Địa Ngục Tầng Thứ 19

Chương 17: Tầng 17 địa ngục


Đọc truyện Địa Ngục Tầng Thứ 19 – Chương 17: Tầng 17 địa ngục

[phần 1]

3 giờ sáng, ở Thượng Hải.

Diệp Tiêu vẫn không sao ngủ được, anh đang ngồi bên đèn trước cửa sổ, nhìn số máy xxxxx741111 hiện trên màn hình. Hôm nay anh lại xuống 1 tầng địa ngục và cũng hiểu rằng mình cách cái bí ẩn cuối cùng không còn xa nữa.

Anh mở xem tin nhắn vừa nhận được:

“Tuyết Nhi muốn nói chuyện với anh.”

Người anh như đông cứng lại, ngây nhìn màn hình, dường như trông thấy khuôn mặt của Tuyết Nhi.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, anh nhấn nút nghe. Một giọng nữ rất hiền hòa: “Diệp Tiêu, em Tuyết Nhi đây, hãy cho em biết em đã chết như thế nào?”

Tay anh run lên bần bật, anh khẽ kêu lên: “Tuyết Nhi, đúng là em ư? Em muốn biết mình đã chết như thế nào? Được, anh sẽ nói. Em còn nhớ trước khi tốt nghiệp, chúng ta được phân công đi thực tập ở Vân Nam không? Bấy giờ chúng ta đi theo 1 đội bắt tội phạm ma túy ở biên giới, tham gia điều tra các hoạt động của đối tượng ma túy. Trong 1 lần truy bắt tội phạm ở biên giới Trung Quốc – Mi-an-ma, bên ta gặp bất lợi, bọn tội phạm quá đông, hơn hẳn chúng ta dự kiến. Em đã bị mất liên lạc với toàn đội, em bị bọn tội phạm có vũ khí bắt giữ. Vài ngày sau bọn anh phát hiện ra thi thể em, cực kỳ thê thảm: em bị cắm kim tiêm khắp người, em đã chết trong đau khổ cùng cực.”

Nói đến đây Diệp Tiêu khóc không thành tiếng nữa.

Tuyết Nhi hỏi với giọng bình thản: “Anh đã trả thù cho em chưa?”

“Không lâu sau đó, ở vùng biên, anh bắt được 1 trong số những tên tội phạm ma túy ấy, xung quanh vắng vẻ không cảnh sát nào khác, anh còng hắn lại rồi chĩa súng vào đầu hắn. Chính hắn đã đâm kim tiêm vào người em, bắt em phải chết trong đau đớn ghê gớm. Anh vô cùng căm phẫn, anh hận tên ấy đến cực độ, đầu anh chỉ có 1 ý nghĩ duy nhất là trả thù cho em.”

“Và… anh đã bắn?”

“Anh… anh không nhớ… hình như suýt nữa thì anh đã bóp cò. Viên đạn bay ra khỏi nòng bắn phọt óc tên khốn nạn ấy. Nhưng nếu bắn thì anh sẽ phạm kỷ luật, thậm chí là phạm pháp, vì hắn đã bị bắt lại không chống cự, anh không thể bắn hắn.”

“Nhưng, anh rất muốn nhìn thấy hắn bị phọt óc đúng không?”

Diệp Tiêu gật đầu 1 cách bản năng: “Đúng, vì anh vô cùng căm hận hắn!”

Tuyết Nhi nói to hơn: “Cho nên anh bắn, anh đã bắn thật. Em trông thấy anh bắn!”

“Anh đã bắn à?” Đầu óc Diệp Tiêu hoàn toàn rối loạn. “Có lẽ lúc đó anh có bắn cũng nên, nhưng về sau quên à?”


“Đúng thế, anh đã bắn!”

Nghe sau câu này là “đoàng!” – một tiếng súng vang lên trong điện thoại.

Diệp Tiêu nghe tiếng “đoàng” này, cảm thấy súng trong tay mình như đã nổ thật, viên đạn xoáy bay vút ra không khí rồi trúng vào tim anh.

“Mình đã trúng đạn?”

Anh ngã vật xuống đất, mắt vẫn ngây nhìn màn hình máy di động, thấy trên đó có 1 hình vẽ viên đạn.

Không phải! Anh nhảy lên như phát điên, dùng hết sức ném chiếc di động vào tường.

Nó bị vỡ tan thành mấy chục mảnh nằm rải rác trên mặt đất.

Anh đã không được nhìn thấy tầng 19 của địa ngục.

[phần 2]

Sáng sớm, ở núi Thiên Thương.

Những đám mây mù lờ lững trôi vào hang đá, Xuân Vũ đã mở mắt. Tuy vẫn thấy xung quanh tối om nhưng cô hiểu rằng mình đã vượt qua được tất cả.

Cao Huyền vẫn ở bên cô, áo quần cô vẫn y nguyên , người vẫn nằm co trong chăn túi. Thì ra không có chuyện gì xảy ra cả, Cao Huyền chỉ ôm cô suốt đêm, không hề xâm phạm gì cô.

Cô nhìn Cao Huyền bằng ánh mắt của đứa trẻ con, ngớ ra hỏi: “Sao trái tim anh cứng như đá ấy thế?”

“Em đã dậy rồi à?” Anh dịu dàng nói bên tai cô. “Vì em quá ư trong sáng, anh chỉ muốn làm 1 thiên sứ hộ vệ em!”

Xuân Vũ im lặng, cô đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Cao Huyền. Có vô số nữ sinh muốn được chạm vào khuôn mặt này. Tay cô đang chầm chậm đưa qua mũi anh, rồi đến môi anh.

Cao Huyền bỗng nói: “Nào, chúng ta nên về cho sớm!”


Xuân Vũ ngoan ngoãn gật đầu, chui ra khỏi lều. Họ thắp đèn, thu dọn các vật dụng rồi ra khỏi cái hang đá cổ xưa. Bên ngoài, trời đã sáng hẳn, họ từ trong hang tối bước ra, phải nheo mắt 1 lúc mới thấy quen. Xuân Vũ nhìn lại xung quanh lần cuối, khẽ nói: “Chào nhé!”

Buổi sớm nơi núi cao tuy rất lạnh nhưng hít thở làn không khí trong lành ở đây khiến người ta tỉnh táo lâng lâng. Họ đeo balô túi xách, xuyên qua rừng cây trở ra khu di tích.

Rất nhanh tìm ra con đường mòn, họ men theo đó đi khoảng hơn 1 giờ thì về đến con đường lớn chạy vòng theo núi. Chiếc xe Passat vẫn đỗ ở bên đường.

Hai người ăn tạm chút bánh lương khô rồi lên xe đi xuống núi. Xuống núi còn kinh hãi hơn, nhưng tay lái của Cao Huyền rất chuẩn, Xuân Vũ rất tin cậy anh. Gần trưa họ đã về đến trung tâm nghỉ dưỡng ở giữa vùng núi.

Buổi chiều họ phóng xe trên đường quốc lộ về Thượng Hải. Dọc đường Xuân Vũ chỉ im lặng. Cô vừa nhìn cảnh đồng ruộng ngày đông vừa nghĩ ngợi, liệu mình sẽ gặp những gì ở tầng địa ngục tiếp theo?

Khi họ về đến Thượng Hải thì trời đã dần sẫm lại. Nghe nói đợt không khí lạnh đã tràn về nên người đi trên đường thưa vắng hẳn đi. Cao Huyền không lái về bãi đỗ xe vội, anh đỗ ở cổng trường. Hai người đều đã đói, bèn rẽ vào hiệu ăn “Nỗi nhớ khuynh thành.”

Bữa ăn đã được “xử lý” rất nhanh. Xuân Vũ cầm khăn giấy lau miệng rồi nói: “Chúng ta về thôi!”

Cao Huyền thì vẫn ngồi ngây ở đó, ánh mắt thật kỳ lạ. Chần chừ hồi lâu anh mới nói: “Em ạ, chúng ta đã trở về rồi, anh sẽ nói với em về những chuyện tiếp theo.”

“Chuyện tiếp theo?” Xuân Vũ không hiểu ý nhưng cô bỗng thấy hồi hộp. “Cái gì tiếp theo ạ?”

“Tức là những chuyện sau khi Mazolini từ núi Thiên Thương trở về Thượng Hải.”

“Anh cũng biết à?”

“Ừ. Trước đây anh chưa kể với em. Vì anh lo rằng nếu em biết những chuyện đó rồi, em sẽ rất sợ hãi. Anh vốn định chờ khi chúng ta đến núi Thiên Thương rồi phát hiện ra bí mật về tầng 19 của địa ngục, anh mới nói.”

“Nhưng lúc này thì chưa thu được kết quả gì…”

Cao Huyền thở dài: “Cho nên, anh phải cho em biết những chuyện đó. Tháng 8 năm 1902, Mazolini đưa 1 cô gái xinh đẹp về Thượng Hải, vài tháng sau ông ta tổ chức triển lãm tranh ở tô giới. Cuộc triển lãm chỉ bày độc 1 bức tranh sơn dầu tên là Tầng 19 của địa ngục.”

“Giống như những bức tranh ông ta đã vẽ trước đó ư?”


“Không! Mà là khác hẳn! Nghe nói bức tranh đó của Mazolini đã vẽ toàn bộ 19 cảnh ở địa ngục, đặc biệt là tầng thứ 19.”

“Tầng 19 là như thế nào?”

“Anh bạn người Ý đã email cho anh rằng, triển lãm đó của Mazolini chỉ bày 3 ngày, cả thảy có vài chục người vào xem, đều là người ngoại quốc sống ở tô giới. Nhưng không đầy 1 tháng sau khi kết thúc triển lãm đó, thì những vị khách vào xem này đều tự tử hết sức ly kỳ.”

Nghe đến đây, Xuân Vũ suýt nữa thì đứng bật dậy: “Anh nói là… tất cả những ai xem bức tranh Tầng 19 của địa ngục đó đều sẽ tự tử?”

Cô bỗng nhớ đến bản nhạc dương cầm nổi tiếng “Gloomy Sunday”, rất nhiều người nghe xong đều không chịu đựng nổi giai điệu bi thương đó rồi tự sát. Bản nhạc đó là có thật, những chuyện đó cũng là thật.

“Đúng thế. Những ai đã xem bức tranh ấy, đều chết; không ai rõ nguyên nhân tại sao. Những người xem tranh đều chết cả, ngoại trừ người vẽ là Mazolini, cho nên không ai biết bức tranh ấy vẽ những gì. Tại nội dung bức tranh quá kinh dị hay là tại nguyên nhân bất ngờ nào đó trong khi triển lãm? Tóm lại, vẫn là 1 dấu hỏi.”

“Điều đáng nói là hiện nay chúng ta vẫn chưa biết tầng 19 địa ngục là như thế nào.”

Cao Huyền nói tiếp: “Vì có sự kiện những người xem triển lãm đó đều chết, nên Cục tô giới nhận định rằng bức tranh đó đã giết người, Mazolini bị trục xuất ra khỏi tô giới.”

“Bị trục xuất, sau đó ông ta đi đâu?”

“Tất nhiên là trở về châu u. Nhưng chỉ sau đó ít lâu, ông ta mắc chứng rối loạn tâm thần. Có lẽ là vì đã làm việc quá sức, hoặc có thể là bị 1 kích thích bất ngờ nào đó ở Trung Quốc… Ông ta bị ảo giác rất mạnh, ông ta cho rằng mọi người đều đáng bị địa ngục phán xét cho sớm.”

“Phát điên? Hình như các họa sĩ đều thích phát điên, như Van – Gốc chẳng hạn?”

“Không! Vẫn khác với Van – Gốc. Mazolini đã gây ra quá nhiều vụ án chết người ở châu u, về sau ông ta bị vạch trần, rồi bị tống ngục.”

“Ôi, từ 1 họa sĩ biến thành kẻ cuồng sát?”

Vẻ mặt Cao Huyền rất nặng nề: “Tuy bệnh viện tâm thần bằng lòng thu nhận ông ta, nhưng tòa án vẫn tuyên án tử hình. Ít lâu sau Mazolini bị lên giá treo cổ.”

“Thế là ông ta chết?” Cũng tức là bí mật về tầng 19 địa ngục đã theo Mazolini xuống địa ngục?”

“Đúng thế. Ngày nay không ai trên đời có thể giải mã được cái bí ẩn ấy.”

Xuân Vũ chỉ còn biết gượng cười cay đắng: “Chẳng lẽ chúng ta chỉ biết ngồi chờ chết?”

Cao Huyền chỉ cúi đầu trầm ngâm, không trả lời. Rồi anh bỗng ngẩng lên giơ tay vẫy nhân viên phục vụ thanh toán tiền.

Ra khỏi hiệu ăn “Nỗi nhớ khuynh thành”, Cao Huyền tiễn Xuân Vũ trở về ký túc xá. Tối chủ nhật ở ký túc xá nữ sinh cũng có phần náo nhiệt, nhiều nữ sinh đã nhìn thấy Cao Huyền, họ khẽ bàn tán xì xào và nhìn Xuân Vũ bằng ánh mắt vừa khao khát vừa ghen tị.


Dọc đường Xuân Vũ chỉ im lặng, lúc tạm biệt cô chỉ khẽ gật đầu rồi vội vã chạy lên cầu thang.

Vào phòng rồi, cô đặt xắc du lịch xuống, nhìn cái giường vốn là của Thanh U. Cô hỏi bâng quơ: “Cậu có biết tầng 19 địa ngục là gì không?”

Hiếm có dịp đi xa, lại còn qua đêm trong hang đá, Xuân Vũ thật sự thấy rất mệt mỏi, bèn lên giường đi ngủ sớm. Cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Chẳng rõ bao lâu sau, tín hiệu máy di động lại vang lên khiến cô tỉnh giấc.

Vẫn là 12 giờ đêm.

Xuân Vũ đầu còn lơ mơ, cầm điện thoại lên xem tin nhắn từ địa ngục:

“Bạn đã vào tầng 17 địa ngục, hãy lựa chọn: 1. Việc bạn muốn làm nhất.”

Lần này chỉ có độc 1 khả năng, “1” là lựa chọn duy nhất của Xuân Vũ.

Chỉ 1 lát sau khi gửi đi số “1” thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cô nhấn ngay nút nghe. Cái giọng quái dị của đối phương vọng ra: “Tôi biết cô đang nghĩ đến điều gì, vì cô rất hận kẻ đó – người bố dượng; cô định làm gì ông ta?”

Căn phòng tối om, Xuân Vũ có cảm giác như vẫn đang ở trong hang đá cổ xưa. Tay phải hơi run run cầm máy di động, hình như trước mắt cô hiện lên cái bộ mặt bẩn thỉu ấy. Cô vội nhắm mắt, nói: “Kẻ đó là đồ súc sinh thật sự. Năm ấy tôi 15 tuổi, đang tuổi dậy thì, đôi mắt hắn chưa từng rời khỏi tôi. Mẹ tôi cũng rất cảnh giác với hắn, luôn bảo vệ tôi từng giờ từng phút, khiến bàn tay ghê tởm của hắn không dám gần tôi. Nhưng có 1 lần mẹ tôi ốm, phải đi viện, đêm hôm đó chỉ có hắn và tôi ở nhà. Khi tôi đang ngủ say thì hắn mò đến giường tôi. Có mùi gớm ghiếc ở người hắn khiến tôi thức giấc, nhưng hắn đã nắm chặt tay tôi. Tôi lập tức hô lên kêu cứu, và ra sức vùng ra, rồi tôi đạp trúng hắn. Sau đó tôi chạy ra cửa sổ, nói với hắn: nếu ông dám đền gần, tôi sẽ nhảy lầu ngay. Hắn thấy sợ nên phải ra khỏi phòng tôi. Tôi lại nhảy xuống sàn, tìm 1 con dao rọc giấy, rồi lên giường ngồi co ro khóc suốt đêm. Tôi hận hắn! Tôi căm hắn! Hồi đó đầu tôi chỉ có 1 ý nghĩ – phải giết hắn!”

“Giết hắn!”

Giọng nói trong di động văng vẳng lan ra, như những mũi kim găm vào bộ não Xuân Vũ.

“Phải! Tôi muốn giết lão bố dượng. Mùa hè năm 15 tuổi, tôi đã nghĩ đến rất nhiều cách giết lão. Tôi đã đọc nhiều tiểu thuyết suy luận của Conan Doyle và Agatha Christie, vì trong đó viết rất nhiều thủ đoạn để giết người. Bắt chước cách giết người kinh điển ấy, tôi đặt ra nhiều phương án để khử hắn.”

Nhưng nói đến đây Xuân Vũ im lặng, cô mở to mắt nhìn căn phòng tối om, trống ngực đập thình thịch.

“Cô đã giết hắn!”

Giọng nói kia vang lên, nghe thật ghê rợn. Nhưng sau đó đã ngừng nói.

Xuân Vũ thẫn thờ ngồi trên giường nhìn mãi vào màn hình, hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo trở lại được.

Bên ngoài cửa sổ là màn đêm dài dằng dặc, gió bắc đang hú gào. Hình như có cái gì đó bay bay rơi xuống.

“Mình đã giết lão ư?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.