Đọc truyện Dịch Dương Thiên Tỉ – Cậu Là Thần Tượng Của Tôi – Chương 7: Nắng ?????
Cái nắng thu nhè nhẹ lan tỏa khắp không gian. Bầu trời xanh trong, dịu mát đến kì lạ. Lòng người cứ thế mà thênh thang, vô hạn. Lam ngước lên, đưa tay mơn man những tia nắng. Lấp lánh, chói sáng đến kì diệu… Lam nhớ nhà.. ba, má, anh mọi người khỏe chứ???? rất nhớ con phải không???…..- Uầy!!!!!!
– Giật mình!!!!!! Cậu làm gì thế????? Lam bối rối vội lâu giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt.
-Cậu khóc à??????? Phong lo lắng
-Không có, tớ đau mắt thôi.
-Ừ, vào lớp thôi
-Ừm
* Tại phòng học *
-Cậu ấy đến từ Việt Nam sao???
– Cậu ấy có nói thành thạo tiếng Trung không vậy???????
-Trông cậu ấy trẻ con quá!!!!!!!!!
Tiếng xì xào cứ thế vang lên, Lam vẫn đứng yên trên bục giảng.
-Lớp trật tự!!!!! Lam, em giới thiệu đi. Cô chủ nhiệm lên tiếng
-Vâng,….chào các bạn, mình là Nhã Lam, thời gian tới mong mọi người giúp đỡ nhiều. Lam cười rồi cúi đầu chào hỏi.
Lam tự chọn cho mình chỗ gần phía cửa sổ, không quá ồn ào lại có thể thấy toàn cảnh sân trường….Nó chưa kịp lấy sách vở ra chuẩn bị cho tiết học thì cánh cửa bật ra nhẹ nhàng. Cậy ấy bước vào. Một khuôn mặt hoàn mỹ. Chiếc mũi cao thanh thoát….Ánh mắt mang lại cho người ta cảm giác thanh khiết, tươi mới nhưng lại có chút khó gần, lạnh lùng. Cậu dừng chân bên bục giảng. Cả lớp như vỡ ầm bởi tiếng hò hét của đám con gái. Chỉ có Lam là im lặng không nên lời.
– Xin chào mọi người, mình là Dịch Dương Thiên Tỉ, rất vui được làm quen với mọi người.
Thiên Tỉ nói xong liền lập tức cười. Đuôi mắt cong lên, ươn ướt long lanh sáng lạ. Đồng điếu hiện rõ trên má. Cậu ấy mang một vẻ đẹp rất đặc biệt vừa ngọt ngào lại vừa sắc lạnh…
Thiên Tỉ về chỗ, cậu đi lướt qua Lam. Tim Lam đập mạnh. Đúng như Lam nghĩ, Thiên chọn bàn cuối, cậu ấy không thích ồn ào. Thiên ngồi xuống. Tất cả mọi người đều đổ dồn vào hành động của cậu ấy, chỉ có Lam là lén lút đưa mắt nhìn trộm. Cậu ấy lại ngẩng lên, cười nhẹ với mọi người. Cảm giác gì thế này. Lam như trúng độc, quay thẳng người, tay vội lật liên hồi quyển sách.
-Như các bạn đã biết, Thiên Tỉ vốn rất nổi tiếng nhưng đến trường cậu ấy cũng cần khoảng riêng như chúng ta, cũng giao lưu, kết bạn vậy nên cô mong các bạn đừng làm phiền Thiên Tỉ. Đặc biệt không được vây bám, không đuổi theo, không xin chữ kí. Các em nhớ chưa???????? Cô sau một hồi im lặng cũng lên tiếng
-Dạ, rồi ạ!!!!! Cả lớp đồng thanh trừ Lam
-Nè, Lam!!!!! Cô bé bàn trên quay xuống;
-Hở??????
-Cậu có biết Thiên Tỉ không???
– Gì cơ??????
– Ở VN, cậu biết Thiên Tỉ không???
-À…ờ.. có…
– Ồ, xem ra Thiên Tỉ nổi quá phải không, à mình tên Nhật Hạ ^^
– Hì….tên cậu hay quá!!!!
-Lúc về cậu rảnh không, tụi mình qua chỗ này?
-Hả…Hả ơ ơ mình cũng không biết nữa… Lam hơi bất ngờ.
-Vậy nha!!! Nhật Hạ cười tươi rồi quay lên.
Lam thở phù, vô tình đưa mắt về phía Thiên Tỉ. Cậu ấy đang nhìn ra ngoài. Cậu ấy đang nhìn lên trời sao????? Cậu ấy thích nắng??????
Nắng hôm nay có chút đẹp hơn mọi hôm thì phải… Lam hoài nghi….Lam vốn chẳng tin vào nắng nhưng vì một người mà lại thấy nó đẹp hơn một chút.
Lúc bắt đầu Lam không hề biết sẽ có ngày này, thậm chí Lam còn chẳng dám mơ đến việc gặp cậu một lần. Mọi thứ đến quá nhanh…. nhanh như một cơn mưa rào mùa hạ. Phải chăng đến nhanh như vậy rồi sẽ đi nhanh? Lam không quan tâm. Chỉ biết giờ đây cậu ấy đang cùng Lam dưới một bầu trời, trong một thành phố, thậm chí Lam còn là hàng xóm của cậu, là bạn học cao trung…..
Là Lam may mắn hay định mệnh đã sắp xếp.
Nếu là may mắn ắt hẳn sẽ rời xa.
Nếu là định mệnh ắt hẳn sẽ khổ đau.