Đích Gả Thiên Kim

Chương 13: Khương gia


Bạn đang đọc Đích Gả Thiên Kim – Chương 13: Khương gia

Những ngày gần đây ở thành Yến Kinh đã xảy ra không ít chuyện, người kể chuyện ở tửu lâu bên đường hát lên đều tăng thêm vốn có rất nhiều.

Nói rôm rả nhất, vẫn là “ ban đêm ni cô xinh đẹp gặp gỡ khổ tăng, khỉ đuôi cong kinh động cuộc gió trăng”.

Mấy ngày trước, một đám quý nhân đi dâng hương ở chùa Hạc Lâm trở về, mang về một tin tức đáng sợ.

Trong chùa Hạc Lâm của núi Thanh Thành, đệ tử Liễu Ngộ mà chủ trì Thông Minh yêu thích nhất lại là một hòa thượng xinh đẹp, làm hại không ít phụ nhân ở gần đó, thậm chí ngay cả sư thái của am ni cô bên cạnh cũng không buông tha.

Phải biết rằng chùa Hạc Lâm là ngôi chùa có danh tiếng, rất nhiều phu nhân tiểu thư đều từng đến đây dâng hương cầu phúc, nghe tin bất ngờ này, nữ quyến đã từng đi dâng hương đều ngậm miệng không dám nhắc tới, sợ bị liên lụy làm tổn hại thanh danh. Có người thượng tấu việc này, sau khi Hồng Hiếu Đế xem xong tức giận, trừng phạt nặng một loạt nhân sĩ có liên quan. Thậm chí chùa Hạc Lâm nổi tiếng trăm năm cũng phải đóng cửa theo.

Lúc ấy có rất nhiều người chính mắt nhìn thấy tăng ni hẹn hò, nữ quyến không nói ra,nhưng bọn nam tử lại nói sinh động như thật rằng Tĩnh An sư thái tuổi trẻ mỹ mạo, coi đó là một chuyện phong lưu.

Nhưng mà chuyện phong lưu này, ngoại trừ chọc giận đến hoàng đế, còn dính dáng ra người không ngờ đến, đó là Khương Lê đích nữ của kinh thành thủ phụ Khương Nguyên Bách.

Tám năm trước, Khương gia nhị tiểu thư Khương Lê đẩy kế mẫu đẻ non, Khương Nguyên Bách phạt nàng đi từ đường tu thân dưỡng tính, từ đó biến mất trong tầm mắt của mọi người. Lần này Liễu Ngộ xảy ra chuyện, thế nhưng phát hiện ra Khương nhị tiểu thư lại ở trong am ni cô của Tĩnh An sư thái.

Cho dù Khương nhị tiểu thư có ác độc ương ngạnh như thế nào, đưa đến từ đường cũng thôi, dù là thật sự cạo tóc làm ni cô cũng không có gì đáng trách, nhưng lại đưa đến trong tay một yêu ni như vậy, chuyện này Khương Nguyên Bách làm không được thỏa đáng rồi.


Phu nhân của Thừa Đức lang Liễu Nguyên Phong đi Hạc Lâm tự dâng hương, ở am ni cô của Tĩnh An sư thái gặp được vị Khương nhị tiểu thư này, lúc ấy đã là đêm khuya, Khương nhị tiểu thư bị yêu ni làm khó dễ, quỳ gối ở Phật đường chưa uống một giọt nước. Trên bản tấu(sổ con) của Liễu Nguyên Phong cực có kỹ xảo, Khương Nguyên Bách nhân mạch đông đảo, khó có thể lay động, không tốt đắc tội, bản tấu này của hắn cũng không chút nào nhắc tới sai lầm của Khương Nguyên Bách. Trái lại nói tuy rằng lúc trước Khương Lê phạm sai lầm, nhưng tuổi nhỏ, huống hồ con không ngoan là lỗi của cha, làm sao có thể giao đích nữ thân sinh vào tay của kẻ không có đức hạnh,mặc cho tự sinh tự diệt. Quý Thục Nhiên thân là chủ hậu trạch của Khương Nguyên Bách, làm mẫu thân người ta thật sự quá mức hà khắc.

Vach tội Quý Thục Nhiên, cũng chính là vạc tội Quý gia, đánh vào mặt Quý Ngạn Lân. Bản tấu trong tối ngoài sáng đều là nói Quý Thục Nhiên vì báo thù riêng, không có ý tốt cố ý đưa Khương Lê vào trong tay Tĩnh An sư thái, bày mưu đặt kế đày đọa.

Vốn dĩ bản tấu này chỉ là một việc nhỏ, nhưng đương kim bệ hạ Hồng Hiếu Đế, cũng không phải là tiên hoàng hậu sinh ra, sau khi sinh hắn ra thân mẫu hắn đã chết, nuôi dưỡng trên danh nghĩa Hoàng Hậu. 

Hoàng Hậu có Thái tử, vô cùng chán ghét hắn, từ nhỏ tìm mọi cách làm khó dễ hắn. Sau này Hồng Hiếu Đế nhẫn nhục chịu đựng, ở trên con đường tranh đoạt quyền lực đã đi đến cuối cùng, mới đi đến vị trí hiện nay.

Bản tấu này của Liễu Nguyên Phong, lập tức làm Hồng Hiếu Đế nghĩ tới mình lúc trước. Thân mẫu(mẹ đẻ)mất sớm, kế mẫu (mẹ kế)khắc nghiệt, làm hắn lập tức sinh ra chán ghét với Quý Thục Nhiên giống như chán ghét tiên hoàng hậu, tâm không tự chủ nghiêng về phía Khương nhị tiểu thư có hoàn cảnh giống hắn. Lúc ở ngự thư phòng tìm Khương Nguyên Bách đến nói chuyện, cũng nhắc nhở vài câu.

Sau khi Khương Nguyên Bách đi ra ngoài ngự thư phòng, ra khỏi cung trở lại thủ phụ phủ, chuyện thứ nhất chính là sai người lập tức đón Khương Lê trở về Yến Kinh.

Quý Thục Nhiên nghe được tin này, vội vàng chạy đến, vào phòng liền hỏi: “Lão gia, làm sao đột nhiên đưa nhị tiểu thư……”

Khương Nguyên Bách đập bản tấu trong tay “Bốp” một cái lên trên bàn, Quý Thục Nhiên lập tức ngậm miệng, bà ta rất ít khi thấy dáng vẻ tức giận đến như vậy của Khương Nguyên Bách.


Khương Nguyên Bách quay đầu lại.

Tuy rằng đã là cha của mấy đứa nhỏ, sớm đã qua tuổi tứ tuần(40 tuổi), làm thủ phụ đương triều, ân sư của hoàng đế, tuy rằng Khương Nguyên Bách không anh tuấn tiêu sái như lúc trẻ, nhưng lại nhiều thêm sức hấp dẫn mà nam nhân thành thục mới có. Cộng thêm hiện giờ nói ông ta là văn thần đứng đầu cũng không nói quá, càng thanh cao như tùng, nho nhã điềm đạm.

Lúc này vẻ mặt ôn hòa của hắn trong ngày thường đã hoàn toàn không thấy, chỉ còn vẻ tức giận mà thôi.

“Hôm nay Hoàng Thượng triệu ta đến ngự thư phòng, tuy ở trong bản tấu của Thừa Đức lang Liễu Nguyên Phong không nói rõ tên ta, nhưng ta cũng bị liên luỵ.” Khương Nguyên Bách nói: “Đón Lê Nhi trở về, đây là ý của Hoàng Thượng!”

Quý Thục Nhiên lắp bắp kinh hãi: “Ý của Hoàng Thượng? Làm sao Hoàng Thượng sẽ tra hỏi loại chuyện này?”

“ Thân mẫu Đương kim bệ hạ không phải Thái Hậu …..” Khương Nguyên Bách chỉ nói một câu. Hắn là tiên sinh của Hồng Hiếu Đế khi còn bé, phụ tá(giúp đỡ) Hồng Hiếu Đế bước lên đế vị, dĩ nhiên vô cùng hiểu tính tình của Hồng Hiếu Đế, chỉ sợ việc lần này, vừa lúc động đến tâm sự của Hồng Hiếu Đế.

Không đón Khương Lê trở về không được, Khương Nguyên Bách thầm nghĩ, hoàng đế sớm đã không phải là tiểu hoàng đế mọi chuyện đều phải hỏi qua hắn. Sau khi làm hoàng đế cánh chim dần cứng cáp, cảm thụ tư vị uy quyền,thì càng không chấp nhận được cãi lời. Nếu Hồng Hiếu Đế đã tự mình hỏi đến việc này, tất nhiên là muốn Khương Nguyên Bách làm như vậy, nếu không làm, ở trong lòng Hồng Hiếu Đế, cũng chẳng khác gì kháng chỉ.


“Hơn nữa, Lê Nhi xác thật là nữ nhi của Khương gia ta.” Khương Nguyên Bách thở dài: “Vẫn luôn để nàng lưu lạc bên ngoài, không đành lòng. Phu nhân,” hắn nhìn về phía Quý Thục Nhiên, nhẹ giọng hỏi: “ Bà sẽ không trách ta chứ?”

Lúc này, ông ta lại khôi phục dáng vẻ ôn hòa trước kia, trong mắt ẩn hàm áy náy.

Quý Thục Nhiên mỉm cười, thuận thế dựa sát vào nhau, nói: “Lão gia đang nói lời gì vậy, coi ta là người tâm địa ác độc hay sao? Nhị tiểu thư là tiểu thư Khương gia, cũng là thân sinh nữ nhi của lão gia, lúc trước nhị tiểu thư còn nhỏ tuổi mới có thể phạm sai lầm, nhiều năm như vậy, ta đã sớm không để ở trong lòng. Lão gia muốn đón nhị tiểu thư, ta sai ma ma đi chuẩn bị vài thứ, cũng sớm chút dọn dẹp phòng ở.”

“Phu nhân chu đáo, thiên hạ không tìm không ra người thứ hai.” Khương Nguyên Bách ôm bà ta vào trong ngực thở dài.

“Những chuyện này đều là ta nên làm, chỉ là……” Giọng Quý Thục Nhiên có một chút cẩn thận lại có một chút sợ hãi, “Hy vọng có thể chung sống hòa thuận với nhị tiểu thư.”

Khương Nguyên Bách nghe vậy, nghĩ đến những chuyện 6 năm trước Khương Lê làm ra, không khỏi nhíu mày, trấn an Quý Thục Nhiên: “Hiện giờ nàng cũng không phải là tiểu hài tử, nếu lời nói cử chỉ còn không tốt, đương nhiên ta sẽ không dễ dàng tha thứ!”

Trấn an Quý Thục Nhiên vài câu nữa, Khương Nguyên Bách mới rời đi, chắc là đi sai người đón người về.

Khương Nguyên Bách mới vừa đi, Khương Ấu Dao dẫn theo nha hoàn xông vào, vừa vào cửa đã nói: “Mẫu thân, người có biết Khương Lê nàng……”

“Ấu Dao!” Quý Thục Nhiên quát nàng ta dừng lại, sai người đóng cửa sổ, mới trách mắng: “ Sao con lại lỗ mãng như thế!”

Khương Ấu Dao uất ức mở miệng: “Mẫu thân, không phải con lỗ mãng! Nghe nói phụ thân muốn đón Khương Lê trở về, xảy ra chuyện gì vậy, đang êm đẹp, sao đột nhiên lại nhớ đến đón nàng trở về?”


Quý Thục Nhiên nhíu mày: “Ấu Dao, ta đã nói với con bao nhiêu lần, đừng nhìn chằm chằm Khương Lê. Nàng chẳng qua chỉ là cây cỏ, sớm hay muộn đều bị dẫm chết, con là thiên kim tiểu thư dòng chính của Khương gia, cần gì so đo với nàng.”

“Nhưng mà……” Khương Ấu Dao không cam lòng còn muốn nói nữa.

“ Dù nàng thật sự quay về thì đã làm sao? Hiện giờ trong phủ này, nương con là người quản lý, nàng trở về có thể tìm được chỗ tốt sao? Lần này chẳng qua nàng gặp may mà thôi.”

“Nương có thể làm cho nàng không trở lại không?” Khương Ấu Dao tức giận hỏi.

Quý Thục Nhiên lắc đầu. Nếu chỉ là ý của người khác thậm chí là ý của Khương Nguyên Bách, đương nhiên bà ta có thể động chút tay chân, trên đường trở về kinh, sai người hạ sát thủ với Khương Lê, rồi nói rằng vận mệnh của Khương Lê không tốt. Đáng tiếc việc này ngay cả hoàng đế cũng đã hỏi đến, nếu trên đường xảy ra chuyện gì, toàn bộ Khương gia đều không thoát.

Chẳng những Khương Lê không thể xảy ra chuyện, còn phải tiếp đón thật tốt trở về, thậm chí phải rộn ràng náo nhiệt, cho Hồng Hiếu Đế xem.

Nghĩ đến thật làm người ta không thoải mái.

“Không sao,” Giọng Quý Thục Nhiên lạnh lùng nói: “Chẳng qua cho nàng sống nhiều thêm bảy năm, thì đã không biết trời cao đất dày. Nàng trở về cũng tốt, sau khi trở về, đương nhiên ta có cách trừng trị nàng.”

“Đến lúc đó, nàng sẽ không cảm thấy trở về kinh là một chuyện tốt nữa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.