Địa Cầu Online

Chương 240: Thịt Kho Tàu Làm Từ Khách Lén Qua Sông!


Bạn đang đọc Địa Cầu Online – Chương 240: Thịt Kho Tàu Làm Từ Khách Lén Qua Sông!


Công chúa Bạch Tuyết là nhân vật cổ tích nổi tiếng trên thế giới.
Trần San San từng phân tích qua danh sách các BOSS trong thế giới Hắc tháp, rất dễ phát hiện rằng bọn quái vật ở đây đều là nhân vật cổ tích, hoặc là nhân vật nằm trong phạm vi nhận biết trên toàn cầu.

Điểm này có thể nhìn ra từ việc chỉ có phó bản ngày lễ Giáng sinh vui vẻ, không có phó bản dành cho tết âm lịch, Halloween hay các ngày lễ khác.
“Sau khi Hắc tháp hạ xuống Trái đất hồi tháng 4 năm 2017, suốt nửa năm nó không có chút động tĩnh gì, hẳn là đang thu thập các loại tin tức ở đây.” Trần San San viết xuống một đống từ mấu chốt vào vở, như là “nhân vật cổ tích”, “phó bản kinh hỉ”, chờ “nửa năm”, cô bé nói: “Giáng Sinh có thể coi là một ngày lễ có phạm vi nhận biết lớn nhất toàn cầu.”
Cũng giống như ngôn ngữ được sử dụng nhiều nhất trên thế giới là tiếng Trung, việc nó được nhiều người sử dụng không có nghĩa là ngôn ngữ này phổ biến nhất, ngôn ngữ được phổ biến nhất trên thế giới là tiếng Anh.
Lễ Giáng Sinh là một ngày hội ở phương Tây, nhưng thời đại này, tất cả các nơi trên thế giới đều biết đến và ăn mừng nó.
Cho nên Hắc tháp chọn một ngày đặc biệt như thế, mở ra phó bản lễ Giáng Sinh vui vẻ.
Nhưng vấn đề cũng lòi ra ngay.
Đường Mạch chỉ vào vở: “Công chúa Bạch Tuyết thì sao?”
Cinderella là Vương Tiểu Điềm.

Người đẹp ngủ trong rừng cũng từng xuất hiện, Phó Văn Đoạt có tham gia qua một phó bản bình thường, địa điểm là một tòa thành, BOSS là Người đẹp ngủ trong rừng.

Chẳng qua BOSS này từ đầu tới cuối vẫn không tỉnh dậy, chẳng hề lộ mặt.
Nếu muốn hỏi ai là nhân vật cổ tích có độ phổ biến lớn nhất, được biết đến nhiều nhất trên toàn cầu, công chúa Bạch Tuyết chắc chắn sẽ giành được vị trí đó.
Nhưng BOSS Hắc tháp này cũng chưa xuất hiện lần nào.
Đường Mạch, Phó Văn Đoạt, tất cả thành viên của Thiên Tuyển, tổ chức Attack, thậm chí là cả tổ Nam Kinh cũng đều chưa nghe qua sự tồn tại của công chúa Bạch Tuyết.

Trước khi trò chơi mạt vị giả xuất hiện, tổ Nam Kinh đã thu thập được tin tức từ hơn hai mươi nghìn người chơi ở đó, nhưng hai mươi nghìn người này không ai từng gặp qua công chúa Bạch Tuyết, cũng chưa có ai từng tham gia trò chơi của nàng.
Cho tới hôm nay bọn họ mới biết được chân tướng: không phải là Bạch Tuyết không tồn tại, nàng vốn đã ngủ say ngay từ đầu.
Trong khu rừng rậm rạp yên tĩnh, sáu người chơi cẩn thận nấp sau những lùm cây, gắt gao nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp đang hái nấm ở sâu trong rừng.
Nàng có một mái tóc đen nhánh, mặc một bộ váy dài màu trắng với tay áo đỏ.

Gương mặt nàng bị lá cây che khuất, ánh mặt trời chiếu xuống khiến người này trông mơ hồ không rõ.

Nhưng bất kỳ ai nhìn thấy nàng, ngay một giây đó đã biết đây chính là cô gái xinh đẹp nhất thế giới.
Công chúa Bạch Tuyết cúi người, nâng thỏ trắng đang bị thương ở dưới đất lên rồi ném vào giỏ của mình.

Nàng vừa hát vừa tiếp tục hái quả mọng.

Sau khi hái hết trong phạm vi một vòng tròn nhỏ, nàng đứng dưới gốc cây suốt mười phút với con thỏ bị thương ban nãy.
Công chúa Bạch Tuyết thất vọng nói: “A, thế là vẫn không có con thỏ thứ hai à.”
Ôm cây đợi thỏ thất bại, công chúa Bạch Tuyết cầm giỏ của mình, chậm rãi xoay người rời đi.
Chờ sau khi nàng hoàn toàn đi xa, Phó Văn Đoạt quay đầu nhìn về phía Bạch Nhược Dao: “Thực lực của công chúa Bạch Tuyết như thế nào?”
Chưa ai gặp qua nàng ngoài Bạch Nhược Dao.
Bạch Nhược Dao đúng lý hợp tình nói: “Tôi chịu.”
Mọi người: “.

.


.

.

.

.”
Đường Mạch: “Anh chưa từng giao thủ với nàng sao?”
Thanh niên mặt búp bê cười hì hì: “Chưa.

Đường Đường, công chúa Bạch Tuyết cũng không phải BOSS thuộc cấp bậc tầng hai của Hắc tháp, trình độ của nàng ít nhất phải ở tầng năm.

Trò chơi tôi phải hoàn thành ở tầng hai chính là ‘Rời khỏi khu rừng của công chúa Bạch Tuyết’, kích phát hình thức khó khăn là việc ngoài ý muốn, sau đó tôi mới không cẩn thận ăn nhầm táo độc.”
Không ai từng giao thủ với Bạch Tuyết nên không thể biết thêm thông tin về nàng.
Đường Mạch nhíu mày.
Không biết rõ kẻ địch khiến phó bản này càng thêm khó khăn.
Đúng lúc này, Bạch Nhược Dao nói: “Hay là hỏi bọn chúng tí đi?”
Mọi người nhìn về phía ngón tay anh ta chỉ.
Bảy chú lùn bị nhắc đến còn đang bận quở trách lẫn nhau, nói rằng chính mình bị mấy tên khác liên lụy, rồi bị trói ở đây.

Bỗng nhiên bị chỉ thẳng, đám bọn chúng đồng loạt nổi da gà.
Thông Thái đứng đầu nuốt nước miếng cái ực, nói: “Các, các ngươi muốn làm gì! Ta nói cho đám nhân loại đáng chết các ngươi biết, tuy rằng bây giờ bọn ta bị các ngươi trói ở đây, nhưng, nhưng bọn ta có thể chạy đi đó.

Công chúa Bạch Tuyết thối tha kia sẽ không tự nấu cơm đâu, khi ả mang thỏ trở về phát hiện ra không ai ở đó để giúp ả làm đầu thỏ cay, ả nhất định sẽ đến cứu chúng ta!”
Phó Văn Đoạt nhướng mày: “Nàng tới cứu là các ngươi có thể đi được? Bọn ta có sáu người.” Bốn người trong đó là người chơi cao cấp có giá trị vũ lực đứng đầu.
Cáu Kỉnh khịt mũi coi thường, tự tin nói: “Ả là công chúa Bạch Tuyết, tuy rằng vừa xấu xa vừa đáng ghét, nhưng đánh bại đám nhân loại các ngươi vẫn không thành vấn đề.”
Trần San San tóm lấy trọng điểm: “Cho nên các ngươi biết công chúa Bạch Tuyết mạnh như thế nào, có lẽ các ngươi cũng biết nàng có năng lực gì nhỉ?”
Bảy chú lùn đồng loạt sửng sốt.
Thông Thái đảo mắt: “Ê, đám các ngươi muốn moi tin tức về ả đó từ miệng bọn ta nhỉ.

Chúng ta sẽ nói cho các ngươi sao?”
Chú lùn khác nói tiếp: “Mơ đi!”
“Đúng, không nói cho bọn họ, để nữ nhân kia và bọn họ đánh nhau cá chết lưới rách.”
“Sau đó chúng ta tìm cơ hội trốn.”
“Như vậy mới không bị đám người xấu này ăn thịt.”
“Cũng không phải bê nước rửa chân cho công chúa Bạch Tuyết nữa!”
Ở một phương diện nào đó, đám người lùn này cực kỳ thông minh, nhoáng cái liền hiểu được ý đồ của mấy người Đường Mạch.

Nhưng bọn chúng lại ngốc nghếch đến mức đáng yêu, nghĩ cái gì trong lòng đều nói hết ra.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt liếc mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu.


Hai người tiến tới mỗi người một bên, tóm lấy một chú lùn.
Cáu Kỉnh bị Phó Văn Đoạt giữ chặt, hoảng sợ trợn to mắt: “Ngươi muốn làm gì!”
“Ngươi, ngươi làm gì đó!” Hắt xì thì bị Đường Mạch bắt lấy, theo bản năng hắt hơi một cái to, Đường Mạch nghiêng người tránh đi đống nước mũi kia.
Suýt bị nước mũi xanh lè dính vào người, Đường Mạch cong môi: “Bọn ta có biện pháp khiến các ngươi phải mở miệng.”
Bảy chú lùn nuốt nước miếng, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng chúng.
Giây tiếp theo, một tiếng hét chói tai vang lên trong khu rừng của Bạch Tuyết.

Công chúa Bạch Tuyết đang ôm giỏ trở về căn nhà gỗ của các chú lùn bỗng dừng chân lại, cẩn thận nghe một chút.

“Hô, nghe nhầm à.

Xem ra dạo này thính lực của mình giảm xuống rồi, chắc phải ăn thêm tai thỏ để bồi bổ thôi.” Nói xong, nàng liếm liếm môi.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt che miệng của người lùn lại, trực tiếp dùng tới một đạo cụ bọn họ chưa lôi ra bao giờ—–
【 Đạo cụ: Hộp nhạc của Người đẹp ngủ trong rừng】
【 Người sở hữu: Phó Văn Đoạt 】
【 Phẩm chất: Bình thường 】
【 Cấp bậc: Cấp 1 】
【 Lực công kích: không】
【 Tác dụng: Khi bật lên, một khúc ca tuyệt vời sẽ bắt đầu chạy.

Bất kỳ sinh vật nào nghe phải cũng sẽ gặp một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ, trong giấc mơ đó, họ sẽ giữ ý thức thanh tỉnh nhất, gặp người mình sợ nhất, thấy chuyện mình sợ nhất.】
【 Hạn chế: Chỉ có thể dùng một lần và trong vòng 5 phút.】
【 Ghi chú: Hôm nay cũng là một ngày tốt lành—- Người đẹp ngủ trong rừng thích nhất là xem phim kinh dị đã nói như thế đó.


Ngay một giây khi bản nhạc kia vang lên, đám Đường Mạch liền bịt chặt tai mình lại.

Bọn họ không nghe được gì, nhưng có thể thấy gương mặt vặn vẹo của bảy chú lùn.

Khi nốt nhạc đầu tiên vang lên, tất cả chú lùn đều cùng nhau hét chói tai.

May là mấy người Đường Mạch phản ứng nhanh, vội vã bịt miệng bọn chúng lại.
Nhưng sắc mặt của đám người lùn này bắt đầu trắng bệch với tốc độ mắt thường có thể thấy.
“A a a a, cứu ta cứu ta, ta không có nhìn lén nàng tắm, ta sợ kim lắm.”
“Ta biết ngay ngươi ngày nào cũng sai ta đổ nước rửa chân là vì muốn bắt ta uống đống nước đó mà, a a a thối lắm, ta không cần chậu nước rửa chân này đâu.”
“Ta không nhìn ngươi, ta không nhìn ngươi, ngươi là nữ nhân xinh đẹp nhất trên thế giới.”
Bảy chú lùn tuy đang bị trói nhưng bọn chúng vẫn sử dụng những bộ phận duy nhất có thể cử động của mình, cố hết sức che giấu nỗi sợ hãi, sống không bằng chết với người chơi.
Hộp nhạc có tác dụng trong năm phút, mới qua ba phút, Thông Thái dẫn đầu đã giãy dụa chổng ngược người.

Quần váy của nó cũng tuột xuống, lộ ra quần lót trắng, dĩ nhiên là biểu thị đầu hàng.

Đường Mạch đóng hộp nhạc lại, chiếc hộp màu đen tinh xảo này kêu lạch cạch một tiếng rồi vỡ đôi, không phát ra âm thanh gì nữa.
Bạch Nhược Dao rút miếng bông ở tai ra, anh ta tiến tới dùng chân đá đá Hắt Xì còn đang sủi bọt mép, cười tủm tỉm: “Không phải chỉ có ác mộng thôi sao, làm gì mà nghiêm trọng thế, cứ như trong đó ai cũng là nước rửa chân ấy.”
Các chú lùn trông như mấy quả cà tím bị sương trắng bao phủ, nằm lăn lóc trên mặt đất.
Thông Thái là kẻ đầu tiên lấy lại tinh thần, nó lầm bầm một câu “Này cũng quá đáng sợ rồi đó Hắc tháp”, sau đó thành thành thật thật nói ra hết những gì mình biết: “Nữ nhân kia cực kỳ đáng sợ, vô cùng đáng sợ.

Các ngươi đấu với ả căn bản không có một chút phần thắng nào.

Sự đáng sợ của ả vượt xa tưởng tượng của nhân loại.

Nếu có thể đối phó với ả, bảy bọn ta đã chẳng bị ả ép làm người hầu, sai bảo lâu như vậy.”
Đường Mạch: “Giá trị vũ lực của nàng mạnh lắm à?”
Cáu Kỉnh: “Ả quả thật sẽ đánh người, xơi phải nắm đấm của ả thì đau vô cùng, ả rất bạo lực.”
Xấu Hổ nói: “Nhưng lợi hại nhất không phải nắm đấm của ả, nếu luận về đánh nhau, có khi Vương hậu Hồng Đào cũng ngang bằng ả, nắm tay của Vương hậu Hồng Đào mà nện vào người ta, ta liền biến thành ma xấu hổ luôn.”
Trần San San: “Nàng rốt cuộc làm sao?”
Ngái Ngủ sợ hại rụt cổ: “Ả.

.

.

.

.

.Ả biết tất cả mọi thứ!”
Trần San San: “Biết gì cơ?”
Ngái Ngủ lạnh run: “Chính là gì cũng biết đó.”
Nghe lời này, sắc mặt mọi người tối sầm.
Phó Văn Đoạt trầm giọng nói: “Có thứ gì nàng không biết không?”
“Không có! Cái gì ả cũng biết! Dị năng của các ngươi, mỗi đạo cụ mà các ngươi dùng qua.

Chỉ cần là thứ các ngươi từng sử dụng trong Hắc tháp thì ả đều biết hết! Ả toàn trí toàn năng, ả chính là nữ nhân được Hắc tháp sủng ái nhất!”
Trong khu rừng yên lặng, công chúa Bạch Tuyết vừa ngâm nga vừa trở về nhà gỗ nhỏ.
Giống như lời Thông Thái nói, nàng đặt giỏ lên bàn ăn ở phòng bếp rồi nghênh ngang ngồi xuống sô pha, khi đã sẵn sàng ăn đầu thỏ cay, công chúa Bạch Tuyết mới phát hiện: “Ấy, mấy tên lùn ngu ngốc nói lắm kia lại chạy đi đâu rồi?”
Công chúa Bạch Tuyết lật cả căn nhà gỗ lên tìm nhưng lại không thấy một chú lùn nào.

Nàng tức giận nói: “Đám lùn sâu bọ này lại ra ngoài chơi rồi! Đừng có để ta bắt được, ta mà tóm được cả lũ thì sẽ ép chúng uống nước rửa chân mỗi ngày!” Nhìn gương mặt trắng trẻo này, ai có thể ngờ được nàng lại nói ra những câu từ thô lỗ như vậy.
Ngay khi công chúa Bạch Tuyết phẫn nộ định ra ngoài tìm tiếp, một tiếng đập cửa vang lên.
Bạch Tuyết đi ra mở cửa.

Nàng cúi đầu nhìn chú lùn trước mắt, hừ một tiếng: “Hắt Xì, tốt nhất là ngươi nên đi làm thỏ cay cho ta ngay lập tức ngay lập tức! Nếu trong vòng ba phút ta chưa được nếm mùi vị thơm ngon của đầu thỏ cay, ta sẽ nấu luôn đầu của ngươi, làm đầu chú lùn cay.

Đúng rồi, thêm thật nhiều hạt tiêu và thì là!”
Hắt Xì nghe vậy thì run người.

Nó sợ hãi rụt rè đi đến phòng bếp, thành thành thật thật bắt đầu nấu ăn.
Công chúa Bạch Tuyết: “Sáu tên kia đâu?”
Hắt Xì nhỏ giọng nói: “Bọn họ nghe nói ngươi muốn ăn đầu thỏ cay nên đã vào rừng săn thỏ rồi.”

Cô gái hiếm khi lộ ra vẻ cảm động, nhưng cũng chỉ là trong một cái chớp mắt.

“Quả nhiên là không ai có thể chống cự lại sắc đẹp của ta, các ngươi cũng bị vẻ đẹp này thu hút rồi.”
Hắt Xì: “.

.

.

.

.

.”
Làm xong đầu thỏ cay, người lùn yên lặng mang chén đĩa đi.
Công chúa Bạch Tuyết gắp một miếng thịt nhỏ lên, Hắt Xì cẩn thận giương mắt nhìn nàng từng chút từng chút bỏ miếng thịt này vào miệng.

Nhưng ngay khi nó sắp chạm đến miệng, cô gái đột nhiên dừng lại.
Đôi mắt sáng ngời lóe lên với dáng vẻ động lòng người, đôi môi đỏ như anh đào chậm rãi cong lên, lộ ra một nụ cười nguy hiểm.
“.

.

.

.

.

.Ép táo độc thành nước rồi nhúng thịt thỏ vào đó, ngươi nghĩ là ta không nhận ra sao?”
Ngay sau đó, việc lạ xảy ra.
Công chúa Bạch Tuyết đá bay bàn thịt thỏ, đồng thời tay phải nàng nắm lại, hung ác vung về phía “Hắt Xì” trước mặt.

Nhưng thế mà Hắt Xì lại phản ứng cực nhanh, lùi về sau ba bước để tránh thoát đòn tấn công này.

Công chúa Bạch Tuyết thoáng sửng sốt: “Thân thủ không tồi, ngươi là ai?”
Một gương mặt dần biến đổi trong không khí, chú lùn thấp bé chợt biến thành một người đàn ông cao lớn anh tuấn.
Công chúa Bạch Tuyết nhìn thấy gương mặt này, nàng lấy ngón tay chỉ vào trán.

Bỗng nhiên hai mắt lại sáng lên: “Ôi, hóa ra là người chơi Phó Văn Đoạt được cả Vương quốc dưới lòng đất công nhận là ‘Người chơi ta muốn ăn nhất’ nha.

Ta chưa bao giờ keo kiệt mà giấu giếm sắc đẹp của mình trước mặt mọi người, ngươi may mắn thật đó, có thể thấy gương mặt xinh đẹp của ta.

Để thưởng cho ngươi, tối nay ăn thịt kho tàu khách lén qua sông thôi.”
Vừa dứt lời, nắm đấm cứng cáp trực tiếp nện xuống.
Phó Văn Đoạt vung tay phải, chóp đen sắc nhọn lập tức hiện ra.
Bên kia, ba thân ảnh đã ló ra từ giữa đám cây, tấn công thẳng về phía công chúa Bạch Tuyết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.