Đích Nữ Bình An

Chương 34


Đọc truyện Đích Nữ Bình An – Chương 34 tại website TruyenChu.Vip

Trương di nương không đuổi theo Phùng Ngũ Gia, mà là một đường chạy về phía viện của Tứ Phòng.

“Biểu tỷ, giờ làm sao mới tốt đây?” Trương di nương một bộ nước mắt nước mũi nói với Tứ phu nhân,”Là tỷ bảo ta đi ngáng chân chọc giận nàng ta, khiến nàng mất chừng mực để lão gia tới trừng trị bắt bí nàng, nhưng hiện giờ lão gia lại mặc kệ, vậy Thập Thất Thập Bát Lang thật phải nuôi trên danh nghĩa của nàng ta rồi!”

Tứ phu nhân thấy Trương di nương khóc đến thê lương, trong lòng cũng có chút phiền loạn: “Gào thét cái gì? Bọn hắn cũng trưởng thành rồi, vốn cũng không nên cả ngày dính nhau thành một khối, nhìn những di nương khác trong viện đi, có ai dám cùng thiếu gia tiểu thư đứng song vai như con cái, người nào đều không phải là thấy bọn họ thì trốn tránh rất xa? (_diễn.đàn.lê.quý.đôn_) Càng chớ nói đến dẫn theo bên cạnh, ngưoi dẫn theo bọn họ nhiều năm như vậy nên biết đủ đi.”

Trương di nương khóc đến lợi hại hơn, sớm biết như vậy ban đầu cũng không nên nghe theo lời của Tứ phu nhân, mang theo Thập Thất Thập Bát Lang đến trong viện Dương thị để làm cho nàng ấy không thoải mái, hiện giờ thân tỷ tỷ của nàng tới Điền Châu, ngay cả lão gia cũng phải cho nhà mẹ nàng mấy phần mặt mũi, sao mình lại dại dột đứng mũi chịu sào đi trêu chọc nàng ấy chứ.

Tứ phu nhận đang chịu đựng ở trong phòng nghe Trương di nương cầu khẩn vài lần thì nghe có nha hoàn tới nói, Tứ tiểu thư trở lại.

“Tứ Nương đã về rồi sao?” Ánh mắt Tứ phu nhân sáng lên, bên tai còn vang lên tiếng kêu khóc của Trương di nương, không nhịn được quay đầu nói với nàng: “Được rồi được rồi, về trước đi, để Tứ Nương thấy cái bộ dáng này còn ra thể thống gì!”

Trương di nương đành phải lau nước mắt đi ra ngoài phòng, mới vừa đi tới trong viện liền nhìn thấy Tứ Nương của Tứ Phòng dẫn theo hai nha hoàn và hai ma ma vội vã đi về phòng của Tứ phu nhân, nửa đường gặp phải Trương di nương nàng ấy cũng chỉ mắt lạnh nhìn qua, trên mặt lộ ra một tia khinh thường.

“. . . . . . Đại tỷ, ở đây ở không tốt à, sao lại muốn dọn đến dịch quán làm gì?” Dương thị vô cùng không hiểu nhìn Quý phu nhân, đối với việc bà nói muốn chuyển đến ở dịch quán thì phi thường khó hiểu.

Quý phu nhân cười cười: “Vốn chính là vội vã muốn gặp muội nên đi tới Điền Châu trước. _*ddlqđ*_ Cha của Bình An mấy ngày nữa cũng sẽ tới đây, trước đó ông ấy đã dặn dò mấy lần hai mẹ con ta không thể ở trong phủ quấy rầy quá lâu, nhất định phải đến dịch quán chờ ông ấy, biết ông ấy làm việc luôn có nhiều cố kỵ mà.”


Dương thị lộ vẻ tiếc hận cùng tình cảm không nỡ: “Hết thảy dĩ nhiên lấy công sự làm trọng, nếu đại tỷ phu đã giao phó như vậy muội cũng không ép đại tỷ ở lại, chỉ là tỷ muội rất nhiều năm không gặp, vốn nghĩ tới cho dù là mấy ngày, nếu có thể sống chung thêm vài ngày cũng có thể đền bù chút tiếc nuối.”

“Dịch quán cách nơi này cũng không xa, bất cứ lúc nào đều có thể sang đó gặp mặt, không cần cả ngày buồn bực trong nhà, mang theo Thập Tứ Nương đi ra ngoài một chút, cũng có thể đến dịch quán gặp Bình An, nếu có chuyện gì tới nói một tiếng là được, chúng ta vẫn còn ở lại Điền Châu thêm vài ngày.” Quý phu vỗ vỗ tay Dương thị, trong lòng cũng vô cùng không nỡ người muội muội này.

Bên kia Thập Tứ Nương cũng nắm thật chặt tay Bình An vạn phần không muốn, quay đầu nhìn Dương thị dè dặt nói: “Nương, con có thể đi cùng di mẫu và Bình An đến dịch quán ở mấy ngày không?” Bình An nghe Thập Tứ Nương nói như vậy hết sức mừng rỡ, nàng ở đây cũng không có nửa người bằng hữu, nếu có Thập Tứ Nương bên cạnh dĩ nhiên là cực tốt, liền cùng nhau đưa ánh mắt mong chờ hướng về phía Dương thị.

Dương thị thấy Thập Tứ Nương cùng Bình An hợp ý như vậy cũng cảm thấy rất vui mừng, nghĩ tới tính tình Thập Tứ Nương mềm yếu nên bên cạnh cũng ít có bằng hữu tốt, để cho nàng cùng Bình An tiếp xúc nhiều hơn cũng không phải là chuyện xấu, liền hớn hở đồng ý.

Ăn cơm trưa xong, thu dọn vài thứ, đi đến chỗ lão thái thái bên kia thỉnh an chào từ biệt, liền dọn đến dịch quán.

Trước khi đi Quý phu nhân còn dặn dò nhiều lần, nói có chuyện gì cho người chuyển lời, sau khi mình dàn xếp tốt sẽ thường xuyên sang đây gặp nàng. Dương thị cười cười nói: “Biết tỷ lo lắng gì rồi, muội cũng đã suy nghĩ thông suốt, nhịn được một lúc nhưng không nhìn được cả đời, coi như vì Thập Tứ Nương, cũng phải tranh giành chút tiếng nói.”

Đến dịch quán, Quán lại (chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến, chuyên quản lý trông coi dịch quán) rất nhanh đã an trí ổn thỏa cho nhóm người Quý phu nhân, một bên phái người đi thông báo cho Tri châu Điền Châu, Tri châu biết được là gia quyến của quan trên Tuần sử tới, không dám chậm trễ, mang theo phu nhân của mình đến dịch quán bái kiến, nói vài lời khách sáo không tiếp đón mọi người từ xa được, còn nói dịch quán thật đơn sơ, muốn Quý phu nhân chuyển đến biệt viện hắn đặc biệt an bài. *~dđ_lê~quý_đôn~* Quý phu nhân cười cự tuyệt, nói lão gia mình đã sớm an bài ổn thỏa rồi, không tiện tùy ý thay đổi. Tri châu Từ Đại thấy Quán lại an bài cho Quý phu nhân một tòa tiểu viện bên cạnh dịch quán, tuy có chút đơn sơ nhưng đầy đủ mọi thứ, cũng không coi là quá thất lễ nên không hề cưỡng cầu nữa. Thấy chỗ Quý phu nhân phần nhiều là nữ quyến, liền để phu nhân mình ở lại dịch quán xã giao chiêu đãi, dặn nàng nhất định phải mở tiệc tẩy trần cho Quý phu nhân, mời tất cả nữ quyến quý tộc ở Điền Châu đến.

Từ phu nhân khoảng bốn mươi tuổi, sinh ra đã là châu tròn ngọc sáng, đi theo Từ Đại nhận chức đã nhiều năm, am hiểu sâu đạo lý quan trường, nói chuyện xử sự cũng khéo léo. Nàng tán gẫu với Quý phu nhân một hồi thì thấy Quý phu nhân có vẻ mệt mỏi, rất thức thời hướng về phía Quý phu nhân xin cáo lui, lại nói hai ngày sau trong phủ có tổ chức tiệc nhà, đến lúc đó sẽ mời vài nữ quyến danh môn quý tộc ở Điền Châu, cũng mời Quý phu nhân và thiên kim tiểu thư cùng nhau tham gia, mọi người có thể làm quen thân thiện một chút. Quý phu nhân biết đây là chuyện không thể thiếu, liền một hơi đồng ý.


Sau khi Từ phu nhân đi, Thập Tứ Nương vẫn ngồi nghiêm chỉnh phía dưới mới thở dài một hơi, vỗ vỗ ngực nhỏ giọng nói với Bình An: “Hù chết ta, chưa bao giờ gặp qua phu nhân quan lớn như vậy, phu nhân Tri châu đấy, thì ra dáng dấp cùng những người khác cũng không sai biệt lắm.”

Bình An che miệng cười cười: “Vậy đến lúc đó cùng chúng ta đến phủ Tri châu làm khách, nhìn xem các phu nhân quan khác có phải có dáng dấp không giống nhau hay không.”

Thập Tứ Nương thẳng thắn xua tay: “Không đi, trường hợp này sao có thể đi, chỉ sợ khiến mọi người mất mặt.”

Quý phu nhân nhấp một ngụm trà, trong đầu có ý niệm thoáng qua, ngẩng đầu nhìn kỹ Thập Tứ Nương: mười bốn tuổi, dáng người nhìn cùng không khác Bình An mấy, chỉ là hơi gầy yếu một chút, xiêm y và đồ trang sức cũng đều chọn màu sắc đơn thuần, nói chuyện hành sự đều hay cúi đầu, phần lưng thậm chí hơi cong xuống, không chú ý thì sẽ nhìn không rõ mặt mũi của nàng. Thật ra thì ngũ quan của Thập Tứ Nương so với Bình An cũng thanh tú xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng, dung mạo có loại khí chất yên ổn. Quý phu nhân cảm thấy ngày thường cái mũi của Thập Tứ Nương là đẹp mắt nhất, giương cao với độ cong khiến cả khuôn mặt nhiều thêm vẻ linh động, dung mạo xinh đẹp kết hợp với tuổi còn trẻ như vậy, bà thật không dám tưởng tượng nếu gả Thập Tứ Nương cho lão đầu bốn mươi năm mươi tuổi sẽ là quang cảnh như thế nào, ngẫm lại đều làm mình không rét mà run.

“Thập Tứ Nương, ngày đó con đi cùng chúng ta đi. Cùng Bình An chọn vài xiêm y màu sắc tươi đẹp mà mặc, chọn thêm mấy bộ trang sức tinh xảo xinh xắn, trên mặt thoa thêm chút son phấn, ăn diện thật đẹp một phen, các con đều là cô nương mười ba mười bốn tuổi, đi ra ngoài nhiều va chạm xã hội kết giao thêm mấy người bằng hữu, về sau sẽ có lợi cho các con.” Mỗi lời nói của Quý phu nhân đều thêm Bình An vào, chính là sợ Thập Tứ Nương xấu hổ đa tâm, nói như vậy để cho nàng cảm thấy được mọi việc có Bình An làm bạn cùng nàng, vậy sẽ an tâm hơn rất nhiều.

Thập Tứ Nương cúi đầu xoắn khăn tay của mình, trong lòng có chút lo lắng cùng mong đợi.

“Bình An, ở Kinh Thành mọi người thường hay tham dự yến hội sao?” Từ Phùng gia chuyển ra đến dịch quán, tất cả mọi người đều mệt mỏi nên lên giường nghỉ ngơi sớm. Điều kiện của Dịch quán không so được với đại môn nhà giàu, trong viện hơi nhỏ, một gian sương phòng bị bình phong ngăn cách thành hai đầu đông tây, Thập Tứ Nương cách bình phong nhẹ giọng hỏi Bình An ngủ ở đầu kia.

“Cũng không phải là thường xuyên tham dự, chỉ là ngày lễ ngày tết mới xã giao chút thôi.” Bình An vốn muốn ngủ, nghe Thập Tứ Nương đặt câu hỏi, cố đánh mạnh tinh thần đáp lại nàng.


“Vậy. . . . . . Có những chỗ nào phải chú ý? Ta sợ đến phủ Tri châu làm khách sẽ gây ra sai lầm.” Thập Tứ Nương cẩn thận hỏi.

“Không cần sợ, coi như ở nhà là được rồi.” Bình An suy nghĩ một chút lại nói, “Không đúng, cùng với nhà cũng không giống nhau, không cần tận lực làm gì cả, không cần khó xử cũng không cần khủng hoảng.” Bởi vì nàng là cháu gái ngoại của Quý phu nhân, e là có vài người tới nịnh nọt lấy lòng rồi.

“Bình An, thật hâm mộ. . . . . .” Thanh âm của Thập Tứ Nương rất nhỏ, nàng cũng không biết Bình An có nghe được hay không.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Sáng sớm ngày thứ hai, Bình An cùng Thập Tứ Nương mới vừa dùng xong bữa sáng đã nghe nói Dương thị tới, hai người vui mừng đi đến phòng của Quý phu nhân. Dương thị nghe nói Thập Tứ Nương được đi cùng Quý phu nhân tham dự yến tiệc của phu nhân Tri châu, kích động đến hốc mắt đều đỏ, mấy lần quay lưng len lén lau nước mắt, đề xuất mời người may nổi danh nhất trong thành tới may mấy bộ xiêm y cho Bình An và Thập Tứ Nương, Bình An vội vàng khoát tay nói mình mang đủ xiêm áo rồi, không cần lãng phí. Quý phu nhân cũng cười nói hiện giờ may gấp sợ không kịp nữa, thân hình Thập Tứ Nương và Bình An cũng không khác biệt lắm, hai bên lấy xiêm áo của mình ra rồi chọn mấy bộ tốt là được.

“Được được, vậy để ta trở về chọn mấy bộ tới đây.” Dương thị khẩn trương bảo Cẩm Nhi trở về chọn xiêm áo đẹp nhất của tiểu thư mang tới.

Quý phu nhân lại hỏi Dương thị tình huống của Thập Thất Thập Bát Lang, Dương thị thở dài nói: “Còn không phải là cả ngày làm ầm ĩ sao, bọn họ đòi về chỗ di nương. Tiệm gạo của lão gia hình như xảy ra chút vấn đề, cả đêm ở chỗ lão thái thái cùng mấy phòng thương lượng đối sách, cũng không còn thời gian đi quản việc này. Trương di nương nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa, Tiểu Trương di nương ngược lại tới đây một chuyến, thay Thập Thất Thập Bát Lang cầu xin, muội cũng không để ý tới nàng.”

Quý phu nhân nghe được cửa hàng gạo của Phùng Ngũ Gia xảy ra vấn đề, trong lòng có dự cảm xấu, nhưng ngay trước mặt Dương thị lại không tiện nói gì, chỉ bảo nàng tỉnh táo nhiều tâm nhãn một chút. Mấy người lại tán gẫu nói đùa một hồi, không khí rất ấm áp hòa hợp, sau khi cùng nhau ăn cơm trưa xong, chỉ thấy Cẩm Nhi trở về lấy quần áo đang ủ rũ cúi đầu quay lại, phía sau còn có hai mẹ con Tứ phu nhân và Thập Tam Nương.

“Ai ôi, Ngũ đệ muội, đã nói mới vừa đến trong viện không còn thấy, hóa ra là tới chỗ thân gia phu nhân.” Tứ phu nhân vừa vào cửa liền cười với Quý phu nhân và Dương thị, lại kéo Thập Tam Nương quỳ xuống với Quý phu nhân, “Nhanh dập đầu với đại di mẫu đi.”


Bốn người Quý phu nhân đều sững sờ, hơn nửa khắc vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy Thập Tam Nương lười biếng quỳ xuống đất dập đầu, hướng về phía Quý phu nhân gọi một tiếng: “Đại di mẫu.”

Bình An ở bên cạnh “xuy” cười ra tiếng: “Phùng Tứ phu nhân, sao lại lôi kéo Thập Tam tiểu thư nhận loạn người thân thế, nơi này nào có Đại di mẫu của nàng chứ?”

Gương mặt của Tứ phu nhân chợt cứng đờ, cười cười với Bình An: “Ơ Bình An, như thế nào còn gọi Phùng Tứ phu nhân? Nên đi theo Thập Tứ Nương gọi một tiếng Tứ thẩm, đứa nhỏ này còn khách khí gì chứ.” Nói xong cũng không để cho Bình An mở miệng, quay đầu nói với Quý phu nhân: “Thân gia phu nhân, ta cùng Ngũ đệ muội ngày thường thân như tỷ muội, lẽ ra tỷ ruột của nàng chính là thân tỷ tỷ, nếu không chê, cũng để ta gọi đại tỷ đi. Đại tỷ, nhìn xem, nhà Thập Tam Nương ngoại trừ có một Đại cữu cũng không có Đại di nào, từ nay về sau người chính là thân Đại di của nàng rồi.”

“Tứ thẩm à, làm cái gì vậy?” Dương thị rốt cuộc không nhịn được cau mày nói, “Đang yên lành sao lại nhận thành thân thích rồi?”

Tứ phu nhân liền đi qua tha thiết kéo tay Dương thị: “Ngũ đệ muội, cũng không phải là Phùng gia không chuẩn bị được một căn đại viện, sao lại để đại tỷ ta chuyển đến dịch quán nhỏ bé này rồi, ở đây quá khó coi. Nếu không phải sáng nay ta muốn tới thăm đại tỷ một chút, ta còn không biết nàng đã chuyển ra ngoài đấy.”

Trân Nhi ở một bên đen mặt nói: “Tứ phu nhân thấy Cẩm Nhi cầm xiêm áo ra ngoài, ngăn lại bảo không nói rõ ràng không được đi, nói những thứ xiêm áo kia đều là của trung bỏ tiền ra, không thể tùy tiện cầm đi đổi tiền cho bên ngoài, nhất thời không nhịn được miệng, mới nói sự thật cho nàng.” Âm thanh tuy nhỏ nhưng mọi người đều nghe được rõ ràng.

“Nha đầu Cẩm Nhi này, nhất định là không nghe rõ lời ta nói rồi.” Tứ phu nhân ho khan vài tiếng, mặt không đổi sắc nói: “Ta nói là xiêm áo này cầm đi bán cũng không đáng giá vài đồng tiền, muốn cầm đi đương nhiên là được, vậy không bằng mang theo mấy bộ đồ Thập Tam Nương mới may tháng trước tới đây, _S2~lê~quý~đôn~S2_ Bình An và Thập Tứ Nương cũng đi chọn đi, nếu không có bộ thích hợp thì lập tức tìm mấy thợ may tới để đo may gấp, đều có quen biết, nhiều nhất thời gian một ngày là có thể may xong ba bộ y phục rồi.”

“Ba bộ y phục sao?” Thập Tứ Nương thành thật hỏi, sợ Tứ phu nhân tính sai rồi, “Hai bộ là đủ rồi.”

Bình An cười thầm trong lòng, đảo mắt liền nhìn thấy Tứ phu nhân đen mặt, nhưng lập tức lại thay đổi thành khuôn mặt tươi cười, nói với Thập Tứ Nương: “Đúng vậy, là ba bộ. Ngươi một bộ, Bình An một bộ, Thập Tam Nương một bộ.”

Bình An đối với Tứ phu nhân da mặt dầy thật bội phục sát đất, đáy lòng không khỏi dâng lên một ý tưởng kỳ quái: nếu như đem Tứ phu nhân vô liêm sỉ này đặt vào Tô gia giả nhân giả nghĩa kia, vậy sẽ lật chuyển thành tình cảnh như thế nào đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.