàng vẫn luôn tuyệt tình, bởi vì nàng là Vân Yên, nàng là Vân Yên bị mọi người vứt bỏ, nàng còn sống chỉ vì báo thù.
“A…” Người trên giường đột nhiên khẽ kêu một tiếng, ngồi dậy.
(Truyện được đăng trên watt.pad/lvang504
Website truyenwiki chỉ là bọn ăn cắp trắng trợn)
Nghe động tĩnh, bóng đen trong phòng lui về phía sau một bước, hắn thu hồi ánh mắt nhìn sang hướng khác, nói: “Ngươi đã tỉnh.”
Nghe thanh âm này, Vân Yên hồi phục tinh thần nhìn người đứng cạnh giường, kinh ngạc nói: “Sao ngươi ở đây? Ta hôn mê đã bao lâu?” Nàng nhớ mình theo hắn ra ngoại thành, bọn họ vốn muốn đi Cao phủ, hắn nói không cần nàng đi theo, sau đó hắn lôi kéo nàng, hình như nàng đột nhiên mất đi ý thức.
Nói vậy là hắn đưa nàng trở về sao? Nàng nhìn Dạ Mị, nhất thời không biết nói gì.
Rõ ràng lúc trước hắn cùng nàng tranh chấp hơn thua, hiện tại lại cứu nàng.
Dạ Mị lạnh nhạt nhìn nàng một cái, tựa như biết ý nghĩ trong lòng nàng, hắn nói: “Ngươi hôn mê khoảng 2-3 canh giờ, hơn nữa ngươi không cần cảm ơn ta, nếu ngươi chết rồi, ta sẽ thiếu một người hợp tác.”
Nghe vậy, Vân Yên thở phào nhẹ nhõm, nói vậy nàng cũng không thiếu nhân tình của hắn, dù sao giữa bọn họ cũng là quan hệ hợp tác, có lẽ đối với hắn nàng chỉ là công cụ, công cụ hữu dụng đương nhiên muốn giữ lại để dùng.
“Hình như ngươi vẫn luôn gọi tên một người.” Một lúc lâu, Dạ Mị đột nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Vân Yên, vẻ mặt có chút phức tạp, “Ngươi thích hắn?!”
Kêu tên một người? Vân Yên sững sờ, trợn to mắt, vừa rồi hình như nàng nằm mơ, trong mơ toàn bộ là bóng dáng một người, hình như là…!Mộ Cảnh Nam!
“Ta…!sao ta có thể thích hắn?!” Vân Yên nhỏ giọng phân bua, thật đáng ghét, sao nàng lại gọi tên Mộ Cảnh Nam chứ?
Dạ Mị nhìn Vân Yên một cái, không nói gì nữa.
Giữa hai người dường như không có đề tài gì để nói, cứ yên lặng như vậy.
Vân Yên cảm thấy không khí có chút đè nén, sao Dạ Mị lại đột nhiên hỏi vấn đề này? Bọn họ cũng không thân, không thể nói là không quen nhưng quan hệ cũng rất kì quái.
(Truyện được đăng trên watt.pad/lvang504
Website truyenwiki chỉ là bọn ăn cắp trắng trợn)
“Đúng rồi, bên Cao phủ…” Vân Yên đột nhiên nhớ tới hành động tối nay, vội vàng hỏi.
Dạ Mị nhìn Vân Yên, thấy vẻ mặt nàng vẫn bình thường, nói: “Dương Ngạo có đến Cao phủ, có điều Cao Khải không gặp hắn.”
“Không gặp hắn? Làm sao có thể?” Vân Yên kinh sợ, thời điểm mấu chốt này, Cao Khải nên tìm Dương Ngạo thương lượng đối sách mới đúng.
Nghe giọng Vân Yên hơi khàn khàn, Dạ Mị đi tới cạnh bàn, do dự một lúc, đi tới bên giường đưa cho Vân Yên, nói: “Ngươi thật sự cho rằng đương kim hoàng thượng không nghi ngờ Cao Khải? Hôm nay xung quanh Cao phủ đều có tai mắt khắp nơi, nếu ta đoán không sai, Hoàng thượng cũng ở đó chờ Dương Ngạo trở lại.”
Nhận lấy ly nước Dạ Mị đưa, Vân Yên có chút chần chờ nhưng dù sao hắn làm thế cũng chỉ vì quan hệ hợp tác thôi.
Nghĩ vậy, nàng cũng yên tâm không ít, uống một ngụm nước, nói: “Cao gia độc đại, đã uy hiếp đến hoàng quyền, cũng có thể Hoàng thượng muốn dựa mượn chuyện này để làm suy yếu thế lực Cao gia.
Bây giờ Dương Ngạo đang ở đâu?”
Dạ Mị đi đến ngồi bên cạnh bàn, lạnh nhạt nói: “Hắn trốn trong một ngôi miếu ở ngoại thành, hắn bị ngươi đá một cước rất mạnh, nên hiện tại đang chữa thương, hơn nữa ta đoán, hắn cùng Cao Khải đã hẹn địa điểm gặp mặt.”
Hắn đúng là cái gì cũng nhúng tay vào a, trong thời gian ngắn đã tìm được chỗ ẩn thân của Dương Ngạo rồi, sợ là hiện tại xung quanh ngôi miếu đó đều là người của hắn đi.
“Nói vậy, ngày mai là thời điểm chúng ta ra tay rồi, ngươi có tính toán gì không?” Vân Yên khẽ nhướng mày nhìn về phía Dạ Mị.
Ánh mắt Dạ Mị cũng nhìn về phía Vân Yên, hỏi: “Ngươi thì sao?”
“Nếu bọn họ không gặp nhau ở Tướng phủ, dĩ nhiên phải thay đổi kế hoạch rồi.
Ngươi nói nếu ta đưa một đại lễ cho Hoàng thượng, hắn có vui không?” Vân Yên cười khẽ, trong mắt thoáng qua một tia nhạy bén.
Dạ Mị gật đầu, khóe miệng nở nụ cười, chỉ tiếc toàn bộ gương mặt hắn đều che giấu sau tấm mặt nạ, nàng đúng là đem củ khoai nóng bỏng tay ném ra ngoài a! Suy nghĩ một hồi, hắn trầm giọng nói: “Ban ngày ta không tiện xuất hiện, cho nên chuyện này giao cho ngươi làm đi.”
Không tiện xuất hiện? Vân Yên giễu cợt nhìn Dạ Mị, rốt cuộc khi nào hắn mới bằng lòng lộ ra khuôn mặt kia đây? Có điều, không cần gấp, sẽ có một ngày nàng biết được.
Hai người ở trong phòng nói chuyện một hồi, Dạ Mị rời đi.
Nhìn cái ghế trống không, Vân Yên không thể không thừa nhận Dạ Mị quả thật tâm tư kín đáo, thậm chí cả địa điểm Dương Ngạo cùng Cao Khải hẹn gặp hắn cũng biết, đồng bọn hợp tác này đúng là không thể coi thường.
Vân Yên khẽ nâng bả vai, vuốt vuốt ngực, chuẩn bị dùng nội lục chữa thương, nhưng nàng bỗng nhiên sững sờ.
(Truyện được đăng trên watt.pad/lvang504
Website truyenwiki chỉ là bọn ăn cắp trắng trợn)
Không đúng, trong cơ thể nàng hình như có một dòng khí khác đang lưu chuyển, bệnh tình của nàng đã thoáng ổn định, sao có thể như vậy? Trong vòng 2-3 canh giờ này, người nàng gặp cũng chỉ có…!hắn! Dạ Mị giúp nàng chữa thương?!
Nhớ lại mấy lời hắn nói lúc ở ngoại thành, hắn kêu nàng trở về, chẳng lẽ là vì hắn biết thân thể nàng khó chịu cho nên mới kêu nàng trở về nghỉ ngơi?
Nói vậy cũng có khả năng này, có điều, tại sao hắn làm thế? Chợt nghĩ tới cái gì, Vân Yên cười tự giễu, đương nhiên là vì nàng còn hữu dụng! Nếu không sao hắn phải đối xử tốt với nàng như vậy!
Trên mái hiên, hai bóng người một trước một sau đứng thẳng, nam tử áo đen đứng phía trước chắp tay sau lưng, ngước mắt nhìn bầu trời đêm, một thân y phục dạ hành ẩn trong màn đêm, chỉ có đôi mắt sáng rạng rỡ.
Tử Ảnh sau lưng cung kính hành lễ với hắn, nói: “Chuyện đã làm xong.”
Dạ Mị gật đầu, lạnh nhạt nói: “Cẩn thận chú ý hành tung của Dương Ngạo, không được để mất dấu!”
“Một Dương Ngạo còn không thoát khỏi mạng lưới tình báo của chúng ta, có điều, không phải ngươi biết làm vậy rất nguy hiểm sao?” Tử Ảnh nhìn Dạ Mị, vẻ mặt có chút trách cứ, nếu không phải nàng đã sớm sắp xếp người ở gần Cao phủ, cố ý khiến những người đó bứt dây động rừng dẫn người mai phục của Hoàng thượng ra ngoài, sợ là Dương Ngạo đã gặp mặt Cao Khải rồi.
Dạ Mị lạnh nhạt nói: “Chuyện này vất vả ngươi rồi!”
Tử Ảnh cắn răng, vẻ mặt có chút không vui, nàng trầm mặc một lát, nói: “Một Vân Yên thật sự quan trọng như vậy sao? Vì nàng, suýt nữa ngươi đã bỏ lỡ cơ hội lần này.”
(Truyện được đăng trên watt.pad/lvang504
Website truyenwiki chỉ là bọn ăn cắp trắng trợn)
“Bỏ lỡ? Dù Dương Ngạo đến Cao phủ gặp Cao Khải thì thế nào? Hắn có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta?” Dạ Mị đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tử Ảnh, ánh mắt lẫm liệt như muốn xuyên thấu lòng người.
Bị Dạ Mị nhìn như vậy, nét mặt Tử Ảnh nặng nề, nàng biết, hắn tức giận! Vì Vân Yên, hắn tức giận!
“Ta không hi vọng ngươi vì một nữ nhân mà bỏ qua cơ hội tốt, kế hoạch của chúng ta vẫn còn rất dài.
Ban đầu ta đã không đồng ý để Vân Yên tham dự vào chuyện này.
Không biết có phải là trực giác nữ nhân hay không, ta cảm thấy Vân Yên là một cô gái có dụ hoặc trí mạng đối với nam nhân, không liên quan đến dung mạo, chỉ vì phong thái thôi!” Nói đến đây, vẻ mặt Tử Ảnh tràn đầy ý cảnh giác.
Con ngươi Dạ Mị khẽ dao động, hắn xoay người nhìn Tử Ảnh, lạnh nhạt nói: “Ngươi yên tâm, nàng chỉ là một quân cờ, ít nhất là trước khi ta hoàn thành kế hoạch!”
Nghe vậy, Tử Ảnh khẽ lắc đầu, thật sao? Nhìn nam tử trước mặt, hắn là một người kiên định, nếu đã nhìn trúng một người sợ là cả đời sẽ không buông tha đi.
Từ những việc hôm nay cho thấy hắn đã nhận định Vân Yên rồi.
Có điều hắn còn chưa chịu thừa nhận mà thôi!
“Đúng rồi, mấy ngày tới, ngươi phái người mang Băng Liên hoa tới đây!” Trầm mặc một lát, Dạ Mị đột nhiên mở miệng.
Băng Liên hoa?! Tử Ảnh sững sờ, nàng kinh nghi nói: “Ngươi lấy Băng Liên hoa làm cái gì?”
“Chuyện này ngươi không cần hỏi, ta tự có chỗ dùng!” Dạ Mị cắt đứt vấn đề của Tử Ảnh.
Tự có chỗ dùng? Tử Ảnh hít một hơi, Băng Liên hoa này chỉ kém Thiên Hương đậu khấu, trên đời này cũng được coi là có một không hai rồi, năm đó bọn họ phí rất nhiều sức lực mới có được.
Theo truyền thuyết, Băng Liên hoa có thể giải bách độc, bổ khí dưỡng sinh, kéo dài tuổi thọ.
Dược liệu trân quý như thế, hắn rốt cuộc muốn dùng làm gì? Có điều, nhìn vẻ mặt kia của hắn, chuyện này sợ là có liên quan tới Vân Yên đi.
(Truyện được đăng trên watt.pad/lvang504
Website truyenwiki chỉ là bọn ăn cắp trắng trợn)
Xem ra Vân Yên quả thật là kiếp số của hắn a! Tử Ảnh thở dài, xoay người biến mất trong màn đêm.
Dạ Mị ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, tối nay sao cũng trốn trong những tầng mây, không thấy rõ toàn cảnh, giống như hắn, trong mắt hắn thoáng qua một tia phức tạp.
Tướng phủ, Biện Hiên Các.
Sáng sớm, Vân Yên đã thức dậy, hôm nay Dương Ngạo hẹn gặp Cao Khải, nàng phải ra ngoài một chuyến mới được.
Nàng vừa thức dậy không lâu, Bích Thủy liền tiến vào, trong tay còn bưng một chậu hoa, vẻ mặt tươi cười, vừa nhìn thấy Vân Yên, cười nói: “Tiểu thư, hoa này rất đẹp đi, mùi hương thật thơm.”
Nhìn bồn hoa, Vân Yên đi tới nhẹ nhàng sờ vào phiến lá, nhìn một chút, Vân Yên khẽ cau mày, nói: “Đây là hoa sơn trà Mộ Cảnh Nam đưa? Không phải ta đã nói trả lại hết sao?”
Thấy Vân Yên mất hứng, Bích Thủy cũng không còn hứng thú gì, nàng cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Cho dù Lục vương gia có lỗi nhưng hoa cũng không sai a, hoa này đặt trong nhà nhìn cũng đẹp.”
Thở dài một tiếng, Vân Yên lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đã thích như thế, vậy mấy bồn hoa đó cho ngươi đi.” Nàng không chịu nổi chính là bộ dáng đáng thương của Bích Thủy.
“Cảm ơn tiểu thư.” Bích Thủy mừng rỡ nói, nàng biết tiểu thư thương nàng nhất, có điều nàng giữ lại những bồn hoa này có chỗ dùng đến.
Mấy loại hoa này rất thơm, quan trọng nhất là mùi hương này có thể làm tinh thần an tĩnh, rất có lợi cho thân thể tiểu thư.
Bích Thủy đặt bồn hoa bên cạnh giường Vân Yên, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Tiểu thư, hôm nay ngài muốn ra ngoài sao?” Bích Thủy nghi ngờ hỏi, bình thường ở nhà tiểu thư ăn mặc rất tùy ý, có khi tóc cũng không búi.
Nàng vốn định vào trang điểm cho tiểu thư nhưng nhìn trang dung rõ ràng là tiểu thư đã xử lý tốt rồi.
Vân Yên gật đầu, cười nói: “Có phải muốn ra ngoài cùng ta không?”
Bích Thủy vui mừng nói: “Vâng, ở Tướng phủ buồn chết, ta đã sớm muốn ra ngoài vui chơi một chút, hơn nữa ta muốn…!Ta muốn mua vài bộ y phục làm quà cho Lãnh Tuyết.” Nói tới đây, nàng cúi đầu thấp xuống, mặt có chút ửng hồng.
(Truyện được đăng trên watt.pad/lvang504
Website truyenwiki chỉ là bọn ăn cắp trắng trợn)
Vân Yên liếc nhìn Bích Thủy, khẽ mỉm cười, giống như Bích Thủy thật tốt, có thể làm những chuyện mình muốn, ở chung với người trong lòng mình.
Có điều, nàng làm sao vậy? Tự nhiên lại đa sầu đa cảm như vậy?!
Trước cửa Tướng phủ, Vân Yên cùng Bích Thủy chuẩn bị ra ngoài, thấy một chiếc xe ngựa đi đến.
Xuyên qua màn rèm, loáng thoáng có thể nhìn thấy người bên trong, Vân Mặc Thành!
“Tiểu thư, là cha ngài, sáng sớm đã nhìn thấy hắn, thật là xúi quẩy.” Bích Thủy nhỏ giọng nói thầm.
Vân Yên cười lạnh: “Trong mắt hắn, người xúi quẩy chính là ta!”
“Hừ, hắn mới xúi quẩy, ta cầu mong thời điểm hắn xuống xe ngựa bị ngã! Té xuống ăn phải c*t chó, cho hắn biết mặt!” Bích Thủy nhìn chằm chằm Vân Mặc Thành, nói.
Nha đầu này, Vân Yên bất đắc dĩ cười khẽ, nhìn về phía xe ngựa, gần đây Vân Mặc Thành rất tích cực ra vào hoàng cung, có ai muốn lật đổ Cao gia hơn hắn đây?!
Xe ngựa dừng lại, lập tức có người mang ghế tới, Vân Mặc Thành vén rèm bước xuống, hắn quát lên: “Còn không mau một chút!” Có lẽ vì quá gấp, thời điểm hắn đạp lên băng ghế hơi lảo đảo, trượt một cái, té xuống đất, hơn nữa còn là ngã sấp xuống!.