Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 52: Trong núi ngẫu nhiên gặp chuyện khó khăn


Đọc truyện Đích Nữ Muốn Hưu Phu – Chương 52: Trong núi ngẫu nhiên gặp chuyện khó khăn

“Đại tẩu là không tín nhiệm muội đi, lại nói thế nào muội trước đây cũng đi theo lão phu nhân cùng quản gia, chuyện lộn xộn trong phòng bếp. Nếu thật sự dụng tâm, làm sao không quản tốt được!” Lại thị hừ lạnh nói.

Tần lão phu nhân thấy hai người bọn họ tranh cãi, không kiên nhẫn phất phất tay nói: “Chuyện này quyết định như vậy.” Nói xong lại nhìn thoáng qua Tần Thư Dao luôn lẳng lặng đứng ở một bên, nói: “Tuổi Dao Nhi cũng lớn, đi theo Tam thẩm cháu cùng học quản gia đi, đến lúc đó gả cho người cũng không đến mức cái gì cũng không biết!”

Tần Thư Dao nghe vậy ra vẻ ngượng ngùng gật gật đầu: “Dao Nhi nhất định sẽ dụng tâm học!”

Ngô thị nghe xong trong lòng càng thêm căm tức, theo lý thuyết bà ta mới chính là mẹ cả Tần Thư Dao, sao kêu người ngoài đến dạy nàng quản gia, chuyện này rõ ràng là không tin bà ta mà?

Nhưng bà ta cũng biết trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại coi như mình chạy đến trước mặt Tần Lương khóc nháo, Tần Lương cũng không nhất định sẽ giúp bản thân. Nhất là lần đó chuyện Trà Hương vu cáo Tần Thư Dao đẩy Lâm lão phu nhân xuống hồ, Tần Lương còn có chút bất mãn với Ngô thị. Sau này lại xảy ra chuyện Tiết Nhã, Tần Lương chỉ cảm thấy thể diện đều mất hết, đến bây giờ đều không tiến vào trong viện Ngô thị.

Sau khi Ngô thị trở về ném tất cả bộ đồ trà, vẫn còn chưa hết giận. Tần Tuyết Như cũng nghe được tin tức, vội vàng chạy từ Như Ý Uyển tới Tiêu Tương Uyển, vừa vặn nghe được Ngô thị ở trong phòng mắng, oán hận trong lòng với Tần Thư Dao và Tần lão phu nhân càng sâu.

Cho nên hôm nay Tần Tuyết Như rõ ràng đã nói thân thể không thoải mái, không cùng Tần lão phu nhân đến núi Vạn Thọ.


Tần lão phu nhân tự nhiên hiểu rõ, chẳng qua là Tần Tuyết Như mượn lý do thân thể không thoải mái, không đồng ý hầu hạ ở trước mặt bà. Bà vốn cũng là người tẻ nhạt, bên người lại có cháu trai cháu gái, cũng không để ở trong lòng.

Hiện tại nghe được Tần Thư Dao nói đến Tần Tuyết Như, càng thấy Ngô thị không biết cách dạy con.

Tần Thư Dao nghe vậy trong lòng cười thầm, trên mặt vẫn là cau mày thở dài: “Lần này sợ là thân thể tam muội thật sự không thoải mái, không phải là muội ấy không hiếu thuận, sao lại vì chút việc nhỏ ấy mà giận chó đánh mèo sang tổ mẫu chứ. Hơn nữa, tổ mẫu làm như vậy cũng là lo lắng thân thể mẫu thân mệt mỏi. Chỉ là mẫu thân nhất thời không nghĩ ra, chờ qua thời gian lâu tự nhiên sẽ biết tổ mẫu là vì tốt cho mẫu thân!”

Tần lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, không thảo luận Ngô thị và Tần Tuyết Như. Bà thấy Tần Thư Dao cung kính hầu hạ bà, trong lòng ấm áp, thở dài nói: “Cũng chỉ có cháu để tâm như vậy, nếu là tam muội cháu có thể có một nửa tâm tư của cháu cũng tốt rồi!”

Như Ý Uyển

Ngô thị đen mặt ngồi ở trên ghế thái sư khắc hoa đỏ thẫm, hừ lạnh nói: “Con không đi, bà ắt sẽ cho rằng là ta giựt giây con. Hiện tại bà phân một nửa quyền quản gia cho Tam thẩm con, con cũng nên để tâm, học đại tỷ con ở trước mặt bà hầu hạ bà, hiếu kính bà!”

Tần Tuyết Như cúi đầu vò khăn, vẻ mặt không tình nguyện: “Con tiện nhân kia giỏi nhất làm loại chuyện nịnh bợ người, con không thể làm được!”

“Đừng có tiện nhân tiện nhân. Đó là đại tỷ con, nếu như bị người nghe được, truyền đến lỗ tai cha con và tổ mẫu con, con và ta sẽ lại bị phạt!”

Từ sau chuyện Lâm lão phu nhân và Tiết Nhã, ấn tượng với Ngô thị ở trong lòng Tần lão phu nhân và Tần Lương càng ngày càng kém.

Tần Tuyết Như cắn răng mắng: “Vốn là tiện nhân, quen làm loại chuyện này. Trong ngày thường nàng ta nhìn con không vừa mắt, ngầm hại con bao nhiêu. Chính là con không muốn nhìn thấy nàng ta, cho nên mới không đi. Hơn nữa trong mắt tổ mẫu cũng chỉ có tiện nhân kia, mẹ cũng nhìn thấy y phục và đồ trang sức trên người nàng ta rồi, đều là tổ mẫu đưa. Mà con thì sao? Cho tới bây giờ bà đều chưa từng đưa cho con, dựa vào cái gì muốn con đi theo chứ.”

Ngô thị than một tiếng, tận tình khuyên nhủ: “Con cũng là cháu gái của bà, trong ngày thường bà có chút tẻ nhạt. Nhưng con xem đại tỷ con, dỗ cho bà vui vẻ. Đồ gì cũng đều đưa đến trong viện nó. Nếu con có thể khiến cho bà vui vẻ, sau này đồ cưới cũng có thể có thêm một rương nữa. Hơn nữa cha con cũng sẽ càng yêu thích con hơn, còn có con cũng phải suy nghĩ cho mẹ nữa chứ. Hôm nay con không đi, nhất định bà sẽ cho rằng là mẹ không cho con đi. Nếu như chuyện này bị cha con biết, mẹ sẽ bị cha con nói một trận.”

Tần Tuyết Như tự nhiên hiểu rõ đạo lý này, chỉ là nàng thực sự không đồng ý đi theo ở chung một chỗ với Tần Thư Dao, cũng không đồng ý nịnh nọt Tần lão phu nhân.


Ngô thị thấy nàng cúi đầu không nói, cũng biết là không nghe vào: “Thôi được, dù sao con còn có mẹ. Chỉ sợ tổ mẫu con muốn thu hồi lại quyền quản gia, đến lúc đó một nhà chúng ta sẽ bị bọn Tam thẩm con chê cười!”

“Mẹ, chúng ta nên làm thế nào đây?” Tần Tuyết Như cũng có chút hoảng sợ.

Ngô thị nhìn nàng một cái, nói: “Chỉ cần con chịu nghe lời mẹ nói, đừng so đo nữa. Thật tốt với đại tỷ con ở khắp nơi, ngàn vạn đừng đắc tội lão phu nhân lần nữa!”

Đang thương lượng gì ở Như Ý Uyển, Tần Thư Dao tự nhiên không biết. Nàng và Tần lão phu nhân cùng đến núi Vạn Thọ, cảnh sắc trong núi tuyệt đẹp, nàng cũng tạm thời để xuống oán hận chôn dấu ở trong lòng.

Trong núi Vạn Thọ, Tần lão phu nhân có một tòa biệt viện, đó là đồ cưới lúc trước nhà mẹ đẻ Tần lão phu nhân cho Tần lão phu nhân.

Biệt viện không tính là quá lớn, nhưng được thu dọn sạch sẽ, nghe nói Tần lão phu nhân mang theo cháu trai cháu gái đến, cũng đã sớm phái người chờ ở cửa.

Tần lão phu nhân đi xuống từ trên xe ngựa, nhìn bốn phía, ngoại trừ lá cây có chút ngả sang vàng, trong rừng cây vẫn còn xanh um tươi tốt.

Lần đầu tiên Tần Thư Dao đến tòa biệt viện này, nàng đỡ Tần lão phu nhân một đường đi tới chính sảnh, lại hầu hạ Tần lão phu nhân ngồi xuống, mới nhìn Tần Khả Cầm và Tần Minh Hi đi cùng.

Tần Minh Hi được nuôi dưỡng ở bên người Tần lão phu nhân mấy tháng, trái lại nhu thuận biết chuyện hơn so với trước kia. Mà thân thể Tần Khả Cầm cũng tốt hơn trước kia nhiều lắm.


Một bà tử tuổi đã lớn sai người bưng trà nóng lên, sau đó cung kính nói: “Lão phu nhân, nghe nói ngài muốn tới bên trong thôn trang, chúng lão nô đã sớm sai người chuẩn bị tốt. Hôm nay bọn họ đều đi lên núi kiếm mấy món ăn dân dã, để ngài nếm thử một chút!”

Tần lão phu nhân cười cầm lấy ly trà chậm rãi uống một ngụm trà, nói: “Xương cốt ta đều đã già rồi, làm sao nhai được những thứ kia. Vẫn là giữ lại cho bọn tiểu bối ăn đi.” Nói xong lại nhìn thoáng qua Lục ma ma.

Lục ma ma lập tức lấy một hầu bao từ trong ống tay áo ra, nhét vào trong tay bà tử kia: “Cũng là bà có lòng, đây là lão phu nhân thưởng cho bà đấy. Mấy năm nay bà đã khổ cực trông nom tòa biệt viện này.”

Lý ma ma hào phóng nhận, lại cười lấy lòng, nói: “Lão phu nhân nên đến nhiều lần, lão nô cũng được nhiều thưởng hơn!”

Tần lão phu nhân nghe xong cười nói: “Mồm mép ngươi vẫn còn giống trước đây.”

Dù sao tuổi Tần Minh Hi còn nhỏ, lại ở Vinh Thọ Đường gò bó quen rồi, lần đầu tiên đến núi Vạn Thọ cực kì tò mò, nhìn tới nhìn lui khắp nơi. Tần lão phu nhân cũng thấy ở trong mắt, cảm thấy đã ra khỏi phủ rồi cũng không cần phải gò bó bọn họ như vậy.

“Hiện tại canh giờ còn sớm. Dao Nhi, cháu mang theo đệ đệ muội muội cháu ra bên ngoài chơi đùa, nhớ kỹ đừng đi xa.” Tần lão phu nhân hòa ái nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.