Bạn đang đọc Đích Nữ Hữu Độc – Chương 23: Hỗn Loạn Trong Vân Ánh Viên
Minh phu nhân được mai táng vào ngày hôm sau.
Rất ít người đến chứng kiến buổi lễ an táng.
Thực tế, số người tham gia còn ít hơn số người đến bái tế tại sảnh tang lễ.
Một số phủ đệ chỉ cử quản gia đến làm đại diện nhưng Trữ Tuyết Yến cũng mong muốn điều này.
Nói một cách dễ nghe thì một người bình thê cũng được xem là một thê tử, có địa vị ngang bằng với một chính thê.
Nhưng thẳng thắn mà nói thì bình thê cũng chỉ là thiếp.
Nàng không có quyền đòi hỏi bất cứ điều gì cho tang lễ của một người thiếp.Thực ra, nàng hơi tò mò nguyên do gì khiến những vị khách nhân tôn quý như vậy lại đến bái tế nương nàng.
Bình thê của phủ Hộ quốc tướng quân cũng không quá quý trọng để hấp dẫn những người như họ đến.
Ngay cả khi đây là tang lễ của Lăng phu nhân cũng không có ý nghĩa gì với họ! Một số khách nhân đặc biệt cao quý.
Dịch Vương gia là một ví dụ.
Chỉ cần nhìn thoáng qua nàng đã biết hắn quyền cao chức trọng.
Vì cớ gì hắn lại đến viếng tế nương nàng?Dù cho hắn chỉ đơn thuần là dừng lại ở đó, nó vẫn rất đáng ngờ.
Cách Trữ Hiên đối đãi với vị thái giám đó đủ để nàng biết rằng vị Vương tử đó là một nhân vật cường đại!Nàng quyết định tạm thời quên tất cả những điều này.
Hiện nàng đang thu xếp đồ đạc để chuẩn bị khởi hành đến Hàn San Tự vào ngày mai.”Tiểu thư, Lan Trữ đã cử một tiểu nha hoàn đến hỏi xem khi nào thì người đến.” Thanh Ngư vén màn trướng và bước vào với một tay nải nhỏ.
Đó là một vài thứ mà nàng sẽ mang theo.Sân viện của tiền thân nàng, Vân Ánh Viện, đã bị bỏ hoang sau khi chủ nhân tự dìm mình xuống ao sen cùng với nha hoàn của nàng.
Vụ tự sát đã làm dấy lên vô số tin đồn nhảm, nhiều người cáo buộc Trữ Tử Anh có hành vi hoan ái với nam nhân dẫn đến có thai.
Nàng tự gieo mình xuống nước vì quá tuyệt vọng khi tên nam nhân đó ruồng bỏ nàng.
Nha hoàn của nàng, Hương Nhi, cũng nhảy xuống ao vì sợ bị trừng phạt sau khi chủ tử tự vẫn.Trữ Tuyết Yến không nói lời nào sau khi nghe những tin đồn đó.
Nàng chỉ biểu đạt nguyện vọng được đến thăm viếng ao sen trước khi khởi hành đến tự miếu và bái tế vị tiểu thư trẻ tuổi đó.
Bởi thế Thanh Ngư mới bảo Lan Trữ chuẩn bị trước ở ao sen.
Sau khi bái tế xong, Lan Trữ sẽ chính thức trở thành nha hoàn trong sân viện của Trữ Tuyết Yến.”Tiểu nha hoàn?” Ánh mắt của Trữ Tuyết Yến nhanh chóng trở lạnh.
“Nói với nàng, ta chưa thu dọn xong.
Ta sẽ đến đó sau một thời thần nữa.(2 tiếng)”Vân Ánh Viện đã bị bỏ hoang trong một thời gian dài! Lan Trữ có thể tìm được tiểu nha hoàn để phân phó ở đâu ra?”Ân, nô tì sẽ chuyển lời nhắn của người ngay.” Thanh Ngư đặt tay nải xuống, bước ra khỏi phòng.
Nàng quay lại sau thời gian một tuần trà và tỏ vẻ không thoải mái.
“Tiểu thư, thỉnh lượng thứ cho nô tì nói thẳng.
Hầu như tất cả mọi người trong phủ đệ này đều thuộc phe phái của Đại phu nhân.
Tốt hơn là người không nên để lộ hành tung kẻo lại dẫn đến chuyện bái quát.”Trữ Tuyết Yến cười nhẹ, lướt đầu ngón tay qua bề mặt của một bồn tử (chậu) được điểm trang bằng hoa hải đường trên bàn.
“Nếu Đại phu nhân muốn biết, cứ để bà ta biết.”Lăng phu nhân sẽ không ngồi yên sau khi chịu sự đả kích lớn như vậy.
Chiều hôm qua, Trữ Tuyết Yến nghe nói về đại nạn trong Minh Vân Viên và Trữ Hiên đã tát Lăng phu nhân sau cuộc tranh cãi.
Hắn đã nhanh chóng rời đi và dành cả đêm tại thư phòng.
Xét theo tính khí của Lăng phu nhân, bà sẽ không để yên chuyện này.”Tiểu thư, người đã dự liệu được chuyện này?” Đôi mắt Thanh Ngư sáng rỡ lên khi thấy Trữ Tuyết Yến không có vẻ như nàng sắp bị tính kế.”Ta dự liệu được cái gì chứ?” Trữ Tuyết Yến đứng lên với một nụ cười nhạt.
Nàng đặt túi thơm trên tay vào trong hà bao rồi cho vào ống tay áo và phủi bụi trên tay.
Nàng giảo hoạt nói: “Dù sao thì thời gian mà Đại phu nhân biết cũng không phải là thời gian thực.
Mang cho ta một ít nước.
Ta sẽ đến đó ngay sau khi rửa tay xong.”Thấy chủ tử đã có tính toán của mình, tâm trạng của Thanh Ngư dần an định lại.
Nàng vội vàng đi lấy nước giúp Trữ Tuyết Yến rửa tay.
Sau đó, họ hướng đến Vân Ánh Viện.Sân viện khá xa với Minh Sương Viên vì cả hai viện đều nằm ở hai hướng khác nhau một đông bắc và một đông nam.
Chúng được ngăn cách bởi cả một khoảng sân rộng, điều này làm cho Minh Sương Viên càng trở nên cô lập hơn.
Có lẽ là do cặp chủ tớ đã chết trong đầm sen, Trữ Tuyết Yến không thấy một thân ảnh nào trên đường đến đó.Làm nàng ngạc nhiên là một bức tường đang được dựng lên ở phía bên kia của Vân Ánh Viện.
Có vẻ ai đó đang cố gắng tách rời viện này với phủ Hộ quốc tướng quân.Cửa bán nghiêng của viện đã mở ra.
Không thể tìm thấy một chút sinh khí nào ở bên trong.
Mặc dù trước đây nơi này cũng rất biệt lập, nhưng ít nhất cũng có thanh âm của một bà tử già canh cửa ngồi uống trà.
Để giữ thể diện, Lăng phu nhân đã phân phó khá nhiều nha hoàn và bà tử đến làm việc trong viện này.
Khi Trữ Tuyết Yến lần đầu tiên đến phủ Hộ quốc tướng quân, nàng thực sự tin rằng Lăng phu nhân là một nữ nhân độ lượng, hiền đức.
Nếu không, nàng đã nghe theo lời khuyên của nhũ mẫu nàng là chờ đợi thay vì trực tiếp chuyển hết của hồi môn vào tướng phủ.Không thể diễn tả được cảm xúc của nàng khi nhìn cánh cửa viện quen thuộc.
Khi gần đến cửa viện, nàng thấy một tiểu nha hoàn đang nhìn ngó xung quanh.
Nha hoàn này chắc đã không nhìn thấy nàng trước đó do bức tường ngăn cách.
Cuối cùng cũng nhìn thấy nàng, nha hoàn bắt đầu hoảng sợ.
Nghĩ rằng đã hết thời gian, nàng mở miệng chuẩn bị hét lên.Trữ Tuyết Yến bước tới, giơ tay lên cao, giáng một cái tát thật mạnh vào mặt tiểu nha hoàn.
Nàng dùng sức quá mạnh khiến tiểu nha hoàn lùi lại hai bước và ngã xuống đất.
Tiếng hét chuẩn bị phát ra trong cổ họng nàng biến thành thanh âm rên rỉ đau đớn.
Nàng bụm miệng.
Trong một khoảnh khắc, nàng bị đánh đến choáng váng.Thanh Ngư phản ứng nhanh như chớp, bước tới chặn miệng tiểu nha hoàn lại.
Nàng ấn mạnh đến nỗi đôi mắt của tiểu nha hoàn trợn ngược lên.Lướt qua tiểu nha hoàn, Trữ Tuyết Yến vội vàng đi đến căn phòng thứ hai ở bên sườn phải của tòa nhà trong góc nghiêng của sân viện.
Đó là phòng ngủ của Lan Trữ.Cửa đã bị đóng nhưng không khóa.
Nàng chỉ cần đẩy nhẹ một cái.
Bàn ghế bên trong phòng đã bị lật tung.
Nàng ngay lập tức biết rằng chuyện gì đã xảy ra.
Một nữ hầu lớn tuổi đang ép Lan Trữ quỳ bên cạnh giường và đổ thứ dược đen xì vào miệng nàng.
Lan Trữ gắng sức vùng vẫy một cách tuyệt vọng nhưng không thoát khỏi nanh vuốt của nữ hầu đó.Trữ Tuyết Yến Yến lửa giận bùng lên.
Nàng bước tới, nắm lấy búi tóc của nữ hầu và giật mạnh về phía sau.
Đau đớn ập đến khiến nữ hầu đánh rơi bát thuốc, đổ hết lên người bà và Lan Trữ.
Lan Trữ đẩy mạnh nữ hầu sang một bên và tận dụng khoảnh khắc đó thoát ra khỏi sự nắm chặt của bà ta.Nữ hầu lau dược thuỷ trên mặt và hét lên trước khi kịp nhìn kỹ xem đó là ai.
“Ai lại ngu xuẩn dám cản trở sự vụ của Phu nhân?”Trữ Tuyết Yến hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
Lăng phu nhân thực sự xem thường nàng.
Thiết nghĩ nếu nàng đến muộn hơn một chút, Lan Trữ nhất định sẽ chết dưới tay họ và cái chết của nàng sẽ đổ hết lên đầu nàng khi nàng đến ngay sau đó.
Nàng chắc rằng Lăng phu nhân đã chuẩn bị sẵn sàng để định đoạt số phận cho nàng.”Ngũ tiểu thư, thỉnh người đừng xen vào.
Chính Đại phu nhân đã sai nô tì tới đây.
Nữ tử này chính là người đã hại chết tiểu thư Trữ Tử Anh.
Đại phu nhân phái nô tì tới để xử tử nha hoàn hãm hại chủ tử này.
Người không nên phá hỏng mệnh lệnh của ngài.” Nữ hầu này khá nhanh nhẹn.
Khi bà nhìn thấy đó là Trữ Tuyết Yến, một chủ ý ngay lập tức ập đến và bà bắt đầu soạn ra những lời nói dối.Bà thực sự tin rằng Trữ Tuyết Yến không thể làm gì mình.
Nói dối một cách trắng trợn và tự cho mình là đúng.
Bà gạt tay Trữ Tuyết Yến sang một bên và đứng dậy, thậm chí còn nghễnh cổ đắc ý.
Sau đó, như thể bà chợt nhớ ra điều gì đó, chỉ vào Trữ Tuyết Yến và cười khẩy.“Ngũ tiểu thư, không phải người nói sẽ đến sau một thời thần nữa sao? Nô tì sẽ đi bẩm báo lại chuyện này với Đại phu nhân và Hầu gia.
Nô tì không ngờ rằng người thật xảo quyệt! Mọi thứ người làm đều được mưu tính trước.
Để xem liệu Đại phu nhân có tha cho người không!”Sau đó, bà ngạo mạn chạy ra ngoài.Tuy là Lăng phu nhân có ngờ vực về những chuyện đã xảy ra, nhưng chung quy bà vẫn tin rằng tất cả chỉ là một sự cố.
Nếu để bà ta phát hiện ra rằng tất cả chỉ là một phần trong tính toán của Trữ Tuyết Yến và nàng chỉ đang giả vờ ngây thơ, bà ta chắc chắn sẽ giết nàng.Tiếng kêu thảm thiết theo sau tiếng đổ vỡ loảng xoảng.
Nữ hầu ngã xuống đất, đầu và mặt đều ướt đẫm máu.
Trữ Tuyết Yến đứng gần đó với một thần thái lãnh khốc.
Thứ duy nhất còn sót lại của chiếc bình hoa trong tay nàng là một chân đế nhiễm huyết hồng.
Những mảnh vỡ nằm rải rác trên sàn giữa một vũng máu đỏ rực.Lan Trữ hồi phục lại tinh thần và bình tĩnh lại.
Nàng hạ thấp người xuống, kiểm tra hô hấp của nữ hầu, giọng run run nói: “Bà ấy… bà ấy chết rồi!”Trữ Tuyết Yến lãnh đạm nhìn nữ hầu trên sàn.
Nếu để bà ta ra ngoài, người chết chính là nàng!“Tiểu thư, nô tì …!nô tì lỡ làm nha hoàn đó chết ngạt…” Thanh Ngư sợ hãi chạy vào trong phòng.
Khi nàng nhìn thấy vũng máu trên sàn, khuôn mặt nàng đông cứng lại vì sợ và không thể nói hết câu của mình.”Vậy là một người khác cũng chết.
Chà, thế cũng tốt!”Trữ Tuyết Yến điềm tĩnh đặt chân đế bình trên tay xuống và phân phó Lan Trữ, “Đi đến khố phòng bên trái và lấy hai chiếc túi vải bố.
Nhét hai thi thể này vào trong túi và buộc chúng lại chung với đá.
Dìm xuống cái ao gần cửa sau.”Khi mới chuyển đến đây, nàng đã mang theo di vật của phụ mẫu mình.
Những chiếc túi vải bố dùng để chuyển những thứ đó vẫn được giữ lại trong khố phòng.Lan Trữ kinh ngạc nhìn nàng.
Có một tia sửng sốt trong mắt nàng nhưng nàng cố nhịn không nói.
Nàng quay lại và rời đi để lấy túi.Cửa sau của Vân Ánh Viện nằm ở một góc hẻo lánh.
Khi Trữ Tuyết Yến đến đã là buổi tối và bầu trời lúc này càng tối đen.
Nhìn thấy sân viện hoang vắng và được xem là mang điềm gở sau những chuyện gần đây xảy ra, không một ai sẽ đi về hướng này.
Ba người nhét thi thể vào túi vải bố, buộc đá vào túi rồi ném xuống ao trong sân viện.
Sau đó, họ quay trở lại phòng để xoá dấu vết.
Lan Trữ chỉ mang theo một kiện hành lý nhỏ, đi theo Trữ Tuyết Yến ra khỏi sân.Vân Ánh Viện hoàn toàn hoang vu.
Những đồ vật chất đầy trong phòng hoặc là bị Lăng phu nhân và Trữ Tử Nghiên lén lút cuỗm đi hoặc là được chuyển vào Hạ phủ trước đại hôn.
Những hạ nhân đều thoát ly để kiếm một chỗ dựa tốt hơn sau khi nghe tin chủ nhân của họ đã chết.
Lan Trữ là người duy nhất ở lại trông coi sân viện tiêu điều này.Nhìn Lan Trữ đóng chặt cửa viện, ánh mắt của Trữ Tuyết Yến trở nên sắc bén.
Nàng phải bảo đảm cặp tiện nữ nhân đó sẽ nhận được quả báo của mình.
Họ thèm muốn tài sản của nàng, huỷ hoại cuộc đời nàng và dìm chết nàng dưới ao sen một ngày trước lễ cưới.
Thượng đế tuyệt không dung thứ cho tội ác…Khi họ trở lại Minh Sương Viên, Hàn ma ma đã đợi ở cửa.
Đã đợi một lúc lâu, bà thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy họ.Đám người vào viện.
Thanh Ngư dẫn Lan Trữ đến phòng mới của nàng trong khi Hàn ma ma theo Trữ Tuyết Yến vào nội viện.”Tiểu thư, Đại tiểu thư gửi cái này cho người, nói rằng đó là chút lòng thành của nàng.
Nàng cũng bảo rằng nàng sẽ đi cùng người đến Hàn San Tự khi trở về lại mặt.” Trên trác tử đầy lễ vật và vài tấm vải sa tanh hoa lệ.
Nàng biết đây là những món lễ vật xa hoa.
Thế nhưng, màu sắc rực rỡ của tấm vải sa tanh trông không giống thứ mà người khác sẽ tặng cho một người vừa mất nương.Rõ ràng, những tấm vải sa tanh này là quà cưới của Trữ Tử Nghiên mà nàng tiện tay lấy.
Mặc dù vậy, nàng vẫn muốn trưng ra sự nhớ ơn trước mặt người khác.
Hữu kì phụ tất hữu kì tử (mẹ nào con nấy).
Cả hai đều đánh lừa thiên hạ trong khi che giấu tâm tư độc ác của họ.”Hàn ma ma, gửi vải sa tanh cho lão Thái phu nhân.
Nói với bà rằng Đại tỷ đã gửi chúng cho ta nhưng hiện tại nó vô dụng đối với ta.
Ta không thể lãng phí thành ý của tỷ tỷ nên sẽ biếu chúng cho lão Thái phu nhân,” Trữ Tuyết Yến thờ ơ nói.
Tất cả những gì Trữ Tử Nghiên làm là để làm ra vẻ trước mặt người ngoài.Ngoại nhân có thể coi đây là tình tỷ muội sâu sắc nhưng nếu lão Thái phu nhân biết được Trữ Tử Nghiên đã tặng lại quà cưới của mình cho một người vừa mất nương, Trữ Tuyết Yến tự hỏi liệu lão bà có tin vào sự vô hại của Trữ Tử Nghiên hay không!Hàn ma ma cũng khó chịu sau khi nhìn thấy những tấm vải sa tanh, gật đầu khi nghe Trữ Tuyết Yến phân phó.
Bà chỉ vào những hộp bột phấn và đồ trang sức rực rỡ.
Không nghĩ rằng Đại tiểu thư lại có can đảm để gửi những thứ mang màu sắc tốt lành như vậy.
Bà kinh tởm hỏi: “Tiểu thư, còn những bột phấn này thì sao? Nô tì có nên gửi cả cho lão Thái phu nhân không?”.