Đọc truyện Đích Nữ Khó Gả – Chương 111: Song Hỷ Lâm Môn
Trở về Kim Lăng thương đội phải đi qua Tây Tiệp cốc lần nữa, trong cốc đã được dọn dẹp sạch sẽ, lối đi rộng mở, dường như mọi người còn bóng ma tâm lý với nơi này, lúc đi qua không có người nào nói chuyện.
Hơn hai tuần nay Sở Diệc Dao luôn cảm thấy cơ thể khó chịu, đến khi ra khỏi Tây Tiệp cốc mới hỏi Thẩm Thế Hiên ngày tháng chính xác, Sở Diệc Dao chợt nhận ra nguyệt sự của nàng đã muộn không chỉ một hai ngày.
Nguyệt sự của nàng luôn đến rất chuẩn, có lệch cũng lệch trước sau không quá hai ngày, tính toán lại lần này đã muộn bảy ngày, lông mày Sở Diệc Dao nháy thình thịch.
Vào đêm đóng quân ngoài trời, trước khi chìm vào giấc ngủ Thẩm Thế Hiên cũng phát hiện điểm bất thường, suốt nửa năm thành thân, Thẩm Thế Hiên tính nguyệt sự của nàng còn rõ hơn cả giờ ăn cơm, chống người ngồi dậy nhìn sắc mặt không thích hợp của Sở Diệc Dao, “Có phải tháng này đã tới muộn hay không?”
Sở Diệc Dao gật gật đầu, hiện tại chỗ này trước không thôn xóm sau không nhà trọ, không mời được đại phu, nàng cũng không còn cảm thấy thân thể khó chịu, “Có lẽ là do xóc nảy lắc lư nên mới tới muộn.”
Lời này không đủ thuyết phục chút nào, lúc đi đến Lạc Dương nguyệt sự của nàng vẫn tới rất chuẩn.
Thẩm Thế Hiên hiện lên nét vui sướng, xem bộ dáng mặt mày ủ dột của nàng, cười nói, “Đúng là vừa vặn, không phải nàng nói thích ôm hài tử của biểu tỷ sao, hiện giờ tự mình sinh một đứa.”
Sở Diệc Dao tất nhiên yêu thích hài tử của nàng, nhưng nếu thực sự mang thai thì thật không đúng lúc, cuộc sống suốt ba tháng vừa qua vô cùng vất vả, từ đây trở về Kim Lăng còn phải mất nửa tháng nữa, vạn nhất thân thể có cái gì không thoải mái, một đường bôn ba có thể không lo lắng sao.
Thẩm Thế Hiên nhìn ra lo lắng của nàng, nằm xuống ôm nàng vào lòng, “Sợ cái gì, con của chúng ta tới không hề sai thời điểm, ngày mai tới trấn trên ta sẽ tìm đại phu khám trước cho nàng.”
Lời của hắn làm cho Sở Diệc Dao an tâm hơn, một tay theo bản năng vuốt ve bụng nhỏ, con của nàng.
…!
Chạng vạng ngày hôm sau đến trấn nhỏ, sau khi dàn xếp ổn thỏa cho mọi người, Thẩm Thế Hiên ra ngoài mời đại phu đến, đại phu cẩn thận bắt mạch xác định chính xác, có thai!
Khổng Tước, Bình Nhi vô cùng cao hứng, tiểu thư thành thân nửa năm rốt cuộc có tin vui.
Đưa cho đại phu bao lì xì, trên mặt Thẩm Thế Hiên không giấu được vui sướng, ánh mắt rơi trên bụng Sở Diệc Dao, trong miệng nhắc đi nhắc lại, “Ta sắp làm cha, ta sắp làm cha.”
Mặc dù bây giờ mới mang thai chưa có sự thay đổi, trong lòng Sở Diệc Dao vẫn có thể cảm nhận được mối liên kết diệu kỳ với đứa bé, nhìn Thẩm Thế Hiên vui mừng khẽ cười trách mắng, “Chàng đứng ngốc ở đấy làm gì, còn không mau đi theo đại phu lấy thuốc đi!”
Vốn chỉ việc lệnh Khổng Tước đi, Sở Diệc Dao vừa nói như vậy Thẩm Thế Hiên bất giác theo lời nàng đi ra ngoài, hai đời cộng lại lần đầu được làm cha, thử hỏi Thẩm nhị thiếu có thể không kích động sao?
Sở Diệc Dao không nói với bất cứ ai chuyện mình mang thai, sáng sớm hôm sau, Khổng Tước liền lót thêm vài lớp đệm thật dày trong xe ngựa, tháng bảy trời nóng vô cùng, hai nha hoàn ngồi bên cạnh giường thay phiên nhau quạt cho nàng, ngẫu nhiên Thẩm Thế Hiên sẽ đi qua phụ giúp, không có việc gì lại nhìn bụng Sở Diệc Dao cười ngốc.
Lúc sắc thuốc dưỡng thai có người tới hỏi, Sở Diệc Dao chỉ nói thân thể khó chịu, lý do vô cùng hợp lý với việc mấy ngày nay nàng không ra khỏi xe ngựa, thương đội từ Lạc Dương trở về mang về không ít đồ thành ra tốc độ cũng không khác lúc đi là bao, Sở Diệc Dao không cảm thấy có gì khác thường.
Đầu tháng tám thương đội rốt cục về đến Kim Lăng, ở cửa thành, đoàn nhân mã từng nhà lần lượt tản ra tứ phía, Thẩm Thế Hiên cuối cùng tạm biệt với Bạch Cảnh Minh, hai người hẹn lần sau gặp mặt, Thẩm Thế Hiên lên xe ngựa phân phó vài quản sự chuyển đồ mang về đến cửa hàng trước, còn mình thì mang theo Sở Diệc Dao trực tiếp trở về Thẩm gia.
Cũng không chào hỏi ai trước, Thẩm Thế Hiên đưa Sở Diệc Dao về thẳng Thư Hương viện, rồi tự mình đến chỗ Thẩm lão gia tử báo tin.
Sở Diệc Dao được hai nha hoàn Khổng Tước Bình Nhi đỡ hai bên đi vào phòng, Tiền má má đứng ở cửa vừa nhìn còn tưởng nàng bị thương, lo lắng chạy đến thế chỗ Bình Nhi, “Tiểu thư không thoải mái ở chỗ nào, mau đi mời đại phu đi.”
Sở Diệc Dao vào trong phòng ngồi xuống, gật đầu, “Đúng là nên mời đại phu đến, nhũ nương, ta đi ba tháng, mọi việc ở nhà thế nào?”
Khổng Tước ra ngoài thỉnh đại phu, Tiền má má sai người đi gọi Lý má má đến, “Hết thảy đều tốt, ba tháng ngài cùng cô gia không có ở nhà, mọi người trong viện đều yên phận.”
Tiểu thư cùng cô gia không ở đây, những người có tâm địa muốn thăm dò cũng không có cơ hội.
Sở Diệc Dao đối với những người mình mang tới vô cùng yên tâm, ngẩng đầu lên xem Tiền má má tựa như còn điều gì muốn nói, “Có phải còn chuyện gì không, nhũ nương?”
“Mấy ngày trước đại thiếu phu nhân chuẩn ra tin vui.”
Thời gian tiểu thư nhà mình gả vào sớm hơn, cũng không phải Tiền má má khó chịu đại thiếu phu nhân có thai, bà chỉ lo lắng cho tiểu thư nhà mình.
Sở Diệc Dao sờ sờ bụng, khó trách lúc ấy lông mi nàng thình thịch nhảy không ngừng, giống như báo trước điều gì, thì ra là đại tẩu có thai.
Không để ý ngả lưng vào đệm, “Có nghe được bao nhiêu ngày không?”
“Nghe nói nguyệt sự bị muộn năm ngày nên mời đại phu thỉnh mạch ra.”
Sở Diệc Dao hơi híp mắt, như vậy tính theo ngày thì nàng vẫn mang thai sớm hơn một chút.
Nếu hơn kém nửa năm một năm thì thôi đi, đằng này chỉ hơn nhau mười mấy ngày, Sở Diệc Dao thật sự là cảm thấy vi diệu.
Lý má má tới rất mau, vào cửa nhìn thấy Sở Diệc Dao lộ ra vài phần thật lòng, “Thiếu phu nhân, ngài đã trở lại!”
Sở Diệc Dao thấy bà từ đôi mắt đến gương mặt đều mang vui mừng, không khỏi cười một tiếng, “Lý má má nhớ thương nên ta cũng không thể trở về quá trễ.” Lý má má cười sau đó lần lượt bày lên sổ sách ba tháng qua.
Rời đi ba tháng ngoại trừ việc đại thiếu phu nhân có thai, còn có nửa tháng trước chi nhánh ngân hàng ở Huy Châu do Thẩm gia và Thủy gia hợp tác chính thức khai trương.
Hôm khai trương nhiều người tới chúc mừng, Thủy Nhược Thiên mang thai cũng vào thời điểm đó, khai trương không quá vài ngày liền bắt được hỉ mạch, cho nên mọi người đều nói Thẩm phủ song hỷ lâm môn.
Sau khi Lý má má rời khỏi, Sở Diệc Dao chỉ giữ lại hai người là Tiền má má và Bảo Sênh ở lại.
“Mấy nhà kia gần đây có chuyện gì không?”
Bảo Sênh hiểu ý nàng muốn hỏi chuyện Trình gia, một tháng trước Bảo Thiềm sinh con trai cho Trình gia, Trình phu nhân rất cao hứng, mà ngay cả Sở Diệc Dao đã gả đi cũng được Trình gia tặng trứng gà đỏ, “Qua mấy ngày nữa là tới đầy tháng Trình tiểu thiếu gia.”
“Đứa bé thì sao, ai nuôi?”
Sở Diệc Dao tặng Bảo Thiềm cho Trình gia tuyệt đối không hề nghi ngờ năng lực của Bảo Thiềm, một nha hoàn khờ khạo không có gì đe dọa lại có năng lực sinh trưởng tôn cho Trình gia, mà Trình Thiệu Bằng cưới hai bình thê đã lâu như vậy đều không có động tĩnh.
“Hiện tại còn quá nhỏ vẫn ở bên cạnh Bảo Thiềm, tiểu thư, nửa tháng trước Bảo Thiềm lại viết thư cho nô tỳ.”
Tình nghĩa tỷ muội giữa Bảo Sênh và Bảo Thiềm tại thời điểm Bảo Thiềm bắt đầu có ngoại tâm liền kết thúc, khuyên bảo hay cảnh cáo đều thử qua, đạo bất đồng bất tương vi mưu*.
(*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận.)
Sở Diệc Dao hứng thú, “Có phải nhờ ngươi cầu tình trước mặt ta hay không, tốt xấu gì cũng là nha hoàn từ chỗ ta đi ra, cũng nên chiếu cố một chút.”
Bảo Sênh gật đầu, Sở Diệc Dao hừ cười một tiếng, “Nàng nghĩ ta là Thiên Vương lão tử đây mà, chuyện bên trong Trình gia ta có thể quản được?”
Đáy mắt Sở Diệc Dao thoáng hiện vẻ tính kế, “Nhưng mà ở Trình phủ không có nhà mẹ đẻ hậu thuẫn cũng không dễ dàng, không có bạc nửa bước khó đi, ngươi đi lấy hai trăm lượng bạc đưa qua cho nàng, cứ nói là ta chiếu cố, chúc mừng nàng sinh được con trai.”
Bảo Sênh có chút kinh ngạc, sao tiểu thư còn có thể khách khí cho Bảo Thiềm nhiều bạc như vậy, “Này có phải hơi nhiều hay không?”
Sở Diệc Dao lắc đầu, “Nhiều cái gì, hai trăm lượng bạc đủ cho nàng chuẩn bị vài thứ, nếu muốn giữ đứa con trai này ở lại bên cạnh, tương lai còn phải tiêu nhiều chỗ lắm.”
Nếu cứ để đứa bé bị mang đi nuôi dưới danh Lý Nhược Tình, vậy thì kịch hay chẳng phải sẽ bế mạc sớm quá sao?
…!
Sau nửa canh giờ Khổng Tước mời đại phu tới, lúc này đám người Tiền má má mới biết Sở Diệc Dao có tin vui, Tiền má má vội vàng hỏi đại phu tình hình cụ thể.
“Lý đại phu, ngài đến Sở gia khám chữa nhiều lần, chúng ta cũng không tính là xa lạ, chuyện hỉ mạch này, kính xin ngài giữ kín trước, cứ nói ta mới từ Lạc Dương trở về, đi đường dài thân thể khó chịu.”
Sở Diệc Dao ra hiệu Bảo Sênh đưa hồng bao cho đại phu, Lý đại phu viết đơn thuốc sau đó sửa sang lại túi hành lý rồi nhận lời ra về.
“Tiểu thư, mang thai là chuyện vui, sao ngài lại muốn giấu đi?” Tiền má má không hiểu ý của Sở Diệc Dao, nhị phu nhân Quan thị mà biết chuyện nhất định rất cao hứng.
Khổng Tước ở một bên nhỏ giọng một câu, “Tiểu thư mang thai còn nhiều ngày hơn so với đại thiếu phu nhân.”
Tiền má má nghe xong, sắc mặt biến hóa.
Sở Diệc Dao sờ bụng thở dài một hơi, “Số ngày gần nhau, người ta sẽ nói chúng ta cố ý lấn áp bọn họ một bậc, ta thì không sao cả, nhưng không thể cho bọn họ mang đứa bé còn chưa ra đời ra đàm tiếu.”
Tiền má má gật đầu liên tục, “Ba tháng đầu giấu đi cũng tốt, thai thần ơi thai thần, cầu ngài ngàn vạn lần phù hộ tiểu thiếu gia.”
Tiền má má chắp tay vái vái tứ phương, lại quay ra cửa vái lạy.
…!
Nghỉ ngơi một chút Sở Diệc Dao phải đến viện của Quan thị thỉnh an, Quan thị kéo nàng ngồi xuống, ân cần nói, “Nghe nói con mời đại phu, thân thể không thoải mái thì để ngày khác đến cũng được mà, đâu cần vội vã như vậy.”
“Nương, con không sao, đi lâu ngày nên thỉnh đại phu tới khám qua cũng tốt.
Nương, mấy món này là chúng con mua ở Lạc Dương, đây là con chọn, cái này là Thế Hiên chọn, cái này tặng ngài, cái này là cho cha.”
Sở Diệc Dao từ nhỏ mất cha mẹ, nàng đối với bố mẹ chồng là thật tâm thành ý, Quan thị cũng là bà mẹ chồng tốt khó được, hai người tiếp xúc gần gũi ngược lại có vài phần giống mẹ và con gái hơn.
Quan thị nhìn đống đồ, lại nhìn ánh mắt như đang hiến vật quý của nàng, nở nụ cười, “Lạc Dương chơi vui không?”
Sở Diệc Dao gật gật đầu, “Vui lắm ạ, nương ngài có biết rằng, tất cả hàng quán trong thành Lạc Dương, thoạt nhìn đều là người có học mở cửa hàng, mở miệng là chuyện triều đình, cứ như bọn họ có mặt trực tiếp ở đại điện nghe được vậy.”
Hơi thở văn sĩ tiêm nhiễm người Lạc Dương từ bé, không giống như Kim Lăng, khắp phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng nghe được hôm nay lời bao nhiêu bạc, kinh doanh cái gì kiếm nhiều tiền hơn.
Quan thị bị khẩu khí nàng chọc cho vui vẻ, Sở Diệc Dao cầm lấy dải lụa mềm mại đặt trong tay bà, “Sau này để Thế Hiên mang cha cùng nương, cả nhà chúng ta cùng đi Lạc Dương chơi một chuyến.”
Con gái chính là áo bông tri kỷ của cha mẹ, Quan thị nghe Sở Diệc Dao nói như vậy càng ngày càng thích cô con dâu này, “Tốt lắm, vừa về đã sang đây, con mau về nghỉ ngơi đi, sáng mai không cần đến, chờ tối mai cha con trở lại, hai đứa lại tới.”
Sở Diệc Dao đáp ứng sau đó trở về Thư Hương viện, cho người đem quà đến các viện tử còn lại trong phủ, rất nhanh lúc ăn cơm tối Thẩm Thế Hiên trở lại.
Lúc mới trở lại còn không được nghỉ ngơi vội vàng đến chỗ Thẩm lão gia tử báo cáo đến trưa, Thẩm Thế Hiên có chút mệt mỏi, thấy nha hoàn đã dọn sẵn đồ ăn, không quản có người ngoài, ôm lấy Sở Diệc Dao cọ cọ mặt nàng.
Sở Diệc Dao bị râu cứng mới nhú của hắn cọ ngứa, nhẹ đẩy hắn ra, “Ngứa.”
Dứt lời liền với tay múc canh cho hắn, Thẩm Thế Hiên vội vàng ngăn cản nàng, “Nàng đừng động, để ta để ta.”
Sở Diệc Dao hì cười một tiếng, “Khẩn trương đến vậy sao!”
Thẩm Thế Hiên cười múc canh cho nàng, rồi sau đó mới múc cho mình.
“Nàng mau uống hết trước đi.”
Sở Diệc Dao nhìn chén đầy, chế nhạo nói, “Vô sự hiến ân cần, ta là mượn phúc của hài tử mới được hưởng thụ đãi ngộ tốt thế này nha.”
Thẩm Thế Hiên gắp đồ ăn cho nàng, ghé vào nàng khịt khịt mũi, “Sao ta lại thấy có mùi chua thoang thoảng quanh đây nhỉ?”
Sở Diệc Dao sau khi nghe xong, một đũa xiên thẳng vào viên thịt kho tàu trong bát, nheo mắt nhìn Thẩm Thế Hiên hỏi từng câu từng chữ, “Chàng nói cái gì chua?”
Thẩm Thế Hiên nhìn viên thịt nứt đôi kia vội vàng phủ nhận, “Chua cái gì, nơi nào có mùi chua, ai nói có mùi chua!”
Nịnh nọt nhìn Sở Diệc Dao nói, “Nương tử, phụ nữ có thai không nên tức giận.”
Sở Diệc Dao ung dung thong thả gắp một nửa viên thịt bỏ vào chén của Thẩm Thế Hiên, nụ cười nở rộ như hoa, âm thanh cố ý vừa ngọt vừa ngán nói, “Ta nào có tức giận, tướng công chàng ăn nhiều một chút, mệt muốn chết rồi đi.”
Thẩm Thế Hiên từ đầu đến chân rùng mình một cái, chiếc đũa đều cầm không vững, nhìn nụ cười đầy ẩn ý trên mặt Sở Diệc Dao, trong lòng yên lặng tự nhủ một câu, phụ nữ có thai tính tình thất thường, không nên chọc, không nên chọc!!
…!
Chuyến này Sở Diệc Dao đi ra ngoài suốt mấy tháng, người một nhà luôn muốn tụ tập đầy đủ cùng ăn một bữa cơm, tâm tình Thẩm lão gia tử khá tốt, trưởng tức có thai, nhị tiểu tử từ Lạc Dương mang về cũng là tin tức tốt, ông cụ rất cao hứng, uống nhiều hơn mấy chén, nói chuyện giọng lớn hơn vài phần.
Trên bàn tròn lớn, Thẩm lão gia tử vừa cười vừa nói với Sở Diệc Dao phía đối diện.
“Bây giờ Nhược Thiên có thai, Diệc Dao cháu phải phụ giúp đại bá mẫu cháu nhiều một chút, trở về rồi cũng nên bắt đầu học quản chút chuyện trong nhà đi.”
Nghiêm thị lần đầu tiên không phản đối, hiện tại bà đang cao hứng không rảnh phản đối, con dâu cưới vào cửa nửa năm liền có thai, giờ bà chỉ ngồi chờ ôm cháu trai thôi, cho nên cũng cười tủm tỉm nhìn Sở Diệc Dao.
“Đúng vậy, đại tẩu cháu có thai rồi, mọi việc đành phải nhờ cháu vất vả hơn chút.”
Sở Diệc Dao không thể từ chối, càng không thể lập tức té xỉu rồi nói cháu cũng có, theo cười nói, “Đại bá mẫu quản lý chuyện trong nhà gọn gàng ngăn nắp, cháu sẽ làm trợ thủ cho đại bá mẫu đỡ vất vả.”
Thủy Nhược Thiên một tay luôn sờ bụng bầu còn chưa lộ ra, khắp người tỏa ra hào quang sắp làm mẹ chói lọi, ôn hòa nhìn Sở Diệc Dao.
“Thân thể Diệc Dao đệ muội có khỏe không, nghe nói mới trở lại liền mời đại phu, có phải không hợp thủy thổ ở Lạc Dương hay không?”
“Khá hơn nhiều, không có gì đáng ngại, đa tạ đại tẩu quan tâm.”
Bữa cơm hòa hợp làm mọi người đều cao hứng, hơn nữa chi nhánh ngân hàng Huy Châu mới khai trương làm ăn thịnh vượng, trên mặt Thẩm Thế Cẩn khí phách hăng hái, đối với chuyện Thẩm Thế Hiên đi Lạc Dương xem nhẹ đi nhiều.
Cuối cùng Thẩm lão gia tử lại bỏ thêm một câu giục Thẩm Thế Hiên và Sở Diệc Dao cũng mau chóng sinh hài tử rồi rời đi.
Chờ Thẩm lão gia tử rời bước, Nghiêm thị đắc ý không quên mất bêu xấu nhị phòng vài câu, nhìn Thẩm Thế Hiên đỡ Sở Diệc Dao đứng lên, quay sang nói với Quan thị, “Đệ muội à, ta nói này, ngươi phải để ý thân thể vợ Thế Hiên một chút, thỉnh đại phu liên tục cũng không phải chuyện tốt đâu, hai đứa nó thành thân sớm hơn Thế Cẩn nhà ta mà đến giờ chưa có tin tức gì, ở chỗ ta có mấy phương thuốc, ngày mai ta cho người đưa tới cho ngươi.”
Thành thân cũng chỉ sớm hơn hai mươi mấy ngày mà cái đuôi của Nghiêm thị đã vểnh lên tới trời rồi, Quan thị ngược lại không vội, “Mới nửa năm, bọn nó đều còn trẻ, chờ sang năm sinh cũng không muộn.”
Nghe vào tai Nghiêm thị lại thành bọn họ rõ ràng không sinh được đang nên tìm lý do, hừ cười một tiếng mang theo Thủy Nhược Thiên rời khỏi.
Sở Diệc Dao cùng Thẩm Thế Hiên nhìn nhau, Thẩm Thế Hiên mở miệng hô một tiếng, “Nương.”
Quan thị xoay người nhìn bọn họ, lên tiếng trước an ủi bọn họ, “Mấy lời đại bá mẫu nói các con đừng để trong lòng, ta và cha các con cũng không vội.”
Mang thai sớm một chút tự nhiên là tốt, nhưng nếu chưa có Quan thị cũng sẽ không cưỡng cầu thúc giục, con cái là cái duyên lộc trời ban, hai vợ chồng chung sống hòa thuận, bà còn mong gì hơn.
Quan thị vừa nói như vậy Sở Diệc Dao lại đau lòng, chỉ có vài nha hoàn bên người biết chuyện, ngay cả cha và nương đều phải giấu.
Thẩm Thế Hiên kéo tay nàng, nói với Quan thị, “Nương, ngài đừng lo lắng, thời điểm ngài làm tổ mẫu sẽ đến thôi, đến lúc đó chúng con sinh nhiều đứa nhỏ, lúc đó lại cần nương và cha bận rộn giúp chúng con.”
Đứa bé đầu tiên còn chưa ra đời, Thẩm Thế Hiên đã dự định sinh nhiều mấy đứa, Sở Diệc Dao trên mặt vui vẻ, sau lưng lại âm thầm với tay sang eo hắn véo một cái.
…!
Trở lại Thư Hương viện, sau khi rửa mặt hai người lên giường ngủ, trong bóng tối Sở Diệc Dao vùi ở trong ngực hắn, đột nhiên nàng chống người dậy, từ trên nhìn xuống hắn, “Chàng đáp ứng trước cho ta một chuyện.”
“Làm sao vậy?”
“Chàng đáp ứng ta trước, ta mới nói.” Sở Diệc Dao không chịu nằm xuống, nhìn chằm chằm chờ đợi hắn đáp ứng.
Thẩm Thế Hiên có lẽ đoán ra nàng muốn nói gì, gật đầu nhẹ, “Ta đáp ứng nàng, nàng mau nằm xuống đi.”
Lúc này Sở Diệc Dao mới nằm xuống, gối lên cánh tay của hắn nói, “Không cho phép chàng cản ta đến cửa hàng, chuyện mở tửu lâu, chàng cũng không được cản ta!”
“Vậy sao được, nàng có thai không thể chạy loạn khắp nơi.”
Sở Diệc Dao lập tức ngồi dậy, khó chịu nhìn hắn, “Vừa rồi chàng đã đáp ứng ta.”
Thẩm Thế Hiên đột nhiên thấy nàng dở tính trẻ con, dở khóc dở cười ôm nàng nằm xuống, “Ta là đáp ứng không cấm nàng quản lý những chuyện này, nhưng trực tiếp đi đến đó thì không được, nàng đừng quên, nửa tháng sau chúng ta phải nói cho cha mẹ chuyện có thai, đến lúc đó có được đi hay không cũng không phải do ta quyết định nữa.”
Sở Diệc Dao ngẫm lại cũng đúng, vì thế mà tâm tình không tốt, lúc rời khỏi Lạc Dương trong lòng nàng đúng là có kế hoạch lớn, thực đơn thu thập rất lâu cuối cùng cũng có chỗ dùng, chỉ chờ chọn địa điểm tốt trùng tu xong, Trương Tử Lăng tìm đầu bếp đến liền có thể khai trương, mà nàng lại bị kéo lại.
Thẩm Thế Hiên nhéo nhéo cái mũi của nàng cười nói, “Cho nàng hạ lệnh, ta làm việc, có cái gì không tốt.”
…!
================
Tác giả có lời muốn nói: Nha, hai cái một khối mang thai a ~~~~ lại áp một bậc, cừu hận này giá trị kéo không cần phải quá thuận tay ~
===============.