Đọc truyện Địa Ngục Tầng Thứ 19 – Chương 8: Tầng 8 địa ngục
[phần 1]
5 giờ sáng.
Khu ký túc xá nữ sinh vẫn chìm trong màn đêm, gió lạnh vẫn chưa có dấu hiệu ngừng thổi, chúng đồng hành cùng các cô gái đang say giấc nồng.
Một hồi chuông di động vang bên tai Xuân Vũ còn đang ngủ – giai điệu bài “Phá gió đông” của Châu Kiệt Luân – có người gọi điện cho cô. Như bị đâm nhói 1 cái, cô giãy nảy trong chăn. Cô từ từ cầm di động, dụi mắt vẫn còn ngái ngủ, nhìn vào màn hình, thì ra là Nam Tiểu Cầm gọi điện đến.
Xuân Vũ bấm nghe luôn. Giọng của Tiểu Cầm vang lên: “Xuân Vũ, cậu vẫn còn sống à?”
Nói gì lạ thế? Nếu là ai khác, nửa đêm bị dựng dậy để nghe câu này, chắc phải tức mà chết! Nhưng Xuân Vũ vẫn bình thản trả lời: “Mình vẫn đang sống đây!”
“Cậu có chắc là vẫn còn sống không? Có nhiều người đã chết mà vẫn tin rằng mình đang sống – đó là người tử sinh!” Giọng Tiểu Cầm rất trịnh trọng, không có chút nào gọi là pha trò cả.
Xuân Vũ thì vẫn bình thản, cô nhìn đồng hồ, và hỏi: “Tiểu Cầm, cậu đã tỉnh ngủ chưa?”
“Cậu khẳng định là cậu chưa chết à? Cậu bật đèn nhìn lại mình xem, nếu không nhìn thấy bóng, tức là cậu đã biến thành hồn ma rồi.”
Nghe Tiểu Cầm nói với giọng hết sức thật như thế, Xuân Vũ bỗng thấy rùng mình sởn tóc gáy. Không hiểu sao, mấy câu điện thoại giời ơi đất hỡi ấy đã xui khiến cô đưa tay bật đèn đầu giường, ánh đèn rọi vào mặt, phải vài giây sau mắt cô mới thấy quen; cô ngoái đầu nhìn lên giường đối diện, thấy 1 bóng người lờ mờ động đậy – đó là bóng cô, do ánh đèn tạo nên.
Cô chưa kịp trả lời về kết quả thực nghiệm vừa rồi, thì giọng Tiểu Cầm đã vang lên cứ như là “đã bắt được thóp”: “Không nhìn thấy bóng chứ gì?”
Xuân Vũ lại nhìn ra ngoài cửa sổ mưa rơi trong đêm: “Tiểu Cầm, cậu sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có 1 ông già.”
“Cậu nói gì?” Xuân Vũ cảm thấy giọng nói của Tiểu Cầm hơi hơi giống âm thanh của những cú phôn gọi từ địa ngục.
“Cậu đã chết rồi thì bây giờ mình nói cho cậu biết cũng được: hồi mình học lớp 12, có 1 hôm, sau khi hết giờ tự học buổi tối ở trường, mình đi xe đạp về nhà trên con đường nhỏ hơi tối. Nào ngờ có 1 ông già đi ngang qua đường, mình nhìn không rõ, đã lóng ngóng và đâm phải ông ta.”
“Cậu làm người ta bị thương à?”
“Lúc đó mình không rõ lắm, ánh đèn đường mờ mờ, chỉ thấy ông ấy đập đầu xuống đất, tóe máu, bắn cả vào quần của mình. Sợ quá, mình nhìn quanh không thấy ai khác, bèn lên xe phóng luôn một mạch về nhà.”
“Cậu không cứu ông già à?”
“Phải. Mình quá sợ, nên chỉ biết trốn cho nhanh, mình nghĩ rất có thể ông ấy sẽ chết, thì mình bị nguy to. Hồi đó chỉ còn 2 tháng nữa sẽ thi đại học, nếu mình đưa ông già đi viện, người nhà ông ấy sẽ gây phiền hà cho mình, thì còn thi cử gì nữa? Mình đã tốn bao sức lực để chuẩn bị cho kỳ thi, không thể vì chuyện này mà mình bị lỡ dở cả đời.”
“Nhưng ông già ấy sẽ ra sao? Lẽ nào lại bỏ mặc, không cứu người ta? Lẽ ra cậu phải đưa ông ấy đi viện chắc vẫn có thể cứu sống.”
Tiểu Cầm nói trong tiếng khóc: “Nhưng lúc đó đầu mình như trống trơn, chỉ thấy quá lo sợ, không nghĩ đến điều này. Về đến nhà rồi, mình không dám kể lại với bố mẹ, chỉ kín đáo giặt sạch vết máu trên quần. Từ đó mình không dám đi xe đạp, cũng không dám đi qua con đường ấy nữa. Mình cố ép bản thân hãy quên ông già ấy đi, và dồn tâm trí cho kỳ thi đại học. Rồi mình đã thi đỗ vào trường ta, nhưng ông già ấy đã trở thành 1 cơn ác mộng của mình.”
“Cậu đừng nghĩ thế, chưa chắc ông già ấy đã chết.”
“Ông già có chết hay không, với mình cũng vậy thôi. Xuân Vũ, có phải các cậu ngày truớc vẫn hay thấy mình ngủ mê kêu thét lên không?”
Xuân Vũ nghĩ lại, thấy đúng là như thế: “Có! Bấy giờ bọn mình đều phát hoảng.”
“Mình thường nằm mơ thấy ông già ấy. Mình nghĩ, mình đã có tội, tội ác rất lớn. Bây giờ đã đến lúc phải chịu báo ứng.”
“Đừng nói vậy, cậu nên nghĩ cho lạc quan thì hơn.”
“Xuân Vũ à, hiện giờ Thanh U và Văn Nhã đều đã xuống địa ngục. Nói thật lòng, tớ rất nhớ các cậu.” Hình như Tiểu Cầm đã nước mắt đầm đìa. “Mình sẽ mãi mãi nhớ các bạn, các bạn thân cùng phòng.”
Điện thoại bất chợt gián đoạn, Xuân Vũ vội bấm máy gọi ngay cho Tiểu Cầm, nhưng máy bên kia chỉ có tiếng chuông mà không thấy trả lời. Có lẽ Tiểu Cầm không muốn đối thoại thêm nữa. Xuân Vũ đặt máy xuống, căn phòng lại im lặng như cõi chết. Chỉ thấy rền rĩ tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, khiến căn phòng dường như bị chìm trong đáy nước vĩnh viễn tối đen.
[phần 2]
Buổi sáng từ khi thức dậy đến giờ, Xuân Vũ vẫn thẫn thờ uể oải, mưa ngoài kia vẫn rơi, như nhốt cô ở đây không thể đi đâu. Buổi chiều, ngoài hành lang hình như hơi lao xao, một số bạn nữ còn nhỏ to thì thầm, đôi khi còn kêu lên kinh ngạc.
Xuân Vũ bước ra ngó nhìn, nhưng khi thấy cô, họ đều lánh đi. Vừa qua xảy ra chuyện tày trời như thế, cộng với sự kiện bí hiểm cách đây nửa năm, họ đã coi Xuân Vũ như 1 kẻ nặng vía, dường như hễ ai ở gần cô đều sẽ gặp nạn mà chết. Bởi vậy chẳng ai thiết trò chuyện với cô, thậm chí hễ thấy cô là chỉ trỏ, bảo nhau tránh đi cho nhanh. Mấy hôm trước Xuân Vũ đến học ở hội trường, thì tất cả đều ngồi lùi lại bàn phía sau, chỉ còn trơ mình cô ngồi ở bàn đầu, cứ như gặp phải người mắc bệnh AIDS.
Thực ra vừa nãy các bạn nữ đang bàn tán về Nam Tiểu Cầm.
Tiểu Cầm đã bị tai nạn giao thông.
Vụ tai nạn xảy ra ở 1 ngã tư gần trường. Khoảng hơn 9 giờ sáng, Tiểu Cầm đi bộ đến đó, chỉ cần đi sang đường là sẽ đến trường ngay. Trước mặt Tiểu Cầm đèn đỏ đã bật, xe cộ đang vùn vụt chạy ngang qua không ngớt. Tiểu Cầm đứng chờ đèn xanh dành cho người đi bộ bật lên. Đèn đỏ ở chỗ này bật rất lâu, xe cộ qua lại thì đông; bình thường, không ai dám cứ thế mà đi sang đường. Nhưng Tiểu Cầm lại cứ mặc kệ đèn đỏ, bước đi rất ung dung, dường như bên cô không hề có xe cộ gì hết. Và, một chiếc xe Buick chạy qua ngã 4, lái xe hoàn toàn bất ngờ nên cố phanh gấp, nhưng vì đường mưa trơn nên xe vẫn va vào Tiểu Cầm.
Anh lái xe ấy rất tốt, đã đưa cô đi viện ngay. Các bác sĩ tận tình cấp cứu, Tiểu Cầm đã thoát cơn nguy kịch nhưng vẫn còn bị hôn mê chưa rõ bao giờ mới hồi tỉnh.
Khoảng 4 giờ chiều nay Xuân Vũ mới được thầy giáo cho biết tin Tiểu Cầm bị tai nạn giao thông. Cô ngớ ra không dám tin ở tai mình nữa. Cô rất hiểu Tiểu Cầm mọi ngày đi qua đường luôn luôn cẩn thận, dù thấy rất ít xe chạy qua thì Tiểu Cầm cũng không đi bừa như thế, huống chi xe cộ đang chạy rất đông? Cô đã nhiều lần đi cùng Tiểu Cầm, cả 2 đều biết, đi sang đường ở nơi xe cộ dày đặc như thế thì khác nào tự sát!
Hay là… Tiểu Cầm định tự sát thật?
Cô nhớ lại cú điện thoại lúc tờ mờ sáng, Tiểu Cầm nói những câu kỳ cục, phải chăng đó là điềm báo trước? Tiểu Cầm kể về chuyện khi còn học trung học đã đâm xe đạp vào 1 ông già, rồi bỏ chạy, không đưa ông ta đi cấp cứu. Chuyện đó trở thành cơn ác mộng lớn nhất của đời cô. Nay cô lại bị xe đâm, thì đó chẳng phải là báo ứng hay sao?
Và, trong điện thoại, Tiểu Cầm rành rành đã rối loạn tâm trí, coi Xuân Vũ là người đã chết, ở dưới địa ngục; cô ấy còn nói: “sẽ mãi mãi nhớ các bạn thân thiết cùng phòng”, nghe đặc 1 giọng buồn thảm tử biệt sinh ly!
Mấy hôm trước đó, Tiểu Cầm còn gửi tin nhắn cho Xuân Vũ, nói rằng mình nhận được tin nhắn của Tố Lan đã chết hỏi rằng “địa ngục tầng thứ 19 là gì?” – hệt như tin nhắn của Thanh U chết rồi mà vẫn gửi cho Xuân Vũ. Chỉ e Tiểu Cầm cũng giống như Xuân Vũ – nhập cuộc trò chơi địa ngục, rồi sau đó…
Xuân Vũ đưa tay áp lên ngực, không dám nghĩ tiếp nữa…
ớc tờ giấy trắng đặt trên bàn, trên giấy có hàng chữ: MARZORINI.
Cô quyết định vào viện thăm Tiểu Cầm.
7 giờ tối, cô đi trong mưa lạnh, bước vào bệnh viện. Sau vài lần rẽ, cô đã đến được phòng chăm sóc bệnh nhân nặng và nhìn thấy Tiểu Cầm.
Tiểu Cầm quấn băng kín đầu, rất may mắn, khuôn mặt không sao cả; tay bị nhiều vết thương đều đã được băng bó. Cô nằm trên giường, 2 mắt nhắm nghiền, mũi đang luồn ống, tay cắm kim truyền dịch… chẳng thể nhận ra cô sinh viên dong dỏng mọi ngày nữa.
Bà mẹ Tiểu Cầm đang ngồi bên giường nắm tay con gái, nước mắt rơi lã chã. Bà biết Xuân Vũ là bạn cùng phòng của con gái mình, nhưng không biết cô đã bị coi là 1 thứ “hung tinh”; bà rất cảm kích vì cô đã vào thăm Tiểu Cầm.
Bà nói mấy hôm nay Tiểu Cầm vẫn ở nhà, nói là người hơi khó chịu, nhưng lại không đi khám bệnh, chỉ mải miết với chiếc máy di động, đêm khuya vẫn nghe thấy trong phòng cô những tiếng “tít tít” không ngớt.
Khoảng 12 giờ đêm qua, Tiểu Cầm bỗng ra phòng khách, mặc chiếc váy ngủ màu trắng, đi vòng quanh bộ bàn ghế. Vì Tiểu Cầm làm đổ cốc chén, bà mẹ nghe thấy bèn chạy ra, mới thấy cảnh tượng ấy, bà vội ôm lấy cô. Nào ngờ cô lại nói luôn cái câu: “Có biết địa ngục tầng thứ 19 là gì không?”
Bà không hiểu ra sao nữa, chỉ thấy ánh mắt cô thực đáng sợ, bèn đưa cô về phòng đi ngủ. Sáng hôm sau, Tiểu Cầm như đã trở lại bình thường, nói là phải đến trường để lên lớp học. Bà mừng rỡ nhìn con gái bước ra khỏi nhà, không ngờ Tiểu Cầm lại gặp tai nạn trên đường…
Nói đến đây bà lại trào nước mắt. Bác sĩ cho biết Tiểu Cầm bị chấn thương sọ não khá nặng, cũng đã thoát cơn nguy hiểm nhưng chưa thể khẳng định có thể bình phục được hay không, hiện giờ còn phải tiếp tục quan sát.
Nghe xong câu chuyện, Xuân Vũ thấy lòng mình chơi vơi trống vắng. Tiểu Cầm đang nằm đây, chẳng rõ còn có thể nói chuyện với bạn được nữa không? Giữa đêm qua Tiểu Cầm đã nhìn thấy những gì?
Cô bỗng mạnh dạn hỏi bà mẹ: “Bác có thể cho cháu xem máy di động của Tiểu Cầm được không?”
Bà mẹ gật đầu rồi mở ví của Tiểu Cầm, lấy chiếc di động ra đưa cho Xuân Vũ. Cô mở ngay danh mục tin nhắn, thì thấy các tin nhắn đã bị xóa sạch, ngoại trừ 1 tin nhắn cuối cùng:
“GAME OVER.”
Xuân Vũ như hóa đá, đờ đẫn nhìn vào hàng chữ tiếng Anh. Nhưng cô vội trấn tĩnh, rồi nhìn vào ô người gửi, quả nhiên là số máy kia: xxxxx741111.
Và, thời gian gửi tin nhắn này lại là 9 giờ 19 phút sáng nay – đúng vào lúc Tiểu Cầm bị tai nạn giao thông.
Cô thở dài nặng nề. Mọi điều ngờ ngợ đều đã được chứng minh, Tiểu Cầm đã bị GAME OVER ở địa ngục.
Xuân Vũ nhìn Tiểu Cầm 1 lần nữa rồi vội vã cáo từ. Cô giương ô, bước ra khỏi bệnh viện. Thành phố trong đêm mưa, ánh đèn chỉ còn thấp thoáng. Cô lẩm bẩm với mình: “Người thứ nhất là Thanh U, người thứ 2 là Tố Lan, người thứ 3 là Văn Nhã, người thứ 4 là Tiểu Cầm. Người thứ 5 sẽ là ai đây?”
Xuân Vũ ngả ô sang bên, ngẩng nhìn bầu trời tím tái.
Một hạt mưa rơi trúng vào mắt Xuân Vũ.
[phần 3]
9 giờ tối Xuân Vũ về đến phòng của mình, cô thấy toàn thân xâm xấp nước. Hơi ẩm giá lạnh thấm vào tận xương tủy.
Cô phải đi tắm nước nóng. Trong nhà tắm chỉ có mấy người, khi thấy cô bước vào, họ đều né dạt sang một bên. Có cô còn chưa kịp xát xà phòng đã vội lau khô người rồi lủi ra ngay.
Rất nhanh chóng chỉ còn lại mình Xuân Vũ trong nhà tắm. Không rõ mắt bị nhòa đi do nước mắt hay do hơi nước, cô chỉ thấy xung quanh là 1 màn trắng đục. Tiếng nức nở đã át cả tiếng nước chảy, vòi nước phun xối xả vào mặt chỉ đem lại cho Xuân Vũ cảm giác cô độc chưa từng có.
Cô khóa vòi nước, rồi dụi mắt, quay nhìn khắp nhà tắm trống trải, chỉ còn hơi nước mù mịt và tiếng nước róc rách nghe rất rõ. Cô cúi nhìn thân hình quyến rũ và hoàn hảo của mình, bỗng nhớ đến Thanh U và Tố Lan. Ít ra mình vẫn còn may mắn hơn họ. Cô xoa nắn khuôn mặt trắng mịn sau khi tắm gội. Hãy nâng niu tấm thân mà Thượng đế đã ban cho!
Trở về phòng ở, Xuân Vũ chải mái tóc dài rất tỉ mỉ. Mái tóc đen nhánh vẫn còn bốc hơi nước ấm buông rủ xuống đôi vai trắng ngần. Mưa ngoài trời gần như đã tạnh, cô nhìn khắp căn phòng. Giường bên trái là của Văn Nhã và Tiểu Cầm, bên phải là của Thanh U và cô. Cô không dám đụng đến các đồ dùng của họ, thậm chí không dám đụng đến giường nệm. Hình như Thanh U vẫn chưa ra đi, bạn ấy đang lặng lẽ đứng ở một góc nào đó nhìn cô…
Chẳng rõ bao thời gian đã trôi qua, tín hiệu tin nhắn lại vang lên.
Lúc này Xuân Vũ đang nằm trên giường, cô ngồi ngay dậy như 1 phản xạ có điều kiện, cầm di động lên xem ngay. Lại 1 tin nhắn:
“Bạn đã vào tầng 8 địa ngục, rời khỏi Tiếng chuông ghê rợn lúc nửa đêm, hãy lựa chọn: 1. Quán trọ U linh; 2. Chùa Lan Nhược; 3. Lâu đài Dracula; 4. Quán cà phê Địa ngục.”
Nhìn đồng hồ, lúc này đúng 12 giờ đêm. Vào cái đêm đầu tiên bước vào “địa ngục”, hình như cũng có địa điểm “Quán trọ U linh”. Vì đã từng đọc cuốn tiểu thuyết cùng tên, cho nên Xuân Vũ chọn “1. Quán trọ U linh”.
Tiếp đó, sau chuyến lữ hành kinh hãi kéo dài nửa giờ, Xuân Vũ thoát ra khỏi chốn bãi hoang bên bờ biển đông lạnh lẽo.
Cô lại xuống 1 tầng địa ngục sâu hơn:
“Bạn đã đi qua tầng 8 địa ngục, bước vào tầng 9.”