Đọc truyện Đích Nữ Bình An – Chương 51 tại website TruyenChu.Vip
Rất nhiều năm sau, Bình An vẫn còn nhớ rõ trận mưa xối xả xảy ra ở Yến Sơn. Nó như sông Ngân vỡ đê quyết tâm muốn nhấn chìm Yến Sơn. Khi cơn lũ bạo phát, bách tính của thành Xích Giang ở phía xa Giang Đô vẫn khiếp sợ cảnh tượng núi lở đất mòn kia. Tô Bá Hiên thừa dịp lũ quét bất ngờ mang theo năm vạn đại quân lấy thế lôi đình công chiếm Yến Sơn, bắt giữ thủ lĩnh phản quân Yến Sơn, người đời đều nói trời giúp Đại Lương, lại không biết cơn lũ quét lần đó đã nuốt sống Yến Tử Câu cùng hàng nghàn máu thịt của binh sĩ Đại Lương.
Khi Tô Bá Hiên dẫn người tới giải cứu Quý Hoài Trung, Bình An đang đỡ Sa Lang khó khăn leo lên sơn động ở lưng chừng sườn núi.
“Mưa càng lúc càng lớn, đường đi của chúng ta đều bị lũ che lấp mất rồi, làm sao bây giờ?” Bình An gạt nước mưa trên trán xuống, kiểm tra thương thế của Sa Lang, phát hiện mắt cá chân hắn sưng lên như miệng chén, vết thương đã bắt đầu lở loét mưng mủ.
“Ta không leo lên được đâu, bây giờ thừa dịp nước lũ còn chưa lớn, ngươi mau đi đi!” Sa Lang đẩy Bình An ra, nổi giận với nàng. “Bảo ngươi đi ngươi còn không đi, không phải ngươi muốn kéo hai chúng ta cùng chết đấy chứ! Ngươi đi sớm hai ngày thì bây giờ đã có thể dẫn người tới cứu ta rồi!”
Bình An hành động theo cảm tình tiến lên đỡ lấy Sa Lang: “Ta đi từ hai ngày trước thì ngươi đã sớm chết đuối ở đây rồi! Bây giờ nói những lời vô dụng này, hai ta buộc chung một dây thừng, phải mau chóng nghĩ cách ra ngoài, nếu không đều chết ở đây.”
Đang nói thì bên tai vang lên những tiếng ầm ầm, như tiếng sấm vang rền từ đằng xa, Bình An thầm kêu không tốt, thả Sa Lang xuống rồi chạy ra ngoài động nhìn xung quanh, chỉ thấy cơn lũ cuồn cuộn dưới chân núi cách đó không xa, đang nhanh chóng dâng lên khắp nơi, nhìn tình thế này không quá hai canh giờ nữa nước lũ sẽ lên tới đây.
Bình An quay vào sơn động, Sa Lang tựa vào tảng đá hai mắt khép hờ, trên trán rịn đầy mồ hôi, nàng sờ thử lên trán hắn, nóng đến bỏng tay, hắn đã sốt cao không ngừng hai ngày rồi.
“Ăn một chút rồi chúng ta lên đường, nước lũ sắp tràn lên rồi.” Bình An lấy túi quả nhỏ màu đỏ trong ngực ra, mấy quả này nàng đã hái được trên cây trước khi lũ bạo phát.
“Ta không ăn.” Sa Lang nghiêng đầu sang một bên.
“Sẽ không độc chết ngươi đâu.” Bình An nhìn như gắng sức nhưng kì thực lại nhẹ nhàng quay đầu hắn lại. “Trong ‘Thông Sơn Kinh’ có ghi loại dã quả này trừ việc lưu thống máu ứ đọng, còn có lợi cho vết thương của ngươi…”
Còn chưa nói xong, Sa Lang đã hất đổ túi dã quả kia: “Vứt ngay cái kinh chó má kia của ngươi đi, lão tử không muốn nghe, ngươi cút cho ta, ta không muốn thấy ngươi!”
Ban đầu Bình An sửng sốt, tiếp đó không nóng không lạnh nhặt dã qua lên, lấy tay lau sạch sẽ, đưa tới trước mặt Sa Lang: “Ngươi đừng phí tâm, ta sẽ không bỏ ngươi lại một mình mà đi, có chết thì cùng chết!”
Sa Lang quay đầu lại nhìn nàng, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ngũ quan thanh tú không kém vẻ kinh diễm, ánh mắt linh động lại bình tĩnh vô cùng, có lẽ là do ngâm trong Mã Cách Thảo, cánh tay vốn mềm mại bởi vì mấy ngày phải trốn chạy nên đã nứt ra thành từng vệt máu, hắn đè nén sự thương tiếc trong lòng, nhắm mắt lại thở dài: “Ngọc Nhi.”
“Cái gì?” Bình An nhất thời không nghe rõ.
“Ta nói là Ngọc Nhi.” Sa Lang lại mở mắt, lúc này ánh mắt bình thản hơn nhiều. “Ngươi rất giống Ngọc Nhi.”
“Ngọc Nhi là ai?”
“Ngọc Nhi vốn là thê tử của ta.” Trong mắt Sa Lang hiện lên ý cười ấm áp, rồi lại bị đau thương che giấu. “Nàng ấy là thanh mai trúc mã của ta, cùng ta lớn lên, cùng ta luyện võ, cùng ta thực hiện nhiệm vụ. Nàng ấy rất giống ngươi, quật cường không chịu nghe lời, thậm chí còn tùy hứng hơn ngươi gấp trăm lần. Nếu nàng ấy biết có một người giống hệt với mình chắc sẽ rất thích.”
Thấy hắn ngừng lại, Bình An không nhịn được hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó nàng ấy đi thực hiện nhiệm vụ ở một nơi rất xa, không trở về nữa.” Sa Lang lạnh lùng nhìn Bình An. “Trước đây ta nói muốn lấy ngươi, đưa ngươi về Bắc Mạc thật ra là muốn nói với Ngọc Nhi. Ta không thích ngươi, ta thích Ngọc Nhi, ta cứu ngươi bởi vì ngươi giống Ngọc Nhi. Cho nên ngươi không cần phải ở lại chiếu cố ta, bởi vì ta vẫn luôn coi ngươi là thế thân của Ngọc Nhi.”
Bình An khẽ nhếch miệng, vẻ mặt thẫn thờ, hồi lâu mới khôi phục như ban đầu, cười than: “Ta thật khâm phục ngươi, câu chuyện sứt sẹo như thế mà ngươi cũng thêu dệt ra được.”
Sa Lang không để ý tới, lấy một đôi vòng bạch ngọc từ trong ngực ra, Bình An nghi hoặc cầm lấy xem xét, trên vòng có khắc hai chữ “Ngọc Nhi”, bên cạnh còn khắc cả chữ Bắc Mạc.
“Chữ Bắc Mạc đó là “A Cách Lỗ Gia Khang”, là tên ta, ta là hoàng tử thứ bảy của hoàng thất A Cách Lỗ Bắc Mạc, mẫu thân Ngọc nhi là công chúa Cát Bình của Vệ Quốc.”
Bình An ngạc nhiên, một lúc sau hỏi: “Quận chúa A Chi Na…” Nàng yêu thích đọc dã sử sao lại không biết hoàng thất A Cách Lỗ Bắc Mạc có dây dưa với Vệ Quốc, lại có thể nào không biết câu chuyện bi thảm về quận chúa A Chi Na dẫm lên con đường hòa thân như mẫu thân là công chúa Cát Bình, gả tới Tề Quốc để rồi cuối cùng chết thảm thương ở nơi đất khách quê người. Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ được Sa Lang lại có một câu chuyện cũ như thế với nàng ấy.
“Ngươi đi đi, đừng để ý tới ta.” Sa Lang suy yếu tựa vào tảng đá lớn. “Ta chỉ muốn chờ Ngọc Nhi tới đón ta.”
Bình An không nói một lời đi ra ngoài sơn động, ngay lúc Sa Lang tưởng rằng nàng đã rời đi thì nàng lại quay về, mặt đầy bùn bẩn, trong tay có thêm mạn đằng (một loại dây leo như dây mây) và mấy cành cây to, không nói lời nào thắt một đầu mạn đằng ở eo mình, đầu kia thì thắt ở bên hông Sa Lang.
Sa Lang mù mịt không hiểu: “Ngươi làm gì thế?”
“Buộc hai chúng ta lại với nhau! Gì mà A Cách Lỗ A Chi Na ta chẳng muốn quản, ta chỉ biết ngươi là Sa Lang, ngươi đã cứu ta, chúng ta cùng nhau trốn thoát khỏi Ngụy gia, bây giờ cũng phải cùng nhau trở về Xích Giang, ta sẽ không bỏ mặc ngươi, ngươi cũng không thể bỏ ta không quan tâm.” Không phải giọng điệu hào hùng tráng chí gì cả, chỉ là một lời rất bình thản rất ôn hòa trần thuật lại một chuyện, đó chính là Quý Bình An nàng sẽ không bỏ lại Sa Lang.
Nói xong cứng rắng nhét mấy dã quả vào miệng Sa Lang, nhìn hắn gian nan nuốt chúng xuống: “Đi thôi, nước lũ sắp tràn lên rồi.”
Cơn mưa đã ngớt dần, hai người bước thấp bước cao dùng cành cây làm gậy chống leo lên chỗ núi cao, mãi đến khi màn đêm buông xuống mới tìm được một khe đá có thể trú tạm, hai người nghỉ ngơi dưỡng sức ở đó một đêm, đến hừng đông cơn mưa lại bắt đầu to hơn.
“Ngươi nhìn chỗ đó!” Bình An hưng phấn chỉ vào một nơi trên đỉnh núi. “Đó là chỗ mà tên lính gác kia nói sẽ có người tiếp ứng cho chúng ta, chúng ta chỉ cần đi một lúc nữa là đến nơi rồi.”
Sa Lang chống gậy nhìn theo hướng đó. Bây giờ mưa rất lớn, muốn leo qua đỉnh núi kia sẽ phải mạo hiểm bị dòng nước lũ nhấn chìm. Tuy doanh địa ngay trước mắt, nhưng muốn đến đó lại khó hơn lên trời. Hắn nhìn Bình An, trong mấy ngày chạy trốn và thiên tai đột phát, lúc nào cũng lo lắng hãi hùng đã lấy đi toàn bộ tinh lực của nàng, nhìn qua nàng vừa mệt vừa nhếch nhác, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiên định, nàng chưa từng có ý nghĩ vứt bỏ hắn lại. Sa Lang hận bản thân lúc này chẳng những không giúp được nàng mà còn liên lụy tới nàng. Hắn nhớ lại những lần trải qua ranh giới sống chết của mình đến cuối cùng vẫn sống sót liền cười, hắn là Sa Lang đánh không chết bóp không nát, từ rất lâu trước kia hắn đã quên đi thân phận hoàng gia A Cách Lỗ của mình, hắn ti tiện như bùn lầy nằm vùng ở các nơi, vì hoàn thành nhiệm vụ hắn không tiếc sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
“Ngươi làm sao thế?” Bình An thấy Sa Lang móc từ trong ngực ra một viên dược hoàn đã sắp tan chảy.
“Uống thuốc.” Sa Lang thoải mái cười cười, nuốt thuốc xuống, Bình An không kịp ngăn cản, chỉ trừng mắt nhìn hắn: “Thuốc gì có thể ăn lung tung được, lại không thấy ngươi lấy ra từ sớm, rốt cuộc đang làm trò quỷ gì thế hả?”
“Đây là bí dược của Bắc Mạc, không phải vạn bất đắc dĩ không thể dùng, sau khi ăn vào có thể tạm thời giảm bớt đau yếu trên người, tăng thể lực, đi thôi, thời gian không nhiều, chúng ta mau đi qua.” Dược tính nhiều nhất có thể duy trì hai canh giờ, đó là đan dược hắn lén lấy từ Ngụy gia. Thứ thuốc này nhìn bề ngoài có thể khiến người ta tăng thể lực không bệnh không độc, chẳng qua tiêu hao thân thể sớm hơn mà thôi, lần này xem ra cái chân phải phế bỏ rồi, nhưng dù sao cũng hơn là mất mạng.
Không biết có phải thuốc đó thật sự kỳ diệu như vậy hay không, Sa Lang ăn vào xong sắc mặt đã khá hơn, đau đớn ở chân dường như cũng không ảnh hưởng chút nào nào tới hành động của hắn. Hắn lại trở về là Sa Lang sanh long hoạt hổ (sinh khí dồi dào) trước đây, dọc đường hắn và Bình An vượt qua mọi khó khăn đi dọc theo sườn núi tiến lên đỉnh núi kia.
“Tới đó chính là doanh địa, là phúc hay họa còn chưa biết, nhất định phải cẩn thận.” Sa Lang thấy người Bình An ướt đẫm, tuy đang là tháng Sáu, nhưng vẫn không nhịn được rùng mình mấy lần, thể lực đã kiệt quệ, hắn ngồi xuống muốn cõng nàng đi.
“Không được, chân ngươi bị thương…”
“Bớt nói nhảm!” Sa Lang quát: “Nắm chắc thời gian, thừa dịp bây giờ ta còn sức để cõng ngươi.” Nói rồi cưỡng chế cõng Bình An lên lưng, vượt qua sườn núi.
Sắp lên tới đỉnh thì đột nhiên nghe được những tiếng rầm rầm, nước lũ từ trên đỉnh núi trút xuống, thế tới rào rạt. Sa Lang thầm kêu không tốt, cõng Bình An nhanh chóng chuyển sang chỗ an toàn, nhưng vẫn chậm một bước. Ngay lúc chỉ cách mỏm núi đá an toàn mấy bước thì dòng lũ nhỏ đã ào ào đổ xuống, Sa Lang mất trọng tâm trượt xuống núi, cũng may hắn nhanh nhẹn giơ tay bám vào thân cây lộ ra ngoài vách đá.
Dòng lũ kia không ngừng dội lên hai người, Bình An ở trên lưng Sa Lang ôm chặt lấy hắn, còn Sa Lang nắm chặt lấy thân cây, thể lực của hai người đều bị rút đi nhanh chóng.
“Nha đầu, ngươi còn sức đó chứ?” Sa Lang gian nan nghiêng đầu nói với Bình An. “Ngươi có thấy mỏm đá bên trên ta không, ngươi đạp vào ta leo lên, lên được trên kia thì an toàn rồi.”
Tuy hai người đang treo ở lưng chừng núi, nhưng góc nghiêng không lớn. Nếu bình thường muốn leo lên mỏm đá kia không phải chuyện khó khăn gì, nhưng bây giờ thể lực của hai người đã giảm sút nghiêm trọng, lại có dòng lũ ngăn cách, muốn bò lên đó còn khó hơn lên trời. Nhưng Bình An biết đây là cơ hội cứu sống duy nhất của hai người, nàng hít sâu một hơi chuẩn bị sức lực thì lại bị dòng nước lũ chảy ngược vào mũi sặc uống vài ngụm.
“Ta sẽ thử xem!” Nói xong nàng nắm lấy đầu vai Sa Lang bò lên. Mỗi lần nàng leo được một bước, cánh tay Sa Lang đang nắm lấy thân cây lại run rẩy, tới khi nàng trèo qua người hắn bám được vào tảng đá bên cạnh thì tay hắn thả lỏng ra, trượt xuống dưới, may mà chộp được vào rễ cây. Bình An không quay lại nhìn mà nín thở leo lên trên mỏm đá, lúc này sức lực của nàng hầu như không còn, bám sát vào tảng đá bên cạnh mà vẫn chưa leo tiếp được. Trong lúc nàng vô kế khả thi, dưới chân truyền đến một cỗ lực đẩy, nàng mượn lực này cắn răng rốt cuộc leo được lên trên, vừa định quay lại kéo Sa Lang lên thì nhánh đằng trên eo buộc hai người chợt căng ra, thiếu chút nữa lôi nàng ra khỏi mỏm đá.
Bình An cúi người bắt lấy đầu dây đằng rồi thò người xuống xem, Sa Lang dùng một tay nắm lấy rễ cây, cả thân thể sắp bị nước lũ cuốn đi.
“Nắm chặt lấy!” Bình An lòng nóng như lửa đốt, ra sức kéo dây đằng, đáng tiếc chẳng có chút sức lực nào.
Khi hai người gần như sắp bị cuốn vào dòng lũ lần nữa, Sa Lang chợt cười, giống như hắn ngày trước, gương mặt thâm túy thoáng hiện lên nụ cười tà ác, hắn từ từ lôi tiểu đao bên hông ra: “Xú nha đầu, ta không đưa nàng về Bắc Mạc được rồi, nàng phải sống thật tốt đấy, đừng nhớ ta lâu quá, nhớ một hai năm là được rồi.”
Mắt thấy Sa Lang sắp làm chuyện điên rồ, Bình An gấp đến độ rống to: “Không không không! Ngươi đừng có làm loạn, ngươi đã nói mang ta về Bắc Mạc, ngươi nói lời phải giữ lời!” Hai tay ra sức lôi dây đằng muốn kéo hắn lên.
“Mẹ nó ai bảo nói là phải giữ lời?” Tay Sa Lang đang nắm lấy cành cây trượt xuống, Bình An lại bị kéo ra ngoài một đoạn, hắn không do dự giơ đao lên cắt dây đằng, miệng cười mắng một câu: “Ngu ngốc!”
Bên hông Bình An lỏng ra, Sa Lang như con diều đứt dây rơi xuống theo dòng lũ, nàng há to miệng một câu cũng không thốt ra được, trên mặt không biết là nước mưa hay nước mắt, trong tay vẫn nắm chặt lấy dây đằng đã đứt kia, trước mắt dần trở nên tối đen, không còn biết gì nữa rồi.
Đến khi nàng tỉnh lại thì đã nằm trong doanh trướng của quân doanh Yến Sơn.