Bạn đang đọc Đích Nữ Hữu Độc – Chương 10: Nha Hoàn Dựa Uy
Trữ Tuyết Yến nhìn ra ngoài và thấy Thanh Thuỵ đã trở lại.Nàng là một nha hoàn nhất đẳng khác của Trữ Tuyết Yến, nhưng trên thực tế, nàng là một trong những thuộc hạ của Lăng phu nhân.
Nàng thường dựa vào uy thế của Lăng phu nhân và rất nhiều lần bắt nạt Trữ Tuyết Yến.Bất cứ điều gì xảy ra trong Minh Sương Viên, Lăng phu nhân luôn là người biết đầu tiên, tất cả là nhờ Thanh Thuỵ đang cố gắng để xu nịnh, lấy lòng bà ta.Có thể nói, Thanh Thuỵ này được Lăng phu nhân đưa vào Minh Sương Viên để giám sát Trữ Tuyết Yến.
Nàng ta có thể cũng có một chút gì đó liên quan đến cái chết của Minh phu nhân.Có một điều gì đó rất kỳ lạ về cái chết của Minh phu nhân.”Đương nhiên là ta có việc để làm.
Đại tiểu thư thành hôn là một chuyện quan trọng.
Ta phải đi giúp người.
Không giống ngươi, người dựa vào Nhị phu nhân để lười biếng.” Thanh Thuỵ, mặc một chiếc váy sa tanh mỹ lệ mới, nhìn khinh miệt và châm chọc Hàn ma ma, người đang vận một bộ tang phục bằng vải lanh thô.”Thanh Thuỵ, sao ngươi dám ăn nói kiểu đó!” Hàn ma ma giận run người, chửi mắng trong cơn thịnh nộ.”Hạ hoả đi, ma ma, người già quá rồi.
Mới sáng sớm đã có tính khí như vậy sao? Ngũ tiểu thư cần phải thức dậy rồi, người nên đi hầu hạ nàng ấy!”Thanh Thuỵ vểnh mặt lên.
Có Lăng phu nhân chống lưng, nàng không sợ Hàn ma ma nữa nên lắc hông đi về phía phòng mình.
Nếu không phải Đại phu nhân thúc giục, nàng cũng không thèm đến.Nàng ta (TTY) chỉ là một vật chết không ngừng tiêu phí dược.
Có gì quan trọng đâu chứ?Trữ Tuyết Yến âm thầm đứng ở cửa sổ, nhìn chiếc váy đỏ rực rỡ của Thanh Thuỵ biến mất sau góc khuất.
Sau đó nàng mới lên tiếng gọi: “Hàn ma ma.”Nghe tiếng gọi của Trữ Tuyết Yến, Hàn ma ma không để ý đến sự tức giận của mình đối với Thanh Thuỵ nữa, vội vàng đặt đồ xuống rồi chạy vào.
“Tiểu thư, người có muốn dùng bữa sáng chưa? Xin người đợi một chút.
Thanh Thuỵ hôm nay không có ở đây.
Thanh Ngư đang đi lấy bữa sáng cho người.
Có lẽ sẽ hơi muộn một chút.
“Thanh Thuỵ là người phụ trách đến trù phòng để lấy thức ăn cho Trữ Tuyết Yến nhưng thức ăn thường bị nàng ta thay đổi.
Minh phu nhân ốm yếu còn Trữ Tuyết Yến thì nhu nhược.
Làm sao nàng dám tranh luận với Thanh Thuỵ về vần đề này?”Ma ma, để Thanh Thuỵ đi lấy bữa trưa.” Suy nghĩ xoay chuyển, Trữ Tuyết Yến nghĩ ra một đối sách, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười băng lãnh.Đối sách này có lẽ có thể phá vỡ phạm vi kiểm soát của Lăng phu nhân đối với Minh Sương Viên.
Nếu Lăng phu nhân chịu thua thiệt lần này, bà sẽ không bao giờ bỏ qua.
Vậy nên, nàng phải đẩy nhanh tiến độ và lợi dụng việc chưởng quản của Lăng phu nhân…Cờ trắng bay phấp phới, và tiếng khóc tang thương vang lên trong sảnh chính của phủ Hộ quốc tướng quân.Trữ Tuyết Yến quỳ trước linh cữu, đốt giấy cúng và hương trầm.
Nàng vận tang phục trông thật gầy gò, hốc hác.
Nàng đã kiệt sức sau khi đã quỳ cả một buổi sáng, đôi mắt đỏ hoe vì khóc liên tục khiến mọi người không khỏi xót xa cho nàng! Những khách nhân đến phúng viếng đều thở dài tiếc thương cho nàng khi biết thân mẫu của nàng đã mất và còn bị đối xử bất công.
Lần này, Lăng phu nhân đã quá phận rồi.Nàng cuối cùng cũng có chút thời gian sau khi bắt đầu tang lễ.
Nàng đáp lễ vị khách nhân cuối cùng đến sảnh.Trừ nàng ra, một người khác cũng quỳ trước linh cữu chính là Tứ tiểu thư Trữ Lăng Vân.
Nàng là nữ nhi của di nương, đương nhiên nàng phải quỳ trước linh cữu với Trữ Tuyết Yến như một hành động thể hiện sự đạo hiếu.
Mặc dù chỉ là một nữ nhi bình thường, nhưng nàng không ngừng nịnh nọt nữ nhi của Lăng phu nhân, và cũng vô cùng khinh thường Trữ Tuyết Yến, cho rằng Trữ Tuyết Yến đơn giản là không thể so sánh với nàng.Thấy không còn ai đến, nàng mới thôi giả vờ than khóc và sai một bà tử đi lấy thức ăn cho nàng.
Nàng cũng không thèm để ý đến Trữ Tuyết Yến mà dùng bữa trên tiểu trác tử ở bên cạnh.Lúc này chắc không có ai đến nữa nên những người có mặt trong linh đường đã trở nên lơ là.”Tiểu thư, Sao Thanh Thuỵ vẫn chưa mang đồ ăn tới?”Thanh Ngư đi ra cửa, nhìn ra bên ngoài, sau đó nhìn Trữ Lăng Vân đang ăn ở bên cạnh.
Nàng đi đến chỗ Trữ Tuyết Yến và băn khoăn hỏi.Tứ tiểu thư đã ăn gần hết thức ăn của mình.
Tại sao Thanh Thuỵ còn không mang thức ăn đến? Chủ tử sức khỏe kém và đã bận rộn suốt buổi sáng.
Nếu bị đói, nàng thậm chí có thể ngất xỉu.”Đừng sốt ruột, ta không đói, Thanh Ngư.
Trước đến gặp lão Thái phu nhân và hỏi Tần ma ma xem bà ấy có thuốc Hàn hoàn dành cho lão Thái phu nhân không.
Chỉ cần nói rằng ta bị tức ngực và muốn một số viên Hàn hoàn để vực dậy tinh thần.
Rồi quay về Minh Sương Viên và lấy cho ta một cái áo choàng.
Ta hơi lạnh.
“Trữ Tuyết Yến nhặt giấy cúng gần đó, vừa nhìn ngọn lửa đang cháy từ từ trong lò vừa chậm rãi nói.Một lão thái thái như lão Thái phu nhân sẽ luôn có những viên Hàn hoàn dưỡng sinh trong người, có thể nâng cao tinh thần và giảm các bệnh trạng nhẹ như tức ngực và hen suyễn khi bà cảm thấy khó chịu.“Ân, nô tì sẽ đi ngay,” Thanh Ngư vội vàng đáp lại khi nghe thấy Trữ Tuyết Yến kêu khó thở.
Nàng không dám chậm trễ, liền đứng dậy, vội vàng chạy tới sân viện cát tường của lão Thái phu nhân.Không lâu sau khi nàng rời đi, nha hoàn Thanh Thuỵ bước vào với một ấm trà, theo sau là một nử tử mang theo một giỏ thức ăn.
Lần này, nàng trông khá bình thường khi diện một chiếc váy trắng trơn.
Trữ Tuyết Yến đang quỳ trên mặt đất, nhìn thấy một mảnh vải nhỏ màu đỏ ẩn dưới chiếc váy trắng với đôi mắt sắc bén của nàng, mảnh vải lộ ra theo mỗi bước đi của nàng.Trữ Tuyết Yến lặng lẽ thu hồi ánh mắt, thầm tự giễu.Trữ Tuyết Yến nhìn ra ngoài và thấy Thanh Thuỵ đã trở lại.Nàng là một nha hoàn nhất đẳng khác của Trữ Tuyết Yến, nhưng trên thực tế, nàng là một trong những thuộc hạ của Lăng phu nhân.
Nàng thường dựa vào uy thế của Lăng phu nhân và rất nhiều lần bắt nạt Trữ Tuyết Yến.Bất cứ điều gì xảy ra trong Minh Sương Viên, Lăng phu nhân luôn là người biết đầu tiên, tất cả là nhờ Thanh Thuỵ đang cố gắng để xu nịnh, lấy lòng bà ta.Có thể nói, Thanh Thuỵ này được Lăng phu nhân đưa vào Minh Sương Viên để giám sát Trữ Tuyết Yến.
Nàng ta có thể cũng có một chút gì đó liên quan đến cái chết của Minh phu nhân.Có một điều gì đó rất kỳ lạ về cái chết của Minh phu nhân.”Đương nhiên là ta có việc để làm.
Đại tiểu thư thành hôn là một chuyện quan trọng.
Ta phải đi giúp người.
Không giống ngươi, người dựa vào Nhị phu nhân để lười biếng.” Thanh Thuỵ, mặc một chiếc váy sa tanh mỹ lệ mới, nhìn khinh miệt và châm chọc Hàn ma ma, người đang vận một bộ tang phục bằng vải lanh thô.”Thanh Thuỵ, sao ngươi dám ăn nói kiểu đó!” Hàn ma ma giận run người, chửi mắng trong cơn thịnh nộ.”Hạ hoả đi, ma ma, người già quá rồi.
Mới sáng sớm đã có tính khí như vậy sao? Ngũ tiểu thư cần phải thức dậy rồi, người nên đi hầu hạ nàng ấy!”Thanh Thuỵ vểnh mặt lên.
Có Lăng phu nhân chống lưng, nàng không sợ Hàn ma ma nữa nên lắc hông đi về phía phòng mình.
Nếu không phải Đại phu nhân thúc giục, nàng cũng không thèm đến.Nàng ta (TTY) chỉ là một vật chết không ngừng tiêu phí dược.
Có gì quan trọng đâu chứ?Trữ Tuyết Yến âm thầm đứng ở cửa sổ, nhìn chiếc váy đỏ rực rỡ của Thanh Thuỵ biến mất sau góc khuất.
Sau đó nàng mới lên tiếng gọi: “Hàn ma ma.”Nghe tiếng gọi của Trữ Tuyết Yến, Hàn ma ma không để ý đến sự tức giận của mình đối với Thanh Thuỵ nữa, vội vàng đặt đồ xuống rồi chạy vào.
“Tiểu thư, người có muốn dùng bữa sáng chưa? Xin người đợi một chút.
Thanh Thuỵ hôm nay không có ở đây.
Thanh Ngư đang đi lấy bữa sáng cho người.
Có lẽ sẽ hơi muộn một chút.
“Thanh Thuỵ là người phụ trách đến trù phòng để lấy thức ăn cho Trữ Tuyết Yến nhưng thức ăn thường bị nàng ta thay đổi.
Minh phu nhân ốm yếu còn Trữ Tuyết Yến thì nhu nhược.
Làm sao nàng dám tranh luận với Thanh Thuỵ về vần đề này?”Ma ma, để Thanh Thuỵ đi lấy bữa trưa.” Suy nghĩ xoay chuyển, Trữ Tuyết Yến nghĩ ra một đối sách, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười băng lãnh.Đối sách này có lẽ có thể phá vỡ phạm vi kiểm soát của Lăng phu nhân đối với Minh Sương Viên.
Nếu Lăng phu nhân chịu thua thiệt lần này, bà sẽ không bao giờ bỏ qua.
Vậy nên, nàng phải đẩy nhanh tiến độ và lợi dụng việc chưởng quản của Lăng phu nhân…Cờ trắng bay phấp phới, và tiếng khóc tang thương vang lên trong sảnh chính của phủ Hộ quốc tướng quân.Trữ Tuyết Yến quỳ trước linh cữu, đốt giấy cúng và hương trầm.
Nàng vận tang phục trông thật gầy gò, hốc hác.
Nàng đã kiệt sức sau khi đã quỳ cả một buổi sáng, đôi mắt đỏ hoe vì khóc liên tục khiến mọi người không khỏi xót xa cho nàng! Những khách nhân đến phúng viếng đều thở dài tiếc thương cho nàng khi biết thân mẫu của nàng đã mất và còn bị đối xử bất công.
Lần này, Lăng phu nhân đã quá phận rồi.Nàng cuối cùng cũng có chút thời gian sau khi bắt đầu tang lễ.
Nàng đáp lễ vị khách nhân cuối cùng đến sảnh.Trừ nàng ra, một người khác cũng quỳ trước linh cữu chính là Tứ tiểu thư Trữ Lăng Vân.
Nàng là nữ nhi của di nương, đương nhiên nàng phải quỳ trước linh cữu với Trữ Tuyết Yến như một hành động thể hiện sự đạo hiếu.
Mặc dù chỉ là một nữ nhi bình thường, nhưng nàng không ngừng nịnh nọt nữ nhi của Lăng phu nhân, và cũng vô cùng khinh thường Trữ Tuyết Yến, cho rằng Trữ Tuyết Yến đơn giản là không thể so sánh với nàng.Thấy không còn ai đến, nàng mới thôi giả vờ than khóc và sai một bà tử đi lấy thức ăn cho nàng.
Nàng cũng không thèm để ý đến Trữ Tuyết Yến mà dùng bữa trên tiểu trác tử ở bên cạnh.Lúc này chắc không có ai đến nữa nên những người có mặt trong linh đường đã trở nên lơ là.”Tiểu thư, Sao Thanh Thuỵ vẫn chưa mang đồ ăn tới?”Thanh Ngư đi ra cửa, nhìn ra bên ngoài, sau đó nhìn Trữ Lăng Vân đang ăn ở bên cạnh.
Nàng đi đến chỗ Trữ Tuyết Yến và băn khoăn hỏi.Tứ tiểu thư đã ăn gần hết thức ăn của mình.
Tại sao Thanh Thuỵ còn không mang thức ăn đến? Chủ tử sức khỏe kém và đã bận rộn suốt buổi sáng.
Nếu bị đói, nàng thậm chí có thể ngất xỉu.”Đừng sốt ruột, ta không đói, Thanh Ngư.
Trước đến gặp lão Thái phu nhân và hỏi Tần ma ma xem bà ấy có thuốc Hàn hoàn dành cho lão Thái phu nhân không.
Chỉ cần nói rằng ta bị tức ngực và muốn một số viên Hàn hoàn để vực dậy tinh thần.
Rồi quay về Minh Sương Viên và lấy cho ta một cái áo choàng.
Ta hơi lạnh.
“Trữ Tuyết Yến nhặt giấy cúng gần đó, vừa nhìn ngọn lửa đang cháy từ từ trong lò vừa chậm rãi nói.Một lão thái thái như lão Thái phu nhân sẽ luôn có những viên Hàn hoàn dưỡng sinh trong người, có thể nâng cao tinh thần và giảm các bệnh trạng nhẹ như tức ngực và hen suyễn khi bà cảm thấy khó chịu.“Ân, nô tì sẽ đi ngay,” Thanh Ngư vội vàng đáp lại khi nghe thấy Trữ Tuyết Yến kêu khó thở.
Nàng không dám chậm trễ, liền đứng dậy, vội vàng chạy tới sân viện cát tường của lão Thái phu nhân.Không lâu sau khi nàng rời đi, nha hoàn Thanh Thuỵ bước vào với một ấm trà, theo sau là một nử tử mang theo một giỏ thức ăn.
Lần này, nàng trông khá bình thường khi diện một chiếc váy trắng trơn.
Trữ Tuyết Yến đang quỳ trên mặt đất, nhìn thấy một mảnh vải nhỏ màu đỏ ẩn dưới chiếc váy trắng với đôi mắt sắc bén của nàng, mảnh vải lộ ra theo mỗi bước đi của nàng.Trữ Tuyết Yến lặng lẽ thu hồi ánh mắt, thầm tự giễu..