Địa Cầu Online

Chương 234: Thể Lực Của Phó Văn Đoạt Thật Là Thật Là Tốt


Bạn đang đọc Địa Cầu Online – Chương 234: Thể Lực Của Phó Văn Đoạt Thật Là Thật Là Tốt


Tuy rằng không thể thu thập đủ tin tức của bốn tòa tháp còn lại, nhưng ba vị trí Quảng Châu, New Delhi cùng Berlin này lộ ra cũng xem như một niềm vui ngoài ý muốn rồi.
Andre thấp giọng nói bằng tiếng Nga: “Berlin xa nhất.

Sau khi rời khỏi trò chơi này, ta sẽ lập tức đi đến đó trước.”
Mộ Hồi Tuyết: “Có kịp không?”
Andre: “Không kịp cũng phải đi.

Hai người chơi mạnh nhất Châu Âu là Lena Joophorse và Donde Sevik đều đã chết, nếu không ai đánh hạ tòa tháp ở Berlin thì cho dù chúng ta có công phá những tòa tháp khác cũng vô dụng.”
Mộ Hồi Tuyết suy nghĩ một lát: “Ta đi cùng ngươi.”
Andre ngẩn người, sau một lúc lâu, gã nhìn về phía Mộ Hồi Tuyết: “Không việc gì chứ.”
Mộ Hồi Tuyết: “.

.

.

.

.

.Có lẽ ta cũng có thể đi.”
Hai người không nói nữa.
Bên kia, Vương Tiểu Điềm có lẽ là cảm thấy mình bị Trần San San tính kế, câu hỏi thứ hai của cô bé càng khiến nàng ta cảm thấy mình ăn thiệt.

Hắc tháp đã sắp xếp năm tòa giấu kho báu, cửa ải khó nhất các người chơi phải đối mặt không phải là tiến công chiếm đóng Hắc tháp, mà là tìm ra được năm tòa tháp kia.
Bây giờ thì hay rồi, một lần mở miệng của nàng ta làm lộ hết vị trí của bốn tòa Hắc tháp đó.
Xương Bình Bắc Kinh, Quảng Châu, New Delhi với Berlin.
“May là không ai biết tòa tháp cuối cùng ở đâu, nếu không cũng thật đáng ghét, nhân loại đều rất đáng ghét.” Vương Tiểu Điềm buồn bực lầm bầm.

Khi ống kính chiếu đến nàng ta, nàng ta lại khôi phục bộ dáng hào hứng trong nháy mắt.

Nàng vẫy vẫy tay với các người xem, nói: “Như vậy, tiếp theo sẽ là câu hỏi thứ ba.

Người xem lâu năm của 《 Happy Quiz》đều biết câu hỏi thứ ba là câu hỏi đơn giản cuối cùng.

Hì hì, không biết sáu vị khách quý sẽ đáp lại như thế nào nhỉ?”
Nói xong, ánh mắt của Cinderella đảo qua, nhìn về phía sáu người chơi.
Nàng ta liếm môi, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Trần San San, cuối cùng hừ một tiếng, tạm gác sang một bên.

Trên mặt thì nở nụ cười, nhưng thật ra trong lòng nàng ta đang hạ quyết định chắc chắn phải giết hết mấy tên nhân loại khốn nạn này.
Vương Tiểu Điềm nhanh chóng lật sổ, tựa hồ muốn tìm ra những câu hỏi khó để kiếm chuyện với mấy người Đường Mạch.
Câu sau càng khó hơn câu trước, nhưng đều không phải là hoàn toàn không giải được.

Nàng ta cũng như bị thứ vô hình gì đó hạn chế, không thể tùy tiện hỏi những vấn đề người chơi căn bản không có khả năng trả lời.

Không khi dễ người chơi được, tâm tình Vương Tiểu Điềm bắt đầu bực bội.

Khi đến lượt nàng ta trả lời câu hỏi, lại là Trần San San bước lên đặt vấn đề, miệng Vương Tiểu Điềm méo xệch, đột nhiên lại hối hận vì đã tới đây giúp Grea bảo vệ tháp.
Nhưng mà nàng ta hình như lại nhớ tới cái gì, bĩu môi khinh thường.
“Hỏi đi nhóc con, tùy ngươi, muốn hỏi cái gì thì hỏi cái đó.”
Trần San San yên lặng nhìn nàng ta, sau một lúc lâu, cô bé hỏi: “Câu hỏi thứ ba dành cho ngươi, xin hỏi, phải làm thế nào mới đánh bại được Đoàn Trưởng Gánh xiếc thú kỳ quái Grea Sussex?”
Vương Tiểu Điềm sửng sốt, sau đó nàng ta quay đầu nhìn về phía Grea.
Giống như nàng ta, khi nghe vấn đề này Grea cũng kinh ngạc một lát.

Hắn ta thong thả chuyển tầm mắt, dùng ánh mắt ôn nhu trìu mến nhìn Trần San San, thật lâu sau, hắn cười nói: “Vấn đề này là Đường Mạch hay Phó Văn Đoạt bảo ngươi hỏi thế, lady nhỏ đáng yêu của ta, hửm?”
Trần San San mặt không đổi sắc, giống như không cảm nhận được thứ sát khí nồng đậm kia.
“Tự ta hỏi.”
Phó Văn Thanh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Trần San San, tựa hồ muốn tìm được dấu vết nói dối trên người cô bé.

Nhưng cậu nhóc đã phí công vô ích rồi.

Grea nở nụ cuời, tay hắn ta nhẹ nhàng gõ gõ lên chiếc bàn tròn, một tay khác đưa lên chống cằm, cực kỳ hứng thú nhìn Vương Tiểu Điềm và Trần San San.
Vương Tiểu Điềm bất đắc dĩ khua tay: “Ngài Grea, đây cũng không phải là ta muốn nói đâu nhé, là câu hỏi của con nhóc đó.” Ngụ ý rằng, muốn trách cũng đừng trách ta, kẻ tính kế ngươi là mấy tên nhân loại đáng chết này.
Vương Tiểu Điềm trả lời: “Đánh bại Grea Sussex cực kỳ đơn giản, chỉ cần mạnh hơn ngài ấy là được.

Nhưng trong thế giới Hắc tháp, số người mạnh hơn ngài ấy không vượt quá ba, muốn thật sự đánh bại ngài ấy rất khó.

Nhưng nếu là bốn người các ngươi, Phó Văn Đoạt, Mộ Hồi Tuyết, Andre cùng Đường Mạch, đám các ngươi cùng hợp sức, hơn nữa dùng thêm đạo cụ của mình, vậy thì xác suất có thể đánh bại ngài ấy là bảy phần.

Nhưng mà các ngươi phải chú ý đoản trượng của ngài ấy, đó là một đạo cụ hiếm có vô cùng thần kỳ.

Trong thế giới Hắc tháp không ai biết công dụng của nó, bởi vì không ai có thể khiến ngài Grea sử dụng hiệu quả thật của cái gậy đó.”
Grea cười nói: “Ta có nên cảm ơn ngươi vì ít nhất cũng không nói ra tác dụng của cây đoản trượng của ta không nhỉ?”
Những lời này vừa nói xong, lại là một vòng hỏi đáp chấm dứt, Trần San San lại tiến lên.

Cô bé nhìn Vương Tiểu Điềm, gằn từng tiếng: “Câu hỏi thứ tư, xin hỏi cây gậy của Đoàn trưởng Gánh xiếc Grea Sussex rốt cuộc có công dụng gì.”
Vương Tiểu Điềm: “.

.


.

.

.

.”
Grea: “.

.

.

.

.

.”
Vương Tiểu Điềm nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Sau khi đoản trượng của ngài ấy tiếp xúc với kẻ địch, lấy kẻ địch làm tâm, đoản trượng làm bán kính, ngài Grea có thể nháy mắt di chuyển đến các vị trí xung quanh kẻ địch.

Điều kiện tiên quyết là đoản trượng trước sau vẫn phải chạm vào kẻ địch, và ngài ấy vẫn cầm nó.”
Trần San San gật gật đầu: “Cảm ơn.”
Vương Tiểu Điềm: “.

.

.

.

.

.”
Cảm ơn cái mẹ nhà ngươi!
Vương Tiểu Điềm bỗng nhiên cảm thấy mình phát sóng nhiều tập 《Happy Quiz》như vậy mà vẫn chưa từng bị nghẹn khuất thế này.

Rõ ràng Grea mới là người bị hại, con bài chưa lật của hắn ta bị đám Đường Mạch biết được.

Vốn dĩ phần thắng của hắn ta sẽ càng thấp khi đối đầu với thực lực của cả bốn người Đường Mạch.

Bây giờ thì hay rồi, ngay cả vũ khí của mình có tác dụng gì cũng bị đối phương biết, xác suất để hắn ta ngăn cản đám Đường Mạch tiến công chiếm đóng tòa tháp này càng thấp hơn.
Grea bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn ta nâng tách trà lên một cách tao nhã, môi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Bên kia, Vương Tiểu Điềm đã giận sôi lên.
Nàng ta lao tâm khổ tứ lật lật quyển sổ nhỏ của mình, muốn tìm ra câu hỏi khó nhất mà vẫn nằm trong phạm vi của Hắc tháp.

Nhưng mà cho dù nàng ta có hỏi cái gì, trong sáu người chơi luôn có một người có thể đưa ra đáp án.
Bấy giờ, Vương Tiểu Điềm hỏi Phó Văn Thanh một vấn đề rất khó, Phó tiểu đệ lập tức không trả lời được.

Đúng lúc này, Đường Mạch nhẹ giọng nói: “Chọn C.”
Phó Văn Thanh không chút do dự: “Ta chọn C!”
Vương Tiểu Điềm: “.

.

.

.

.

.”
“Đợi đã, đây là câu hỏi của thằng nhóc này, ngươi trả lời làm gì!”
Đường Mạch cong môi cười, nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Tôi nhớ rõ trong quy tắc trò chơi đâu có cấm người đứng xem nói chuyện nhỉ?”
Phó Văn Đoạt nhìn bộ dáng xảo quyệt của thanh niên tóc đen, cúi đầu cười một tiếng: “Ừm, không có.”
Vương Tiểu Điềm: “.

.

.

.

.

.Chết tiệt chết tiệt chết tiệt, từ hôm nay trở đi ta sẽ thêm quy tắc vào chương trình của mình! Không thể xin giúp đỡ từ bên ngoài!”
Nhưng mà bất kể như thế nào, các người chơi lại thuận lợi vượt qua vòng hỏi đáp thứ năm.

Đến lượt Vương Tiểu Điềm nhận câu hỏi.
Nhìn thấy Trần San San lại đứng lên, Cinderella bỗng dưng tỉnh táo lại.

Nàng ta vân vê micro, mỉm cười nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

Tận cùng của giận dữ chính là sự bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Vương Tiểu Điềm biết sáu câu hỏi đầu coi như đơn giản với bọn họ.

Nhưng bốn câu hỏi cuối chính là những vấn đề khó cấp địa ngục.

Sáu người, tổng cộng hai mươi tư câu hỏi.

Nàng ta cam đoan rằng trong hai mươi tư câu đó chắc chắn sẽ có một câu mà sáu người chơi này không ai đáp được.
Chẳng lẽ trả thù bọn nhân loại khốn kiếp này còn phải chờ thời gian sao.
Cinderella mỉm cười: nàng ta có thừa sự kiên nhẫn.

Cho dù đám người chơi kia bị ép đến mức sử dụng Đồng tiền vàng của Quốc vương để rời khỏi phó bản, không tham gia hỏi đáp nữa thì vẫn là nàng ta được lời.
Đồng tiền vàng của Quốc vương là đạo cụ hiếm có duy nhất có thể sử dụng để rời khỏi trò chơi, chỉ được dùng một lần.
Vương Tiểu Điềm đã sẵn sàng cho việc bị Trần San San hỏi một số vấn đề cổ quái.

Ai ngờ cô bé lại nói” Cái gì ngươi cũng biết nhỉ, vậy ta muốn hỏi ngươi.

.

.

.

.

.Trước khi chết rốt cuộc ba ta muốn nói với ta điều gì.”
Nghe lời này, Đường Mạch cúi đầu nhìn cô bé trước mặt.
Trần San San thông minh quá mức, cũng rất bình tĩnh, thường xuyên khiến mọi người quên rằng cô bé chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi.
Trước kia khi làm việc ở thư viện Tô Châu, Đường Mạch từng nghe đồng nghiệp của mình buôn chuyện.

Sau khi ly hôn cùng vợ cũ, thần côn vẫn muốn đến Thượng Hải gặp con gái mình, nhưng vợ cũ của ông ta không cho phép.

Hai cha con cũng vì vậy mà chưa thấy mặt nhau suốt ba năm.
Phó Văn Thanh nghe thấy lời này của Trần San San thì ngạc nhiên hỏi: “Câu này cũng có thể hỏi ạ?”
Đương nhiên là có thể.
Hắc tháp chỉ cấm mấy câu hỏi liên quan tới phương pháp thông quan, Vương Tiểu Điềm cũng từng nói nàng ta biết đáp án của tất cả các vấn đề.

Một khi đã như vậy thì câu hỏi mà Trần San San vừa đưa ra đương nhiên không hề trái với quy tắc trò chơi.
Vương Tiểu Điềm dùng ánh mắt quái lạ nhìn Trần San San, sau lưng nàng ta, Grea đột nhiên bật cười.
Cinderella quay người lại, tò mò nhìn về phía Đoàn trưởng Gánh xiếc thú kỳ quái: “Ngài Grea?”
Grea mỉm cười: “Tiếp đi, ta chỉ cảm thấy câu hỏi này rất thú vị thôi.”
Vương Tiểu Điềm chả hiểu ra sao, nàng ta trả lời: “Ba ngươi muốn nói với ngươi, hãy sống thật tốt.”
Đáp án này cứ như một liều thuốc cho qua vậy, tất nhiên là người cha nào chẳng muốn con gái mình sống sót trong trò chơi Hắc tháp.

Nhưng mà sau khi nghe câu trả lời thừa thãi này, Trần San San thế mà không nói gì, chỉ tiếp nhận đáp án.
Vương Tiểu Điềm hằm hè lật lật quyển sổ nhỏ của mình, muốn tìm câu hỏi khó để khi dễ sáu người Đường Mạch, nhưng nàng ta còn chưa mở sổ, tiếng cười của Mộ Hồi Tuyết đã vang lên: “Ta tò mò một việc.”
Vương Tiểu Điềm ngẩng đầu nhìn cô.
“Nếu ta đoán không sai, tòa Hắc tháp này thuộc địa bàn của Đoàn trưởng Gánh xiếc, ngươi, Cinderella phải bảo vệ một tòa Hắc tháp khác ở đâu đó.

Bây giờ ngươi lại ở đây giúp hắn ‘tiếp khách’, vậy tòa tháp của ngươi thì sao? Ngươi không cần bảo vệ tháp sao.”
Câu hỏi này Vương Tiểu Điềm có thể không trả lời, bởi vì đây không phải thời gian trả lời của nàng ta.

Nhưng nàng ta cũng chẳng quan tâm, thản nhiên nói: “Người chơi khác tiến công chiếm đóng Hắc tháp của ta thì cũng sẽ tiến vào trò chơi 《Happy Quiz》thôi.”
Mộ Hồi Tuyết: “Cho nên giống như khi bọn ta vừa đến đây, trò chơi này có ngươi hay không cũng chẳng khác gì nhau.

Ngươi cùng Đoàn trưởng Gánh xiếc ngồi uống trà ở kia, những người chơi ban nãy cũng có thể tự chơi trò chơi, trả lời câu hỏi và nhận phạt.”
Tim Vương Tiểu Điềm thắt lại, nàng ta bình tĩnh hỏi lại: “Ý ngươi là gì?”
Mộ Hồi Tuyết không trả lời, cô quay sang nhìn Đường Mạch.
Đường Mạch nâng tay lấy ra Sổ Dị năng từ trong không khí, trước mặt Vương Tiểu Điềm, hắn lật trang giữa của sổ ra rồi cầm bút viết vài chữ xuống đó.
Vương Tiểu Điềm không biết hắn viết cái gì, nhưng nàng ta nhận thấy được thứ đó chắc chắn cực kỳ bất lợi đối với mình.

Nàng hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Các ngươi lại muốn giở trò vớ vẩn gì nữa.”
Trần San San: “Ta không biết suy đoán của mình có đúng hay không, nhưng chắc hẳn trước khi người khác đặt câu hỏi, ngươi đều không biết gì cả.”
Vương Đại Điềm đột nhiên sửng sốt.
“Giả sử câu hỏi nào ngươi cũng trả lời được thì tại sao ngươi lại không biết ta chuẩn bị hỏi cái gì, thời điểm ta hỏi ngươi lại ngạc nhiên hoặc tức giận? Ngươi không phải cái gì cũng biết, thế nhưng vừa rồi ngươi đã trả lời ta ba vấn đề.

Thứ nhất là một công thức vạn vật mà căn bản nhân loại không thể biết đến, ngay cả Đoàn trưởng Gánh xiếc thú cũng không biết, nhưng ngươi lại biết.


Trần San San tiếp tục nói: “Về sức mạnh, ta đoán ngươi không thể mạnh như Đoàn trưởng Gánh xiếc, nhưng ngươi lại biết nhiều thứ hơn hắn ta, đây là một điều rất phi lý.

Trừ chuyện này, ngươi đã trả lời vấn đều thứ hai của ta.

Ngươi nói với ta một thông tin mà đến cả quái vật trong Hắc tháp cũng không biết, nhưng ngươi lại nắm rõ.

Đó là đoản trượng của Đoàn trưởng Gánh xiếc rốt cuộc có tác dụng gì.”
Vương Đại Điềm không hiểu là sai ở chỗ nào, nhưng nàng ta không thể phản bác lại, nàng ta chỉ có thể cười lạnh nói rằng: “Thế thì sao? Chuyện này cũng chỉ có thể chứng minh ta cái gì cũng biết.


Người khác không biết nó, nhưng ta biết rõ, ta khác với Boss của Hắc tháp,ta là người dẫn chương trình 《 Happy Quiz》- Vương Đại.

.

.

.

.

.”
Giọng nói đột nhiên im bặt, Vương Đại Điềm kinh ngạc nói: “Không đúng, vì sao tên của ta lại là Vương Đại Điềm, rõ ràng tên của ta là Vương Đại Điềm…”
Miệng cứng đờ giữa không trung, Cinderella cố gắng nói ra tên của mình, nhưng bất kể nàng ta có nghĩ như thế nào thì đều cảm thấy tên của mình là Vương Đại Điềm.

Giống như vận mệnh thay đổi mọi thứ của nàng ta, không chỉ vậy, Grea, tất cả BOSS Hắc tháp mà nàng ta quen cùng với các người xem cũng đều nhất trí cảm thấy nàng ta tên Vương Đại Điềm.
Nhưng mà trước mặt nàng ta, ba chữ Vương Tiểu Điềm vẫn lấp lánh ánh vàng lơ lửng bên trên ô vuông nàng ta đang đứng.
Đồng thời, dòng chữ “Người dẫn chương trình: Vương Tiểu Điềm” trên quyển sổ nhỏ kia cũng không thay đổi.
Một khi tên đã viết xuống thì không thể thay đổi nữa.
Nhưng hiện tại, Cinderella đứng ở vị trí MC không phải là Vương Tiểu Điềm nữa.

Quyển sổ mỏng bay khỏi tay Vương Đại Điềm, lao thẳng lên không trung, lơ lửng ở giữa bảy dấu chấm than.
Đúng vậy, thời điểm Đường Mạch viết cái tên mới “Vương Đại Điềm” xuống Sổ dị năng, dấu chấm than trên không trung đã từ sáu biến thành bảy cái.

Một dấu chấm than mới tinh đang lơ lửng trên đầu của Vương Đại Điềm, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Trần San San: “Ngươi đã trả lời ba câu hỏi không nên trả lời, và khi đưa ra đáp án, ngươi lại coi nó là điều hiển nhiên.

Đặc biệt là câu hỏi thứ ba, câu trả lời này vốn dĩ không phải thừa thãi, ngươi dựa vào hành vi cử chỉ nói cho ta biết, đáp án ngươi đưa ra là đáp án chính xác.”
“Sự thật, bí mật, cảm xúc.”
“Ba vấn đề không ai có thể trả lời, ngươi lại biết rõ.”
“Nếu ta đoán không sai.

.

.

.

.

.” Cô bé tóc ngắn sắp xếp lại câu từ, nói: “Người dẫn chương trình có được một luật nhân quả không thể thay đổi trong trò chơi này- chỉ cần khách quý đặt ra câu hỏi, bất kể đó là câu hỏi như thế nào, người dẫn chương trình đều có thể trả lời.

Với điều kiện đó là câu hỏi do người chơi đặt ra, còn trước khi đặt câu hỏi thì ngươi sẽ không biết.

Cho nên.

.

.

.

.

.”
“Cho nên nàng ta cũng không biết anh có một dị năng có thể thay đổi tên của bất kì kẻ nào.” Đường Mạch tùy tiện ném Sổ dị năng vào không khí, bình tĩnh nói: “Đây là một dị năng mang luật nhân quả, điều kiện sử dụng nó vô cùng khó khăn, nó buộc ta phải biết một bí mật lớn của mục tiêu cần đổi tên.

Bí mật càng quan trọng thì tỷ lệ đổi tên thành công càng cao.

Ta nghĩ bí mật lớn nhất của ngươi hẳn là sự thật của trò chơi《 Happy Quiz》.Thật may là ta đã đoán đúng.


【Dị năng: Bố mày vẫn là bố mày】
【Loại hình: Đặc thù】
【Tác dụng: Có tỷ lệ sửa đổi tên của đối tượng nhất định, hiệu quả trong vòng bảy ngày, mười ngày được sử dụng một lần.

Dị năng luật nhân quả không thể xoay chuyển.】
【Hạn chế: Phải biết tên, ngoại hình và ngày sinh của đối tượng.

Càng biết rõ về đối tượng thì tỷ lệ sửa tên càng lớn.】
【Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch: Hiệu quả trong vòng ba ngày, ba mươi ngày có thể sử dụng một lần.

Sau khi dùng nó, đối tượng bị sử dụng sẽ có được một trong những bí mật quan trọng nhất của Đường Mạch.】
Đường Mạch cười nói: “Trùng hợp là bây giờ ta chẳng có bí mật gì không dám nói cả.

Cho dù ngươi có biết được gì thì cũng không quan trọng với ta.”
Bị sáu người chơi hố một vố, Vương Đại Điềm siết chặt ngón tay, cúi đầu.
Nàng ta biết mình đã thua rồi.
Trò chơi này không thể tiếp tục nữa, nàng ta xoay người nhìn Grea, khóc thút thít nói: “Ngài Grea, thật đáng tiếc, tôi không thể canh giữ toà tháp cho ngài nữa.

Tôi muốn đơn phương kết thúc trò chơi này.

Ngài phải báo thù cho tôi nha, bọn họ dám bắt nạt một cô gái đáng thương tội nghiệp như tôi.”
Grea đứng lên, đưa một chiếc khăn tay qua.
Vương Đại Điềm lau những giọt nước mắt không tồn tại, lại nghe Grea nói: “Trên thực tế ngươi cũng rất vui vẻ còn gì, có đúng không my lady?”
Tiếng khóc giả vờ đột nhiên ngừng lại, Vương Đại Điềm ngẩng đầu, đôi mắt xanh xinh đẹp kia mở lớn, nhìn chằm chằm Grea.
Grea dịu dàng xoa đầu nàng ta: “Chúc mừng ngươi, tiểu thư bé nhỏ của ta, ngươi đã cố gắng hết sức rồi, hiện tại ngươi đã được tự do.”
Vương Đại Điềm cười vui vẻ, nàng ta đột nhiên rời khỏi ô vuông màu vàng.

Lúc nàng ta bước ra khỏi ô vuông, tiếng thuỷ tinh vỡ vụn trong không khí vang lên, những ô vuông màu vàng dưới chân sáu người Đường Mạch cũng biến mất toàn bộ.
“Ding dong! Chúc mừng người chơi Đường Mạch, Phó Văn Đoạt….

Trần San San, Phó Văn Thanh thành công thông quan ‘Trò chơi hỏi đáp vui vẻ của Cinderella’.”
Bước chân của Vương Đại Điềm nhẹ đi rất nhiều, nàng ta hoàn toàn không để ý đến việc cái tên Vương Tiểu Điềm đáng yêu của mình bị mấy tên độc ác đổi thành Vương Đại Điềm.


Nàng ta vỗ tay một cái, chiếc xe bí đỏ lập tức xuất hiện ở dưới Hắc tháp, Vương Đại Điềm vui vẻ đi tới.
Ngay khi chuẩn bị rời đi, nàng ta đột nhiên kéo lại dây cương của xe ngựa, vén bức màn lên.
Vương Đại Điềm kiêu ngạo hừ một tiếng, nàng ta nhìn Đường Mạch, mỉm cười: “Tuy rằng ta không biết dị năng của ngươi là gì, mặc dù ngươi thật sự có thể đổi tên của ta, nhưng lúc ngươi sửa tên của ta, ta đã biết một bí mật của ngươi đó.


Đường Mạch vô cùng bình tĩnh.

Bí mật lớn nhất của hắn là đã yêu thầm Victor từ lâu, nhưng bây giờ hắn và Phó Văn Đoạt đang ở bên nhau, cho dù bí mật này được tiết lộ thì cũng chỉ coi như đang công khai với hai đứa nhỏ mà thôi.
Chỉ thấy Vương Đại Điềm nhếch cao khoé môi, lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Ta nói cho các ngươi biết nha, bí mật lớn nhất của người chơi Đường Mạch là……”
Đường Mạch ngắt lời nàng, lạnh nhạt nói: “Tôi và Phó Văn Đoạt đang yêu nhau.”
Mộ Hồi Tuyết chớp mắt kinh ngạc, sau khi nghĩ kĩ liền thả lỏng.

Andre chẳng coi đó là chuyện liên quan đến mình, gã “Ồ” một tiếng đầy thờ ơ.
Phản ứng của hai đứa nhỏ là lớn nhất, Trần San San ngây người một lát, chờ khi tiếp thu xong mới tự mình lẩm bẩm: “Khó trách mình cảm thấy giữa anh Đường Mạch cùng Phó thiếu tá luôn có cái gì đó không đúng, thì ra là vậy.

Xem ra về phương diện tình cảm mình hiểu biết quá ít, khi nào về phải đọc thêm sách mới được.”
Phó Văn Thanh nghe xong cả người chỗ nào cũng thấy không ổn: “.

.

.

.

.

.”
Chờ đã, tại sao phản ứng đầu tiên của chị San San lại là bổ sung kiến thức chứ!
Rõ ràng vấn đề quan trọng nhất bây giờ là anh họ với anh Đường Mạch vậy mà lại là một đôi đó!
Tại sao mọi người có thể tiếp nhận nó một cách dễ dàng như vậy!!!
Nghe Đường Mạch tự tiết lộ bí mật, Vương Đại Điềm ngây người trong chốc lát.

Nàng ta kì quái nói: “Ngươi nghĩ ta muốn nói cái này sao?”
Trong lòng Đường Mạch bỗng căng thẳng, hắn nhận ra hình như có cái gì đó sai sai: “Từ từ, ngươi…”
Đột nhiên cảm thấy sảng khoái khi báo thù thành công, Cinderella không thèm giữ phong độ quý cô nữa, khoa trương cười nói: “Ha ha ha ha, ta nói cho các ngươi biết, bí mật lớn nhất của Đường Mạch ấy à — Hắn vẫn luôn cho rằng, thật may mắn vì thể lực của mọi người đều được cải thiện, nếu không thì cả đời này bọn họ chỉ làm một lần là đủ rồi.

Thể lực của Phó Văn Đoạt thật sự quá tốt.”
Hàng chục cây châm bạc lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua không khí hướng về phía Vương Đại Điềm.

Thế nhưng Vương Đại Điềm nhanh chóng kéo bức màn lên, đánh xe ngựa bí đỏ rời đi.
Không khí nhất thời lâm vào xấu hổ.
Ngay cả Đoàn trưởng Gánh xiếc bình thường rất thích nhắm vào Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt cũng ho một tiếng, quyết định làm người tử tế không tới gây sự nữa.
Phó Văn Đoạt cũng không nghĩ bí mật của Đường Mạch lại là cái này.
Mộ Hồi Tuyết xấu hổ quay đầu ra chỗ khác làm bộ chưa nghe thấy gì, khoé miệng không nhịn được cười trộm một cái.
Trong hai đứa trẻ, Phó Văn Thanh không hiểu ý tứ của những lời kia, cậu nhóc kéo tay Trần San San hỏi: “Chị San San, thể lực tốt là như thế nào? Thể lực của anh họ có liên quan gì đến anh Đường Mạch sao?
Trần San San: “.

.

.

.

.

.” Giải thích kiểu gì đây.
Andre trực tiếp nói: “Vừa nãy nàng ta nói cái gì vậy, nói nhanh quá nghe không hiểu.”
Đường Mạch: “.

.

.

.

.

.”
Nhắm mắt một hồi, Đường Mạch bình tĩnh nhìn về phía Grea.

Hắn nắm chặt cán dù, đồng thời Phó Văn Đoạt, Mộ Hồi Tuyết, Andre và mấy người còn lại cũng lôi vũ khí ra.
Bọn họ không còn thời gian để lãng phí nữa.
Grea Sussex hơi mỉm cười, hắn ta chống đoản trượng nói: “My lady, các ngươi muốn xông lên cùng nhau hả? Ta không xuống tay với trẻ con, bình thường cũng không tấn công phụ nữ.

Thế nhưng ta không coi người chơi Mộ Hồi Tuyết là phụ nữ đâu.” Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Cho nên….

Hiện tại các ngươi muốn cùng nhau lên sao?”
Lời nói còn chưa dứt, mặt của Grea đột nhiên nghiêm túc.
Trước mặt Grea, Trần San San kéo Phó Văn Thanh trốn qua một bên, trong khi đó Phó Văn Đoạt, Đường Mạch, Mộ Hồi Tuyết cùng Andre lấy tốc độ cực nhanh biến mất trong không khí.

Tốc độ của bọn họ quá nhanh, chạy trong không khí giống như bốn tàn ảnh.

Bốn người từ bốn phương hướng vây quanh cùng nhau tấn công Grea, mà Grea cũng không dám bất cẩn, hắn cười một tiếng, trực tiếp nâng đoản trượng lên.
“Ladies and gentlemen, buổi biểu diễn bắt đầu.”
Vừa dứt câu, ánh sáng đỏ thẫm trên đoản trượng của Grea sáng lên.

Đoản trượng hắn chạm nhẹ vào ngực của Andre, trong phút chốc khi hai người tiếp xúc, nắm tay của Andre đấm mạnh tới, nhưng chỉ có thể đấm vào không khí.

Grea bất ngờ dịch chuyển ra đằng sau gã, hắn ta cầm đoản trượng đâm vào lưng Andre.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt liếc nhìn nhau, Mộ Hồi Tuyết vung roi đỏ ra.
Grea cũng không hoảng loạn, thay vào đó hắn ta xoay đoản trượng, đứng giữa bốn người chơi giống như đang nhảy một điệu nhảy ưu nhã đẹp đẽ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.