Dịch Lộ Lê Hoa

Chương 54: Hiểu lòng há phải nói ra


Đọc truyện Dịch Lộ Lê Hoa – Chương 54: Hiểu lòng há phải nói ra

Ân Lê Đình thấy dáng vẻ Lộ Dao, không nghĩ được đến chuyện Kỷ Hiểu Phù
nữa, vội vàng bước lên đỡ nàng, tay phải nắm lòng bàn tay Lộ Dao, một
luồng nội lực chậm rãi đưa vào. Lộ Dao lập tức cảm giác có một luồng
nhiệt êm ái từ lòng bàn tay tuôn vào, chậm rãi đi tới ngực, cổ, đầu, kế
đó tản ra tứ chi xương cốt. Chỉ trong chốc lát, cảm giác nặng nề nơi
ngực và cơn đau đầu đã vơi bớt quá nửa, cuối cùng thở hắt ra thật dài.

Ân Lê Đình thấy tuy sắc mặt Lộ Dao đã dịu hơn nhưng tinh thần vẫn mệt mỏi
không chịu nổi. Nghĩ lại mấy ngày nay lao tâm lao lực, lại thêm lo lắng
thương thế Phạm Dao, lên lên xuống xuống mấy bận chính chàng cũng cảm
thấy tinh lực không đủ, huống hồ Lộ Dao nội công tinh lực đều không bằng mình. Vì thế vững vàng đỡ nàng, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu Dao, đi nghỉ một
chút đi nhé?”

Lộ Dao gật đầu, thấy Tiền Úc đứng một bên, nghiêm
mặt lại, hàng lông mày xinh đẹp nhăn thành chữ xuyên, hỏi: “Vì sao việc
đại phu trong thành Hàng Châu được mời đến đây lộ ra ngoài? Do ông không thu xếp ổn thỏa hay do trong trang có người không kín miệng?”

Hiển nhiên, đoạn đối thoại bên ngoài vừa rồi, Lộ Dao ở trong nghe không sót
một chữ. Lúc này giọng nàng không lớn nhưng hai câu này đã làm Tiền Úc
hoảng hồn. Ông ta âm thầm mắng mình, sớm đã nghe nói độ thông minh lanh
lợi của vị này không hề kém trang chủ, tất nhiên không phải chủ nhân dễ
tính, bây giờ để xảy ra chuyện thế này, e rằng bản thân gặp tai vạ rồi.
Không ngờ Lộ Dao nhìn Ân Lê Đình, nhắm mắt lại than khẽ: “Cho ông thời
gian một ngày, tra ra rốt cuộc phái Nga Mi làm sao mà lần được tới nơi
này, sau đó ghi lại rõ ràng, gửi về cho Thu Nhiên. Chuyện hôm nay ông
cần phải cảm tạ Ân lục hiệp, phái Nga Mi nể mặt huynh ấy, chắc hẳn sẽ
không đồn đãi việc này khắp nơi. Bằng không, chỗ Thu Nhiên chắc chắn ông không giải thích ổn. Lại nói chuyện này cũng do quyết định của ta mà
ra, cũng không thể trách ông hoàn toàn, nhưng chỉ được một lần này thôi. Nếu có lần sau, không giữ kín tin tức cần giữ, ông tự giác đi.”

Tiền Úc nghe Lộ Dao nói mấy câu đầu, như được đại xá. Nhóm chủ quản đều biết trang chủ Phó Thu Nhiên thưởng phạt nghiêm khắc, hơn nữa nghe nói cực
kỳ khẩn trương vị Lộ cô nương này. Từng có một chủ quản làm lỡ phi cáp
truyền thư của Lộ cô nương gửi cho trang chủ, sau khi trang chủ biết
chuyện lập tức miễn chức ông ta ngay tại trận. Bây giờ phân hiệu của ông ta lại xảy ra tình trạng bảo mật không nghiêm, tiết lộ tin tức, dẫn đến người giang hồ đuổi giết đến tận cửa, không ngờ Lộ Dao chỉ bảo ông ta
tra rõ đầu đuôi ngọn nguồn và đa tạ vị Võ Đang Ân lục hiệp này, lại nhìn Ân Lê Đình dìu Lộ Dao, thế là lộ ra vẻ mặt “đã hiểu”, hết sức cảm kích
nhìn chàng. Hai câu cuối cùng cũng đủ khiến ông ta đổ mồ hôi lạnh toàn
thân.

Lộ Dao mệt mỏi không chịu nổi, cũng không nhìn ông ta, quay đầu nói với Ân Lê Đình: “Lục ca, huynh dìu muội về phòng được không?”

Ân Lê Đình nghe giọng nói không còn hơi sức của Lộ Dao, càng không muốn
nàng thêm vất vả bèn cầm chắc cánh tay nàng, dìu nàng về phòng. Đẩy cửa
vào phòng, Ân Lê Đình dìu thẳng Lộ Dao tới bên giường. Lộ Dao bây giờ
cũng chỉ muốn lăn xuống giường ngủ một giấc, yếu ớt đá giày trên chân
ra, nằm thẳng xuống giường. Ân Lê Đình lo nàng đói, hỏi nàng: “Tiểu Dao, hay là ăn chút gì rồi ngủ?”

Lộ Dao đứng suốt ba canh giờ, lúc
này đã đói meo, mới gật đầu thì có người gõ cửa, nói: “Lộ cô nương, Ân
công tử, tiểu nhân đưa bữa tối đến.”

Ân Lê Đình vội mở cửa, thấy
ba bốn gã sai vặt bưng mấy hộp thức ăn bước vào, nhanh tay nhanh chân
bày đồ ăn ra đầy bàn, kế đó hành lễ lui ra. Ân Lê Đình nhìn một bàn đồ
ăn và canh, lại nhìn Lộ Dao ôm chăn cuộn trên giường không cục cựa, mệt
ríu mắt lại, không nhịn được thở dài. Vội vàng múc một chén canh xương

nấm tâm trúc, bưng tới trước giường, khẽ đẩy Lộ Dao: “Tiểu Dao? Tiểu
Dao? Muội uống canh trước đã rồi ngủ.” Lộ Dao đang nửa mê nửa tỉnh, bị
chàng đẩy, giật mình mở mắt ra. Ân Lê Đình thấy nàng dụi mắt, mơ mơ màng màng, không nhịn được cười, vươn tay lấy khăn ướt bên cạnh đưa cho nàng “Lau mặt đi, ăn xong rồi lại ngủ.”

Lộ Dao lau mặt xong quả nhiên tỉnh táo đôi chút, vừa uống canh vừa ngắm nghía Ân Lê Đình, càng nhìn
chân mày càng nhăn tít. Ân Lê Đình ngồi bên ăn tối, thấy vẻ mặt không
vui của Lộ Dao, không kềm được hỏi: “Tiểu Dao, sao vậy?”

Lộ Dao
nghe chàng hỏi, uống một hơi cạn chén canh, lau miệng, nghiêng đầu nhìn
chàng nửa ngày mới nói: “Lục ca, huynh lo cho Kỷ cô nương, đúng không?”

Ân Lê Đình giật mình, không ngờ Lộ Dao nắm được ý nghĩ trong lòng chàng,
cũng không phủ nhận, gật đầu: “Bối sư muội nói nàng đã không quay về Nga Mi hơn nửa năm rồi, huynh lo…”

“Huynh lo liệu chuyện đó có liên quan gì đến việc huynh cự tuyệt hôn sự với Kỷ gia hay không?” Lộ Dao thẳng thừng.

Ân Lê Đình đã thành thói quen Lộ Dao nói chuyện không kiêng nể, gật đầu đáp: “Đúng thế.”

Lộ Dao than thở trong lòng, nói: “Muội cũng đoán thế. Với tính tình huynh
tất nhiên sẽ lo lắng, áy náy. Có điều, kỳ thật…” Nói rồi thoáng lưỡng
lự.

“Có điều cái gì?” Ân Lê Đình hiếm khi thấy Lộ Dao muốn nói lại thôi, hết sức tò mò.

Lộ Dao đảo mắt, cắn môi suy nghĩ, mấy khắc sau dè dặt hỏi: “Lục ca thật sự không thích Kỷ cô nương? Hoặc là… yêu nàng?”

Lộ Dao hỏi câu này làm Ân Lê Đình suýt nữa nghẹn, không biết nên tức hay
nên cười “Tiểu Dao, huynh đã nói với muội từ đầu rồi, huynh đối với Kỷ
cô nương chỉ là tình hương hỏa của Võ Đang với Nga Mi mà thôi, không có
cái đó… cái đó đó đâu. Muội đừng nói lung tung, cẩn thận tổn hại danh
tiết Kỷ cô nương.”

Lộ Dao phì cười: “Cái đó đó, lục ca, huynh nói mấy chữ thích hay yêu gì đó có khó vậy không? Không yêu Kỷ cô nương thì không yêu, làm gì mà cái đó cái kia che che giấu giấu chứ?”

Ân Lê Đình đỏ mặt, liếc mắt đi chỗ khác không nhìn nàng.

Lộ Dao nghĩ đến Kỷ Hiểu Phù, khẽ thở dài, dịu giọng: “Lục ca, thật ra muội muốn nói với huynh, huynh không cần lo cho Kỷ cô nương, trước khi muội
vào Tuyền Châu đã gặp cô nương ấy.”

Ân Lê Đình nghe xong tròn mắt: “Muội gặp nàng ấy? Nàng ấy ở đâu? Vì sao không về Nga Mi?”

Lộ Dao vỗ vai Ân Lê Đình: “Huynh đừng gấp, từ từ muội nói. Hạ tuần tháng
hai, muội gặp nàng ở gần Vĩnh An, lúc đó nàng xem như bình an. Muội sai
Từ Thiên phái người đưa nàng về Thu Linh trang tĩnh dưỡng. Mấy ngày
trước Thu Nhiên đặc biệt gửi tin, nói hiện giờ Kỷ cô nương đang ở một
biệt trang của Kim Lăng Thu Linh trang, thân thể và tinh thần đều rất
tốt, huynh không cần lo lắng.”

Lời này ngược lại khiến cho Ân Lê
Đình hồ đồ, hỏi “Vì sao lại tĩnh dưỡng ở Thu Linh trang? Nàng bị thương
à? Phái Nga Mi không biết sao?”


Lần này Lộ Dao nghiêm trang nói:
“Sợ rằng hiện tại Kỷ cô nương không dám về Nga Mi, cũng không dám về
nhà. Lúc đó muội gặp phải nàng, nàng cũng không biết mình có nơi nào để
đi, chỉ biết đi bừa chung quanh Phúc Châu, Giang Tây. Muội sợ nàng bị
nhiễm dịch, cộng thêm tình trạng sức khỏe nàng lúc ấy cũng cần nghỉ ngơi nhiều, mới đưa nàng về đó. Lục ca, chuyện này muội chỉ có thể nói với
huynh, huynh nhớ đừng nói với bất cứ ai, nhất là phái Nga Mi.”

Câu này khiến Ân Lê Đình càng mù tịt “Vì sao? Sư phụ nàng Diệt Tuyệt sư
thái và các sư tỷ muội đều lo cho nàng, đang tìm nàng khắp nơi. Muội nói tĩnh dưỡng, nàng bệnh à?”

Lộ Dao lắc đầu nhưng không trả lời:
“Trước mắt tuyệt đối không được để phái Nga Mi tìm thấy nàng, bằng không Kỷ cô nương gặp nguy hiểm rồi.”

Ân Lê Đình thấy sắc mặt nàng
nghiêm túc: “Tóm lại Kỷ sư muội gặp phải chuyện gì? Vì sao không thể nói cho phái Nga Mi? Thậm chí không thể về nhà?”

Lộ Dao than thở,
mấy lần muốn nói lại thôi, hồi lâu mới lên tiếng “Lục ca, muội là đại
phu. Nguyên tắc hành nghề của bọn muội là, đại phu không thể tiết lộ
bệnh tình của bệnh nhân và tất cả những gì có liên quan cho người khác
biết. Muội đã chẩn bệnh qua cho Kỷ cô nương, không thể nói cho huynh,
trừ phi Kỷ cô nương bằng lòng. Nếu như có người thăm dò bệnh tình của Du tam ca từ muội, muội cũng sẽ không nói. Sở dĩ nói cho huynh biết chuyện Phạm Dao, đó là vì dù sao môn phái hai người cũng đối chọi. Huynh giúp
muội đi hái thuốc, muội không muốn vì cái gọi là quy củ giang hồ mà
khiến huynh băn khoăn giãy dụa, như thế rất khó chịu… thành thử mới phá
lệ nói cho huynh biết. Nhưng mà Kỷ cô nương… e rằng không được.”

Ân Lê Đình nghe xong, gật đầu. Định nghĩa về y giả và chấp nhất với y đạo
của Lộ Dao, chàng hiểu và tôn trọng. Nhưng bỗng nhiên trong óc chàng lóe lên một tia sáng: thân thể Kỷ Hiểu Phù xảy ra vấn đề cần tĩnh dưỡng;
không dám về Kỷ gia và Nga Mi; hơn nữa tuyệt đối không được để người của phái Nga Mi biết, bằng không sẽ có nguy hiểm. Lòng Ân Lê Đình hơi lờ mờ hiểu ra điều gì đó nhưng nhất thời không nắm bắt được điểm mấu chốt.
Chàng cầm lấy chén trong tay Lộ Dao định đặt lên bàn lại, vừa quay người thì thấy song kiếm bị Lộ Dao tiện tay vất qua một bên. Ân Lê Đình cầm
chúng lên, cẩn thận treo trên đầu giường Lộ Dao. Sinh hoạt của Lộ Dao
rất tùy tiện, xưa nay chẳng cẩn thận giữ gìn đồ đạc của mình, trừ dược
phẩm. Thành ra vô số lần Ân Lê Đình thấy hai thanh bảo kiếm bị nàng vất
bừa bãi. Từ nhỏ chàng đã tập võ, trường kiếm sư phụ ban cho trước nay
luôn bảo quản kỹ lưỡng, thấy Lộ Dao như thế, thường hay thu dọn giúp
nàng. Nhất là gần đây có người nhiều lần đuổi giết nàng, kiếm này đặt ở
gần tầm tay mới tốt. Nhưng lúc này, Ân Lê Đình nhìn thanh kiếm trong
tay, một tia chớp xẹt qua trong óc, nhớ tới Lộ Dao từng cùng lão già kia so chiêu trên Hoàng Sơn cùng đoạn đối thoại khi đó. Lúc ấy Lộ Dao nói:
bốn tháng nữa, đến đồ tôn ông cũng có luôn. Còn nói: vì sao ta biết á?
Bởi vì lúc cô nương ấy mang thai, mạch là do ta bắt.

Tính thời
gian, vừa khớp. Ân Lê Đình nghĩ đến đây, tay run lên, Tình kiếm suýt nữa tuột tay rớt xuống đất, chiếc chuông ngọc nhỏ treo trên kiếm kêu lanh
canh hai tiếng, làm Lộ Dao sắp chợp mắt tỉnh lại.

“Lục ca, sao
vậy?” Lộ Dao khó hiểu. Xưa nay Ân Lê Đình luôn đi đứng khẽ khàng, tay
chân trừ lúc luyện công rất hiếm khi phát ra tiếng động.

Ân Lê

Đình vẫn kinh ngạc không thôi, chỉ cảm thấy mình suy đoán thật sự quá
hoang đường, nhất thời nửa chữ cũng không nói nên lời.

“Lục ca? Lục ca?”

Ân Lê Đình muốn mở miệng hỏi lại không biết nên hỏi thế nào. Phái Nga Mi
chàng quen thân nhất là Kỷ Hiểu Phù, bây giờ trong lòng có mấy phần suy
đoán nên thấy bất an. Nhưng nhớ tới vẻ mặt khó xử của Lộ Dao ban nãy
nhắc đến quy tắc hành nghề của y giả, biết nếu mình hỏi nữa, lộ ra vẻ lo âu tất nhiên sẽ khiến Lộ Dao khó xử. Thế nên chàng thoáng ổn định lại
khí tức, nhẹ nhàng vỗ vỗ Lộ Dao: “Tiểu Dao, huynh đi ra ngoài trước,
muội nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Nhưng ngoại trừ phương diện tình cảm nam nữ, Lộ Dao phản ứng chậm chạp ra, những việc khác trước nay nàng
cực kỳ nhạy cảm. Vừa rồi Ân Lê Đình động đến chuông kiếm, cùng vẻ mặt
sững sờ sau đó nàng nhìn thấy hết, hai người bên nhau bao lâu, quen
thuộc cỡ nào, thường hay đoán được tâm tư đối phương. Giờ Ân Lê Đình
muốn đi, nàng lại không chịu, túm tay áo Ân Lê Đình hỏi: “Lục ca, huynh… đoán được Kỷ cô nương nàng…?”

Ân Lê Đình quay lại ngồi bên mép giường, khẽ gật đầu, hai người nhìn nhau trầm mặc không nói.

Lộ Dao thở dài, nhìn Ân Lê Đình, nhẹ giọng: “Thật ra Kỷ cô nương là người
rất có chính kiến, muội tin nàng lựa chọn không sai, hơn nữa cũng có thể tự chăm sóc tốt bản thân. Chuyện này trong mắt các huynh, có lẽ… hơi
trái luân thường đạo đức nhưng muội cảm thấy so với mong muốn của Kỷ cô
nương, những thứ kia không quan trọng bằng, thế nên muội mới giúp nàng.
Lục ca, có phải… có phải huynh cảm thấy muội không nên làm thế?”

Trong mắt Lộ Dao hiện nét âu lo, với nàng mà nói, từng là một bác sĩ, trường
hợp như Kỷ Hiểu Phù nàng gặp nhiều rồi, cảm thấy chẳng có gì, huống chi
hai người Kỷ Hiểu Phù và Dương Tiêu hiện tại vốn là có tình cảm với
nhau, chẳng qua vì lập trường môn phái mà không thể bên nhau. Trong mắt
nàng, có đứa con cũng chẳng phải chuyện to tát gì. Nhưng nàng biết với
xuất thân của Ân Lê Đình, tiếp thụ giáo dục nhà Nho truyền thống, sợ
rằng chưa cưới đã bầu, loại chuyện này tuyệt đối không thể chấp nhận
được. Bây giờ mình lại muốn chàng giấu diếm dùm, với quan hệ giao hảo
trước nay của sư môn chàng và phái Nga Mi, quả thật làm khó người ta.
Ban nãy thấy vẻ mặt chàng rất khó coi, Lộ Dao cảm giác không biết nên
làm sao mới tốt, muốn khuyên chàng tiếp thu quan điểm của mình, nhưng
trong lòng cũng hiểu chuyện này khó có khả năng.

Không ngờ Ân Lê
Đình mỉm cười với nàng: “Tiểu Dao muội nghĩ nhiều quá, sao huynh lại tức giận chứ? Nghĩ lại thì, đổi lại là huynh cũng sẽ làm vậy. Dù sao nếu
chuyện này bị Diệt Tuyệt sư thái biết, sợ là tính mạng Kỷ sư muội rất
đáng lo. Huynh lo là Kỷ sư muội bị người ta ức hiếp. Nếu thật là thế,
huynh và nàng quen biết lâu nay, nhất định phải hả giận dùm nàng.”

Lộ Dao hoàn toàn ngớ người, nàng ra sức chớp mắt, nhìn Ân Lê Đình từ trên
xuống dưới, biểu tình kinh ngạc hết chỗ nói, không thể ngờ xuất thân
danh môn chánh phái điển hình như Ân Lê Đình có thể dễ dàng đón nhận
quan điểm của nàng.

“Lục ca, huynh… nghiêm túc chứ?” Lộ Dao hỏi
dò, đôi mắt đen tròn hình trái hạnh mở to, giống như con thú con nào đó
đang dè dè dặt dặt thăm dò thứ chưa thấy bao giờ.

Lần đầu tiên Ân Lê
Đình thấy dáng vẻ thế này của nàng, trong lòng chợt động, gần như vô
thức vươn tay sờ tóc tơ vương trên vành tai nàng, nơi đó có mấy lọn tóc
cong lên bất trị, giống như tính tình thường ngày của nàng. “Nghiêm túc, rất nghiêm túc.”

Lộ Dao không chú ý đến tay Ân Lê Đình, vì lời
chàng nói mà vui vẻ vô cùng: “Lục ca huynh có thể yên tâm, Kỷ cô nương,

kỳ thật cũng không tính là bị người ta ức hiếp. Cho dù là ức hiếp, áng
chừng cũng cam tâm tình nguyện bị ức hiếp. Hơn nữa có lão già Hà Tịch
kia xen vào, dựa vào gốc rễ sâu xa của lão và Nga Mi, muội cảm thấy qua
một thời gian nữa, sự việc còn chưa biết thế nào đâu!”

Ân Lê Đình gật đầu nói: “Dù gì Diệt Tuyệt sư thái cũng là sư phụ của Kỷ sư muội,
chuyện này có thể giấu được nhất thời nhưng trước sau gì cũng phải nói.
Huynh lo trước nay Diệt Tuyệt sư thái và Ma giáo có thù sâu như biển,
nếu biết…, chỉ mong bà ấy còn có thể nể tình quan hệ giữa Hà tiền bối và Nga Mi. Việc này khó giải quyết, hơn nữa là chuyện của phái Nga Mi, Võ
Đang chúng ta e rằng khó mà xen vào.”

Lộ Dao nhớ trong nguyên tác Kỷ Hiểu Phù đeo thân phận hôn thê của Ân Lê Đình trên người, Diệt Tuyệt sư thái còn có thể một chưởng đánh chết nàng, có thể thấy việc này quả
thật rất hóc búa. Bất quá ít nhất trước mắt nguyên bản câu chuyện liên
lụy cả ba người thì Ân Lê Đình đã không bị cuốn vào, nàng hơi an tâm,
không nhịn được nắm chặt tay Ân Lê Đình: “Lúc ấy muội cứ cho là lục ca
và nàng đính thân rồi, nên sợ chuyện này sẽ làm huynh đau lòng khổ sở.
Bây giờ ngược lại muội yên tâm được một nửa rồi!”

Ân Lê Đình cảm giác lòng bàn tay âm ấm, Lộ Dao cười tít mắt, trong lòng ngọt ngào, dịu dàng nói: “Tiểu Dao, muội chỉ cần nhớ kỹ ta và Kỷ sư muội là bằng hữu, có
tình hương hỏa.”

“Biết rồi biết rồi, không nên nói bừa tổn hại
danh tiết Kỷ cô nương.” Lộ Dao nhún vai “Có điều, lục ca, chuyện hôm nay khiến huynh và phái Nga Mi xung đột vẫn là vì người của Ma giáo. Muội…
ầy, tóm lại các sư huynh của huynh có trách, huynh nhất định phải nói
với họ đấy là ý của muội, hơ, muội thấy để muội nói thôi.”

Ân Lê
Đình mỉm cười: “Muội không cần lo. Chuyện hôm nay sư phụ và các sư huynh biết rồi cũng sẽ không trách huynh. Trước giờ sư phụ luôn dạy sư huynh
đệ chúng ta làm người, hành tẩu giang hồ tầm nhìn không thể hạn hẹp. Lần đó sau khi muội động thủ với phái Thiếu Lâm, sư phụ biết rồi, nhắc nhở
sư huynh đệ chúng ta, nhớ kỹ không thể tự cho mình là danh môn chánh
phái mà mượn cớ lạm sát người vô tội. Chuyện hôm nay Tiểu Dao muội xuất
phát từ tâm cứu người, nếu huynh khoanh tay đứng nhìn, chừng đó mới sợ
bị sư phụ sư huynh trách mắng.”

“Ầy, muội nói mà. Có sư phụ như
Diệt Tuyệt này là phiền nhất, vẫn là sư phụ huynh tốt, lòng dạ rộng rãi
chứa được vạn vật. Đổi lại là muội, bái sư cũng phải đi Võ Đang chứ
không đi Nga Mi.”

“Được rồi, Tiểu Dao, muội giày vò cả một ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”

Lộ Dao quả thật mệt lắm rồi, chuyện Kỷ Hiểu Phù cứ mãi canh cánh trong
lòng nàng. Một nửa là không muốn Ân Lê Đình đau lòng, một nửa là vì mong muốn của bản thân nàng, người yêu nhau có thể bên nhau, bây giờ sự việc giải quyết được quá nửa, trong lòng thoáng nhẹ nhõm. Nhất thời lại cảm
thấy mình làm việc này không sai chút nào, cảm thấy rất thành tựu.

Ân Lê Đình có phần lưu luyến rút bàn tay bị Lộ Dao nắm ra, đứng dậy nói:
“Huynh đi trước đây, muội ngủ một giấc cho ngon đi, chờ tinh thần khá
hơn lại nghĩ vấn đề khác sau.”

Lộ Dao gật đầu, nhìn Ân Lê Đình đi ra cửa, tự cởi áo ngoài, quấn mình trong chăn mềm, nháy mắt đã ngủ thiếp đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Được rồi, Phạm Dao tạm thời giải quyết xong, chương sau hai người có thể đi
ra dạo chơi rồi… Hàng Châu nhé… địa phương JQ tốt… lại nói năm ngoái tôi đi Hàng Châu một mình, chẳng trách không moi ra được tí JQ nào…

Vì sao Lộ Dao nói cho Ân Lê Đình biết bối cảnh của Phạm Dao? Nàng không
muốn Ân Lê Đình vì cứu Phạm Dao mà trong lòng có vướng mắc. Khuê nữ nhà
ta cân nhắc thật sự, bày tỏ hay không có gì quan trọng đâu? Cảm giác
ngẫu nhiên mới quan trọng, sẽ bắt đầu đứng từ góc độ đối phương, cân
nhắc vì đối phương…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.