Đọc truyện Đích Nữ Bình An – Chương 30 tại website TruyenChu.Vip
Chương 30
Chuyện nha hoàn trong viện Tiểu Trương di nương của Ngũ Phòng bị phạt trong một buổi chiều đã truyền khắp trên dưới Phùng phủ, nghe nói cái mông cũng bị đánh đến nở hoa rồi, nếu không phải Tiểu Trương di nương quá đau lòng sốt ruột mà choáng váng ngất đi, sợ rằng chân của tiểu nha hoàn kia đã bị phế rồi.
“Phi!” Tứ phu nhân ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, trên tay nắm hạt dưa, vừa cắn vừa trợn trắng mắt: “Đã nói nàng dâu lão Ngũ kia cũng không phải là hiền lành, lần này bản tính lộ ra rồi đấy.”
Nhị phu nhân ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, cầm khăn lụa khẽ che mũi, ghét bỏ nhìn Tứ phu nhân: “Đã nói mãi mà tướng ăn không thể tốt hơn một chút, phun hết lên người rồi đấy.” Nói xong lấy khăn lụa phủi một vòng trước người.
Tứ phu nhân ngượng ngùng cười cười: “Bình thường ở nhà đã quen vậy, Nhị tẩu đừng để ý. Lại nói, nếu Thập Tứ Nương không chịu gả, vậy hôn sự của Bát Lang nhà ta phải làm sao?” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Nhị phu nhân, thấy sắc mặt của nàng ấy không đổi cũng không tiếp lời của nàng, Tứ phu nhân không khỏi bĩu khóe môi.
“Nhị tẩu, lúc ấy khi Ngũ Lang cưới vợ, trong nhà đúng là phải xuất ra khoản tiền lớn, khi đó mọi người thay Nhị ca trả nợ cũng vét sạch của cải, nhưng nói đến cùng vẫn không để Ngũ Lang thiệt thòi đón dâu, cũng không thể đến Bát Lang ta sẽ không có gì được.”
Nhị phu nhân như bị gai đâm, mãnh liệt trừng mắt nhìn Tứ phu nhân: “Tứ Nương xuất giá thì trong nhà cũng giúp không ít đâu, vốn muốn sau khi nàng đến Ngô gia thì có thể giúp đỡ trong nhà nói mấy câu, nên lúc ấy xuất lực đều có hơn, nhưng khi Nhị gia gặp chuyện không may thì cũng không thấy Ngô gia duỗi tay ra giúp đâu.”
Tứ phu nhân thầm bất mãn với Nhị phu nhân: cũng biết là chi thứ hai gặp chuyện không may, vậy mà còn muốn cả nhà phải vất cả chịu tội à?! Trên mặt thì cười nhưng trong lòng không cười, nói: “Khi đó không phải điều kiện trong nhà vẫn tốt sao? Ai ngờ Nhị gia lại xảy ra chuyện kia chứ?”
“Thế nào? Hiện giờ có phải oán giận chi thứ hai hay không? Đó cũng là Nhị gia thay người trong nhà thu xếp việc buôn bán, lao tâm lao lực cũng là chuyện không có cách nào khác, ai bảo lúc Lão Thái Gia qua đời muốn hắn coi chừng việc buôn bán của Phùng gia chứ, thế nào? Lúc kiếm tiền thì không nhớ nổi chúng ta, tiền bạc thua lỗ mới tới tính sổ với chúng ta à?” Chuyện này chính là một cái gai trong lòng Nhị phu nhân, ai cũng không thể đụng chạm vào, vừa đụng liền giống như động vào sấm rồi.
Tứ phu nhân không muốn lúc này lại chọc giận Nhị phu nhân, vội vàng làm tiêu hỏa khí của nàng: “Nhị tẩu à, không phải là ý này. Trong lòng không phải đều hiểu sao? Chẳng thế thì năm đó Ngũ Lang cưới vợ đã đứng cùng một bên? Nói cho cùng, nhà này cũng chỉ có hai phòng chúng ta đồng lòng thôi, cũng không thể trong lúc mấu chốt này mà chúng ta nội đấu được.”
Trong lòng Nhị phu nhân rất xem thường Tứ phu nhân, nhưng nàng nói cũng đúng, trong cái nhà này, chi thứ hai và Tứ Phòng phải đứng cùng phe mới có thể đạt được nhiều lợi ích hơn. Lúc ấy nếu không phải Tứ Phòng ra sức ủng hộ Tam Phòng gả Lục Nương đến Tiền gia, chi thứ hai lại lợi dụng lấy được nhiều tiền như vậy để gỡ vốn, Ngũ Lang nào có sức lực có được mối hôn sự tốt chứ. Hiện giờ Tứ Phòng làm mai cho Bát Lang, cũng phải theo lệ cũ thôi, đem gả cô nương Phùng gia đi để đổi lợi ích về, nhưng là. . . . . .
“Nhưng chuyện của Bát Lang không thể so với Ngũ Lang, Tam Phòng kia là thứ xuất, có chuyện gì thì lão thái thái cũng không để ý, từ trước đến giờ Tam Phòng luôn mềm yếu, nhưng Ngũ Phòng này là ruột thịt máu mủ của lão thái thái, dễ dàng tìm cách như vậy à? Hôm nay cũng thấy được, Ngũ Phòng hắn có thân gia phu nhân tới, nàng dâu lão Ngũ lại một mực kiên cường, lôi nha hoàn trong phòng di nương của nàng ra đánh gần chết, trước kia nàng dám sao?”
Tứ phu nhân ‘hừ’ một tiếng trong mũi: “Phải nói ngày thường nàng đều giả bộ, làm chút dáng vẻ cho lão thái thái nhìn thôi, nội tâm chính là người âm hiểm. Biểu muội Trương di nương trong viện của nàng kia, vừa đến Phùng gia ta thì sinh cho lão Ngũ hắn hai bảo bối cục cưng, ai còn để ý Thập Tứ Nương của nàng ấy chứ, vốn chuyện hôm nay đã thành rồi, lão Ngũ cũng đồng ý rồi, ai ngờ nàng dâu lão Ngũ lại làm ầm ĩ lên, còn dẫn nhà mẹ đẻ đến, không phải là muốn chút tiền trà nước sao?” Tứ phu nhân càng nói càng tức, mắt thấy hôn sự của Bát Lang nhà mình không thành, cũng không ngồi yên được nữa, đứng lên nói: “Không được, phải đến Ngũ Phòng đã, chuyện này thật đúng là phải trông cậy vào Thập Tứ Nương, sính lễ một ngàn hai kia ta không bỏ ra nổi.”
Nhìn Tứ phu nhân đi ra ngoài phòng, trong lòng Nhị phu nhân khinh bỉ tới cực điểm: vì hơn một ngàn hai mà ép người nhà bán khuê nữ ruột thịt, coi như hôn sự của Bát Lang thành thì hôn sự của Thập Tam Nương và Thập Lục Lang cũng khó, ai dám cùng người như vậy làm thông gia chứ? !
Trong viện Ngũ Phòng, nha hoàn Quyên Nhi bị đánh kéo xuống, Phùng Ngũ Gia ở chỗ của Tiểu Trương di nương, sợ nàng ta vẫn nghĩ quẩn nên không ngừng nói lời hay, mẹ con Dương thị cùng với mẹ con Quý phu nhân ở trong thượng phòng tâm sự những chuyện ngày thường, lại sai người làm đi chuẩn bị phòng khách, sợ đoàn người Quý phu nhân đi đường xa mệt mỏi, để họ ở trong phòng nghỉ ngơi một lúc, đợi lão thái thái qua mời thì đi.
Quả nhiên không bao lâu, lão thái thái liền phái người tới mời, nói tiệc rượu đã chuẩn bị tốt rồi, bảo Ngũ Phòng và khách qua dùng tiệc, Quý phu nhân với Bình An liền đi đến đại sảnh của Nghênh Tường viện. Lão thái thái không gọi Tứ Phòng tới, sợ lại gây nên cục diện cãi nhau ầm ĩ không dễ thu xếp, chỉ mời Nhị phu nhân tới ngồi cùng.
Đi cùng Nhị phu nhân còn có con dâu Ngũ Nhi của nàng và tiểu tôn tử Như Ca một tuổi. “Nhà mẹ của cô con dâu này cũng ở kinh thành, trước kia cũng từng làm quan trong kinh, mấy năm gần đây cả nhà mới dời đến Điền Châu. Nghĩ tới phu gia (chồng) của thân gia phu nhân cũng làm quan ở Kinh Thành, nói không chừng còn quen biết, nên dẫn tới đây chào hỏi thân gia phu nhân.”
Quý phu nhân khẽ mỉm cười, nhìn về phía nàng dâu Ngũ Lang: “Thật sao? Vậy đúng là tha hương ngộ cố tri (nơi đất khách gặp bạn cũ) rồi, nên trò chuyện nhiều hơn.” Nói xong lấy từ trong lòng ngực ra một đôi khuyên tai ngọc và một vòng ngọc tặng cho nàng dâu Ngũ Lang cùng Như Ca.
Sắc mặt của nàng dâu Ngũ Lang cũng có chút ửng hồng, vội vàng nói cảm tạ, sau khi ngồi xuống thì giao Như Ca cho ma ma bên cạnh, liếc mắt nhìn Quý phu nhân mấy cái, cũng không biết mở miệng thế nào. Trước khi đến đây Nhị phu nhân đã giao phó cho nàng, để nàng dò hỏi rõ lai lịch của Quý phu nhân, nếu như người ta xác thực có thân phận hiển quý thì cùng tạo quan hệ, nếu không phải thì không cần cho người ta mặt mũi.
Quý phu nhân thấy nàng ấy không nói nên đương nhiên cũng không muốn bắt chuyện tán gẫu với nàng ấy, xoay người hàn huyên mấy câu cùng lão thái thái. Nhị phu nhân ở bên cạnh nàng dâu Ngũ Lang kéo kéo ống tay áo của nàng ấy, ám chỉ nàng mở miệng.
“Phu. . . . . . Phu nhân, không biết trong Kinh Thành, Quý phủ ở chỗ nào vậy? Nói không chừng trước kia chúng ta còn là láng giềng đấy.” Nàng dâu Ngũ Lang bị bức không có cách nào khác, từ trong kẽ răng nặn ra một câu nói.
Quý phu nhân cười nói với nàng: “Nhà ta ở đầu ngõ nhỏ Thanh Bình, Nam Nha Khẩu của ngõ Nam Đồng, không biết trước kia quý phủ ở chỗ nào Kinh Thành?”
Trong lòng nàng dâu Ngũ Lang âm thầm cả kinh, biết ngõ Nam Đồng là nơi ở của quan to yếu viên trong kinh thành, trước kia phụ thân mình cũng chỉ là một tiểu nha môn làm văn thư ở Kinh Thành, cấp bậc kém xa những người đại quan ở ngõ Nam Đồng kia, trên mặt không khỏi càng đỏ, cúi thấp đầu, giọng nói cũng nhỏ hơn: “Trước kia nhà ở Tây Tứ Nhai.”
“Ồ, Tây Tứ Nhai hả, vậy có hơi xa.” Quý phu nhân gật đầu, trên mặt cũng không có vẻ coi thường.
Lão thái thái thấy thức ăn đã được mang lên bàn đầy đủ, gọi mọi người ngồi vào dùng tiệc, bối phận của nàng dâu Ngũ Lang thấp nên ngồi ở dưới, cách Quý phu nhân khá xa, liền lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nào biết Nhị phu nhân đưa mắt ra hiệu cho nàng, để nàng ngồi bên cạnh Bình An bắt chuyện.
Trong lòng nàng dâu Ngũ Lang ước gì lập tức khai tiệc, nhưng động tác chia thức ăn lại cố tình chậm như con kiến, hồi lâu còn chưa xong một món ăn. Nàng thấy sắc mặt của Nhị phu nhân không vui, chỉ đành phải quay đầu cười với Bình An: “Muội muội dọc theo đường đi có tốt không?”
Bình An hơi sững sờ, tiện đà cười nói: “Khá tốt, tất cả đều suôn sẻ.”
“Đây là lần đầu tiên muội muội tới Điền Châu à?”
“Đúng vậy.”
Nàng dâu Ngũ Lang lại không có biết nói gì nữa, kìm nén nửa ngày mới bật ra một câu: “Trên đường vẫn thuận lợi chứ?”
Bình An mới vừa vào miệng được ngụm nước trà, thiếu chút nữa thì phun cả ra, ổn định lại tinh thần nói: “Hoàn hảo, rất thuận lợi.”
“Vậy là tốt rồi.” Nàng dâu Ngũ Lang tự giễu mà cười cười, “Không biết nói chuyện, cũng đừng chê cười.”
Bình An cười cười: “Tính ra chúng ta đều là một nhà, tẩu tử đừng khách khí.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Thấy dáng vẻ Bình An rất ôn hòa, nàng dâu Ngũ Lang thoáng buông lỏng tâm tình, “Mới vừa nghe thân gia phu nhân nói Quý phủ xây ở ngõ Nam Đồng, nói vậy lão gia Quý phủ nhất định là trọng thần trong triều rồi.”
“Đều là vì triều đình vì Thánh Thượng làm việc, không phân biệt nặng nhẹ.” Trả lời vô cùng ‘quan phương’ (phong cách nhà quan), “Hơn nữa chuyện của phụ thân luôn không hỏi tới nhiều.”
Nàng dâu Ngũ Lang cũng không tiện hỏi nhiều nữa, hàn huyên cùng Bình An mấy câu vụn vặt không quan trọng, liền nghe lão thái thái hô khai tiệc rồi, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi dùng tiệc đều xem trọng quy củ, từng người phải nhai kỹ nuốt chậm đồ ăn của mình, trừ lão thái thái nói mấy câu khách sáo ra, liền không tiếp tục nói chuyện nữa. Chờ dùng xong tiệc uống vài ngụm trà nóng, lão thái thái lại hỏi thăm một chút nơi dừng chân của Quý phu nhân ở Điền Châu, Dương thị vội vàng hỏi ý kiến của lão thái thái, nói muốn giữ đoàn người của Quý phu nhân ở lại thêm vài ngày, bọn họ đỡ phải đi ra ngoài tìm phòng ở, rất phiền toái. Lão thái thái cười đồng ý, bảo Dương thị đưa Quý phu nhân về viện đi, nghỉ ngơi sớm một chút.
Chân trước Quý phu nhân vừa đi, lão thái thái liền thu lại nụ cười, giữ Nhị phu nhân ở trong phòng, nói: “Khi nào Lão Nhị trở về? Mới vừa rồi đã hỏi qua lão Ngũ, lão Ngũ nói thương hội bên kia truyền ra tin tức, nói có vị quan lớn Tuần Sử tới đây, không biết có thể là phu quân của Quý phu nhân kia không?”
Nhị phu nhân khinh miệt cười, cầm khăn lụa lau khóe miệng, nói: “Lão thái thái người đa tâm rồi, Tuần Sử cũng chia thành ba bảy loại, chỉ là tiểu quan nhỏ như hạt vừng hộ tống chút quân lương mà cũng phong là Tuần Sử, Xích Giang vốn là trọng địa quân sự, loại này mới là Tuần Sử lớn đi. Quý phu nhân này và nữ nhi của nàng nhìn cũng không giống nhà hiển quý gì, còn không có được khí thế kia.”
Lão thái thái liếc nàng một cái: chỉ sợ là không phải vậy thôi.
“Mặc kệ nói thế nào, mau để cho lão Nhị đi hỏi thăm một chút, lão Ngũ cũng có nghe nói, Tuần Sử lần này phẩm cấp lớn đấy, ngay cả phần lớn Tri Châu đều vô cùng coi trọng, nói vị kia là quan tam phẩm, thay mặt Hoàng thượng đi tuần, rất khó lường đấy.”
Nhị phu nhân bĩu khóe môi, không nói thêm gì nữa.
Quý phu nhân trở lại trong viện Ngũ Phòng, thấy thời gian còn sớm, liền ở lại trong phòng Dương thị cùng trò chuyện với nàng ấy, Bình An và Thập Tứ Nương ngồi phòng ngoài, bày chút trà quả nói chuyện. Phùng Ngũ Gia còn ở chỗ Tiểu Trương di nương, mời đại phu đến kê đơn thuốc rồi ở lại chăm sóc nàng ta.
“Phu nhân, Trương di nương dẫn theo hai vị thiếu gia tới đây, nói muốn thỉnh an thân gia phu nhân.” Bên ngoài truyền đến thanh âm của ma ma.
Dương thị nhíu mày, sai nha hoàn đi ra ngoài đáp lời, đã trễ thế này, bảo các nàng sáng sớm ngày mai hãy tới thỉnh an.