Đích Nữ Bình An

Chương 63


Đọc truyện Đích Nữ Bình An – Chương 63 tại website TruyenChu.Vip

Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Tô Mạn Đình nhận được tin liền từ phủ Phò mã chạy tới, thật ngoài dự đoán của mọi người, lần này nàng ta không đi tìm Bình An hưng sư vấn tội, mà ở lì trong phòng của Chu Vân Hương không biết thương lượng với nhau cái gì, chỉ là khi đụng phải Bình An thì ánh mắt của nàng ta tràn ngập vẻ âm lãnh. Bình An không hề để ở trong lòng, nhưng đột nhiên lại gọi vài bà tử thân thể cường tráng từ bên ngoài trở về. -diễn.đàn:lê:quý.đôn- Trước đây không lâu, mấy chục hạ nhân nghỉ phép đã trở lại phủ, vốn Bình An tính toán không thu nhận họ mà để cho Tạ quản sự cho họ nghỉ việc, nhưng Tạ quản sự lại bằng mặt không bằng lòng chỉ đuổi mấy người, nói những người khác hầu hạ Tô Thái phu nhân đã quen, tạm thời không tìm được người thích hợp thay thế bọn họ. Bình An nói bên cạnh có mấy người đáng tin lại nghe lời đương nhiên là rất tốt, nếu hầu hạ Thái phu nhân quen rồi thì cứ giữ lại bọn họ, không như mấy người làm trong viện mình đều không quen tay, hẳn là không hầu hạ được, hôm nào phải tìm mấy người thỏa đáng có quy củ vào, tránh cho mình ở khuê phòng trong đại viện mất cái gì cũng đều không biết.

Bình An vừa an bài cho mấy bà tử xong thì có người cuống quít đến báo lại, nói Tô Mạn Đình ở trong viện cho người trói Thúy Hồng lại, bảo là nàng trộm trâm phượng Thái hậu ban cho Tô Mạn Đình. Bình An vừa nghe liền nhíu mày, mang theo mấy bà tử kia đến viện của Tô Mạn Đình.

Vừa tới cửa viện đã nghe thấy tiếng roi và tiếng kêu rên của Thúy Hồng.

“Thật mạnh miệng nha, sáng sớm trừ ngươi đã đi qua Tây Sương phòng thì chưa có người khác đâu, trâm phượng này là Thái hậu thưởng cho tiểu thư nhà ta, vậy mà ngươi cũng dám trộm?” Lại là vài tiếng roi.

Bình An tăng nhanh bước chân đi vào, vừa tới đại sảnh liền thấy Thúy Hồng người đầy vết máu nằm ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt ngậm chặt hàm răng, một nha hoàn ở bên cạnh đang cầm roi làm từ cây gai quất lên người Thúy Hồng. *_lee-quy-đonn_* Bình An liếc mắt ra hiệu, ba bà tử cao lớn thô kệch ở sau lưng bước nhanh về phía trước, đưa tay đẩy nha hoàn kia ra xa mấy bước rồi đoạt lấy roi trong tay của nàng kia.

Bình An cho người đỡ Thúy Hồng dậy muốn đi ra cửa, chợt nghe có người nói: “Phu nhân, ngài đỡ nàng đi như vậy, chúng ta làm hạ nhân biết báo với Mạn Đình tiểu thư ra sao?”

Bình An đưa mắt nhìn, người nói chuyện chính là nha hoàn Xuân Lan chuyên đi nịnh bợ người khác, lúc này nàng ta đang đứng ở một bên diễu võ dương oai, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường: “Phu nhân, nàng ta đã ăn trộm trâm, ngài cũng không thể cứ dẫn nàng ta đi như vậy, chúng ta còn phải thẩm tra lại nàng. . . . . .” Lời còn chưa nói hết chợt nghe một tiếng “bốp”, một cái tát mạnh hung hăng đánh vào mặt Xuân Lan, trên gương mặt mềm mại trắng mịn lập tức hiện lên năm dấu tay hồng hồng, một bà tử ở bên cạnh hung ác nói: “Ngươi là cái thứ gì lại không biết tốt xấu?! Ngươi cũng xứng nói chuyện như vậy với phu nhân chúng ta?” Nói xong còn nhổ một ngụm nước miếng vào mặt nàng ta.


“Ai ôi, ra vẻ uy phong đến tận trong viện ta cơ đấy.” Chợt thấy Tô Mạn Đình đỡ Tô Thái phu nhân đi từ ngoài cửa vào, “Ta mới ra ngoài chưa bao lâu mà trong nội viện này đã ầm ĩ lật trời rồi, thế nào, thừa dịp ta không có ở đây có người tới đại náo thiên cung à.” Xuân Lan vừa thấy chủ tử của mình tới, vẻ mặt uất ức vội vàng tiến lên khóc lóc kể lể: “Thái phu nhân, nô tỳ ở trong phủ làm người hầu hơn mười năm, nhưng chưa từng chịu oan uổng như hôm nay, ngài phải làm chủ cho nô tỳ a.”

Tô Mạn Đình nhìn dấu tay trên mặt Xuân Lan, cả giận nói: “Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, là do tên cẩu nô tài nào không có mắt làm, ngay cả người bên cạnh mẫu thân cũng dám đánh?”

Bình An nheo mắt, trên khuôn mặt thanh lãnh hiện lên nụ cười lạnh: “Ta cũng đang muốn hỏi, không biết nha hoàn của ta phạm vào lỗi gì mà bị một hạ nhân to gan lớn mật kéo tới đây dùng hình đánh roi, trong phủ này từ bao giờ đến phiên một hạ nhân làm chủ rồi vậy? !”

“Xuân Lan!” Tô Thái phu nhân hét to một tiếng: “Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?”

Xuân Lan uất ức nói: “Thái phu nhân, chuyện không liên quan đến nô tỳ, là Thúy Hồng trộm trâm phượng của tiểu thư, nô tỳ nhất thời nóng lòng nên mới cho người đưa đến xét hỏi.”

“Cái gì?” Tô Mạn Đình vừa nghe liền rất đỗi tức giận: “Ăn tim gấu mật hổ à, ngay cả đồ Thái hậu thưởng cho ta cũng dám trộm? Người đâu! Còn không mau bắt kẻ trộm lại, tìm bằng được trâm phượng cho ta!” +:diễn-đàn:lê:quý-đôn:+ Mấy nha hoàn vóc người gầy yếu muốn tiến lên bắt lấy Thúy Hồng, nhưng thấy trước mắt là năm bà tử cao lớn thô kệch lại không dám động thủ.

Bình An không nhịn được cười lạnh: “Các ngươi có bằng chứng Thúy Hồng trộm trâm phượng không?”


Xuân Lan lập tức đứng ra đáp: “Mới vừa rồi nô tỳ cầm trâm phượng của tiểu thư đi lau, lúc đi ngang qua Tây Sương Phòng thì đặt nó trên ban công của tịnh phòng, nô tỳ vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa của tịnh phòng, lúc ấy ngoại trừ Thúy Hồng thì không có ai khác tới đây. Sau khi nô tỳ phát hiện không thấy trâm đâu liền vội vàng đi theo nàng thì thấy nàng trở về phòng ngủ một lần rồi chưa từng đi đâu khác, trâm cài không ở trên người nàng thì nhất định ở trong phòng ngủ của nàng.”

“Mẫu thân.” Tô Mạn Đình túm lấy ống tay áo của Tô Thái phu nhân lay lay, “Trâm phượng kia là Thái hậu thưởng cho con đấy, mỗi lần vào cung con đều mang theo nó, nếu không thấy nó nhất định Tam công chúa sẽ trách phạt con.”

Tô Thái phu nhân khó xử nhìn Bình An, thở dài: “Trâm phượng kia quả thật rất tinh xảo, là vật trân quý, có lẽ Thúy Hồng cũng chỉ nhất thời hiếu kỳ mới nổi lên lòng tham, chỉ cần nàng giao đồ ra thì chúng ta sẽ bỏ qua, không làm khó nàng nữa.”

“Mẫu thân, nếu đúng là nàng ăn trộm, đừng nói là người, ngay cả con cũng không bỏ qua cho nàng. Nhưng muốn nói là nàng ăn trộm, chỉ dựa vào lời nói một bên của nha hoàn e rằng chưa đủ tin.” Bình An nhìn Thúy Hồng ở bên cạnh, phát hiện sắc mặt của nàng không tốt lắm, càng lúc càng tái nhợt, trên váy thấm đẫm máu tươi, lập tức cho người đỡ nàng về viện của mình.

“Không được, không được đưa nàng đi! Nếu muốn biết nàng có trộm hay không, vậy đến phòng nàng lục soát một chút là được.” Tô Mạn Đình hung tợn nhìn Bình An.

“Nếu lục soát phòng, vậy nàng ở lại đây cũng vô dụng, nếu điều tra ra đúng là nàng làm, thì cứ xử trí theo quy củ trong phủ đi, muốn đánh muốn giết ta cũng không có nửa câu oán hận. Nhưng nếu không phải nàng làm, nàng lại bị thương để lại di chứng gì, vậy ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!” Nghe Bình An nói vậy, trên mặt Tô Thái phu nhân và Tô Mạn Đình đều lộ ra nụ cười không dễ dàng phát giác, lúc này Tô Mạn Đình mới đồng ý cho Thúy Hồng trở về viện.


“Vậy thì tốt, vậy chúng ta cùng đến phòng nàng lục soát xem, nếu đúng là nàng làm, theo như quy củ của phủ ta thì phải cắt đứt cổ tay cổ chân rồi đuổi ra khỏi phủ đấy! Đến lúc đó ngươi cũng đừng cầu cạnh cho nàng.” Tô Mạn Đình cười âm lãnh nói với Bình An.

“Được!” Bình An sảng khoái đáp.

Theo sau đoàn người đến phòng của Thúy Hồng, Tô Mạn Đình liếc mắt ra hiệu cho Xuân Lan, Xuân Lan liền muốn đẩy cửa đi vào, chợt nghe Bình An quát một tiếng: “Từ từ đã!”

“Nếu ngươi làm mất trâm của tiểu thư, vậy ngươi cũng bị hiềm nghi, trước khi lục soát phòng thì phải lục soát trên người ngươi trước.” Bình An không đợi mọi người phục hồi lại tinh thần, liền bảo một bà tử ở bên cạnh tiến lên, ba lật năm dở y phục của Xuân Lan mấy lần, lại thật sự lục được trâm phượng ở áo trong của nàng.

“Chuyện này. . . . . .” Sắc mặt Xuân Lan phút chốc trở nên trắng bệch, ngay cả Tô Thái phu nhân và Tô Mạn Đình cũng vậy, tất cả đều há to miệng ngẩn người tại chỗ, vẫn là Tô Thái phu nhân lấy lại tinh thần đầu tiên, tiến lên hung hăng tát một phát lên mặt Xuân Lan: “Ngươi loại tiện tỳ này! Còn không mau đi. . . . . .” ‘Phật Đường tĩnh tâm cho ta’ còn chưa nói ra khỏi miệng, chợt nghe Bình An kêu bà tử vừa nãy bắt lấy Xuân Lan.

Những bà tử này làm công việc nặng nhọc đã quen, sức lực rất lớn, chỉ một lần dùng xẻng xúc đất trong bồn hoa hung hăng đánh mạnh xuống cổ tay của Xuân Lan, chợt nghe một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.

Bình An lại sai người kéo Xuân Lan đang ngất lịm đôi tay đã bị tàn phế đến cửa chính, xoay người mới phát hiện Tô Thái phu nhân đã tức đến mặt không còn chút máu, hai tay run run chỉ vào nàng: “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Nhất thời lại không thốt nên lời, hung hăng phủi tay rời đi.

Tô Mạn Đình cũng bị sợ đến đôi môi khẽ run, thấy Bình An đi về phía nàng ta, trong mắt lộ ra hoảng sợ lui về sau một bước.


“Tiểu cô, ngươi không sao chứ? Đến đây ngồi đi, ta có lời muốn nói với ngươi.” Rốt cuộc cơn giận trong lòng Bình An cũng tiêu bớt, tiến lên kéo bàn tay lạnh như băng của Tô Mạn Đình ngồi xuống.

“Nghe Hầu Gia nói, vốn Từ phò mã dâng tấu lên hoàng thượng để cô gia (em rể) đi Tấn Nam luyện binh, nhưng bị hoàng thượng đè xuống, Phò Mã liền muốn Hầu Gia nói tốt cho cô gia, lẽ ra chuyện này có thể làm được, nhưng Hầu Gia lại từ chối khéo, tiểu cô, ngươi muốn biết nguyên nhân không?” Vẻ mặt Bình An ôn hòa, không bị ảnh hưởng chút nào bởi chuyện vừa rồi.

Tô Mạn Đình vừa sợ vừa chán ghét nàng, muốn nhanh đuổi nàng đi: “Sao ta biết được chuyện nam nhân bọn họ? Ta cũng không muốn biết!”

Bình An không để ý tới, cười cười tiếp tục nói: “Bởi vì Tấn Nam là nơi nghèo nàn xơ xác, hàng năm ở đó nạn đói và bạo đồ (người khởi loạn, người làm binh biến) đếm không hết. Có một năm, trong thành bị bạo đồ tập kích, những kẻ bạo đồ kia ngoài giết người phóng hỏa còn lấy việc hành hạ người để mua vui, bọn họ thường làm nhất chính là mổ bụng moi tim người rồi đổ thủy ngân vào quan tài da người, ngươi có biết quan tài da người có lợi gì không? Bọn họ cắt rời tứ chi thân thể người rồi dùng bùn đất bọc quanh từng khối, sau đó bỏ vào quan tài da người, như vậy có thể giữ được rất lâu, đến năm sẽ rửa bùn đất trên thịt người đi, không những không rữa nát mà còn có thể ăn được. Còn có một năm, quân đội gặp nạn thiếu lương thực lại bị vây quanh thành, các tướng sĩ xé xác ăn hết thịt ngựa mà quân lương vẫn chưa tới, đành phải ăn thịt chính vợ con của mình, trong thành truyền nhau rằng khi trời vừa tối sẽ tràn ngập tiếng khóc của phụ nữ và trẻ con. Tấn Nam là nơi có phong tục đó, sao Hầu Gia nhẫn tâm để ngươi đi theo cô gia đến loại địa phương đó, cho nên. . . . . .”

“Ta không muốn nghe! Ta không muốn nghe!” Sắc mặt Tô Mạn Đình đã không còn chút máu, hai tay che lỗ tai lại.

Bình An cười cười, nhìn một con Họa Mi ngoài cửa đậu trên ngọn cây, tháng hai rồi, mùa xuân sắp tới rồi.

Sau khi Tô Mạn Đình từ Hầu phủ trở về liện bệnh nặng một trận, đến khi khỏi bệnh liền cùng tướng công đi Tân Khẩu luyện binh, rất ít khi trở lại Hầu phủ. Mà Tô Bá Xông đi đến tháng ba cũng gửi thư về, nói ở Bình Ba tất cả đều tốt, cửa hàng buôn bán đã khởi sắc, còn nhắc tới nữ tử mà Bình An đã nhờ hắn chiếu cố, nói đã giúp nàng an bài thỏa đáng.

Mà hai huynh đệ mà Chu thị đã tiến cử trước đó, Bình An đã đưa bọn họ tới các nơi cửa hàng khảo sát, hai người đều là lão thủ kinh doanh, chỉ làm sơ qua đã nhìn ra những cửa hàng này có vấn đề. Lấy ví dụ như cửa hàng tơ lụa Giang Châu, lấy danh tiếng Hầu phủ để chèn ép các thương hộ khác, tơ lụa mua vào ép đến giá thấp nhất, lại bán giá thấp hơn cho Tưởng gia. Cứ như vậy, khiến các cửa hàng tơ lụa khác ở Giang Châu tiếng oán than dậy đất không nói, cửa hàng của Tô gia thật sự là một phân tiền cũng không kiếm được, ngược lại nuôi béo Tưởng gia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.