Đọc truyện Địch Hậu – Chương 16
Cũng may Thôi Nguyên Bái tinh mắt nhìn thấy nàng đang đứng ở cửa Trích Hoa các, sắc mặt hơi biến, vội vàng khom người nói: “Bệ hạ, hoàng hậu nương nương tới”.
Khuôn mặt sững sờ, Nghiêm Tuyển ngẩng đầu lên nhìn về phía người đang đứng ở đó, bóng người đó vì có thai mà càng lộ vẻ đơn bạc.
“Hoàng hậu cát tường”. Những phi tần kia dù ánh mắt nhìn nàng khinh miệt nhưng vẫn phải bất đắc dĩ hành lễ.
Lạc Quỳnh Anh nhìn thẳng vào hắn, không hề giả vờ ngu nữa mà nhẹ nhàng nói: “Ta có lời muốn nói với bệ hạ”.
“Hoàng hậu nương nương đến vào lúc này không chỉ quấy rầy nhã hứng của bệ hạ mà sợ rằng còn chọc cho bệ hạ không vui. Nô tỳ khuyên nương nương một câu nên tranh thủ mà về Ngọc Ninh cung chờ đợi đi”.
Một phi tử to gan lên tiếng chế nhạo, do gần đây Nghiêm Tuyển không hề bước vào Ngọc Ninh cung, lại thêm chuyện mọi người xôn xao về nghiệt chủng trong bụng nên nàng ta khẳng định Nghiêm Tuyển coi vị hoàng hậu này là một sự sỉ nhục.
Sau một khắc, Nghiêm Tuyển thản nhiên nói: “Thôi Nguyên Bái, kéo nàng ta xuống, đánh 50 trượng, vả miệng 50 cái, sau đó đày vào lãnh cung”.
Sắc mặt của phi tử đó tái đi, các phi tần khác đồng loạt quỳ xuống, run lẩy bẩy.
“Hoàng thượng thứ tội, nô tì biết sai rồi, nô tì không dám…”. Phi tử bị Thôi Nguyên Bái gọi thái giám lôi ra ngoài nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định cầu khẩn.
Nghiêm Tuyển không thèm nhìn một cái chỉ liếc mắt nhìn một vòng các phi tần nói: “Tất cả mọi người lui xuống đi, sau này không có ý chỉ của trẫm thì không ai được đến Trích Hoa các”.
Tất cả phi tần trắng mặt, lần lượt làm lễ rồi lui ra.
Nghiêm Tuyển lặng yên trong chốc lát sau đó mới tiến lên nhìn Lạc Quỳnh Anh.
Ánh mắt của hắn nóng rực như lửa, vẻ mặt lại lạnh như băng làm nàng hoang mang.
“Bệ hạ…”. Nàng thấp giọng nói, ánh mắt như hồ nước xuân sáng rỡ.
“Thôi Nguyên Bái”. Nghiêm Tuyển bỗng nhiên chuyển mắt tránh ánh mắt của nàng, mi tâm nhíu chặt lộ vẻ không kiên nhẫn.
Không kiên nhẫn hay là… ghét bỏ?
Suy nghĩ này lướt qua đầu, lòng nàng như bị vò nát.
“Nô tài ở đây”. Thôi Nguyên Bái khom người.
“Ở đây gió lớn, ngươi mau đưa Hoàng hậu hồi Ngọc Ninh cung”. Nghiêm Tuyển nhìn hắn nhàn nhạt ra lệnh.
Lạc Quỳnh Anh rũ mắt, bàn tay trắng nõn xoa bụng theo bản năng, khóe miệng nhếch lên cười giễu.
Như thế xem ra ngay cả hắn cũng nghĩa rằng đứa bé này là con của Cảnh Thừa Nghêu.
Nếu như hắn đã ghét bỏ nàng như vậy thì cần gì phải đưa nàng về Kim Lương? Hay là, hắn hối hận? Nên mới lạnh lùng với nàng?
“Nương nương, ở đây gió lớn, người coi chừng phượng thể”. Thôi Nguyên Bái ở bên nhẹ nhàng thúc giục.
“Làm phiền Thôi tổng quản rồi”. Lạc Quỳnh Anh cong môi lại phát hiện ra nàng không thể cười nổi.
Nàng phải trách Nghiêm Tuyển dùng thái độ này đối với nàng sao? Không, nàng không thể trách hắn. Nếu không phải ban đầu nàng một mực muốn bỏ đi, còn làm cho hắn nghĩ rằng nàng yêu Cảnh Thừa Nghêu vào đêm mà nàng dâng mình cho hắn, đã sai lại càng thêm sai.
Nàng đã lựa chọn thoát khỏi hoàng thành này cùng Cảnh Thừa Nghêu nên cũng tự mình đẩy mình vào tình cảnh này. Yếu ớt xoay người đi, nàng muốn bước đi thật tự tin nhưng mỗi bước đi đều rất khó khăn.
Nàng không hề nhìn thấy, lúc nàng quay người Nghiêm Tuyển quay qua nhìn nàng, trong đôi mắt phương là sự đau xót, tha thiết nhìn nàng rời đi.
Hắn không dám nhìn nàng, chỉ sợ thấy vẻ tuyệt vọng của nàng.
Lúc đó hắn không cho nàng lựa chọn đánh ngất nàng, đưa nàng trở về Kim Lương, tất nhiên trong lòng nàng sẽ khó chịu.
Cảnh Thừa Nghêu làm như thế đã phản bội nàng, cô phụ nàng. Hắn sợ nàng không chịu được nỗi đau này mà làm điều gì đó ngốc nghếch nên đã phái một nhóm Ảnh vệ âm thầm bảo vệ nàng.
Hắn càng sợ, nàng sẽ đến trước mặt hắn, nói hắn thả nàng đi.
Hắn không làm được.
Kể cả hắn biết cầm tù nàng trong hoàng cung nàng sẽ không vui vẻ gì, ngay cả khi hắn biết trong lòng nàng không có hắn thì hắn vẫn không muốn buông tay.
“Bệ hạ, nô tài đã đưa nương nương về Ngọc Ninh cung nghỉ ngơi”. Thôi Nguyên Bái đã quay lại.
Nghiêm Tuyển rũ mắt, ánh sáng chuyển lưu trên khuôn mặt: “Khí sắc của Hoàng hậu thế nào?”.
“Bẩm bệ hạ, nương nương nhìn… có chút tiều tụy”.
“Đã phân phó ngự y bốc thuốc bổ và ngự trù chuẩn bị đồ ăn tốt cho nàng chưa?”.
“Tất cả đều tuân theo ý của bệ hạ, thỉnh thoảng các ngự y sẽ đến Ngọc Ninh cung bắt mạch cho nương nương, chuẩn bị một ít thuốc an thai. Nô tài lúc nào cũng coi chừng, bệ hạ yên tâm”.
“Ta biết rồi, không có gì thì ngươi lui ra đi, trẫm muốn suy nghĩ một mình”. Nghiêm Tuyển xoa xoa chân mày, giấu đi khổ sở và tự giễu.
Thôi Nguyên Bái mở mồm muốn nói nhưng lời nói lại nuốt về trong bụng. Ông không hiểu tại sao Duệ Đế rõ ràng rất quan tâm đến Hoàng hậu nhưng lại không đến Ngọc Ninh cung mà chỉ cho người đến chiếu cô Hoàng hậu. Chỉ cần người rảnh một chút là lại đến Trích Ngọc các gần Ngọc Ninh cung chờ đợi, thỉnh thoảng lại nghe Ảnh vệ bẩm báo về tình hình của nương nương.
Rốt cuộc đã hiểu lầm cái gì mà Hoàng thượng lại hành hạ mình như vậy? Thôi Nguyên Bái thở dài thay chủ tử, không dám nói thêm gì, hành lễ rồi lui ra bên ngoài coi chừng.
Đáy lòng khổ quả nhiên khổ không thể tả.
Nàng yêu nam nhân, mà nam nhân đó lại nghĩ rằng nàng yêu người khác, còn nghĩ đứa con trong bụng nàng là nghiệt chủng của người khác. Vì thế mà hắn chán ghét nàng, không muốn nhìn thấy nàng.
Trên đời này còn có gì khổ hơn? Lạc Quỳnh Anh cười khổ, khép chặt áo khoác ngoài, một tay nhấc cái đèn cung đình chậm rãi đi về phía nhà thủy tạ.
Vuốt những bụi bậm trên ghế ngọc thạch, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống dựa vào lan can đá. Nàng nhớ đến lúc trước âm thầm so chiêu với Nghiêm Tuyển ở đây, cười khẽ một tiếng.
Nàng không biết được, các đó không xa có một bóng người cao lớn mặc chiếc áo xanh thị vệ bởi vì tiếng cười mềm mại của nàng mà ánh mắt mềm hơn, tình triều cuồn cuộn trong lòng.
Lúc nãy ảnh vệ khai báo, nàng đuổi cung nhân, một mình đi về phía nhà thủy tạ gần lãnh cung. Hắn khát vọng muốn được gặp nàng, hắn cải trang thành Tần Duyệt ngày xưa để đi đến đây.
Ánh trăng sáng trong như xưa, như ánh sáng trân châu dịu dàng vây quanh người nàng. Nàng ngẩng đầu, một tay vuốt ve bụng, trên môi nở nụ cười đẹp động lòng người.
Vào lúc này nàng đang nghĩ đến người nào? Người có thể làm nàng nở nụ cười kia sẽ là ai?
Nghĩ điều đó, một sự chua chát xẹt qua trong lòng hắn. Nghiêm Tuyển nhắm hai mắt dưới lớp mặt nạ da người, tay nắm chặt thành quyền.
“Là ai ở đó?”. Trong chỗ tối vang lên tiếng động, Lạc Quỳnh Anh bỏ nét cười, đề phòng.
Nghiêm Tuyển suy nghĩ chốc lát rồi chậm rãi đi vào thủy tạ.
Lạc Quỳnh Anh vừa thấy khuôn mặt xấu xí đó ánh mắt ngẩn ra, tim cứng lại.
Tại sao hắn lại cải trang thành Tần Duyệt xuất hiện ở đây?
Hai người nhìn nhau thật lâu, ánh trăng chiếu rọi trên khuôn mặt của bọn họ, trong đáy mắt đều là sóng ngầm.
Sau đó, Nghiêm Tuyển nói với giọng ấm nhẹ: “Ta thấy cô nương suy nghĩ nhập thần nên không dám quấy nhiễu”.
Lạc Quỳnh Anh giật mình nhìn hắn, hốc mắt ẩm ướt: “Ta không thể một mình độc chiếm nơi này, tại sao lại gọi là quấy nhiễu ta? Ngươi đa tâm rồi”.
Bóng người màu xanh cao lớn đi gần về phía nàng, ngồi xuống ghế bên cạnh nàng. Tim nàng đập nhanh, nàng vội vàng rũ mắt giấu con ngươi.
Không phải là hắn không muốn nhìn thấy nàng sao? Không phải là hắn rất chán ghét nàng sao? Tại sao lại cải trang thành Tần Duyệt đến đây?
Mắt phượng tham lam ngắm nhìn dung nhan mỹ lệ kia. Nghiêm Tuyển biết hắn như thế là rất buồn cười, vì yêu thích nàng nhưng lại phải cải trang thành một người khác mới dám đến gần nàng.
Nhưng vì nàng, hắn không cần cả Đông Kỳ quốc thì ngại gì điểm đáng cười đó.
Chịu đựng khát vọng muốn chạm vào nàng, Nghiêm Tuyển khàn giọng nói: “Ta thấy cô nương cười rất vui vẻ, đang nghĩ đến người nào?”.
Không muốn buông tay, không muốn để nàng rời khỏi tầm mắt mình nửa bước. Biết rõ trong lòng nàng có người khác nhưng vẫn hỏi ra miệng.
Có lẽ hắn muốn chính tai nghe nàng nói một lần nữa, nàng không thương hắn, không muốn làm hoàng hậu của hắn. Khi đó hắn sẽ chết tâm, có thể buông tay.
Ánh mắt của Lạc Quỳnh Anh còn dịu dàng hơn cả ánh trăng, nhìn thẳng vào mắt hắn khẽ mỉm cười: “Ta đang nhớ đến phụ thân của hài nhi trong bụng ta nên mới cười vui vẻ như vậy”.
Nghiêm Tuyển mở to mắt, khuôn mặt cứng lại dưới lớp mặt nạ da người, hắn nhắm mắt, giọng nói cứng lại: “Thì ra như vậy, cô nương đối với phụ thân của đứa nhỏ rất nặng tình”.
Quả nhiên người trong lòng nàng nhớ đến không phải là hắn.
“Tần Duyệt, ta muốn nói chuyện xưa với ngươi, ngươi có bằng lòng nghe hay không?”. Lạc Quỳnh Anh thản nhiên cười nói.
“Ngươi nói đi”. Nghiêm Tuyển nén buồn bực, thái độ lạnh nhạt.
Lạc Quỳnh Anh không để ý, nói: “Trước đây rất lâu trong một tòa lãnh cung, có hai mẹ con nhà nọ. Sau đó khi cô con gái trưởng thành có rất nhiều ý tưởng xấu. Trong lãnh cung không có người quản lý, nếu như thường ngày không có chuyện gì lớn thì ai để ý bên trong này thiếu cái gì. Cho nên cô con gái thường xuyên giả trang thành cung nữ lén chạy ra khỏi cung”.
Mặc dù không hiểu vì sao nàng lại kể chuyện này nhưng vì nàng kể những chuyện xưa của nàng nên hắn vẫn lẳng lặng nghe nàng nói.
“Một lần tình cờ, nàng gặp được hoàng tử của một nước, tên hoàng tử đó đang đi du lịch, tính tình lại rất tốt, đối với nàng như vừa gặp đã quen, kết thành bạn thân. Sau đó trong cung có một buổi yến, nàng cải trang cho người bạn đó thành thái giám vào lãnh cung để mẫu phi nàng gặp được người bạn thân đó”.
Nghiêm Tuyển rũ mắt, ngực cứng lại. Hắn biết tên hoàng tử trong lời của nàng chính là Cảnh Thừa Nghêu. Lạc Quỳnh Anh thấy sự ghen tỵ trong đáy mắt hắn, khóe miệng giương lên: “Sau đó thì sao, người bạn hoàng tử đó yêu mẫu phi của nàng, trăm phương nghìn kế muốn đưa hai mẹ con nàng ra khỏi lãnh cung”.
Nghiêm Tuyển cứng đờ người.
Lạc Quỳnh Anh cười cười, tiếp tục nói: “Kết quả, không được mấy năm, nước diệt, lãnh cung cũng bị lật phá. Nàng cứ nghĩ rằng mình và mẫu phi sẽ được tự do, ai ngờ người diệt nước đó bức hôn muốn nàng làm hoàng hậu để áp chế thần dân quốc gia mình. Mẫu phi cũng bị bắt làm quan tỳ không biết bị đưa đi nơi nào.
“Vì muốn cứu mẫu phi ra, nàng giả thành kẻ ngu làm người ta chán ghét, thuận lợi lừa gạt được mọi người. Vị hoàng tử đó hao tâm tổn phí tìm cách liên lạc với nàng, lập ước hẹn, chỉ cần nàng nguyện ý thuyết phục mẫu phi cởi bỏ phòng bị trong lòng, tin tưởng hắn thì hắn sẽ giúp nàng rời đi. Đề phòng người ngoài sinh nghi dính họa sát thân lên người mẫu phi nên hai người rất cẩn thận không dám để lộ bất kì tin tức nào. Việc cứu người cũng rất cố kị, chia nhau mà tiến hành.
Nghĩ về quá khứ, quanh đi quẩn lại mấy lần, nàng vẫn trở về Kim Lương, trở lại nơi đã đoạt tự do của nàng, để nàng ở bên cạnh nam nhân mà nàng vô cùng chán ghét.
Số mệnh thật sự là huyền ảo, duyên phận trêu ngươi. Ngàn tính vạn tính cuối cùng vẫn bị tình yêu định đoạt.
“Vị hoàng tử kia như cha, như huynh trưởng của nàng, hơn nữa lại rất yêu mẫu phi của nàng nên nàng tin tưởng hắn là người duy nhất có thể làm mẫu phi hạnh phúc. Cho nên nàng tin hắn, nguyên ý giúp đỡ hắn vì nàng nghĩ rằng, giúp hắn là đang giúp mẫu phi của nàng”.
Nghiêm Tuyển trợn mắt khó tin. Nàng và Cảnh Thừa Nghêu tới bây giờ không phải là nam nữ tư tình! Người mà Cảnh Thừa Nghêu yêu là mẫu phi của nàng.
Không ngờ hắn thông minh một đời nhưng mà hồ đồ nhất thời. Vì đố kị ghen ghét mà không nhìn rõ những cái này!
“Sau đó… xảy ra rất nhiều chuyện mà nàng không thể tính đến, tỷ như, nàng bị tên phu quân xấu xa đùa bỡn, lại sinh ra những suy nghĩ khác về hắn. Nhưng bên cạnh tên phu quân xấu xa kia luôn có rất nhiều oanh oanh yến yến. Bên giường có người sao có thể ngủ yên? Từ trước đến giờ nàng không muốn hưởng phu quân chung với người khác. Cho dù có nhiều vinh hoa phú quý hơn nữa, nàng cũng không muốn”.
Trong nội tâm Nghiêm Tuyển khẽ động đưa tay đặt lên mu bàn tay nàng đang vịn trên lan can đá. Nàng khẽ run lên, giương mắt nhìn hắn.
Hắn vẫn không biết, hóa ra nàng không muốn làm Hoàng hậu Kim Lương là vì lí do này.
Nàng cười yếu ớt dưới cái nhìn của hắn, thấp giọng nói: “Từ nhỏ đã sinh trưởng trong lãnh cung, nàng đã từng thấy rất nhiều phi tần bị chết già trong lãnh cung. Nàng không muốn theo gót những người đó, càng không muốn ngày ngày đều tranh thủ tình cảm như những cô gái khác, cho nên nàng vẫn trốn hắn, nàng cảm giác nàng như một con chim bị tù, khát vọng muốn bay ra khỏi nhà tù màu vàng này”.
“Nhưng khi nàng phát hiện mình bắt đầu yêu người phu quân xấu xa kia, khát vọng trong lòng nàng từ từ thay đổi….”.