Địa Cầu Online

Chương 25: Dị Năng Theo Ta Theo Ta Theo Ta


Bạn đang đọc Địa Cầu Online – Chương 25: Dị Năng Theo Ta Theo Ta Theo Ta


Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
………………………………………!
Bốn ngày sau, Thượng Hải, công viên Tĩnh An.

Một nhóc con có dáng dấp thật thà, mập mạp, bước chân nhanh chóng như một tia sét, chui vào một cửa hàng tiện lợi trong công viên.

Đồ ăn và nước uống trong cửa hàng tiện lợi đã bị những người khác lấy đi bằng sạch, nhưng nhóc vẫn chưa từ bỏ hi vọng, chạy vào nhà kho của cửa hàng tiện lợi.

Sau nửa ngày, cuối cùng cũng tìm thấy ba hộp bánh quy và bình nước còn một nửa.

Người may mắn còn sống sót không nhiều, tuy đồ ăn vẫn còn hạn sử dụng.

Nhưng những ngày kế tiếp thứ có thể ăn được càng ngày càng ít.

Thật vất vả mới tìm được đồ ăn và nước uống, nhóc Mập Mạp vội vàng chạy về, đưa nước cho một nam sinh cao gầy.

Nam sinh người như cây tre uống một hớp lớn: “Sống lại rồi.

Triệu Tử Ngang, cậu nói bây giờ thức ăn khó tìm như vậy, chúng ta nhanh chóng rời khỏi Thượng Hải thôi.

Thượng Hải nhiều người, cứ ăn uống như vậy, chúng ta chắc chắn sẽ không còn thức ăn.”
Nhóc Mập Mạp một hơi ăn hết hai miếng bánh quy, trong miệng nhét đầy bánh: “Tớ sau này sẽ ăn ít hơn…!Ít hơn một chút, cho cậu này.”
Nam sinh cao gầy đỏ mặt lên: “Tớ không có ý này.”
“Tớ biết.” Nhóc Mập Mạp uống một hớp nước, nuốt bánh quy xuống: “Không phải ngày nào tớ cũng đói bụng, cậu là quân dự bị, tố chất thân thể không tốt, tớ cảm giác càng ngày tớ ăn càng ít đi, mà một chút cũng không thấy đói.

Cậu không cảm thấy vậy sao, ăn càng ngày càng ít.

Giống như khi trước San San có nói, sau khi địa cầu online, thân thể chúng ta càng ngày càng tốt, giống như thực vật vậy, thu thập được năng lượng bằng cách khác mà không chỉ có ăn, còn có nhiều đường khác mà chúng ta không biết….!Ai, cậu ấy có nói như vậy đúng không?”
Nam sinh gầy như cây tre bĩu môi: “Làm sao tớ nhớ được, bọn mình cũng đã tách ra được mấy ngày.”
Nhóc Mập Mạp nhớ tới chuyện này, cũng rất buồn bực: “Chờ sau này chúng ta mạnh hơn, chắc chắn phải đi cùng nhau! Xem ai dám tìm chúng ta kiếm chuyện!”
Hai người đem thức ăn và nước uống bỏ vào trong ba lô, tiếp tục đi về phía trước.

Nhóc Mập Mạp: “Cậu nói xem, bọn họ nói tên kia cầm một que diêm lớn, nửa đêm canh ba đánh lén người khác, quái nhân que diêm đó có phải anh Đường Mạch không?”
“Chắc là không đâu.

Sao anh ấy lại phải đánh lén người khác, anh ấy là người tốt, lại lợi hại như vậy, không cần phải đánh lén.”
“Ừm, chắc chắn không phải anh Đường.”
Hai người rời khỏi công viên Tĩnh An, đi về hướng Tây.

Mà Quái nhân que diêm trong miệng bọn họ giờ phút này đang nấp ở tầng hai của một cửa hàng trang sức trên đường Nam Kinh.

Mặt chính của cửa tiệm này nằm ở hướng Bắc, ánh mặt trời từ phía nam chiếu vào không thể chiếu sáng toàn bộ cửa hàng.

Quái nhân que diêm dựa sát vào góc tường, khẽ đưa tay ra, dùng một vật kì lạ soi từng người đang đi dưới lầu.

Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, vật kì lạ này là ống nhòm đã được cải tạo.

Hai cái ống kính bị tháo ra, hai ống bị xuyên thủng phần đáy, thay vào đó là một ống xi lanh có kích thước tương tự nối hai ống lại với nhau, tạo thành một chữ Z.

Hai đầu của chữ Z được gắn một mảnh kính phẳng, từ đó tạo thành một kính viễn vọng phản xạ đơn giản.

Quái nhân que diêm cầm kính viễn vọng, một đầu kính nhắm vào người đi đường, một đầu khác để trước mặt mình.

Cậu không chớp mắt quan sát từng người đi dưới lầu, quan sát từ sáng tới chiều.

Tới lúc gần tối, một tên đàn ông trung niên cường tráng mặc áo khoác da màu đen, miệng ngậm điếu thuốc lá, nghênh ngang đi trên đường.

Quái nhân que diêm bỏ kính viễn vọng xuống, nhanh chóng mang ba lô lên, lấy tốc độ cực nhanh chạy xuống lầu, đi sau lưng người đàn ông trung niên.


Đường Mạch núp trong con hẻm nhỏ tối tăm, vai mang ba lô, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông.

Cậu nhắm mắt lại, hít thở sâu.

Lần nữa khi mở mắt ra, con ngươi cậu phát ra ánh sáng.

Mà trong mắt cậu, trên đỉnh đầu người đàn ông chậm rãi hiện lên bốn chữ to
Khách lén qua sông.

Đường Mạch nhếch môi, tỉnh bơ đi theo sau lưng người đàn ông.

Màn đêm buông xuống, người đàn ông mặc áo khoác đen, hai tay đút trong túi, một cước đá văng cửa, đi vào một cửa hàng bán đồ đặc sản.

Trong tiệm có một người phụ nữ trung niên đang nằm, cửa đột nhiên bị đá văng, người phụ nữ hoảng sợ co rút về sau một cái, đụng vào tủ đựng hàng hóa.

“Nhìn cái gì mà nhìn, biến!”
Người phụ nữ trung niên há miệng còn định nói gì đó, tên đàn ông trừng mắt một cái, nhấc chân đạp lên bụng người phụ nữ.

Người phụ nữ thống khổ kêu một tiếng, ngay cả túi cũng không dám cầm, chạy như bay ra khỏi cửa hàng.

Tên đàn ông mặc áo khoác đen phách lối cười một tiếng, trực tiếp kéo cái giường người phụ nữ vừa bày xong nằm xuống.

Trên tường của cửa tiệm đặc sản, đồng hồ báo thức tích tắc vang lên.

Tên đàn ông nhắm mắt lại, không được bao lâu, tiếng ngáy vang vọng như sấm cất lên, dần dần lấn áp tiếng tích tắc của đồng hồ.

Trong đem tối, một bóng dáng cao gầy chợt lóe lên trong cửa tiệm.

Giây tiếp theo, một que diêm to lớn từ trên trời hạ xuống, đập vào đùi phải người đàn ông.

“Răng rắc.”
Một tiếng gãy xương giòn tan vang lên, tên đàng ông cường tráng kêu như heo bị giết.

Đường Mạch không cho đối phương cơ hội thở dốc, que diêm hạ xuống như mưa, liên tục đập xuống bụng, bắp đùi, mông của người đàn ông.

Đa số là đập ở chỗ nhiều thịt, chủ yếu là đế đối phương bị đau bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng cũng không bị chết.

Bụng của gã rất lớn, đập như thế nào cũng không đập tới nội tạng, chỉ là bị đau đến không ngừng kêu gào.

“Tao giết mày!!!”
“Rào rào rào….”
Sau lưng Đường Mạch bỗng nhiên rơi xuống một đống hàng hóa đặc sản, một cái bàn to lớn xuất hiện trước mắt Đường Mạch.

Đường Mạch dơ que diêm, dùng hết sức đập mạnh đầu que diêm lên bàn, trong nháy mắt, bàn gỗ bị chia năm xẻ bảy, vụn gỗ bay khắp nơi.

Trong mắt Đường Mạch lóe lên tia mừng rỡ, tốc độ đánh nhau của cậu tăng lên.

Đàn ông cường tráng thấy dị năng của mình bị que diêm lớn đập vỡ, tuyệt vọng khóc lóc, nước mắt nước mũi chảy dài, ôm đầu xin tha thứ.

Sau khi đánh xong, Đường Mạch cúi người lột áo khoác da của tên đó, nhàn nhạt nói: “Đây là của tôi, hiểu không?”
Trên người đàn ông cường tráng chỉ mặc một cái áo khoác, sau khi bị lột ra, hai tay gã ôm ngực, không ngừng gật đầu: “Hiểu, hiểu! Là của cậu, tất cả là của cậu!”
Khắp người gã toàn là mỡ, Đường Mạch nhìn mà đau mắt, cầm áo khoác xoay người rời đi.

Sau khi cậu đi, người phụ nữ vừa rồi bị đuổi đi lặng lẽ quay trở về.

Cô nhìn thấy tên cường tráng bị đánh cho hấp hối, tức giận ném hắn ra khỏi cửa hàng, đạp mấy cái lên người, lên mặt hắn, mới ôm túi của mình nhanh chóng chạy đi.

Đường Mạch đi tới hẻm nhỏ, vứt áo khoác da đi, lấy ra quyển sổ dị năng.


[ – Dị năng: Ngươi tới đánh ta nha, tới đánh ta nha
– Người sở hữu: Triệu Long Phong (Khách lén qua sông)
– Loại hình: Bốn chiều
– Chức năng: có thể ngay lập tức sử dụng một vật gần đó làm lá chắn bảo vệ.

– Cấp bậc: Cấp một
– Hạn chế: Phải là những vật thể bản thân có thể di chuyển được, vật thể phải nằm trong phạm vi mười mét, thời gian làm nguội năm phút.

– Ghi chú:
Triệu Long Phong: Ngươi tới đánh ta nha, tới đánh ta nha.

Đường Mạch: ta đánh chết ngươi đồ con rùa! ]
[Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch: diện tích lá chắn không được vượt quá 0.5 mét, chỉ có thể dùng được những vật thể trong phạm vi ba mét, thời gian làm lạnh là mười phút…!Phải đánh chết tên tiểu yêu tinh Đường Mạch này!!! ]
Trừ lần đầu tiên mở quyển sổ này, bây giờ Đường Mạch đã quen với cái miệng tiện của nó.

Quyển sổ tiện này lấy việc chửi xéo cậu làm nhiệm vụ chính, có lúc thậm chí không tiếc mà mắng chính bản thân nó để có thể độc mồm chửi xéo Đường Mạch một câu.

Vốn dĩ cậu đã hoàn toàn miễn dịch với nó, nhưng thấy câu tiểu yêu tinh kia, mí mắt cậu không ngừng giật giật, cậu dùng sức khép sách lại, vừa giơ tay định ném nó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

[ Theo ta theo ta theo ta….]
Theo em gái ngươi chứ theo! Đây tuyệt đối không theo gã!!!
Đường Mạch nghiến răng nghiến lợi thu lại quyển sổ dị năng, bước chân nhẹ nhàng chạy vào một căn nhà không người, chờ ban đêm qua đi.

Từ khi Tháp Đen thông báo Mười ngày sau chuẩn bị công tháp, Đường Mạch liền bắt đầu ở gần đường Nam Kinh tiến hành mai phục.

Trong sáu dị năng của Đường Mạch, chỉ có dị năng phun lửa và thổi gió lốc là có tính công kích.

Cậu rất thiếu dị năng.

Dị năng của người khác có thể sẽ không hữu dụng, nhưng ít ra không có hạn chế sử dụng.

Còn dị năng của Đường Mạch đa số đều là một ngày chỉ sử dụng được một lần, nếu gặp phải đối thủ mạnh, cần đánh nhau trong một thời gian dài, căn bản không có tác dụng.

Hơn nữa cậu còn phải tham gia trò chơi công tháp.

Bốn ngày trước, Đường Mạch bắt đầu sử dụng dị năng của Kiều Phỉ Phỉ tìm nha tìm nha tìm bạn bắt đầu tìm kiếm khách lén qua sông trên đường.

Trước kia chưa dùng dị năng của cô bé, cho đến lúc này, Đường Mạch mới phát hiện nó quả thật là thần khí.

Người chơi thức tỉnh được dị năng đa số chỉ có người chơi chính thức và khách lén qua sông.

Người thức tỉnh dị năng bề ngoài dường như không có chỗ nào đặc biệt.

Đường Mạch đã từng nhìn thấy nhiều người chơi có dị năng, ngoại trừ Jacks của tổ chức Attack thiếu chút nữa thì ghi trên mặt câu Tôi rất mạnh, tôi chắc chắn có dị năng ra, thì người chơi chính thức và quân dự bị khác rất khó phân biệt.

Trong những người có dị năng, khách lén qua sông là dễ phân biệt nhất.

Khách lén qua sông đều là tội phạm giết người, hơn nữa chân chính phạm tội giết người trước khi trò chơi chính thức bắt đầu.

Có người phạm tội giết người ẩn giấu rất kĩ, nhìn vẻ ngoài không khác gì người bình thường.

Nhưng có người giết người vẻ ngoài cực kì hung tàn, ánh mắt tàn bạo, giữa hai hàng lông mày sẽ vẫn còn lưu lại sát khí chưa tiêu tan.

Đường Mạch mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, cậu sẽ không tùy tiện sử dụng.


Chỉ khi nào đoán đối phương rất có khả năng là khách lén qua sông thì mới lấy dị năng ra để nhìn cho rõ ràng, sau đó quyết định có đánh hay không.

Khách lén qua sông đều có dị năng, Đường Mạch không dám coi thường, mỗi lần đều quan sát rõ ràng rồi mới đánh lén sau lưng, cuối cùng làm hành động ăn sạch sẽ mà không trả tiền, sao chép dị năng của đối phương.

Đường Mạch nằm trên giường, hơi nhíu mày, suy nghĩ xem ngày mai đi đâu tìm khách lén qua sông.

Chọn đường Nam Kinh là bởi vì cửa tiệm trên đường này nhiều, người chơi hằng ngày đi ngang qua đây là nhiều nhất.

Khả năng tìm được khách lén qua sông là cao nhất.

Tiếc là đánh lén liên tục bốn ngày khiến cho mọi người đã có cảnh giác, biệt hiệu Quái nhân que diêm cũng càng lúc càng nổi tiếng.

Người đến đường Nam Kinh tìm vật tư cũng giảm xuống bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Đường Mạch sờ cằm suy nghĩ một hồi.

“Hình như gần đây có một cái siêu thị, mai phục chỗ đó cũng tốt.”
Đêm khuya không phải thời gian trò chơi, Trung Quốc hoàn toàn yên tĩnh.

Sáng hôm sau, Đường Mạch đeo ba lô nhanh chóng rời khỏi đường Nam Kinh, đi đến siêu thị.

Ba ngày sau, tại khu trung tâm mua sắm nào đó ở Phổ Đông.

Một người ngoại quốc cường tráng từ hầm gửi xe đi lên, sải bước ra khỏi trung tâm mua sắm.

Cơ thể hắn ta nhanh nhẹn, khỏe khoắn, mỗi bước đi cũng có thể làm cho mặt đất run lên.

Chỗ nào hắn đi qua là những người chơi khác sổi nổi cẩn thận né tránh.

Tên đàn ông mắt vàng tóc xanh bất đắc dĩ gãi gãi đầu, một đường đi về phía Đông.

Khi hắn rời khỏi trung tâm mua sắm, Đường Mạch núp sau cây cột hơn một giờ cũng mở mắt ra, nhìn về phía đối phương.

Chờ Jacks đi được ba phút, Đường Mạch mới lặng lẽ theo sau.

Sau khi theo dõi hai mươi phút, Đường Mạch thấy Jacks bước vào một nhà máy.

Hắn vòng qua cái xưởng cũ, đi về phía cổng hàng rào sắt của nhà máy.

Tuy nhiên, khi chuẩn bị rời khỏi nhà máy, hắn đột nhiên quay lại, đứng trước một cái giếng cũ cạnh cánh cửa sắt.

Jack một cước giẫm lên nắp giếng, giây tiếp theo, thân hình anh ta biến mất.

Đường Mạch từ phía sau xưởng đi ra, bước tới cái giếng cũ đã bị rỉ.

Cậu không chút do dự, đưa châm giẫm lên nắp giếng.

Một âm thanh lập tức vang lên trong đầu.

[ Ding Doong! Kích hoạt phó bản trò chơi một người Giết chết Bill.]
[ 11 giờ 36 phút, ngày 30 tháng 11 năm 2017, người chơi Đường Mạch an toàn tiến vào trò chơi ]
Thân thể Đường Mạch nhanh chóng rơi xuống.

Lần này rơi hết sức đột ngột, Đường Mạch cũng không kịp phản ứng, nhưng cậu sẽ không giống lần trước bất ngờ không kịp đề phòng nữa.

Cảm giác này giống hệt cảm giác lần trước gặp Chuột Chũi bự, cậu dùng hai bàn tay cố gắng chống đỡ hai bên, thuận thế tuột xuống, như vậy có thể ổn định cơ thể.

Sau khi rơi một quãng thật dài, phịch một cái, Đường Mạch đáp xuống một mảnh đất vô cùng mềm mại.

Bốn phía tối đen như mực, Đường Mạch từ trong ba lô lấy ra một cái đèn pin, chiếu sáng xung quanh.

Cái hang này giống hệt cái hang của Chuột Chũi, bốn phía đều là bùn đất ẩm ướt, thậm chí còn ẩm hơn so với hang của Chuột Chũi.

Mỗi lần Đường Mạch bước đi, trên đất đều hiện ra dấu chân vô cùng rõ ràng.

Nhưng đây không phải là hang động kín, bên cạnh cái hang động có một cái đường hầm sâu không thấy đáy, bóng tối kéo dài theo đường hầm, đèn pin không cách nào chiếu sáng hết lối đi.


Đường Mạch căng tai cảnh giác nghe ngóng động tĩnh xung quanh, đồng thời nhanh chóng xem xét hang động một vòng, cuối cùng trở lại đường hầm hình tròn.

Đường hầm này cao khoảng 1m8, Đường Mạch muốn đi vào phải khom người mà đi, nếu không thì đầu cậu có thể bị bùn đất làm ướt ướt tóc.

Sau khi xác định trong hang động không có người khác, Đường Mạch suy tư trong chốc lát, cầm đèn pin cẩn thận bước vào đường hầm.

Càng đi sâu vào trong, độ ẩm của đất càng tăng lên, Đường Mạch vẫn cảnh giác chú ý động tĩnh xung quanh.

Bỗng nhiên, một tiếng bước chân dồn dập phát ra từ phía trước, Đường Mạch căng thẳng, lập tức tắt đèn pin, nép người đứng sát vào vách tường.

Đất ở đây cực kì ẩm ướt, giày của Đường Mạch dính đầy bùn.

Độ ẩm cực cao khiến cho Đường Mạch dễ dàng nắm được một mớ bùn, cậu không ngại bẩn đắp toàn bộ lên người mình, dựa sát tường, toàn thân bùn đất khiến cho Đường Mạch với bức tường như hòa vào làm một.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Đường Mạch ngừng thở, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất.

Cậu không biết là ai đang chạy tới, nhưng tại thời điểm này, cậu không muốn trực tiếp đụng mặt với đối phương.

Nhưng cho dù Đường Mạch đã tắt đèn pin, thậm chí dùng bùn đất đắp lên người mình, gần như đem mình dán vào tường, tiếng bước chân chỉ chạy ngang qua Đường Mạch hai bước, liền chạy trở lại.

Thân thể Đường Mạch căng thẳng.

Cậu nghe được tiếng bước chân dừng lại trước mặt mình.

Cậu mím chặt môi, tay phải dần dần nắm chặt tạo tư thế chuẩn bị lấy diêm, tùy thời công kích.

Một giọng nói kinh ngạc vui mừng nhưng yếu ớt vang lên: “Ôi trời, ngươi có phải là người được phái đến để thay ca không?”
Ánh sáng yếu ớt chiếu lên trên mặt Đường Mạch.

Trước mắt Đường Mạch là một thanh niên người nước ngoài trẻ tuổi, có tóc dài màu nâu đỏ, hắn mặc một bộ đồng phục màu đỏ trắng đan xen nhau, sở dĩ nói là đồng phục bởi vì nó giống hệt bộ đồ lao động mà Đường Mạch đang mặc, ngoại trừ một người sọc dọc, một người sọc ngang, trong tay hắn cầm một ngọn đèn dầu kiểu xưa, rõ ràng khi nãy hắn chạy từ đằng xa không hề có ánh sáng nào, bây giờ vô căn cứ lại đột nhiên xuất hiện một ngọn đèn dầu, ánh sáng chiếu lên mặt Đường Mạch, làm cậu thấy rõ tướng mạo người này.

Nghe đối phương nói vậy, Đường Mạch đang làm động tác chuẩn bị lấy que diêm dừng lại.

Cậu suy nghĩ một hồi, trầm mặt gật đầu.

“Trời ạ, ngươi tới không đúng lúc rồi.

Bill điên rồi! Ngươi nhìn vết thương trên người ta đi, đều là bị Bill làm.”
“Ngươi…”
Đường Mạch còn chưa kịp nói gì.

Đột nhiên, một tiếng rít kỳ lạ phát ra từ sâu trong đường hầm, giống như âm thanh của một con rắn nôn ra một thứ gì đó, nhưng lại có chỗ không giống.

Ngay sau đó là âm thanh của một vật khổng lồ tấn công đường hầm.

Bịch Bịch Bịch!
Đường hầm chấn động kịch liệt bởi sinh vật kì lạ này, giống như một trận động đất.

Cơ thể Đường Mạch và thanh niên tóc đỏ nghiêng trái ngã phải, hai người phải vịn tường mới có thể đứng vững.

Thanh niên tóc đỏ hoảng sợ nói: “Đây là âm thanh của con quái vật đó! Điên rồi, tất cả đều điên hết rồi!” Hắn sợ hãi liên tục lùi về sau ba bước, thiếu chút nữa thì ngồi thẳng xuống đất.

Lúc này, dư quang của hắn nhìn khuôn mặt phủ đầy bùn đất của Đường Mạch.

Sắc mặt hắn ta biến đổi một cái, nhanh chóng đem ngọn đèn dầu nhét vào tay Đường Mạch, nói cực nhanh: “Đồng nghiệp này, vừa vặn cũng đến phiên ngươi trực, trước tiên ngươi tới đó nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ta sẽ đi ra ngoài, tìm người tới giúp.” Thanh niên vừa nói vừa xoay người bỏ chạy.

“Ngươi đi xem rốt cuộc có chuyện gì, tuyệt đối đừng để quái vật kia ra ngoài! Ta sẽ trở lại, ta nhất định sẽ trờ lại!”
Tuy miệng thanh niên nói như vậy, nhưng cơ thể cũng rất thành thật giơ chân lên chạy trối chết.

Đường Mạch cầm ngọn đèn dầu yếu ớt, nhịn xuốn ý nghĩ kêu đối phương lại.

Một giọng nói trẻ con lanh lảnh vang lên trong đầu.

[Ding Doong! Kích hoạt nhiệm vụ chính: Trong vòng hai mươi phút, giết chết Bill! ].


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.