Bạn đang đọc Địa Cầu Online – Chương 216: Cuộc Sum Họp Vui Vẻ
“Ding dong! Hoan nghênh tiến vào Mê cung Âm nhạc của Noah!”
Giọng trẻ con trong trẻo vang lên bên tai Đường Mạch, hắn vừa mở to mắt liền biến sắc, nhanh chóng nghiêng đầu, né một thứ màu đen bắn về phía mình.
Thứ kia sượt qua đầu hắn, thẳng tắp ghim vào bức tường sau lưng.
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn về hướng kẻ bắn ám khí vào mình, nhưng mà trước mặt chỉ có một mảnh trống rỗng, căn bản không tìm thấy một bóng người nào khác.
Đây là một hành lang tĩnh mịch hẹp dài, ánh sáng mập mờ tối đen, chỉ có thể nhìn được những thứ trong phạm vi ba mét xung quanh mình.
Đường Mạch quan sát bốn phía, thấp giọng nói: “Phó Văn Đoạt?” Thanh âm dội vào tường, không ngừng vang vọng lại rồi truyền vào trong tai Đường Mạch.
Tâm trạng Đường Mạch lập tức trùng xuống.
Hắn và Phó Văn Đoạt thế mà không được phân chia cùng nhau!
Trong tất cả trò chơi công tháp của Hắc tháp, chỉ cần người chơi đã xác nhận tổ đội, bình thường sẽ đều được đưa dến cùng một vị trí, hoặc ít nhất là cùng một địa bàn.
Tỷ như lần trước Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã được phân đến cục hải quan của người dưới lòng đất, Trần San San không ở cùng bọn họ, nhưng nhiệm vụ cũng là giúp đỡ bọn họ thông quan.
Đường Mạch xoay người đi đến bên vách tường, rút ám khí kia xuống.
Là một cái boomerang tối màu đang hơi phát sáng, Đường Mạch quan sát một lát, đem thứ này bỏ vào trong túi.
Sau khi xác nhận xung quanh không có ai, hắn liền lấy ra một quả trứng gà tây màu trắng, nhẹ nhàng gõ lên ba cái.
“Đường Mạch.”
“Phó Văn Đoạt.” Dừng một chút, Đường Mạch nói: “Anh đang ở đâu?”
Phó Văn Đoạt cũng không vô nghĩa thêm, nói thắng: “Một cái hành lang màu đen, nơi này hẳn là mê cung, mê cung âm nhạc của Noah.
Trước hành lang này có một ngã rẽ quẹo về bên trái, trước mắt tôi vẫn chưa đi qua.
Em ở đâu?”
“Cũng là một hành lang như thế.” Đường Mạch kể lại chuyện mình bị đánh lén bằng boomerang ban nãy.
Lòng Phó Văn Đoạt trầm xuống: “Tìm được kẻ đánh lén chưa?”
Đường Mạch: “Chưa.”
Phó Văn Đoạt: “Chúng ta tổ đội tiến vào trò chơi, Hắc tháp sẽ không chia cắt chúng ta quá xa, hẳn là trong cùng khu vực.
Nếu nơi này là mê cung thì con đường giữa chúng ta chắc chắn sẽ là một đường thẳng không quá dài.
Em đứng im đó và đừng di chuyển, tôi đi tìm em.
Nhớ cẩn thận, nấp ở một nơi an toàn và không nên cử động, đối phương rất có thể sẽ đánh lén em tiếp.”
Đường Mạch bỏ Trứng Gà tây đang phát sáng vào túi, lưng hắn dán sát vào vách tường của mê cung, thuận thế ngồi xuống, cố hết sức dịch vào góc tường, che giấu bản thân.
Hắn hạ giọng: “Anh tìm tôi bằng cách nào?”
Phó Văn Đoạt: “Ngựa gỗ thành Troy.” (cái đạo cụ này đã từng được nhắc đến rồi nhưng mình không nhớ là ở chương nào, hình như công năng của nó là viết tên người/ thứ cần tìm ra một mảnh giấy rồi nhét vào trong con ngựa gỗ, ngựa gỗ sẽ dẫn đường cho chủ sở hữu đi tìm)
Trong mê cung tối đen là một mảnh tĩnh mịch, không nghe thấy một tiếng vang nào, tay Đường Mạch đặt trên cán của cây dù nhỏ, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lối ra của hành lang mình đang đứng.
Hắn đang ở trong một ngõ cụt của mê cung, đường ra ngoài chỉ có một cái trước mặt, người khác muốn đi vào cũng chỉ có thể đi từ đường đó.
Đường Mạch lẳng lặng đợi một lát, sau khi tin rằng tên dùng boomerang đánh lén mình không ở đây, hắn kéo khóa quần áo của mình, xoay người bắt đầu trèo tường bằng tay không.
Tất cả mê cung đều có một thiếu sót trí mạng, chính là chỉ cần đi đến chỗ cao liền có thể nhìn được toàn thể địa hình của mê cung.
Vách tường của cái mê cung này cũng không cao, chỉ có ba mét.
Mặt tường bóng loáng, nhưng thân thủ Đường Mạch nhanh nhẹn, hắn đạp nhẹ chân vào tường và bay lên đỉnh chỉ với hai cú dẫm.
Nhưng ngay khi tay hắn định nắm lấy vách tường, muốn bám vào nó, một lá chắn vô hình đột nhiên chặn hắn lại.
Đường Mạch ngã xuống, hai tay chống đất, ngẩng đầu nhìn không trung.
“Ding dong! Mê cung Âm nhạc của Noah, cấm trèo lên vách tường, yêu cầu người chơi tuân theo quy tắc để tiến hành trò chơi.”
Đường Mạch không thử lại nữa.
Trong bóng đêm, tiếng thở cùng tiếng tim đập nghe cực kỳ rõ ràng.
Đường Mạch cố hết sức làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Dần dần, một tiếng bước chân khe khẽ truyền đến từ một đầu khác của vách tường.
Tròng mắt Đường Mạch co rụt, tay trái đặt tại hình xăm que diêm trên cổ tay phải, cả người dán sát vách tường, giấu mình trong bóng tối.
Người nọ càng chạy càng gần, ngay khi đối phương quẹo qua ngã rẽ, đi vào hành lang này, Đường Mạch lật tay lấy ra que diêm lớn, không chút do dự đập về phía đối phương.
Đầu diêm khổng lồ thẳng tắp vung về phía đầu của nam nhân.
Phó Văn Đoạt nghiêng người về phía sau, tránh một đòn này.
Ánh sáng quá mờ nên hai bên không thể hoàn toàn thấy rõ đối phương.
Que diêm của Đường Mạch không giảm một chút tốc độ nào, lại quật vào người này từ phía trước.
Tay phải Phó Văn Đoạt vừa động liền biến thành vũ khí sắc bén hình chóp màu đen.
Que diêm cùng lợi khí va vào nhau, phát ra một tiếng vang kịch liệt.
Lực chấn mạnh mẽ khiến hổ khẩu(nơi giao nhau giữa ngón trỏ và ngón cái) của Đường Mạch đau xót, Phó Văn Đoạt một tay bắt lấy que diêm, tay còn lại giữ chặt cổ tay Đường Mạch.
Hai người ngẩng đầu nhìn đối phương, ánh mắt giao nhau trên không trung.
Sau khi không tiếng động nhìn chăm chú trong một giây, Đường Mạch hỏi: “Kế ngựa gỗ đâu? Tôi không nghe thấy tiếng động của nó.” Cho nên hắn mới nghĩ người tới không phải Phó Văn Đoạt mà là một kẻ địch chưa biết.
“Nó đi trên mặt đất sẽ tạo ra tiếng vang.
Để phòng ngừa bị người khác nghe thấy, tôi để nó trong túi và chỉ lấy ra khi gặp ngã rẽ.”
Phó Văn Đoạt lấy ra một con ngựa gỗ màu vàng tinh xảo từ trong túi.
Mặc dù bị chủ nhân nhét vào túi nhưng bốn chân của nó vẫn không ngừng đạp trong không trung.
Phó Văn Đoạt đặt ngựa gỗ vào trong tay Đường Mạch, ngựa gỗ rốt cuộc không chạy loạn nữa.
Yên nó cạch một tiếng mở ra, bắn ra một mẩu giấy.
Đường Mạch vừa lấy ra, khóe miệng cong lên: “.
.
.
.
.
.Ma Đường.”
Chỉ thấy trên mẩu giấy trắng nhỏ bé này, viết rõ ràng hai chữ Ma Đường.
Đường Mạch nhét lại tờ giấy này vào bên trong con ngựa gỗ.
Đến phiên Phó Văn Đoạt chỉ vào một bóng đen hình người trên mặt đất cách đó không xa, hỏi: “Đó là cái gì?” Vừa rồi Phó Văn Đoạt tưởng Đường Mạch ngồi dưới đất, mới không có phòng bị rồi bị Đường Mạch đánh lén thành công.
“Dùng gạt người thôi.” Dừng một chút, Đường Mạch cười: “Lừa được anh à?”
Vừa nói, Đường Mạch vừa đi đến nơi ngón tay Phó Văn Đoạt chỉ, dọn cái “hình nộm” mà bản thân tạo ra từ quần áo và ba lô.
Năm phút trước, Đường Mạch nhét ba lô vào trong áo khoác, cởi quần ra.
Dựa hai kiện quần áo vào vách tường, tạo ra một “hình nộm” đang dựa vào tường để mê hoặc kẻ địch.
Phó Văn Đoạt không trả lời.
Lúc này anh mới phát hiện Đường Mạch đang mặc quần áo với đôi chân trần.
Áo khoác có thể tùy tiện cởi để làm bẫy, Đường Mạch chỉ mặc một cái quần, vì để lừa kẻ địch nên chỉ có thể cởi.
Sau khi mặc xong quần áo, Đường Mạch đeo lại ba lô, hắn ngẩng đầu phát hiện Phó Văn Đoạt vẫn nhìn chằm chằm nơi hắn vừa để hình nộm.
Đường Mạch: “Nhìn cái gì?”
Phó Văn Đoạt nhìn hắn một cái: “May là tôi tìm được em trước.”
Đường Mạch lập tức hiểu được, cười một tiếng: “Cũng không phải là chưa thấy qua mà.”
(Theo những gì mình hiểu thì ý Phó Văn Đoạt là may mà tìm được Đường Mạch trước nên là ảnh thấy cảnh Đường Mạch không mặc quần đầu tiên, à đương nhiên là có quần đùi nhỏ, và Đường Mạch bảo có phải Phó Văn Đoạt chưa từng thấy đâu nên đây không phải là lần đầu tiên nữa:D)
Hai người không hề nhiều lời, nhích người rời khỏi hành lang này.
Hành lang rất dài, ước chừng phải hai mươi mét, Phó Văn Đoạt nói: “Khi tôi tiến vào mê cung cũng đứng ở một hành lang lớn như này.
Nhưng ra khỏi hành lang, mê cung rất bình thường, không có mấy thông đạo lớn như vậy nữa.”
Đường Mạch cũng nói ra thông tin mình phát hiện: “Vách tường khoảng ba mét, tôi thử qua rồi, không thể nhảy lên trên đó.
Tuy rằng chưa thử (đập) nhưng tôi nghĩ cái vách tường cũng được Hắc tháp bảo hộ, không thể phá hư.”
Phó Văn Đoạt: “Ai đánh lén em?”
Đường Mạch hơi trầm mặc: “Chỉ có hai khả năng.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau.
Phó Văn Đoạt: “Quái vật Hắc tháp.”
Đường Mạch: “Hoặc là, người chơi bình thường.”
Đường Mạch lấy cái boomerang kia ra, đưa cho Phó Văn Đoạt.
Sau khi Phó Văn Đoạt quan sát thì nói: “Là boomerang bình thường, làm bằng sắt, không phải đạo cụ.
Loại boomerang này quá phổ biến, khó mà đoán được quái vật Hắc tháp hay con người.” Dừng một chút, anh nhìn Đường Mạch: “Em cảm thấy là ai?”
Dị năng siêu trí tuệ khiến mỗi phỏng đoán của Đường Mạch đều có độ chính xác từ 10% trở lên.
Ánh mắt Đường Mạch sâu thẳm, trực tiếp trả lời: “Con người.”
Nháy mắt khi lời nói hạ xuống, bỗng nhiên, một giai điệu quỷ dị nặng nề vang lên.
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía không trung tối đen.
Mấy trăm giọng trẻ con giòn tan vang lên, đột nhiên nói cùng một lúc—-
“La la la, vào thứ hai.”
“Có một tên người dưới lòng đất tiến vào mê cung lớn.”
“La la la, vào thứ ba.”
“Có một quái vật nhỏ trượt vào mê cung lớn.”
“La la la, vào thứ tư.”
.
.
.
.
.
“La la la, vào chủ nhật.”
“Nhân loại muốn rời khỏi mê cung lớn.
Noah nói, mê cung chỉ có một con đường.”
Giọng nói líu lo ngừng lại, rồi lại vang lên, nhưng khi đó lại biến thành giọng đàn ông khàn khàn khủng bố—-
“Không thể, không thể, ai cũng không được phép ra khỏi mê cung!”
Âm nhạc dừng lại, giọng máy móc cứng ngắc của Hắc tháp vang lên: “Ding dong! Kích phát nhiệm vụ chi nhánh một: Rời khỏi mê cung của Noah.”
–ooo-
Cùng lúc đó, trên địa cầu.
Sau khi Hắc tháp thông báo có 30 người chơi tiến vào trò chơi công tháp của tầng sáu, rất nhiều người chơi tâm cơ đã sớm mai phục gần Hắc tháp đều ngoi ra từ chỗ tối, tìm một vị trí bí mật hơn, cảnh giác nhìn chằm chằm tòa tháp khổng lồ kia.
Trung Quốc, Thượng Hải.
Sau khi Lạc Phong Thành nghe thấy thông báo người chơi công tháp khu Tây Á đột nhiên tử vong thì trực tiếp bảo Jacks lái xe, cùng với Đường Xảo, ba người cùng nhau đi về phía tòa tháp lơ lửng bên trên đường Nam Kinh kia.
Jacks: “Tiến sĩ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây.
Trước kia Hắc tháp chưa từng thông báo thông tin về người chơi công tháp, sao đột nhiên lại thế này.
Lại còn là thông báo toàn cầu.
Hơn nữa người kia đã chết thì có quan hệ gì với chúng ta?”
Tin người chơi khu Tây Á tử vong, nhân loại toàn cầu đều có thể nghe thấy.
Như vậy khi người chơi của một khu tử vong, những người chơi khu khác cũng đều biết?
Đúng vậy, công tháp thất bại thì chỉ có một kết quả: chết.
Nếu trước khi thất bại sử dụng loại đạo cụ như Đồng tiền vàng của Quốc Vương để rời khỏi Hắc tháp, vậy sẽ không tính là công tháp thất bại, chỉ có thể tính là từ bỏ công tháp.
Nhưng nếu Hắc tháp đã nói tên kia thất bại, vậy thì chắc chắn hắn sẽ chết trong trò chơi.
Ngay cả cơ hội sử dụng đạo cụ hiếm có để trốn đi cũng không có.
Jacks nghiêng nghiêng đầu: “Nhưng mà người đó chính là một người chơi cường đại Hắc tháp tầng sáu mà, khẳng định có đạo cụ bảo mệnh.
Thứ gì có thể giết hắn nhanh như vậy, không để cho hắn một con đường sống nào.
.
.
.
.
.A, không phải Hắc tháp giết hắn đấy chứ? Hắn làm trái với quy tắc trò chơi?”
Đường Xảo nhìn về phía Lạc Phong Thành: “Tiến sĩ, là con người giết hắn sao?”
Nghe câu này, thân thể Lạc Phong Thành động một chút, hắn thong thả ngẩng đầu nhìn Đường Xảo.
Trên mặt cô gái này không biết từ khi nào đã có một vết sẹo thật sâu, nếu có đạo cụ trị liệu hiệu quả thì vết sẹo này hoàn toàn có thể trừ bỏ.
Nhưng cô không làm gì, vết sẹo xấu xí tùy ý hằn trên khuôn mặt, giống như đang nhắc cô trò chơi Hắc tháp tàn khốc như thế nào.
Lạc Phong Thành: “Trong thời gian ngắn như vậy giết một người chơi cao cấp trình độ Hắc tháp tầng sáu, cho dù là Phó Văn Đoạt, Đường Mạch, hay là Mộ Hồi Tuyết, tôi cảm thấy cũng không có khả năng làm được.”
Jacks: “Cho nên là quái vật Hắc tháp sao.
Tầng sáu thật sự đáng sợ, vậy mà có một con quái vật mạnh như thế, may là tôi nghe lời tiến sĩ, không đi công tháp.” Người đàn ông ngoại quốc nhẹ nhàng thở ra.
Đường Xảo nhíu mày, cẩn thận hỏi: “Thật sự đơn giản như vậy sao.
.
.
.
.
.”
Cùng lúc đó, Trung Quốc, Bắc Kinh.
Lí Diệu bĩu môi: “Quái vật Hắc tháp mạnh như vậy à, vừa gặp một cái đã giết chết người chơi tầng sáu luôn? Thủ lĩnh cùng Dư Tranh chắc không có việc gì đâu nhỉ.”
Phó tiểu đệ cũng lo lo lắng lắng: “Anh họ cùng anh Đường Mạch cũng không gặp trở ngại gì đâu, hai ảnh mạnh thế mà.”
“Đúng là quái vật Hắc tháp sao.”
Hai người đồng loạt quay đầu, nhìn cô bé tóc ngắn.
Chỉ thấy Trần San San ngẩng đầu, nhìn lên tòa tháp đen khổng lồ kia.
Cô bé bình tĩnh nói: “Hắc tháp thông báo toàn cầu về việc loại bỏ người chơi, cũng lần đầu tiên thông báo nhân số người chơi tham gia của từng khu.
Như này tuyệt đối công bằng, xem ra ý của Hắc tháp là độ khó trò chơi của tất cả người chơi đều giống nhau, nếu không nó sẽ không công bố chuyện người chơi khu Tây Á bị loại bỏ.
Bởi vì nếu độ khó trò chơi khác nhau, người chơi Tây Á sau khi bị loại bỏ còn bị thông báo toàn cầu, sẽ có vẻ rất không công bằng.”
Phó Văn Thanh: “Cho nên độ khó của trò chơi bọn họ tham dự đều giống nhau?”
Trần San San: “Không phải giống nhau, mà là hoàn toàn giống.”
Phó Văn Thanh mở to mắt: “Ý chị là.
.
.
.
.
.”
“Trò chơi bọn họ tham dự, có lẽ là một.” Trần San San siết chặt ngón tay: “Bây giờ chị đang cực kỳ lo lắng, hai người anh Đường Mạch ở trong trò chơi, không biết có thể nghe thấy thông báo của Hắc tháp ngoài này không.
Nếu không nghe được, vậy rốt cuộc bọn họ có biết, 30 người chơi toàn cầu.
.
.
.
.
.29 người chơi Hắc tháp tầng sáu trên toàn cầu, hiện đang ở cùng một trò chơi với bọn họ?”
-ooo-
Trong mê cung tối đen.
Đường Mạch nắm cây dù nhỏ, cùng Phó Văn Đoạt đi từ ngõ này sang ngõ khác.
Mỗi khi gặp ngã ba ngã tư, Đường Mạch đều để Phó Văn Đoạt lựa chọn, so với mình thì hắn tin tưởng giá trị may mắn của Phó Văn Đoạt hơn.
Đang dang dở thì Đường Mạch dừng bước, cẩn thận nghe một lát.
“Anh có nghe thấy tiếng nước không?”
Phó Văn Đoạt dừng bước chân, nghe trong chốc lát: “Hình như có một chút?”
Đó là một tiếng nước chảy cực kỳ mỏng manh, tựa như có ai đó chưa đóng chặt vòi nước, để dòng nước nhỏ tí tách chảy xuống bể.
Đường Mạch ngó trái ngó phải, muốn tìm nơi tiếng nước đó phát ra, đúng lúc này, hắn nghe thấy một âm thanh cộc cộc quen thuộc.
Có điểm giống âm thanh khi giày đế cao giẫm trên mặt đất, lại thêm một tiếng gõ giòn nữa.
Giống như có người vừa đi vừa dùng một thứ như cây gậy nhỏ không ngừng gõ xuống mặt đất.
Âm thanh kia càng ngày càng gần, từ bên kia vách tường đi đến lối rẽ trước mặt hai người Đường Mạch.
Khi âm thanh xuất hiện ngay đằng trước, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt liền kề sát vách tường, ngừng thở, không phát ra một tiếng động nào.
Bọn họ mở to mắt nhìn đối phương, trong lòng đồng thời hiện lên cái tên kia.
Chủ nhân của tiếng bước chân tựa hồ không chú ý tới hai người Đường Mạch đang nấp ở chỗ tối của hành lang, hắn ta chống gậy, một tay đè xuống mũ dạ đỏ thẫm, đi về phía ngã rẽ đằng trước.
Tiếng bước chân xa dần, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đều nhẹ nhàng thở ra.
Ngay khi hai người chuẩn bị hô hấp trở lại, một tiếng cười dịu dàng vang lên phía sau bọn họ.
Hai người đồng loạt quay đầu.
Đoàn trưởng Gánh xiếc dựa vào vách tường bóng loáng của mê cung, tháo mũ dạ xuống và mỉm cười với bọn họ, hành vi đủ tiêu chuẩn quý ông lịch thiệp.
Hắn ta cười: “Đã lâu không gặp, người chơi chính thức Đường Mạch, khách lén qua sông.
.
.
.
.
.À không, thất lễ rồi, là ngạch quân dự bị Phó Văn Đoạt.
Có thể nhìn thấy các ngươi ở đây đúng là may mắn của ta.
Xin hỏi.
.
.
.
.
.Ta có thể đạt được vinh hạnh lấy đi đầu của các ngươi không?”
Kể cả khi phát ra mấy lời nói khủng bố này, nụ cười quý ông trên mặt Grea vẫn không có một chút thay đổi.
Đường Mạch nheo mắt, lật tay lấy ra que diêm lớn, quẹt lửa lên rồi vung về phía Grea.
Grea nghiêng người tránh đi một đòn này, hắn ta khẽ cười một tiếng, đang chuẩn bị mở miệng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Đường Mạch thu hồi diêm, cùng Phó Văn Đoạt quay đầu bỏ chạy, hoàn toàn không có ý định đánh nhau cùng hắn ta.
Grea: “.
.
.
.
.
.”
Nụ cười dịu dàng cứng đờ trong nháy mắt, ánh mắt Grea lạnh lẽo, hắn cong môi, cây ba-toong đâm trên vách tường, cả người bay nhanh đuổi theo.
Mà bên khác, thanh niên mặt búp bê đút hai tay trong túi quần, cười tủm tỉm tản bộ trong mê cung, cực kỳ nhàn nhã.
Có một chuyện Đường Mạch không biết, tố chất thân thể của Bạch Nhược Dao rất cao, không hề kém hơn so với Phó Văn Đoạt, nhưng khứu giác của anh ta cực kỳ hỏng bét.
Anh ta gần như không thể ngửi được mùi hương gì.
Bạch Nhược Dao thong thả đi bộ trong mê cung, thỉnh thoảng rẽ trái rẽ phải, hoàn toàn không định đi tìm lối ra, có lẽ anh ta cực kỳ tin tưởng vào biệt danh của mình: Dao may mắn.
Anh ta cũng đủ may mắn, cho nên kể cả đi loạn cũng nhất định có thể ra ngoài.
Lại tùy tiện quẹo vào bên trái, Bạch Nhược Dao khẽ ngâm nga một giai điệu lệch nhịp, đi vào một hành lang hẹp dài.
Anh ta mới đi được hai bước đã dừng lại.
Ở cuối hành lang, Bà ngoại Sói đang vùi đầu ngấu nghiến thịt người cũng bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi đồng tử thú màu xanh biếc thẳng tắp nhìn chằm chằm Bạch Nhược Dao.
Một người một sói đối diện nhìn nhau trong chốc lát.
Bạch Nhược Dao cười hì hì: “Cứ tiếp tục, ta đi nhầm thôi, lần sau gặp lại.”
Bạch Nhược Dao thong thả xoay người rời đi, bước chân không nhanh không chậm.
Sau anh ta, máu tươi lênh láng trên mặt đất, chiếc váy hồng nhạt của Bà ngoại Sói cũng bị nhiễm đỏ.
Răng nanh sắc nhọn của bà ta còn dính mấy sợi tóc vàng cùng thịt người trắng hếu, bà ta mắt cũng không chớp nhìn Bạch Nhược Dao, nhìn anh ta bước từng bước rời khỏi đây.
Ngay khi Bạch Nhược Dao sắp đi khỏi hành lang này, một tiếng cười khàn khàn tham lam vang lên phía sau anh ta: “Khà khà khà, vậy nên ta mới thích mê cung của Noah nhất đó, ở trong này luôn có thể tìm được con cừu non lạc đường.”
Tiếng xé gió đồng thời vang lên khi lời nói vừa dứt.
Nụ cười trên mặt Bạch Nhược Dao biến mất hoàn toàn.
“.
.
.
.
.
.Đệt mẹ!”