Bạn đang đọc Địa Cầu Online – Chương 242: A Sao Ngươi Có Thể Làm Ta Bị Thương Ngươi Là Công Chúa Bạch Tuyết Giả!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầu trời vẫn tối đen, không có một tia sáng nào.
Đường Mạch khẽ nhẩm tính giờ trong lòng.
Phó Văn Đoạt nói với giọng trầm thấp: “Buổi sáng chỉ có hai tiếng, Hắc tháp tuyệt đối công bằng, cho nên buổi tối cũng sẽ là hai tiếng.”
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn anh: “Nàng đi xa rồi.”
Khu rừng của công chúa Bạch Tuyết rất lớn, với bầu trời tối đen thế này mà muốn tìm người trong đây thì thật sự khó như lên trời.
May là Hắc tháp cũng không thiên vị Bạch Tuyết đến mức chủ động giúp nàng tìm người chơi trong rừng, nàng phải tự mình đi tìm.
Tiếng bước chân kia càng ngày càng xa, Đường Mạch dần dần thở nhẹ nhàng.
Ba phút cuối cùng, Đường Mạch cầm cây dù nhỏ cùng Phó Văn Đoạt di chuyển đến nơi giam bảy chú lùn.
Vào buổi sáng, Trần San San đã đề nghị nếu kế hoạch đầu độc công chúa Bạch Tuyết thất bại thì mọi người hãy chia ra, trở về tập hợp ở nơi đó.
Trong bóng đêm tối thui, hai bóng người lặng lẽ chuyển động.
Chỉ còn lại ba mươi giây cuối cùng, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng đã nhìn thấy bảy chú lùn đang bị trói trên thân cây.
Bảy tên này đang cãi nhau ầm ĩ, sau đó còn trút giận vào nhau, cảm thấy mình bị những kẻ khác làm liên lụy.
Nhưng ngay khi Đường Mạch sắp đi đến bãi đất trống đó, một tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc vang lên đằng sau hắn.
“Á à, bắt được ngươi rồi nhé.”
Đồng tử Đường Mạch co rụt lại, theo bản năng xoay người bung cây dù ra.
Nhưng vô số dây leo đã bay đến, lao về phía hắn, ngăn hắn tấn công cô gái xinh đẹp kia.
Phó Văn Đoạt phản ứng nhanh hơn.
Ban đầu khoảng cách giữa Đường Mạch và Bạch Tuyết đã rất gần, trong nháy mắt công chúa Bạch Tuyết mở miệng, Phó Văn Đoạt đã bắt lấy cổ tay Đường Mạch.
Đường Mạch cả kinh nói: “Phó Văn Đoạt?”
Đôi mắt đen láy mang vẻ thâm trầm sâu lắng, Phó Văn Đoạt gật đầu, thấp giọng nói: “Tin tôi.” Sau đó dồn lực vào tay, ném Đường Mạch về phía sau.
“Phó Văn Đoạt!”
Đường Mạch la lớn, nhưng hắn cũng không tiến lên hỗ trợ.
Chỉ thấy hơn mười dây leo kia lập tức cuốn lấy tay trái Phó Văn Đoạt, chúng đồng loạt hành động, kéo Phó Văn Đoạt về phía công chúa Bạch Tuyết.
Nhưng ngay lúc đó, một dây roi da màu đỏ vung tới từ bên cạnh Đường Mạch, cuốn chặt lấy cánh tay của Phó Văn Đoạt.
“Ta thích ngươi như vậy, ngươi thích ta một chút thì sẽ chết sao!”
Giọng nữ yếu ớt vang lên.
Ban đầu Phó Văn Đoạt bị hơn chục dây leo quấn lấy, anh ghìm hẳn hai chân xuống đất cũng không thể ngăn chúng kéo mình đi.
Roi da kia chỉ cuốn lấy cổ tay anh, không tỏ ra dáng vẻ vất vả kéo căng nhưng Phó Văn Đoạt ngược lại lại bị lôi về hướng nó.
Chỉ thấy giữa khu rừng, một cô bé thấp gầy nắm roi da trong tay, kéo Phó Văn Đoạt trở lại.
Cô bé cũng không dùng nhiều sức vì chỉ cần roi quấn chặt lấy đối phương là được, đây là một đạo cụ sử dụng luật nhân quả.
【 Đạo cụ: Roi da tình yêu màu đỏ 】
【 Người sở hữu: Trần San San 】
【 Phẩm chất: Hiếm có 】
【 Cấp bậc: cấp ba 】
【 Lực công kích: Rất mạnh 】
【 Công năng: Dùng roi da này quấn lên bất cứ sinh vật nào, chỉ cần lớn tiếng hô “Ta thích ngươi như vậy, ngươi thích ta một chút thì sẽ chết sao”, dưới tác động của luật nhân quả, sinh vật bị trói sẽ bị kéo đến bên ngươi ngay lập tức.
】
【 Hạn chế: Nếu đối tượng bị trói hô lên “Ngươi là người tốt” thì hiệu quả sẽ bị giải trừ.
】
【 Ghi chú: Nhìn ta giống roi vậy thôi chứ thật ra là dây thừng đó.
Rõ ràng ta đáng yêu như vậy, nhưng mà chủ nhân trước đó của ta chẳng chịu niệm chú ngữ gì cả.
】
Dây leo không thể đấu lại roi da, thấy vậy, chúng bỏ Phó Văn Đoạt ra, trực tiếp tấn công về phía chủ nhân của dây roi.
Lúc này Bạch Nhược Dao và Andre đã trở về.
Hai người hợp sức đánh lui đám cây cối đó.
Công chúa Bạch Tuyết nheo mắt định tấn công, bỗng nhiên, một ánh nắng ban mai chiếu xuống từ phía đông.
Công chúa Bạch Tuyết sửng sốt, sau đó hét to: “A a a a a a trời sáng rồi? Ta vậy mà đã thức suốt đêm hả? Giấc ngủ của ta, làn da trắng như sữa của ta, mái tóc mượt như nhung của ta.
.
.
.
.
.Ta cần phải đi ngu để dưỡng nhan!!!”
Lúc rời đi, công chúa Bạch Tuyết nhìn lướt qua bảy chú lùn đang bị trói, bảy chú lùn thấy nàng ta cũng kích động hét to “Bạch Tuyết mau mau cứu bọn ta”, nhưng công chúa Bạch Tuyết chỉ bụm mặt, vừa hét chói tai vừa xoay người chạy đi, hoàn toàn không định cứu bảy chú lùn.
Bảy chú lùn tức giận cực kỳ.
“Chết tiệt chết tiệt chết tiệt, trong lòng cái ả xấu xa kia vốn không hề chứa chúng ta.
Nếu không phải vì chuyện ăn uống, tắm rửa với dọn nhà thì ả sẽ không bao giờ nhớ đến chúng ta!”
“Ta nhất định phải thay đống cánh hoa ả dùng để ngâm chân thành xương rồng!”
“Ta sẽ cho ả ăn cơm với một bình đầy nước táo!”
“Ta, ta sẽ thổi sáo mỗi ngày, khiến ả ngủ không ngon, sau đó biến thành một mụ đàn bà già khọm ế chồng!”
Bảy chú lùn phát tiết hết một luợt, sau đó tức quá liền bật khóc.
Thanh niên mặt búp bê đi đến trước mặt một chú lùn rồi cúi người, cười hì hì: “Nhìn ngươi khóc trông còn xấu hơn bình thường.”
Hắt Xì nhỏ bé: “.
.
.
.
.
.”
Ngay sau đó, nó còn khóc to hơn: “Vì sao bất kể là nhân loại hay quái vật Hắc tháp cũng đều có cái kiểu biến thái thích bắt nạt này thế hu hu hu!”
Tât cả mọi người đều bị thương một chút, Phó Văn Thanh vội vàng chữa trị cho họ.
Sau khi bảy chú lùn khóc khàn cả giọng thì không hó hé gì nữa.
Trần San San tổng hợp lại tình huống của mọi người, trầm tư một lát rồi nói: “Nếu cả khu rừng đều giúp đỡ nàng, vậy tất cả chúng ta đều không phải đối thủ của công chúa Bạch Tuyết.
Thực lực của nàng ta sẽ không yếu đi, khả năng cận chiến cũng rất mạnh, hơn nữa còn có khu rừng này.” Cô bé tóc ngắn ngẩng đầu, nhìn nhìn xung quanh, “Công chúa Bạch Tuyết là người được Hắc tháp sủng ái, khu rừng cũng sẽ hỗ trợ nàng, chúng ta còn lại hai buổi sáng, mỗi lần có thể ngụy trang một hình dáng khác để đi hạ độc công chúa Bạch Tuyết.
.
.
.
.
.”
Đôi mắt cô bé lóe lên ánh sáng, nói: “Có cách này.”
Mọi người thảo luận qua, Phó Văn Đoạt là người đầu tiên đồng ý với ý kiến của Trần San San: “Ừm, đây là phương pháp có khả năng thực hiện nhất, hơn nữa chúng ta còn hai buổi sáng để thực nghiệm.”
Bảy chú lùn không nghe được đám Đường Mạch đang nói gì nhưng vẫn có thể nhìn thấy biểu tình chắc chắn của bọn họ.
Hắt Xì ban nãy bị Bạch Nhược Dao bắt nạt khóc không ra hơi, nó tức giận xì ra một đống nước mũi xanh lè, khinh thường nói: “Các ngươi nằm mơ cũng đừng hòng, các ngươi không thể tưởng tượng được nữ nhân kia khủng bố thế nào đâu.
Chỉ cần là dị năng và đạo cụ các ngươi đã từng dùng trong Hắc tháp, ngay một giây khi nhìn các ngươi ả đã biết hết rồi.”
Cáu Kỉnh cũng nhảy vào khiêu khích: “Không chỉ vậy, các ngươi muốn lừa ả ăn táo? Tuyệt đối không thể.
Cái nữ nhân chết tiệt kia có một ‘tình yêu chung thành’ đối với táo.
Dù ngươi có đem sầu riêng đến bảo với ả đây là dưa hấu thì ả cũng không thấy lạ.
Nhưng chỉ riêng táo thôi, cho dù là lá của nó ở cách xa 100 thước thì ả cũng sẽ ngửi được.”
“Đúng, thứ ả ghét nhất chính là táo.”
“Chỉ cần là táo, ả tuyệt đối sẽ không ăn một miếng nào đâu.”
“Đám nhân loại ngu xuẩn các ngươi sẽ chết dưới tay ả ngay lập tức, ta sẽ đổ đầy nước rửa chân vào mồm mỗi người các ngươi!”
Bảy chú lùn càng nói càng hăng say, tựa như đã nhìn thấy tương lai thảm hại của các người chơi.
Đường Mạch hơi cong môi, nhìn về phía bọn chúng: “Các ngươi vừa nói nàng ghét táo nhất à?”
Hắt Xì: “Đúng, trên đời này số táo ả ăn chưa tới năm.”
“Ra vậy.
.
.
.
.
.”
Bạch Nhược Dao cười hì hì: “Đường Đường, cậu lại nghĩ ra ý đồ xấu xa nào đó hả.”
Đường Mạch không quan tâm anh ta: “Có một thứ này ta vẫn luôn chú ý, giờ đang là lúc thử nghiệm, chắc cũng nên xem thử một chút.”
-oOo-
Trùng Khánh, Phụng Tiết, khu rừng của công chúa Bạch Tuyết.
Cả thành phố bị xuyên thủng bởi những ngọn cây cao chót vót, rừng nguyên sinh rậm rạp che nền văn minh con người ở tít sâu bên dưới.
Tiếng chim hót trong trẻo vang lên, quanh quẩn khắp khu rừng.
Cứ như vậy, buổi sáng thứ hai đã qua, ban đêm hạ xuống.
Công chúa Bạch Tuyết vươn người, tỉnh dậy từ trong giấc ngủ dưỡng nhan.
Nàng lẩm bẩm: “Ầy, đám nhân loại đáng chết kia thế mà không tới quấy rầy ta sao?”
Công chúa Bạch Tuyết cảm thấy có chỗ nào không đúng, nàng nghĩ nghĩ, đi ra bên ngoài, cúi đầu nhẹ giọng nói gì đó với một đóa hoa hồng nở rộ.
Đóa hoa này kích động hết sức, lắc lư trái phải một cách vui vẻ.
Công chúa Bạch Tuyết bĩu môi, nói thêm câu nữa, hoa hồng nhẹ nhàng gật đầu.
Công chúa Bạch Tuyết hoang mang nhíu mày: “Đám nhân loại này đổi nết rồi à?” Giây tiếp theo lại cười lạnh: “Chắc chắn có âm mưu.”
Nhưng khi biết đối phương có âm mưu gì đó, công chúa Bạch Tuyết vẫn không hề sợ hãi.
Nhân vật chính của truyện cổ tích nào cũng phải trải qua đủ loại khó khăn gian khổ thì mới đạt được kết cục hoàng tử công chúa sống vui vẻ hạnh phúc cùng nhau chứ?
Nàng là công chúa Bạch Tuyết, nơi này là khu rừng của nàng, nàng là nữ nhân được Hắc tháp sủng ái nhất.
Bất kỳ mối nguy nào đối với nàng cũng chẳng đáng sợ mấy.
Công chúa Bạch Tuyết ngâm nga, chậm rãi tản bộ trong rừng, thuận tiện tìm kiếm mấy tên nhân loại thối tha.
Lúc này đám người chơi kia lại trốn rất tốt.
Công chúa Bạch Tuyết cố ý đi đến bãi đất trống bảy chú lùn bị trói lúc trước, quả nhiên chỉ còn lại mấy sợi dây thừng, cả người chơi và chú lùn đều không ở đây.
Cô gái xinh đẹp tuyệt trần thong thả đi trong rừng, gương mặt đó vừa đẹp lại nguy hiểm.
Bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ không nhịn được mà lo lắng cho nàng, sợ nàng bị dã thú trong rừng tấn công.
Nhưng một đường đi này, không có thứ gì dám làm nàng bị thương.
Bụi gai thấy nàng liền vội dạt ra tạo thành một lối đi, hổ vằn thấy nàng liền vui vẻ cúi cái đầu chúa sơn lâm xuống, như một con mèo mà để nàng vuốt ve.
Khi nàng trở về căn nhà gỗ, ngay cả Hắc tháp cũng vô cùng yêu mến nàng, vừa lúc trời lại sáng, nàng nên nằm ngủ một giấc cho đẹp da.
Ngay khi công chúa Bạch Tuyết đến được căn nhà, nàng bỗng dừng chân, trợn to hai mắt nhìn người đứng trước cửa.
Công chúa Bạch Tuyết: “.
.
.
.
.
.”
Công chúa Bạch Tuyết: “Hì hì hì hì.”
Động vật nhỏ đi theo công chúa Bạch Tuyết về: “???”
Công chúa Bạch Tuyết hé miệng: “Ngươi làm cái trò gì đó!”
Chỉ thấy trước căn nhà gỗ của bảy chú lùn, một cô gái xinh đẹp cũng mặc váy trắng cười tủm tỉm đứng đó, cứ như đã chờ từ lâu.
Nàng rõ ràng có một đôi mắt sáng giống y hệt công chúa Bạch Tuyết, cũng có mái tóc đen nhánh và đôi môi đỏ tươi, nhưng mà vừa thấy đã biết đây không phải Bạch Tuyết—-
Cái nụ cười ngứa đòn kia hoàn toàn không hợp với gương mặt đó chút nào!
Công chúa Bạch Tuyết đã đoán ra thân phận của kẻ này, hôm qua nàng vừa gặp đối phương xong nên có thể gọi tên một cách chuẩn xác: “.
.
.
.
.
.Người chơi Bạch Nhược Dao, ngươi biến thành bộ dáng giống ta là muốn làm gì đây.
Ngươi nghĩ làm vậy là có thể trở thành người xinh đẹp đáng yêu như ta sao? Cái đồ quê mùa!”
Bạch Nhược Dao thất vọng nháy mắt mấy cái: “A, bị ngươi nhận ra không phải công chúa thật mất rồi.”
Công chúa Bạch Tuyết: “.
.
.
.
.
.”
Nhảm nhí, nếu ngươi là công chúa thật thì ta là ai chứ!
Khóe miệng Bạch Nhược Dao chậm rãi nhếch lên, anh ta đặt ngón trỏ lên môi, nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng: “Đừng tức giận, công chúa xinh đẹp của ta, ngươi thông minh thế cơ mà, đương nhiên có thể phân biệt được ta là giả.
Nhưng điều này đâu quan trọng.
Ngươi có thể đoán xem, khu rừng này.
.
.
.
.
.Có thể phân biệt được trong chúng ta ai mới là công chúa Bạch Tuyết không nhỉ?”
Tròng mắt công chúa Bạch Tuyết co rụt, chợt hiểu được ý tứ của đối phương.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Bạch Nhược Dao vừa dứt lời, ba thân ảnh lập tức phi ra từ sau căn nhà gỗ, tấn công thẳng về phía công chúa Bạch Tuyết.
Dây leo trong rừng rậm phản ứng lại trước, di chuyển ngăn bọn họ lại.
Nhưng Bạch Nhược Dao bỗng nhiên che ngực, yếu ớt ngồi xuống: “A, ta bị thương rồi, sao ngươi có thể làm ta bị thương, ngươi là công chúa Bạch Tuyết giả!”
Động tác của dây leo và đám cây cối trong khu rừng chợt khựng lại, bọn chúng hình như không thể biết được rốt cuộc ai mới là người mình cần bảo vệ.
Mà lúc này, Đường Mạch, Phó Văn Đoạt và Andre đã phi tới trước mặt công chúa Bạch Tuyết.