Địa Cầu Online

Chương 27: Chào Mừng Tới Thế Giới Quái Vật


Bạn đang đọc Địa Cầu Online – Chương 27: Chào Mừng Tới Thế Giới Quái Vật


Đường Mạch đã sớm phát hiện, sau khi quay lại thời điểm ban đầu, quần áo trên người cậu được Tháp Đen khôi phục lại, nhưng quần áo trên người Carvis bị cậu lột ra thì biến mất vĩnh viễn.

Có thể Tháp Đen chỉ khôi phục lại số liệu cho người chơi, không quản sinh vật trong phó bản sống chết ra sao.

Cho nên lần thứ hai tiến vào phó bản Đường Mạch gần như là đánh nát con giun bự này, đên bây giờ vết thương trên người nó còn chưa khép lại.
Giun bự dĩ nhiên nghe không hiểu lời Đường Mạch: “Hắn hình như là một người tốt dưới lòng đất, chắc sẽ không giống như cái người dưới lòng đất suốt vừa uống rượu vào là quát ta, đánh ta…” Con giun rít một tiếng, càng cọ càng vui.
Đột nhiên đuôi nó vô tình đụng tới chỗ nào sắc bén, cái đốt vừa kết vảy lập tức bị đâm rách.
Con giun bự ô ô khóc.

Đường Mạch lập tức đưa tay đón nước mắt, bất quá cậu đưa tay nửa ngày mới phát hiện…
Con giun này căn bản đang làm màu! Một giọt nước mắt cũng không có!
Sắc mặt Đường Mạch trở nên vô cùng khó coi.
Nếu cái này giống với phó bản Cờ tỷ phú của Mario, chỉ khi nào lấy được phần thưởng mới có thể rời khỏi phó bản, thì Đường Mạch nhất định phải lấy được nước mắt con giun.
Đèn dầu bể, trên người Đường Mạch còn có một cái đèn pin, nhưng cậu suy nghĩ một hồi, cuối cùng không mở.
Cậu cố gắng vượt qua cảm giác chán ghét trong lòng, ra sức để giun bự nhớp nháp cọ mình, cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu của nó.
Vết thương trên người nó đúng là do Đường Mạch đánh, bây giờ lại đi an ủi, Đường Mạch cũng hơi chột dạ.

Vừa nghĩ như thế, động tác sờ đầu liền tự nhiên hơn rất nhiều.
Từ lúc chưa vào phó bản S3, trong tiềm thức cậu đã có một ám chỉ rất lớn: Boss cuối của phó bản S3 là một con giun bự.
Sau khi địa cầu online, trí nhớ Đường Mạch cực kì tốt, lý do cậu chọn trung tâm thương mại để ngồi chờ hơn một giờ, cuối cùng theo dõi Jacks là bởi vì ở dưới hầm gửi xe hắn đã từng nói sẽ đi thử lại xem có thông quan được phó bản phó bản S3 đánh bại con giun bự kia hay không.
Lời Jacks nói cậu nhớ không sót một chữ, cho nên khi tiến vào phó bản, ý nghĩ đầu tiên của cậu là đánh bại con giun bự.
Mặc dù hình thức của phó bản này làm cậu hơi ngạc nhiên một chút, cậu vốn nghĩ đây là phó bản hình thức đơn giản, nhưng không ngờ rằng sẽ có nhiều hạn chế như vậy.

Vì vậy, lần đầu tiên tiến vào phó bản cậu theo quan điểm lúc trước, chọn tấn công con giun bự.

Lần thứ hai cậu cũng chỉ cho rằng quá khó để đánh bại con giun bự.

Cậu chỉ một mực suy nghĩ làm sao để đánh bại con giun bự, mà không chú ý đến những điểm mấu chốt khác.
Cho đến lần thứ ba, cậu bắt đầu nghĩ có phải Jacks đã nghĩ sai rồi không, từ đó bắt đầu phát hiện nhiều điểm khả nghi.
Đầu tiên, đường hầm này rất dài, lần đầu tiên Đường Mạch xông vào phải đi cẩn thận, cho nên tới lúc cậu đi tới chỗ Bill đã qua một nửa thời gian.

Đây là cậu đã tận lực bước nhanh hết sức, giữ tốc độ Không quá chậm làm lãng phí thời gian, lại không quá nhanh lại bị sinh vật đánh lén, đến cuối cùng chỉ còn lại năm phút để đối mặt với con giun bự.
Đổi thành quân dự bị bình thường, sợ rằng không có thời gian để thấy con giun bự thì đã hết thời gian.

Thời gian này rất vô lý, dường như không cho người chơi cơ hội thông quan.
Thứ hai, chỉ cần cẩn thận quan sát một chút là có thể thấy rõ điểm đáng ngờ.

Ví dụ như vết thương trên ngực của thanh niên tóc đỏ rõ ràng không phải do con giun bự gây ra, đó là vết thương do vũ khí sắc bén tạo thành, hắn cũng mơ hồ ám chỉ Bill không phải con giun.
Ngoài ra, Tháp Đen đưa ra chút gợi ý, trong quy tắc thứ hai, Tháp Đen nói: “Chỉ có gậy gỗ mới có thể làm tổn thương con giun”, nhưng sau đó còn nói rằng: “Bill không thể nhìn thấy ánh sáng”.

Tháp Đen sử dụng hai danh từ.

Nếu giun đất là Bill, nó sẽ không sử dụng hai cách gọi khác nhau.
Nhưng Tháp Đen cũng lừa gạt người chơi.
Con giun sợ ánh sáng, Bill cũng không thấy được ánh sáng.
Đường Mạch không thể giải thích tại sao Bill không thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng chỉ cần nghĩ theo hướng này, cậu sẽ thấy Tháp Đen nói câu này quá mơ hồ.

Bởi vì câu đó có thể hiểu rằng, Bill giống với giun đất, đều sợ ánh sáng, mặc dù cậu không thấy Bill có phản ứng gì với đèn dầu, hoặc cũng có thể hiểu là hắn làm chuyện xấu không thể xuất hiện trước mặt người khác.
Động vật sợ ánh sáng cũng có thể nói là không thấy được ánh sáng, người làm chuyện trái lương tâm cũng có thể nói là không nhìn thấy ánh sáng.
Đây là lỗ hổng rất sâu của ngôn ngữ.
Con giun bự vẫn còn ô ô khóc.
Đường Mạch an ủi nó một lúc lâu, bất đắc dĩ nói: “Làm tổn thương ngươi cũng không tính hoàn toàn là lỗi của ta, ừm, chủ yếu phải trách Tháp Đen.

Nó chỉ cho người chơi hai mươi phút, ta cố gắng chạy tới, không lãng phí một giây nào.

Đến trước mặt ngươi cũng chỉ còn mười lăm phút.

Người bình thường lần đầu tiên tiến vào phó bản cũng không có nhiều thời gian, sau khi thất bại tiến vào lần nữa sẽ vô cùng sốt ruột.

Cho nên không có thời gian chú ý tới nhắc nhở phía trước dẫn tới sai lầm…!Cũng không khó hiểu lắm đúng không?”
Theo lý thuyết con giun bự nghe không hiểu Đường Mạch nói gì, nhưng nó rất tự nhiên mà khóc lớn tiếng hơn.
“…….” Đường Mạch lặng lẽ sờ hai cái, thầm nghĩ: Được rồi, đều là ta sai được chưa?
Cứ sờ như vậy không có biện pháp, Đường Mạch sờ rất lâu, con giun bự cuối cùng cũng không làm bộ khóc nữa.

Đường Mạch đang cảm thấy kì lạ, xem xét xem tiểu tử xấu xí này làm sao, sau đó cậu liền nghe thấy tiếng ngáy vang dội.
Đường Mạch: “…..”
Ngươi vừa mới từ trong lồng trốn ra có thể cảnh giác hơn một chút không?
Mặc dù không thấy được tình cảnh con giun chạy ra khỏi lồng sắt, nhưng căn cứ theo lời thanh niên tóc đỏ, Bill và con giun, cậu mơ hồ đoán được một ít.
Đoàn xiếc thú không biết từ nơi nào bắt được con giun, muốn biến nó thành một thú cưng, tối mai dâng lên cho khán giả thưởng thức.

Đoàn trưởng sắp xếp cho thanh niên tóc đỏ và Bill cùng nhau coi chừng con giun bự, Bill uống rượu vô chỉ thích dùng gậy gỗ đánh con giun bự.

Thanh niên tóc đỏ nói Bill điên rồi, ý nói Bill đột nhiên đánh rất mạnh, gần như là đánh chết con giun.

Vì vậy con giun mới phản kháng kịch liệt.
Chắc là trong thời điểm vùng vẫy thoát ra khỏi lồng.
Thanh niên tóc đỏ dĩ nhiên không thể ngồi đó xem Bill đánh chết cục cưng của đoàn trưởng, chắc chắn ngăn cản hắn.
Ánh mắt Đường Mạch nhìn vào một chỗ trong hang động.

Ở lần thứ hai, cậu tiến vào hang động này thấy trong góc có một cái bàn, bên trên còn vài chai bia, dưới đất có một ít mảnh vỡ không dễ phát hiện.
Nếu như vết thương trên ngực của thanh niên tóc đỏ là do Bill lúc say dùng chai bia đánh, liền có thể giải thích tại sao thanh niên tóc đỏ nói là Bill điên rồi.
Vết thương trên người Bill là do con giun bự đánh, vết thương sau ót là do bị đụng trúng cái gì, vết thương trên đùi có thể là bị con giun hất làm gãy.
Mặc dù lồng sắc khóa rất cẩn thẩn, nhưng vẫn bị con giun bự giãy giụa chặt đứt.

Bill nói mình phải dùng hết sức mới có thể trốn thoát con giun bự trong hang động, nhưng hắn đi được một nửa thì phát hiện xương đùi phải đã bị gãy, thật sự không đi được nữa.

Thanh niên tóc đỏ dĩ niên sẽ không quan tâm đến hắn, một tên Bill nổi điên lên đánh mình, một con quái vật giãy thoát khỏi lồng sắt, hắn đương nhiên lựa chọn vứt bỏ đồng nghiệp chạy trước, cái này cũng rất dễ hiểu.
“Nếu ngươi giãy ra lồng sắt sớm hơn một chút, đuổi theo giết Bill, cũng sẽ không bị đánh nhiều như vậy.”
Đáp lại Đường Mạch chính là tiếng khò khò càng lớn hơn của con giun bự.
Hai mươi phút đối với người chơi quá ít, dẫn đến người chơi không có đủ thời gian đi tìm hiểu nhiều manh mối hơn.

Nhưng thực ra cũng là để bảo vệ người chơi.

Chỉ cần không quá yếu, quân dự bị cũng có thể bảo đảm trong vòng hai mươi phút sẽ không chết.

Như vậy có thể lựa chọn rời khỏi phó bản.
Đây là phó bản S.
Từ độ khó mà nói, cái này vốn không cùng cấp bậc với Trò tỷ phú của Mario.

Chỉ cần không tham thì không chết được.
Đường Mạch ngồi dưới đất chờ con giun bự ngủ nửa tiếng.

Rốt cuộc con giun bự ngáy nãy giờ cũng tỉnh, Đường Mạch nghe được nó rít một tiếng kêu: “Thật là đói bụng, thật là nhớ mụ mụ ô ô ô….”
Nó không khóc thật, vẫn tiếp tục làm màu.
Đường Mạch đứng lên, giun bự lập tức ngóc nửa người lên.
Trong bóng tối Đường Mạch không thấy nó, nhưng cậu cảm nhận được nó thấy được hành động của mình.

Đường Mạch dùng hai tay sờ vách tường trong hang động, đi thử từng bước.

Con giun bự vẫn không có động tĩnh, Đường Mạch đi tới đường hầm, quay người lại vẫy vẫy tay: “Lại đây.”
Con giun bự không trả lời.
Đường Mạch cũng không biết cách này có tác dụng không, nhưng tóm lại bọn họ phải ra ngoài trước.

Nếu không thanh niên tóc đỏ thật sự gọi ai tới, cậu tin chắc đoàn trưởng đoàn xiếc thú không để cậu được yên.
Đường Mạch đi vào đường hầm.

Cậu đi rất chậm, thỉnh thoảng dừng lại, quay đầu làm động tác ngoắc ngoắc, hy vọng con giun bự có thể đuổi theo mình.
Đi mười mét trong vòng một phút, con giun bự vẫn không có động tĩnh.

Đến khi Đường Mạch từ bỏ, quyết định quay đầu tìm cách khác để lấy được nước mắt con giun, cậu nghe được âm thanh vật nặng lướt đi trên mặt đất.
Khóe miệng Đường Mạch hơi nhếch lên, hai tay cậu lần mò vách tường, đi về phía trước.
Con giun bự chậm rãi theo sau lưng cậu.

Lúc đầu còn cách rất xa, chờ một người một giun cách nhau mấy trăm mét, con giun bự rất không có tiền đồ chạy đến sát sau lưng Đường Mạch, thậm chí còn dùng cái đầu cọ lên tóc Đường Mạch, cả người nó gần như muốn dựa sát lên lưng cậu.
Đường Mạch thiếu chút nữa đã quăng một cái tát lên cái con nhớp nhúa này, nhưng cậu vẫn nhịn xuống, hít thở sâu vài cái, tiếp tục đi về phía trước.
Khi đi tới thi thể của Bill, con giun bự ngửi được, sợ hãi rít lên một tiếng: “Người xấu dưới lòng đất!”
Đường Mạch sờ đầu nó một cái, dẫn con giun tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng trở lại hang động ban đầu.
Đường Mạch không thể bật đèn pin, trong bóng tối đen kịt, cậu sờ đầu con giun.

Cậu cảm nhận được, đi tới chỗ này, nó tựa hồ hưng phấn hơn rất nhiều, cái đuôi liên tục vẫy đập trên mặt đất.
“Nếu ngươi muốn đi, trước khi đi…!Có thể cho ta một giọt nước mắt không?” Đường Mạch thử thương lượng: “Một giọt là được rồi.

Không phải giả khóc, khóc thật một lần, có được không?”
Con giun bự rít một tiếng: “Thật là đói, muốn về nhà thăm mụ mụ!”
Đường Mạch trăm cay ngàn đắng mang con giun tới chỗ này: “……”
Âm thanh con giun bự dùng đuôi vỗ trên mặt đất chưa dừng lại, lúc đầu Đường Mạch chỉ nghĩ nó vui quá mức, dùng cách này để thể hiện sự vui mừng.

Bỗng nhiên cái đuôi nặng nề của nó đập trúng một chỗ trên đất, rắc rắc một tiếng, giống như có một cánh cửa nào đó bị đẩy ra.
Đường Mạch kinh ngạc nhìn về phía phát ra tiếng động.
Con giun bự: “Về nhà rồi về nhà rồi!” Nó vừa nói vừa trượt một cái tới cánh cửa.
Đường Mạch nhanh chóng kéo đuôi nó lại: “Chờ một chút, có thể cho ta một giọt nước mắt không?” Đường Mạch dừng một chút, nghĩ nghĩ: “Rít rít, rít rít rít rít?”
Con giun bự: “Kỳ lạ, người dưới lòng đất này kêu cái gì thế?”
Đường Mạch: “………..”
Con giun bự vẫy một cái, thoát khỏi tay Đường Mạch ra, thẳng tắp vọt ra cửa.

Lúc nó sắp rời khỏi, nó dừng lại, chậm rãi trượt lại bên cạnh Đường Mạch, dùng đầu lớn cọ cọ mặt Đường Mạch.
Nó không biết lúc nó đang cọ Đường Mạch, Đường Mạch cũng đang ấn lên hình xăm que diêm trên cổ tay trái, ánh mắt lãnh đạm trong bóng tối nhìn nó.
Không có nước mắt con giun không thể nào rời khỏi phó bản.
Bây giờ nhiệm vụ chính đã kết thúc, có thể sử dụng dị năng, đồng nghĩa có thể sử dụng que diêm lớn.
Cho dù dùng cách gì, cậu nhất định phải rời khỏi chỗ này.
“Muốn về nhà…” Tiếng rít vang lên.
Ánh mắt Đường Mạch tối sầm, một que diêm to lớn đột nhiên xuất hiện trong tay phải Đường Mạch.

Câu giơ que diêm, trực tiếp đánh xuống đốt của nó.

Cũng không đến nỗi đánh chết nó, nhưng nhất định có thể giữ nó ở lại.

Nó ở lại, cậu mới có cơ hội từ từ lấy được nước mắt con giun.
Khi diêm sắp đụng vào đốt con giun, tiếng rít lại vang lên: “Ngươi là người tốt dưới lòng đất.”
Lời vừa dứt, một chất lỏng ướt át rơi trên mặt Đường Mạch, con giun kêu một tiếng, vèo một cái nghiêng người rời khỏi.

Thân thể nó rầm rầm va chạm mặt đất, không bao lâu liền biến mất khỏi hang động.
Đường Mạch ngây người tại chỗ.

Một lát sau, cậu đưa tay sờ nước mắt trên mặt, thu que diêm vào hình xăm.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng trắng, chờ đến lúc Đường Mạch mở mắt ra lần nữa, cậu đã trở lại công xưởng bị bỏ hoang ở khu Phổ Đông.
Lúc Đường Mạch tiến vào phó bản là buổi trưa, lúc đi ra mặt trăng đã lên cao.


Thời gian trong phó bản dường như không giống với thế giới bên ngoài.

Đường Mạch mơ hồ nhớ lại thời gian của cả hai, sau đó rời khỏi công xưởng một cách nhanh chóng, phòng ngừa có người đang ở gần lối vào của phó bản.
Đường Mạch đưa tay ra, lấy nước mắt con giun trên mặt mình xuống.
Giọt nước mắt lúc rơi trên mặt Đường Mạch là chất lỏng, nhưng sau khi tiếp xúc với không khí, nó rất nhanh chuyển thành thể rắn.

Đường Mạch tìm được một cửa tiểm sửa chữa ô tô không người, đi vào đóng cửa lại, nằm trên đất, lấy đèn pin chiếu sáng giọt nước mắt.
Dưới ánh đèn, nước mắt long lanh trong suốt giống như một viên kim cương nhỏ, là một giọt nước hình kim cương.
Đường Mạch gõ ba cái lên nước mắt, không có phản ứng.

Cậu lại đem nước mắt giơ cao lên đầu, cũng không có phản ứng.

Đường Mạch thử dùng lửa đốt nước mắt, đem nước mắt ngâm trong nước.

Đợi tới lúc cậu lấy khăn lau giọt nước mắt, một hàng chữ nhỏ xuất hiện trên đó.
[ – Đạo cụ: Nước mắt con giun
– Người sở hữu: Đường Mạch
– Phẩm chất: bình thường
– Cấp bậc: cấp một
– Lực công kích: Không
– Chức năng: Lấy nước mắt chùi trên vết thương có thể nhanh chóng lành lại, có thể chữa trị gãy xương.
– Hạn chế: Chỉ có thể sử dụng ba lần.
– Ghi chú: Ta nghĩ đời này Đường Mạch không muốn nhớ lại kí ức làm sao lấy được nước mắt con giun ]
Đường Mạch suy nghĩ một chút.

Quyển sổ dị năng lần này nói sai rồi, nếu như bị con giun cọ một lần là lấy được đạo cụ, vậy cậu nguyện ý lại bị…!cọ một lần nữa, chỉ một lần.
Phần thưởng của phó bản này phẩm chất thua xa mũ của Mario và trứng Gà Tây, chỉ là phẩm chất bình thường, nhưng hiện tại đối với Đường Mạch mà nói là đạo cụ không thể thiếu.
Bảy ngày trôi qua Đường Mạch tổng cộng nhặt đượt sáu dị năng, không có dị năng nào có tác dụng hồi phục.
Hiện tại tố chất cơ thể của cậu cực cao, chỉ cần không phải gãy tay gãy chân, nghỉ ngơi một thời gian là vết thương có thể khép lại.

Nhưng nếu trong quá trình đánh nhau bị đối phương đánh bị thương, Đường Mạch cũng không có thời gian đợi vết thương khôi phục, lúc này chỉ cần có nước mắt con giun liền có thể khôi phục sức chiến đấu.

Đồng thời nó còn có thể khôi phục gãy tay, chân.
“Đáng tiếc chỉ có thể dùng ba lần.

Phó bản S so với những phó bản khác đơn giản hơn nhiều, cũng không quá nguy hiểm đến tính mạng, cho nên phần thưởng sẽ kém hơn một chút sao….”
Đường Mạch hai tay gối đầu, nhìn trần nhà cửa hàng sửa xe.
……………………….
[Phổ Đông Thượng Hải, trong một tầng hầm gửi xe ở trung tâm thương mại.]
Người đàn ông tóc vàng cường tráng sắc mặt buồn bã ngồi trên ghế, kể lại chuyện mình gặp hôm nay.
Sau khi nghe Jacks nói Đánh chết con giun cũng không cách nào thông quan, Lạc Phong Thành hơi biến sắc, ngồi thẳng lên: “Cậu chắc chắn đã đánh chết nó? Thông thường con giun đứt thành hai đoạn, ba đoạn cũng sẽ không chết, cậu làm sao giết nó.”
Jacks cực kì ủy khuất: “Tôi thật sự giết được nó.

Tiến sĩ Lạc, tôi dùng theo cách của anh, dùng sức bẻ gậy gỗ thành hai đoạn, lại uống nó vào tay mình, dùng hai tay bóp chết con giun kia.

Sức tôi quả thật có thể bóp chết nó, cái này cũng không khó, chỉ cần trong vòng hai mươi phút đem nó bóp thành từng đoạn, thì sẽ không còn cách nào sống lại, tôi đã thử rất nhiều lần, hôm nay mới thành công.

Nhưng nó chết rồi, nhiệm vụ vẫn thất bại.”
Lạc Phong Thành đứng lên, đi trong phòng hai bước.

Hắn xoay người: “Bắt đầu từ bây giờ, cậu đem những chuyện đã trải qua trong phó bản, bất kể là chuyện gì, toàn bộ nói ra hết.

Quy tắc Tháp Đen, lời của hai người kia, một chữ cũng không được thiếu, toàn bộ nói rõ ràng.”
Jacks gãi đầu một cái, cố gắng nhớ lại.
Một giời sau, Lạc Phong Thành vỗ lên bàn một cái, sắc mặt không tốt lắm: “Bill không phải con giun, người cậu phải giết là tên đàn ông tóc vàng.”
“Hả?”
“Thì ra phó bản S3 không khó như vậy, nó chẳng qua chỉ hơi lừa gạt người chơi một chút, khiến cậu cảm thấy quái vật xuất hiện cuối cùng phải bị giết chết.” Lạc Phong Thành mệt mỏi xoa mắt: “Ngày mai cậu đi giết cái tên tóc vàng kia, là có thể thông quan.”
Jacks cao hứng gật đầu, cũng không tò mò tại sao mình lại nghĩ sai, xoay người rời phòng.
Giữa trưa hôm sau Jacks mang hai người trong tổ chức cùng nhau tới công xưởng, tiến vào phó bản: “Cứ nghĩ đây là loại hình phó bản đánh nhau mà tôi thích nhất, không nghĩ tới còn phải động não.

Tôi ghét nhất loại phó bản này, về sau loại hình này tôi không tới đâu, giao cho các cậu và Lạc tiến sĩ là được rồi.

Các cậu chờ chút, chốc nữa tôi ra ngay.”
Jacks giẫm lên trên nắp giếng, đạp nửa ngày, không có động tĩnh.
Hắn kinh ngạc ra sức đạp hai cái, hai người khác thấy lạ cũng xúm lại.
Một người nói: “Chắc là có người thông quan rồi.

Cũng đúng, dựa theo Lạc tiến sĩ giải thích, phó bản này cũng không tính là quá khó, cửa vào cũng rất nhiều, trong tổ chức cũng có rất nhiều người biết được vị trí cửa vào, có người thông quan cũng không có gì lạ.

Jacks, sau này gặp phải phó bản không nên làm liều nữa, vẫn là phải suy nghĩ nhiều một chút.”
Một người khác cũng an ủi: “Đừng để ý phó bản này nữa, chúng ta đi thử phó bản S1.”
Ban đầu, Jacks vẫn còn có chút chán nản.

Nghe thấy phó bản S1 hai mắt nhất thời sáng lên: “Đi! Phó bản S1 là thú vị nhất.

Chúng ta cùng đi đánh con tinh tinh bự kia!”
………………………………….
Đường Mạch cũng không biết vì mình mà Jacks bỏ lỡ cơ hội thông qua phó bản S3.


Bất quá cho dù cậu có biết, cũng không quá để bụng.

Cậu theo dõi Jacks chính là vì giành trước cơ hội thông quan, đây cũng là nguyên nhân sau khi tiến vào phó bản cậu một mực phải nắm chắc thời gian, tìm cách nhanh chóng đánh bại con giun, không suy nghĩ nhiều.

Nhanh chóng lấy phần thưởng, nâng cao tỷ lệ thắng trò chơi công tháp vào ba ngày tiếp theo.
Sau thông quan phó S3, chỉ còn lại hai ngày, Đường Mạch lại đến trốn gần trung tâm thương mại, chuẩn bị thông quan thêm một cái phó bản S.

Nhưng lần này cậu còn chưa kịp theo Đường Xảo tiến vào phó bản, giữa đường bất ngờ tự mình kích phát một cái phó bản khác.
Phó bản này cũng là phó bản một người, không khó.

So với phó bản S3 còn đơn giản hơn một chút, nhưng cực kì mất thời gian.
Khi Đường Mạch từ trong phó bản ra ngoài, đã là sáng ngày thứ mười.
17 giờ ngày 23 tháng 11, Đường Mạch nghe Tháp Đen thông báo chuẩn bị tham gia trò chơi công tháp.

Thời gian của Tháp Đen trước giờ luôn tuân theo quy định chặc chẽ, Ba ngày ứng cử là tính từ 8 giờ ngày 15 tháng 11 đến 8 giờ ngày 18 kết thúc.
Dựa theo cách tính này, còn lại mười tiếng, Đường Mạch sẽ bị kéo vào trò chơi công tháp.
Đường Mạch kiểm tra lại ba lô một chút, chắc chắn không thiếu cái gì.

Cậu đeo ba lô lên, đi tới cửa hàng bán dụng cụ.

Đồ của cửa hàng đã bị lục lọi biến thành một mớ hỗn độn, rõ ràng sau khi trò chơi bắt đầu một số người chơi đã đến đây để tìm vũ khí.
Đường Mạch trong mớ hỗn độn tìm được con dao sắc bén.

Cậu đi vào căn phòng nhỏ trong tiệm, lấy que diêm ra, bắt đầu mài dao.
Con dao lớn mài trên que diễm gỗ mà không có một vụn gỗ nào rơi ra, ngược lại lưỡi dao được mài càng ngày càng sắc, phát ra ánh sáng kim loại sáng bóng.
Đường Mạch mài hai con dao và bốn phi tiêu theo cùng một cách.

Cậu buộc con dao vào chân phải và bốn phi tiêu giấu trong túi.

Tuy que diêm lớn lợi hại hơn con dao và phi tiêu, nhưng nó cũng không phải vạn năng, có lúc dao nhỏ sẽ có tác dụng lớn hơn.
Sau khi chuẩn bị xong vũ khí, Đường Mạch tìm đươc một cửa hàng tiện lợi, lấy dưới quầy nửa chai nước và một bịch bánh quy, bổ sung thể lực.
Sau khi địa cầu online, tố chất cơ thể Đường Mạch tăng nhanh, đồng thời cậu phát hiện nhu cầu về thức ăn nước uống ngày càng thấp.

Hiện tượng này sau khi thông quan cờ tỷ phủ của Mario ngày càng rõ ràng.

Đường Mạch ước chừng về nhu cầu ăn uống của mình, một bịch bánh quy và nửa chai nước đủ để cậu không bị đói trong vòng ba đến bốn ngày, không ảnh hưởng đến hoạt động.
Vì phòng ngừa thời gian trong phó bản quá dài, không có thức ăn nước uống, Đường Mạch lại đi vào mấy cửa hàng tiện lợi, bổ sung vật tư cho mình.
Lúc này đã là một giờ chiều.
Đường Mạch ngồi trong một nhà hàng nhỏ, bình tĩnh nhìn ra cửa sổ.

Cứ cách năm phút sẽ có một người đi ngang qua cửa sổ, nhưng cậu chỉ lặng lẽ quan sát trong một thời gian dài, không nói chuyện, không động đậy, chỉ nhìn như vậy suốt một giờ.
Ba giờ sau, Đường Mạch sẽ tham gia vào trò chơi công tháp.
Nửa tháng trước, toàn bộ người chơi Trung Quốc bị Phó Văn Đoạt kéo vào tháp đen tầng một, buộc phải tham gia vào trò chơi công tháp.

Vào thời điểm đó, trò chơi công tháp mà Đường Mạch tham gia là cấp độ dễ.

Lần này Đường Mạch biết rằng mình chắc chắn sẽ không phải trò chơi cấp độ dễ nữa.

Đây sẽ là một trò chơi công tháp thực sự.
Tháp Đen tổng cộng có bảy tầng, sau khi trò chơi chính thức bắt đầu, vào ngày thứ nhất, nó đã công bố ba điều luật thép.
Một trong ba điều đó là: Mời tất cả người chơi cố gắng công tháp.
Đã nằm trong luật thép của trò chơi, tuyệt đối không thể đơn giản như phó bản S, thậm chí còn có thể khó hơn trò tỷ phú của Mario.
Đường Mạch cũng không dám cam đoan mình có thể sống sót hay không.
Bây giờ mỗi phút mỗi giây trôi qua có thể là thời gian đếm ngược tính mạng của cậu.
Nhà hàng này nằm ở góc của một con phố buôn bán.

Một vài chiếc lá nhựa màu xanh lá che kín mép cửa sổ, trên bệ cửa sổ đặt một vài chậu hoa nhỏ, tạo ra một loại không khí yên bình.

Cửa hàng này trước khi trái đất online là một cửa hàng tĩnh mịch.

Có lẽ việc kinh doanh sẽ không được tốt lắm, nhưng sẽ có một vài khách hàng thường xuyên tận hưởng thời gian ở đây, như thể để thoát khỏi thế giới, để cho mình một không gian có thể thả lỏng.
Đường Mạch từ từ nhắm mắt lại, cậu hít một hơi thật sâu từ từ thở ra.
Bây giờ là ba giờ chiều.
Đường Mạch lấy ra trứng Gà Tây, gõ ba cái, thấp giọng gọi: “Phó tiên sinh”
Bên tai truyền ra tiếng nhạc kì lạ, Phó Văn Đoạt không trả lời ngay.

Qua mấy phút, sau khi Đường Mạch nghe thấy giọng nói Nhiệm vụ phụ thứ hai đã hoàn thành, Phó Văn Đoạt mới lên tiếng: “Sao vậy, có chuyện gì?”
Đường Mạch: “Anh đang chơi trò chơi?”
Giọng Phó Văn Đoạt trầm thấp, có chút dễ nghe: “Ừ, vô tình bị kéo vào một phó bản, vừa hoàn thành nhiệm vụ phụ thứ hai.”
Thì ra khách lén qua sông Phó Văn Đoạt cũng sẽ bị người ta hố kéo vào phó bản.
Trên mặt Đường Mạch không chút cảm xúc, cậu ngửa người về sau dựa vào ghế, giọng nói bình tĩnh: “Phó tiên sinh, là thế này, hai tiếng nữa tôi sẽ tham gia trò chơi công tháp.”
Bên kia trứng Gà Tây thoáng dừng mấy giây, sau đó rất nhanh khôi phục lại bình thường.

Phó Văn Đoạt nói: “Trò chơi công tháp? Công tháp tầng một sao? Tháp Đen kéo cậu vào?”
Nói tới chuyện này, bây giờ trong lòng Đường Mạch chỉ còn bình tĩnh.
“Mười ngày trước Tháp Đen thông báo cho tôi, năm giờ chiều hôm nay tôi sẽ tham gia trò chơi công tháp.

Tôi đã làm tốt chuẩn bị, trước khi công tháp muốn làm phiền anh một chút…!Có thể nói cho tôi biết lúc anh công tháp gặp cái gì không?” Thanh âm Đường Mạch dừng một chút, cậu tiếp tục nói: “Anh không muốn nói cũng không sao.”
Lần này Phó Văn Đoạt trả lời rất nhanh: “Sau khi vào Tháp Đen, tôi nhận được nhiệm vụ chính, chính là cướp quả trứng Gà Tây từ một con Gà Tây mà nó nâng niu nhất.

Là quả trứng lưu trữ của chúng ta.

Nhưng lúc tôi tiến vào bên trong còn có bốn người.

Năm người chúng tôi cũng không biết nhau, nhưng từ miệng bọn họ nghe ra có địch ý rất lớn đối với tôi.

Đồng thời nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ trứng Gà Tây.”
Đường Mạch nhíu mày: “Nhiệm vụ các anh trùng hợp ngược với nhau?”
“Ừm” Phó Văn Đoạt nói: “Tôi giấu bọn họ nhiệm vụ chính của mình, cùng tiến vào một thế giới lòng đất khổng lồ.

Người ở đó được gọi là người dưới lòng đất.

Người và quái vật giới hạn rất rõ ràng, cách nhau bởi dòng sông màu hồng phấn, bên trái là Vương quốc Dưới Lòng Đất, bên phải là Thế giới Quái Vật.

Gà Tây sống trong thế giới quái vật.”
Nói đến đây, giọng nói Phó Văn Đoạt dừng lại, trong trứng Gà Tây truyền tới một trận đánh nhau kịch liệt.

Năm phút sau, Phó Văn Đoạt hơi thở dồn dập, nói tiếp: “Chúng tôi đáp xuống Vương quốc Dưới Lòng Đất, muốn đi tới Thế giới Quái Vật trước hết phải vượt qua Phần Hà – tôi tạm thời gọi con sông đó là Phấn Hà.

Trên sông có một chiếc thuyền, muốn qua sông thì phải trải qua trò chơi.

Muốn thuyền chở người qua sông, trên thuyền nhất định phải có đủ ba người: một người lái thuyền mặc định sẵn là người dưới lòng đất và hai người chơi tùy ý.

Một khi trên thuyền thiếu mất một người chơi, người dưới lòng đất sẽ lái thuyền rời đi.”
Đường Mạch nghiêm túc lắng nghe lời Phó Văn Đoạt nói.

Ngón tay cậu gõ lộc cộc trên bàn, cẩn thận suy nghĩ ba trận trò chơi.
Đoạn cuối Phó Văn Đoạt kể hắn vật lộn với Gà Tây nghe ngược lại có vẻ đơn giản nhất.
Phó Văn Đoạt không nói dị năng của mình, chỉ nói Gà Tây đột nhiên đánh lén bọn họ, bốn người thì đã chết hết cả ba, chỉ có một người chạy thoát.

Còn Phó Văn Đoạt bị Gà Tây phát hiện thân phận khách lén qua sông, nó nhất định phải ăn hắn, cho nên hắn với nó liều mạng đánh nhau, không phân thắng bại, cuối cùng thành công từ trong hàng vạn trứng Gà Tây tìm được cái trứng bảo bối, thành công thông quan tầng thứ nhất.
Đường Mạch suy nghĩ một chút.
Ba trò chơi kia của Phó Văn Đoạt cũng không phải là không thể qua, chẳng qua là sẽ tốn một chút công sức.

Cái khó là phải vật lộn với Gà Tây.
Phó Văn Đoạt không nói, nhưng rõ ràng dị năng của hắn thiên về tấn công.

Vóc dáng của Gà Tây có lẽ sẽ không to bằng Chuột Chũi Bự, lần trước cậu không có cách chống lại Chuột Chũi bự, nhưng bây giờ ít ra có thể chạy trốn, nhưng khả năng đánh bại nó không tới hai phần.
Nhưng cậu không phải khách lén qua sông.
Phó Văn Đoạt là khách lén qua sông, tất cả quái vật Tháp Đen đều muốn ăn hắn.

Điều này thì Đường Mạch chiếm ưu thế hơn so với Phó Văn Đoạt.
Nghe xong tất cả, Đường Mạch cúi đầu nhìn quả trứng Gà Tây, im lặng một lúc lâu, mới nói: “Cảm ơn”
Phó Văn Đoạt đã kết thúc phó bản từ lâu.

Hắn thấp giọng: “Nếu chỉ có một trứng Gà Tây, tôi không biết liệu tôi có thể tiếp tục dùng chức năng lưu trữ hay không.

Tôi hy vọng cậu có thể thông quan Tháp Đen tầng một.

Tôi rất cần chức năng lưu trữ này của trứng Gà Tây.


Đường Mạch cũng đã sớm đoán được điểm này, cho nên trước khi liên lạc với Phó Văn Đoạt, cậu cũng biết chắc đối phương sẽ không keo kiệt tin tức.
Nếu Đường Mạch không công tháp tầng một, Phó Văn Đoạt có thể không dễ dàng cho biết thông tin.

Nhưng bây giờ là thời khắc sinh tử của cậu.

Đường Mạch cũng không cảm thấy mình có mặt mũi đến nỗi khiến cái vị khách lén qua sông bị toàn bộ người chơi Trung Quốc ghét bỏ sau vài lần trao đổi ngắn ngủi sinh ra hảo cảm với mình, cảm thấy rằng cả hai đều là bạn, không hy vọng mình sẽ chết đi.

Mà là vì một khi cậu chết, không ai có thể đảm bảo trứng Gà Tây còn có thể tiếp tục sử dụng hay không.
Đạo cụ phẩm chất hiếm như trứng Gà Tây, cho dù là Phó Văn Đoạt cũng không có khả năng dễ dàng buông tha.
Nhưng Đường Mạch vẫn phải nói: “Cảm ơn.”
Cậu nói lần thứ hai, Phó Văn Đoạt bên kia im lặng.

Một lúc sau, Đường Mạch mới nghe được một tiếng cười trầm thấp, giọng nói Phó Văn Đoạt xen lẫn ý cười khó phát hiện: “Cậu rất lợi hại, nhất định sẽ sống sót.

Cậu cũng không phải khách lén qua sông, so với tôi chắc sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”
Đường Mạch bỗng nhiên có chút muốn biết tại sao đối phương lại trở thành khách lén qua sông, hắn rốt cuộc giết người nào.

Nhưng cậu cũng sẽ không hỏi câu này, chẳng qua cũng cười một tiếng: “Yên tâm, tôi cũng không muốn chết.”
Hai người ăn ý không nói nữa, Đường Mạch đóng trứng Gà Tây lại.
Đường Mạch bỏ trứng Gà Tây vào ba lô, đeo ba lô lên, đi ra khỏi nhà hàng nhỏ.

Sáng hôm nay cậu từ khu Phổ Đông trở về khu Tĩnh An, đi đến đường Nam Kinh.

Bây giờ tâm tình hết sức bình thản, từng bước tiến về tòa Tháp Đen treo lơ lửng trên sông Hoàng Phổ, ánh mắt kiên định, thần sắc tỉnh táo.
Hoàng hôn đang dần buông xuống, ánh sáng được rải trên phía Đông thành phố, khiến nó phản chiếu ra một tầng ánh sáng vàng.
……………………………….
Phía Tây thành phố, ở cuối đường cao tốc, xuất hiện một cái bóng đen nhỏ.

Bóng đen càng ngày càng lớn, cuối cùng chạy vào trạm thu phí của Thượng Hải, dùng hết sức vọt vào thành phố này.
Đây là hai người có vết thương chồng chất.

Một người tay trái gần như bị đứt lìa chảy máu đầm đìa được nối với da thịt non.

Người kia cả người đầy máu, một bước đi cũng phải cố gắng hết sức, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Một người phụ nữ trung niên đi qua đường, nhìn thấy hai người sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.
Một bé gái tầm mười bốn, muời lăm tuổi từ khúc cua đi ra, bị dọa sợ, còn chưa kịp chạy trốn thì đã bị một người trong đó kéo lại.

Người nọ thân thể run rẩy, gắt gao kéo cánh tay cô bé, gần như là vừa khóc vừa hỏi: “Thượng Hải…!Thượng Hải có bọn họ không? Thượng Hải có không? Có không?!”
Bé gái cũng bị dọa đến sắp khóc: “Các anh là đang nói gì, các anh là ai.

Bạn tôi là người chơi chính thức, cậu ấy có dị năng, các anh đừng hòng hại được tôi.

Các anh nếu dám làm gì tôi, cậu…!cậu ấy sẽ trả thù cho tôi!”
Đàn ông bị gãy tay giọng khàn khàn: “Khách lén qua sông! Thượng Hải có không? Có bọn chúng không?”
Bé gái: “Đương nhiên là có rồi.”
Hai người máu tươi đầy người trong nháy mắt tràn đầy tuyệt vọng, cùng nhau té xuống đất.
“Chỗ này…!Chỗ này cũng có tổ chức khách lén quá sông sao…!Cũng có bọn chúng sao…”
Bé gái kì lạ hỏi: “Khách lén qua sông cũng có tổ chức? Tổ chức khách lén qua sông hả?”
Đàn ông gãy tay cả người run rẩy bò dậy, nắm bả vai cô bé: “Không có? Thượng Hải không có đám giết người kì dị kia? Không có đám khách lén qua sông thấy người liền giết? Không có hả?!”
Cô bé bị hắn dọa trực tiếp khóc lên, nghẹn ngào không nói ra lời.
…………………….
Cùng lúc đó, Đường Mạch đứng dưới Tháp Đen, ngẩng đầu lên, nhìn về tòa tháp lớn sừng sững khổng lồ này.
Cậu hơi nhếch môi, trong đầu vang lên một bài hát nhộn nhịp, kèm theo giọng nói trẻ con lanh lảng vang lên.
[ Dinh Dong! Mở ra trò chơi một người Tháp Đen tầng một ( Cấp độ thường) ]
[ Chào mừng đi tới thế giới quái vật! ]
……………………………..
Lời tác giả:
Phó thiếu tá: Nhìn đi, tôi còn chưa ở chung với vợ, đã đối xử rất tốt với vợ rồi!
Đường Đường: Anh rõ ràng là không muốn bị mất đi chức năng lưu trữ.
Tác giả: Ha ha, thật ra thì vẫn là có chút hảo cảm mà ~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.