Địa Cầu Online

Chương 247: Phiên Ngoại 2 Ngày Trái Đất Tàng Hình Hạ


Bạn đang đọc Địa Cầu Online – Chương 247: Phiên Ngoại 2 Ngày Trái Đất Tàng Hình Hạ


Cả ngày hôm nay Đường Mạch đều cảm thấy nôn nóng.
Thư viện đang mở cuộc họp định kỳ vào sáng thứ sáu mỗi tuần.

Hắn đứng góc tối cuối đội, chờ tan họp liền trở về văn phòng.

Sau đó bắt gặp Tiểu Triệu và một cô gái khác đang kích động trò chuyện rôm rả về việc ngôi sao ca nhạc Luyện Dư Tranh sẽ đến Tô Châu để tham gia một buổi hòa nhạc.
Thanh niên tóc đen bước đến bên cửa sổ, ánh nắng chiếu vào đôi mắt hắn.

Đường Mạch hơi nheo mắt lại, đúng lúc Tiểu Triệu đi ngang qua: “Mình đã giành được một vé rồi, tuy là vị trí xa tít với sân khấu nhưng vẫn nhiều người cướp lắm, mình phải ấn nát màn hình mới lấy được đó.

.

.

.

.

.”
Nắng nóng mùa hè đã thêm gay gắt hơn, Đường Mạch không nhịn được phải giơ tay lên che mắt.
Hắn đi qua một loạt giá sách đã được sắp xếp, bỗng nhiên nghe được tiếng lầm bầm nhỏ khàn khàn.

Cứ như có ai đó đang niệm kinh, giọng nói lâng lâng như trên mây, hắn theo bản năng nhớ tới một người rồi đi sang xem thử, quả nhiên là thần côn.
Hôm qua ông ta còn mặc vest đi giày da bảo muốn đến Thượng Hải gặp con gái, không biết đã ra sao rồi, nói chung hôm nay thần côn lại trở về dáng vẻ thường ngày.
Ông ta cầm một quyển《 Bí mật về sự biến mất của nền văn minh Maya 》, khi nhìn thấy Đường Mạch thì kích động nói: “Tôi đã ăn cơm cùng San San, con bé nói hẹn gặp lại vào lần sau.”
Đường Mạch không hiểu mô tê gì nên ngẫm nghĩ một lúc: San San chắc ý là con gái của thần côn.
Nói về con gái xong thì thần côn bắt đầu cầm sách khoa tay múa chân, hăng hái hẳn lên: “Cậu có biết về nền văn minh Maya không? Ôi chắc chắn là cậu biết,” ông ta tự hỏi tự đáp, căn bản không cần Đường Mạch nói chen vào, “Nó đã biến mất chỉ trong một đêm! Một nền văn minh vĩ đại đến thế, chỉ sau một đêm đã biến mất rồi, cậu có biết vì sao không? Chắc chắn cậu không biết! Có một vị thần tồn tại trên thế giới này, thần đã giáng xuống trừng phạt khiến bọn họ đều tan biến hết!”
Đường Mạch thản nhiên liếc mắt nhìn thần côn: “Trần tiên sinh, nếu có thể thì đừng để sách lung tung, nhớ cất lại vào giá đấy.” Đừng tăng thêm việc cho bọn tôi.
Đường Mạch lễ phép gật đầu tạm biệt rồi xoay người rời đi.

Sau lưng hắn, thần côn vẫn còn lầm bầm về mấy thứ quỷ quái linh tinh gì mà “nền văn minh Maya”, “sự trừng phạt của thần”, “sẽ có một ngày con người cũng bị tiêu diệt”.

Chẳng biết vì sao nhưng Đường Mạch cũng bắt đầu tự hỏi: nếu thứ có thể khiến con người biến mất trong một đêm thật sự tồn tại.

.

.

.

.

.
Chắc cũng chỉ là người ngoài hành tinh thôi.
Đường Mạch mặt không thay đổi về lại chỗ ngồi của mình, ném ý nghĩ kỳ quái đó ra sau đầu.
Nếu thật sự có thứ có thể tiêu diệt con người chỉ trong một đêm, vậy lúc đó con người sẽ rơi vào tình cảnh đau khổ tuyệt vọng như thế nào chứ?
Nam Kinh, tại trường trung học phổ thông trực thuộc Đại học Sư phạm.
Một cậu nhóc tóc vàng mắt xanh đang học thể dục cùng cả lớp, cậu nhóc đứng nói chuyện cười đùa với các bạn nữ, nhất thời không tiếp được bóng rổ do bạn cùng lớp khác ném tới.

Cậu bạn cùng lớp kia buồn bực nói: “Edward, người ngoại quốc như cậu sao lại có thể khiến các bạn nữ vui vẻ nhiều hơn bọn tớ chứ!”
Cậu bé tóc vang nói một cách vô tội: “Là các cậu ấy nói thích tớ mà.”
Vô Tích, ở công viên giải trí Thái Hồ.
Thanh niên trẻ đeo kính gọng bạc không chút do dự đẩy em họ mình tới, mỉm cười nói: “Được rồi, em tự vào nhà ma đi, ôm anh cũng vô dụng thôi.

Hay là em ôm cậu ta có khi còn tốt hơn ấy.”
Sài Vinh đang chuẩn bị vào nhà ma thì bị dọa sợ: “Hả?” Cậu ta khựng lại một chút, “Đợi đã, tôi có quen hai người không nhỉ?”
An Sở cũng sửng sốt: “Đúng vậy anh à, em có quen người ta đâu chứ.”
Tiêu Quý Đồng đẩy kính: “Hai chúng ta một năm cũng chỉ gặp nhau một lần.” Đôi mắt hắn cong lên như biết cười, “Chúng ta cũng quen thân lắm sao?”
An Sở: “.

.

.

.

.

.”
Thượng Hải, tại trường Đại học Đồng Tế, khu ký túc xá dành cho sinh viên quốc tế.
Chàng trai ngoại quốc cao lớn đang đi bộ cùng một cô gái tóc vàng, cô gái kia tò mò hỏi: “Jacks, nghe nói chị ca sĩ rất nổi tiếng của Trung Quốc kia sẽ đến tham dự một buổi hòa nhạc ở Tô Châu đấy, cậu đi không?”
Bắc Kinh, trường trung học số 80.
Một học sinh nam sắc mặt tái nhợt đang yên lặng gục đầu xuống bàn, cậu ta ôm bụng nhìn chằm chằm mặt đất.

Dần dần thấy bụng càng ngày càng đau, một lúc lâu sau đành đứng lên: “Thầy ơi, em muốn đến phòng y tế.”
Thầy giáo gật đầu: “Chú ý sức khỏe.

Nguyễn Vọng Thư, nếu lần sau vẫn thấy không thoải mái thì em đừng đi học.

Thân thể vẫn quan trọng nhất.”
Cậu học sinh đang bước ra khỏi lớp thì khựng lại một chút rồi tiếp tục đi.
Sau khi đến phòng y tế, nữ bác sĩ kia đang ngồi chơi điện thoại.

Cô nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó khoát tay: “Lại là em à, được rồi, tự nằm xuống nghỉ ngơi đi.

Cái bệnh đó của em chính em cũng hiểu rõ mà, chờ đến khi hết đau hẵng về lớp học.”
Nguyễn Vọng Thư nhìn bảng tên trước ngực giáo viên y tế: Lí Diệu Diệu.
“Dạ.”
Cậu ta ngoan ngoãn đi tới nằm xuống giường.

Trường học, ký túc xá, nhà máy, công trường.

.

.

.

.

.
Tất cả đều yên bình như thế.
Con người thật sự sẽ diệt vong sao?
Đường Mạch nhanh chóng quên đi mấy suy nghĩ vô căn cứ đó.

Buổi tối khi đã về đến nhà, hắn nhận được một hộp chuyển phát nhanh từ chỗ bảo vệ, mở ra thì thấy là vé vào cửa buổi hòa nhạc của Luyện Dư Tranh.
Đường Mạch trầm mặc, lên QQ.
【 Ma Đường: Vé xem hòa nhạc là của anh gửi hả? 】
Đối phương rất nhanh đã trả lời.
【 Victor: Ừ, bạn tôi tình cờ tặng hai vé.

Nghe nói nữ ca sĩ này sẽ biểu diễn một buổi hòa nhạc ở Tô Châu vào ngày mai đúng không? 】
Đường Mạch: “.

.

.

.

.

.”
Vé cũng đã gửi rồi, đương nhiên là có buổi hòa nhạc.
Hắn im lặng nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhìn mấy dòng chữ trên đó.

Mãi một lúc sau mới cong môi cười rồi nhắn: 【 Mai anh mặc quần áo thế nào.


【 Victor: Đoán xem.

Cậu mặc gì? 】
Đường Mạch mắt cũng không chớp nhắn lại ngay:【Anh đoán đi.


Hai người đều trầm mặc trong chốc lát, vậy mà cực kỳ ăn ý không hỏi lại vấn đề này nữa.
【 Victor: Chơi một ván nhé.


【 Ma Đường: Được.


Cứ như tất cả đều không thay đổi, cũng chẳng có điều gì sai trái.

Vẫn như những ngày bình thường của hai mươi ba năm qua, đêm nay Đường Mạch ngủ cực kỳ ngon, không hề trằn trọc hay mong chờ đến mức mất ngủ.

Hắn ngủ một mạch đến rạng sáng, đang vươn vai chuẩn bị thay quần áo thì bỗng nhớ ra hôm nay là thứ bảy.
Hắn làm cho mình một bát mì.

Đang ăn thì thấy điện thoại sáng lên nên cầm xem thử.
【Bé bự: Tao mua nhà rồi!】
【 Anh Trạch của mày: Mẹ nó, với mức giá đấy ở Thượng Hải mà mày cũng mua được nhà á? Giàu rồi béo ơi.】
Nơi đang nhắn tin tám chuyện chính là nhóm ba người “Anh em tốt cùng đi với nhau thằng nào mua nhà trước là chó” của bọn họ.
Đường Mạch nhắn tin đáp lời.
【 Chó 1: Mua ở đâu đấy? 】
【 Quản trị viên “Anh Trạch của mày” đã sửa biệt danh của người dùng “Bé bự” thành “Chó 2”.


【 Chó 2: Bên Phổ Đông ấy! Tao mua nhà cũ.


Nhóm nhỏ trò chuyện cực kỳ vui, sau khi Đường Mạch ăn mì xong, cả đám cũng đã lên lịch tháng sau đến Thượng Hải giúp bé bự chuyển nhà, tiện thể gặp nhau luôn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sắc trời đã bắt đầu tối, Đường Mạch mặc sơ mi trắng với quần bò, cầm chìa khóa chuẩn bị ra ngoài.

Trong lúc đứng chờ thang máy, không hiểu sao hắn lại nhìn bản thân trong gương rồi vuốt vuốt tóc.

Lúc nhận ra cũng tự mình ngạc nhiên.
“.

.

.

.

.

.Cũng có phải đi hẹn hò đâu.”
Thang máy ‘đinh’ một tiếng mở ra, thanh niên tóc đen xấu hổ ho khan một tiếng, bước vào bên trong.
Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu, biển người đông nghịt chen chúc nhau tiến vào sân vân động Tô Châu.


Đường Mạch cũng không vội lắm, hắn chờ tốp nam nữ đông đúc kia vọt vào sân hết, nhìn thấy bọn họ cầm một đống lightstick múa may, nghĩ một lúc rồi vẫn không đến sạp hàng mua một cái.
Nhưng khi đi qua quầy cuối cùng, hắn bị thu hút bởi một phụ kiện tóc.
Đó là một cái bờm màu đen, bên trên có hai cái sừng quỷ được gắn chặt bằng dây sắt mảnh.

Chỉ cần bấm nút thì cặp sừng sẽ nhấp nháy ánh sáng xanh.

Đường Mạch nhìn thứ đó vài giây, có vẻ nhớ tới gì đó nên lấy điện thoại ra: “Tôi lấy một cái này.”
Đường Mạch cầm cái bờm ác quỷ sừng xanh đi về hướng cửa ra vào, bỗng nhiên bước chân hắn chậm lại.
Bên cạnh hắn, rất nhiều thanh niên cả trai lẫn gái đều đeo cái bờm ác quỷ xanh trên đầu, vui vẻ tiến vào sân vận động.

Trước mặt hắn là đám đông đang chen chúc chật cứng cả “Cổng số 23”, liếc mắt nhìn thôi cũng thấy chắc phải trăm người.
Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu sáng, âm thanh xung quanh vô cùng ồn ào, nhưng Đường Mạch lại đứng im.
Nửa phút sau, hắn đột nhiên xoay người đi ngược dòng.

Trong tay là vé hòa nhạc bị nắm chặt đến mức nhăn lại, ngay khi Đường Mạch thoát khỏi dòng người, hắn bỗng ngẩng đầu, ngay khi nhìn thấy người kia thì đột nhiên giật mình.
Chỉ thấy giữa đám người thưa thớt có một người đàn ông cao lớn anh tuấn mặc đồ đen đứng ở sạp hàng cuối cùng, trong tay cũng cầm một cái bờm ác quỷ sừng xanh đang lẳng lặng nhìn hắn.

Sống lưng anh ta rất thẳng, kể cả giữa một đám người lộn xộn, trông anh ta vẫn như một cây dương tùng thẳng tắp mang một vẻ khôi ngô không giống người thường.
Hai người chạm mắt nhau, giờ phút này, gió như đã ngừng lại.
Đường Mạch có thể nghe tiếng tim đập của mình rất rõ ràng.
Thịch, thịch.

.

.

.

.

.
Âm thanh đó ngày một nhanh hơn.
Một lúc sau, người kia nhấc đôi chân dài, hai ba bước đã đi tới đây.

Khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn, hô hấp trở nên gấp gáp.

Một giọng nam trầm thấp vang lên trong gió mát, lúc này dường như ngay cả ánh trăng cũng trở nên tráng lệ hơn.
“Ma Đường.”
Ngữ khí chắc chắn không chút nghi ngờ.
Đường Mạch ngẩng đầu, khẽ nhướng mày: “Victor.”
Victor cười nhẹ một tiếng, phất phất cái bờm ác ma trong tay: “Vốn muốn tặng cái này cho cậu, đeo lên có lẽ sẽ hợp lắm đấy.

Nhưng hóa ra cậu đã có rồi?”
Đường Mạch: “.

.

.

.

.

.”
Mặt không đổi sắc nhét thứ đang cầm vào tay đối phương: “Cho anh này.”
“.

.

.

.

.

.”
Sau khi đưa quà cho nhau, hai người rơi vào một trận trầm mặc.
Cũng không biết là ai lên tiếng trước, Đường Mạch vươn tay: “Đường Mạch.”
Nghe hai chữ đó, người kia nghiêm túc nhẩm lại một lần trong lòng.

Sau đó anh vươn tay, mỉm cười: “.

.

.

.

.

.Phó Văn Đoạt.”
Đường Mạch: “Có đi xem hòa nhạc nữa không? Thật ra tôi cũng không biết nhiều lắm về ca sĩ này.”
Phó Văn Đoạt: “Vậy không xem nữa.”
Đường Mạch nở nụ cười: “Được.”

Hai người không hòa vào đám đông, cùng nhau đi ra ngoài sân vận động.

Bỗng nhiên Đường Mạch nhớ tới một vấn đề: “Anh cao bao nhiêu?”
Phó Văn Đoạt: “1m85?” Anh không hiểu vì sao đối phương lại hỏi câu này.
“.

.

.

.

.

.Không có gì.”
Hơn 5cm.

.

.

.

.

.
Khi rảo bước bên ngoài sân vận động, âm nhạc tươi vui bên trong cũng đã xuyên qua tòa nhà, vang khắp con đường.

Đường Mạch giơ tay muốn gọi taxi, Phó Văn Đoạt đứng đằng sau yên lặng nhìn hắn.

Giơ một lúc vẫn không gọi được xe, lúc này Đường Mạch mới nhớ ra có thể dùng app.
Hắn vất vả lắm mới đặt được một cái taxi, rồi cứ như nhận ra gì đó nên xoay người, ánh nhìn vừa vặn lọt vào đôi mắt thâm thúy của người kia.
Đường Mạch hơi nghẹn họng một chút: “Làm sao, đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn cậu.”
Trả lời nhanh gọn dứt khoát.
Đường Mạch siết chặt tay: “Hả?”
Phó Văn Đoạt: “Tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi.”
Tâm trạng căng thẳng đã tan thành mây khói sau khi nghe những lời này.

Đường Mạch nở nụ cười: “Tôi trong tưởng tượng của anh như thế nào vậy?”
“Đeo kính, không cao lắm, da rất trắng và hơi im lặng.

Bộ dạng của người miền Nam?”
“Vậy anh có biết trong tưởng tượng của tôi, trông anh như thế nào không.”
“.

.

.

.

.

.Trông như tôi bây giờ?”
Đường Mạch: “Không phải.”
Phó Văn Đoạt: “Vậy như nào?”
“Đoán đi.”
Phó Văn Đoạt còn muốn nói thêm thì xe đã tới rồi.

Anh cực kỳ tự nhiên mở cửa xe ra để Đường Mạch vào.

Khi Đường Mạch cúi đầu ngồi vào taxi, anh hình như đã nghe thấy một lời nói thoáng qua rồi hòa với gió đêm.

Động tác của Phó Văn Đoạt khựng một chút, chờ đến khi anh vào xe thì thanh niên tóc đen kia đã ngồi sát bên trong cùng, đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Taxi bắt đầu di chuyển, tài xế không nói gì, chỉ có tiếng gió sàn sạt cọ vào cửa kính.
『.

.

.

.

.

.Em cũng là bộ dáng mà tôi thích nhất.』
Đường Mạch bỗng quay đầu, ngạc nhiên mở to mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Phó Văn Đoạt đặt ngón trỏ lên môi, khẽ “suỵt” một tiếng.
Tài xế vẫn nghiêm túc lái xe, không để ý rằng hai người trẻ tuổi ngồi ghế sau đang nhìn nhau cười.
Nếu một ngày nào đó con người bị tiêu diệt, vậy họ sẽ gặp phải nỗi tuyệt vọng như thế nào?
Đường Mạch nghĩ mãi vẫn không ra đáp án.
Nhưng hắn biết, người mà hắn rất thích cũng thích hắn sâu đậm.

Mà người kia rất vô tư, không sớm không muộn, xuất hiện vào khoảng thời gian đúng lúc nhất.

Nếu hỏi đây là cảm giác gì, vậy chắc chắn là cảm giác gặp đúng mục tiêu.
Ai cũng không biết rằng tôi chưa từng có dáng vẻ ưa thích, nhưng sau khi anh xuất hiện, dáng vẻ đó đã biến thành anh.
Taxi chậm rãi đi xa sân vận động Tô Châu, hòa vào đêm tối.
Đến cả Phó Văn Đoạt cũng không ngờ rằng ngay sau khi anh đi, giữa biển người đông đúc đang xem buổi hòa nhạc, một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo khoác da màu đen bình tĩnh bịt chặt tai lại, nhíu mày: “ Anh nói đã thấy ai cơ?”
“Hì hì, Phó Văn Đoạt, Phó thiếu tá ấy.

À không đúng, nghe nói anh ta đã thăng chức thành trung tá rồi, vậy là Phó trung tá nha.”
Mộ Hồi Tuyết: “.

.

.

.

.

.”

“Fly, có đúng là anh đến đây để nghe nhạc không thế?”
Thanh niên mặt búp bê đứng trong đám người, tủi thân nháy mắt mấy cái: “Nai con, tôi thật sự nhìn thấy anh ta mà.”
Mộ Hồi Tuyết: “.

.

.

.

.

.”
“Anh có thể đừng dùng cái xưng hô ghê tởm đó nữa được không.”
“Vậy cô thích cái gì? Tôi chỉ biết cô tên ‘deer’ thôi, có lẽ cô có thể nói tên của cô cho tôi, tôi sẽ rất vui vẻ mà gọi tên cô đó.

.

.

.

.

.” Thanh âm khựng lại, vài giây sau, giọng nói đầy ý cười của Bạch Nhược Dao vang lên: “Hướng tám giờ, mục tiêu xuất hiện rồi.”
Sắc mặt Mộ Hồi Tuyết trầm xuống: “Đã rõ.”
Khi màn biểu diễn của Luyện Dư Tranh kết thúc cũng là lúc tối muộn.

Không ai chú ý rằng ngay khi tên giám đốc thuộc bộ phận kỹ thuật của một công ty IT nước ngoài chuẩn bị mở miệng phát biểu thì đã bị một thanh niên mặt búp bê luôn cười tủm tỉm và một cô gái trẻ mặt liệt kéo đi.
Đêm nay, tại quảng trưởng Đỏ ở Nga.
Người đàn ông mộc mạc cường tráng bế bổng con gái của mình lên và trao cho vợ một nụ hôn nhẹ, gia đình họ đang tham gia lễ hội mỗi năm được tổ chức một lần.
Trong một ký túc xá đại học ở Mĩ, đôi bạn John và Bell đang thức đêm để trau chuốt cho luận văn của mình.
Tại Shinsaibashi, Osaka, Nhật Bản, Yamamoto Takao cuối cùng cũng đàm phán xong hợp đồng, mãi đến 12 giờ đêm mới rời khỏi công ty về nhà.
Đường Mạch không thể hiểu được thể lực đáng sợ của bộ đội đặc chủng chỉ trong một đêm, hắn là chủ nhà nên đã đưa Phó Văn Đoạt- người lần đầu đến Tô Châu đi dạo một vòng quanh đường Quan Quyền và Bình Giang.

Trong đầu hắn nảy lên một suy nghĩ: Thân thể Victor có vẻ khá tốt, đến giờ vẫn không bày ra bộ dáng mệt mỏi dù chỉ một chút.
Ý nghĩ này vừa nhảy lên đã bị hắn quẳng ra sau đầu.
Nửa năm trôi qua, có những người vẫn luôn xuất hiện, có những người có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, đón chào một Quốc khánh mới, đón chào một mùa thu mới đến với bán cầu bắc.
Sáng sớm.
Đường Mạch thò tay ra từ trong đống chăn, mò mẫm tắt báo thức đang kêu trên điện thoại.

Sắc mặt hắn cực kỳ không tốt, trước tiên bỏ cánh tay đang ôm trên hông mình ra, sau đó lật chăn lên, nhặt hết đống quần áo đang vương vãi dưới đất.

Eo hắn cực kỳ đau, cho dù hai người đã làm đủ các bước chuẩn bị nhưng lần đầu vẫn cho hắn một cảm giác không hề dễ chịu.
Cũng may là hôm qua đã xin nghỉ việc trước nên hôm nay không phải đi làm.

Nhưng tối qua hắn lại quên không tắt báo thức, bây giờ tỉnh rồi cũng chẳng ngủ lại được nữa.
Đường Mạch vào bếp tự nấu chút cháo rồi dựa vào ván cửa, cúi đầu suy nghĩ về cuộc sống sau này.
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu rất nhanh rồi nhìn về phía sau.

Ngay khi tầm mắt nhìn thấy đối phương thì khựng lại, Đường Mạch nhíu mày: “Anh đi không tạo ra tiếng động à.”
Phó Văn Đoạt đi vào bếp, bắt đầu nấu cơm.

“Quen rồi, không tạo ra tiếng động được.

Đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ xem sau này chúng ta nên làm thế nào.”
Nghe vậy, Phó Văn Đoạt ngẩng đầu: “Nên làm thế nào?”
Đường Mạch cười nói: “Ngài Victor, anh không định chịu trách nhiệm sao.”
Phó Văn Đoạt: “ Trách nhiệm này có vẻ hơi lớn, tôi lại không giỏi gánh vác lắm.

Nếu phải chịu trách nhiệm.

.

.

.

.

.”
Đường Mạch tỏ vẻ muốn nghe chi tiết hơn.
“Dùng nửa đời sau của tôi để trả, có được không.”
Đường Mạch: “Có vẻ không.

.

.

.

.

.ngh.

.

.

.

.

.”
Nụ hôn dịu dàng chặn lại lời thanh niên định nói, tay Phó Văn Đoạt chậm rãi xoa trên eo Đường Mạch.

Trong căn bếp nhỏ có nồi cháo vẫn còn đang nấu dở, người đàn ông cúi đầu, nhẹ nhàng hôn người duy nhất mà anh biết mình sẽ yêu cả đời này.
Môi răng quyện lại, như tình yêu đang gắt gao quấn chặt lấy nhau, không thể tách rời.
Khi hai người ăn cháo trên bàn ăn, Phó Văn Đoạt đột nhiên nói: “Hôm nay là ngày đặc biệt.”
Đường Mạch sửng sốt, lấy điện thoại ra xem: “Ngày 15 tháng 11, tôi nhớ rõ không phải sinh nhật anh mà?”
“Là ngày em đồng ý sẽ ở bên tôi mãi mãi.”
Nếu địa cầu không online, tôi vẫn sẽ yêu em như trước, không hề thay đổi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.