Dịch Mệnh

Chương 7


Bạn đang đọc Dịch Mệnh: Chương 7

Xuống xe, mang theo một thân mệt mỏi trở về nhà. Vừa mở cửa ra, hương thơm đồ ăn bay tiến vào trong mũi, thức ăn đã được dọn trên bàn cơm, bốn món ăn một món canh, còn Phàn Quân Nhã đang xới cơm lên. cô kinh ngạc tiến lên phía trước, đánh giá thức ăn trên bàn cơm, cười hỏi: “Hôm nay lại ngoan như vậy?”
“Đừng nói như thể tôi chỉ biết gây rắc rối được không?” Tuy rằng đồ ăn mua ngoài hàng, nhưng có tâm ý là tốt rồi.
Tiết Thư Yến cười cười, nâng lên bát cơm Quân Nhã đã xới, nếm một chút: “Là cửa hàng tiệc đứng mới mở ở chỗ đèn đỏ đèn xanh quẹo trái sao?”
“Đúng vậy, lần trước chị chẳng nói đồ ăn tiệm đó không tồi mà.” Bọn họ rất ít khi tổ chức bữa ăn tại nhà, hơn phân nửa là ăn ở bên ngoài, mà rất ít đồ ăn ở bên ngòai có thể phù hợp với nhu cầu ẩm thực của cô, cô thường ăn không quen, cho nên chỉ cần ăn ở một cửa hàng hợp vị, Phàn Quân Nhã nhất nhất nhớ kỹ.
“Còn cái này.” Quân Nhã đưa ra một cái túi.
“Cái gì?” cô buông bát đũa, bên trong túi là giấy nhập học đã để gần một năm.
“Tôi tìm thấy giấy nhập học của chị, đã đi hỏi qua, cũng đi tìm giáo viên chỉ dạy trước kia, chị buông tha cho việc tiếp tục học làm giáo viên rất luyến tiếc, thầy ấy nguyện ý giúp chị viết thư đề cử (thư giới thiệu), chị nên làm thủ tục, rồi dành thời gian lo liệu xử lý mọi việc, tháng chín năm nay đọc sách (học hành) trở lại đi thôi.”
“Quân Nhã!” cô không nghĩ tới Quân Nhã lại làm những việc này. “Chúng ta đã bàn rồi mà, anh cứ chuyên tâm đọc sách đi…”
“Anh đã tốt nghiệp rồi.”
“Tốt nghiệp trung học dân lập mà dám lớn tiếng vậy sao, ít nhất tốt nghiệp đại học thì nói sau.”
“Em đã nói sẽ không bức anh việc này mà? Từ nhỏ, việc đọc sách không phải là hứng thú của anh, em biết rõ mà, vì cái gì mà em cứ bắt anh đọc? Anh biết em vẫn còn muốn học thêm nữa, không cần phủ nhận.”
Nếu thực buông tha, mấy thứ đó sẽ không giữ lại đến bây giờ, kỳ thật, cô chưa từng hoàn tòan buông tha cho giấc mộng của cô.
“Anh đã tìm được công tác, em hãy bỏ việc đi, mà chuyên tâm đọc sách, giống như trước thôi, chỉ cần liệu cơm gắp mắm, anh nghĩ chi tiêu trong nhà hẳn là không có vấn đề .”
Anh dừng lại một chút, “Anh nói rồi, chỉ ủy khuất em phải chờ anh một chút thôi, hiện tại, em có thể đi làm chuyện em muốn làm, đến lượt anh sẽ nuôi em.” Là đàn ông, sẽ bảo hộ người phụ nữ mà mình thích, anh đã nói muốn cô yên tâm giao chính mình cho anh, mà anh đang bắt đầu thực hiện từng bước một hứa hẹn của anh.
Tiết Thứ Yên ngỡ ngàng không nói gì.
cô không nghĩ tới anh đã chuẩn bị tốt hết thảy, mới nói cho cô, hành động như vậy cũng biểu hiện quyết tâm của anh, xem ra là rất hó dao động.
“Mụốn em đọc sách trở lại, có thể, em cũng có yêu cầu, bài vở cùng bài tập của anh, anh cũng không được buông tha, đây là giới hạn của em.”
Anh nghĩ nghĩ, hơi nhường một bước. “Anh sẽ trả lời sau hai đêm. Đây cũng là giới hạn của anh.”
Vì thế, hai bên đều lui bước, hiệp nghị đạt thành.
Ban ngày, Phàn Quân Nhã làm trợ lý ở một nhà chụp ảnh, cái gọi là trợ lý, chính là phụ giúp mọi việc, cho nên anh phải phụ trách tiếp đãi khách tới, công tác sau khi chụp ảnh, an bài hành trình của ông chủ, ngẫu nhiên kiêm cả cu li chuẩn bị phòng chụp, chuẩn bị vật lớn vật nhỏ, đủ mọi việc vặt, đảm đương lượng công việc của mười người, lại cố tình gặp được lão bản siêu cấp bủn xỉn, làm việc như mười người mà chỉ cấp tiền lương ột người, mà còn tìm mọi cơ hội có thể khấu trừ lương, hà khắc với người làm. Mỗi ngày, anh về tới nhà đều mệt rã rời, Quân Nhã mãnh liệt hôn Tiết Thư Yến gấp hai lần như đòi bồi thường.
Tiết Thư Yến cũng không thích ông chủ của anh, có lần cô đi tìm anh, ông ta luôn luôn làm như vô tình quấy rầy, nói cô mà cùng một chàng trai trẻ ở cùng một chỗ sẽ không có tiền đồ, sao có thể làm cho cô hạnh phúc, linh tinh… hành vi này mặc dù không vượt quá, nhưng mà làm cho cô cảm thấy không thoải mái.

Dù sao đối phương cũng là ông chủ của Quân Nhã, cô cũng chỉ khách khí cảm tạ đối phương quan tâm, nhắc lại lần nữa cuộc sống hiện tại của cô đã thực thỏa mãn, cũng không chú trọng hưởng thụ vật chất.
cô không nói cho Quân Nhã biết, với cá tính của anh, sẽ rất tức giận mà phát sinh xung đột với ông chủ. Anh có dục vọng chiếm giữ mạnh mẽ, không thể chịu được có người đánh chủ ý lên cô, khi đó, anh như ăn phải thuốc nổ, anh sẽ chẳng phân phải trái mà hành động.
cô từng hỏi anh: “Có muốn từ chức không?” Mỗi ngày nhìn anh mệt mỏi trở về, đến nhúc nhích cũng không muốn, cô đau lòng không nói lên lời, không đành lòng nhìn anh phải cực khổ.
Anh lắc đầu: “không sao, chỉ cần cho anh nguyền rủa vài câu, phát tiết xong thì tốt rồi.” cô biết, anh vì cô mà nhẫn nại.
Mấy ngày nay, là thời gian tối khắc khổ trong nhân sinh của hai người, tiền lương mà cô kiếm được, phải trả tiền thuê nhà, tiền điện nước, chi tiêu hàng ngày, cũng chỉ cố gắng tiết kiệm chi tiêu, tình trạng quẫn bách, anh tùy hứng nhưng cũng biết nặng nhẹ, vì thế mà ông chủ làm khó như thế nào, anh đều cố gắng nhẫn nhịn, chịu đựng.
Sau đó, cùng anh phát sinh nhiều chuyện, rồi đoạn thời gian tuyệt cảnh chia tay kia, cô hồi tưởng lại, mấy ngày nay chính là thời gian hạnh phúc, bọn họ sống trong tình yêu và an ổn, tuy rằng anh còn nhỏ đang trong thời kì trưởng thành, nhưng vẫn có thể thông cảm cho nhau, vì đối phương mà đau lòng, vì đối phương mà để tâm làm nhiều việc cho nhau.
Bước ngoặt cuộc sống, là khi anh làm trợ lý được một năm.
Ngày ấy, một người mẫu nổi danh chuẩn bị chụp hình thì bị viêm dạ dày, phải ở bệnh viện truyền nước biển, hết thảy sắp xếp đều bỏ đi, thiếu mất một người mẫu.
Công ty ngày đó nhìn trúng anh đang ở một bên chuẩn bị các thiết bị chụp hình, mời anh tạm thời làm người mẫu, thần kỳ là hiệu quả vô cùng tốt. Thân mình anh cao lớn, tỉ lệ người hòan mỹ, dung mạo tuấn tú không phải nói, khi học trung học không biết bị bao nhiêu bạn nữ truy đuổi, vì anh mà muốn làm hết thảy, nếu không phải trong mắt anh, trong lòng anh chỉ có một đóa hoa ở nhà kia, anh có thể tham gia trò chơi nhân gian, làm hoa hoa đại công tử.
Anh cùng cô thương lượng, đi công tác, kí kết hợp đồng với công ty, trở thành người người mẫu sản phẩm cho công ty.
Khi đó, anh cũng không nghĩ tới muốn thành danh gì cả, trong đầu chỉ có một ý niệm… kiếm thật nhiều tiền, làm cho cô không phải vất vả tính toán chi tiêu, phiền não với chi phí ăn ở.
Khi anh đưa sổ tiết kiệm đầu tiên cho cô, thấy cô mỉm cười, anh mới thấy mình chân chính trở thành nam nhân có thể bảo hộ gia đình, khiến anh kiêu ngạo cùng thỏa mãn
không nghĩ tới, nhân duyên là đây, làm cho anh bước vào con đường người mẫu.
Theo hợp đồng kí với công ty, anh bắt đầu nhận huấn luyện cơ bản, qua vài lần chụp hình, sau đó là tham gia mấy quảng cáo, tự nhiên có nhiều hợp đồng quảng cáo tìm tới cửa, làm cho anh sau một đêm trở lên nổi danh, trở thành ngôi sao quảng cáo, làm cho công ty tranh thủ mời anh làm người phát ngôn sản phẩm.
Tự vị thành danh không có ý nghiã lớn với anh, trong suy nghĩ của anh, chỉ có một ý nghĩa duy nhất, anh rốt cục có thể cấp cho cô những ngày an ổn, thành danh khiến con số gửi ngân hàng cấp tốc bay lên…đây mới là trọng điểm. Hai người bàn bạc chuyển tới một căn hộ mới, có không gian khá lớn, có phòng ở, phòng bếp. cô vốn giống mẹ an có một thân trù nghệ, khi rảnh sẽ xuống bếp, không cần mua đồ ăn bên ngòai đầy dầu mỡ mà lại không tốt cho sức khỏe.
rõ ràng, hết thảy đều tốt đẹp, chỉ là trắc trở lại bắt đầu, từng giọt từng giọt tích tụ đến.
Tiết Thư Yến cá tính lý trí bình tĩnh, lên kế hoạch trước mọi việc, làm tính tóan tốt nhất.
Phàn Quân Nhã cá tính cẩu thả, có điều, như ca nhạc cũng chỉ lưu hành một thời, bởi vậy khó tránh khỏi tùy hứng, làm việc không để ý đến hậu quả.
Khi đọc sách, trước hết anh học thuộc lòng câu mình thích, chính là câu: “Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn đối không nguyệt.” (Đời người vui vẻ hãy tận hoan, đừng khiến ly rượu thiếu vầng trăng).
Tính tình khác biệt, tạo thành sự khác nhau ban đầu.
cô vốn nghĩ cô có thể bao dung, anh còn có tính trẻ con, cô đã sớm biết, nhưng khi hàng ngày chân chính đối mặt trong cuộc sống , mỗi việc lặt vặt lại ăn mòn đi tình cảm của hai người.

Lần khắc khẩu đầu tiên, là lúc cô học nghiên cứu năm thứ nhất, có học trưởng theo đuổi. Học trưởng kia nho nhã lễ độ, phong độ, không đắc chí sinh kiêu căng, không thất lễ với ai. Khí chất đó Phàn Quân Nhã không bằng, học trưởng đó cùng Tiết Thư Yến chính là cùng loại, đều thông minh và suy nghĩ cặn kẽ, tổng thể chính là nhìn mới giống một cặp.
cô cùng học trưởng cũng hay tán gẫu, bàn luận về điện ảnh, văn học, nói chuyện rất hứng thú, đối phương có nội hàm, nói chuyện có chiều sâu.
Sau đó, đối phương có hảo cảm với cô, tuy cô đã uyển chuyển cự tuyệt, nhưng mà ở trường hay phải chạm mặt, trình độ cự tuyệt này, sẽ khiến đối phương không chết tâm.
Ít nhất đối với học trưởng, Yến Yến như một cô gái nhỏ, anh không có bởi vì dăm ba câu cự tuyệt mà dừng lại, vẫn tiếp tục quấn lấy.
Vì thế, Quân Nhã anh dùng thủ đoạn nhỏ. Ở trong sách của cô, kẹp một cái bảo hiểm. (Chắc là bao cao su)
Anh thừa nhận, đây quả là một chiêu hèn hạ, nhưng mà đầy đủ biểu thị công khai chủ quyền, hẳn là đủ rõ.
Ngày đó trở về, cô giận anh, cùng anh tranh cãi một trận.
“Anh có biết lúc ấy em có bao nhiêu xấu hổ hay không?”
“Có sao không? Có thể lần trước anh sắp xếp lại ngăn kéo, không cẩn thận nhét vào. Anh còn nghĩ sao có thể dùng nhanh như vậy,… “ Anh lập lờ đáp ý, làm mơ hồ tiêu điểm.
“Anh còn muốn đàu giỡn.” cô là ngày đầu tiên nhận thức anh sao? Ngu ngốc cũng biết ai đang giở trò quỷ. Anh ở sau lưng làm một ít chuyện mờ ám, cô phông phải không rõ ràng lắm, chỉ là nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nhưng mà chuyện hôm nay thật sự quá đáng.
“Anh có nghĩ qua, chuyện này có thể gây hậu quả gì không?” Mặt mũi của cô phải để ở đâu? Vạn nhất hôm nay người thấy cái này là giảng viên đức cao vọng trọng, cô chắc trực tiếp nhảy sông tự vẫn quá a.
Anh không nghĩ nhiều như vậy… Có địch thì phải đánh, chẳng lẽ còn phải bảo trì phong độ, cười cười cung chúc: ngài cứ chậm rãi theo đuổi, đừng khách khí với tôi?
Lúc này mà anh không dùng thủ đoạn nhỏ để bảo vệ tình yêu của mình, anh vẫn còn là đàn ông sao?
Bất quá, anh cũng không ngốc ở đây dương khẩu cãi chày cãi cối với cô, thời điểm này nên yếu thế, thắt lưng anh có thể mềm dẻo làm các tư thế yo-ga, hòan toàn không có dư thừa tôn nghiêm đàn ông.
Anh tự giác nhận sai, bộ dạng cúi đầu sám hối, một bộ chờ cô mở miệng, bộ dáng như anh lập tức đi viết bản ăn năn nghìn từ, Tiết Thư Yến có nhiều tức giận cũng không phát được, chỉ còn khói trắng bốc lên…
Cô thở dài. “Em nói rồi, em sẽ tự xử lý, vì sao anh không tin tưởng em?”
“Anh không có không tin tưởng em nha, chính là làm như vậy, so sánh hiệu quả hơn…” Phàn Quân Nhã thì thào phản bác. Anh tuyệt đối tin tưởng cô trung trinh vơi tình yêu, chỉ sợ cô quá mệt mỏi vất vả, chuyện cự tuyệt ruồi bọ xung quanh cứ để anh ra tay đi.
“Anh còn nói…”
“không, anh không dám.” Lập tức cúi đầu, tiếp tục nghe giáo huấn.
Tiết Thứ Yến cảm thấy thất bại với anh.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Khi cuộc sống rơi vào khốn cảnh cực kỳ quẫn bách, anh thành thục đảm đương mọi việc, quả thật không giống Phàn Quân Nhã mà cô biết, làm cho cô cảm động không thể nói ra lời, ai ngờ…
Khi cuộc sống ổn định, anh biến trở lại thành một tiểu hài tử siêu cấp tùy hứng, chỉ làm việc khi đại gia là anh cao hứng, tùy ý làm bậy, không để ý hậu quả.
Rất nhiều chuyện, anh tự cho là đúng mà săn sóc cô, kỳ thật là tạo cho cô càng nhiều cục diện rối rắm, làm cô thấy đau đầu không thôi, nói mãi câu thông anh mà không hiệu quả.
Sau đó, mỗi khi cô phát điên, anh liền bày bộ dáng sám hối này đối phó với cô, dù sao không ai có thể ra tay đánh vào khuôn mặt tươi cười, cô còn có thể làm gì đây? cô vẫn nghĩ đến, chênh lệch bốn tuổi là không có vấn đề, nhưng kỳ thật… Vấn đề thực sự rất lớn a.
“Rốt cuộc em nên bắt anh làm sao bây giờ.” Bất tri bất giác, lời kịch cẩu huyết toát ra khỏi miệng.
Phàn Quân Nhã hai mắt sáng ngời: “Oa… Loại lời nói này mà em cũng nói ra sao?” Cũng chỉ thiếu một câu “Ngươi là vật nhỏ tàn nhẫn” là có thể tạo thành lời kịch tình yêu rồi. “Nghe thật buồn nôn, nhưng mà anh thích.” Anh cười hì hì, đến bên cạnh cô, ôm vai cô, cười lấy lòng: “nói thêm nhiều một chút, nghe thật sự rất thắm thiết…”
Tiết Thư Yến lườm anh một cái.
Anh không để ý mắt lạnh của cô, tiếp tục sâu xa nói: “Cho nên Yến Yến, đối với em, anh là rất quan trọng, rất quan trọng, không thể thay thế được đi?”
Đúng vậy, tình cảm sâu đậm, cũng không phải mù quáng, mới có thể biết rõ không thích hợp, rồi lại không thể rời đi, làm sao bây giờ…
Sau đó lại trải qua mấy lần tranh chấp, có lúc là vì tình cảm, có lúc là vì việc trong cuộc sống, tư tưởng cùng lối suy nghĩ thành thục như sự chênh lệc mực nước giữa lòng sông và mặt biển, tạo thành những xung đột không ngừng…
Anh cực kỳ hứng thú mà an bài hành trình lãng mạn tại Biển Ê-giê, công ty du lịch đã chuẩn bị tốt rồi, chi phí đã nộp trước, bèn hỏi xem cô có thể đi không?
Khi cô biết được, sắc mặt liền trầm xuống.
“Sao anh lại không bàn trước với em?”
Tuy anh tùy hứng, nhưng anh biết có chuyện không đúng, thật cẩn thận hỏi: “Em không muốn đi sao? Hay là… không thích hành trình? Bằng không đổi sang đi Hok-kai-do?”
không xong rồi, biểu tình của cô rất khó xem, anh bổ sung thật nhanh: “Hay là đi Hồng Kông? Nghe nói phụ nữ thích mua đồ và ăn vặt…”
Phần sau thì bị cô trừng mà im bặt, cả người hàon tòan bùng nổ.
“Em hiện tại làm gì có thời gian đi mua đồ rồi đi ăn với anh chứ? Ngay cả thời gian ngâm mình trong bồn tắm lớn ở nhà cũng không có, còn muốn chạy đến Nhật Bản. Anh không phải không biết, em vì luận văn thạc sĩ, ngay cả ngủ cũng không ngon, làm gì có tâm tình đi chơi? Sao anh làm việc gì cũng không suy nghĩ trước sau như vậy?”
Anh biết a. Chính vì biết, cô vì luận văn thạc sĩ mà phiền lòng, cả người đều gầy đi, mới muốn cô thả lỏng tâm tình một chút, ra ngòai đi chơi… Anh thật sự chỉ nghĩ làm cho cô vui vẻ. “Anh chỉ là.. nghĩ cho em một kinh hỉ.” Anh thất vọng mà phân bua.
Tâm ý của anh, cô biết, vấn đề là… cô căn bản không thể đi.
hiện tại cái mà cô cần, căn bản không phải là bảy ngày sáu đêm xa hoa ở biển Ê-giê, mà là khi cô mệt mỏi có một người tri kỉ pha cho cô một tách trà nóng, nghe cô trò chuyện, khi cô phải thức đêm, thì vì cô mà lưu lại một chiếc đèn, lẳng lặng làm bạn, ngồi bên cạnh cô là đủ rồi, vì sao mà anh luôn không hiểu? Luôn là thiên mã hành không (ngựa thần lướt gió tung mây), chuẩn bị những thứ hoa lệ mà không thực tế, cô cảm thấy rất đau đầu, vô lực phối hợp,
“Ngày mai anh sẽ đi tới công ty du lịch hỏi một chút, xem có thể rút phí hay không.” Theo anh nói đến hành trình, hẳn là không phải một chút tiền.
cô bất đắc dĩ thở dài, một hành trình dài lãng mạn xa hoa, thì thà rằng cô giữ lại tiền đó, sẽ vì tương lai của bọn họ mà tính tóan, sao anh luôn luôn không phân biệt nặng nhẹ?
Mọi việc lớn nhỏ không ngừng xảy ra, anh nghĩ cái gì liền làm cái đó, không bàn bạc trước, không để ý hậu quả, tâm ý tốt, nhưng lại luôn tạo phiền phức cho cô. cô lần nữalại lần nữa bao dung, lâu dần, cũng sẽ mệt mỏi, thẳng đến một ngày, không thể nhịn được nữa…
Hệ triết học có ba vị trợ giảng, người nữ duy nhất là Tiết Thư Yến.

Theo Phàn Quân Nhã quan sát, hai vị kia đều có ý tứ với cô. Tuy rằng không nói ra, nhưng Yến Yến là nữ nhân của anh, ở phương diện này anh cực kỳ mẫn cảm.
Yến Yến nhà anh, tuy không phải là mỹ nữ khuynh thành, nhưng mà ngũ quan lại thanh nhã thông tuệ, thêm khí chất ôn nhã trầm tĩnh, cứ cùng cô ở chung sẽ bị cô hấp dẫn, luôn làm cho nhiều nam nhân hiểu được nội hàm bu quanh, … làm cho anh cảm thấy thật khó chịu, đương nhiên, ở phương diện này anh phải cố gắng làm ít chuyện mới được.
Anh âm thầm đắc ý, lại phải che dấu việc anh động tay động chân không cho cô biết, cô luôn hờn giận vì chuyện này.
Chẳng qua là, anh chỉ công khai quyền sở hữu, không có làm chuyện gì quá phận, anh cũng không hiểu chuyện này thì có gì mà phải tức giận, mỗi lần cô phát hiện đều không cho anh sắc mặt tốt. Chẳng lẽ anh không phải là bạn trai của cô sao? Vì sao lại không thể nói? Anh hẳn là không làm cho cô phải xấu hổ đi? Anh không hiểu, nhưng sẽ không cãi cọ cùng cô. Tâm lý ấy, anh không tiếp thu vì anh không có sai, anh chỉ là đang bảo vệ tình yêu của anh mà thôi.
Phàn Quân Nhã ngồi ở chỗ của cô trong văn phòng của hệ. Nghe nói cô đi giám thị giúp giảng viên, tính tính thời gian, còn nửa tiếng nữa cô mới có thể tan học.
Anh thấy thật nhàm chán, với tay cầm quyển sách trên bàn lên đọc để giết thời gian, đọc không tới ba dòng liền đầu hàng, khép lại quyển sách để sang bên cạnh, ánh mắt anh nhìn tới khung ảnh, bên trong là ảnh chụp chung của cô và anh, dưới ánh nắng chói chang mùa hè, anh hơi trầm buồn, giờ thấy tâm tình thư hoãn một chút.
“Cậu có muốn về trước hay không? cô ấy còn phải giúp giảng viên sửa sang lại bản thành tích thì giữa kì, sau đó lại phải đi thu báo cáo của năm nhất, có thể không rảnh tiếp đón cậu đâu.” Ở bàn cách vách, một nam trợ giảng cùng hệ, nói với anh như vậy.
Anh hòan tòan coi như không nghe thấy, không thèm để ý đến người đó.
“Cậu không nói trước cho cô ấy mà đã đến, tôi nghĩ cô ấy có thể mất hứng, hơn nữa… cô ấy không thích người khác động đến đồ vật của cô ấy.”
Anh tìm được nguyên nhân khiến tâm tình rất kém. Nam nhân này thật là ba hoa, làm bộ như hiểu cô ấy lắm, làm bộ dáng hảo tâm cho anh lời khuyên, giống như anh không biết gì, nghe thật chói tai. Khi anh còn mặc tã đã nhận thức Yến Yến, so với người qua đường này tất nhiên phải hiểu biết hơn rồi. Cơ hồ là cố ý, anh sờ đông sờ tây, chạm cái này cầm cái kia, lại mở ra bình nước của cô uống hai ngụm, ý đồ chọc giận đối phương.
Anh đương nhiên biết trong bình nước là trà táo đỏ anh chưa uống bao giờ, trước kia cô cũng chuẩn bị cho anh, xin miễn cho kẻ bất tài. Nghe nói bổ huyết, anh cũng không phải các bà các chị, không muốn làm phức tạp, làm chi muốn uống cái này.
Đối phương lại không bị bức lui bởi hành vi chọc giận của anh, ngược lại dùng ánh mắt trầm tư nhìn anh, khóe miệng trào phùng hơi cong lên: “Thư Yến ở cùng một chỗ với cậu, quả thực là vất vả.”
Có lẽ công lực của anh không thâm hậu, nghe thấy lời này, anh rốt cục nhẫn nhịn không được: “Có ý tứ gì?”
“Hành vi của cậu sẽ khiến cô ấy thêm phiền phức, tranh cãi là tất nhiên.”
“Chúng ta thực sự rất tốt.” Giống như sư tử bị giẫm phải đuôi, anh vội vã phủ nhận, lại có vẻ giấu đầu hở đuôi.
“Tình cảm của chúng tôi phi thường tốt, không cần anh tự cho là đúng.” Dù sao cũng phải nói rõ cho anh ta, tốt nhất đừng có vọng tưởng.
“Phải không? Cậu kích động như vậy làm chi?” Đối phương thản nhiên cười yếu ớt: “Tôi không thể lý giải vì sao cô ấy lại ở một chỗ với cậu, cậu không phải mẫu hình cô ấy thích, cá tính của cậu không thành thục, không hợp với cô ấy, tôi nghĩ trong lòng cậu rõ ràng hơn ai hết, bằng không sẽ không trong hòan cảnh này mà mẫn cảm như vậy, nếu có người khác phái tương đối có điều kiện xuất hiện bên cạnh cô ấy, liền cảnh giới dựng lên tấm chắn.”
Như có cái gì đâm vào tâm khảm, gỡ xuống cánh cửa cực đau đớn cực yếu ớt.
Anh rơi vào cảm xúc cực đoan ác liệt “Tôi khuyên anh tốt nhất câm miệng lại.”
Phàn đại gia hiện tại tâm tình phi thường không tốt, đừng tưởng anh sẽ không đánh người, trừ Yến Yến ra, đối với ai anh đều không cố kỵ, từ sau khi Phàn mẹ mất, chữ sợ thật lâu cũng không có viết qua.
“Trừ vẻ bên ngoài, tôi thật không nghĩ ra cô ấy có thể coi trọng cậu ở điểm nào… đúng rồi, nghe nói cậu tốt nghiệp trường trung học dân lập.”
Lời nói còn chưa hòan, một quyền đã rơi thẳng xuống, cắt đứt.
Thực khoái (sảng khoái). Đối phương từ trên ghế trở mình, ngã xuống cực kỳ chật vật, cũng đánh ngã khí chất phong độ của người trí thức, trong đầu anh ngay lập tức hiện lên hai chữ. Chính là “Thực khoái.”
Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn người đang đứng ở cửa văn phòng hệ, Tiết Thư Yến mặt bình tĩnh. Anh duy trì sự sảng khoái trong ba giây, liền nhanh chóng té xuống đáy cốc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.