Đọc truyện Dịch Dương Thiên Tỉ – Cậu Là Thần Tượng Của Tôi – Chương 4: ”làm ơn đừng cho con gặp cậu ấy trong hoàn cảnh này”
Phải hơn 7 giờ tối Lam mới về tới nhà. Trời tối om đến nỗi nó không thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Vô nhà, nó rửa mặt rồi đi một vòng quanh nhà mới. Mẹ vừa chuẩn bị bữa tối vừa nói vọng ra:- Con đi tắm đi rồi tí nữa cả nhà mình qua nhà ông bà bên kia để cảm ơn. Suốt mấy năm bố mẹ đi vắng, ông bà đã giúp nhà mình trông coi nhà cửa đó.
-Dạ!!!!
Vào phòng, Lam chọn cho mình một chiếc áo phông trắng cùng với chiếc quần ngố thoải mái, tóc cột đuôi gà rồi xuống ăn cơm:
-Con xem kìa lớn rồi mà cứ ăn mặc như vậy?
-Có sao đâu mẹ thoải mái mà!!!!
– Kệ con bé nó thích mặc thế nào thì mặc, nó mặc đẹp nhỡ may anh nào hốt mất thì sao??? Bố nó bông đùa
-Bố này!!!!!! Con mới là học sinh cao trung thôi đó!!!
-À, thủ tục chuyển trường xong rồi đó, ngày kia con có thể đi học, tranh thủ ngày mai mà đi chơi cho biết đây biết đó.
– Vâng ạ!!!
-Cố gắng lên, trường này top 11 toàn quốc, vất vả mới thi được vào…
– Con biết rồi mà!!!!
– thôi ăn đi ăn đi rồi còn sang nhà ông bà….Mẹ nó thúc giục
Ăn tối xong, nó cùng ba má qua bên kia. Đó là ngôi nhà nhỏ làm bằng gỗ lợp mái lá, sân vườn rất rộng. Thoáng nhìn rất quen nhưng Lam không nhớ nổi là nó thấy ở đâu nữa.Lam đưa tay lên gõ cửa:
– Ông bà ơi!!!
Cánh của mở ra, trước mắt Lam là một cụ bà tóc đã bạc có khuôn mặt phúc hậu:
-Cháu tìm cháu trai ta à, nó không có ở đây đâu.
– Ơ dạ dạ ơ cháu cháu đi cùng ba má Minh qua đây ạ
– Ồ sao cháu không nói sớm. Bà cười rồi mở rộng cánh cửa để nhìn rõ hơn
-Mau vào, mau vào nhà sao không báo trước để ta làm cơm.
– Dạ nhà cháu vừa ăn rồi ạ – Mẹ nó nhẹ nhàng đáp
Lam theo vào trong nhà chào hỏi ông rồi ngồi xuống ghế nghe kể những câu chuyện ngày xưa của ba mẹ mà phì cười. Lam thấy mình thật ích kỉ, ở đây có bao nhiêu kỉ niệm đẹp của bố mẹ muôi như vậy mà nó ban đầu cứ khư khư không chịu. Nó chỉ nghĩ đến bản thân mình còn bố mẹ lại luôn nghĩ cho nó.
– Bác Dịch có hay về chơi không ạ??? Ba nó nỏi bà
Bác Dịch ư??? Trùng họ với cậu ấy này Lam nghĩ thầm
-Cũng thỉnh thoảng về, nhà nó lên Bắc Kinh bận rộn lắm. À mà 2 cháu chuyển đi không biết Dương Dương giờ là thần tượng rồi, đẹp trai lắm để bác lấy ảnh cho
-Ồ vậy ạ!!!!
Lam như đơ người Dương Dương,thần tượng, bác Dịch chả lẽ là cậu ấy. Không thể nào!!!!!!
-Oa thằng nhóc lớn nhanh quá, đẹp trai quá!!! Ba má nó thốt lên
-Lam con xem này đây là cháu của bà, cậu ấy bằng tuổi con.
-Lam
-Lam
-Lam
-Con không sao chứ????
-Dạ, con hơi mệt, con xin phép về trước!! Lam giật mình
– Ừ, chắc hôm nay bay mệt rồi con về trước tí ba má về sau
_ Dạ con xin lỗi ạ, cháu chào ông bà.
Lam lễ phép rồi chạy vụt ra ngoài.Lam cứ chạy mà không hề biết điểm dừng. Bầu trời đen xì như nuốt chừng lấy bóng hình bé nhỏ của Lam.Lam sao thế này???? Lẽ ra nó phải vui chứ, lẽ ra nó phải hào hứng khi nó là hàng xóm của cậu chứ??? Vậy mà giờ nó cư xử như một con ngốc. Phải chăng Lam sợ, Lam sợ tình cảm của mình đi qua giới hạn. Không được gặp cậu ấy mà nó đã thích cậu ấy tới mức chẳng đứa con trai nào có thể thay thế,cũng có thể làm cho Lam cười lại làm cho Lam khóc. Nếu được gặp rồi chắc chắn Lam sẽ đem lòng yêu thương cậu ấy, Lam sợ mình lại đau lần nữa bởi vì sau cùng cũng chỉ có mình Lam đơn phương. Lam dừng lại, mồ hôi ướt đẫm áo, ngước lên nhìn bầu trời:
Làm ơn đừng cho con gặp cậu ấy
Làm ơn để con gặp cậu ấy với vị trí là 1 fans với thần tượng
Nếu như vậy trong vạn người yêu thương cậu ấy, cậu ấy sẽ không thấy con