Bạn đang đọc Địa Ngục Thời Gian: Chương Q.1 – Chương 21: Bị Trục Xuất
Trên suốt đường về, Hoàng im lìm không nói câu nào. Oha có vẻ như vẫn chưa ngủ đủ, sau khi rời khỏi quán, cô lập tức chui vào trong quan tài, sau đó không có động tĩnh gì nữa. Ninh Sạn Yêu Nhiên thì vẫn không nhanh không chậm theo sau hắn.
-Cô có thể bám theo tôi nếu thích, ok? nhưng nói trước là tôi sẽ không lo bất cứ chi phí nào về ăn, mặc, ở cho cô đâu.
Hoàng nhún vai nói. Không phải là hắn keo kiệt, mỗi một chuyến truy quét thiên đàng đều có ột khoản lệ phí đi đường. Số tiền này một phần Phúc đem chia ỗi người trong đội, còn đâu giữ lại làm quỹ. Số tiền mà Hoàng được phát đã tiêu vào tải chuối ở nhà hơn ba phần tư rồi, làm gì còn dư mà bao thêm một cái miệng ăn. Đó là chưa kể nếu như chiến dịch lần này kéo dài mà nói, khả năng hắn phải ra đường ăn mày hoặc chìa tay xin xỏ người khác trong đội là rất cao.
-Xì. Ninh Sạn Yêu Nhiên bĩu môi:- Tiền hả, cần bà cho vay không?
Hoàng hừ một tiếng, hắn ghét nhất là bị người khác lên giọng dạy đời. Hắn thầm nghĩ, tốt nhất là nên tìm cách tống cổ cô nàng này đi càng sớm càng tốt. Để cô ta ở gần..có khi chết lúc nào cũng không biết! Haiz, sao cùng là đàn bà con gái mà người với người lại khác nhau đến thế chứ, thật không bằng một góc Arteta của hắn.
Nghĩ đến Arteta, Hoàng lại thấy bồi hồi trong dạ. Không hiểu sao, hắn bỗng nhiên thấy nhớ cô đến quay quắt. “Đúng rồi, tối nay mình vẫn nhắn tin chúc cô ấy ngủ ngon..” Hoàng vỗ đầu vẻ hối hận. Thôi được, giờ muộn rồi, đợi sáng sớm mai nhắn chúc ngày mới tốt lành thay vậy.
“Cạch”
Hoàng bước lên trên hành lang. Hắn thấy phòng của Andrea Hương vẫn còn ánh đèn thì lạ lắm. Bây giờ đã là nửa đêm rồi mà, cô ta không ngủ đi cho sớm chợ mà còn làm gì vậy?
Rồi Hoàng nghe thấy tiếng hét, dù rất nhỏ. Hắn sầm mặt xuống, đi tới trước cửa phòng lúc này đang mở hé nhìn vào. Mặc dù việc này hơi thiếu tế nhị, thế nhưng để không phụ lòng Arteta giao phó, hắn nhất định phải đảm bảo không có chuyện gì xảy ra. Hoàng nghĩ đến đây thì lại càng yên tâm..nhìn trộm, cứ như là việc này là rất danh chính ngôn thuận vậy.
Hoàng híp một bên mắt nhìn vào. Trong ánh đèn mờ mờ song lại “sáng đúng nơi cần sáng”, tất cả những gì hắn thấy là một bộ ngực đồ sộ với eo lườn hằn lên dây áo nịt. Rất tiếc là Andrea đang ngồi ở ghế nên bàn trang điểm che lấp bớt người cô. Thoang thoảng đây đó, mùi nước hoa và mùi thịt da xé gió làm hắn hơi ngây ngất.
Bây giờ Hoàng mới để ý, vòng một của Andrea thực ra cũng không đến nỗi “sân bay” như hắn nhầm tưởng. Cô có vẻ khỏe mạnh nên hơi thở dồn đầy. Những lần như thế, ngực Andrea cứ nhấp nhô như sóng cuộn, vải lụa xô lệch đùn cao làm cặp đào nẩy nờ cứ nổi duềnh lên chót vót. Thậm chí Hoàng còn nhìn rõ cái áo nịt nhô lên hụp xuống xao động trông rất là dễ thương.
” Hê.”
Hoàng giật thót quay đầu lại. Ninh Sạn Yêu Nhiên đứng đằng sau hắn không xa lúc này đang khoanh tay nhìn hắn vẻ khinh bỉ. Hoàng lập tức xấu hổ đỏ mặt, hôm nay hắn bị gì thế này, tự nhiên lại đi..thế rồi, khi hắn định bỏ đi thì một tiếng nói vang lên bên trong khiến Hoàng phải dừng chân lại:
– Anh thấy em nói có đúng không? Em là nghi nó có ý đồ gì với em lắm.
– Thằng Hoàng đó hả?
Hoàng khựng lại, dán tai vào tường nghe ngóng. Có giọng đàn ông vừa trả lời, người này hắn biết. Là Tôn Nam.
-…Chứ còn gì nữa.
Hoàng nhìn vào từ khe cửa. Andrea ngồi và xê dịch cái ghế xoành xoạch tới gần giường. Nương qua ánh đèn, thậm chí có lúc Hoàng còn nhìn thấy rõ những sợi lông tơ mịn bám đầy theo cánh tay cô như giát kim cương óng ánh.
-Tên đó..từ lúc tới đây lúc nào cũng cứ bám theo em như hình với bóng, ghê quá à. Andrea Hương ngả vào lòng Tôn Nam, mặc ột bàn tay của hắn thoải mái du hành trên mông. Gã mập Tôn Nam cười hi hí hai tiếng, sau đó chúi đầu vào vạt áo của cô nàng, cái vạt áo hơi rộng làm cái áo nịt xô đẩy hở ra, nhìn thấy nguyên một vòng tròn bầu bĩnh lùm lùm coi thiệt đã. Nhìn tình hình này thì xem ra quan hệ của cả hai đã tiến triển đến mức độ vô cùng thân mật rồi.
– Thì em cứ làm ra vẻ bình thường..Thư Lệ về rồi, hắn dẫu có gan cũng chẳng dám xí xớn đâu. Hơn nữa còn có anh ở đây nữa cơ mà.
Tôn Nam vỗ bụng cười nói, tất nhiên là không quên tiếp tục hành trình sờ soạng. Một tay xoa bụng, tay kia thì ung dung lần lên trên. Lúc này cái áo lót ren của Andrea đã bị hắn gỡ xuống, một bộ ngực tuyệt hảo, không xệ, không nhăn và thu lu như khóm nấm tuyệt vời hiện ra. Mỗi tội nơi đó hơi thiếu ánh đèn nên Hoàng mặc dù căng mắt cũng nhìn không rõ lắm.
-Khiếp. Andrea Hương véo yêu một cái vào tai gã:- Nói thì hay lắm ế, thế ai trưa nay chưa gì đã cuốn gói chạy mất biệt thế, còn chả bằng một góc của nó nữa là.
-Ha ha ha…
Tôn Nam đuối lý nên cười trừ, dùng “hành động” thay cho lời nói. Andrea Hương thì rên không ra rên, nín không ra nín. Cô ta cứ thỉnh thoảng lại trườn lên như con rắn, rên rỉ thầm thì cái gì đó mà Hoàng nghe không rõ, có lúc lại quặn mình lên ư a, tựa bị ai ngắt véo.
-Mà đúng là nhìn mặt hắn sợ thiệt, trông còn ghê hơn cả đao phủ nữa. Từ lần đầu gặp em đã thấy ác cảm rồi. Cứ mỗi khi hắn liếc nhìn là em lại thấy rùng mình. Em nghe Arteta kể rằng dạo này hắn còn đang theo đuổi cô ấy nữa. Buồn cười chết đi mất.
-Thế à? Vậy Arteta nói sao?
-Còn sao nữa. Cô ấy đem chuyện ấy ra kể với em. Có hôm cô ấy nhận lời hẹn với hắn, sau đó cho leo cây, vậy mà hắn còn đứng chờ ở đó tới năm tiếng đồng hồ liền, lại không phải chỉ một lần nữa. Anh bảo có buồn cười không? Arteta ấy à, cô ấy chỉ ỡm ờ với hắn một thời gian để tránh sự theo đuổi của thằng Tom thôi. Chả bao lâu sẽ đá đít liền à.
“Cạch” Hoàng giật mình va cằm vào cửa.
-Tiếng gì thế? Andrea Hương giật mình nhìn ra cửa.
-Không có gì đâu em. Tôn Nam an ủi người yêu, rồi tìm cách lái tiếp chủ đề::-…Cô bạn em trông hiền vậy mà cũng ghê gớm quá ta. Vậy ra Arteta tới giờ vẫn chưa có người yêu hả?
-Ôi xời, gái mấy đời chồng rồi đó. Đừng nhìn bên ngoài mà lầm, em thì còn lạ gì. Anh hả?..dám léng phéng sau lưng là chết với em!
-Hi hi..anh đâu dám chứ?
-Nói cho anh biết nhé, Arteta thực ra là…
————————-
– Về rồi hả? Tạm thời tôi sẽ ở đây một thời gian. Anh cứ liệu hồn cho tôi.
Lúc Hoàng thẫn thờ về tới phòng, Ninh Sạn Yêu Nhiên đã sắp sửa xong để đi ngủ. Cũng không hiểu cô ta kiếm đâu ra bộ áo ngủ trắng tinh như trứng gà bóc để mà mặc nữa. Cô ta nhếch mép cảnh cáo hắn một câu, sau đó chẳng nói câu nào mà chiếm dụng luôn cái giường của hắn, vất chăn gối của Hoàng xuống ghế dài. Chưa hết, trước khi nằm xuống còn dựng cây thương đen bóng dựa vào thành giường nữa.
– Cô ngủ ở nghĩa trang ba năm liền rồi mà giờ vẫn còn muốn ngủ à? Hoàng khó hiểu hỏi.
-Ngươi thì hiểu gì. Ninh Sạn Yêu Nhiên xì một tiếng: – Mar mới được giải thoát thường rất yếu ớt, chưa kể ta lại vừa phải đánh một trận tốn rất nhiều sức lực nữa. Với Mar, ngủ là biện pháp giúp khôi phục sức lực nhanh chóng và hiệu quả nhất. Ngươi tưởng ta thích ngủ lắm à?
Bây giờ Hoàng mới để ý, Ninh Sạn Yêu Nhiên để tóc dài và mặt mộc cũng khá xinh, thế nhưng hắn chẳng có tâm trạng nào mà lòng hươu dạ vượn, nhất là khi đang bị một cú sốc không hề nhẹ. Hoàng đặt chiếc quan tài ở góc phòng, sau đó cũng chẳng buồn phàn nàn mà ôm chăn lên ghế sofa ngủ.
– Cô có bao giờ bị stress không?
-Có. Để làm gì?
-Thế những khi bị stress cô thường làm gì?
– Giết ai đó. Đó là một cách xả stress rất nhanh. Ninh Sạn Yêu Nhiên đáp gọn lỏn.
-..Vậy những khi..bị ai đó lừa dối thì sao?
-Còn phải hỏi, tất nhiên là giết luôn không cần nói nhiều. Ninh Sạn Yêu Nhiên đáp với giọng chắc nịch.
-..Coi như tôi chưa hỏi gì.
Hoàng ôm cái gối che kín mặt, nặng nề tìm giấc ngủ. Ngày hôm nay, hắn đã quá mệt mỏi rồi.
————————–
Sáng hôm sau, do cả đêm trằn trọc mãi tới gần sáng mới thiếp đi được, Hoàng nướng thẳng một mạch. Tới khi tỉnh dậy thì đã là hơn chín giờ rưỡi sáng, lúc này cả Ninh Sạn Yêu Nhiên và Aho đều không thấy đâu cả. Hắn cũng chẳng bận tâm lắm, đi rửa mặt đánh răng rồi bước xuống lầu ăn sáng.
Lúc Hoàng đi xuống dưới lầu thì gặp Phúc. Hoàng cất tiếng chào trước, gã đeo kính người Việt này cũng khẽ gật đầu với hắn.
– Trưa nay mười một giờ chúng ta tập trung tại lầu một để lên đường tới thị trấn Boku. Cậu đi đâu cũng đừng có quên.
-Tôi biết rồi.
Hoàng ậm ừ gật gật đầu. Phúc nhìn hắn một lát với vẻ kỳ lạ một lát sau đó mới vác khăn lên lầu đi tắm, tên này từ khi tới đây vẫn không bỏ thói quen chạy bộ buổi sáng.
-À, Rjjkard chết rồi. Cậu đã biết chưa?
Phúc bất thần quay lại hỏi. Hoàng giật mình, song vẫn cố ra vẻ bình tĩnh:
-Thế hả? Ai làm vậy?
-Làm sao tôi biết…
Phúc kéo dài giọng.
———————-
Mười một giờ trưa.
Trên chuyến xe được Phúc bao trọn, Tôn Nam, Phúc, Andrea Hương và Jaky Trương đều đã có mặt. Jaky Trương mặt đầy bông băng, nhìn rất thảm thương. Ngoài Hoàng ra, lúc này tiểu phân đội địa ngục số mười hai chỉ còn thiếu Thư Lệ và Tiêu Lệ, trong đó Tiêu Lệ hiện giờ vẫn đang bị Sơn Khùng và đàn em bắt làm con tin.
-Hắn đến rồi kìa.
Tôn Nam ló đầu ra cửa sổ xe nói. Andrea Hương cũng ló đầu ra theo. Hoàng lưng đeo một chiếc quan tài đen xì khó khăn lắm mới chui được vào trong xe, đi bên cạnh là Ninh Sạn Yêu Nhiên trong một bộ đồ da màu đen rất phong cách, tai đeo dây nghe nhạc.
-Ai thế? Andrea Hương huých tay Tôn Nam hỏi.
-Ai mà biết. Chắc là gái cậu ta mới dắt ở ngoài về, sáng nay anh thấy cô ta bước từ trên lầu xuống mà.
Tôn Nam vừa xoa cằm ngắm nghía Ninh Sạn Yêu Nhiên vừa nói.
Mặc kệ những ánh mắt săm soi đang hướng về phía mình, Hoàng đi xuống cuối xe ngồi xuống. Ninh Sạn Yêu Nhiên ngồi kế bên, lúc này chiếc quan tài bên trong có Aho đang ngủ say đã được chuyển giao cho cô bảo quản. Hoàng khẽ thở dài. Không có Thư Lệ trong xe, may quá, có lẽ cô ta vẫn còn đang nằm viện…
Song rất nhanh, hắn biết mình đã lầm.
-Này, sao mặt mày tái nhợt vậy?
Ninh Sạn Yêu Nhiên tò mò hỏi. Cô dõi theo hướng nhìn của Hoàng ra ngoài cửa sổ thì thấy một cô gái mặc áo chẽn, quần da màu đen để tóc dài khá là xinh đẹp đang bước tới gần xe.
“Mấy ngày qua do có chút việc nên công việc của chúng ta đã bị chậm trễ ít nhiều. Hôm qua tôi vừa nhận được tin, mới có một nạn nhân của Kadako thiệt mạng ở thị trấn Boku cách đây một trăm mười cây số. Do đường đi hiểm trở, có lẽ cúng ta sẽ phải mất năm, sáu tiếng ngồi xe mới tới nơi. Mọi người hãy chú ý cẩn thận..”
Trên hàng ghế lái, Phúc đang phổ biến lại kế hoạch lại một lượt cho cả đội. Còn phía cuối xe, ánh mắt Hoàng như đóng đinh vào Thư Lệ, sau đó chột dạ cúi đầu, trong bụng nhất thời rối như kẻ chỉ, cuối cùng thì cũng không thể tránh được…mặc dù đã tính rất nhiều cách từ trước, song bây giờ khi chính thức chạm mặt, hắn dường như đã quên mất sạch.
– Xong rồi…
Mặt Hoàng vốn đã xanh xao do một đêm mất ngủ giờ lại còn tái hơn nữa, bởi vì hắn phát hiện, Thư Lệ sau khi lên xe thì đang bước thẳng tới chỗ mình….
-Hoàng, phiền cậu lập tức xuống xe.
Thư Lệ lạnh lùng nhìn Hoàng nói.
-Cô ta nói gì thế? Ninh Sạn Yêu Nhiên quay sang hỏi Hoàng. “Đùng”, một tia chớp xẹt qua đầu óc Hoàng, hắn hỏi lại theo bản năng:
-Sao..sao lại thế?
-Kể từ giờ, cậu bị trục xuất khỏi tiểu đội địa ngục số mười hai.
Thư Lệ nói rành rọt từng chữ.