Bạn đang đọc Địa Ngục Thời Gian: Chương Q.2 – Chương 30: Đó không phải tình yêu?
– Bắt nó lại!
Zero sau khi hoàn hồn thì lập tức chỉ tay về phía tay vệ sĩ, cùng mấy gã bảo vệ đang chạy tới, ra lệnh đuổi theo. Song lúc này Emily, không, phải gọi là sát thủ mới đúng, đã biến mất không còn chút dấu vết, chỉ còn gã đồng bọn mặc vest lúc này đang lăn lộn trên nền nhà. Cô em gái của Zero lúc này cũng đã chạy tới bên cạnh anh trai.
– Anh không sao chứ?
– Anh..không sao, không sao, cám ơn em. Cũng may mà có…
Zero lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, đoạn quay ra tìm Hoàng, song bỗng đờ người ra vì chẳng thấy gã đâu.
Hoàng lúc này đã bị Sterling kéo ra một chỗ cách đó khá xa. Cô dẫn hắn tới gặp hai gã đàn ông, một lùn một béo, đều là người da trắng. Hoàng bắt tay với họ theo xã giao, ngồi nói mấy chuyện không đâu vào đâu, thế mà cũng phải mất tới mười lăm phút. Sau khi tiễn họ đi, hắn mới hỏi Sterling:
– Cuộc họp kết thúc rồi à?
Sterling gật đầu:
– Gã béo đội mũ nồi tên Takeshi Shita, là một người quen của tôi, hoạt động trong giới buôn lậu vũ khí ngầm của tỉnh Shihai. Ông ta đã hứa sẽ trở thành đối tác cung cấp vũ khí lâu dài cho chúng ta. Còn gã lùn mắt híp để râu là Park Chun Hee, CEO tập đoàn HEX, chuyên đào tạo và cung cấp lính đánh thuê. Em đang thực hiện một hợp đồng với bên gã, mượn khoảng một trăm người để sử dụng trong thời gian tới, cùng với một lượng lớn vũ khí…
– Một trăm người? Là để…
Hoàng nhíu mày. Hắn biết mục đích của Sterling, sắp tới chính là lúc thị trận Một Sừng sẽ có một trận gió tanh mưa máu, trận chiến này trực tiếp liên quan đến vận mệnh của hắn, cũng là một thời cơ trời cho để khẳng định thế lực. Một trăm lính đánh thuê thiện chiến…phải thừa nhận rằng, đó sẽ là một trợ lực vô cùng lớn. Đó là điều không thể phủ nhận, nhưng…
…Rồi đây sẽ có bao nhiêu quỷ sai nữa phải chết?
Hoàng khẽ thở dài.
Sterling còn giục Hoàng rời khỏi đây để tới gặp mặt xã giao với mấy người nữa, lần này toàn là người làm chính trị, song hắn nhớ vẫn chưa chào Zero một câu nên quay lại. Song còn từ xa, hắn đã thấy một đám đông khác đang vây quanh chỗ của Zero. Lòng hiếu kỳ nổi lên, Hoàng len vào trong, và bắt gặp một người quen, đó là Arteta.
Lúc này, Arteta đang ở giữa đám đông, hai tay ôm lấy gã sát thủ vừa mới đâm lén Zero, đang tranh luận cái gì đó, trước sự khích bác và ngăn cấm của không ít người. Những người này rất dễ nhận ra, đều là thủ hạ của gã đàn ông người Pháp vừa mới chết hụt cách đó mới hơn chục phút.
Hoàng thấy thế thì lôi Zero ra một góc hỏi:
– Có chuyện gì thế?
– A, Hoàng, người anh em đây rồi. Zero thấy Hoàng thì mắt sáng lên, hồ hởi vỗ vai gã: – Đi đâu thế? Tôi cứ tưởng cậu bỏ về rồi. Chuyện vừa nãy cám ơn nhiều nhé, tí nữa nhất định phải đi uống rượu với tôi đấy. Không được trốn đâu, tôi đã đặt tiệc rồi…mẹ nó chứ, hóa ra là một bọn. Chúng đã lên kế hoạch hết sức tinh vi và hoàn hảo. Con nhỏ tên Helena đó giả vờ đau bụng để dụ một vệ sĩ của tôi đi, để đứa còn lại tìm cơ hội hạ thủ, chưa kể gã đồng bọn kia nữa!..
-..Lúc nãy thật nguy hiểm, may mà có cậu, không thì..Zero mỉm cười rạng rỡ: – Cám ơn nhé. Bây giờ thì chuẩn bị đi nhậu thôi, phải ăn mừng mới được.
– Được rồi, được rồi, chỉ là may mắn thôi mà. Hoàng ngắt lời gã: – Nhậu để sau đi. Thế đang có chuyện gì vậy? Cô gái kia là sao? sao mọi người cứ vây quanh cô ta?
– À..Zero nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ độc ác: – Cô ta à, cậu hỏi làm gì? cũng chẳng hiểu sao nữa, cô ta vốn chẳng quen biết gì với tôi, vậy mà đột nhiên ban nãy lại nhảy vào khi người của tôi định giải gã kia đi tra hỏi, cứ nhất quyết đòi mang hắn đi bệnh viện chữa trị. 90% cô ta là đồng bọn của gã. Tôi đang định giải cô ta đi luôn một thể, cũng không phải nhân vật tai to mặt lớn gì, chỉ là một bác sĩ cỏn con thôi.
Nhìn lại, quả thật bây giờ Arteta đã đang bị hai gã đàn ông lôi đi trong trạng thái không tình nguyện. Mặc dù vậy, cô vẫn cương quyết giữ vững lập trường của mình, trong vai trò một bác sĩ. Và người bệnh ở đây chính là gã đàn ông mặc vest đâm lén Zero ban nãy.
Gã đó thì Hoàng biết. Đòn vừa nãy của hắn không hề nhẹ, chẳng những bẻ gãy tay phải mà còn khuyến mãi nguyên một cú húc cùi chỏ vào bụng dưới. Hoàng không dám chắc, người này sau khi lãnh trọn một đòn phản công toàn lực của hắn thì có thể sống được nữa hay không. Chỉ xui xẻo cho gã vì đụng vào Hoàng đúng lúc hắn còn chưa vận dụng thành thục sức lực của bản thân.
– Các ông không thể đưa người này đi. Nội tạng của người này bị thương rất nặng, nếu không được điều trị gấp, ông ta sẽ chết. Sẽ chết, sẽ chết đấy. Các ông cứ như thế mà đứng nhìn một người sắp cận kề cái chết à? Các người có hiểu tôi nói gì không hả?
Arteta giữ chặt lấy gã đàn ông đang nằm bất động rên rỉ trong lồng ngực, song rất nhanh bị hai gã vệ sĩ lực lưỡng kéo ra xa. Đứng cách đó không xa là Leo, lúc này cũng chỉ biết bất lực vì không tài nào khuyên giải được người yêu.
Hai mắt nheo lại, hết nhìn Arteta rồi lại tới Leo, Hoàng khẽ cắn môi. Hơn ai hết, hắn biết rõ nguyên nhân tại sao. Đó cũng là lý do mà Arteta trở thành mối tình đầu của hắn, sau nhiều lần tiếp xúc trong bệnh xá trung tâm thị trấn Một Sừng.
Một bác sĩ hết lòng vì bệnh nhân, luôn đặt nặng mạng sống của từng quỷ sai, coi mỗi bệnh nhân như người thân của mình, không phân biệt thân phận, địa vị cũng như giàu nghèo.
Người đã dành tặng hắn nụ cười đẹp nhất, chịu ngồi hàng giờ tâm sự cùng hắn, người duy nhất thức trắng bốn đêm chăm sóc cho hắn lúc bị bệnh sốt cao hành hạ…khi hắn còn là một quỷ sai mới chân ướt chân ráo tới địa ngục tầng mười chín, chẳng quen biết một ai.
Những kỷ niệm đó, hắn sẽ không bao giờ quên. Nụ cười đó, hắn sẽ không bao giờ quên. Song đó dường như không phải là tình yêu, hoặc giả đó chỉ là ảo tưởng của một mình hắn. Hoàng nhận ra sự thật phũ phàng ấy qua cái cách mà Arteta nhìn Leo, nó hoàn toàn khác lạ khi cô nhìn hắn.
Có lẽ trong mắt cô ấy, hắn vĩnh viễn cũng chỉ là một bệnh nhân cần được chăm sóc mà thôi.
Hoàng khẽ nhắm mắt. Hắn thấy lòng khó chịu như bị kim đâm.
– Này, còn định để cô ta làm loạn đến bao giờ? Zero hét lên, chỉ tay: – Mau đem thằng kia đi, cả cô ta nữa. Mau!
Hoàng nắm lấy bả vai của Zero kéo lại.
– Có việc gì vậy?
– Để cho cô ta đi đi, Zero. Tôi đảm bảo cô ta không có liên quan gì với lũ người ám sát cậu đâu.
Zero nhìn hắn ngạc nhiên. Gã nhìn Hoàng với ánh mắt rất lạ, song chỉ hỏi lại đúng một câu:
– Cậu chắc chứ?
– Chắc chắn.
– Người quen của cậu à?
– ….Không.
————————————–
Tối đó, Hoàng uống một bữa rất say, mãi tới hai giờ đêm mới về. Sterling đã về trước từ mười một giờ. Zero vốn tính mời Hoàng về chỗ gã đánh thêm một trận nữa, nhưng hắn từ chối.
Quả thực Zero không phải là một nhân vật đơn giản. Hắn ta là con trưởng của một trong số năm ủy viên thường trực của Đảng Dân Chủ, trên lại có một vị chú ruột là thiên sứ có địa vị tương đối cao trên thiên đàng, gia thế rất hùng mạnh.
Do Đảng Dân Chủ chính trị hiện đang tương đối bất ổn, các vụ thanh trừng lẫn nhau xảy ra liên miên, Zero cũng không thoát khỏi vòng xoáy đó, trở thành một quân cờ trên bàn cờ chính trị. Vốn dĩ việc bảo vệ an toàn cho cậu con trưởng này được bố trí rất kỹ càng, song thật không thể lường trước được, đối phương lại lợi dụng cuộc họp này để ra tay. Đây là một kế hoạch tính toán rất hoàn chỉnh và có chuẩn bị kỹ càng từ trước, bởi số lượng khách mời tham gia hội nghị Q-x là rất hạn chế, thế nên mặc dù là con ông lớn, song Zero cũng chỉ được mang nhiều nhất là hai vệ sĩ đi theo tháp tùng.
Đời người quan trọng nhất là mối quan hệ. Giàu vì bạn, sang vì vợ. Ngay từ khi biết gia thế của Zero, Hoàng đã hiểu, đây là một mối quan hệ đáng để đầu tư.
Đêm nay, Hoàng uống rất nhiều, song hắn vẫn rất tỉnh táo. Không hiểu sao, dù đã nốc rất nhiều rượu, song đầu óc hắn không những chẳng mơ màng, mà còn ngày càng tỉnh táo, chỉ có bàng quang là chịu khổ.
Hoàng không khỏi chán nản, chẳng lẽ bây giờ hắn đã mất cả cái quyền được say?
Hắn nhớ đến Oha. Rồi tự trách bản thân. Không biết bây giờ cô nàng trẻ con ấy đã khỏe chưa? Không được rồi, hắn phải đến bệnh viện ngay. Bỏ mặc Oha ở đó gần ngày trời, hắn thật quá vô tâm, mặc dù sự có mặt của hắn cũng chẳng giúp thêm được gì.
Nhưng cứ nghĩ sẽ phải gặp một người ở đó, bước chân của hắn lại chùng xuống.
Đưa chai lên nốc một ngụm rượu, Hoàng thần người một hồi. Tiếp đó, hắn rời đường lớn, đi vào một con ngõ nhỏ tối tăm, rồi đột nhiên biến mất ở khúc rẽ.
“Ủa? Hắn đâu rồi?”
Ngay sau khi bóng Hoàng biến mất ở góc rẽ, một bóng người xuất hiện, nét mặt lộ vẻ bối rối, song điều đó được bóng đêm che khuất rất hoàn hảo. Hóa ra, người này đã theo dõi Hoàng từ nãy tới giờ. Đó là một người mặc áo thun, quần bò, mặt che khăn. hắn ta theo dõi Hoàng từ khi nào? Và tại sao?
– Bám theo tôi nãy giờ không mỏi chân sao? Tôi thì mỏi lắm rồi đấy.
Bóng người đó giật mình, quay ngoắt lại về phía sau lưng, nơi phát ra tiếng nói, song lại chẳng thấy gì cả ngoài bức tường với dòng chữ quảng cáo ” KCBT liên hệ: 0873xxxxxxx” nham nhở.
– Đây cơ mà. Nhìn đâu đấy?
Người đó quay ngoắt lại, hai mắt lộ vẻ kinh ngạc. Bởi kẻ mà hắn theo dõi nãy giờ đang đứng chễm chệ trước mặt, một tay tu chai rượu, mắt nhắm tịt, dường như nãy giờ chưa hề di chuyển một phân nào.
– Còn rượu không?
Hoàng vứt cái chai xuống góc đường, thở ra một hơi đầy mùi rượu.
– Khá lắm. Tôi vốn biết cậu chẳng phải người đơn giản, nhưng không ngờ lại khá đến thế. Danh Ác bậc bốn? Không..tốc độ này…không phải là thứ mà một Danh Ác bậc bốn có được. Đến ngay sát thủ ám sát thiếu gia Zero cũng đã là một Danh Ác bậc bốn có tiếng…vậy mà không chịu nổi một chiêu của cậu. Rốt cuộc cậu là ai?
Hoàng nghe chất giọng ồm ồm thì đoán sơ qua giới tính của đối phương, hắn lắc lắc đầu, cũng chẳng buồn đáp lại, cho tay vào túi rồi cứ thế quay lưng đi.
– Anh đi đâu? Sao không trả lời câu hỏi của tôi?
Hoàng dừng bước.
– Anh kia, anh có phải bố mẹ tôi không?
– ..Tất nhiên là không. Gã đàn ông ngần ngừ đáp.
– Anh có phải anh em, cô dì chú bác hay bạn bè của tôi không?
– Không.
– Anh nhất định không phải người yêu của tôi rồi, vì tôi không gay. Anh cũng chả phải là bố mẹ tôi, cũng chẳng phải anh em bạn bè của tôi, vậy thì tôi đi đâu, có liên quan quái gì đến anh? Hoàng bực mình nói, sau đó quay lưng đi một mạch, không quên bỏ thêm một câu: ” Đồ điên”.
Hàng lông mi của người lạ nhíu lại vì tức giận. Hàng lông mày dài và mỏng đó nhăn lại, sau đó giãn ra, vì chủ nhân của chúng đã tìm ra cách giải quyết. Muốn tìm hiểu thực lực của đối phương, trực tiếp ra tay còn không phải là nhanh nhất sao?
Hắn tự tin rằng, đối phương tuy rằng có tốc độ rất đáng nể, song đó có lẽ chỉ là mặt trội nhất mà thôi, còn về thực lực, cùng lắm cũng chỉ có thể liệt vào cuối danh sách những Danh Ác bậc ba. % xảy ra của điều này là rất ít, nhỏ hơn 1%, bởi danh sách những Danh Ác bậc ba tại địa ngục tầng mười chín gã thuộc nằm lòng, thậm chí quen mặt đến một nửa, và quan trọng nhất là, trong đó không có người đàn ông da vàng nào trẻ tuổi như gã này cả.
Nếu chỉ có tốc độ, tuyệt đối không thể thoát khỏi bàn tay hắn. Cho dù có là Danh Ác bậc ba thì cũng vậy, hà huống chi, trong số những Danh Ác bậc ba, hắn lại là người xếp ở vị trí đứng đầu.
Thế nhưng, cuộc đời đâu phải là một bài toán đều luôn có lời giải trước.
Người lạ mặt khẽ lắc mình, rồi biến mất.
“RẦM””
– Buồn chán.
Cuộc giao đấu kết thúc vô cùng chóng vánh.
Vẫn như lần trước, hắn lại một lần nữa không nhìn rõ được cái gì vừa mới xảy ra, cho tới lúc cả người bị gã đàn ông mặt mũi bặm trợn kia nâng lên, dính chặt vào tường.
Một tay Hoàng bóp chặt miệng kẻ lạ mặt vừa mới trắng trợn đánh lén mình, đẩy gã dính sát vào tường, tay còn lại cho vào túi lấy điếu thuốc lá lên ngậm. Vừa đúng lúc hắn muốn tìm một chỗ để trút nỗi bực tức trong lòng. Rắc một tiếng, tường đổ, gạch vỡ. Trận chiến mang tính chất thăm dò mới nổ súng đã kết thúc nhanh như điện xẹt.
– Có bật lửa không?
Nhìn nhìn xung quanh, thấy túi áo ngực của đối phương hơi cộm lên, Hoàng liền đưa tay còn lại vào lục tìm, với hy vọng tìm thấy một cái bật lửa. Có lẽ tám chai bia và hai chai rượu mới nốc đã có chút tác dụng, hắn thậm chí hồn nhiên không nhớ tới khả năng “tự tạo tự xài” lửa của bản thân.
Thấy cánh tay kia thò vào túi áo ngực, đôi mắt to tròn sau lớp khăn che mặt bỗng trừng lên giận dữ. Không biết có phải trùng hợp không, mắt trái của Hoàng cũng giật giật.
– Sặc, có ngực..?